Linh Chân đạo trưởng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mọi người, rằng Phó Khai Thành bức ép cậu hai Lưu thế nào, rồi cậu hai Lưu vì vinh hoa phú quý mà đưa Lưu Tiểu Muội cho Phó Khai Thành ra làm sao, cuối cùng Lưu Tiểu Muội sao lại bị xem là người thứ ba, bị vợ Phó Khai Thành đánh chết.
Người bị hại đã chỉ thẳng mặt cho nên Linh Chân đạo trưởng tự động điền tên Phó Khai Thành vào chỗ hung thủ.
Phó Khai Thành: “…”
Mới trèo ra khỏi vách núi tử vong cheo leo, còn chưa kịp phản ứng lại bị dán cái mác tội phạm, một hồi lâu sau Phó Khai Thành mới phản ứng được. Đối với việc này câu biện bạch đầu tiên của ông là: “Tôi không phải, tôi không có, đừng vu oan tôi. Vợ tôi mà nghe thấy được sẽ lột da tôi đó!”
Linh Chân đạo trưởng: “…”
Không nghĩ tới vị đại hán trăm kí lô này lại là tên sợ vợ!
Bầu không khí thoáng thả lỏng hơn một chút, nhưng Lưu Tiểu Muội không hề đình chỉ hành vi tố cáo, mặt mày đầy vẻ oán hận: “Cũng là ông ta, phái người đào thi thể của tôi lên, nghiền nát rồi phong ấn ở nơi này.”
Lúc trước cô rời khỏi nhà họ Lưu xong cũng không có đi đầu thai ngay, bởi vì cô muốn tận mắt nhìn người hại mình bị tống vào tù. Đáng tiếc hiện thực không tốt đẹp như vậy. Việc vợ Phó Khai Thành đánh chết cô chứng cứ đã sớm bị bà ta xử lý sạch sẽ, chỉ cần tùy tiện đẩy ra một người chết thay là có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý. Lưu Tiểu Muội tức giận không thôi, nhưng cô nhớ kỹ Triệu Dã đã nói không thể giết người, cho nên ban đầu cô cũng không có ý định tự tay trả thù người nhà họ Phó, chỉ là bây giờ cô không nhịn được nữa.
Lời này Linh Chân đạo trưởng tin, không thấy vừa nãy Lưu Tiểu Muội nhìn thấy Triệu Dã phản ứng nhanh nhẹn chừng nào à? Có thể tưởng tượng được, một bạt tay lần trước Triệu Dã đánh ra đã để lại bóng ma tâm lý cực kỳ lớn trong lòng nữ quỷ.
Ngay lúc Lưu Tiểu Muội chuẩn bị động thủ thì thi thể của cô rơi vào tay một tên tà đạo Phó Khai Thành mời tới. Đối phương lợi dụng thi thể của cô làm môi giới cưỡng ép triệu hồi linh hồn cô trở về, sau đó dùng thi thể của cô bày trận, lấy hồn phách làm mắt trận, ở tại nơi này bố trí Thất tinh chuyển sát trận.
Giết cô rồi còn muốn ăn thịt nuốt cả xương, đủ thấy người nhà họ Phó lòng dạ độc ác bao nhiêu. Nghĩ tới đây Lưu Tiểu Muội nhìn chằm chằm Phó Khai Thành, hận không thể chém ông ta thành muôn mảnh, khiến Phó Khai Thành sợ đến mức vội vã nhích sang chỗ Linh Chân đạo trưởng trốn.
“Không đúng!”
Lúc này Phó Lương mới phản ứng lại. Không nói cha anh ngay cả tiền tiêu vặt cũng bị vợ giữ hết làm sao nuôi nổi tiểu tam, quan trọng nhất chính là: “Trung tâm hậu cần này không thuộc về nhà chúng tôi, Phó thị chỉ nhận thầu xây dựng. Thất tinh chuyển sát trận tà môn như vậy, chúng tôi hà tất vì một sản nghiệp không thuộc về mình mà mạo hiểm lớn như vậy.”
Nghe thấy lời này Lưu Tiểu Muội sững sờ, Phó Khai Thành nhân cơ hội hô lớn: “Không sai, tôi căn bản không biết cô gái này. Vợ tôi ngay cả gà cũng không dám giết, làm sao có khả năng giết người?”
Minh đại sư che ngực, miễn cưỡng đứng dậy nói: “Lúc trước ta đã cảm thấy có chút kỳ quái, coi như bởi vì công trường khởi công làm rối loạn phong thuỷ nhưng cũng không thể bỗng dưng để lại vết nứt trên hộp đá được.” Cảm giác như vết nứt kia là có người cố ý lưu lại, chính vì muốn ở đoạn thời gian nào đó thả Lưu Tiểu Muội ra.
Phút chốc trong lòng tất cả mọi người đều nhảy ra một ý nghĩ.
Đây là một âm mưu, một âm mưu nhằm vào hai cha con Phó Khai Thành. Chuyện đương nhiên như vậy, Phó Khai Thành không có khả năng là người hại chết Lưu Tiểu Muội.
Cho nên tất cả những thứ này rốt cuộc là sao?
Trong khoảng thời gian ngắn mọi người lâm vào mê man.
Ngay lúc này, Triệu Dã đột nhiên nói với Linh Chân đạo trưởng: “Ông gọi điện thoại hỏi một chút, lúc trước kẻ tình nghi sát hại Lưu Tiểu Muội mà cậu hai Lưu khai ra tên là gì?”
Hai mắt Linh Chân đạo trưởng sáng lên: “Ồ, hiểu.”
Ông nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi cho một người quen trong cục cảnh sát trên trấn. Hai phút sau ông cúp điện thoại, hồi đáp: “Lão Trần nói người kia tên Lý Như.”
“Lý Như?” Cơ hồ cùng một lúc, Phó Khai Thành và Phó Lương trợn to mắt.
Khuôn mặt Phó Khai Thành tái nhợt: “Lý thị và Phó thị là đối thủ cạnh tranh, lần này Phó thị chính là đè đầu Lý thị đoạt được công trình Trung tâm hậu cần. Chồng Lý Như là Ngô Hòa Phong, ở rể, thường ngày thích làm loạn, một tháng trước Lý Như rốt cuộc nhịn không nổi nữa mới ly hôn.”
Phó Lương thì lại nghiến răng nghiến lợi: “Sau đó không bao lâu Lý Như kết hôn lần nữa, chú rể chính là tên bạn trai cũ nuôi năm vỏ xe phòng hờ của tôi!”
Sự tình tới đây đã sáng tỏ, vợ chồng Ngô Hòa Phong mới thật sự là người hại chết Lưu Tiểu Muội. Còn về phần tại sao Lưu Tiểu Muội lại ngộ nhận Phó Khai Thành là Ngô Hòa Phong…
Triệu Dã quay đầu nhìn về phía bảy hộp đá: “Hiển nhiên, đối phương không chỉ dùng thi thể cô để bố trí Thất tinh chuyển sát trận mà còn động chân động tay.”
Triệu Dã không ngại lớn gan suy đoán.
Nhà họ Lưu xảy ra chuyện, sau khi tin tức xác chết Lưu Tiểu Muội vùng dậy truyền tới tai Lý Như, vốn Lý Như đã chột dạ không thôi, nay vì để ngừa vạn nhất nên quyết định tiên hạ thủ vi cường. Vừa vặn lúc đó Phó thị đè lên Lý thị đoạt được công trình Trung tâm hậu cần, Lý Như không cam lòng, nghĩ ra một độc kế.
Nghiền nát thi thể Lưu Tiểu Muội bố trí Thất tinh chuyển sát trận là vì muốn triệt để chọc giận Lưu Tiểu Muội, đồng thời động chân động tay làm cô lầm tưởng vợ chồng Phó Khai Thành mới là người hại chết cô. Đợi đến lúc Lưu Tiểu Muội phá hộp chui ra, ác quỷ oán khí ngập trời làm sao có khả năng buông tha người hại mình. Nói cách khác, nếu như Triệu Dã không đúng lúc đuổi đến thì Phó Khai Thành và Phó Lương chắc chắn phải chết.
Hai cha con Phó Khai Thành vừa chết, Phó thị không người chống đỡ, tất nhiên rung chuyển bất an thậm chí trực tiếp đóng cửa. Thời điểm đó Lý Như lại tìm cơ hội thích hợp dẫn người đến đây diệt trừ Lưu Tiểu Muội, công trình Trung tâm hậu cần tự nhiên rơi vào tay Lý thị.
Đúng rồi, còn có thể thuận tiện diệt trừ tên tình địch Phó Lương.
Một mũi tên trúng ba con chim.
Thực sự là diệu kế!
Triệu Dã rút ra kết luận, Lưu Tiểu Muội lựa chọn tin tưởng phán đoán của hắn, bởi lần trước Triệu Dã không có vì cô là ác quỷ mà lạnh lùng hạ sát thủ, còn tha cho cô một mạng.
Sắc mặt Minh đại sư vô cùng khó coi, không chỉ vì lần này bản thân thiếu chút nữa mất mạng, quan trọng nhất là thủ đoạn của đối phương quá mức âm tà. Lúc này hắn nói: “Chuyện kế tiếp giao cho ta làm đi!”
Dù lường trước hắn không phải là đối thủ của bên kia, thế nhưng hắn luôn lấy giúp người làm vui cho nên không thiếu bạn bè, coi như dùng chiến thuật biển người hắn cũng có thể dìm chết đối phương.
“Tính họ Phó tôi nữa.” Phó Khai Thành tức giận nói.
Thiếu chút nữa bị người ta tính kế đến mất mạng, Phó Khai Thành có thể nuốt xuống cơn giận này mới là lạ. Ông liếc nhìn Lưu Tiểu Muội, tuy rằng trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng cố gắng trấn định, nói: “Cô Lưu, cô yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời.”
Nói trắng ra là Lưu Tiểu Muội cũng là người đáng thương, hơn nữa sự tình biến thành bộ dáng hiện tại nhà họ Phó phải gánh vác một nửa trách nhiệm.
Lưu Tiểu Muội quay đầu nhìn về phía Triệu Dã.
Triệu Dã sao có thể không hiểu ý cô: “Muốn báo thù thì cứ đi đi, bất quá vẫn là câu nói kia, đừng giết người.”
Lưu Tiểu Muội hiểu, nói cách khác, chỉ cần không chết là được.
Một hồi nguy cơ cứ như vậy tiêu tán, nguyên bản hai bên đối địch giờ lại đạt thành nhận thức chung.
Ba ngày sau, sự tình có được kết cục hoàn mỹ.
Minh đại sư hô bằng gọi hữu, lại có Lưu Tiểu Muội ở bên cạnh hiệp trợ, tên tà tu trợ giúp Lý Như nhanh chóng bị bắt, Lưu Tiểu Muội cũng tìm về được ký ức chân chính của mình.
Mặc dù căn cơ của Minh đại sư ở Liễu thị, thế nhưng bản lĩnh của hắn không thấp, bạn bè ở bên đây đều nguyện ý cho hắn mặt mũi. Cứ như vậy, từng tầng từng tầng giao thiệp chồng lên nhau, án giết người của Lưu Tiểu Muội một lần nữa được đưa ra ánh mặt trời. Thêm vào việc Lý Như mưu hại nhà họ Phó, chờ đợi bà ta chính là phán quyết tử hình.
Về phần Ngô Hòa Phong, không đợi đến Lưu Tiểu Muội ra tay thì hắn đã kiểm tra ra bệnh AIDS. Báo ứng xác đáng!
Cuối cùng Minh đại sư tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, siêu độ cho Lưu Tiểu Muội. Cũng vừa lúc đó, hệ thống đột nhiên hô lớn: “A a a, kí chủ, ta đo lường ra đối tượng phù hợp với ngươi rồi!”
Triệu Dã đang ngồi trên ghế xích đu bỗng nhiên bật dậy: “Hả?”
Sau đó hệ thống bảo Triệu Dã quay lại công trường, chỉ nhìn thấy hai cha con Phó Khai Thành đang đón tiếp một nam một nữ đang thị sát công trình.
Hệ thống nhìn cô gái mặc âu phục nhạt màu: “Da trắng, người đẹp, chân dài, perfect!”
Triệu Dã nhìn chàng trai mặc tây trang đen: “Da trắng, người đẹp, chân dài, perfect!”
Hệ thống hưng phấn không thôi: “Thế nào? Ánh mắt của bản thống không tệ chứ?”
Hai mắt Triệu Dã tỏa ánh sáng: “Không nghĩ tới ngươi thật sự có thời điểm đáng tin!”
“Đó là đương nhiên.” Hệ thống tràn đầy phấn khởi: “Xét thấy ngươi là cẩu độc thân ta còn chuẩn bị cho ngươi nguyên bộ chiến lược theo đuổi. Cố lên nha kí chủ, có thể thuận lợi thoát kiếp FA hay không đều định trong ngày hôm nay đó!”
~ ~ Hết chương 13 ~ ~
Ghi chú:– Bình thường là “Bản hệ thống”, giống bổn công tử, bổn cô nương, nhưng hệ thống nói tắt thành “bản thống”, không phải editor gõ thiếu chữ.– Lần trước Triệu Dã đòi hệ thống tìm “đối tượng” theo điều kiện là “Bạch phú mỹ”, không có bảo là nam hay nữ. Hệ thống tưởng là tìm nữ, vì “Bạch phú mỹ” thường dùng để chỉ nữ. Còn Triệu Dã thì tưởng hệ thống đu bám mình lâu rồi nên đã biết hắn gay, cho nên không nói rõ với hệ thống là tìm bạn trai, dẫn đến hiểu lầm.