Triệu Dã trực tiếp nhấn nút nhận thưởng.
Hai lần quay thưởng sơ cấp, lần lượt rút trúng một gốc đào tiên ba ngàn năm cùng một chậu nấm linh bảo sơ cấp.
“Đào tiên ba ngàn năm?” Chân mày Triệu Dã cau lại: “Là gốc đào Vương mẫu nương nương trồng trong truyền thuyết?”
Truyền thuyết kể lại rằng Vương mẫu nương nương có ba nghìn sáu trăm gốc đào tiên. Một loại ba nghìn năm chín một lần, ăn xong đắc đạo thành tiên. Một loại sáu ngàn năm chín một lần, ăn xong ngộ đạo phi thăng, trường sinh bất lão. Còn có một loại chín ngàn năm chín một lần, ăn xong thọ cùng trời đất sánh cùng nhật nguyệt.
Hệ thống lại tỏ vẻ ngươi nằm mơ đi: “Ngươi cũng biết đó chỉ là truyền thuyết.”
“Cho nên kỳ thực đây chỉ là một cây đào bình thường?” Triệu Dã nghi ngờ nói: “Ngươi đây là treo đầu dê bán thịt chó, lừa dối tình cảm của người tiêu dùng.”
Hệ thống cải chính nói: “Là một gốc đào ba nghìn năm, còn là loại từng bị sét đánh qua, mỗi một cành một lá đều là vật liệu trừ tà thượng phẩm, đây chính là ta đặc biệt tìm tới cho ngươi, đừng có mà không biết tốt xấu!”
“Rồi rồi rồi!” Triệu Dã nhún vai một cái, ngược lại hỏi: “Thế nấm linh bảo sơ cấp là vật gì?”
Hệ thống: “Tên như ý nghĩa, là một cái chậu đỉnh cấp mỗi ngày ngẫu nhiên mọc ra một loại nấm.”
Triệu Dã: “…”
Hắn quả nhiên không nên ôm bất kì hi vọng gì đối với phần thưởng của hệ thống mà.
Hệ thống tiếp tục nói: “Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thứ tư: Trong vòng một tháng thu bốn triệu tiền nhang đèn, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một lần quay thưởng sơ cấp.”
Triệu Dã: “Đã biết.”
Vì vậy tối hôm đó, Triệu Dã liền ăn canh gà mái già hầm nấm.
Nghe hệ thống nuốt nước miếng ực ực, Triệu Dã đột nhiên không ghét bỏ nó nữa. Thật sự giống như lời hệ thống nói vậy, nấm trong chậu mọc ra đều có phẩm chất số một, phối hợp với gà mái già Linh Chân đạo trưởng nuôi ba năm, mùi vị chỉ một chỉ tuyệt. Dĩ nhiên, tay nghề của Linh Chân đạo trưởng cũng rất trọng yếu.
Liền một mạch thủ tiêu hai bát canh, Triệu Dã thở dài một hơi: “Lấy tay nghề của đạo trưởng đi ra ngoài mở quán cơm tuyệt đối không thành vấn đề.”
Linh Chân đạo trưởng thì lại đang bận kinh ngạc vây quanh cái chậu nấm to bằng cái bồn tắm mới xuất hiện.
Cõi đời này thậm chí còn có đồ vật kì lạ như thế này sao? Cũng không biết tổ sư bá là từ nơi nào chiếm được? Bất quá nếu tổ sư bá không nói mình cũng nên thức thời, đừng có hỏi nhiều.
Nghe thấy Triệu Dã nói, Linh Chân đạo trưởng hơi có chút kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên! Năm đó sư phụ ta cũng bởi vì thích đồ ăn ta làm, cho nên mới lướt qua vị sư huynh tư chất xuất chúng kia của ta, đem vị trí quan chủ truyền cho ta!”
Hệ thống: “…”
Triệu Dã: “…”
Hệ thống không khỏi cảm khái nói: “Chẳng trách Thanh Xuyên Quan lại suy sụp, loại đại sự tầm cỡ truyền ngôi vua mà cứ như giỡn chơi vậy.”
Lúc này Linh Chân đạo trưởng mới ý thức được mình vừa nói ra chuyện gì, như là nghĩ tới điều gì đó, trong mắt ông loé ra vẻ cô đơn, sau đó ông vờ nói sang chuyện khác: “Đúng rồi tổ sư bá, cây Trúc Mặc Ngọc ở sân sau ra măng, ra đến hơn hai mươi gốc.”
Đại khái là phát hiện Linh Chân đạo trưởng có điểm lạ, Triệu Dã nương theo lời ông, nói: “Được, chờ đám măng này lớn lên chúng ta sẽ có một mảnh rừng trúc.”
“Đúng rồi.” Dường như nhớ tới điều gì, Triệu Dã tiếp tục nói: “Ngày mai sẽ có một gốc đào tiên được đưa đến, thời điểm đó ông nhớ lên trên trấn tìm vài người đến giúp trồng xuống.”
Theo lời hệ thống nói, ban ngày Thanh Xuyên Quan người đến người đi, bỗng dưng nhiều ra một cây đào không quá thích hợp, cho nên nó chuyên môn an bài cho cây đào tiên một xuất xứ rõ ràng.
Có thể nói là rất tri kỷ.
“Được.” Linh Chân đạo trưởng gật đầu đáp.
Cũng vừa lúc đó, bác gái họ Lưu tìm tới cửa, bà thở hồng hộc: “Không xong, Triệu đạo trưởng, Linh Chân đạo trưởng, xảy ra chuyện rồi!”
Sự tình vẫn phải kể từ chuyện của Hạ Dao. Bởi vì giúp cô Triệu Dã đã gọn gàng nhanh chóng đá một cái, sau đó trở thành hotboy trên internet. Cũng tại mấy ngày trước, thông tin cá nhân của Triệu Dã rốt cuộc cũng bị cộng đồng mạng đào bới ra.
[Thời điểm phát sinh tôi ở ngay tại hiện trường. Tiểu cưa cưa của chúng ta là đạo sĩ bên trong Thanh Xuyên Quan ở trấn trên, người thật còn đẹp hơn ảnh chụp gấp trăm lần.]
[OMG, này lại còn là hệ cấm dục?!]
[Chờ đã, Thanh Xuyên Quan? Là cái Thanh Xuyên Quan bán xà phòng thủ công Thanh Xuyên Quan sao?]
[Đích thị là nó.]
[A a a, nhiệt liệt đề cử xà phòng thủ công Thanh Xuyên Quan! Bệnh thối chân của miệng ăn nhà tui đều nhờ xà phòng thủ công Thanh Xuyên Quan chữa khỏi đó!]
[Tôi tôi tôi, tôi cũng thế. Tôi mắc bệnh nấm chân đã mười mấy năm, rửa chân đã thành môn học bắt buộc sau mỗi lần cởi giày, có mấy lần còn lây sang ngón tay, sưng lên chừng mấy ngày. Lúc ấy thuốc gì cũng từng dùng qua, cái gì LKDBOP, Tô Khắc… Hàng nội hàng ngoại đủ loại cao, đủ loại thuốc xịt đều dùng thế nhưng đều không có hiệu quả. Sau này có một người bạn học đề cử tôi mua xà phòng thủ công của Thanh Xuyên Quan, không nghĩ tới nội trong ngày đầu tiên đã có tác dụng, về sau còn không tái phát nữa.”
“Thật sự có nhiều người chung phòng bệnh vậy sao?”
(Chung phòng bệnh: mắc cùng 1 bệnh nên được đưa vào nằm cùng 1 phòng bệnh)“Chung phòng bệnh +1”
…
Vốn số bình luận như thế không nhiều lắm, nhưng nhóm các dì các cô bán hàng qua WeChat lại rất để ý chuyện này. Bọn họ luôn luôn tận hết chức trách, giỏi nắm bắt cơ hội, vì vậy dồn dập chạy đến bên dưới bình luận quảng cáo.
[Chân chân thối ngứa, có ngay xà phòng thủ công Thanh Xuyên Quan đến giúp đỡ. Một hộp một lần rửa, dễ dàng đánh bay bệnh nấm chân!]
[Thoải mái một lần rửa, bệnh nấm chân không còn bóng dáng. Xà phòng thủ công Thanh Xuyên Quan, trả lại cho bạn ngươi thoải mái một hạ!]
[Xà phòng thủ công Thanh Xuyên Quan, bài thuốc bí mật cung đình, dùng một lần thấy ngay hiệu quả, vĩnh viễn không tái phát, hàng nội địa chất lượng cao!]
…
Quần chúng ăn dưa: “…”
Phương thức quảng cáo quen thuộc này, không phải là hình thức quảng cáo hay chen ngang mấy buổi tọa đàm dưỡng sinh trên ti vi sao?
[Thật quá đáng, quảng cáo thì cũng thôi đi, còn dám đạp mấy thương hiệu lớn như LKDBOP, Tô Khắc nữa!]
[Ngay cả câu hàng nội địa chất lượng cao cũng dám lấy ra nói, không cần mặt mũi nữa à?]
[Vĩnh viễn không tái phát? Làm hư tui đây không biết bệnh nấm chân là do vi khuẩn gây ra hay sao hả? Tưởng bản thân bán vaccine sao, trị loại truyền nhiễm do vi khuẩn này mà cũng xưng là vĩnh viễn không tái phát? Vô cùng nghi ngờ người bên trong đạo quan bị mù chữ.]
[Cho nên từ đầu tới đuôi đều là vì quảng cáo?]
Vì vậy cộng đồng mạng nổi giận, đem chuyện này đẩy lên top 1 từ khóa tìm kiếm.
Đương nhiên khi xảy ra chuyện gì náo động, tự nhiên sẽ không thiếu bloger chạy đến cọ nhiệt độ. Cao Tử Dương chính là một trong số đó, hơn nữa danh tiếng của hắn còn không nhỏ, ở trên mạng nắm giữ gần 3 triệu người hâm mộ.
Sau khi phát hiện tư liệu sống này xong hắn lập tức đặt mua trực tuyến hai hộp Cao Nấm Chân, còn ủy thác một phong thí nghiệm tiến hành đo lường kiểm tra hai hộp Cao Nấm Chân. Giây phút cầm báo cáo đo lường trên tay, Cao Tử Dương trực tiếp nở nụ cười, phảng phất như dự liệu được thời khắc lượng người hâm mộ tăng lên con số mấy trăm ngàn. Vì thế hắn hứng thú hừng hực, thức trắng đêm soạn ra một bài văn dài lấy tiêu đề “Nhân tính biến mất, đạo đức không còn. Xưa kia thánh địa Đạo giáo, ngày nay tham lộng tiền tài!” phát trên Weibo.
Mở đầu bài đăng hắn dán kết quả đo lường vào, sau đó viết:
[Hộp xà phòng thủ công nghe đồn là có thể trị bệnh nấm chân này thành phần chủ yếu bao gồm Canxi cacbonat, Kali Cacbonat, Canxi Oxalat. Tôi nghĩ mãi vẫn cứ thấy mấy thành phần này sao nhìn quen mắt thế, vì vậy tôi cố ý lên internet tra cứu một chút, kết quả… Này không phải là thành phần chủ yếu của tàn nhang sao?Không sai!!Các bạn không có nhìn lầm, cái gọi là xà phòng thủ công có thể trị bệnh nấm chân này kỳ thực chính là dùng tàn nhang thêm vào một ít nước làm thành. Chính là khoản xà phòng thủ công đơn giản như vậy lại đánh cờ hiệu bài thuốc bí mật cung đình, hô khẩu hiệu hàng nội đại chất lượng cao!Nơi gọi là Thanh Xuyên Quan này đang mở cái miệng lớn như chậu máu, tham lam thu gom tiền tài.…Thành tín mất sạch, đạo đức trầm luân. Một dân tộc tồn tại qua năm tháng dài lâu, từng sáng tạo ra vô số lịch sử huy hoàng, bây giờ lại lưu lạc đến mức ngay cả tông giáo bản thổ cũng bắt đầu sản xuất hàng giả bán hàng giả, đây là sỉ nhục quốc gia và dân tộc!](Cù: Dành cho bạn nào chưa biết: Canxi cacbonat – CaCO3, Kali Cacbonat – K2CO3, Canxi Oxalat – CaC2O4 hay Ca(COO)2)Đọc đến đây Triệu Dã không khỏi tán dương: “Tài văn chương không tệ, có lý có cứ, có thể khơi dậy cảm xúc của người đọc.”
Bác gái nghe thế lại cuống lên: “Triệu đạo trưởng, hiện tại không phải là lúc quan tâm điều này đâu. Ngài đọc mấy bình luận bên dưới thử đi.” Các bác cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành dáng vẻ thế này.
[Tàn nhang trộn nước cũng dám bán hai trăm sáu một hộp? Còn dám giẫm hàng hiệu như LKDBOP, Tô Khắc? Ha, bộ không biết chữ “chết” viết như thế nào sao?]
[Làm hàng giả cũng không kém đến thế đâu, đám người Thanh Xuyên Quan này không lẽ đều bị ngốc?!]
[Thanh danh Đạo giáo chính là bị những người như vậy hủy diệt!]
[Sản xuất hàng giả bán thuốc giả đều là “chó chết”, chúc các ngươi bị thiên lôi đánh không chết tử tế được.]
[Cha tôi chính là vì uống nhầm thuốc giả mà chết, tiền mất bệnh lại không khỏi, cho nên tôi luôn ghét cay ghét đắng đám bán thuốc giả. Cũng là bởi vì chi phí sản xuất thuốc trái phép ở nước H quá thấp cho nên bọn họ mới cả gan làm loạn như vậy.]
[Nơi này gọi @Hiệp hội Đạo tu!]
…
“Đơn giản.” Triệu Dã nói.
Sau đó hắn tự tay tạo một tài khoản weibo, sau khi chứng thực xong lập tức chạy đến khu bình luận để lại lời nhắn:
[Luật pháp quốc gia quy định, lợi dụng mạng xã hội vu khống người khác tính theo lượt truy cập thực tế vào nội dung vu khống. Số lượt xem từ 5000 lần trở lên hoặc số lần chia sẻ từ 500 lần trở lên có thể cấu thành tội vu khống. Tùy theo mức độ nghiêm trọng có thể phạt tạm giam, phạt tù từ ba đến năm năm, quản chế hoặc tước quyền lợi chính trị. Nếu hiện tại anh xóa bỏ bài blog này tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ.]
Bình luận mới vừa phát ra không tới một phút Triệu Dã liền nhận được mấy chục hồi đáp bên dưới.
[Đây là chính chủ? NMSL!]
(NMSL: Tiếng lóng Trung Quốc, thường dùng trên mạng, viết tắt của cụm nǐ mā sǐle 你 妈 死 了 = Your mom is dead = Chết mẹ mày. Cái này Cù chạy vòng vòng trên mạng thấy á, ai biết nghĩa chính xác hơn thì comt bên dưới để Cù sửa nhé!)[Làm tôi sợ đến mức chạy ra nhìn một chút. Lượt xem 3 triệu, chia sẻ hơn 10.000… Cao Tử Dương, hôm nay anh bệnh hả, sao thành tích kém như vậy?]
[Bánh bao máu ăn ngon không?]
[@Cao Tử Dương, đi ra tiếp khách kìa!]
Nhìn thấy bình luận này của Triệu Dã, Cao Tử Dương trực tiếp tức đến bật cười. Hắn chưa từng thấy ai lớn lối như vậy. Hắn trực tiếp trả lời:
[Vậy anh đi kiện tôi đi, nếu tôi xóa bài blog này tôi sẽ đổi thành họ của anh.]
Lúc này quần chúng ăn dưa vẫn cứ vui vẻ:
[Hay lắm Cao Tử Dương, không uổng công chúng tôi làm fan của anh.]
[Để cho hắn kiện, để cho hắn kiện…]
[Triệu Dã: … Được rồi, nếu anh nói xà phòng thủ công này là giả, vậy anh đã từng dùng thử sao?]
[Cao Tử Dương: “Sao? Còn muốn ngụy biện? Bản báo cáo đo lường này chính là căn cứ khoa học.]
[Triệu Dã: “Chưa từng thử, vậy anh dựa vào cái gì mà nói nó là thuốc giả?]
[Cao Tử Dương: “Lẽ nào anh còn muốn nói canxi cacbonat cũng có thể trị bệnh nấm chân?]
[Triệu Dã: “Chưa từng thử, vậy anh dựa vào cái gì mà nói nó là thuốc giả?]
Tiếp đó, không quản Cao Tử Dương nói cái gì, Triệu Dã đều quyết định dùng một câu “Chưa từng thử, vậy anh dựa vào cái gì mà nói nó là thuốc giả?” đáp trả lại. Nhóm bán Cao Nấm Chân trên WeChat nhìn thấy vậy thẳng thắn sao chép dán bên dưới, không ngừng bình luận.
Nhìn thấy khu bình luận tràn đầy dòng chữ “Chưa từng thử, vậy anh dựa vào cái gì mà nói nó là thuốc giả?”, Cao Tử Dương tức giận khó thở.
[Cao Tử Dương: Được, thử thì thử! Nếu anh đã quảng cáo là một ngày thấy ngay kết quả, vậy ngày mai vào giờ này tôi lại đến tìm các anh, đến lúc đó tôi muốn xem xem anh còn có thể ngụy biện như thế nào!]
Phía dưới là một đám fan không ngừng nhập bình luận: [Lót dép hóng!]
Tắt điện thoại di động, Cao Tử Dương tỉnh táo lại, sau đó như là nghĩ tới điều gì, cười lạnh không thôi. Hắn đoán Triệu Dã làm như vậy nhất định là tạm thời ổn định cục diện, sau đó dùng tiền thu mua hắn, cuối cùng chỉ cần hắn thừa nhận xà phòng thủ công xác thực có thể trị bệnh nấm chân thì tràng nguy cơ này tự nhiên được hóa giải.
Bất quá hắn đương nhiên không thể bị Triệu Dã thu mua, một là vì giới hạn đạo đức không cho phép hắn làm như thế. Quan trọng nhất chính là nếu hắn làm như thế, người hâm mộ hắn sẽ đem hắn mắng đến chết. Bởi vì cỉ cần là người hơi có chút kiến thức khoa học đều biết, tàn nhang làm sao có khả năng trị bệnh nấm chân.
Cao Tử Dương tự cho là đã đoán được ý nghĩ của Triệu Dã, nhưng mà hắn chờ mãi, đợi chừng hai giờ vẫn không thể chờ được điện thoại của Triệu Dã.
Cao Tử Dương bắt dầu hoài nghi nhân sinh, sau đó hắn cắn răng một cái, cầm hai hộp xà phòng chạy sang nhà bạn tốt. Bởi vì hắn không có bệnh nấm chân, cơ mà hắn nhớ cả nhà bạn tốt đều mắc bệnh này. Tuy rằng không chờ được đến điện thoại của Triệu Dã, thế nhưng thí nghiệm vẫn phải làm.
Vì vậy ngày thứ hai, Cao Tử Dương không có động tĩnh.
Fan: [???] [Người đâu?]
Ngày thứ ba, Cao Tử Dương không có động tĩnh.
Fan: [Cao Tử Dương, nếu anh bị bắt cóc thì nháy mắt vài cái được không?]
Ngày thứ tư, Cao Tử Dương vẫn không có động tĩnh.
Fan: [Đi rồi, Cao Tử Dương đã biến thành chim bồ câu tinh bay đi rồi.]
Ngày thứ năm, bên dưới Weibo của Cao Tử Dương tiếng mắng chửi bay loạn xạ.
Fan: [Dẹp, không đợi nữa!]
…
Mãi cho đến ngày thứ bảy, rốt cuộc Cao Tử Dương cũng có động tĩnh. Hắn chỉ phát một câu: [Tôi nghĩ bảy ngày cũng không nghĩ ra, tại sao tôi phải giảng khoa học với một đạo quan chớ?]
Cuối câu còn bonus thêm khuôn mặt khóc không ra nước mắt. (இ^இ)