Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 138

Mấy ngày nay thiếu nữ tạp dịch của lầu Niêm Hoa rất đau lòng.

Bởi vì, đại mỹ nhân câm điếc mà nàng vớt lên từ dưới sông mấy ngày trước —— mới nghỉ ngơi trong phòng của nàng hai người thì đột nhiên biến mất tăm.

Tuy rằng lúc đó nàng nói sau khi vết thương của hắn khá hơn thì sẽ tìm cơ hội để đưa hắn đi, ấy thế mà hắn không thèm để lại lời từ biệt nào……

Hơn nữa hắn biến mất ngay ban ngày ban mặt, chuyện này khiến Thời Lưu lo sợ suốt hai ngày trời —— Nàng sợ hắn chưa chạy được bao xa thì đã bị phát hiện rồi bị đưa về thuyền hoa.

Thế nên hai đêm nay, mỗi khi trời tối Thời Lưu đều không nhịn được mà nằm sấp trước cửa sổ mở toang, chống má nhìn những chiếc thuyền đằng xa, tự hỏi liệu người nọ có ở trong phòng trên một con thuyền nào đó không, liệu có bị người ta đánh mắng làm nhục không.

Nghĩ linh tinh mấy đêm, Thời Lưu ngủ không ngon giấc lắm, ban ngày cũng uể oải, khi làm việc thì ngáp ngắn ngáp dài, chịu đựng cơn buồn ngủ.

Hôm nay vừa qua giữa trưa, các mỹ nhân theo thường lệ nghỉ ngơi và nói chuyện phiếm ở lầu ba, Thời Lưu cũng theo thường lệ mang theo giẻ lau và thùng nước lên lầu ba.

Cho đến khi một loạt âm thanh vội vàng hỗn loạn vang lên từ dưới lầu.

Các mỹ nhân đều hoảng sợ, sau đó sai người xuống kiểm tra, không bao lâu sau thì có người lên báo lại rằng:

“Bên dưới có quân đội đến, không rõ là binh lính từ phủ của vị nào trong kinh thành, nhất quyết yêu cầu các cô nương ra gặp khách.”

“Gặp khách? Giờ này hả?”

Mọi người trao đổi ánh mắt, không biết nên khóc hay nên cười.

Có người cay nghiệt che miệng cười nhẹ: “E rằng là thanh niên sức trâu nào đó của châu phủ nhỏ bé xa xôi mới đến kinh thành rồi, xem lầu Niêm Hoa là nơi nào vậy, ban ngày ban mặt mà dám đến gây sự?”

“Một đáng mãng phu cao lớn thô kệch, cẩn thận, đừng để bọn chúng xông vào.”

“Rốt cuộc là binh lính của phủ nào mà không lễ độ như thế?”

Các mỹ nhân liên tục phàn nàn, tên sai vặt chỉ đành mỉm cười xin lỗi: “Tú bà nói, bà ấy đã sai người đi báo quan rồi, các cô nương đừng hoảng sợ…..”

Tên sai vặt vừa dứt lời, Thời Lưu vừa lau xong tầng này, nàng đang bê thùng nước nặng xuống lầu.

Vừa đi qua lầu hai, nàng nghe tiếng cười kìm nén cơn giận của tú bà truyền đến từ dưới cầu thang: “Quân gia à, ban ngày lầu Niêm Hoa không đón khách, đây là quy củ mà cả kinh thành đều biết, không ít quan lại hiển quý đến chỗ của bọn ta, nhưng không có ai được ưu ái phá vỡ quy củ cả.”

Thời Lưu ở đây bốn năm năm, nàng biết lời của tú bà là nửa thật nửa giả.

Quan lại quyền quý của kinh thành đến đây quả thật không ít, nhưng trong số đó quả thật có vài người mà lầu Niêm Hoa không đắc tội nổi, hoặc nói chính xác hơn là không dám đắc tội —— Song, dù là như thế, có rất ít người bày ra dáng vẻ muốn đánh vào cửa ngay giữa ban ngày ban mặt, không hề nhượng bộ như thế này, thảo nào tú bà không muốn tiếp đón.


Đương lúc nghĩ ngợi, Thời Lưu xách thùng gỗ xuống lầu một, nàng tạm nghỉ ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy một người mặc áo giáp mỏng trông như quân lính nhanh chóng bước vào từ bên ngoài, kề tai nói gì đó với vị quân gia đang trừng mắt trong sảnh lầu một.

Sắc mặt của vị quân gia nọ thả lỏng, quay người lại: “Hầu…… chủ nhân của bọn ta nói, ngài ấy muốn đón một cô nương, sẽ không làm trì hoãn việc nghỉ ngơi ban ngày của các ngươi.”

Vẻ mặt của tú bà cũng hòa hoãn đôi chút: “Ừm, chủ của ngài quyết tâm muốn đón vị cô nương nọ về phủ, cũng không phải không được, nhưng ít nhất cũng phải lộ mặt, để bọn ta an lòng chứ?”

“To gan!”

Nghe thế, quân gia lập tức giận tím mặt: “Với thân phận của chủ nhân ta, nơi dơ bẩn của các ngươi làm sao xứng ——”

Chưa dứt lời, một tiếng sáo đột nhiên vang lên từ chiếc xe ngựa đậu bên ngoài tòa nhà.

Quân gia đột nhiên im miệng.

Nhưng tú bà lúc nãy chỉ mới nghe được một nửa, sắc mặt hết xanh rồi trắng, thậm chí không nhịn được mà bật cười, vẻ mặt như thể bên ngoài cười như trong lòng không cười: “Uy phong của quân gia thật lớn nhỉ, không biết là phủ binh của đại nhân nào, đến nơi bẩn thỉu của bọn họ mà lại không dám lộ mặt?”

“.......”

Thấy bầu không khí trong sảnh càng lúc càng căng thẳng, Thời Lưu đoán rằng quan binh mà tú bà sai người đi mời cũng sắp tới.

Đối với cục diện họa loạn như thế này, tốt hơn hết là nên tránh xa ra.

Nghĩ như thế, thiếu nữ mặc áo vải tạm thời đặt thùng gỗ xuống, không dám đi qua đại sảnh mà chỉ dám đi đường vòng, mở cửa sổ bên lan can chạm khắc để đi vòng ra hậu viện.

Giữa khe hở của lan can, nàng mơ hồ thoáng thấy tấm rèm xe ngựa bên ngoài tòa nhà được vén lên, nhô ra một nửa ống sáo ngọc, dưới ánh nắng hệt như ánh nước dịu dáng lấp lánh.

Khác với toa xe ngựa màu đen tuyền, một góc sau tấm rèm lộ ra, rõ ràng là vải mềm có thể chặn đao và tên được dệt bằng kim ti ngân tuyến ——

Quả thật là người vừa giàu vừa có quyền.

Thời Lưu vừa suy nghĩ vừa rẽ vào hành lang ngắn dẫn đến hậu viện, nơi nằm ngoài tầm mắt của nàng, một đoạn áo choàng trắng như tuyết bước ra từ trong tấm rèm.

Đại sảnh.

Thấy thanh niên mặc áo choàng trắng tinh khôi bước vào trong, khuôn mặt vốn ngạo mạn của quân gia nhất thời xuất hiện vết rạn nứt, cuống quýt chạy qua, y vừa trừng mắt với quân lính bày ra vẻ mặt đau khổ chạy theo phía sau, vừa đè thấp giọng nói: “Hầu gia, sao ngài lại vào đây? Những nơi như thế này, hay là…….”

Bạch y công tử giơ tay ngắt lời y, sau đó tiến vào đại sảnh cách đó mấy bước.


Tú bà nắm chặt khăn tay, quan sát người vừa tới, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Nghề của bà ta, không thể thiếu nhất chính là ánh mắt đánh giá. Vừa rồi những binh lính vô lễ vô cớ xông vào nhưng bà ta không hề ngăn cản, bởi vì bà ta phát hiện huyết sát khí trên người những người này cực kỳ nặng, hoàn toàn khác với những thùng rỗng kêu to chỉ biết phô trương của các phủ trong kinh thành, đây là thứ mà chỉ những quân nhân chinh chiến ngoài chiến trường mới có.

Ngay lúc này, người bước vào sảnh, rõ ràng là một vị công tử giàu có cao quý ăn mặc nho nhã, ánh mắt của người nọ tùy tính lơ đễnh, nhưng vẫn toát ra một loại cảm giác sắc bén áp bức.

Sát khí này, không hề thua kém bọn binh lính kia.

Thậm chí, rõ ràng đã kìm nén rất nhiều, nhưng vẫn vượt trội hơn hẳn.

Hơn nữa……

Tú bà cúi đầu ưu sầu nghĩ đến khuôn mặt mà bà ta chỉ dám nhìn thoáng qua rồi lập tức dời mắt đi.

Trong các vị công tử của các vị đại nhân ở kinh thành, làm gì có ai nổi bật như vậy? Nếu thật sự có một vị công tử thế gia như thế, chắc hẳn phải được đồn đãi rộng rãi trong giới nữ quyến kinh thành từ lâu rồi mới đúng, ấy thế mà sao bà ta không nghe chút tiếng gió nào?

Quá nhiều bí ẩn khiến tú bà càng thêm bất an.

Bà ta đè nén cơn giận xuống hoàn toàn, mỉm cười rạng rỡ bước tới: “Nếu công tử sớm lộ diện, nào có những quy tắc này chứ? Các cô nương thích nhất là người phong nhã giỏi cầm kỳ thư họa như công tử đấy, hôm nay ngài muốn cô nương nào tiếp đón? Ta lập tức sắp xếp, bảo nàng ấy tắm rửa thay quần áo, đưa đến quý phủ của ngài!”

“Ngươi hiểu lầm.”

Người nọ uể oải thu hồi ống sáo đang xoay tròn giữa những ngón tay, hắn ngước mắt lên, hờ hững nói: “Không phải đón người, là chuộc người.”

“Chuộc, chuộc —— chuộc người?”

Như một cái vả vào mặt, đến mức phấn trên mặt của tú bà gần rơi xuống hết.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi, cố kìm nén nụ cười như muốn ăn thịt người: “Công tử thật biết nói đùa, lầu Niêm Hoa của ta chưa bao giờ cho chuộc người —— Đây quy củ từ khi khai trương đến nay, chưa bao giờ phá vỡ! Công tử muốn người, cũng được thôi, chờ vị cô nương kia tròn ba mươi tuổi, bọn ta hủy khế ước, mặc cho công tử đuổi theo!”

“To gan!”

Vẻ mặt của bạch bào công tử không hề thay đổi, nhưng quân lính xung quanh hắn đồng loạt rút đao ra.

Ánh sáng lạnh như tuyết lóe lên trên lưỡi đao, lưỡi đao nhọn hoắc chạm đến cổ họng.


“——!”

Lớp phấn cuối cùng trên mặt tú bà run rẩy rơi xuống, bà ta há miệng nhìn lưỡi đao lạnh lẽo đặt trên cổ mình, run bần bật, mặt tái nhợt: “Ngươi ngươi ngươi…… ban ngày ban mặt, nơi đây, nơi đây là Phong Kinh, chứ không phải biên…… biên thùy của các ngươi……”

Bạch y công tử vẫn cụp mắt xuống, không nói gì.

Quân gia cầm đao cười lạnh, dùng mặt đao lạnh băng vỗ lên mặt tú bà: “Tú bà của phố đèn đỏ như ngươi, sao xứng nhắc đến biên thùy?”

Tú bà gần như trợn trắng mắt rồi ngất xỉu ——

“Người bên trong là ai, thế mà dám gây sự ở kinh thành!?”

Chưa nói hết câu, hai đội quan sai nhanh chóng chạy vào trong, người dẫn đầu cầm lệnh bài của phủ doãn kinh thành, trừng mắt chuẩn bị tiến lên hỏi tội.

Nhưng chưa kịp.

Quân lính đứng đối diện tiến lên một bước, chặn trước mặt đối phương: “Hầu phủ làm việc, nếu quấy rầy chủ nhân nhà ta, ngươi chịu nổi trách nhiệm không?”

“Hầu gia?” Người đến do dự một chút, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi: “Thứ cho tiểu nhân không biết tôn diện, không biết vị ấy là công tử của hầu phủ nào?”

Tù bà giả vờ ngất xìu cũng vểnh tai lên nghe.

Nghe thế, quân lính nọ cười nói: “Thế nào, chỉ mới thấy công tử hầu phủ nhược quán (*), chưa từng thấy hầu gia nhược quán à?”

(*) Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.

“Quân gia nói đùa, triều Đại La này làm gì có hầu gia nào hai mươi mấy ——”

Quan sai của kinh thành đột nhiên cứng đờ, cứ như vừa nghĩ đến điều gì đó, gã nghiêng người sang một bên, qua khe hở giữa các binh lính, dọc theo áo choàng trắng như tuyết, nhìn lên trên.

Gã nhìn thấy một đôi mắt đen láy như mực đang nhàn nhạt cụp xuống.

Dường như người nọ nhận ra điều gì đó, ngước mắt lên, khẽ mỉm cười với gã.

“——!”

Nụ cười khiến quan sai mặt cắt không còn giọt máu.

Nhưng quan sai nọ vẫn gắng gượng không quỳ xuống, gã run rẩy, vẫn ôm lấy tia hy vọng cuối: “Cho hỏi, thật, thật sự là……”

Trong sảnh dường như có người khẽ thở dài.

Sáo ngọc rủ xuống, người nọ chạm vào thắt lưng, rút ra một miếng lệnh giác hắc ngọc, nhẹ nhàng ném nó lên bàn.

Trên đó khắc hai chữ “Bất Dạ”.


Bịch.

Một tiếng quỳ lớn vang lên ở lầu một, vô số tiếng chén đ ĩa ly vỡ vang lên từ cầu thang lầu hai.

Bạch bào công tử hệt như không nhận ra.

Hắn vén tay áo bào, nửa ngồi xuống trước mặt tú bà đang quỳ rạp dưới đất: “Lầu Niêm Hoa thật sự không cho chuộc người sao?”

“Không…… Không……”

Phong Nghiệp có vẻ hơi ngạc nhiên: “Ta dùng danh nghĩa của Bất Dạ hầu phủ đến chuộc.”

“——!”

Tú bà kém chút cắn răng bật khóc, bà ta bài trừ nếp nhăn trên mặt, cuối cùng nói ra chữ thứ hai: “Không —— Không dám không cho hầu gia chuộc người! Ngài muốn chuộc vị hoa khôi nào, xin cứ nói!”

“Ta không chuộc hoa khôi.”

Tai trái của Phong Nghiệp khẽ nhúc nhích, như nghe được tiếng bước chân cực kỳ nhẹ, hắn nhìn về hướng hành lang bên cạnh.

Thiếu nữ xách thùng gỗ cất bước một cách khó khăn, khi nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng người người quỳ trong sảnh, tiểu cô nương sửng sốt, dường như bị dọa sợ.

Ngay cả mũ trùm đầu che đi vết sẹo trượt xuống mà nàng cũng không nhận ra.

Cách nửa sảnh, Phong Nghiệp chợt mỉm cười.

Hắn cầm sáo đứng dậy.

“Phủ của ta thiếu một tiểu thị nữ……”

Áo choàng trắng như tuyết băng qua sảnh, đi tới dưới mái hiên, ống sáo ngọc nâng cằm của thiếu nữ lên, ép đôi đồng tử đen láy ngơ ngác của nàng nhìn mình.

Phong Nghiệp dùng ống sáo nhẹ nhàng cọ vào cằm của thiếu nữ, trong mắt hiện lên ý cười tối tăm không rõ: “Chính là nàng ấy.”

******

Tác giả có lời muốn nói:

Series《Giấc mơ thần tiên》là bánh ngọt dị giới của lá phong và quả lựu nhỏ, tôi muốn viết cho bọn họ một câu chuyện nhỏ ngọt ngào không ngược, độc giả không thích đọc thế giới song song thì không cần mua.

Ở phần bình luận ý kiến của mọi người khá nhiều, cho nên sau khi 《Giấc mơ thần tiên》kết thúc, tôi sẽ cố gắng viết ngoại truyện về Yêu Hoàng và Tuyết Vãn.

Nhưng đôi này rất khó không ngược và HE, các bạn thật sự muốn ăn dao hở (bushi)

Bình Luận (0)
Comment