Đợi đến lúc Thẩm Hoài Xuyên phản ứng lại thì bân thân đã cùng Triệu Dã ngồi trong rạp chiếu phim rồi.
Thẩm Hoài Xuyên: “…”
Không phải nói muốn khiến Triệu Dã biết khó mà lui sao? Sao tự dưng theo hắn đi xem phim là sao!
Thẩm Hoài Xuyên cảm thấy chắc lúc nãy mình bị váng đầu rồi.
Một hồi lâu sau Thẩm Hoài Xuyên mới hồi hồn lại, sau đó bàn tay đặt trên đùi không khỏi nắm chặt. Nói ra thì đây là lần đầu tiên y cùng đàn ông đi xem phim, hơn nữa còn là một tên đàn ông lòng mang ý đồ xấu nữa chứ.
Thẩm Hoài Xuyên lén lút liếc mắt nhìn Triệu Dã.
Sống mũi cao thẳng, lông mày rậm, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, ống tay áo cuốn đến giữa cánh tay, để lộ làn da màu lúa mạch.
Nhìn lần đầu tiên, cảm giác trực quan Triệu Dã mang đến cho y chính là soái, rất rất soái. Thế nhưng càng tiếp tục nhìn lại cảm giác có chút khang khác. Thân thể hắn ưỡn lên đến mức thẳng tắp, thần sắc chăm chú, giữa hai lông mày lộ ra nét thận trọng mà đáng ra ở cái tuổi không nên có. Cố tình cả dương quang cùng thận trọng đều đồng thời ra hiện ở trên người hắn, không chỉ không có khiến người đối diện cảm thấy không khỏe mà trái lại còn tăng thêm mấy phần tuấn lãng.
Thẩm Hoài Xuyên không hề biết, Triệu Dã chỉ là vì nhận ra tầm mắt của y, dẫn đến sốt sắng thái quá, cho nên thân thể mới căng thẳng mà thôi.
Cũng không biết là nhìn đủ rồi hay là vì cái gì khác, một lúc lâu sau Thẩm Hoài Xuyên mới phục hồi tinh thần lại.
Chờ chút…
Tại sao mình lại nhìn chằm chằm Triệu Dã chứ?
Thẩm Hoài Xuyên vội vã mà thu tầm mắt lại, sau đó khuôn mặt dâng lên màu đỏ thẫm.
Y nhìn màn ảnh rộng trước mặt, rõ ràng quảng cáo rất đặc sắc, nhưng y lại khó có thể tập trung tinh thần.
Hiện tại mình nên làm gì đây?
Thẩm Hoài Xuyên có chút tâm hoảng ý loạn, vì thế y lén lút lấy điện thoại di động ra, đi vào nhóm chat, chuẩn bị cầu viện đám bạn thân vạn năng. Y châm chước dùng từ: “Tui có một người bạn, gần đây có người theo đuổi cậu ấy nhưng cậu ấy không biết nên làm gì để từ chối.”
Một giây sau, đám quân sư quạt mo hóng hớt nhảy ra.
[Có một hố đen ngay hoa cúc]: “…”
[Dưa leo tui mua dài 18 cm]: “Ồ hố?”
…
[Duyệt tận ngàn giai]: “Đối phương đẹp trai không?”
Vì vậy Thẩm Hoài Xuyên lại lén lút nhìn Triệu Dã liếc mắt một cái, trái lương tâm nói: “Tàm tạm.”
[Duyệt tận ngàn giai] trực tiếp chọc thủng: “Tức là rất đẹp trai nha!”
[Duyệt tận ngàn giai]: “Đẹp trai còn từ chối, ông không muốn thoát kiếp FA hả?”
Thẩm Hoài Xuyên cải chính nói: “Không phải tui, là bạn của tui!”
[Lươn, chúng ta đi]: “Ờ bạn, bọn tui hiểu mà ~”
[Tui cần cây gậy sắt này để làm gì]: “Đều là tao thụ ngàn năm, có thể giấu được ai chứ!”
Không nghĩ tới áo may ô mới vừa phủ lên liền bị đám bạn thúi này lột xuống, hai lỗ tai Thẩm Hoài Xuyên nóng lên. Sau đó y nhìn thấy [Duyệt tận ngàn giai] hỏi: “Người kia theo đuổi ông thế nào vậy?”
Thẩm Hoài Xuyên: “…Hắn đặt tờ một trăm trên đường tui về nhà, thời điểm tui đi ngang thì chạy tới nhặt, sau đó dùng danh nghĩa ai thấy cũng có phần mời tui đi xem phim.”
Lúc này, vẫn tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh như tượng, Triệu Dã còn không biết kế hoạch mà hắn và hệ thống tự cho là hoàn mỹ đang bị Thẩm Hoài Xuyên công khai phơi bày.
[Có một hố đen ngay hoa cúc]: “… Người này có chút khờ a!”
[Dưa leo tui mua dài 18 cm]: “Phương thức theo đuổi này cũng thấp kém quá đi!”
[Duyệt tận ngàn giai]: “Điều này nói rõ đối phương không có kinh nghiệm về phương diện này, là một tên chưa mất truynh.”
[Có một hố đen ngay hoa cúc]: “…”
[Dưa leo tui mua dài 18 cm]: “…”
[Có một hố đen ngay hoa cúc]: “Có lý! Chỗ Ngàn giai để ý luôn khác người và ‘nhất châm kiến huyết’ a.”
[Dưa leo tui mua dài 18 cm]: “Có vẻ như Ngàn giai rất có kinh nghiệm nha. Tui không chen miệng nữa, đàng hoàng ngồi ăn dưa.”
[Duyệt tận ngàn giai] lại hỏi: “Vậy tại sao ông không muốn tiếp thu hắn? Gia cảnh hắn không tốt à?”
Cũng không liên quan gì đến chuyện này.
Lúc này Thẩm Hoài Xuyên lấy lại tinh thần.
Kỳ thực ông cụ nhà y đối với y rất khoan dung, cho nên không có ép buộc y đi xem mắt.
Thẩm Hoài Xuyên suy nghĩ một chút: “Bọn tui không sống cùng một thành phố.”
[Duyệt tận ngàn giai]: “Cách nhau bao xa?”
Thẩm Hoài Xuyên trả lời: “Chừng một ngàn km.”
[Duyệt tận ngàn giai]: “Một ngàn km, đi máy bay mất khoảng một tiếng rưỡi, tính cả thời gian từ nhà ra sân bay, kiểm tra an ninh, ngồi chờ vân vân, một ngày tuyệt đối đủ.”
[Duyệt tận ngàn giai]: “Đối phương bao lớn?”
Thẩm Hoài Xuyên sững sờ, cái này có liên quan gì sao? Nhưng y vẫn thành thật trả lời: “Nhìn tướng tá chừng hai mươi mốt hai mươi hai.”
[Duyệt tận ngàn giai]: “Thân thể thế nào?”
Vì vậy Thẩm Hoài Xuyên lại lén lút nhìn Triệu Dã một lần nữa: “Tạm được.”
[Duyệt tận ngàn giai]: “Vậy vấn đề rất đơn giản nha, cuối tuần ông nên nghỉ ngơi đi, hoàn toàn có thể sáng sớm thứ bảy bay đi gặp người ta, đến tối alf có thể lăn giường. Thân thể người kia tốt, một đêm bảy lần cũng không thành vấn đề. Sau đó sáng chủ nhật ông bay về, trời tối là đến nhà rồi. Một tuần một lần, vừa vặn.”
Thẩm Hoài Xuyên: “…”
Tui rất nghiêm túc thảo luận vấn đề với mấy ông, sao tự dưng bẻ lái bất ngờ vậy!
Thẩm Hoài Xuyên đỏ mặt, đúng lúc định chặn miệng không cho [Duyệt tận ngàn giai] nói tiếp thì bóng đèn trong rạp tối đi, không nhìn thấy rõ người bên cạnh nữa. Lúc này Triệu Dã vẫn ngồi nghiêm chỉnh như trước, không biết mình mới vừa bị một người xa lạ ký thác kỳ vọng.
Lúc này Thẩm Hoài Xuyên lái sang chuyện khác: “Quan trọng nhất chính là tui không hiểu rõ hắn.”
[Dưa leo tui mua dài 18 cm]: “Chỗ này tui phải chen một câu nha. Căn cứ vào kinh nghiệm người đi trước tổng kết, chờ đến khi ông hiểu rõ hắn thì dưa leo cũng đã lạnh rồi.”
[Lươn, chúng ta đi]: “Hơn nữa hiểu rõ một người có gì khó đâu. Nếu hắn đang theo đuổi ông, ông trực tiếp hỏi hắn không được sao?”
…
Thẩm Hoài Xuyên đều bị bọn họ nói đến hôn mê, sau đó hắn phản ứng lại: “Chờ đã, là tui muốn mấy ông nghĩ cách giúp tui uyển chuyển từ chối hắn mà, chứ đâu phải để mấy ông thuyết phục tui chấp nhận hắn theo đuổi.”
[Dưa leo tui mua dài 18 cm]: “Cái hội góa phụ này của chúng ta thành lập đã ba năm, đến bây giờ còn không có một người tìm được đối tượng, vất vả lắm mới được một đứa vươn tay một cái alf có thể thoát ế, sao có thể bỏ qua được.”
[Có một hố đen ngay hoa cúc]: “Đúng đúng, tuổi tác đầu hai, vóc dáng tốt, lớn lên đẹp trai, còn là trai tơ chất lượng tốt. Tiểu công như thế ông biết khó tìm cỡ nào không? Dạy dỗ tốt thì chính là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ông đừng có thân ở trong phúc mà không biết phúc.”
Thẩm Hoài Xuyên: “…”
Kỳ thực y không nên hỏi đám thiếu hơi trai này.
Ngay giây phút Thẩm Hoài Xuyên chuẩn bị thoát ra nhóm chat, [Duyệt tận ngàn giai] lại nói.
[Duyệt tận ngàn giai]: “Kỳ thực ông đừng vội từ chối người ta.”
[Duyệt tận ngàn giai]: “Như vậy đi, chúng ta trực tiếp làm một thí nghiệm đi.”
Thẩm Hoài Xuyên: “Hả?”
[Duyệt tận ngàn giai]: “Ông có hình của hắn không?”
Thẩm Hoài Xuyên không nghĩ nhiều: “Có.”
[Duyệt tận ngàn giai]: “Bây giờ mở hình của hắn ra.”
Thẩm Hoài Xuyên nghe lời đổi sang khung chat với Triệu Dã, đập vào mắt chính là tấm ảnh khoe cơ bụng của Triệu Dã kia. Hình của Triệu Dã y chỉ có một tấm này thôi.
Trên màn hình bắn ra tin nhắn của [Duyệt tận ngàn giai]: “Bây giờ nhìn mặt hắn.”
Nhưng mà trong tấm hình này không có khuôn mặt của Triệu Dã, vì thế Thẩm Hoài Xuyên nhìn về phía cơ bụng rắn chắc, đường cong rõ ràng của Triệu Dã.
[Duyệt tận ngàn giai]: “Ăn ngay nói thật nhá, thèm không?”
Thẩm Hoài Xuyên: “…”
Ực!
Là tiếng nuốt nước miếng!
[Duyệt tận ngàn giai] phát ra một câu cuối cùng: “Thành thật với trái tim nào!”
Thẩm Hoài Xuyên tắt điện thoại di động, cả người đều lâm vào mê man.
******
Xem phim xong đã là hai giờ sau. Từ trong rạp chiếu phim đi ra, dọc theo đường đi hai người đều không nói lời nào, chủ yếu là không biết nói gì.
Tự cho là không thu hoạch được gì, Triệu Dã vắt hết óc, nỗ lực đánh vỡ bầu không khí lúng túng: “Cậu Thẩm, cậu đói bụng không? Hay là tôi mời cậu ăn tối nhé?”
“Không được.” Thẩm Hoài Xuyên nhìn đồng hồ trên tay một chút: “Đã mười một giờ rưỡi, muộn lắm rồi, tôi nên về nhà.”
Đại khái là cảm thấy được nói như vậy quá công thức hóa, y dừng một chút, giải thích: “Ngày mai tôi còn phải đi công tác, bay chuyến sáng sớm. Nếu ngủ muộn sáng mai có thể sẽ không dậy nổi.”
Triệu Dã cơ hồ là bật thốt lên: “Vậy sáng sớm ngày mai tôi gọi điện thoại kêu cậu dậy.”
Đèn đường rắc lên khuôn mặt tuấn lãng một tầng ánh sáng, trong mắt của hắn tất cả đều là hình bóng của y, trong giọng nói của hắn tràn đầy háo hức nóng bỏng.
Thấy Triệu Dã như vậy trái tim Thẩm Hoài Xuyên đột nhiên nhảy có chút nhanh. Y biết câu nói này của Triệu Dã ẩn giấu hàm nghĩa gì, nhưng y lại như bị quỷ thần xui khiến, gật gật đầu: “Được!”
Lời còn chưa dứt, chính y đã sửng sốt. Sau đó y liền nhìn thấy trong mắt người đối diện bỗng dưng nổ ra hai ánh lửa nóng rực, gần như muốn đem y hòa tan.
Thẩm Hoài Xuyên thở chậm lại.
Y nghĩ, vậy, vậy thì thử xem!
******
Trở lại khách sạn, Triệu Dã không thể chờ đợi được nữa thả hệ thống ra. Hắn hưng phấn không thôi: “Hệ thống, y đồng ý để ta thoe đuổi rồi!”
“Cái gì?!”
Hệ thống không thể tin tưởng nổi, thậm chí không để thèm truy cứu chuyện Triệu Dã lại che đậy nó. Nó còn tưởng rằng đây sẽ là một cuộc trường chinh gian khổ kìa!
“Chờ đã, ngươi làm sao vậy?”
Thấy Triệu Dã xoa eo, hệ thống hỏi.
Triệu Dã: “Đau lưng.”
Hệ thống: “…”
Hệ thống lắp ba lắp bắp: “Cho nên ngươi đây là trực tiếp nhảy đến bước thứ ba (*)?”
Cái tên này sao vô dụng quá vậy!
(*) Năm bước cua vợ hệ thống dạy Triệu Dã: 1-Làm quen, 2-Xin số điện thoại, 3-Tỏ tình, 4-Hẹn hò, nắm tay, 5-Gặp trưởng bối.Triệu Dã: “…”
Ta cũng muốn vậy lắm nhưng mà hiện thực không cho phép a!
“Đừng nói nữa, vừa nãy ở trong rạp chiếu phim y vẫn luôn lén lút nhìn ta, làm ta sợ đến mức động cũng không dám động. Mà cái ghế ta ngồi bị hỏng nữa chứ, ruột đệm lưng lồi ra một cục thọc sau lưng…”
“Người kia lén lút nhìn ngươi?” Hệ thống bị làm cho hồ đồ rồi: “Ngươi mau đem toàn bộ chuyện xảy ra nói lại một lần cho ta nghe.”
Vì vậy Triệu Dã bỏ ra một phút đem chuyện vừa rồi thuật lại một lần. Mà hệ thống từ hồ đồ đến khiếp sợ cũng chỉ tốn có một phút.
Ông trời ngó xuống mà coi!!!
Cái tên đần Triệu Dã này dắt người ta vô rạp chiếu phim xong rồi không hề nói một câu nào với người ta luôn!!
Rốt cuộc tại sao Thẩm Tĩnh Hàm lại đồng ý cho Triệu Dã theo đuổi vậy hả???
Đã vậy Triệu Dã còn không khỏi cảm khái, nói: “Phú Quý a, không nghĩ tới kế hoạch ngươi lập ra lại đáng tin như vậy.”
Hệ thống: “…”
Hệ thống đương nhiên không thể thừa nhận mình bây giờ chỉ còn là một đống tương nhão, nó nghĩa chính ngôn từ, không chút do dự mà cướp đi công lao của Hội góa phụ: “Đương nhiên, nghe ta, chuẩn không cần chỉnh!”
Vừa lúc đó, một tia sáng trắng chợt lóe, một con hạc giấy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Triệu Dã. Một giây sau hạc giấy nổ tung, trong không khí truyền đến giọng nói của Linh Chân đạo trưởng: “Tổ sư bá, cứu mạng!!!”
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Thuyền ta ngồi không cần mái chèo, đều dựa vào nước đẩy!