Edit: beyours07
Cố cung địa thế trũng, thời tiết không phải mưa dầm cũng vô cùng ẩm ướt. Khi gặp mưa lớn, toàn thành nước đều như ngập trong nước. Bởi vì quá ẩm ướt khó chịu, cho nên Nữ hoàng mấy năm nay cũng càng ngày càng chán ghét cố cung.
Chán ghét này là từ khi nào thì bắt đầu?
Đoán chừng là bắt đầu từ một đêm nào đó, thường xuyên có những giấc mộng nội dung tương tự, giống như ác ma trong thâm cung, vướng mắc không ngừng. Nhóm cung nhân hay nói ở trong tường cung cao vút này, ít có người nào được ngon giấc, trong lòng có tham dục, có ác độc hoặc có e ngại, có ảo não, lại sao có thể ngủ ngon? Vì thế đem toàn bộ lỗi đổ cho thời tiết ẩm ướt khi lên triều sẽ không minh mẫn, để cho người đi tìm khu đất khác xây tòa cung thành mới, giống như về sau này là có thể kê gối cao ngủ say, không cần lại âu sầu.
Bị chụp cái mũ như vậy, nói trắng ra chính là muốn trốn tránh mà thôi.
Lý Thuần Nhất vừa đứng ở ngoài điện, ở giữa đất trời sáng rõ chói mắt, gió vờn quanh cổ, khi nàng đang định men theo bậc thang đi xuống, có nội thị đưa tin: "Nguyên Đô Đốc tới!" Nhìn qua, thấy một bóng dáng cao lớn mơ hồ đi tới, mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng Lý Thuần Nhất biết, đó là Nguyên Tín - trượng phu của Thái nữ Lý Thừa Phong.
Nguyên Tín hồi triều là theo lệ thường hồi báo, đồng thời cũng là để "Bồi dưỡng cảm tình" cùng Thái nữ Lý Thừa Phong. Lý Thuần Nhất dường như chưa từng thấy hắn, trong ấn tượng chỉ nhớ rõ hắn anh khí mười phần, ăn nói có ý tứ, xem ra là nhân vật không dễ trêu chọc.
Nàng không dừng lại, lại càng không định cùng hắn chào hỏi, chỉ cúi đầu ra vẻ không thấy vội vàng đi xuống bậc thang.
Tốn bao lâu thời gian thì khoa cử cuối cùng cũng chấm dứt, nàng cũng phải về nhà rửa mặt ngủ, ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại nhìn thấy Tống trân đến đưa cơm, lúc này mới nhớ tới Tông Đình đang bệnh.
Đứng trên lập trường của nàng, là cũng không thích hợp tới cửa an ủi, vì thế im lặng cơm nước xong, ngẩng đầu nghiêm trang nói với Tống Trân: "Mang đưa cho tướng công lá bùa đi, nói có khả năng bảo vệ hắn thân thể khoẻ mạnh." Nói xong ta lấy phù lục ở trên án ra, đứng dậy dặn dò: "Hôm nay ta muốn đi hành cung Ly Sơn, sau giờ ngọ đi, mau chóng chuẩn bị hành trang cho tốt."
"Vâng." Tống Trân cúi người vội vàng nhặt phù lục vàng óng kia lên, bọc vào trong tay áo nhanh chóng đi ra cửa.
- -* - -* - -* - -* - -
Thời gian tới trưa thật ngắn ngủi, hơn nữa Lý Thuần Nhất đi tới chờ ở bên ngoài thành trước giờ ăn cơm trưa, rồi lại đi cùng xe ngựa trong cung đi về hướng thành Chiêu Ứng.
Mặt trời đã lên cao, bên ngoài sát vách Đông cung chỉ có một chiếc xe ngựa của Lý Thuần Nhất . Nàng vén mành lên nhắm mắt phơi nắng thu, tới khi sắp ngủ, chợt bị tiếng xe ngựa lộc cộc đánh thức. Nàng vừa ló ra đã thấy, là đám vệ binh Nam đều đã đi ra, ngay sau đó nhìn thấy Nguyên Tín và Lý Thừa Phong cùng đi đến.
Lý Thừa Phong hiển nhiên là đi tới cung tiễn thánh giá, điều này có nghĩa là Nữ hoàng cũng nhanh tới rồi, Lý Thuần Nhất nhanh chóng xuống xe. Nhưng khi nàng vừa mới xuống xe, đã bị Lý Thừa Phong cầm lấy cánh tay, Lý Thừa Phong nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: "Bệ hạ còn chưa tới, hà tất sốt ruột như vậy." Nói xong nàng ta vẻ mặt ôn hoà vỗ vỗ vai nàng: "Có nếp nhăn."
Từ sau chuyện Tự Ân xá nhân, Lý Thừa Phong thu liễm rất nhiều, công kích của Ngự Sử đài đối với nàng ta cũng ít đi rõ ràng. Thời gian này Lý Thuần Nhất bận rộn vì chuyện khoa cử, nàng ta lại ru rú ở Đông cung bảo dưỡng thân thể, có vẻ không hề tranh đoạt, qua những ngày vô cùng thanh thản.
Nguyên Tín đứng ở không xa, chỉ ngẫu nhiên hướng về bên này liếc mắt một cái. Do là quanh năm ở riêng, thái độ của Lý Thừa Phong với người trượng phu này từ trước đến nay vẫn ôn hoà, đối với nàng ta mà nói, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là liên minh chính trị thôi. Cho dù Nguyên Tín có uy phong lẫm liệt hơn nữa, nàng ta cũng sẽ không dành quá nhiều tư tâm trên người hắn, quan hệ minh hữu là không nên quá đắm chìm, chuyện cảm tình càng phải biết tiết chế, đây là cách nàng ta đối nhân xử thế.
Nàng ta đứng rất gần Lý Thuần Nhất, tay vẫn cầm tay đối phương, lại nhìn thẳng phía trước hỏi như không có việc gì: "Nghe nói Bệ hạ đã định đoạt, ban cho Hạ Lan Khâm chức vụ trước nay chưa từng có người được, không biết là muốn nâng hắn đến vị trí gì?"
Nàng ta cố ý tiết lộ kết quả cuối cùng cho Lý Thuần Nhất, Lý Thuần Nhất tâm tình bình tĩnh nghe, giống như người gỗ không hề có chút cảm xúc bất ngờ hay vui sướng nào.
Nàng ta thấy Lý Thuần Nhất hoàn toàn không có chút phản ứng, nghiêng đầu nhìn nàng, đề nghị: "Đưa Hạ Lan Khâm cho ngươi, thì sao?"
Nàng ta vừa dứt lời, bên trong cửa cung vang lên tiếng nội thị truyền báo. Xe hạ xuống, Nữ hoàng và Hoàng phu đã tới, mọi người đồng thời quỳ xuống hành lễ, nhưng Lý Thừa Phong lại không vội vàng quỳ, nàng ta nắm lấy một cánh tay Lý Thuần Nhất không chút hoang mang rồi nói tiếp: "Vài vị lúc trước kia nếu ngươi cũng không vừa mắt, vậy người thầy này đã từng sớm chiều ở chung thì sao? Đỗ đầu khoa cử và con gái Thiên gia, quả là tuyệt phối, mà còn có thể trở thành một câu chuyện được mọi người ca tụng, ngươi nói phải không?"
Lý Thuần Nhất đơn giản trả lời một tiếng "Đúng”. Lý Thừa Phong lại vẫn không chịu buông tay, giọng nói của nàng ta không đổi, nhưng nói chuyện lại rõ ràng là đang cảnh cáo Lý Thuần Nhất: "Còn có, cánh tay đang hành sự ở phía trước cũng không nên quá dài, tỷ tỷ luôn luôn lấy việc chém đứt cánh tay của người ta làm vui, điều này ngươi chắc là biết."
Trước mắt Lý Thuần Nhất dường như lại hiện ra cánh tay mập mạp lúc nhỏ, trong bụng một trận cuồn cuộn, mà lúc này Lý Thừa Phong lại nhanh chóng túm nàng quỳ xuống, nghênh đón đoàn xe vừa mới chạy ra khỏi cửa thành. Vệ binh sẽ phải đi theo Nữ hoàng cùng đi về hành cung. Âm thanh nghênh đón của các quan viên lúc này mới cùng lúc vang lên, chỉ có giọng của Lý Thuần Nhất và Lý Thừa Phong là khàn, Lý Thuần Nhất còn chưa kịp thở một hơi, nàng cố nén cơn buồn nôn xuống dạ dày, lại ung dung đứng lên khi Nữ hoàng ra hiệu bảo mọi người đứng dậy.
Vốn là nàng định lên xe ngay, nhưng còn quay người lại ôm Lý Thừa Phong trước mặt mọi người: "Tỷ tỷ vất vả, ta đi Chiêu Ứng trước vậy."
Tỷ muội gia đình bình thường cũng không dễ thấy những hành động như vậy, chứ đừng nói là ở Thiên gia. Hai tỷ muội này từ khi ra đời đã có rất nhiều điều bất đồng, một người được nuôi nấng bên người, một người thì ở Dịch Đình, cảnh ngộ sau khi lớn lên lại càng khác quá nhiều, làm sao nào không có khúc mắc cơ chứ?
Rơi vào trong mắt các quan lại trong triều, hành động lần này là đáng để phỏng đoán, dù sao đây cũng là do Ngô Vương chủ động cầu hòa, chẳng lẽ hai ngọn băng sơn phải tan chảy rồi? thế cục phải thay đổi rồi? Mà Nữ hoàng đã đi lên xe, cũng buông mắt nhìn, sao bà lại không hy vọng mọi người hòa thuận cùng nhau cơ chứ? Nhưng mà gia đình Đế Vương đang ở trung tâm quyền lực, cho dù không định tranh quyền, cũng phải học được cách tự bảo vệ mình, có thể chân chính moi tim với ai?
Mành chầm chậm buông xuống, che đi ý lạnh của gió thu, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Nữ hoàng và Hoàng phu nữa. Mà Lý Thuần Nhất cũng đi lên xe, vén mành nhìn ra bên ngoài, xa giá cuồn cuộn mà đi, cung thành dần dần xa, cung đình nguy nga kia chỉ còn là cái bóng giữa mùa thu, như một nét bút sắc bén, ở nơi đó không nhúc nhích chút nào.
Lý Thừa Phong cung tiễn xa giá đi xa, xoay người thấy Nguyên Tín đã đi đến sau lưn. Nàng ta cười nhạt, chuẩn bị hồi cung, Nguyên Tín nói: "Quả nhiên Ngô Vương trưởng thành rồi." Trước kia vẫn là đứa trẻ mặc người bài bố, từ cái ôm ngày hôm nay mà nhìn, xem ra, nàng đã có chủ ý của mình rồi.
Chẳng qua là hắn thuận miệng nói, Lý Thừa Phong thu lại nụ cười nói: "Còn chưa thành hôn sinh con, sao đã trưởng thành.”
"Bệ hạ còn chưa sắp xếp sao?" Nguyên Tín hỏi.
"Không vừa ý." Lý Thừa Phong nói đơn giản, lại nhìn hắn một cái: "Việc nó sinh con sẽ liên quan tới việc dòng giống của Hoàng gia, người Quan Lũng cùng Sơn Đông, Bệ hạ đều sẽ không cân nhắc."
Trái lại, sĩ tộc Giang Tả là hợp tâm ý Nữ hoàng, điều nàng ta hôm nay tiết lộ cho Lý Thuần Nhất đúng là ý tứ của Nữ hoàng, mà Lý Thuần Nhất quả thật đáp lại là "Đúng”. Nếu muốn lập gia đình với thầy, vậy chuyện liên quan tới Tông Đình lại là làm sao?”
Từng Chiêm sự không chỉ một lần nói với nàng " Quan hệ của Ngô Vương và Tông tướng công cực kì bất thường", nàng còn tưởng rằng đó chỉ là chút kéo dài của chuyện vớ vẩn năm đó, chẳng lẽ đến bây giờ hai người này vẫn quan ràng không rõ ràng sao? Lý Thừa Phong là người quyết đoán lưu loát lại không có tình cảm lâu dài, chuyện giữa người với người không thể cắt đứt được vô pháp tình cảm, nàng ta không có cách nào cảm nhận được.
Bởi vậy cho nên mặc dù nàng ta đa tình, nhưng lại lộ ra lạnh bạc, Nguyên Tín đi theo sát phía sau, cũng vẫn không theo kịp bước chân của nàng như cũ.
Dòng nước ở kênh thoát nước cuồn cuộn cuốn trôi lá khô đi, xa giá của Nữ hoàng cuối cùng cũng tới Ly Sơn trước hoàng hôn. Lý Thuần Nhất ngủ một giấc xong còn chưa bù lại mấy ngày vừa qua, sau khi tới hành cung, nàng cùng Nữ hoàng dùng cơm xong, lại đợi một lúc, rồi cáo lui về phòng ngủ.
Nàng nằm xuống ngủ một lát, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, sau lưng, toàn thân đều là mồ hôi, nhớ ra còn chưa rửa mặt, liền đứng dậy đi ngâm nước nóng. May mà nước từ suối nước nóng được dẫn vào nội thất, không cần đi ra ngoài hứng gió đêm lạnh, mà cũng đơn giản, bên ngoài cửa chỉ có một thị nữ.
Lý Thuần Nhất thả lỏng, chìm xuống nước, nhắm mắt lại. Ngâm suối nước nóng lâu khó tránh khó thở, nàng bỗng nhiên lộ bờ vai, mở mắt ra nghiêng đầu hỏi thị nữ: "Giờ nào rồi?"
Chưa nói xong, qua ánh sáng mờ mờ đã không còn nhìn bóng dáng nữ thị. Nàng thấy thế hoảng hốt, không biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức bước ra mặc quần áo. Tay vừa mới túm lấy áo choàng phủ lên, đã có người bước về phía nàng, ép nàng vào bờ tường.
Trên quần áo của đối phương còn mang theo hơi đêm lạnh, làm cho người ta không nhịn được run lên. Lý Thuần Nhất ngửa đầu nhìn hắn: "Vì sao tướng công - -" nửa câu sau còn chưa nói ra miệng, hắn lại cúi đầu tiếp tục hôn xuống.
Là vội vàng yêu cầu, tuyệt đối không chút ôn nhu. Người có bệnh mang theo chút vị thuốc, âm u nên dù có ở gần hơn nữa cũng không rõ mặt hắn, mùi máu tanh tràn ngập trong miệng, căn bản không cho nghỉ chút nào. Lý Thuần Nhất đầu tựa vào vách tường, thân thể nóng hầm hập chỉ cảm nhận được lạnh và đau, đến việc đáp lại cũng là bị động.
Nụ hôn vội vàng đi xuống, Lý Thuần Nhất đột nhiên hít sâu một hơi: "Ngươi không nên ở đây, quá nguy hiểm." Cho dù phát hiện ra sự bất thường của hắn, nhưng nàng vẫn còn lý trí, cố gắng kéo hắn ngừng lại, nhưng mà sức lực thật sự đơn bạc. Còn chưa kịp phản ứng, hai chân nàng đã không chạm đất, bị ôm vào tịnh phòng.
Sau lưng chạm vào đệm mềm mại, thân thể thon dài lại chèn ép tới, tiếp tục nụ hôn còn chưa xong lúc nãy. Ngón tay hắn tiến trong mái tóc dài của nàng, đôi môi lại không chịu buông tha thậm chí có vài phần tuyệt vọng và bạo ngược, giống như muốn cướp lấy sinh cơ, bức thiết chứng minh chính mình còn sống. Lý Thuần Nhất cơ hồ thở thể thở nổi, duỗi tay nắm chặt áo choàng của hắn, thân thể cong lên đáp lại: "Làm sao vậy?" Trong lòng nàng có nỗi sợ hãi mơ hồ, cổ nghẹn lại, dường như không nói nên lời.
Nhiều năm trước cũng là như thế này, hắn đau khổ tuyệt vọng như vậy, thậm chí đến chút sức sống cuối cùng cũng sắp bị hút mất, mà nàng, vô cùng kích động, muốn kéo hắn quay lại.
Màn lụa lay động, ánh nến muốn cháy hết.
Áo bào rơi xuống, làn da lộ ra trong không khí lạnh lạnh, làm cho người ta không nhịn được run run. Lý Thuần Nhất cố gắng giữ chút tỉnh táo, muốn biết rõ cuối cùng là hắn làm sao lại biến thành như vậy, nhưng ý thức lại càng lúc càng mơ hồ, ngay tại khi ý chí của nàng sắp sụp đổ, đột nhiên nàng nhớ tới Kỷ ngự y tới chuẩn bệnh cho nàng trước kỳ khoa khảo.
Lòng bàn tay nàng đột nhiên lạnh đi, thanh âm cũng trở nên bình tĩnh: "Ngươi xem được bệnh án trước kia sao?"
Nhưng đối phương lại dường như không nghe thấy, tay di chuyển xuống, đi vào thân thể ẩm ướt của nàng.