Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 124


Nếu Thời Lưu không gọi “Nghiệp Đế”, đại khái Phong Nghiệp sẽ tự hỏi rằng là kẻ chán sống nào đã từng thân mật kể truyện trước khi đi ngủ cho nàng nghe như vậy.
Nhưng vấn đề cũng chính là xưng hô này.
Từ khi lên Tiên giới, Phong Nghiệp chưa từng nghe Thời Lưu gọi hắn là “Nghiệp Đế”, chứ đừng nói là “Nghiệp Đế bệ hạ”.

Hơn nữa, thiếu nữ trong lòng hắn vẫn còn đang trong trạng thái buồn ngủ chưa tỉnh hẳn, nàng cọ nhẹ vào cổ hắn theo bản năng, giọng điệu nhẹ nhàng lười biếng chứ không phải xa cách tuân theo lễ nghĩa, hệt như làm nũng khi vừa tỉnh dậy.
—— Dù là trong mơ, Phong Nghiệp cũng chưa từng mơ thấy quả lựu nhỏ như vậy.
Khoan đã.
Mơ?
Thứ gì đó chợt lóe lên trong mắt Phong Nghiệp, ngay tức thì, hắn hơi khó tin cúi đầu, khàn giọng hỏi: “Tiểu lưu ly yêu?”
“Ừm?”
Thiếu nữ nhắm mắt lại, dụi đầu vào ngực hắn, giống như cuối cùng đã tìm được tư thế thoải mái, nàng nằm trong vòng tay hắn, tiếp tục ngủ.
Ánh mắt của Phong Nghiệp trầm xuống.
Hắn nghĩ mãi mà vẫn không thông, thuật ngự hồn bằng thần thức của Côn Ly đã xảy ra vấn đề gì, sao lại “thả” ý thức của tiểu lưu ly yêu vốn chỉ tồn tại trong giấc mơ của Thời Lưu ra ngoài.
Hiện tại thần thức vốn có của Thời Lưu và thần thức của Côn Ly thế nào rồi?
Phong Nghiệp suy nghĩ, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt sau gáy của thiếu nữ, ánh sáng vàng nhạt từ lòng bàn tay hắn chảy dọc khắp cơ thể nàng.
Một lúc sau, Phong Nghiệp nhíu mày mở mắt ra.
—— Thần thức của Côn Ly vẫn còn đó.
Theo một phương diện nào đó, tuy Trung Thiên Đế là người đầu tiên của hỗn độn, nhưng hắn cũng không rành, cũng như không hiểu về những vấn đề tu luyện của người phàm sau khi thành tiên.
Bởi vì hắn sinh ra đã ưu tú, lại không phải phàm thể, nên lại càng khó hơn khi muốn tìm ra vấn đề.
Phong Nghiệp đang cau mày suy nghĩ xem có nên gọi người rành về tìm kiếm thần hồn thần thức của Đoạn Khung tiên phủ đến đây để hỏi hay không, thì hắn chợt nghe thấy tiếng lưu vân bắt đầu chuyển động bên ngoài điện.
Như có sương lạnh bao phủ dung mạo của thần ma, hắn hơi nghiêng mặt, lạnh lùng nhìn bên ngoài điện.
Trong cảm quan thần thức của hắn, trên hành lang nối giữa nội điện và chính điện, một bóng người lẳng lặng xuất hiện từ hư không.
Người nọ mặc váy dài màu tím, dường như đang do dự giữa việc cất bước hay dừng lại.
Phong Nghiệp khựng lại một lát, ánh mắt vẫn phủ đầy sương lạnh: “Ngươi đến đây làm gì?”
“......” Ngoài điện im lặng một lúc.
“Ngươi đến chết thay Côn Ly sao?”
Phong Nghiệp lạnh nhạt rủ mắt xuống, phía cuối trường bào trắng như tuyết, mơ hồ có thể trông thấy ma tức đen kịt dâng lên rồi dừng lại, nó xao động bất an, khiến nhiệt độ trong điện như giảm xuống một chút.

Cuối cùng người ngoài điện cũng nhúc nhích, nàng thả lỏng mặt mày, dáng vẻ hơi tinh quái bước ra khỏi bóng tối.
Gương mặt xinh đẹp nhưng có phần lười biếng ấy phơi bày trước ánh mặt trời bên cạnh.
“Côn Ly à,” Tử Quỳnh tiên đế thở dài, “Hắn không xứng để ta chết vì hắn.”
“......”
Dường như không chú ý tới Đông Đế Tử Quỳnh đang bước về phía nội điện, Phong Nghiệp quay người lại, hờ hững cụp mắt nhìn thiếu nữ đang ngủ trong lòng mình.
Cho đến khi Tử Quỳnh vừa sải bước, sắp bước vào nội điện ——
“Thần thức của Côn Ly đang lén lút trốn trong thần hồn của nàng ấy, ta sẽ không mạo hiểm giết hắn, nhưng ngươi,” Phong Nghiệp liếc mắt, ma văn màu máu trên trán hơi lấp lánh, “Nếu ngươi tiến thêm một bước nữa, ta không thể đảm bảo rằng hôm nay ngươi có thể sống sót rời khỏi đây.”
“Chung quy con người rồi sẽ chết đi, thần tiên cũng thế thôi.”
Tử Quỳnh nói, nhưng đã dừng lại trước cửa điện.
Nàng uể oải dựa vào cột ngọc trước điện, đôi mắt rủ xuống như đang bông đùa: “Đoạn Thần chết rồi, ngươi thì biến mất, Nam Thiền hận ta vì năm đó ta lựa chọn giúp Côn Ly và Đoạn Thần khiến ngươi thần vẫn, cô ấy bế quan không chịu gặp ta…… Tiên giới này buồn tẻ và trống vắng như thế, chết hoặc sống như một hòn đá, có gì khác nhau đâu?”
“Cho nên ngươi đến đây để được mau chết à.” Phong Nghiệp lạnh nhạt nói, vẫn không hề bị lay chuyển.
“Ta đến, để chuộc tội.” Tử Quỳnh dựa vào cột quay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng đang ngủ say trên giường của thiếu nữ, “Xem như vun đắp tội lỗi đi.”
Phong Nghiệp liếc sang, ánh mắt hơi trầm xuống, ôm chặt thiếu nữ vào lòng: “Ngươi đến vì nàng ấy?”
“Ừ.” Tử Quỳnh dừng lại một chút, hơi cảm khái nhìn Phong Nghiệp, “Toàn bộ Ngọc Kinh Tiên Đình này, ngươi nên biết, không có ai hiểu rõ thần hồn và thần thức của hắn hơn ta.”
“Ngươi và Côn Ly là phu thê.”
“Ngươi không cần phải tin ta, ta chỉ đến để nhắc nhở ngươi thôi.” Tử Quỳnh dựa vào cửa điện, liếc nhìn một góc áo của thiếu nữ lộ ra sau trường bào trắng như tuyết, vẻ mặt của nàng hơi phức tạp, “Mục đích của Côn Ly, ta nghĩ chắc ngươi đã đoán được rồi.

Đáng tiếc, ta không thể ngăn cản hắn —— Vân Thê Giới là tiên bảo mà hắn đã ban cho Huyền Môn mấy nghìn năm trước, hắn đã động tay động chân vào tiên khí tẩy lễ, nhưng lúc đó không phải vì ngươi, mà hắn chỉ muốn đảm bảo rằng những tu giả Phàm giới không phục tùng hắn sẽ không thể phi thăng.”
Phong Nghiệp lạnh lùng giễu cợt: “Đá La Phong đặt ở Huyền Môn, Vân Thê Giới được dùng cho Huyền Môn thiên khảo, ngươi nghĩ tất cả là trùng hợp à?”
Tử Quỳnh ngẩn người, sau đó cười nhạt: “Dường như hắn không ngu xuẩn như ta tưởng.”
“Tiếp tục.”
Phong Nghiệp trầm giọng nói: “Ta chỉ muốn biết tại sao nàng ấy lại như vậy.”
“Côn Ly cũng không ngờ được.” Tử Quỳnh bật cười, giống như đang mừng rỡ vui vẻ, nhưng ánh mắt lại kết băng sương, “Thần thức của tiểu tiên tử của ngươi rất mạnh, vượt xa những tu giả bình thường —— Cho dù là tiên tài trời chọn, cũng không nên như vậy.”
Ánh mắt của Phong Nghiệp lay động: “Thần thức của Côn Ly ngự hồn thất bại?”
“Nói đúng hơn là lưỡng bại câu thương, cùng nhau lâm vào giấc ngủ say.” Tử Quỳnh rất không hợp với hình tượng tiên đế, nàng cúi đầu huýt sáo, sau đó quay người lại mỉm cười ——
“Nếu ngươi muốn giết Côn Ly, thừa dịp hiện tại hắn đang ngủ say không thể phản kháng, đây chính là cơ hội tốt nhất.”
Phong Nghiệp không hề nhúc nhích: “Hắn chết một vạn lần cũng không xứng để Thời Lưu chôn cùng hắn.”

“Nhưng nếu bọn họ không cùng chết, đợi đến khi hắn tỉnh lại trước Thời Lưu, người chết sẽ là ngươi.” Ý cười của Tử Quỳnh vơi bớt, trầm ngâm nhìn thiếu nữ trong lòng Phong Nghiệp.
Phong Nghiệp như thể không nghe thấy.
Hắn cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn thiếu nữ đang nhắm mắt ngủ say trong lòng, sương lạnh trong mắt dường như dần tan ra dưới hô hấp khe khẽ của nàng.
Một lát sau, Phong Nghiệp liếc sang một bên: “Nếu thần trí của nàng ấy cũng đã ngủ say, vậy tại sao lúc nãy nàng ấy tỉnh lại?”
“Chuyện này thì phải hỏi ngươi rồi, tiểu tiên tử của ngươi chứ không phải của ta, sao ta biết tại sao cô ấy có thể tách ý thức của mình ra được?”
“......”
Ngón tay đang vuốt tóc Thời Lưu của Phong Nghiệp hơi run lên.
Lông mày sắc sảo của hắn bắt đầu nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm cúi xuống nhìn thiếu nữ trong lòng.
Nếu kiếp trước chỉ là cảnh trong mơ, chẳng lẽ nàng tự lừa bản thân tin vào nó, rồi phân tách thần thức ra?
Nếu như không phải……
Phong Nghiệp nghiêng mặt sang một bên hỏi: “Vạn năm trước, có người nào khác từng sống ở Trung Thiên Đế Cung không?”
Tử Quỳnh sửng sốt, vô thức đứng thẳng lên: “Đây đế cung của ngươi mà, sao ta biết được?”
“Một người khác giống như nàng ấy hiện tại, cả tiên đình đều biết đến ấy.”
“?”
Lông mày của Tử Quỳnh nhíu chặt lại.
Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phong Nghiệp, một lúc lâu sau mới quay mặt đi, khẽ lẩm bẩm: “Ngươi đau buồn quá mức nên tinh thần thác loạn, hay tẩu hỏa nhập ma đánh mất lí trí rồi vậy? Xới đất ở nơi xa xôi tận cùng Tiên giới, đào con kiến lên để hỏi cũng biết cái đức hạnh ‘người, thần, ma chớ đến gần’ trước kia của ngươi, vậy mà còn cần hỏi ta à?”
“......”
Phong Nghiệp hờ hững quay đầu nhìn nàng: “Lời hôm nay của ngươi giúp ngươi thoát chết.

Cút.”
Tử Quỳnh khựng lại một chút, nụ cười nhạt đi, ánh mắt trở nên hơi phức tạp: “Cả tiên đình đều đồn tính tình của ngươi thay đổi, ta còn tưởng bọn họ nói bậy.”
Trong điện vang lên một tiếng động khe khẽ, giống như tiếng sáo, chứa đựng sát ý vô hình, gần giống như âm thanh của kiếm.
Tử Quỳnh thở dài, giơ hai tay lên, chậm rãi lùi về sau.
Cho đến khi lui đến chỗ nàng vừa hiện thân thì mới dừng lại.
“Một nhắc nhở cuối cùng.”
Tử Quỳnh nhìn một góc quần áo lộ ra trước người Phong Nghiệp, nhẹ nhàng thở dài: “Nếu ngươi muốn xóa bỏ thần thức của Côn Ly mà không làm thần hồn của cô ấy bị tổn thương, chỉ có một cơ hội duy nhất.”

Bóng lưng của người nọ vẫn bất động như núi.
Nhưng Tử Quỳnh không bận tâm lắm: “Sau khi Côn Ly tỉnh lại, khi thần thức của hắn chủ động ngoi lên trong thần hồn của cô ấy, áp chế bản thể thần thức của cô ấy, cưỡng ép điều khiển thần hồn của cô ấy —— Ngay lúc đó xóa bỏ thần thức của hắn, đó là cơ hội duy nhất để ngươi bảo đảm thần hồn của cô ấy không bị thương.”
“......”
Trong điện vẫn im lặng.
Ngay khi Tử Quỳnh động ý niệm, chuẩn bị rời đi, nàng chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của người nọ.
“Sao lại giúp ta.”
Tử Quỳnh im lặng một lúc, ý cười rõ ràng phai nhạt, ánh mắt hơi trầm xuống.
Phong Nghiệp không đợi nàng đáp lại: “Ngươi nên học hỏi Côn Ly, tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn triệt để.

Nếu đã làm điều ác, cho dù hối hận, cũng không nên ăn năn miễn tội ở chỗ của ta.”
Ánh mắt của Tử Quỳnh dao động, hoàn hồn từ trong chán nản, nàng khẽ nói: “Ai thèm hối hận chứ, cho dù ngươi cho ta cơ hội, xưa kia ta cũng không thể nào trơ mắt nhìn hắn thân tử đạo tiêu, ai bảo ta mù, chọn một phu quân như thế chứ.”
Ngoài dự đoán của nàng, khi dứt lời, nàng không hề nghe thấy người nọ trong điện nổi giận.
Ánh mắt của Tử Quỳnh nhoáng lên: “Hơn nữa, người ta muốn giúp không phải là ngươi.”
“?”
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu, Tử Quỳnh nhìn góc áo của thiếu nữ sau áo bào trắng như tuyết.
Ánh mắt của nàng dịu xuống, bùi ngùi thở dài.
Dư âm như ảo mộng, theo bóng dáng của nàng, như bong bóng tan biến giữa không trung ——
“Nói ra, có lẽ ngươi không tin, con bé cũng xem như là đứa trẻ mà ta trông nom lớn lên…… Nó rất tốt, không nên chết cùng loại ngươi như Côn Ly.”

“Tiểu lưu ly yêu” tỉnh dậy lúc chạng vạng tối.
Bên ngoài Trung Thiên Đế Cung, biển sao đã chìm trong đêm tối.

Tinh tú vụn vặt rải khắp vòm trời màu xanh đậm, hệt như lưu ly trong suốt đính trên tấm rèm.
Giữa điện, ánh nến bập bùng bên cạnh thần tọa.
Thần ma ngồi trên ghế mở mắt ra.
Nội điện vang lên tiếng sột soạt.
Phong Nghiệp đang định động ý niệm, dịch chuyển đến cạnh giường trong nội điện, thì bất thình lình nghe thấy tiếng bước chân vội vàng gấp gáp chạy đến bên này ——
Hắn liếc mắt sang, nhìn thấy trên bậc thềm bạch ngọc dưới thần tọa, thiếu nữ với mắt cá chân trần trụi trắng như tuyết, ánh mắt hoảng hốt bối rối vọt vào trong điện.
Trông thấy thần minh trên ghế, thiếu nữ xinh đẹp giật mình.
Sau đó nàng cắn môi, nhăn mũi, rồi “oa” lên một tiếng ——
Phong Nghiệp hoảng hốt chưa kịp hoàn hồn, “tiểu lưu ly yêu” đã bước qua bậc thềm ngọc, nhào vào lòng hắn.

Trong chốc lát, nước mắt mãnh liệt thấm ướt vạt áo trước ngực Phong Nghiệp, còn thủ phạm thì áp mặt vào ngực hắn khóc nức nở: “Nghiệp Đế…… Ta mơ thấy người chết, làm sao bây giờ……”
Khựng lại một lúc, cuối cùng Phong Nghiệp cũng hoàn hồn.
Hiếm khi thần ma dở khóc dở cười.
Hắn giơ tay, vỗ vỗ tấm lưng gầy gò của thiếu nữ để an ủi: “Chỉ là ác mộng thôi, nàng đừng sợ.”
“......!Thật sao?”
Thiếu nữ trong lòng ngẩng đầu lên.
Bất thình lình không kịp chuẩn bị, đôi mắt đen nhánh trong veo ướt át ấy chạm vào đáy mắt hắn, ngay cả phần đuôi mắt mảnh nhỏ của nàng cũng nhuộm một màu đỏ quyến rũ.
Hầu kết của Phong Nghiệp khẽ nhúc nhích.
Ngay tức thì, hắn dời mắt sang nơi khác: “Ừm.

Ta đã bao giờ lừa nàng chưa?”
Lời nói dịu dàng tự nhiên thốt ra khỏi miệng.
Đến khi lấy lại tinh thần, Phong Nghiệp cũng ngẩn ra.
Câu này…… hình như đã từng nói, khung cảnh quen thuộc, giọng điệu quen thuộc……
Nhưng trong ký ức của hắn, không bất cứ dấu vết tồn tại nào.
Phong Nghiệp gần như nhíu chặt mày, một cảm giác bực bội như đánh mất thứ gì đó rất quan trọng mơ hồ dâng lên từ đáy lòng.
Dường như “tiểu lưu ly yêu” rất dễ dỗ, nàng hít mũi một cái, mau chóng kìm lại nước mắt và nỗi sợ hãi.
Nàng rúc vào áo choàng trắng như tuyết của người nọ, bất an nhúc nhích, ước chừng chịu đựng một lát, sau đó cuối cùng “tiểu lưu ly yêu” không chịu nổi nữa, hàng mày nho nhỏ của nàng khẽ nhăn lại, thoát khỏi vòng tay của người nọ, chân trần đứng trước thần tọa……
Phong Nghiệp tỉnh táo lại, dằn lòng xuống, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Là người mặc quần áo cho ta sao?” Thiếu nữ ngập ngừng.
Phong Nghiệp hơi khựng lại một chút.
Hắn nhớ lại giấc mơ mà Thời Lưu đã dẫn hắn vào, tiểu lưu ly yêu mà hắn từng thấy kia, vẫn luôn là dáng vẻ tiểu thủy yêu bán trong suốt, nên đương nhiên không mặc gì cả.
“Phải.” Phong Nghiệp ngập ngừng nói dối, “Thế này rất đẹp, nàng không thích sao?”
“......!Thích.”
Tiểu lưu ly yêu nhấc đuôi váy lên, xoay một vòng rồi dừng lại.
Đôi chân trần của nàng bước hai bước về phía thần tọa, giẫm lên thánh bào buông thõng xuống đất của người nọ, nói nhỏ.
“Nhưng ta muốn về ao nước nhỏ để ngủ, người có thể giúp ta cởi nó ra được không?”
Phong Nghiệp: “.......”
Phong Nghiệp: “?”
******.

Bình Luận (0)
Comment