Gần đây, bệnh cũ của Tông Quốc công tái phát. Ông chạy một mạch tới, tay cầm quải trượng nện mạnh xuống nền đất, đôi mắt già nua, trầm đục trợn to, để lộ tơ máu đỏ bừng.
Lý Thuần Nhất đặt tấu chương trong tay xuống, ung dung đứng dậy, “Quốc công, mời ngồi.”
Nội thị chạy nhanh tới, đặt một tấm đệm bên cạnh chiếc bàn dài. Tông Quốc công vẫn chống gậy, đứng bất động, cố gắng khắc chế cơn ho rồi truy hỏi, “Việc tìm người tới đâu rồi hả?”
"Vẫn đang tìm." Lý Thuần Nhất đáp.
"Tìm thế nào? Lật tung cả kinh thành để tìm sao? Cho rằng Nguyên Tín còn ở lại đây, chờ bị bắt hả?” Tông Quốc công nói chuyện, chòm râu bạc trắng khẽ run lên, giọng nói càng hấp tấp hơn, rõ ràng là đang thể hiện sự bất mãn đối với Lý Thuần Nhất, khuôn mặt tràn đầy sự khó chịu của ông lộ rõ ý muốn gây khó dễ cho nàng. Mới sáng sớm mà đã dùng khí thế bức người để nói chuyện, một mặt, ông lo lắng cho an uy của Tông Đình; mặt khác, ông không tin tưởng năng lực ngồi lên ngôi vị và mưu kế của Lý Thuần Nhất – sợ nàng hoảng loạn mà từ bỏ, sợ nàng không còn kế sách nào.
Lý Thuần Nhất vừa thấy nội thị xếp đệm mềm xong, nàng liền nhìn về phía Tông Như Lai, ý bảo hắn đỡ Tông Quốc công ngồi xuống.
Tông Như Lai hiểu ý nàng, lập tức bước lên phía trước để đỡ Tông Quốc công. Nào ngờ, Tông Quốc công không hề khách khí, liếc hắn một cái, vẫn không chịu ngồi, lại nói với Lý Thuần Nhất, “Ngày hôm qua, lúc gặp chuyện không may là sau giờ Mùi. Cả đoàn người không có khả năng rời kinh trong vòng hai canh giờ ngắn ngủi. Do đó, tra xét nghiêm ngặt những nơi hiểm yếu lẫn cửa ải rời khỏi kinh thành vẫn là điều tất yếu.” Nàng lấy một tờ giấy kẹp trong tấu chương ra, đưa cho nội thị, “Đây là vật mà Nguyên Tín để lại, mời Quốc công xem qua.”
Nội thị vội vàng chuyển tờ giấy đến trước mặt Tông Quốc công. Ông lập tức hé mắt nhìn qua, quả thật trong đó chẳng có bao nhiêu tin tức, xem ra không thể chỉ trích cách tìm kiếm của Lý Thuần Nhất này rồi. Thế nhưng, sắc mặt ông vẫn rất khó coi, cơn ho khan càng thêm dữ dội. Lý Thuần Nhất đợi ông ho xong một đợt, nói tiếp, "Hôm qua đã truyền tin đến Quan Lũng, như thế cũng có thể giải thích về khả năng “Nguyên Tín dùng tính mạng của Tướng công để châm ngòi Quan Lũng.”
Câu nói này của Lý Thuần Nhất đã khiến sự tình bên trong được đẩy lên thêm một tầng cao trào, có thể thấy rằng nàng rất lo lắng về ý đồ của Nguyên Tín, cũng chứng minh rằng nàng biết rõ vị thế của Tông Đình ở Quan Lũng.
Tông Quốc công nghe nàng nói xong, hơi thở của ông dần ổn định trở lại. Ông hỏi ngược nàng, “Nguyên Tín sớm không bắt người, trễ không bắt người mà lại đợi đến lúc này, Điện hạ có từng nghĩ đến nguyên do bên trong không?”
Lý Thuần Nhất dĩ nhiên có nghĩ tới! Thứ nhất, lúc ở Sơn Đông, khống chế Nguyên Tín, nàng và Nhan Bá Tân bắt hắn uống thuốc. Đã lâu như vậy rồi, thân thể hắn hẳn cũng đã khôi phục, hành động dễ dàng hơn; Thứ hai, đúng là gần đây, khi chiến sự Tây Bắc trở nên căng thẳng, tối hôm qua, nàng nhận được tấu chương về tình hình trong quân, quân An Tây của Quan Lũng ở phía Tây còn đang mệt mỏi ứng phó với kẻ thù bên ngoài, ốc không mang nổi mình ốc, dĩ nhiên không có khả năng trợ giúp Quan Lũng như ngày xưa; Thứ ba, nàng còn chưa đăng cơ, gót chân chưa đứng vững ở kinh thành. Tùy vào thời cuộc, trong triều có thể rung chuyển bất cứ lúc nào.
Cho nên bây giờ, nếu như Quan Lũng gặp loạn sẽ khiến mớ rối bòng bong ở Tây Bắc không thể tháo gỡ, dẫn đến tổn thất khó có thể lường trước được.
Tông Quốc công thấy vẻ mặt Lý Thuần Nhất không hề hoảng sợ hay nghi hoặc, ông liền hiểu nàng đã rõ nguyên do trong đó, do đó cũng không bức ép nàng nữa, sắc mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn trước. Thế nhưng, ông lại không để Tông Như Lai đỡ, tự mình ngồi xuống đệm, nói với hắn, “Ngươi ra ngoài đợi đi.”
Tông Như Lai thở phào một hơi. Đúng lúc định ra ngoài, hắn chợt phát hiện có mấy nội thị cũng đang lui đi, có thể thấy rằng Lý Thuần Nhất muốn thương lượng riêng với Tông Quốc công. Đoàn người vừa ra khỏi cửa điện, có người vội vàng chạy từ hành lang phía tây tới, chuyển tấu chương cho nội thị, hạ giọng bẩm báo, “Kinh Triệu phủ vừa gửi tới, nói là mới sáng sớm đã bắt được một người, xem kỹ mặt mũi rồi sẽ lập tức đưa tới.”
Nội thị im lặng cầm lấy tấu chương, lại bước vào điện, chuyển tấu chương lên trên.
Đất trời khô hanh, hoa đào ở cung thành sớm đã rơi tàn, chỉ còn vài chiếc lá xanh không chút sứt mẻ và mấy cái lá vàng ít ỏi. Hai bên đường Phượng Tường, gió thổi rào rạt trên khóm hoa trinh nữ, mấy đóa màu hồng còn sót lại múa may trong gió. Một đoàn người buôn bán chạy nhanh trên con đường núi rộng lớn, trông qua chẳng khác nào một đám người đi buôn. Bất thình lình, người dẫn đầu dừng xe lại, mấy chiếc xe phía sau cũng ào ào dừng lại.
Có một người nhảy xuống từ trong xe của người dẫn đầu, ngay sau đó liền đi đến bên cạnh chiếc xe chở hàng, bảo gã sai vặt vén tấm vải bạt che mưa ra, khiêng chiếc rương ở giữa ra ngoài. Hắn ta cúi người, cạy mở rương gỗ, vừa hất lớp rơm rạ phủ bên trên ra, một cái bao tải to đùng liền xuất hiện.
Bao tải vẫn không nhúc nhích, gã sai vặt chỉ nói thầm, “Ôi, buồn đến chết mất!” mà đã bị người nọ trợn mắt nhìn. Đám người xung quanh im thin thít, không kẻ nào dám mở mồm lắm miệng.
"Khiêng tới phía trước!” Người nọ ra lệnh một tiếng, hai gã sai vặt lập tức khiêng bao tải lên, dùng sức để vác tới chiếc xe dẫn đầu. Người nọ lại lên xe lần nữa, cởi bỏ từ ba tới năm vòng dây thừng buộc chặt miệng bao, người ở bên trong rốt cuộc cũng lộ mặt --
Quả nhiên là Tông Đình.
Mà người cởi bao tải lại là Nguyên Tín đã cải trang, thay đổi khuôn mặt. (dịch dung)
Tông Đình không nhúc nhích. Sau một đêm cuộn tròn cả người, thân thể hắn đã cứng đờ rồi, hắn không muốn lãng phí sức lực. Huống hồ, trước đó Nguyên Tín còn chuốc thuốc hắn, nói linh tinh cái gì mà “Những việc ác mà Lý Thuần Nhất đã làm đối với ta, ta nên để ngươi nếm thử mùi vị một chút để hả nỗi hận này”. Ngẫm lại, xem ra hắn ta muốn khiến hắn hiểu cảm giác thống khổ của việc “Không thể nhúc nhích.”
Tông Đình không hề có lời nào oán giận, ngược lại còn cực kỳ phối hợp với Nguyên Tín, khiến Nguyên Tín giận dữ vô cùng.
Lúc này, hắn bị nhốt trong bao tải mà vẫn trưng ra vẻ mặt dịu dàng, càng khiến Nguyên Tín gai mắt hơn. Nguyên Tín đá bao tải một cái, Tông Đình mới ngước mắt lên, sững sờ nhìn đối phương.
Quan Lũng và Sơn Đông đối chọi gay gắt nhiều năm, hai người này tựa như nước lửa không thể dung hòa. Bây giờ, thái độ của Tông Đình lại ung dung như vậy, không hề có một chút tỉnh ngộ rằng mình đang “bị bắt nhốt trong bao.”
"Mùi vị thế nào?" Nguyên Tín cố kiềm nén lửa giận trong lòng, dùng thái độ “chiếm hết ưu thế” để hỏi đối phương.
"Đoạn đường Phượng Tường này không được tu sửa tốt, xóc quá.” Tông Đình nhếch miệng, hắn đã đoán được đoạn đường mình đi qua. Cuối cùng, khóe miệng hắn giật giật, thậm chí còn dạy ngược lại Nguyên Tín, "Ngươi muốn áp giải ta tới Lũng Hữu, ta đây khuyên ngươi nên đi từ phía sông Kinh Hà. Dựa theo Nam Bắc mà nói (hai đường núi Hội Châu, Lan Châu), ngươi đi về phía Lương Châu đi. Vì sao à? Người như vậy chỉ đi được 1800 dặm, nhưng trước mắt, ngươi lại đi từ hướng Phượng Tường để tới Lũng Châu, đến cửa ải sẽ bị động đó. Từ Tần Châu vào Lương Châu, phải đi 2000 dặm, trải qua nhiều cửa ải như vậy, lỡ như nửa đường bị tra xét, chẳng phải là rối loạn mưu sâu kế lớn của ngươi sao?”
* Kinh Hà (tên sông, bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy vào tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc)
Hắn nghiễm nhiên dùng dáng vẻ của vị chủ nhân Lũng Tây, giọng nói rất đáng đánh đòn, nhưng đồng thời cũng đâm vào chỗ đau của Nguyên Tín. Dù sao đi nữa, hắn sớm đã quen thuộc đường núi xa xôi ở Lũng Tây rồi, cực kỳ coi thường đối phương, huống hồ, Nguyên Tín lần đầu tới đất Lũng thì biết cái gì chứ?
Nguyên Tín đột nhiên vén rèm, gọi một gã sai vặt chạy tới bên này, nghiêm mặt ra lệnh, “Bắt hắn câm miệng cho ta!” Gã sai vặt lập tức lấy một nhúm vải, đè đầu Tông Đình xuống rồi nhét vào miệng, sau đó nhanh chóng lui ra.
Nhét vải vào miệng Tông Đình rồi, Nguyên Tín cũng trút đi phần nào cơn giận trong lòng. Hắn ta lại nắm thế chủ đạo một lần nữa.
Nhìn về phía Tông Đình, hắn ta nói, “Lý Thuần Nhất vất vả cả đêm, chỉ sợ ngay cả người sống cũng không thể tìm, lại chẳng biết trước mắt có vô số sự biến đổi. Nếu bắt được người sống, e rằng ta đã giải ngươi đến biên giới phía Tây rồi. Quân An Tây đang đáng trận với đám Thổ Phiên, giữ thân không xong, bây giờ Lương Châu, Túc Châu chỉ có một gã lỗ mãng và một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, ngươi nói xem, Lý Thuần Nhất phải làm thế nào đây?”
Lúc nói chuyện, Nguyên Tín lấy dao găm trong tay ra, kiên nhẫn lau lưỡi dao, “Ả hoảng cũng tốt, không hoảng thì cũng vậy thôi, nhưng ả sẽ không chỉ đứng đó nhìn. Chỉ cần ả động thủ, điều binh đến Tây Bắc, triều thần sẽ bất an, quân Quan Lũng của ngươi sẽ dùng toàn lực để chống lại. Cho dù ả có thông báo trước cho biểu đệ ngươi, biểu đệ ngươi tin tả à? Thủ hạ cũ* của Quan Lũng sẽ tin ả chắc?”
*Người dưới quyền, đã từng.
Tông Đình nói không được, mà cũng chẳng muốn nói.
Bây giờ, mây vần vũ khắp cả cung thành, gió nổi lên từ phía chân trời. Hộ bộ, Binh bộ Thượng thư được chiếu chỉ gọi tới điện Diên Anh. Hai người bước lên bậc thềm bằng ngọc. Hộ bộ Thượng thư đưa tay lau mồ hôi trên trán, thấp giọng hỏi Binh bộ Thượng thư ở bên cạnh, “Nếu Điện hạ muốn triệu tập quan binh các phủ, liệu sẽ có bao nhiêu quân ra ngoài chinh chiến?”
"Ông quả nhiên phòng bị chu đáo, còn chưa chinh chiến gì cả, chẳng lẽ ông đã nghĩ tới việc chuẩn bị quan binh rồi à?”
"Theo ta thấy, chuyện này không thể tránh được. Tiên đế thánh minh, quốc khố cũng coi như sung túc, bằng không thì vì việc triệu tập quan binh đột ngột lần này, ta sẽ bạc đầu mất!”
Hai người vừa đi vừa nói, mới đó đã đến cửa điện. Đợi thông báo xong, cả hai liền cùng nhau đi vào. Vừa vào điện đã thấy Tông Quốc công có mặt, ngoài ra còn có hai vị Tướng quân ở nha môn phía Nam. Xem ra, Lý Thuần Nhất đã bàn việc với họ cả rồi.
Hóa ra, sau khi Kinh Triệu doãn* đưa bản tấu chương thẩm vấn cho Lý Thuần Nhất, người bị bắt đã nói rằng Hoàng phu trù tính nhiều năm, nuôi không ít nội gián ở Quan Lũng, Nguyên Tín thừa dịp này, muốn khiến nội bộ Quan Lũng đảo lộn. Đến đây, mọi suy đoán từ trước đều được chứng thực. Nguyên Tín quả là muốn đưa Tông Đình đến Tây Bắc, mượn dịp An Tây khốn đốn, Lý Thuần Nhất còn chưa đứng vững trong triều, hắn ta liền gây ra chiến loạn.
*Người đứng đầu phủ Kinh Triệu
Hai vị Tướng quân không hề dị nghị đối với việc triệu tập binh mã, hai vị Tướng công của Thượng thư tỉnh cũng không nói gì. Mãi đến khi Lý Thuần Nhất nói muốn đích thân xuất chinh, bọn họ liền đồng loạt quỳ xuống, phản đối, “Điện hạ còn chưa đăng cơ, tuyệt đối không thể tự mình chinh chiến!”
"Hai vị Tướng công sợ cái gì?"
"Chủ phụ và Tiên đế đã qua đời, Thái nữ cũng mất sớm, trong triều cần Điện hạ ổn định tình hình, không thể chịu nổi cơn rung chuyển nào nữa. Xin Điện hạ vì an nguy của triều chính mà suy xét, lúc này, Điện hạ không nên đến một nơi nào cả!” Binh bộ Thượng thư nói.
Lý Thuần Nhất lại hỏi, "Đại lễ đăng cơ còn cách bao xa?”
Hộ bộ Thượng thư đáp, "Trong tháng này."
"Vậy thì lùi về sau một tháng, mong Thượng thư tỉnh chuẩn bị cẩn thận hơn một chút.” Dường như nàng không có ý muốn thương lượng, thậm chí còn kiên quyết.
Binh bộ Thượng thư còn muốn phản bác, Tông Quốc công lại đột nhiên ho mạnh một tiếng, ý muốn ngắt lời. Binh bộ Thượng thư ngẩng đầu nhìn liền thấy Quốc công thở hổn hển, nói, “Nếu Điện hạ không ở kinh thành, triều đình sẽ lập tức rối loạn? Cả triều không còn người nào trung thành và có năng lực cất tiếng nói nữa à? Chẳng lẽ đều vô dụng hết sao?”
Tông Quốc công nói câu này cũng để nhắc nhở đám người kia, nơi này vẫn còn cựu thần ngồi đấy; ý nhắc bọn họ làm việc tận tụy, ổn định từ phía sau.
Lúc này, Lý Thuần Nhất lại nói với nội thị, “Hạ Lan tiên sinh đang trên đường trở về sao?”
"Hồi điện hạ, sớm hơn ngày được định. Hôm qua, Gián nghị Đại phu* đã đồng ý đi Sơn Đông, lộ trình nhanh hơn, có lẽ nay mai sẽ về đến kinh thành.”
*Quan can gián vua
Hạ Lan Khâm muốn trở về, nghĩa là hắn muốn ổn định đám sĩ tộc Giang Tả trong triều. Xem ra cũng không có gì rối loạn, mặc dù hai vị Thượng thư không có cách nào lý giải về việc Lý Thuần Nhất muốn tự mình xuất binh chinh chiến, bọn họ cũng an tâm hơn, không còn lên tiếng phản đối nữa.
Lúc này đã không còn nhìn thấy mặt trời nữa, trong ngoài điện đều tĩnh lặng vô cùng. Cơn mưa ào ạt của mùa hạ rơi xuống một cách không hiểu chuyện, nói rơi là rơi, mới đó mà đã tưới khắp cung thành, xối lên cả con đường núi ở ngoại thành.
Trên nóc xe ngựa, mưa to như trút nước. Nguyên Tín thu dao găm lóe sáng lại, ung dung nhìn người đã không thể nhúc nhích, "Ban đầu, Quan Lũng đã không tán thành hôn sự của ngươi và ả, lo lắng ngươi sẽ chắp hai tay, nhường cả Quan Lũng cho ả khống chế. Hơn nữa, bây giờ ả gióng trống khua chiêng, đòi cắt giảm thuế, cải chế quân Sơn Đông, Quan Lũng đối mặt với bốn phương hùng hổ, phương Tây chinh chiến, họ sẽ nghĩ gì? Quan Lũng, Sơn Đông... mặc dù chiếm đóng các phương, nhưng tính chất cũng như nhau, đều có thể cự tuyệt lệnh của triều đình, tự lập chính quyền. Quân Sơn Đông không còn, quân Quan Lũng sẽ phải theo sau. Lúc này, triều đình dẫn quân đến Tây Bắc, bọn họ (Quan Lũng) có thể không căng thẳng à?"
Nguyên Tín rất vừa lòng về cái lồng mà mình bày ra cho Lý Thuần Nhất, chỉ còn chờ nàng nhảy vào. Thậm chí, hắn ta còn làm ra vẻ tốt bụng, nói, “Cho dù ta không tính kế ả được, ta vẫn có thể kéo ngươi chết cùng.”
Hình như Tông Đình cảm thấy phiền khi nghe hắn ta nói, nhưng lại không thể mở miệng, chỉ có thể bày ra dáng vẻ xem thường cực kỳ.
Nguyên Tín giận dữ vô cùng, lại buộc chặt miệng bao tải lần nữa, sau đó gọi gã sai vặt, “Nhốt hắn vào phía sau đi!”
Gã sai vặt vội vàng nghe theo, mạo hiểm trong cơn mưa to, dừng xe, khiêng rương ra, nào ngờ lại nhìn thấy con quạ đen đậu trên tấm vải bạt màu trắng ở dưới chân, gã liền nói thầm với người bên cạnh, “Con chim này ở đâu ra?”
"Tối hôm qua đã đi theo rồi, hình như là bị người ta đả thương, bay xa không được, đi nhờ xe chúng ta!”, “Bắt ăn đi.”, “Thịt quạ chua lắm, rất khó ăn, ngươ có ngu không vậy?”
Đi đường không nên nhiều lời, cuộc trò chuyện đó nhanh chóng dừng lại.
Phượng Tường ở phía trước, quan coi cửa thành mạo hiểm đội mưa để dán tờ giấy bổ sung lên tường. Đoàn người đi buôn cũng dừng lại ở cửa thành. Thủ vệ lập tức kiểm tra xe, nhưng không kiểm kỹ, chỉ lật coi mấy cái rương, thấy không có gì liền định cho đi.
Đoàn xe được đi, con quạ đen bị mưa làm cho ướt sũng, lúc này đang đạp nước trên lớp vải bạt. Một tên lính canh nhìn thấy nó, đột nhiên trao đổi ánh mắt với người đứng cạnh, người đó liền tức tốc chạy đến cửa thành để gọi quan, “Lúc trước có bảo thuộc hạ để ý những con quạ đen bị thương, đoàn người này vô cùng khả nghi! Có chặn họ lại không ạ?”
Hóa ra là tối hôm qua, Lý Thuần Nhất tìm con quạ đen ở khắp nơi mà không thấy, trong lòng nàng liền nghi ngờ rằng nó bị Tông Đình mang đi, xem ra đó cũng là một manh mối, kế đó liền gửi thêm một bản thông báo.
Quan coi cổng thành Phượng Tường vừa nghe thuộc hạ bẩm báo, vẻ mặt đầy sự phức tạp, dường như đang cân nhắc một phen, sau đó liền trả lời, "Không cần chặn."
Bây giờ, tin tức triệu tập quan binh đã được đưa tới các phủ trong kinh thành. Thượng thư tỉnh vội vã vô cùng. Trời sẩm tối, bên trong hoàng thành đã đèn đuốc sáng trưng, mấy quan viên bình thường lui tới càng nhiều hơn gấp đôi.
Tông Quốc công đợi trước cửa Chính Sự đường đã một ngày, cả người sắp không chịu đựng nổi, Lý Thuần Nhất liền đích thân đỡ ông.
Nào ngờ mới bước ra, Phượng Tường đã có cấp báo.
"Có tin tức rồi hả?"
"Dạ, hôm nay, Phượng Tường phát hiện tung tích của Nguyên tặc!" Vệ binh nói xong liền chuyển cấp báo lên trên.
Lý Thuần Nhất còn chưa kịp xem, nàng đã hỏi, "Có chặn lại không?"
"Không có!"
"Vì sao không chặn?!"
Vệ binh ngẩn ra, nói, "Là ý của Tướng công."
Lần này đến lượt Lý Thuần Nhất ngẩn ra.
Vệ binh nói tiếp, "Hôm nay, trước khi đám người Nguyên tặc vào thành thì đã có người của Tướng công dùng ấn tín của ngài để gặp Huyện lệnh Phượng Tường, nói về chuyện Tướng công bị bắt hôm qua, bảo Huyện lệnh rằng cho dù có phát hiện dấu hiệu kỳ lạ gì cũng phải thả đi, sau đó gửi thư cấp báo cho Điện hạ.” Ban đầu, Lý Thuần Nhất cảm thấy khó tin, nhìn Tông Quốc công, sau đó liền tỉnh táo lại, hỏi vệ binh, “Huyện Phượng Tường đã sắp xếp người đi theo bọn họ chưa?”
Vệ binh cho nàng một câu trả lời thuyết phục.
Rời khỏi Phượng Tường, đi khoảng 150 dặm nữa sẽ tới Lũng Châu, đến được địa giới của Quan Lũng. Nguyên Tín sẽ vây hắn (Tông Đình), hay hắn vây Nguyên Tín?
"Ngươi lui xuống trước đi." Lý Thuần Nhất nắm chặt bàn tay, khẩn trương.
Tông Quốc công vừa thấy vệ binh đi xa thì liền thở dài, “Phượng Tường kề bên Lũng Tây, Huyện lệnh thà rằng nghe hắn cũng không nghe Điện hạ, Điện hạ nên tức giận, mai này phải chỉnh đốn lại mới được.” Kế đó, ông lại nói, “Nhưng trước mắt, hắn đang lót đường cho Điện hạ đó.”
Quan Lũng muốn mượn cơ hội này để quét sạch nội gián mang tai hoạ ngầm, An Tây cần quân tiếp viện, Lý Thuần Nhất muốn nhân dịp này để tạo danh tiếng, thi hành chế độ cải cách quân đội, mạnh mẽ hơn trong việc tập trung quyền lực vào tay, dùng nó để củng cố chiếc ghế khó ngồi nhất trong thiên hạ.
Trong hành lang ẩm ướt, một Nữ hoàng sắp đăng cơ, một vị nguyên lão ba triều, lúc này có cùng một ý nghĩ.