*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Dòng thời gian của phiên ngoại này là lúc Kỳ Gia đồng ý yêu đương với Phó Tư Diễn nhưng khúc mắc lớn vẫn chưa được giải quyết.
_________________________________
Kỳ Gia cảm thấy bản thân khi yêu đương nhất định sẽ rất khác lạ. Sau khi cậu đồng ý quen Phó Tư Diễn, cậu đã âm thầm thề với bản thân sẽ vào vai một người bạn trai tốt, ngoan ngoãn, không gây phiền phức, ít nhất cũng phải để lại ấn tượng tốt trong lòng Phó Tư Diễn để lỡ sau này nếu có chia tay thì khi nghĩ về quãng thời gian này, hắn cũng có thể hoài niệm rằng mình đã từng yêu một người rất tốt. Một người hiền lành như Phó Tư Diễn chắc chắn sẽ không nói xấu về cậu đâu.
Kỳ Gia nằm một mình trên giường nghĩ về những điều Phó Tư Diễn của sau này có thể nghĩ tới: Kỳ Gia, mặc dù cậu ấy rất bình thường nhưng cũng đã khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chúng tôi đã từng nắm tay, từng hôn nhau như tất cả những người yêu nhau trên thế giới này. Tôi đã từng chân thật cảm nhận được sự tĩnh lặng trong nội tâm của cậu ấy.
Dù chỉ là suy đoán thôi nhưng cứ nghĩ đến sau này hai người có thể không còn bên nhau nữa làm cho tâm trạng của Kỳ Gia nhanh chóng rơi xuống đáy, cậu dụi mắt chuẩn bị đi ngủ thì thấy màn hình điện thoại lóe sáng.
Là Phó Tư Diễn. Hắn đúng giờ gửi cho cậu lời chúc ngủ ngon: Ngủ ngon nha Gia Gia!”
Kỳ Gia nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu. Hình đại diện của Phó Tư Diễn đã được đổi thành nhân vật anime yêu thích của Kỳ Gia, và bio của hắn cũng đã được đổi thành “Đã có người yêu, miễn làm phiền.” Tim Kỳ Gia rung lên, bất giác liền nghĩ: Mặc kệ sau này, bây giờ người ấy hoàn toàn là của cậu.
“Phó Tư Diễn.” Cậu gửi lại.
Phó Tư Diễn nhanh chóng trả lời: “Có chuyện gì vậy?”
“Cuối tuần này cậu có đến không?”
Sau một phút vẫn chưa thấy Phó Tư Diễn trả lời lại, Kỳ Gia chán nản nhìn chằm chằm vào biểu tượng QQ trên điện thoại, vô cùng mong đợi một hình tròn màu đỏ xuất hiện nhưng hình như Phó Tư Diễn đang bận gì đó. Đến khi Kỳ Gia thật sự buồn ngủ, định đi ngủ thì nhận được tin nhắn mới.
“Tất nhiên là tới rồi. Xin lỗi đã khiến cậu đợi lâu Gia Gia. Tớ chỉ định xuống lầu để chụp ảnh món quà tớ mới mua cho cậu thôi. Ai ngờ vừa bước xuống giường lại bị vấp té, đầu gối bị đập vào cái thang, quay lại thì lại bị vấp cái ghế, loay hoay một hồi mới trả lời cậu được.”
Kỳ Gia nào có quan tâm đến sự chậm trễ đó, chỉ lo lắng hỏi: “Cậu có bị thương nặng không? Có đau lắm không?”
“Đau lắm luôn, muốn được bạn trai ôm ôm cơ.”
Kỳ Gia đỏ mặt và gửi lại cho hắn một cái meme “ôm chó”*. (*Là cái meme dưới đây đây)
Phó Tư Diễn trả lời: “Ay, không sao đâu, cậu đừng lo.” Sau đó hắn lại nói, “Từ đây đến thứ 7 còn hai ngày nữa thôi, Gia Gia có chờ tớ tới không đây?”
Kỳ Gia không trả lời.
“Không trả lời là coi như đồng ý nha. Thôi được rồi, bảo bối mau đi ngủ sớm đi, sáng mai cậu không có tiết sao?”
Kỳ Gia có chút bất đắc dĩ, liền đáp: “Ngủ ngon.”
Khi bạn mong chờ sự xuất hiện của một người thì 3 ngày thôi cũng dài như 300 trăm. Lúc trò chuyện với Phó Tư Diễn lại không thể quá nhiệt tình hay quá lạnh nhạt, lo lắng quá đi mất.
Cuối cùng cũng đến thứ 7, cậu dậy sớm, mặc chiếc áo len màu xanh mà Phó Tư Diễn đã từng khen “sờ vào rất êm tay” vào, cạo râu đàng hoàng, rửa mặt, chải tóc kỹ càng, còn buộc dây giày sao cho thật cân xứng.
Khi Phó Tư Diễn chạy đến cổng trường, Kỳ Gia có chút do dự. Để tránh làm Phó Tư Diễn nghĩ rằng mình quá dễ dãi hay đeo bám gì, cậu quay lại vào trong, đợi đến khi Phó Tư Diễn gửi cậu một tin nhắn: “Gia Gia, tớ sắp tới cổng phía đông rồi!”
Thế là cậu chỉ từ từ bước ra. Kỳ Gia vừa ra khỏi cổng cũng là lúc Phó Tư Diễn xuống taxi, thời gian cực kỳ chuẩn xác. Kỳ Gia âm thầm tặng mình một cái like bự chảng.
Phó Tư Diễn tiến lên, câu đầu tiên chính là “Gia Gia, tớ nhớ cậu quá đi mất.”
Tim cậu đập mạnh, cậu cũng muốn nói: “Tớ cũng nhớ cậu, đặc biệt ngày nào cũng nhớ tới cậu hết…” nhưng cậu không cho phép mình cư xử như con nít trước một Phó Tư Diễn chính chắn như thế này. May mà Phó Tư Diễn cũng không để ý lắm, hắn lấy món quà đã chuẩn bị trước đó ra tặng cậu.
“Tớ đã mua nó cho cậu này.”
“Cái gì vậy?”
“Không phải cậu nói giáo viên bắt đọc rất nhiều sách nhưng sách luật vừa đắt lại vừa nặng sao? Tớ mua một cái máy đọc sách điện tử, rất tiện lợi lại không làm đau mắt.”
Tay Kỳ Gia cứng lại, không nhận túi quà kia. Phó Tư Diễn có chút hoảng hốt, nhanh chóng móc túi lên cổ tay Kỳ Gia, “Tớ mua rồi, miễn đổi trả.”
Kỳ Gia nhìn Phó Tư Diễn, Phó Tư Diễn giả vờ ho khan, “Tớ biết cậu đang nghĩ gì mà.”
“Nghĩ gì?”
“Chắc chắn là cậu lại đang nghĩ xem nên tặng lại gì cho tớ đúng không.”
Kỳ Gia cắn môi không nói gì.
“Chẳng phải tớ đã nói rồi sao, tớ không đồng ý việc này.” Phó Tư Diễn kiên định nói: “Tớ không mua quà để giảng hòa hay trao đổi quà tặng với ai hết.”
Kỳ Gia hiểu rõ ý của Phó Tư Diễn, nhưng món quà trên tay quả thật có chút làm cậu chạnh lòng. Cậu tiến đến gần Phó Tư Diễn và ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn. Lần trước lúc hắn ôm cậu, cậu đã nhận ra và ghi nhớ mùi hương này, một mùi hương tươi mát làm còn người ta cảm thấy sảng khoái, thư thái lạ thường. Thừa lúc xung quanh không có ai, cậu kiễng chân ôm Phó Tư Diễn một cái, nhưng không đến cho hắn kịp ôm cậu thì cậu đã quay đầu bỏ chạy.
Phó Tư Diễn đuổi kịp, còn cố ý chọc ghẹo cậu: “Quà kiểu này khá là xịn nha, sau này không cần phải lo cậu ngại ngùng không nhận nữa.”
Kỳ Gia giật cùi chỏ một cái, thành công làm Phó Tư Diễn ngậm miệng lại. 2 phút sau, Phó Tư Diễn lại móc ngón tay út vào ngón tay của Kỳ Gia, thấy cậu không phản kháng, hắn liền nắm cả bàn tay cậu. Nhưng đến chỗ đông người, Kỳ Gia giật giật tay nhắc nhở hắn buông ra. Bởi vì Phó Tư Diễn luôn chủ động tới trường cậu nên cậu cũng lười phải đi đâu xa, ăn xong, cả hai mướn khách sạn cách trường không xa. Người ta hay nói căng da bụng, chùng da mắt, cậu ăn xong thật sự là buồn ngủ muốn xỉu.
Cậu vẫn khá lấn cấn xem có nên quay về ký túc xá lấy thêm một cái quần lót dự phòng hay không, nhưng khi tới khách sạn, cậu nhận ra Phó Tư Diễn chỉ muốn đắp chăn, tán gẫu với cậu mà thôi. Sau đó cậu không thể chịu nổi nữa, lẩm bẩm một chút rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Phó Tư Diễn dường như đang kéo chăn bông cho cậu. Đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cậu có cảm giác hình như có thứ gì đó đang tiến lên trên người mình, chưa kịp mở mắt xem thử thì bất ngờ bị thứ đó đè lên môi. Thì ra là Phó Tư Diễn đang hôn mình.
Kỳ Gia trong phút chốc tỉnh táo trở lại, nhưng cậu vẫn chưa mở mắt, vội vàng suy nghĩ: Phải làm gì đây ta? Giờ mà mở mắt ra thì sẽ làm cả hai lúng túng, cơ mà nếu không mở mắt ra thì lỡ cậu ấy tiến xa hơn thì sao, mình… mình làm gì bây giờ đây? Biết thế thì mình nên mang thêm quần lót rồi, ở đây có bao cao su không vậy? Hình như có, cơ mà muốn dùng phải trả tiền? Mình có nên đi tắm trước không? Cái áo len mình mặc hôn nay hơi khó cởi, muốn cởi thì mình phải phối hợp giơ cả hai tay lên luôn. Chán thế, biết thế đã mặc áo sơ mi cho cậu ấy dễ cởi, sau đó…
Bộ não của Kỳ Gia vẫn không ngừng phiêu du trong những suy nghĩ xa xôi thì Phó Tư Diễn đã lui về. Kỳ Gia đợi một lúc lâu sau, nuốt nước bọt rồi lén mở mắt ra xem thì thấy Phó Tư Diễn đang ngủ say bên cạnh.
Kỳ Gia: …
Kỳ Gia xấu hổ muốn chết mất, vừa rồi tự mình nghĩ cái gì thế này? Với tính cách của Phó Tư Diễn nếu thật sự muốn làm thì đã nói thẳng ra rồi chứ không làm lén lút đâu. Đây là lần đầu tiên Kỳ Gia nhìn Phó Tư Diễn ngủ, sao mà đẹp trai thế này, nửa mặt đè trên gối cũng đẹp dã man. Trái tim của Kỳ Gia như đang đập loạn nhịp.
Người này bây giờ hoàn toàn là của tôi. Cậu bỗng nhớ lại câu nói này, nhưng lần này không phải là tự an ủi bản thân nữa.
Nếu cậu và Phó Tư Diễn sau này thật sự phải xa nhau, Kỳ Gia sẽ gạt bỏ sự tự ti qua một bên, trân trọng người trước mắt này từng giây từng phút, không lãng phí một giây phút nào. Kỳ Gia nhẹ nhàng dịch bản thân đến gần ngực Phó Tư Diễn, nhưng không dám chạm vào người cậu ấy. Cậu chỉ tiến lại gần để có thể ngửi mùi hương trên người Phó Tư Diễn, để có được cảm giác như đang nằm cho vòng tay hắn. Cậu thật sự muốn nằm trong vòng tay của Phó Tư Diễn nhưng cậu không có can đảm này.
Cậu kéo kéo áo Phó Tư Diễn, thỏ thẻ nói: “Phó Tư Diễn, đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với tớ đi!”
Phó Tư Diễn bị Kỳ Gia đánh thức, vẫn còn choáng váng vì hắn thật sự buồn ngủ nên hắn không nghĩ tới Kỳ Gia đang nằm gần hắn, Phó Tư Diễn vươn tay kéo cậu vào trong lòng, dỗ dành: “Bảo bối muốn nói gì vậy? Nói đi tớ đang nghe đây.”
Mong ước đã thành hiện thực, Kỳ Gia vui vẻ ngọ nguậy trong vòng tay của Phó Tư Diễn, cuối cùng cũng tìm được một chỗ thoái mái mà nhắm mắt lại. Còn có thể trò chuyện gì nữa đây?