Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 111


Nếu không có Thần Mạch Kiếm lạnh lẽo đặt trước cổ họng, có lẽ Thời Lưu sẽ nghĩ rằng đây là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thảm thiết khiến nàng hoảng sợ và hoang mang.
Nàng nhìn đôi đồng tử đen kịt không có chút ánh sáng nào của ma, mở miệng, khàn giọng hỏi:
“Sao huynh lại tới đây?”
“Vì nàng lừa ta.”
Trường kiếm nằm ngang, lưỡi kiếm mỏng áp sát vào cổ của Thời Lưu, ma nhắm đôi mắt đen kịt đáng sợ lại, thần vân nửa vàng nửa đỏ nằm ngay giữa trán, huyết lệ lạnh lẽo chậm rãi chảy dọc xuống sườn gương mặt hờ hững.
“Ta nói rồi, ta ghét nhất kẻ lừa dối và phản bội.”
Lưỡi kiếm càng lạnh lẽo hơn, hệt như một tảng băng, lạnh đến mức trái tim của Thời Lưu run lên: “......!Cho nên, huynh tới giết ta sao?”
“Nếu không thì sao?”
Đuôi mắt khép lại của ma dài hẹp và nghiêm túc.
Hắn nghiêng mặt, rõ ràng là đang hỏi ngược lại nàng, nhưng giọng điệu dửng dưng đến mức không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Sau một lát, cuối cùng thiếu nữ trên giường tân hôn đã thuyết phục được bản thân chấp nhận kết quả này, nàng khẽ gật đầu: “Như thế cũng tốt.”
Đốt ngón tay tái nhợt đang cầm chuôi kiếm của ma hơi run lên.
Bầu không khí rét đậm và im ắng.
Thời Lưu lại nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Nhưng mà, huynh có thể cho ta sống thêm vài ngày trước khi giết ta không?”
“......!Chỉ vài ngày thôi.”
Thời Lưu thầm tính nhẩm, những dự định nàng định thực hiện để giúp hắn giải tội ít nhất phải tốn ba năm, có lẽ hắn không thể chờ lâu như thế.

Cho nên chỉ có thể giao cho người thích hợp thực hiện.
May mà kiếp này không giống như kiếp trước, nàng đã gặp được vài bằng hữu đáng tin cậy và đáng phó thác, thế là đủ rồi.
“Ba ngày,” Thời Lưu ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn hắn, “Ba ngày là đủ rồi.”
Trường kiếm nhuốm máu từ từ hạ xuống, dựng ở bên cạnh hắn.
Ma lạnh lùng nhắm mắt lại: “Hai ngày.”
“......!Được.”
Thời gian eo hẹp, nhưng nếu vội vội vàng vàng có lẽ vẫn kịp.
Nghĩ như thế, Thời Lưu nhấc giá y đứng lên khỏi giường tân hôn, kim quan hoa giá nặng nề khiến nàng hơi cau mày, giơ tay lên định tháo xuống ——
“Vút.”
Thanh phong vụt qua.
Mũ phượng trâm hoa vàng óng trượt xuống khỏi mái tóc đen nhánh, rơi xuống đất, tựa như ngọc và sứ vỡ tan tành.
—— Hệt như ngõ cụt mà nàng bước vào theo hận ý của người nào đó.

Có lẽ cảm nhận được kiếm ý sắc bén trên kim quan bị chém gãy, sắc mặt của thiếu nữ hơi trắng bệch, nàng buồn bã liếc xuống, sau đó không nhìn thêm nữa, mái tóc dài buông xõa hệt như thác nước, nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm, chạy ra bên ngoài.
Trong phòng, trường bào nhuốm máu phất qua, ma từ tốn nhắm mắt lại, hờ hững giẫm lên kim quan trên mặt đất.
Bột mịn vàng óng bị gió cuốn bay.
Thời Lưu đứng bên ngoài tiểu lâu đổ nát, thần thức đã đạt đến Hóa Cảnh khuếch tán, Thời gia to lớn như thế xuất hiện trong thức hải của nàng.
Không quen biết.

Không quen biết.

Vẫn không quen biết……
Thời Lưu phân biệt từng thi thể có kiếm ý của Thần Mạch Kiếm, không có thi thể nào thuộc về Thời gia hoặc Huyền Môn.

Những người đang thu dọn tàn cuộc trong đình viện là một số đệ tử bị thương nhẹ hoặc chẳng bị làm sao của Thời gia, chứng tỏ dù thế nào đi chăng nữa, Thời gia và Huyền Môn đã khống chế được cục diện này.
Thảo nào hắn được tôn sùng là vô thượng đế cảnh, chẳng những có thể mượn sức mạnh tạo hóa của U Minh để cưỡng ép áp chế quy tắc chi lực của thang đăng thiên, mà còn có thể ung dung cầm trường kiếm giết từ dưới chân núi lên tận đây.
Nghĩ như thế, Thời Lưu thất thần ngước lên, nhìn vầng trăng đỏ thẫm thoắt ẩn thoắt hiện trên bầu trời.
Ma đứng sau lưng nàng.
Lúc này thiếu nữ đột ngột ngước mặt lên, trong thần thức cảm nhận, hắn chợt tỉnh táo lại, giọng nói lạnh như băng: “Có lẽ ta không nên giết chúng mà nên ném chúng vào nơi có sói đói vồ mồi, để bọn chúng bị xé xác thành từng mảnh, đó mới là kết cục khiến ta hài lòng.”
Thời Lưu lắc đầu: “Không, Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm không thể để lại cho bất cứ ai khác ngoài huynh.”
“—— Nàng tưởng nàng nói như vậy thì ta sẽ không giết nàng sao?”
Thời Lưu ngơ ngác: “Ta không hề nghĩ thế…… Sau này sẽ không nói nữa.”
Không đợi ma sau lưng lên tiếng, Thời Lưu vén váy, đi ra khỏi tiểu lâu.
Người đầu tiên Thời Lưu gặp là Thời Ly.
Trước khi Thời gia xuất chiến, Thời Ly đã phá kết giới sau núi, dẫn theo đệ tử nhà chính của Thời gia trấn thủ gần tiểu lâu trong rừng trúc phía tây bắc, là phòng tuyến cuối cùng của Thời gia.
Thi thể của những tu giả lòng lang dạ sói nằm la liệt trên mặt đất cạnh bọn họ, không phải bọn chúng đánh vào đây, mà là bị đuổi giết đến tận đây ——
Chỉ một người, một kiếm.
Không có một đệ tử Thời gia nào không nhớ cảnh tượng áo choàng trắng tuyết nhuốm máu bước ra từ cơn mưa đỏ thẫm, hệt như đao bổ rìu đục khắc sâu vào trí nhớ của bọn họ.
Ngay lúc này, mưa gió đã tạnh.
Và kẻ có lẽ không phải con người kia lúc này lại xuất hiện, đi phía sau Tử Thần thật sự của Thời gia.
Tất cả các đệ tử Thời gia có mặt ở đây đều vô thức dừng động tác lại, hoặc là đề phòng, hoặc là lo lắng, thậm chí thấp thỏm siết chặt bội kiếm bên hông, nhìn chằm chằm vào ma sau lưng Thời Lưu.
Thời Lưu không bận tâm tới ánh mắt của bất cứ ai, nàng lướt qua những người còn sống và những thi thể, đi thẳng tới một thiếu nữ trong số đó.

Trong số những đệ tử của Thời gia, chỉ có duy nhất Thời Ly không hề dừng lại vì sự xuất hiện của hai người, nàng ấy đang kéo một đệ tử Thời gia bị thương nặng và đang bất tỉnh trong đống thi thể của tu giả ngoại lai, sau đó đưa người nọ đến cạnh lan can bạch ngọc bên bờ ao.
Sắc mặt của nàng ấy vô cảm, sâu trong đáy mắt là sự mờ mịt ngỡ ngàng, hệt như một xác chết biết đi chỉ biết lặp đi lặp lại động tác.
Cho đến khi Thời Lưu đứng trước mặt của nàng ấy.
Thời Ly cứng nhắc, ánh mắt đờ đẫn dần có lại tiêu cự, nàng ấy nhìn Thời Lưu một lát, sau đó mới run giọng hỏi: “Tỷ thật sự là ——”
“Đúng thế.” Thời Lưu đáp.
Một nụ cười khổ lộ ra trên gương mặt như sương của thiếu nữ: “Ta chưa hỏi xong mà.”
“Bất kể muội hỏi điều gì, đều đúng.” Giọng điệu của Thời Lưu vừa nhỏ nhẹ vừa gấp gáp, “Thời gian của ta không còn nhiều, nên không thể chờ muội khôi phục lại từ sự đau xót.”
Thời Ly hệt như bị thứ gì đó đâm vào, nàng ấy hơi nhíu mày, sắc mặt càng tái nhợt: “Dẫu rằng phụ thân và tộc thúc có lỗi với tỷ, nhưng hôm nay Thời gia đã trả đắt như thế này rồi, tỷ vẫn luôn tỏ ra thờ ơ sao?”
Thời Lưu im lặng một lát, sau đó ngước đôi mắt trong veo lên, nhẹ nhàng nhìn Thời Ly: “Những gì Thời gia phải gánh chịu hôm nay quả thật là cái giá mà bọn họ vốn nên trả —— Mười bảy năm trước Tử Thần hàng thế, bọn họ vì muốn ràng buộc số mệnh Tử Thần với hưng vong của thế gian mà dùng hết mọi cách, sau đó lợi dụng thanh danh của Tử Thần giúp Thời gia quật khởi trở thành đệ nhất thế gia, bọn họ đã độc hưởng hết tất cả vinh quang suốt mấy năm nay —— Hôm nay chính là lúc bọn họ phải trả lại cái giá đã đến muộn mười bảy năm.”
Thần sắc tức giận của Thời Ly cứng đờ.
Thời Lưu nghiêng người, tầm mắt đảo qua đình viện lầu gác nguy nga nhưng giờ đây đã bị tàn phá tan hoang vì trận chiến.
Ánh mắt của nàng bình tĩnh: “Hư danh tạo nên đệ nhất thế gia, sau đó đệ nhất thế gia lại suy tàn vì chính hư danh đó, đây chẳng phải là đạo lý vận hành của thế gian sao?”
“......”
Chút huyết sắc cuối cùng rút khỏi gương mặt của Thời Ly, môi của nàng ấy khẽ run lên, dường như muốn phản bác lại, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào thốt nên lời.
Thời Lưu quay đầu lại: “Sau hôm nay, Thời gia suy bại là điều tất nhiên, nhưng con rết trăm chân chết mà không ngã (*), mặc dù không thể cứu vãn sự suy tàn của Thời gia, nhưng từ nay về sau, Thời gia và Huyền Môn cùng tồn cùng vong, trong vòng trăm năm sẽ không xuất hiện hỗn loạn như hôm nay.”
(*) Con rết trăm chân chết mà không ngã: Dùng để hình dung nhân vật, quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.
Thời Ly hoàn hồn, ánh mắt ngưng tụ: “Tỷ muốn nói cái gì?”
“Chưa tới trăm năm nữa, muội sẽ trở thành gia chủ của Thời gia, ta biết muội khác với Thời Đỉnh Thiên, có lẽ muội có thể cho ta… cho thế gian thấy một Thời gia mới.”
Thời Lưu dừng lại, hơi ngập ngừng và không thành thạo giơ tay lên, vụng về xoa đầu Thời Ly.
Thời Ly sửng sốt, nhíu mày muốn né.
“Không được né.” Vẻ mặt Thời Lưu không có biểu cảm gì, nàng dừng tay lại, ánh mắt trong veo lành lạnh, “Ta là tỷ tỷ.”
“......”
Thời Ly nghẹn lời, muốn phản bác lại, nhưng không rõ là bởi vì bị áp chế bởi kiếm mang đã vào Hóa Cảnh của thiếu nữ trước mặt, hay là bởi vì uy nghiêm trưởng tỷ của người nọ, nàng ấy hơi cứng đờ một chút, không né không tránh nữa.
Thời Lưu xoa ba cái, giọng điệu đều đều bình tĩnh: “Sau chuyện ngày hôm nay, sự suy bại của Thời gia và việc thay đổi thân phận Tử Thần đều sẽ ảnh hưởng đến muội, dẫu rằng không đến nỗi từ trên mây rơi xuống bùn lầy, nhưng thế nào muội cũng sẽ nghe thấy những lời cảm thông hoặc trào phúng mà trước kia chưa từng nghe.

Mỉa mai trong tối, hạ bệ ngoài sáng, trên đời này có rất nhiều kẻ tiểu nhân, trước kia muội hiếm khi gặp phải nhưng sau này phải tập làm quen, đừng vì bọn họ mà ảnh hưởng đến bản thân mình.”
Lông mi của Thời Ly khẽ run lên, trên gương mặt như kết băng sương lộ ra chút ít bất an không thể che giấu được.
“Ta vốn định sau chuyện này sẽ chăm sóc muội đàng hoàng, kẻo tâm trạng của muội không tốt, nhưng mà……”

Thời Lưu tự ngắt ngang lời mình, nàng buông tay xuống: “Nhớ kỹ, muội là Thời Ly, thiên phú trác tuyệt độc nhất vô nhị không phải được Tử Thần ban cho, mà là vì muội chính là Thời Ly nguyên bản.”
“Tỷ thật sự khó hiểu, sao lại đột nhiên nói với ta những lời này,” Thời Ly thì thầm, dời tầm mắt, “Chúng ta thân như vậy từ khi nào.”
“Thuở còn bé.”
“——” Thời Ly sửng sốt, quay đầu lại.
Thời Lưu hơi trúc trắc cong môi cười: “Chỉ là muội đã quên rồi.”
Thời Ly ngơ ngác nhìn người trước mặt, đây là lần đầu tiên Thời Lưu mỉm cười với nàng ấy như thế này kể từ khi gặp lại nhau…… thật sự rất xinh đẹp.
“Ta không có thứ nào khác để cho muội.” Thời Lưu giơ tay lên, nắm lấy tay Thời Ly, trịnh trọng đặt bội kiếm tùy thân — Đoạn Tương Tư, vào tay của Thời Ly.
Đoạn Tương Tư tủi thân khẽ kêu lên.
Thời Ly chợt hoàn hồn, hoảng sợ muốn đẩy ra: “Đây là đồ của tỷ, ta không cần……”
“Trên đường đi ta đã bàn bạc với nó rồi, nó sẽ không trở về kiếm trủng, giao nó cho người có kiếm cốt trời sinh như muội, cũng không tính là bẽ mặt.” Thời Lưu ngừng lại một, nhỏ nhẹ nói, “Ta đặt kiếm phổ của Vấn Thiên Kiếm và Đồng Quy trong vỏ kiếm, muội nhớ cũng phải truyền lại cho sư huynh, còn những người khác……”
Nhớ tới thiếu niên mặt chữ điền lười biếng nào đó, thiếu nữ hơi nhíu mày: “Đừng nên bôi nhọ tên tuổi của tiểu sư thúc tổ.”
Thời Ly càng lúc càng bối rối: “Rốt cuộc tỷ có ý gì!”
“Sau ngày hôm nay, ta sẽ rời khỏi Thời gia, không bao giờ quay lại nữa,” Thời Lưu khựng lại, “Về phần đi đâu, muội đừng hỏi, tất cả là vì muốn tốt cho Huyền Môn và Thời gia.”
Thời Ly sốt ruột nắm lấy bàn tay đang định buông ra của Thời Lưu, vành mắt dường như đã đỏ lên: “Tỷ —— Cho dù sư huynh đồng ý, nhưng sư môn đã cho phép chưa? Ta nghe các đệ tử nói, tỷ đã hữa sẽ trấn thủ Huyền Môn!”
“Vẫn chưa lập lời thề, vốn định sau đại hôn sẽ về tông môn, nhưng xem ra không kịp rồi.” Dừng lại một chút, Thời Lưu mỉm cười, “Tin ta đi, chính Huyền Môn còn không lo nổi cho mình, bọn họ sẽ không bằng lòng tiếp nhận củ khoai bỏng tay như ta đâu.”
“Nói bừa! Với thiên phú tu luyện và ngộ tính kiếm đạo của tỷ, sẽ không mất nhiều thời gian để tỷ trở thành một đại nhân vật như tiểu sư thúc tổ lúc còn trẻ, tỷ rõ ràng có thể ——”
“Được rồi, ta hứa với muội.”
Thời Lưu ngắt lời nàng ấy, đuôi mắt hơi cụp xuống: “Vậy chờ tới ngày đó, ta sẽ trở về.”
“......”
Cuối cùng Thời Ly không thể giữ nàng lại.
Thiếu nữ trước mặt mỉm cười dịu dàng, nhưng chẳng mấy chốc, hệt như một cơn gió nhẹ thổi qua, hình bóng của nàng biến mất ngay trước mặt bọn họ.

Lần này các đệ tử Huyền Môn cũng tham gia vào cục diện hỗn loạn, rất nhiều đệ tử bị thương, Yến Thu Bạch có trách nhiệm chăm nom, nên hôm nay khó có thể có thời gian gặp mặt.
Vì vậy, người thứ hai Thời Lưu muốn tìm chính là Tuyết Vãn.
Đáng tiếc, dù nàng lật tung Tử Giang Các bừa bộn hỗn loạn nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tuyết Vãn.
Sau đại chiến, đây là lần đầu tiên Thời Lưu hoảng sợ, nàng gần như lật toàn bộ thi thể tu giả ngoại lai lên, nỗi lòng hoảng sợ khó có thể bình tĩnh.
Cho đến khi trời gần tối, đuổi đi không biết bao nhiêu người do Thời gia phái tới, đồng thời xử lý những kẻ không chịu từ bỏ ý định tấn công nàng, Thời Lưu vẫn không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào của Tuyết Vãn.
Không thể làm gì khác nữa, khi màn đêm buông xuống, Thời Lưu chọn đại một căn phòng trống trãi ở Tử Giang Các để tạm nghỉ ngơi, sau đó mới ngước nhìn ma đã đi theo nàng suốt hôm nay.
Trường kiếm ngọc bích đã trút bỏ hết màu đỏ ngòm, trong suốt không tỳ vết, vẫn luôn được hắn giữ bên mình.
—— Như thể đang nhắc nhở nàng rằng, nàng chỉ có thể sống thêm một ngày nữa.
“Huynh có thể nói cho ta biết Tuyết Vãn đang ở đâu không?” Thời Lưu khẽ hỏi, “Ta biết huynh có thể ‘tìm được’ cô ấy.”
“......!Tìm thế nào đây.”
Trước cửa sổ, ma nghiêng người, dưới ánh đèn, hàng mi dài vẫn luôn khép lại như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng.
Hắn giơ tay lên, đốt ngón tay trắng trẻo và mát lạnh như ngọc chạm vào đuôi mắt.

“——”
Trái tim của Thời Lưu thoáng run lên: “Mắt của huynh cần bao lâu mới lành lại?”
“Nếu ta nói, sẽ không bao giờ lành thì sao.” Ma hờ hững đáp.
“......!Không thể nào!” Thời Lưu thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.
“Tại sao lại không thể,” Môi mỏng của ma cong lên, giọng nói lạnh và sắc bén như dao, “Dùng sức mạnh thiên địa tạo hóa của hai thế giới để áp chế lẫn nhau, vốn là chuyện nghịch lại ý trời.

Mất đi một đôi mắt mà thôi, không phải cái giá đắt gì.”
“——!”
Nghe như thế, Thời Lưu đã tin đến bảy tám phần, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ, Phong Nghiệp vẫn luôn tỏ vẻ hờ hững, kiêu ngạo, xem thường chúng sinh, cho dù cậy mạnh thì cũng không bao giờ tỏ ra yếu đuối, lòng tự trọng rất cao ——
Hôm nay hắn đã chính miệng nói như thế, chẳng lẽ là thật sao?
“Có cách nào chữa khỏi không?” Thiếu nữ hoảng sợ, có chút hoang mang lo lắng, “Thiên Đàn Mộc, hoặc Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm, chắc chắn có linh vật có thể……”
Chưa kịp nói hết câu.
Hình bóng cách đó mấy trượng bất thình lình xuất hiện trước mặt nàng.
Thời Lưu vừa mới đứng lên khỏi giường, còn chưa kịp nhìn rõ, mà chỉ kịp ngước đôi má hồng hào nhưng thiếu sức sống lên, con ngươi trong veo tĩnh lặng như dòng suối trong vắt, ươn ướt nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong thế giới thần thức, thế gian là một màu đen thuần chất, chỉ có đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ vẫn trong veo và sáng ngời như trước kia.
Hàng mi dài khẽ run lên của ma cụp xuống, sắc mặt ngày càng lạnh lẽo hơn:
Không biết từ lúc nào mà trường kiếm trong tay hắn đã được thay thế bằng một ống sáo ngọc bích, ống sáo thẳng băng chạm vào vị trí trái tim của thiếu nữ.
“Được thôi, để ta ăn ngươi, có lẽ sẽ chữa khỏi hết mọi bệnh tật.”
Ống sáo lạnh thấu xương áp vào người, Thời Lưu khẽ rùng mình.
“Sau ngày mai…… có được không?”
“——!”
Hình bóng của ma cứng đờ.
Dường như tức đến mức ngừng thở.
—— Hóa ra đến tận giờ phút này, nàng vẫn tin rằng hắn muốn giết nàng.
“Có, thể.”
Ma hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cúi đầu đặt tay lên gáy của thiếu nữ, sau đó ấn nàng xuống chăn bông trên chiếc giường phía sau lưng ——
“Hôm nay ăn trước một nửa vậy.”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Với những nỗ lực không ngừng nghỉ của tên ma nào đấy suốt hơn 80 chương, tính cách vô tâm của hắn đã ăn sâu bén rễ vào nhận thức của quả lựu nhỏ, nên trong một khoảng thời gian ngắn rất khó thay đổi..

Bình Luận (0)
Comment