Editor: Từ đây đến lúc bị phát hiện thì sẽ đều là những chương có kiểu giống như lời tâm sự thế này thôi nha. (☞゚∀゚)☞
—————————— đường phân cách ——————————
Mấy người là ma quỷ sao??? Tôi ẩn danh thế này thì làm sao có khả năng bạo được.
Tối hôm qua gọi điện với bạn trai tận hai tiếng, kết quả hôm nay vừa mở điện thoại ra đã thấy mình lên top hot _(:з” ∠)_ Mọi người là người xấu, đã nói là kể chuyện thì sẽ không like mà?
Zhihu hẳn là sẽ không đề cử đề tài với người không có hứng thú với nó đâu. Bạn trai tôi ngoại trừ tính hướng là gay thì phương diện khác đều là hoàn toàn giống thẳng nam. Cậu ấy chắc không đề ý tới mấy đề tài này đâu.
Tiếp tục thôi. Hôm trước là đến đoạn cậu ấy thổ lộ. Còn tôi, tôi không trả lời, chỉ quay đầu chạy đi mất. Ngại quá sức ngại.
Người tuyệt vời như vậy chăm chú nhìn tôi, còn kiên quyết nói nhất định sẽ theo đuổi tôi, tôi thật sự không biết cự tuyệt kiểu gì. Ôi cha, nếu lúc đó tôi quả quyết cự tuyệt chắc bây giờ sẽ không có chuyện gì tiếp theo.
Tôi vứt cậu ấy một mình trước cổng trường. Cậu ấy nhắn tin cho tôi nói mình về trước, về sau cứ cuối tuần sẽ đến gặp tôi. Rồi cậu ấy làm thật, cứ cuối tuần đều đến. Lúc đầu tôi còn cố ý trốn tránh, cậu ấy ngồi dưới lầu kí túc xá chờ cả một buổi sáng. Từ Thượng Hải đến Tô Châu cũng mất nửa tiếng đi tàu cao tốc, lại phải ngồi tàu nửa tiếng nữa mới tới trường tôi, thế mà không thấy tôi đâu phải quay về.
Tôi rất đau lòng lại không biết phải làm gì. Đến cuối tuần tôi cũng không dám ra ngoài, trốn trong kí túc xá. Tôi sợ vừa thấy cậu ấy tôi lại mềm lòng mất. Sau đó tôi quả nhiên đã mềm lòng, đến cái cuối tuần thứ tư, vừa cảm giác được cậu ấy chuẩn bị đi, tôi liền chạy xuống lầu kéo cậu ấy lại. Tôi nói tôi không hiểu, không hiểu vì sao cậu ấy lại thích tôi như vậy?. ngôn tình tổng tài
Cậu ấy nói muốn biết thì bắt đầu từ hôm nay sẽ biết rõ thôi, nói tôi trước giờ đã cho cậu ấy cơ hội nói đâu. Tôi nói nếu cậu hiểu rõ tôi thì cậu sẽ không còn thích tôi nữa đâu. Tôi chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Cậu ấy trả lời tôi rằng cậu ấy cũng là người bình thường thôi, cậu ấy biết tôi cũng có khuyết điểm nhưng điều đó không cản trở được chuyện cậu ấy thích tôi. Yêu không cần lý do gì cả, cảm giác ấy trước giờ cậu ấy chưa từng trải qua. Hiện tại, gặp được người mình thích, không muốn phải bỏ lỡ. Cho cậu ấy thời gian để cả hai cùng hiểu rõ nhau, cho cậu ấy một cơ hội được không?
…Được rồi, tôi không chịu nổi nữa, tôi đầu hàng.
Lòng hư vinh của tôi được thỏa mãn. Tôi biết thế này cũng đê hèn lắm nhưng đó là lần đầu tiên có người nói với tôi những điều thế này.
Tôi xuất thân từ một huyện nhỏ, lúc học cấp ba vẫn được coi là một trong những học sinh đứng đầu, cũng xem như là không tồi. Nhưng lên đến đại học, xung quanh mình quá nhiều người xuất sắc như vậy, tính cách của tôi lại hướng nội, không quá thích giao tiếp nhiều nên độ tồn tại của tôi trong cả học tập lẫn sinh hoạt của lớp đều bằng không. Hai ba năm đại học cứ như vậy mà sống, sự tự ti càng lúc càng lớn dần. Đột nhiên có một người ưu tú như vậy nhảy đến trước mặt tôi, nói yêu tôi, quả thật là không có cách nào chống cự cả.
Nói thế nào đây? Chính là thụ sủng nhược kinh*. (*thủ sủng nhược kinh: được yêu thương mà sinh lo sợ)
Tôi nói trước mắt cứ thử xem sao đã. Cậu ấy thoạt nhìn hình như sung sướng phát rồ, nếu không phải là do ở kí túc xá đông người thì chắc là đã ôm tôi xoay vòng vòng rồi.
Sau đó, cậu ấy vẫn đều đặn mỗi tuần đến trường tôi, cứ sáng sớm đến đứng chờ tôi dưới lầu, tôi muốn đi khu tự học, cậu ấy liền theo tôi đến đó. Xong rồi lại cùng đi tản bộ bên bờ sông. Chúng tôi ít khi nắm tay, hai đứa con trai nắm tay nhau rất dễ gây chú ý, hơn nữa biểu hiện của tôi rất thờ ơ nên cậu ấy cơ bản là không dám, chỉ thừa lúc ít người, lấy cớ đường không bằng phẳng dặn tôi đi cẩn thận rồi nắm tay tôi dắt đi. Cậu ấy bí mật ngoắc ngón út vào ngón út của tôi, nếu thấy tôi có động tĩnh gì liền buông ra.
( ー̀дー́)
Rất đáng yêu đúng không, tôi thật sự cảm thấy cậu ấy đáng yêu muốn xỉu. Tôi không biết người khác yêu đương có phải cũng đều đáng yêu như vậy không nhưng cậu ấy thật sự giống như một hũ mật mà tôi thì đang dần bị chìm trong đó rồi. Thật ra là tôi rất dễ ngại, hay đỏ mặt, cuối cùng phải giả vờ lạnh lùng nhìn cậu ấy cư xử như một đứa trẻ.
Bình luận (124)
Phong Mộc: Tôi thấy chua lòe chua loét!!!
Gia Gia ing: Lại thêm một ngày phải rơi lệ vì tình yêu của người khác…
233233: Để tôi đi tìm cái ghế nhỏ chen lên ngồi hàng đầu ăn dưa cái nào!
Hắc đại ca: Bộ có mình tôi là thấy cái này là giả sao? Chủ comment kia nếu kém cỏi như vậy thì sao có thể được người ưu tú như vậy để ý? Mà cũng có thể bạn trai kia chẳng ưu tú như lời kể đâu.
Lưu An An An» Hắc đại ca: Có lý, thật ra với tính cách biệt nữu* như thế thì yêu đương sẽ cực kì mệt mỏi chứ làm sao mà lại ngọt được như vậy… (*biệt nữu: tính cách kì cục, khó chịu, khó tính, rắc rối)
Hắc đại ca » Lưu An An An: Tiêu chí của Zhihu chắc là hãy chia sẻ câu chuyện bạn mới bịa với cả thế giới nào.
yogaga: Lầu trên sao nghe chua thế…
…
—————————— đường phân cách ——————————
Mọi người thật đáng yêu quá, đều đến đây ăn dưa à? Ha ha ha, tôi chỉ muốn tìm một hốc cây nhỏ để trút tâm sự đáy lòng, sao lại biến thành đại hội ăn dưa thế này?
Gần đây tôi chuẩn bị tham gia kì thi tuyển nghiên cứu sinh. Thành tích của bạn trai tôi rất tốt nên được đặc cách ở lại trường làm nghiên cứu sinh mà không cần thi, còn tôi phải học hành cực khổ như chó. Thật hối hận quá đi mất, sao năm nhất năm hai lại không cố học hành cho tốt một chút. Muốn thi đến Thượng Hải cùng với cậu ấy mà lại có chút do dự. Một là đại học ở Thượng Hải quá khó thi. Hai là không dám nói cho cậu ấy biết, sợ cậu ấy không đưa tôi vào kế hoạch tương lai của cậu ấy.
Rối rắm quá ~
Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật bạn trai tôi, thế mà tôi còn háo hức hơn cả cậu ấy (๑˙ー˙๑), dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên của cậu ấy đón cùng tôi, phải chuẩn bị cẩn thận mới được, a a a càng rối rắm hơn rồi ~
—————————— đường phân cách ——————————
Tôi lại tới nữa đây, 12/4/2019 (sau này đều viết ngày coi như là viết nhật ký vậy)
Có người hỏi tôi, bọn tôi đến với nhau như thế nào?
Thật ra giống như nước chảy thành sông, cậu ấy làm nũng đòi hỏi, tôi thì không lạnh không nóng, sau đó là đến với nhau rồi. Có điều lúc đó cũng đã xảy ra vài chuyện nhỏ.
Tôi có một nhóm bạn khoảng mười bảy, mười tám người, đều có cùng sở thích và cùng tính hướng với tôi. Lúc gia nhập hội là khoảng năm hai đại học, họ đều là người tốt cả nên tôi rất tin tưởng họ. Lúc tôi còn chưa đồng ý lời tỏ tình kia, tôi đã kể chuyện này cho một người thân nhất trong nhóm bạn ấy nghe, kết quả là hắn miệng rộng, sang ngày hôm sau thì cả hội biết luôn. Ai cũng bảo rằng muốn gặp cậu ấy, tôi thấy không tiện lắm nên không đồng ý.
Thế là đến cuối tuần cậu ấy đến tìm tôi thì bị bọn họ bắt gặp, chụp lén rồi gửi lên nhóm. Đến tối, tôi kiểm tra điện thoại mới phát hiện tấm hình đó, cả nhóm đã sớm như vỡ tổ, ai cũng khen bạn trai tôi đẹp trai, cái gì mà vóc dáng đẹp, cái gì mà ai nhìn cũng phải ao ước nhưng thật ra tôi có thể thấy rõ sự đố kị giữa mấy dòng chữ đó. Mỗi ngày tôi đều bị bạn trai ngốc nghếch khen đến ngất trời, từ từ cũng thấy mình thật ra cũng tốt đấy chứ. Nhưng lúc bị nhóm bạn ấy bàn tán thì lúc ấy mới phát hiện trong mắt người khác, tôi và bạn trai mình chênh lệch nhau rất lớn. Cho dù là vóc dáng hay là bất kì phương diện nào cũng đều thua kém cả. Vậy đến cùng là tại sao cậu ấy lại thích tôi.
Trước đây, tôi nói mình trung bình, có người không tin thì tôi cũng không biết phải giải thích thế nào cả. Theo thẩm mỹ nam giới mà nói, tôi có khá là nhiều nét giống con gái như mẹ tôi (nhiều lúc tôi cũng tự hỏi là tại sao lại thế chứ (눈 _ 눈)), tương đối gầy, hơi trắng, hành vi cử chỉ thì không giống con gái chút nào nhưng mỗi tội là tôi cũng không được mạnh mẽ lắm. Khá là khổ tâm, tôi đặc biệt sợ người khác nói gì đó mẹ mình nên chưa bao giờ chủ động thân thiết với nữ sinh, và cũng bởi tính hướng nên cũng không dám thân thiết với nam sinh.
Vì vậy lên đại học, tôi cũng không có bạn bè gì, cùng lắm là xã giao một chút thôi. Đó cũng là nguyên nhân tôi luyến tiếc bạn trai của tôi, tối thiểu thì cậu ấy cũng là một người bạn có thể coi là tốt nhất của tôi, trừ cậu ấy chưa có ai tình nguyện nghe tôi ngồi cằn nhằn than thở liên miên như vậy, dù cho là những điều nhạt nhẽo đến đâu, cậu ấy cũng kiên trì nghe tôi nói.
Tôi chưa bao giờ tiêu tiền của cậu ấy hay ỷ lại vào cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy không chủ động tìm tôi, tôi sẽ không bao giờ làm phiền cậu ấy. Có một người như vậy bên cạnh đáng quý hơn mọi lời công nhận trên đời này. Cả thế giới đều thấy tôi quá bình thường nhưng trong lòng cậu ấy tôi lại quý giá đến mức nào, cảm giác được trân trọng này thật sự rất tuyệt vời. Vì thế tôi muốn cho cậu ấy một cơ hội và cũng là cho mình một cơ hội. Tối hôm đó, tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy nói rằng chúng ta hãy chính thức yêu đương đi.
Lúc đó chắc là cậu ấy đang bận gì đó, nửa tiếng sau mới gọi điện thoại lại cho tôi. Tôi có thể cảm nhận được cậu ấy đang run rẩy ra sao, lời nói không liền mạch, lắp ba lắp bắp. Cậu ấy hỏi tôi hôm nay không phải cá tháng tư đâu, còn hỏi có phải tôi bị thứ gì đó kích động không?
Trời à, nhìn xem đứa trẻ đó bị tôi bức thành cái gì thế này.
Tôi trả lời cậu ấy không có, không có gì kích động cả, chỉ là không muốn lãng phí thời gian nữa, nếu đã yêu thì cứ đến bên nhau thôi. Sau đó hình như cậu ấy phát điên rồi, phát một lúc 50 bao lì xì kèm với 50 câu “Bạn trai cậu tặng cậu này.”. Tôi mới nói đùa cậu ấy, có chút tiền liền muốn bao dưỡng tôi rồi sao? Cậu ấy nói nếu cậu ấy trả cái giá gấp trăm lần thế này thì liệu có thể bao dưỡng tôi cả đời không. Nghe xong, tôi run rẩy thật sự. Đây là lần đầu tiên cậu ấy nói việc cả đời. Thật ra tôi vẫn muốn nghe cậu ấy nói về kế hoạch tương lai nhưng cậu ấy không muốn nói, tôi liền có cảm giác cậu ấy sẽ chỉ yêu đương qua đường thôi. Tôi thật sự hi vọng cậu ấy có thể trịnh trọng nghiêm túc nói về việc “cả đời” chứ không phải là trêu chọc và tâng bốc tôi lên mây.