Lại một lần nữa đi tới nhà của Trần Nghệ Phong, Lâm Tiểu Sách bất đắc dĩ thở dài: "Phong ~ có thể thả em xuống dưới không, nếu như để người khác thấy được ~ thì không tốt lắm ~ " Cậu bị Trần Nghệ Phong dùng tư thế bế công chúa trực tiếp ôm từ xe xuống.
"Không tốt lắm? Như vậy mới đúng chứ ~ " Cười như kẻ trộm cúi đầu xuống, đến gần bên môi Lâm Tiểu Sách, vươn đầu lưỡi nhẹ cọ vào đôi môi đỏ tươi của cậu.
"Ân ~ ân ~~ " Thân thể Lâm Tiểu Sách trở nên nhạy cảm, nhỏ giọng hô lên. "Không ~ muốn ~ "
"Ha hả ~ là đừng có dừng sao? Hay là muốn cái khác ~ Tiểu Sách, em không nói rõ ràng, sao anh biết được?" Đầu lưỡi tiếp tục hành động, phác thảo dọc theo khóe miệng xinh xắn.
"Phong ~ đừng mà! Em không muốn ở bên ngoài ~ ân ~~ " Cặp mắt long lanh bịt kín sương mù, đáng thương nhìn Trần Nghệ Phong.
Trần Nghệ Phong bị ánh mắt siêu cấp khả ái của Lâm Tiểu Sách hoàn toàn bắt làm tù binh, dùng sức hút đôi môi ướt át một cái, sau đó nhanh chân cất bước vào nhà.
Thận trọng đặt Lâm Tiểu Sách lên giường, Trần Nghệ Phong bắt đầu gọi người thu xếp nấu thuốc bổ, nhìn bóng dáng bận rộn của người yêu, Lâm Tiểu Sách lộ ra cái mỉm cười.
"Bé ngốc, đang cười cái gì ~~ " Quay đầu lại liền thấy Tiểu Sách ngồi trên giường nhìn mình cười đến ngơ ngác.
"Phong ~ cám ơn anh ~ cám ơn anh đã ôn nhu như thế với em ~ "T iểu Sách vươn tay nắm lấy bàn tay của Trần Nghệ Phong nói.
Trần Nghệ Phong cầm ngược lại tay của Tiểu Sách, để mười ngón giao nhau quấn lại cùng một chỗ, nắm lấy thật chặt. "Cám ơn anh? Tiểu Sách ~ chúng ta là người yêu ~ sao còn cần phải cám ơn anh ~ anh cưng chìu em, đối tốt với em, ôn nhu với em là điều tất nhiên ~ "
Lâm Tiểu Sách nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt vào nhau, nghe Trần Nghệ Phong nói, đôi mắt liền ẩm ướt, bộ dáng cậu nỗ lực chớp mắt bị Trần Nghệ Phong bắt được, cúi đầu đem giọt nước mắt sắp rơi xuống hàm vào trong miệng.
"Ân ~ thật ngọt! Đúng không, Tiểu Sách ~ " Trần Nghệ Phong nhìn người trước mặt cảm động đến sắp khóc lên mà nói.
"Đúng ~ thật ngọt! Phong ~~ " Tiểu Sách nhào tới, chôn ở trong lòng Trần Nghệ Phong, để những giọt dịch thể ngọt ngào kia thấm ướt quần áo của anh.
Hai người ôm nhau ngồi ở bên giường, Trần Nghệ Phong chậm rãi đặt thân thể Lâm Tiểu Sách xuống giường, mới phát hiện thiên hạ trong ngực đã ngủ say rồi.
"Xem ra vẫn là chưa hoàn toàn khỏe lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới được nha!" Nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn lên mặt của Tiểu Sách, sau khi đắp kín chăn, đi ra khỏi phòng, vẫn còn có rất nhiều chuyện anh cần phải xử lý.