Cầu Người Tâm Đắc

Chương 53

Tần Hựu lớn lên từng ngày, gương mặt hỗn huyết thừa kế thâm thuý của cha cùng vẻ đẹp tuyệt trần của mẹ, nụ cười ngọt ngào vô hại giống như vật báu được trời cao ban tặng.

Nhìn em trai dương quang rộng rãi đi đến chỗ nào cũng thu hút vô số sự chú ý, y càng bất tri bất giác có loại cảm giác đố kị vi diệu.

Thượng Đế sắp xếp cho mỗi người, quả nhiên là bất đồng.

So với y, đó là một đứa nhỏ sinh ra liền ngậm chìa khóa vàng, được thương yêu cưng chiều.

Hơn nữa đứa nhỏ này làm cho người ta không có cách nào nhẫn tâm oán trách, ngay cả nghịch ngợm gây chuyện, đều làm người ta không thể tránh khỏi dung túng, hoặc cam tâm tình nguyện gánh tội thay.

Ngay cả y dưới vẻ mặt vô tội của Tần Hựu có lúc cũng khó mà có ngoại lệ.

Đương nhiên y tự nhận đối với Tần Hựu cũng không được tốt lắm, nhiều nhất đơn giản yên lặng thay đối phương gánh chịu mấy lần cha mẹ trách cứ mà thôi, chuyện này cũng chỉ là bởi vì y quá là rõ ràng, bây giờ y chỉ là người ngoài.

Thế nhưng Tần Hựu lại càng ngày càng yêu thích quấn lấy y không tha.

Mỗi khi y tan học trở về, nhóc con kia bước đi vẫn chưa vững, sẽ loạng choà loạng choạng ra đón, chắc chắn nhào tới lồng ngực của y.

Tần Hựu đã biết nói, thế nhưng vẫn là hàm hồ gọi y: "Levar, Levar."

Đó là sau khi gọi ba mẹ, Tần Hựu lần đầu tiên gọi một cái xưng hô, cũng là cái tên nhóc con gọi rất nhiều lần.

Có lúc ngay cả Tần Hân cùng y đi vào cửa cũng không hưởng thụ được đãi ngộ ngang nhau, vì vậy mẹ Tần cũng không khỏi ghen tuông hỏi: "Hựu Hựu tại sao không tìm mẹ lại tìm anh trai thôi vậy?"

Tần Hựu nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, nghiêm túc nói: "Bởi vì Levar đẹp."

Tần Hân mỗi khi nghe lời này sẽ nở nụ cười, xoa đầu của nó: "Đáng tiếc Hựu Hựu là con trai, bằng không mẹ nhất định gả Levar cho con."

Y nghe toàn bộ lời của mẹ Tần, sau đó mặt không thay đổi nắm tay em trai vào phòng, ác liệt cười một cái, trả thù nắm gương mặt mập mạp của đứa nhỏ: "Sắc dục huân tâm."

Tần Hựu nho nhỏ hoàn toàn nghe không hiểu y đang nói cái gì, chỉ có thể bày ra gương mặt say mê vô tội mặc y chà đạp.

Nhìn đối phương nước mắt lưng tròng còn ngửa mặt nhìn mình, y liền có loại cảm giác kỳ dị thỏa mãn ——

Từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, chỉ có đứa bé trước mặt này, toàn tâm toàn ý, coi trọng sự tồn tại của y.

Dần dần lâu ngày, thỏa mãn sớm đã từ từ trừ khử oán hận, lặng lẽ chiếm cứ nội tâm.

Mà y là một người mang huyết thống dị quốc, hiển nhiên cũng không phải là con ruột của cha mẹ, cũng hoàn toàn không có cách nào tiếp tục ẩn giấu.

Mấy đứa bé trai đến thời kì sinh trưởng, tạm biệt vô tri khi còn bé tiến vào thời niên thiếu ngông cuồng, lời nói tàn nhẫn cái hiểu cái không, hành động lãnh khốc, mà không tự biết.

Đối mặt trào phúng y hờ hững không quan tâm, không nói tiếng nào đi về nhà.

Không biết cha mẹ ruột chính mình là ai vốn là sự thực.

Ngược lại là y lạnh nhạt khơi dậy hứng thú khiêu khích của đối phương, đứa bé trai vừa to vừa cao lớn tiếng nói: "Ai nói Levar không ba không mẹ? Nó và mẹ nó rõ ràng là giống nhau! Nhất định là mẹ nó gạt cha của nó ở ngoài XX với người khác rồi.""

Y dừng bước, ánh mắt mang theo hàn ý lần thứ nhất trừng mắt nhìn về phía đối phương.

Mấy người ki sỉ nhục y cũng không đáng kể, thế nhưng bởi vì liên lụy người nhà của y, y liền không có cách nào khoanh tay đứng nhìn.

Người kia to con như thế vừa bị y nhìn đều co rúm lại, sau đó cây ngay không sợ chết đứng ngẩng đầu lên: "Trừng cái gì? Tao nói có cái gì không đúng sao? Mẹ mày chính là... A!"

Y dùng hết toàn lực một quyền vững vàng nện ở trên mũi đối phương, nhất thời có máu chảy xuống.

Tên to con triệt để ngây dại, sau đó cư nhiên cao giọng khóc lên, máu cùng nước mắt chật vật lăn lộn đầy mặt, rất là buồn cười.

"Đồ vô dụng." Y xem thường bỏ lại mấy chữ, sau đó cũng không quay đầu lại vòng qua đối phương, giống như người không liên quan, rảo bước về nhà không nói tới một chữ.

Không ngờ buổi tối hôm đó cả đám tìm tới cửa hưng binh vấn tội, y tự giam mình ở trong phòng không xin lỗi, mơ hồ nghe bên ngoài tiếng của mẹ liên tục nói xin lỗi, yên lặng xiết chặt quyền.

Sau khi bình ổn lại Tần Hân khắc chế tức giận gõ cửa phòng hắn: "Levar, bình thường ba mẹ dạy con thế nào? Con làm sao lại biến thành như vậy?"

Y ở trong phòng không nói một lời.

Tần Hân không thấy y phản ứng không khỏi tức giận, bật thốt lên: "Tại sao có thể có đứa nhỏ như vậy? Thật khiến cho người ta thất vọng!"

Tay đã đụng đến nắm cửa chuẩn bị kéo ra, y xoa xoa mũi đau xót không lý do, yên lặng xốc chăn lên giường nằm xuống.

Qua rất lâu cửa phát ra tiếng vang nhẹ nhàng đẩy ra, y đưa lưng về phía bên ngoài, cũng không nhúc nhích.

Sau đó một cái thân thể nhỏ đẩy ra chỗ bên cạnh y, quen tay nhanh chóng tiến vào trong chăn.

Y thở dài quay người qua, thời điểm ban đầu trên giường xuất hiện một người khác, cả người y đều không thoải mái, hiện tại đã tập mãi thành quen: "Em tới làm cái gì?"

"Mẹ rất tức giận, em nói cho bà ấy biết không cần tức giận như vậy." Tần Hựu đã học tiểu học cũng không thèm để ý thái độ của y, ngược lại ôm sát hông của y: "Những người kia nhất định là người xấu."

Y đối với Tần Hựu không biết gì mà đã kết luận, dở khóc dở cười, hỏi: "Tại sao?"

Tần Hựu nói năng hùng hồn đáp: "Bởi vì bọn họ hại anh hai bị mắng."

Y nghe được câu nói này của đối phương liền triệt để không nói nữa, nửa ngày mới ừ một tiếng.

"Sau này ai bắt nạt anh hai, anh liền nói với em." Tần Hựu coi là chuyện đương nhiên tiếp tục: "Em đến bảo vệ anh."

"... Thằng nhóc ngốc, lời nói không cần phải nói sớm như vậy." Vốn là che lấp tâm tình rối rắm giờ đã tốt hơn nhiều, y bật cười vỗ vỗ đầu đối phương: "Lớn rồi lại không làm được."

Cõi đời này tuyệt đối đáng đương thật, ngay cả người khác cũng dễ như ăn cháo dùng lời nói cam kết.

Tần Hựu không hiểu y đang nói cái gì, chỉ là lắc đầu một cái, kiên định nói: "Em vĩnh viễn sẽ bảo vệ Levar."

Y nhất thời giật mình.

Lần đầu tiên y hi vọng ý nghĩ của mình là sai.

Hết.
Bình Luận (0)
Comment