Lâm Tiểu Sách tỉnh lại trong giấc ngủ mê man liền nhìn thấy Trần Nghệ Phong ở bên cạnh đang ngủ say hơn nữa còn ôm chặt lấy thắt lưng của mình, cậu vui vẻ cười cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh "Phong ~ em yêu anh ~ rất yêu anh nha ~~ "
"Ân ~ anh cũng yêu em lắm ~ Tiểu Sách của anh ~ " Trần Nghệ Phong vẫn đang giả bộ ngủ quay người đặt Tiểu Sách ở dưới thân, hung hăng nhắm ngay đôi môi đỏ mọng kiều diễm hôn xuống.
Tiểu Sách bị dọa đến ngốc lăng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, nghênh đón đầu lưỡi linh hoạt của Trần Nghệ Phong, "Ngô ~~ ha ~ ân ~~ ha ~~ " Một nụ hôn dài tiêu chuẩn khiến Tiểu Sách không thở nổi, thật vất vả mới được anh buông ra.
"Ách ~ đáng ghét ~ quá ~ hại em thiếu chút nữa ~~ " Vẻ mặt kiêu ngạo thẹn thùng oán giận nhìn Trần Nghệ Phong.
"Tiểu Sách ~ thật muốn đè em xuống làm tiếp một lần nữa ~ " Trần Nghệ Phong nhìn Tiểu Sách lộ ra mị thái ở trước mặt mình, hạ thân liền căng thẳng. "Bất quá ~ hôm nay còn có chuyện cần làm, phải tạm thời buông tha cho em ~ " Nam nhân mang theo vẻ mặt ảo não nói.
"A! Đúng rồi! Em quên mất! Hôm nay anh còn phải đi bàn hạng mục công trình nữa!! Nhanh! Nhanh ~ dậy nào ~ "
Nhìn Tiểu Sách luống cuống tay chân, thân thể trần truồng chạy xuống giường giúp mình lấy quần áo, trong ngực Trần Nghệ Phong tràn đầy trìu mến, ôm lấy bóng dáng đang bận rộn kia nói "Tiểu Sách ~ đừng vội ~ còn thời gian mà ~ hôm nay để mình anh đi là được rồi, thân thể em không quá thoải mái đi ~ hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi!"
Nghe lời gật đầu, đưa mắt nhìn Trần Nghệ Phong rời khỏi nhà, Tiểu Sách cũng đứng dậy thu dọn drap giường khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng đi giặt sạch sẽ, lúc này mới hài lòng chăn đệm đã được dọn phi thường chỉnh tề trước mặt mình.
Cũng không nghe theo lời của Trần Nghệ Phong nói, Tiểu Sách vẫn là đến công ty làm việc, tuy rằng Trần Nghệ Phong đã đi trước, thế nhưng Tiểu Sách vẫn đi vào phòng làm việc của anh, trong tay vuốt ve những món đồ mang theo hơi thở của anh, còn cao hứng đến nỗi khóe miệng đều nhếch cao đến tận trời.
"Tiểu Sách ~ Tiểu Sách! Tiểu Sách!!" Nhâm tỷ lớn giọng gọi cuối cùng cũng kéo lại được con người đang tiến vào cõi thần tiên kia.
"Nhâm tỷ ~ có chuyện gì sao?" Chậm nửa nhịp mới đáp trả.
"Chị nói này ~ Tiểu Sách, em đừng cứ ngơ ngẩn cả ngày như vậy ~ nếu như ngày nào đó bị người khác ăn sạch, không chừng còn tự nguyện tiếp tay cho người ta nữa đi ~ "
"Ha hả ~ sẽ không đâu mà ~ Nhâm tỷ, em sẽ không vậy đâu ~~ "
"Tốt nhất là không có đi ~ nếu như một tiểu thụ khả ái như em bị người ăn mất~~ ngô ~~ " Nhâm tỷ ở bên cạnh giả khóc.
Lâm Tiểu Sách nhìn tỷ tỷ không nhỏ tuổi trước mặt, còn có cả thâm niên làm đồng nghiệp nữ (hủ nữ) cũng không ít lắc đầu nói. "Nhâm tỷ, có phải chị có chuyện gì nên mới tìm em không nha?"
"Ai nha ~ suýt chút nữa chị đã quên mất chính sự rồi, ở phòng khách có người muốn tìm em đó ~ "
"Tìm em??"
Trời ơi, cái chương gì mà ngược em Sách quằn quại vậy hông biết, nhìn em bị đánh mà ta còn thấy đau giùm nữa là. Anh Phong ới, anh chết mất xác ở đâu rồi mà hông chịu nhảy ra cứu vợ mình đi kia, để cái con nhỏ bồ cũ nó lộng hành quá trời rồi. (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----