Editor: Thư
Lúc đầu khi Lý Thuần Nhất biết Hạ Lan Khâm thế đơn lực bạc, không chỗ nương tựa. Mà hắn giống như không gì không biết, vì vậy mà thành cánh chim của nàng. Chuyện này vừa đột nhiên đến, không giải thích được, vừa hình như là chuyện phải làm. Từ lúc vừa mới bắt đầu, Lý Thuần Nhất luôn mơ hồ cảm thấy giữa bọn họ còn có chuyện gì đó sâu xa, nhưng Hạ Lan Khâm chưa bao giờ tiết lộ nửa chữ với nàng.
Hắn luôn nói tương lai ngươi sẽ biết.
Cam kết như thế thật khiến người ta mong đợi, như vậy hôm nay muốn vạch trần câu đố này sao? Tại sao lại chọn một ngày như hôm nay đây? Đêm ở thành Trường An gió êm sóng lặng, dân chúng đều đang yên giấc, côn trùng ngày hạ không biết mệt mỏi nhiệt liệt ngâm nga, ánh trăng phô trương chiếu từ cửa sổ vào —— ngày tươi đêm đẹp cũng không phải thời cơ tốt để nói về chuyện cũ đầy phiền toái.
"Ngươi ngồi xuống." Hạ Lan Khâm vẫn bình thản trước nhau như một nói với với Lý Thuần Nhất, đưa tay ý bảo nàng ngồi ở trên nệm êm. Hắn vừa muốn đốt đèn, Lý Thuần Nhất lại bất giác duỗi tay ngăn cản.
Hạ Lan Khâm vì thỏa ý nguyện của nàng mà thu tay lại, ngồi xuống đối diện.
Lúc này bên trong nhà chỉ có ánh trăng ảm đạm, không có cách nào nhìn mặt đối phương cho rõ ràng. Lý Thuần Nhất chợt nhẹ nhàng chậm rãi nói một câu: "Xin Lão Sư nói đi thôi."
Hạ Lan Khâm lại hỏi ngược lại: "Biết cha của ngươi là ai chăng?"
Lý Thuần Nhất hơi cúi đầu, đáp lại một cái tên mà ngày thường ai cũng không thể dàng nói ra: "Lâm Hi Đạo."
"Ừm." Hạ Lan Khâm đáp nhẹ một tiếng, lại nói: "Thật ra thì không phải, mới đầu cha của ngươi cũng không phải tên như thế này."
Lý Thuần Nhất kinh ngạc ngước mắt, Hạ Lan Khâm cũng không gấp gáp giải đáp: "Hắn cũng xuất thân từ Quan Lũng, nhưng sinh trưởng ở Giang Nam, khi còn nhỏ trong nhà xảy ra chút chuyện, cho nên cải danh đổi họ. Hắn vinh quang thăng lên làm Thông Sự Xá Nhân ở Tứ Phương quán, Tứ Phương quán vừa vặn dời đến Trung Thư Tỉnh, gần như tiến thẳng vào rất gần nội cung.
"Nữ hoàng cầm quyền, vì vậy Trung Thư Tỉnh thường có nữ quan ra vào, cũng không phải chuyện lạ. Nhưng khi đó hắn còn không rõ ràng rằng nữ hoàng thỉnh thoảng sẽ cải trang ngầm hỏi chuyện Trung Thư Tỉnh, vì vậy nhận nữ hoàng thành nữ quan, thậm chí bởi vì một chuyện rất vụn vặt mà đánh nhau." Hạ Lan Khâm dừng một chút, không có quá chi tiết, chỉ nói: "Giữa nam nữ quen biết rồi hiểu nhau, nước chảy thành sông, đều dựa vào duyên phận kỳ diệu, những thứ này ngươi cũng hiểu......"
Hắn từng chút từng chút nói tiếp, giọng nói không nhanh không chậm, Lý Thuần Nhất giống như đang trở về thành Trường An của năm ấy, đứng bên ngoài Trung Thư Tỉnh, nhìn mọi thứ đang diễn ra.
Bởi vì người của cung nội kiêng kỵ đàm luận chuyện này, Lý Thuần Nhất trước sau như một chỉ mơ hồ có vài nhận thức với người phụ thân kia. Nàng chỉ biết nữ hoàng lớn tuổi hơn hắn một chút, biết rằng thật ra hắn là một người cực kỳ thú vị, tuổi còn trẻ liền thông hiểu nhiều ngôn ngữ của các lãnh thổ, trên vấn đề học vấn cũng nghiên cứu rất sâu sắc, về mặt chính sự có vẻ lý giải cũng hết sức độc đáo.
Nếu như không phải đần độn u mê làm quen với nữ hoàng, có lẽ tương lai hắn còn có thể trở thành cánh tay đắc lực cho Quán các. Vậy mà mọi việc không có "nếu như", hắn đang làm quen với vị nữ quan vô cùng anh khí, vô cùng có khí độ của Trung Thư Tỉnh, thế nhưng mối tình thắm thiết là thế, nhưng đến khi đứng trong cuộc mới biết được sự thật chính xác bên trong.
Vốn là hắn muốn lặng lẽ rời đi.
Bởi vì giữa hoàng phu cùng nữ hoàng là tình nghĩa kết tóc nhiều năm. Dù lúc ban đầu chỉ vì liên minh đơn thuần mà thôi, nhưng sau khi trưởng tử trưởng nữ ra đời, quan hệ như vậy lại càng kiên cố càng rắc rối khó gỡ, căn bản không cách nào rung chuyển.
Huống chi khi đó triều cục vừa mới ổn, tất cả mọi người đều không hy vọng hậu cung lại có điều quanh co, nhất là hậu cung của Nữ Đế. Đã có trưởng tử trưởng nữ, hoàng tự cũng không thể tạo ra vấn đề gì được, huống chi hoàng phu còn trẻ thể kiện, nữ hoàng lại mở điện cho kẻ khác vào được sao?
Triều thần can thiệp vào nội cung của nữ hoàng đến mức hống hách hếch mặt hếch mũi, nghe được một chút gió thổi cỏ lay liền rối rít dâng tấu lên can gián. Cái này không được, cái kia không thể, nói cho cùng cũng chỉ là phản đối nữ hoàng có niềm vui mới một lần nữa, cuối cùng ngay cả nữ hoàng bình thường vẫn tự hạn chế trước sau như một cũng bị chọc hóa giận, nói cái gì mà "Bệ hạ chớ vì nhất thời tham vui mà phá hủy thanh danh dĩ vãng" vân vân, tràn đầy đều chỉ trích cũng những yêu cầu cao cao tại thượng.
Nữ hoàng thống hận nhất chẳng qua cũng chỉ những điều này thôi. Bởi vì từ nhỏ là đàn bà, bất luận làm cái gì, cuối cùng ngồi vào vị trí này, bọn họ vẫn dùng một vẻ quản thúc kỹ lưỡng đến để cân nhắc nàng. Mà nàng khát vọng bỏ qua giới tính, chỉ dùng thân phận của một đế vương tới quyết định mình muốn cái gì, vì vậy nàng bỏ ngoài tai tất cả những gì triều thần phí sức can thiệp, ngoan cường kiến tạo một cung điện mới ở phía đông điện Lập Chính, cũng cường thế tuyên bố mình đã mang thai, dù sao cũng là suy tính cho huyết mạch Thiên gia, cũng phải sắc lập thêm.
Lúc này Lâm Hi Đạo mới chân chính bị cuốn vào trong đó.
Sự quỷ quyệt cùng tranh đấu trong triều thật ra hắn đều hiểu. Nữ hoàng cùng triều thần ở giữa đánh cờ, nữ hoàng cùng hoàng phu đại biểu cho thế lực của Sơn Đông đang phân tranh hết sức gay gắt...... Những thứ này đều thay đổi vận mệnh tầm thường của hắn.
Nữ hoàng cần hắn, cần chuyện này để tỏ rõ nàng cường thế lại kiên quyết đối kháng. Trừ điều dó ra, cũng cần đứa nhỏ đáng yêu chưa ra đời đó, cũng giống như rất cần hắn.
Bỏ qua những thứ này, còn có tình cảm khó tả giữa hai người. Mặc dù nữ hoàng không giỏi biểu đạt, hỉ nộ vui buồn trong lòng cũng quen ẩn giấu, thế nhưng đoạn thời gian đó, nàng không thể nghi ngờ chân chính vui vẻ trôi qua những ngày tháng khó có được đó.
Lâm Hi Đạo không chỉ đem đến cho nàng dấu hiệu của một đế vương, mà còn có thể thấu hiểu cùng tôn trọng nàng, xem nàng là một thân thể hoàn chỉnh. Đối với nữ hoàng mà nói, đó sẽ không còn những ngày mà nàng "là một người còn sống" nữa.
Nhưng mọi chuyện càng tươi đẹp, thường thường càng dễ trở nên hư vô mờ mịt, cuối cùng liền không tự chủ được mà đi về hướng bi kịch.
Đứa bé trong bụng sắp lâm bồn, chuyện tốt đẹp khó khăn lắm mới có được, dường như cũng tan vỡ theo cơn vỡ nước ối, sau đó chính là đau bụng sinh tưởng như xé nát tâm can.
Không lâu trước khi đứa bé này sinh ra, hoàng phu từ Sơn Đông trở về kinh, đưa một xấp bằng chứng đến trước mặt nữ hoàng.
Thời tiết trở nên kém, cục diện ở đây cũng trở nên dơ bẩn không chịu nổi chỉ trong. Thậm chí nữ hoàng còn chưa nhìn xong, thân thể mang thai vừa đủ tháng đứng cũng không nổi, chợt liền quay đầu đi kịch liệt nôn mửa.
Cảm giác ghê tởm này xuất phát ruột gan, ép loạn lý trí, khiến nàng ngu ngơ không chịu nổi ——
Hoàng phu tỉnh táo khác thường lại dịu dàng đi tới trước mặt nàng, nâng lên đầu của nàng, kiên nhẫn vuốt ve khuôn mặt tràn đầy nhếch nhác cùng kinh hoàng của nàng.
"Bệ hạ đang loạn luân."
Ánh mắt của hắn trực tiếp muốn nhìn vào trong ánh mắt của nàng, giọng nói đáng sợ bình thản cùng chắc chắn: "Việc xấu trong nhà liền trực tiếp che đi, không cần sợ." Ánh mắt của hắn dời xuống, dời về phía bụng của nàng: "Đứa bé này là quái thai, đương nhiên cũng không thể cần."
"Không phải như vậy." Dòng nước âm ấm chảy dưới bụng, nước ối đã phá, nữ hoàng mạnh mẹ chống cự cắn răng nghiến lợi phủ nhận.
Bên ngoài tiếng mưa rơi ngập tràn trời đất, hoàng phu nắm cổ tay của nàng, lại bỏ qua khổ sở cùng giãy giụa trong đôi mắt nàng: "Lâm Hi Đạo là đệ đệ ngài, không chỉ có như thế, hắn còn là dư nghiệt tiền triều! Tiên đế cùng bệ hạ đã thông báo, vị Lục công chúa tiền triều đã sinh cho một tiểu nhi tử, sau lại tiểu nhi tử kia thất lạc hay đã chết đều không ai biết, chỉ biết trên bàn chân hắn có dấu ấn, mà trong ghi chép tóm tắt của chọn quan giáp có ghi Lâm Hi Đạo có dấu ấn tương tự."
Đôi mắt tinh anh của hắn khẽ che giấu, hẳn là dẫn theo một chút giễu cợt: "Dù bệ hạ không xem Giáp lịch, nhưng ngay cả cùng đệ đệ ruột hoan ái mà cũng không có chú ý tới sao? Hay là bởi vì vui thích qua đầu, không nhớ rõ những chi tiết này cơ chứ? Huống chi bệ hạ hoàn toàn không có ý thức được hai người lớn lên đều xinh đẹp giống nhau sao?"
"Hắn như thế nào sống sót qua hỗn chiễn, như thế nào đến Giang Nam, như thế nào để cải danh đổi họ thành thân phận ngày, chứng cớ cần có đều ở nơi này." Hoàng phu đem một xấp giấy cầm xấp giấy từ trên bàn, đặt ngay tại vùng bụng đau đớn kịch liệt của nàng: "Dù bệ hạ thấy loạn luân cũng không sao cả, hắn nhất định phải chết. Bệ hạ có thể đi lên vị trí này, bởi vì lúc ấy trừ ngài ra thì không có ai để tiên đế chọn, nhưng nếu lúc này giữ lại người em trai ruột này, cựu thần tiền triều sẽ làm như thế nào? Bọn triều thần vẫn không cam lòng với Nữ Đế sẽ làm như thế nào? Mỗi một chuyện đều tràn đầy uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế của bệ hạ."
Hắn lẽ thẳng khí hùng nói xong, sau đó buông tay ra ngồi dậy: "Thần sẽ thay bệ hạ giải quyết xong tất cả, bệ hạ chỉ cần ngủ một giấc, đợi sáng mai sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả sẽ tốt thôi." Lúc này Phong Vũ vào điện, hắn đi ra cửa đi thay nàng giết Lâm Hi Đạo, một nội thị run run rẩy rẩy mang thuốc đi vào, phải trừ hết quái thai loạn luân trong bụng của nàng.
Đối với đứa bé sắp giáng sinh, cảm giác chán ghét của nữ hoàng cũng lên đến đỉnh điểm.
Kèm theo là cảm giác chán ghét mãnh liệt cùng muốn vứt bỏ thứ đầy dơ bẩn kia, Lý Thuần Nhất vừa đến trên đời này, đồng thời cũng tiễn vị phụ thân hào hoa phong nhã kia đi mãi mãi. Hắn bị lừa mà chẳng hay biết gì, thậm chí không biết mình làm gì để đưa tới mầm tai vạ kia, ngay cả một câu cãi lại cũng không thể nói, thì thật sự là vì nàng mà tự tử.
Lý Thuần Nhất vừa nghe Hạ Lan Khâm nói rõ chuyện "Một đêm phản bội" của phụ mẫu năm đó cùng những tin đồn tình ái phía sau, cả người đều ngơ ngẩn.
Cổ họng nàng khô khốc không cách nào cất thành tiếng cảm giác chán ghét bản thân mình cũng chầm chậm vọt lên, giữa cổ gáy giống như có một đôi tay muốn bóp chết nàng, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy khó thở.
——*——*——*——*——
Lúc này nữ hoàng trầm mặc đi tới trước giường bệnh của hoàng phu, giống như trả thù chuyện năm đó trước khi nàng sắp sanh bị đối đãi lạnh lùng, không tiếc làm đau hắn mà dùng sức cầm cổ tay của hắn, dáng vẻ không có chút thiện ý, thậm chí mang theo chán ghét cùng ác độc: "Ngươi nhắm mắt lại là có thể đi, có lời gì để đến Âm Tào Địa Phủ cùng Diêm Vương nói, trẫm căn bản không muốn biết."
Hô hấp của hoàng phu hết sức nặng nề, nhưng hắn vẫn cố gắng cong môi, khàn khàn mở miệng: "Những thứ khác không cần nói nữa, liền nói một chuyện —— Lâm Hi Đạo."
Âm thanh vô cùng thấp lại độc ác đâm một nhát vào lòng nữ hoàng. Chuyện này mang tới cảm giác tự chán ghét mãnh liệt giống như tâm ma vững vàng khống chế nàng nhiều năm, không một ngày nào có thể thoát khỏi. Năm đó nàng cũng cố gắng đi chứng thực những thứ kia đến cùng có phải thật hay không, thậm chí sợ Lý Thuần Nhất lớn lên giống quái thai...... Nhưng càng sợ hãi, những chuyện này liền càng giống như sự thật rõ ràng, cơn ác mộng cũng càng mãnh liệt rõ ràng hơn.
"Bệ hạ có thể đến gần thần một chút không?" Tiếng nói khàn khàn vang lên lần nữa, thậm chí có dáng vẻ hồi quang phản chiếu, lại níu chặt lấy nữ hoàng, cố gắng yếu đuối kéo nàng gần hơn, dán vào lỗ tai nàng, dùng giọng điệu gần như là thở dài, nói: "Quả nhiên là bệ hạ rất sợ mình phạm sai lầm, cho nên cứ tin tưởng ta vô cùng, nhưng đó là nói láo a."
Trong đôi mắt già yếu của nữ hoàng chợt lóe kinh hãi rồi biến mất, đây rõ ràng là chuyện nàng không muốn đối mặt nhất.
Bởi vì điều này nghĩa là nàng toàn bộ sai lầm rồi.
Lâm Hi Đạo chết là sai, xem Lý Thuần Nhất là quái thai cũng sai lầm, tự dằn vặt bản thân mình nhiều năm như vậy cũng là sai lầm nốt...... Nàng chợt cảm thấy thiên địa choáng váng, mạch máu ở thái dương đập mạnh, ngay cả hô hấp cũng trở nên co quắp chỉ trong nháy mắt. Nhưng hoàng phu lại gắt gao siết tay nàng, cắn răng nghiến lợi lại có một tia vui thích khi thắng lợi: "Hắn vô tội mà chết, cũng chết thật đáng thương, bây giờ ngài nhất định cực hận ta. Nhưng Thiên Tảo à, quay đầu lại nàng sẽ chôn cùng huyệt với ta, chỉ có chúng ta mới có thể trường trường cửu cửu mà bên nhau."
Nữ hoàng muốn tránh ra, nhưng tất cả hơi sức trong lòng bị lấy mất, mà một người sắp chết như hắn lại cố chấp gắt gao kéo nàng, giống như oán hận bộc phát và dây dưa rễ má mãi không buông đan xen, ngươi tranh ta đoạt, đến chết cũng không chịu thôi.