Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 79


Tin tức Thời Lưu được thần kiếm “Đoạn Tương Tư” nhận làm chủ nhân đã nhanh chóng lan ra khắp Huyền Môn.
Mấy ngày sau, chưởng môn Yến Quy Nhất từ ngoài núi trở về, lập tức nghe chấp sự trong núi nhắc tới chuyện này.

Bởi vì bất ngờ, ông truyền kiếm tấn, gọi Yến Thu Bạch đến Nghị Sự Điện để hỏi chuyện.
“Đoạn Tương Tư thật sự đã nhận chủ rồi sao?” Khi hỏi câu này, Yến Quy Nhất cảm thấy rất khó tin.
“Vâng ạ.” Sau khi hành lễ, Yến Thu Bạch đứng thẳng người lên, “Kiếm này vô cùng phù hợp với tiểu sư muội.

Vài ngày trước, lúc tiểu sư muội vào kiếm trận, được kiếm linh nhận làm chủ nhân, nó thậm chí còn tặng cho tiểu sư muội một phần linh khí nghìn năm thai nghén trong địa mạch của đỉnh Kiếm, hôm nay, tiểu sư muội đã vào Thiên Cảnh.”
“Dựa vào biểu hiện của con bé ở Vân Thê giới, tu vi Thiên Cảnh thông thường chẳng có gì là bất ngờ.

Chung quy con bé tu hành hơi trễ, thiên phú này xem như bù vào khuyết điểm đó.

Chỉ là…”
Yến Quy Nhất trầm tư, như thể có điều gì đó khó hiểu.
Yến Thu Bạch nhìn ông: “Phụ thân cảm thấy kỳ lạ, có phải bởi vì năm đó ngài dùng uy thế của kiếm trủng, một mình dẫn theo Thời Ly sư muội vào kiếm trủng, nhưng Thời Ly sư muội lại không thể được Đoạn Tương Tư nhận làm chủ, song, bây giờ tiểu sư muội vào đó một mình, lại dễ dàng lấy được nó?”
“Thời Ly là trời sinh kiếm cốt, nếu được Đoạn Tương Tư nhận làm chủ, vốn chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí kiếm trấn sơn hà của Huyền Môn.” Hàng mày của Yến Quy Nhất nhíu lại thật sâu, “Năm đó, ngay cả con bé cũng không lấy được Đoạn Tương Tư, bởi vì vậy mà không được tiểu sư thúc tổ nhận làm đệ tử, điều này đã trở thành chuyện tiếc nuối nhiều năm qua của ta… Phong Thập Lục sao có làm được chứ?”
Yến Thu Bạch im lặng cụp mắt xuống, đầu ngón tay vuốt ve đinh quạt.
Yến Quy Nhất nhìn hắn.
Đinh của quạt xếp thoạt nhìn như được làm bằng một thứ gì đó cực nhỏ trắng như ngọc không phân rõ chất liệu, mượt mà nhẵn nhụi, mỗi khi Yến Thu Bạch suy tư đắn đo, hắn sẽ làm động tác này.
Yến Thu Nhất nhìn hắn lặp đi lặp lại động tác này, ông hỏi thẳng: “Thu Bạch, con phát hiện ra điều gì rồi à?”
Yến Thu Bạch hoàn hồn, cầm quạt làm lễ.
“Cũng không hẳn là phát hiện.” Nói xong Yến Thu Bạch đứng thẳng người lên, “Hôm ấy khi tiểu sư muội vào Thiên Cảnh, sau khi ổn định cảnh giới, con đã đích thân đến Tàng Thư Các, chọn giúp muội ấy thuật ngự kiếm và hơn mười quyển kiếm phổ.

Nhưng bởi vì có vài điều cần thảo luận về Đạo Môn Đại Bỉ, con chỉ đành giao kiếm phổ cho chấp sự, nhưng chấp sự kia lại quên nói với tiểu sư muội rằng muội ấy chỉ cần chọn một quyển kiếm phổ để học tập…”
Yến Quy Nhất trầm ngâm lắng nghe, nhưng đột nhiên trong đại sảnh im bặt.
Ông khó hiểu ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm không nói nên lời của Yến Thu Bạch.
Yến Quy Nhất không phải người bình thường, ông mau chóng xâu chuỗi lời nói và phản ứng của Yến Thu Bạch lại, sau đó đưa ra một suy đoán đủ để khiến toàn bộ Huyền Môn kinh hãi: “Con bé cùng một lúc học hơn mười quyển kiếm phổ à? Sao có thể như thế được?”
“Ba ngày sau, khi gặp lại tiểu sư muội, con cũng không tin.” Yến Thu Bạch khẽ thở dài, “Sau đó con bảo muội ấy biểu diễn kiếm pháp cho con xem, con chắc chắn —— kiếm pháp mà muội ấy học, tất cả đều đạt tiểu thành.”
“......”
Nghe xong, Yến Quy Nhất sửng sốt, tựa như kinh ngạc đến mức thất thần.
Lúc đầu, lúc Yến Thu Bạch từ từ chấp nhận sự thật này, kinh ngạc trong lòng hắn không hề kém hơn Yến Quy Nhất.
Tu luyện kiếm pháp, có thể chia thành bốn giai đoạn: nhập môn, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong.
Trong đó, kiếm pháp tiểu thành là cấp thứ hai, nghe có vẻ tầm thường, nhưng để làm được thì tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng — Tiếp theo đó, đại thành và đỉnh phong cần luyện kiếm pháp mấy vạn thậm chí hơn trăm nghìn lần mới có thể thi triển được.

Có thể nói, hai cảnh giới đầu dựa vào ngộ tính, hai cảnh giới sau dựa vào thời gian.
Ba ngày, học một quyển kiếm phổ đến tiểu thành đã được xem là thiên tài kiếm đạo.
Hơn mười bản… thật sự là chưa bao giờ nghe nói tới.
Thấy Yến Quy Nhất vẫn đang trong trạng thái thất thần, Yến Thu Bạch khẽ xòe quạt xếp ra, chờ đến khi Yến Quy Nhất hoàn hồn, hắn mới hỏi: “Năm xưa, Thời Ly sư muội là do đích thân phụ thân dạy bảo, trời sinh kiếm cốt, cực kỳ phù hợp học kiếm thuật, không biết tốc độ học kiếm pháp của tiểu sư muội so với Thời Ly sư muội như thế nào?”

“Thời Ly, trời sinh kiếm cốt.” Yến Quy Nhất khẽ thở dài, “Thời gian ngắn nhất để con bé học một quyển kiếm phổ đạt tới tiểu thành là sáu canh giờ (*).

Đó là đã tốc độ khiến cả Trưởng Lão Đường kinh ngạc.”
(*) 6 canh giờ = 12 tiếng.
Yến Thu Bạch nhẹ nhàng đáp lại: “Chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ khiến tông môn và Phàm giới chấn động.

Để tránh mang đến tai họa cho tiểu sư muội, con đã sắp xếp giấu kín chuyện này, tạm thời không công bố ra ngoài.”
“Tốt lắm, nên làm như thế.” Yến Quy Nhất hơi trầm tư, ngước mắt hỏi, “Con cảm thấy Phong Thập Lục như thế nào?”
Yến Thu Bạch nhẹ nhàng gấp quạt xếp lại: “Đã là tiểu sư muội, tất nhiên chỉ là tiểu sư muội.”
Yến Quy Nhất sửng sốt, lập tức bật cười: “Con nghe hiểu ý của ta, cần gì phải đánh trống lảng?”
Yến Thu Bạch hơi nghiêng đầu: “Phụ thân, ý của con vốn là như thế.

Bất kể bởi vì sao mà Thập Lục có thể tiến cảnh nhanh và lĩnh ngộ kiếm pháp đến mức này, thậm chí dù có hay không có, muội ấy là sư muội của con, cách nhìn nhận của con đối với muội ấy sẽ không vì những điều này mà thay đổi.”
“Nếu ta chỉ là sư phụ của con bé, còn con chỉ sư huynh của con bé, thì đó là điều đương nhiên.” Hiếm khi Yến Quy Nhất bày ra vẻ nghiêm nghị, “Nhưng ta còn là chưởng môn của Huyền Môn, tương lai con cũng là ứng cử viên duy nhất cho vị trí chưởng môn —— Cho nên hãy gạt bỏ thân phận sư huynh, như thế con mới có thể có cái nhìn trực quan và rõ ràng về con bé.”
Yến Thu Bạch im lặng.
Trong điện nhất thời yên tĩnh.
Yến Quy Nhất hiểu rõ tính cách của đứa con trai duy nhất của mình, người ngoài cảm thấy hắn ôn hòa kính cẩn, là quân tử đoan chính, luôn đặt lễ tiết lên hàng đầu.

Nhưng Yến Quy Nhất biết rõ, nếu có người bắt hắn vi phạm những nguyên tắc và trật tự trong lòng, Yến Thu Bạch tuyệt đối sẽ không phá vỡ nguyên tắc của chính mình.
Bây giờ cũng như thế.
Cùng đường, Yến Quy Nhất đành phải nhượng bộ: “Ta không phải có ý muốn điều tra con bé, nhưng con bé có biểu hiện như thế thật sự rất bất thường.

Dẫu cho có phải vì an toàn của con bé hay không, chúng ta cũng phải biết rõ ràng.”
Đuôi mắt đang cụp xuống của Yến Thu Bạch khẽ nhướng lên.
Đôi mắt tựa như mặt hồ mùa xuân nọ lẳng lặng nhìn Yến Quy Nhất trong chốc lát, sau đó Yến Thu Bạch cụp mắt xuống, quạt xếp nằm trong lòng bàn tay của hắn, đinh quạt trắng như ngọc cọ vào lòng bàn tay.
“Kiếm tâm.”
“Hả?” Yến Quy Nhất ngồi thẳng người lên, “Kiếm tâm?”
“Con đi theo tiểu sư thúc tổ học tập vài năm, có một lần đã nghe ngài ấy nhắc tới.”
Yến Thu Bạch nhẹ nhàng nói: “Kiếm tâm sáng rực, tương đương vạn kiếm.”
Yến Quy Nhất dựa vào lưng ghế dựa, bật cười một lúc lâu: “Tốt! Tốt lắm! Kiếm tâm, trời sinh kiếm cốt, lại thêm chưởng môn tương lai có thể thống ngự mười bảy thanh danh kiếm là con —— Huyền Môn của chúng ta, mãi luôn hưng thịnh!”
“Con trở về đi, cha phải thảo luận với các trưởng lão một phen!”
“Vâng, chưởng môn.”
Yến Thu Bạch hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Mãi cho tới khi hắn ra khỏi Nghị Sự Điện, vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của Yến Quy Nhất.
Cửa điện đóng lại.
Sau khi tiếng cười ngừng lại, ánh mắt của Yến Quy Nhất trầm xuống, đầu ngón tay khẽ vuốt ve tay áo dưới lòng bàn tay, ông nhìn ra bên ngoài điện, vẻ mặt sáng tối khó dò.
Một lát sau.
Bên cạnh những trụ cột của đại điện, một bóng người bước ra từ sau điện, ẩn mình trong bóng tối.
Như thể Yến Quy Nhất không nhận ra, ông không hề chớp mắt mà nhìn về phía bên ngoài cửa điện, chậm rãi nói: “Kiếm tâm? Kiếm tâm sáng rực? Như thế thì có thể học mười quyển kiếm phổ trong vòng ba ngày sao? Nếu cho nó ba tháng, liệu nó có thể học hết tất cả kiếm phổ tâm pháp trong Tàng Thư Các hay không?”

“Có thể có, có thể không, chờ ba tháng sau, Đạo Môn Đại Bỉ, tất sẽ biết rõ.”
Người ẩn trong bóng tối đáp.
Dừng lại một chút, người nọ khẽ lắc đầu: “Cô ấy có thể hay không, không quan trọng.

Cô ấy không phải Lận Thanh Hà, sẽ không vì vận mệnh của Huyền Môn, thà rằng gắng gượng đến thiên nhân ngũ suy, cũng tuyệt không phi thăng.”
Yến Quy Nhất nhíu mày, quay đầu lại: “Người nghĩ nó có thể phi thăng hay không? Kiếm tâm sáng rực có thật sự lợi hại như vậy không?”
“Kiếm tâm sáng rực có lợi hại hay không, ta không biết, nhưng ở bên ngọc Kiếp Cảnh của một người, ta trông thấy cô ấy, khi đó cô ấy đang ở Tiên giới.”
Người ẩn trong bóng tối khẽ thở dài: “Hơn nữa, cô ấy đâu phải chỉ có kiếm tâm?”
“——?”
Cũng lúc đó.
Đỉnh Tông Chủ, điện đệ tử.
Hôm nay, sau nhà trúc yên tĩnh, không có tiếng ầm ĩ của tiên hạc hay ngỗng trắng, Thời Lưu luyện kiếm trong rừng trúc vô cùng chuyên tâm.
Sau khi luyện xong một bộ kiếm pháp, Thời Lưu cất kiếm đi, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, hai gò má của thiếu nữ ửng hồng, con ngươi đen nhánh chỉ có một chút ít cảm xúc, nàng quay sang một bên ——
Trên khoảng đất trống, dưới bóng rặng trúc, có một chiếc ghế mây.
Có một người đang ngồi trên ghế mây.
Người nọ mặc một bộ y phục làm bằng sợi gai dầu đơn giản, giống như y phục của chấp sự trong núi, nhưng bên ngoài áo sợi gai dầu, diện như ngọc quán (*), phong nhã tài hoa tuấn tú, tuổi tác ở khoảng lưng chừng giữa thanh niên và trung niên —— So với thanh niên, có vài phần tang thương và sâu xa, so với trung niên, lại nhiều hơn mấy phần thanh chính nho nhã.
(*) Mô tả một nam nhân mặt trắng đẹp như ngọc.
Thời Lưu chắp tay, gác thanh kiếm gãy lên vai, đi nhanh về phía ghế mây: “Lâm thúc, bộ kiếm pháp kia của con được xem là tiểu thành đúng không ạ?”
Nam tử được gọi là Lâm chấp sự mỉm cười, chỉ vào cốc trà xanh nhỏ trước mặt nàng: “Ừ.”
“Vậy thì tốt quá!’ Thời Lưu ngồi xuống, uống cạn trà trong cốc, trước khi đặt cốc trà xuống, nàng không nhịn được mà thỉnh giáo người đối diện về linh khí vận hành chậm chạp và những chỗ khó hiểu của bộ kiếm pháp vừa rồi.

Người này tên là Lâm Tam Thủy, mấy ngày trước, sau khi Thời Lưu được Đoạn Tương Tư nhận làm chủ, tiến vào Thiên Cảnh, bắt đầu luyện kiếm trong rừng trúc, đã tình cờ gặp chấp sự trong núi của đỉnh Tông Chủ.
Lúc đó, nàng có vài chỗ không hiểu lắm về Đoạn Thủy Kiếm, đối phương tình cờ đi ngang qua, thuận miệng chỉ dẫn hai câu, khiến Thời Lưu chợt hiểu ra.
Sau đó, Thời Lưu liền thỉnh giáo đối phương về mấy quyển kiếm phổ khác, càng lúc càng cảm thấy đối phương là một kiếm tu có thành tựu xuất chúng.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Thời Lưu đều đến khu đất trống sau khu rừng này để luyện kiếm, dưới sự chỉ dẫn của Lâm Tam Thủy, không ngoa khi dùng từ một ngày nghìn dặm để mô tả tốc độ học kiếm pháp của nàng.
“Đúng rồi, Lâm thúc.” Thời Lưu hỏi xong phần khó hiểu cuối cùng của kiếm phổ ngày hôm nay, đang cầm cốc trà thì chợt nhớ tới điều gì đó, “Sáng nay sư huynh lại đến hỏi con về tốc độ học kiếm pháp, con vẫn không thể nói với huynh ấy là do ngài dạy con sao?”
Lâm Tam Thủy lắc nhẹ cốc trà, nghe thế, dung mạo dịu dàng hơi ngẩng lên: “Không phải không thể, mà chỉ là không cần thiết.”
Thời Lưu khó hiểu: “Dựa vào trình độ kiếm pháp của ngài, trong vòng vài ngày có thể dạy con gần trăm quyển kiếm phổ, đáng lẽ nên được làm trưởng lão của tông môn, chỉ làm một chấp sự thật sự ấm ức cho ngài.”
“Hiểu trăm quyển kiếm phổ là công lao của con, không phải do ta trợ giúp.

Nếu là người khác, cho dù ta truyền dạy kiến thức cả đời cho hắn, vài ngày cũng không đủ khiến ba quyển đạt tiểu thành.”
“Tại sao?”
“Bởi vì khi con cầm kiếm, tim sáng rực tập trung, vượt ngoài Tam giới, muốn cầu cũng không được.” Lâm Tam Thủy nhìn gợn nước lay động trong cốc trà, khẽ thở dài, “Người tu kiếm, trước tiên phải tu kiếm tâm.

Người khác giống như nước cạn trong cốc trà, dễ dàng sinh ra gợn sóng, ngay cả tu giả Hóa Cảnh cũng không ngoại lệ.

Trong đó, người tài ba, cho dù tu hành mấy nghìn năm, có thể đạt tới trạng thái tâm như nước sâu trong giếng cổ, không gió không sóng, nhưng chỉ cần một chiếc lá rụng xuống, là đã có thể khiến sóng chồng chéo nhau nổi lên —— Như thế, sao có thể so sánh với con đây?”

“Ừm…”
Thời Lưu nửa hiểu nửa không, nàng nhíu mày cẩn thận quan sát cốc trà.
Nhìn dáng vẻ của thiếu nữ, Lâm Tam Thủy không khỏi bật cười: “Thôi được rồi, đừng nghĩ quá sâu xa, không hiểu có lẽ cũng không phải chuyện gì xấu.”
Thời Lưu ngước lên, gật đầu.
Lâm Tam Thủy nhìn thanh kiếm gãy bên cạnh nàng, ánh mắt sâu xa, một lát sau, y hỏi: “Mấy ngày nay con đã học tập hơn một trăm quyển kiếm phổ, có cảm ngộ được điều gì không?”
Thời Lưu hơi khó hiểu: “Có rất nhiều cảm ngộ, mỗi quyển kiếm phổ đều có những ý nghĩ của riêng nó, Lâm thúc hỏi về quyển nào?”
“Toàn bộ.”
“......?”
Thời Lưu giật mình, sau đó suy tư: “Lâm thúc muốn hỏi cảm ngộ của con đối với kiếm đạo, có phải không ạ?”
Lâm Tam Thủy hài lòng gật đầu: “Ừm.”
“Con mới học có mấy ngày, quan điểm nhất định rất thiển cận, nếu có nói gì sai, xin Lâm thúc đừng chê cười con.”
Thời Lưu hơi ngượng ngùng, nhưng sau mấy ngày khổ tu, lời nói và hành động đều mẫu mực, nàng đã sớm xem vị chấp sự hào hoa phong nhã, đáng được sùng kính này là một nửa sư phụ.
Trưởng bối đã hỏi, tất nhiên không thể không trả lời.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thời Lưu nhẹ nhàng đáp: “Trong Tàng Thư Các của tông môn, tất cả thuật pháp công pháp, bao gồm cả kiếm phổ, được chia thành ba phẩm cấp: thượng, trung, hạ.”
“Ừm.”
“Con chỉ mới học có vài ngày, không biết những công pháp khác như thế nào, nhưng đối với kiếm phổ, con nghĩ cách phân chia này… mặc dù không sai nhiều, nhưng vẫn có chút sai lầm.”
Thời Lưu cẩn thận nói.
Nàng mới vào Huyền Môn, mới tiếp xúc với kiếm đạo, lại dám trực tiếp chất vấn cách phân loại kiếm phổ của tông môn, nếu là người khác, phỏng chừng nàng cũng không dám nhắc tới.
Ngay cả đối với Lâm Tam Thủy, sau khi nói xong, thiếu nữ vẫn cẩn thận ngước mắt lên, quan sát biểu cảm của đối phương.
“Ồ?” Lâm Tam Thủy không hề bất ngờ, y có vẻ hứng thú, “Nói một chút xem.”
“Vài ngày nay con nghiên cứu trăm quyển kiếm phổ, có đủ cả thượng trung hạ, sau khi đạt tiểu thành, con phát hiện, có nhiều quyển trung phẩm có thể khắc chế thượng phẩm, hạ phẩm có thể khắc chế trung phẩm.” Thời Lưu hơi trịnh trọng, “Mấy đêm nay con thường xuyên suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, kiếm đạo có hàng nghìn hàng vạn kiếm phổ, không đơn giản là phân biệt phẩm cấp, mà phải dựa vào tương sinh tương khắc.

Chỉ khi thông hiểu, hóa kiếm pháp vạn biến thành một kiếm, mới có thể tạo thành kiếm chí thượng.”
Ánh mắt của Lâm Tam Thủy hơi sáng lên, y gật đầu: “Tốt lắm, quả nhiên là… kiếm tâm sáng rực.”
Thời Lưu dừng lại, khó hiểu quay sang: “?”
“Không chỉ có kiếm đạo, mà đạo nào cũng như vậy.” Lâm Tam Thủy đứng lên, “Thuật của đại đạo, thật ra chỉ có hai cảnh giới —— Hóa không thành có, hóa có thành không.”
Thời Lưu ngẩn ra, không khỏi âm thầm đọc lại câu cuối của y.
“Nhưng có một điều, con nói có hơi sai.” Lâm Tam Thủy quay lại.
Thời Lưu vội vàng hỏi: “Ở đâu ạ?”
“Huyền Môn phân chia công pháp thành ba cấp: thượng, trung, hạ; đối với con, nó không đúng, nhưng đối với đa số các đệ tử, cách phân chia này lại đúng.”
Thời Lưu suy nghĩ một chút, sau đó chợt hiểu ra: “Bởi vì trong một thời gian ngắn bọn họ không thể học xong hàng trăm quyển kiếm phổ đúng không ạ?”
“Phải.

Nhưng cũng không phải.” Lâm Tam Thủy đến gần nàng, nhẹ nhàng gõ một cái vào mi tâm của nàng, “Tu giả Hóa Cảnh bình thường có gần nghìn năm tuổi thọ, bọn họ có đầy đủ thời gian để luyện tập kiếm phổ, nhưng có thời gian thôi là chưa đủ.

Trên giới hạn của ngộ tính, cho dù đạt tu vi Hóa Cảnh, đa số hạn mức cao nhất cũng không thể chứa hơn mười kiếm pháp tiểu thành.

Nói chi đến trăm quyển, thông ngộ đại đạo?”
Thời Lưu hiểu được một chuyện: “Lúc này, công phạt càng sắc bén, sơ hở bị khắc chế càng ít, phẩm cấp của kiếm phổ sẽ càng cao?”
Lâm Tam Thủy nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng thế.

Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Thời Lưu phấn khởi vì được khen, hai má hơi ửng hồng lên.
Nàng đứng lên khỏi ghế mây, đi đến một bên, vừa vén áo choàng vừa quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu ba cái với thanh niên chấp sự mặc y phục sợi gai dầu, hành lễ ân sư: “Đa tạ Lâm thúc đã chỉ dạy cho con.”
Lâm Tam Thủy thản nhiên tiếp nhận lễ bái sư của nàng, sau đó đỡ nàng lên: “Có phải hai hoặc ba tháng sau con sẽ tham gia Đạo Môn Đại Bỉ không?”

“Vâng, Lâm thúc.” Thời Lưu ngước lên, “Hai tháng kế tiếp, con sẽ tiếp tục cố gắng tu luyện kiếm pháp!”
“Luyện kiếm đương nhiên quan trọng, nhưng trăm quyển kiếm phổ đối với người chỉ có tu vi Thiên Cảnh như con là quá nhiều rồi, con còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”
“A?”
Thời Lưu ngơ ngác ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Lâm Tam Thủy gõ nhẹ vào trán.
“Ui da!”
Khí cơ to lớn và nhu hòa men theo trán, Thời Lưu không thể phản kháng, liền trực tiếp ngã ngửa xuống ghế mây.
Đến khi nàng hoàn hồn, trong rừng đã không còn bóng dáng của Lâm Tam Thủy, mà chỉ có giọng nói chứa ý cười của đối phương đang văng vẳng ——
“Nhất lực phá vạn pháp, tu vi của con quá thấp! Dù kiếm pháp tinh diệu đến đâu, làm sao có thể so đấu pháp với những đệ tử Thiên Cảnh đỉnh phong?”
Thời Lưu sững sờ.
Nàng lập tức đứng dậy khỏi ghế mây, ngập ngừng một chút, rồi cung kính cúi đầu trước một phương hướng nào đó: “Đa tạ Lâm thúc dạy bảo, đệ tử đã hiểu rồi!”
“......”
Trong rừng không có tiếng đáp lại.
Thời Lưu nhắm mắt nhớ lại, chắc chắn việc luyện tập kiếm phổ hôm nay đã hoàn thành, thế nên nàng xách theo thanh kiếm gãy, trở về nhà trúc dành cho đệ tử.
——
Hôm đầu tiên Yến Thu Bạch sư huynh đưa nàng tới đây, hắn đã nói với nàng, trong phòng của đệ tử có một trận pháp hội tụ linh khí, nếu muốn tu hành trong thời gian ngắn, chỉ cần bế quan minh tưởng trong phòng là được.
Hơn nữa, khi được Đoạn Tương Tư nhận làm chủ trong kiếm trận, nàng được linh khí của nó bồi dưỡng, đột phá Thiên Cảnh, mấy ngày nay nàng vẫn luôn khổ luyện kiếm pháp, chưa từng thử minh tưởng tu hành tăng cảnh giới trong phòng.
Vậy thì hãy bắt đầu từ hôm nay đi.
Nghĩ như thế, Thời Lưu mở cửa phòng ra, đặt thanh kiếm gãy lên bàn, sau đó vào gian phòng ngủ.
Nhưng sau khi tiến vào, vừa ngước mắt lên, Thời Lưu liền trông thấy có người đang ngồi trên giường ——
Dung nhan tựa như thần minh đang nhắm mắt, áo bào trắng tinh nhiều tầng uốn lượn rủ xuống đất.
Thời Lưu ngơ ngác nhìn chiếc áo choàng, chẳng biết tại sao lại nhớ tới hai dấu chân nước trong mơ.
“Nhìn cái gì.”
Giọng nói khàn khàn,uể oải và lạnh lùng phá vỡ hình ảnh mơ hồ trong đầu nàng, đôi mắt đen như mực của ma mở ra, hơi nghiêng đầu nhìn nàng: “Mấy ngày không gặp, ngay cả chủ nhân mà ngươi cũng không nhớ rõ à?”
Thời Lưu sững sờ.
Một lát sau, nàng cụp mắt xuống, chắp tay hành lễ: “Chủ nhân…”
Còn chưa dứt lời, eo của thiếu nữ đã bị siết chặt, lập tức bị kéo về phía giường ——
Một tiếng trầm đục vang lên.
Thời Lưu ngã ngồi vào lòng Phong Nghiệp.
Thiếu nữ còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người nọ bóp lấy cằm, mắt phượng của ma cụp xuống, vừa âm trầm vừa nguy hiểm: “Vội vội vàng vàng học kiếm với tân sư phụ đoản mệnh của ngươi, ngay cả mơ cũng không thèm bận tâm?”
Thời Lưu giãy giụa không thành, nàng nhíu mày, cụp mắt xuống né tránh ánh mắt của ma: “Ta không hiểu chủ nhân đang nói gì.”
“Không hiểu? Chẳng phải ta đã cảnh cáo ngươi cách xa Lận Thanh Hà rồi sao?”
Thời Lưu nhẫn nhịn, đè nén tâm tình: “Ta không hề đến gần tiểu sư thúc tổ của Huyền Môn ——”
Trong giây tiếp theo, Thời Lưu hoảng hốt ngước mắt lên: “Lâm thúc, chính là Lận Thanh Hà?”
Ma véo nhẹ cằm của nàng, ép nàng phải ngẩng đầu lên, hắn nhìn nàng, vừa thờ ơ vừa lạnh lùng: “Ngươi thật sự không biết, hay ngươi giả vờ không biết?”
Thời Lưu kinh hãi đến mức thất thần, căn bản không quan tâm đến lời của Phong Nghiệp.
Tất nhiên, điều này đã khiến ma tức giận.
Hắn cúi đầu, mỉm cười.
“Ta bảo ngươi tiếp cận Yến Thu Bạch, chứ không hề bảo ngươi trêu chọc Lận Thanh Hà, nhưng ngươi lại làm ngược lại ——”
Ma đến gần nàng, ra vẻ như muốn hôn, cuối cùng hắn dừng lại khi cách một kẽ hở mỏng manh.
Hàng mi đen nhánh nhướng lên, đôi mắt sơn mài sâu thẳm như dán vào vầng trán hồng nhuận của thiếu nữ.
“Hửm? Tiểu lưu ly yêu?”
“——!”
Thời Lưu sững người, ngước mắt lên nhìn ma..

Bình Luận (0)
Comment