Cùng lúc đó.
Trong phòng họp của tập đoàn nhà họ Mộ.
“Một tháng trước, các người nói chắc chắn sẽ giao cho tôi một phương án khiến tôi vừa lòng.
” Mặt Mộ Diễn Chi không cảm xúc cầm tài liệu trong tay ném lên trên bàn: “Đây là phương án làm tôi khen không dứt miệng theo như lời của các người?”Tiếng nói chất vấn kết thúc.
Nhưng không ai dám mở miệng trả lời.
“Tổng, tổng giám đốc…” Một người trong số đó nơm nớp lo sợ giơ tay lên.
Mộ Diễn Chi lạnh lùng mở miệng: “Nói.
”“Có lẽ sau khi ngài xem xét, không cảm thấy phương án này có chỗ nào ổn…” Người đàn ông nhỏ giọng giải thích: “Nhưng đây đã là phương án tốt nhất mà mọi người ở phòng chúng tôi đồng tâm hiệp lực làm ra.
”“Mọi người? Đồng tâm hiệp lực?” m cuối của Mộ Diễn Chi cất cao.
Người quen với anh đều biết, đây là điềm báo rằng anh sắp tức giận…Mọi người tự giác câm miệng.
Đến cả thở cũng không dám thở mạnh một hơi.
Người đàn ông bị hơi thở mạnh mẽ của Mộ Diễn Chi áp bách đến mức muốn khóc, nhưng vì để Mộ Diễn có thể hiểu rõ, anh ta vẫn lấy hết can đảm nói: “Đúng!”“Phương án tốt nhất?” Mộ Diễn Chi tiếp tục dò hỏi.
Giọng nói của người đàn ông đã bắt đầu phát run: “Không sai.
”“Chỉ với loại rác rưởi này?” Mộ Diễn Chi nhẹ nhàng gõ bàn: “Cậu đang nhắc nhở tôi, mỗi tháng công ty tiêu tốn nhiều tiền như vậy mà lại nuôi ra một bộ phận vô dụng?”Từng chút, từng chút một…Tiếng vang réo rắt, dường như là đang lăng trì lý trí của mọi người.
“Tổng giám đốc Mộ!” Người đàn ông vốn đang rất sợ, nhưng nghe thấy Mộ Diễn Chi làm nhục mình thì lập tức tức giận phản bác: “Anh có thể phủ nhận sự nỗ lực của chúng tôi, nhưng anh không thể…”“Không thể như thế nào?” Mộ Diễn Chi lạnh mắt đảo qua mọi người: “Không thể dưới tình huống người của cả một bộ phận nỗ lực hai tháng, còn không thể làm ra một phương án làm tôi vừa lòng nổi, nói các người là kẻ vô dụng?”Người đàn ông phản bác: “Phương án mà chúng tôi làm ra đã là giải pháp tối ưu của hạng mục này!”“Cậu chắc chắn chứ?” Mộ Diễn Chi hỏi lại.
Người đàn ông trịnh trọng gật đầu.
“Nếu tôi có thể đưa ra phương án tốt hơn thì cậu sao?” Mộ Diễn Chi hờ hững dò hỏi: “Hử?”Những người khác nghe thấy một tiếng như thế, nhịp tim suýt nữa ngừng lại…Xong rồi.
Tổng giám đốc sắp nổi cơn thịnh nộ…Người đàn ông khí phách nói: “Vậy thì nếu sau này anh nói phương án của tôi rác rưởi thì tôi tuyệt đối sẽ không có nửa câu oán hận, sẽ sửa đến khi anh vừa lòng mới thôi!”“Được.
” Mộ Diễn Chi đang định nói thêm điều gì nữa thì màn hình di động bỗng nhiên sáng, anh tùy ý liếc nhìn một cái, nhìn thấy có ba chữ Bùi Thanh Thiển, anh cất di động đi, lạnh mặt: “Cuộc họp hôm nay tạm thời đến đây thôi, tan họp.
”Nghe thấy anh nói hai chữ tan họp, mọi người liên tiếp thở dài nhẹ nhõm một hơi…Nối đuôi nhau đi khỏi phòng họp, mới đột nhiên sinh ra một cảm giác may mắn vì sống sót sau tai nạn.
Tổng giám đốc nổi cơn thịnh nộ, thật sự là quá đáng sợ!Nhà họ Mộ.
Nhà trước đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vô cùng.
Vườn hoa phía sau lại có một sự trống vắng hoàn toàn tương phản.
Bùi Thanh Thiển nhìn Đào Hoài Cẩn đối diện mình: “Hiện tại chung quanh không có ai, cậu muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi.
”“Cô ấy…” Đào Hoài Cẩn chần chừ hỏi: “Có khỏe không?”Người mà anh ta hỏi chính là vợ trước của anh ta.
Cũng chính là bạn tốt của Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển cũng biết: “Không ổn một chút nào.
”Đào Hoài Cẩn vừa nghe nói cô ấy sống không tốt, lập tức luống cuống, móc một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi áo tây ra, đưa tới trước mặt Bùi Thanh Thiển: “Có phải vì cô ấy tiêu hết tiền rồi không?”“Không phải.
” Bùi Thanh Thiển đè tay anh ta xuống: “Đào Hoài Cẩn, rõ ràng là cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, thứ mà cô ấy muốn, trước nay đều không phải là tiền của cậu!”Đào Hoài Cẩn im lặng không nói.
“Tớ biết cậu không tin, cô ấy cũng biết.
” Bùi Thanh Thiển không ngờ đã nhiều năm trôi qua, Đào Hoài Cẩn vẫn không có chút thay đổi nào: “Cho nên những tài sản mà cậu cho cô ấy, một đồng cô ấy cũng không động đến mà chuyển hết cho tớ.
”Đào Hoài Cẩn kinh ngạc nhìn Bùi Thanh Thiển.
.