Cầu Ngươi Đừng Tú

Chương 8

Ngay cả tà thần cũng sợ ngây người!

Nhưng nó cũng là người phản ứng nhanh nhất. Nó nhân cơ hội tránh thoát trói buộc, phiêu ra giữa không trung, kinh nghi bất định nhìn Triệu Dã.

Trần Quang Viễn đột nhiên quay đầu, chửi ầm lên: “Khốn kiếp, mày làm cái gì đấy?”

Cao Dương đạo trưởng rốt cục cũng từ dưới đất bò dậy, nham hiểm nhìn Triệu Dã. Nhưng chẳng kịp chờ hắn mở miệng Triệu Dã đã tự mình nói ra: “Vốn ta không định nhúng tay vào chuyện này, nhưng ta đây bình sinh không ưa nhất chính là dùng tà áp chính.”

Linh Chân đạo trưởng đã bị trận sóng gió Triệu Dã tạo ra khiến cho ngơ ngác, ông há miệng: “Nhưng mà tổ sư bá, hình như Cao Dương đạo trưởng mới là bên chính nghĩa a.”

Triệu Dã cho ông một ánh mắt ngươi vẫn còn non lắm, sau đó tiện tay kéo qua một cái ghế, đặt mông ngồi xuống: “Đến, hiện tại có oan kêu oan, có thù báo thù!”

Tà thần hiểu, người này muốn cho nó một chỗ dựa.

Lúc này nó duỗi ra bốn cánh tay chỉ về hướng Trần Quang Viễn, đầu đặt trên bàn tay bộp bộp rơi trên mặt đất, quắc mắt nhìn trừng trừng: “Là hắn, là hắn, chính là hắn!”

Phảng phất như một khắc sau muốn hát bài ca ta khổ quá. Mấu chốt là tà thần này lớn lên quá xấu, rõ ràng vô cùng oan ức, mà biểu hiện ra lại là khuôn mặt dữ tợn.

Trưởng khoa Trần theo bản năng không muốn nhìn thẳng, Linh Chân đạo trưởng càng thêm bối rối: “Đây, đây rốt cuộc là chuyện ra sao?”

Tà thần hùng hổ mắng: “Thằng chó này không phải là người! Tiểu Lệ gả cho hắn mười mấy năm chưa từng làm ra chuyện có lỗi với hắn, trái lại còn chùi mông cho hắn mười mấy năm. Ngay cả vốn liếng kinh doanh cũng là Tiểu Lệ mang căn nhà cha mẹ mình để lại đem đi thế chấp lấy tiền đưa cho hắn. Kết quả thì sao, con trâu già này có tiền sinh tật! Hắn nuôi ba đứa con rơi ở bên ngoài, còn muốn ly hôn với Tiểu Lệ, bắt nàng tay trắng bị đuổi ra khỏi nhà!”

Tà thần câu câu rất rõ ràng, người ở đây đều nghe rõ.

Tiểu Lệ chính là vợ của Trần Quang Viễn, bác gái của trưởng khoa Trần.

Bám váy đàn bà rồi ngoại tình còn chưa tính, hiện tại Trần Quang Viễn gia tài ngàn vạn, vậy mà ly hôn một đồng xu cũng không muốn lấy ra. Đây không phải là bắt nạt người sao?

Trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt mọi người nhìn Trần Quang Viễn thay đổi.

Cho nên trước đây Trần Quang Viễn vẫn luôn miệng nói mình và vợ ầm ĩ một trận sau đó giận dỗi trở về nhà mẹ đẻ, là bởi vì chuyện này?

Đặc biệt là trưởng khoa Trần, việc này hắn thật sự không biết, thế nhưng làm người nhà họ Trần làm sao hắn không nhận ra bác gái tốt đến mức nào? Qua nhiều năm như vậy, nếu không phải bác gái hạ mình làm thiếp, ở trung gian điều hòa thì cực phẩm như Trần Quang Viễn đã sớm đắc tội hết tất cả người bên cạnh, khỏi bàn tới chuyện ăn nên làm ra.

Hệ thống cũng nhào vô mắng: “Tên chó má thân ở trong phúc mà không biết hưởng phúc! Tại sao người như thế mà có thể cưới được vợ, còn người tốt như kí chủ lại là cẩu độc thân vạn năm?!”

Triệu Dã: “…”

Triệu Dã biểu thị cũng muốn mắng người: “Ngươi ngậm miệng cho ta!”

Tà thần tiếp tục mắng: “Hắn dựa vào cái gì mà dám làm như thế, không phải vì cha mẹ Tiểu Lệ qua đời, cô độc không anh chị em hay sao? Ta nhổ vào, thật sự cho rằng không ai có thể trị được hắn có đúng không?”

Trưởng khoa Trần vốn muốn hỏi vì sao bác gái không nói chuyện này cho bên chồng biết, nhưng nghe thấy lời này lại nghĩ đến cha hắn và chú út đều là loại người rất coi trọng tình thân. Đừng thấy Trần Quang Viễn làm ra nhiều chuyện buồn nôn như vậy, nhưng một khi ông ta xảy ra chuyện gì thì không phải cha hắn vẫn là người tích cực nhất sao? Nếu sự tình thật sự vỡ lở, dù cho cha hắn và chú út có thấy bác gái tốt đến mức nào thì cuối cùng vẫn sẽ đứng về phía Trần Quang Viễn.

Trần Quang Viễn một bên mạnh miệng giải thích, một bên tránh ra sau lưng Cao Dương đạo trưởng: “Tôi không định ly hôn thật, nó nói bậy!”

Tà thần cười lạnh: “Đương nhiên ngươi không muốn ly hôn, ngươi còn trông cậy Tiểu Lệ tiếp tục làm trâu ngựa cho ngươi mà. Hơn nữa, nếu Tiểu Lệ thật sự kiện ra tòa, coi như ngươi không muốn ra một đồng thì vẫn phải phân ra một nửa gia sản.”

Không ngờ tà thần này rành pháp luật dữ nga?! Quả nhiên thời đại biến hóa, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của quốc gia ngay cả tà thần cũng thật có học thức!

Linh Chân đạo trưởng nghĩ tới, lúc trước Trần Quang Viễn từng nói, vị tà thần này là vợ ông ta thỉnh về, vẫn luôn được vợ ông ta một tay cung phụng. Đây là từ phim ma quái biến thành gia đấu, từ quỷ quái quấy phá biến thành em vợ chạy tới cửa đánh anh rể ngoại tình a!

“Cho nên ngươi định giết Trần Quang Viễn?”

“Ta không phải, ta không có!” Tà thần nói rằng: “Cứ đến nửa đêm thì ta chạy ra dọa hắn, định doạ đến khi hắn bị tâm thần thì thôi!”

Trần Quang Viễn: “…”

Trưởng khoa Trần: So với giết người thì hình như không tốt hơn bao nhiêu đi?

Linh Chân đạo trưởng có chút bắt nhịp không kịp: “Không phải nói tà thần tính cách đều tà ác, trừng mắt tất báo sao?”

Tà thần: “Ta có di truyền chút thiên tính não tàn nhưng không phải là kẻ ngu. Tuy rằng Trần Quang Viễn quá phận, còn ngay thời điểm tu hành mấu chốt nhất cắt đứt cung phụng của ta, phá huỷ đạo hạnh của ta, nhưng nếu ta thật sự giết hắn thì đời này ta chỉ có thể mãi mãi làm tà thần, không quay về làm chính thần được.”

Linh Chân đạo trưởng: Này không chỉ có học thức thôi đâu, còn là tà thần tam quan tại tuyến lý tưởng ngút trời đây này!

Linh Chân đạo trưởng cảm thấy nhận thức của mình đã bị lật đổ.

Trưởng khoa Trần không thể chờ đợi được nữa, hỏi: “Rồi chuyện sau đó là sao?”

Lúc này tà thần chuyển hướng ngón tay sang Cao Dương đạo trưởng: “Là hắn, Trần Quang Viễn bị tai nạn giao thông chính là do hắn làm.” Vốn nó tưởng rằng Cao Dương đạo trưởng ra tay đối phó Trần Quang Viễn là bởi vì có cừu oán với con trâu già, lúc đó nó còn mừng rỡ ngồi xem trò vui đây.

Linh Chân đạo trưởng đột nhiên nghĩ đến: “Nghe nói tà thần chưa từng giết người là tài liệu tốt để luyện chế pháp khí ngự quỷ.”

Mục đích của Cao Dương đạo trưởng không cần nói cũng biết. Hắn đã sớm nhìn chằm chằm tà thần, sau đó tạo ra tai nạn xe cộ rồi đổ lên đầu nó, tiến tới đạt được tín nhiệm của Trần Quang Viễn. Ban đầu chỉ có chút ác mộng, hiện tại kéo đến mức suýt mất mạng, ông ta có thể không hoảng hốt sao. Vì vậy Cao Dương đạo trưởng thuận lợi tiến nhập nhà Trần Quang Viễn, dùng Trần Quang Viễn làm mồi. Bằng bản lãnh của hắn, thu thập một tên tà thần tự nhiên là điều chắc chắn, chỉ cần quét dọn sạch sẽ dấu vết là không ai phát hiện ra.

Không nghĩ tới sự tình chân tướng lại là như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thần sắc Linh Chân đạo trưởng có chút phức tạp. Ông sờ sờ mái tóc hoa râm của mình, quả nhiên ông vẫn còn non lắm!

Đang núp ở sau lưng Cao Dương đạo trưởng, Trần Quang Viễn trực tiếp bối rối. Ông ta hoảng sợ nhìn Cao Dương đạo trưởng, theo bản năng lui về sau một bước, kết quả đạp trúng một miếng gỗ nát, ngã nhào xuống đất. Chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay bó thạch cao của ông ta gãy oặt qua một bên.

Lấy tiếng kêu thảm thiết thê lương Trần Quang Viễn làm nền, Cao Dương đạo trưởng nhấc ống tay áo lau vết máu nơi khoé miệng, khuôn mặt âm ngoan nhìn Triệu Dã: “Là ta nhìn lầm, cho rằng các ngươi chỉ là đám sa cơ lỡ vận, không nghĩ tới lại là chó không sủa.”

(Thành ngữ: chó sủa là chó không cắn, chỉ người nhát gan, dám nói không dám làm. Khi nói ngược lại “Chó không sủa” ý chỉ người ít nói, chú trọng hành động hơn)

Hắn cắn răng một cái: “Nếu đã bị các ngươi phát hiện, vậy thì tất cả đều ở lại đây hết đi!”

Linh Chân đạo trưởng sắc mặt biến đổi lớn, không nghĩ tới vị Cao Dương đạo trưởng này còn là một nhân vật tàn độc, vì che giấu tội ác của mình mà giết người diệt khẩu. Quan trọng nhất chính là, ngay cả tà thần cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi là kẻ nửa mùa như ông.

“Tiêu rồi.”

Ông nói thầm một tiếng, vội vã quay đầu lại nhìn về phía Triệu Dã. Hiện tại ông chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Triệu Dã, hy vọng cậu ta có thể đánh thắng Cao Dương đạo trưởng.

Trong khoảng thời gian ngắn hai phe giương cung bạt kiếm, lại không nghĩ đến Triệu Dã đổi thái độ cái xoạch, nói: “Tam Tiên Quan không hổ là đạo quan đệ nhất trong tỉnh!”

Linh Chân đạo trưởng và đám người đều sững sờ. Giờ phút này nói thế có lợi ích gì?

Triệu Dã tiếp tục nói: “Không chỉ có website riêng còn có cả đường dây nóng, còn là loại đường dây nóng có nhân viên hỗ trợ khách hàng túc trực 24/24 nha.”

Nói xong Triệu Dã lấy ra điện thoại di động của mình, bên trên biểu hiện đang kết nối cuộc gọi, dầu dây bên kia chính là Tam Tiên Quan, thời gian cuộc gọi đã kéo dài tới sáu phút ba mươi hai giây. Nói cách khác, từ đầu đến đuôi đầu dây bên kia đều nghe không thiếu một chữ.

Sao cái tên này xuất chiêu không theo kịch bản gì hết vậy? Cao Dương đạo trưởng bối rối.

Sau một khắc, hắn nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến âm thanh uy nghiêm: “Cao Dương, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp!”

Là sư phụ hắn, Thường Tùng Tử! Hiển nhiên, nhân viên hỗ trợ khách hàng đầu bên kia phát hiện sự tình không đúng lập tức chạy đi báo cho quan chủ.

Khuôn mặt Cao Dương đạo trưởng tái mét. Tam Tiên Quan môn quy sâm nghiêm, có thể tưởng tượng được, chờ đợi hắn chính hình phạt nghiêm khắc cỡ nào.

Ngồi không chờ chết còn không bằng liều mạng.

Cao Dương đạo trưởng cắn răng một cái, chuẩn bị động thủ, không ngờ khoảnh khắc hắn ngây người đã đủ để Triệu Dã chuẩn bị xong tất cả. Nhìn thấy Cao Dương đạo trưởng dường như không định quay đầu lại, Triệu Dã cúp điện thoại, không nói hai lời cầm chiếc ghế mình đang ngồi đập tới. Rầm một tiếng, Cao Dương đạo trưởng lần thứ hai bị đập ngã quỵ xuống đất, ngất xỉu tại chỗ, một hồi nguy cơ cứ như vậy bị trừ khử.

Sự tình phát sinh quá nhanh, trong giây lát mọi người không kịp phản ứng.

Triệu Dã vỗ tay một cái, phủi phủi tro bụi vốn không tồn tại, than thở: “Ta đã cho ngươi cơ hội, phải biết là thật ra ta không thích đánh đánh giết giết đâu.”

Mọi người nhìn Cao Dương đạo trưởng vỡ đầu chảy máu, hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, rơi vào trầm mặc.

Triệu Dã nhìn về phía tà thần: “Được rồi, cú điện thoại vừa nãy xem như là giúp ngươi giải thích rõ với Tam Tiên Quan bên kia, ít nhất sau này ngươi không cần lo chính đạo sẽ nhắm vào ngươi, hi vọng ngươi có thể tiếp tục duy trì bản tâm!”

Tà thần nhe răng trợn mắt, nhưng thật ra là đang cười: “Cảm tạ!”

Lúc này trưởng khoa Trần cảm thấy vị tà thần này đặc biệt đáng yêu, nhưng vẫn không nhịn được, cảm khái: “Nếu không phải dung mạo của ngươi như vậy thì chúng ta đã không tiên nhập vi chủ, cảm thấy ngươi là người xấu.”

(tiên nhập vi chủ: lấy ấn tượng đầu tiên làm chủ)

Tà thần nghe thấy vậy mắt trợn trắng: “Ta nhịn ngươi lâu rồi nha! Xấu xí không phải lỗi của ta, ngươi còn chê ta nữa ta đánh ngươi bây giờ!”

Trưởng khoa Trần cũng biết mình nói lỡ: “Ha ha, xin lỗi xin lỗi!”

“Hừ!”

Tà thần quay người bay về chỗ tượng đất của mình. Nó hơi động ý niệm, toàn bộ mảnh sứ vỡ đầy đất trở về vị trí cũ, ghép lại thành pho tượng Quan Thế Âm nương nương. Làm xong nó dùng hai tay ôm bức tượng đất bay đi. (để tượng Quan Âm rỗng lại, ôm tượng đất đi)

Xem ra nó muốn tự đi tìm chủ.

Trưởng khoa Trần nhìn bóng lưng của nó, thở dài: “Kỳ thực nó cũng biết dung mạo bản thân… Ầy, không phù hợp lắm với thẩm mỹ nhân loại đi!”

“Thôi, sự tình đã giải quyết xong, chúng ta cũng nên về.”

Triệu Dã nói xong, sau đó như nhớ ra điều gì, vươn tay lấy bao lì xì trong túi Cao Dương đạo trưởng, thứ mà mấy tiếng trước Trần Quang Viễn kín đáo đưa cho hắn, sau đó nhìn về phía Trần Quang Viễn: “Cái này coi như phí vất vả của chúng ta, không thành vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!” Trần Quang Viễn nào dám phản đối, hiện tại ông ta ước gì vị sát thần này mau đi giùm. Về phần Trưởng khoa Trần, hắn muốn ở lại giúp Trần Quang Viễn xử lý chuyện sau đó.

Trên đường về Linh Chân đạo trưởng không nhịn được hỏi: “Tổ sư bá, lẽ nào cứ buông tha Trần Quang Viễn như vậy sao?”

“Làm sao có khả năng?” Triệu Dã đáp: “Ngươi quên mất à, cung phụng tà thần đồng thời tà thần cũng sẽ mang đến vận may cho người cung phụng, đây là trao đổi, bằng không ngươi cho rằng Trần Quang Viễn phất lên như thế nào. Hiện tại ông ta chọc giận tà thần, tất nhiên tà thần không phù hộ ông ta nữa. Đợi đến lúc ông ta ly hôn sẽ không còn ai chùi mông cho ông ta nữa. Với tính cách đó, không tới một năm toàn bộ gia sản ông ta tích cóp được sẽ bị phá sạch, còn có thể mắc nợ ngập đầu luôn kìa.”

Nói xong Triệu Dã tiện tay đưa bao lì xì vừa nãy giành được cho Linh Chân đạo trưởng.

“Thì ra là như vậy.”

Linh Chân đạo trưởng mở ra nhìn, bên trong là một tấm chi phiếu năm vạn. Linh Chân đạo trưởng mặt mày hớn hở, cái giá này hẳn là giá thị trường của các đạo trưởng Tam Tiên Quan, đổi thành Thanh Xuyên Quan thì còn khuya. Lần ông kiếm được nhiều nhất là đi chiêu hồn cho một đứa nhỏ trong huyện, phí vất vả tổng cộng chỉ có năm ngàn.

Bất quá bây giờ số tiền này đã rơi vào tay ông, hơn nữa ngày hôm qua Trần Gia Mẫn còn đưa năm vạn. Lúc này Linh Chân đạo trưởng mới ý thức được, không tới một tuần mà Triệu Dã đã kiếm được mười vạn, tương đương với số tiền ông vất vả kiếm được trong hai năm.

Đây mà là tổ sư bá cái gì, rõ ràng chính là thần tài a!

Cuối cùng cũng coi như chứng minh được mình không phải là tên ăn không ngồi rồi, giờ khắc này Triệu Dã cây ngay không sợ chết đứng: “Có giết heo không?”

Linh Chân đạo trưởng kích động không thôi, hào hứng vung tay: “Giết, mai giết liền!”
Bình Luận (0)
Comment