Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm

Chương 3

Jane trừng mắt nhìn Grant qua bàn tay vẫn che kín miệng mình, sự hoảng sợ đã chuyển sang cơn giận nhẹ nhõm. Cô không ưa người đàn ông này chút nào hết. Cô sẽ nói cho anh ta biết ngay khi họ thoát khỏi đống lộn xộn này!

Anh ta bỏ tay ra và đẩy cô ngã bò ra đất. “Bò đi!”, anh ra lệnh bằng chất giọng thì thầm khàn khàn và chỉ tay qua bên trái.

Jane bò, lờ đi những vết xước khi bò qua bụi cây, thậm chí lờ cả cái thứ bùn sình gớm ghiếc khi tay cô vô tình đè lên. Thật lạ, Jane không sợ hãi chút nào khi có anh ta ở đây, sự hoảng sợ của cô tan biến hoàn toàn, không còn buồn nôn, mà tim cũng không còn đập thình thịch trong lồng ngực. Mặc kệ thói xấu khó ưa của anh ta là gì, chỉ cần anh ta quay lại là tốt rồi.

Anh ta đang bám đuôi cô, đúng nghĩa đen, bờ vai rắn chắc của anh ta va vào bắp đùi cô, đẩy cô về phía trước bất cứ khi nào anh ta nghĩ cô bò chưa đủ nhanh. Khi muốn cảnh báo cô dừng lại, anh ta chỉ đơn giản túm khuỷu chân ngăn cô lại, kéo cô nằm sát xuống đất. Jane nín thở để lắng nghe một tiếng sột soạt nho nhỏ cho thấy có người xuất hiện, hay thứ gì đó ở gần đây. Cô không dám quay đầu lại, nhưng có thể nhận ra cử động đó trong phạm vi tầm nhìn của mình. Có một khoảnh khắc cô nhìn thấy hắn rất rõ. Hắn là người gốc Latin, mặc quần áo ngụy trang có bảo hộ, đội mũ lưỡi trai, và ôm một cây súng trường ở tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Trong một lúc Jane không nghe thấy hay thấy hắn nữa, nhưng họ vẫn bất động trong đám dương xỉ chẳng chịt một lúc lâu, những giờ phút khổ sở. Rồi cổ chân cô được giải phóng và một bàn tay đẩy hông cô lên trước.

Họ đang đi về phía bên phải của đám quân lính. Có thể họ sẽ cố bỏ đám người theo đuôi lại phía sau, rồi lên trực thăng trong khi bọn lính kia vẫn còn ở sâu trong rừng. Cô muốn biết họ sẽ đi đâu, làm gì, bọn lính đó là ai và chúng muốn gì, nhưng những câu hỏi vẫn bị nén chặt trong lòng. Rõ ràng bây giờ không phải lúc để hỏi, không phải với người đàn ông này, mà tên anh ta là gì? Kẻ đang đẩy cô qua các tầng thấp trong rừng này là ai?

Khu rừng bỗng trở nên thoáng hơn một chút để lộ những luồng sáng nhỏ. Anh ta túm lấy cánh tay lôi cô đi. “Chạy đi, nhưng khẽ khàng nhất có thể”, anh ta rít trong tai cô.

Tuyệt. Chạy, mà chạy êm ru cơ đấy. Jane ném cho anh ta cái nhìn khinh miệt rồi chạy, cất bước như một con nai đang hoảng hốt. Điều đáng ghét nhất là anh ta ở ngay đằng sau cô và không gây ra một tiếng động nào, trong khi chân cô có vẻ như nện thình thịch xuống đất như đánh trống vậy. Nhưng toàn thân Jane phấn chấn bởi chút ánh sáng mặt trời, vì cô cảm nhận năng lượng của mình dâng lên mặc cho một đêm không ngủ. Cái túi trên vai nhẹ hơn trước, bước chân cô trở nên nhanh nhẹn và không chút mệt mỏi, cứ như chất adrenaline bắt đầu chạy đua trong tĩnh mạch.

Họ phải chậm lại vì cây cối bắt đầu mọc rậm hơn. Chạy được khoảng mười lăm phút, anh ta kéo vai Jane ra hiệu dừng lại và đẩy cô ra phía sau thân cây.

“Nghỉ một chút đi”, anh ta thì thầm. “Không khí ẩm thấp sẽ khiến cô thấy rất khó chịu nếu không tập làm quen với nó.”

Cho đến lúc đó Jane mới nhận ra người mình đang ướt sũng mồ hôi. Cô quá chăm chút bảo vệ da mình nên không để ý đến mồ hôi ẩm ướt. Bây giờ, cô nhận thức được tình trạng ẩm thấp khắc nghiệt của rừng mưa nhiệt đới ập tới, nó khiến hơi thở của cô trở nên nặng nhọc. Cô quệt mồ hôi trên mặt, vết xước trên gò má rát buốt.

Anh ta lấy một bi đông nước trong túi ra. “Uống đi, có vẻ cô cần đấy.”

Cô cũng hình dung ra mình trông như thế nào, rồi cười nhăn nhó. Jane cầm lấy bi đông nước uống một chút rồi đóng nắp lại trả cho anh ta. “Cảm ơn anh.”

Anh ta nhìn cô một cách giễu cợt. “Cô có thể uống thêm nếu muốn.”

“Tôi ổn mà.” Jane nhìn anh ta, thấy đôi mắt anh ta giờ là một màu nâu vàng kỳ lạ, như màu hổ phách. Hai đồng tử màu đen sắc lạnh tương phản với nền vàng nâu kia. Người anh ta cũng đầy mồ hôi nhưng thậm chí còn không hề thở mạnh. Bất kể anh ta là ai, là gì, thì anh ta cũng quá giỏi trong việc này. “Anh tên gì vậy?”, cô hỏi anh ta, cần phải gọi tên anh ta một cách ghê gớm, như thể điều đó làm anh ta thực hơn, quen thuộc hơn.

Anh ta trông hơi cảnh giác, và cô nhận ra anh ta không thích tiết lộ nhiều về bản thân. Một cái tên chỉ là điều nhỏ nhặt, nhưng theo cách suy luận của anh ta thì nó là một nhược điểm, một mối liên kết với người khác mà anh ta không muốn. “Sullivan”, cuối cùng anh ta cũng nói, một cách miễn cưỡng.

“Là tên hay là họ?”

“Họ.”

“Vậy tên anh là gì?”

“Grant.”

Grant Sullivan. Cô thích cái tên này. Nó không khác thường, anh không khác thường. Anh khác xa những người đàn ông thạo đời bóng bẩy mà cô từng gặp, nhưng là sự khác biệt rất lý thú. Anh khắc biệt và nguy hiểm, đủ nham hiểm khi cần, nhưng không phải kẻ xấu. Sự tương phản giữa anh và Turego, một tên khốn không thể rõ ràng hơn nữa.

“Đi nào”, Grant nói, “Chúng ta phải cách bọn họ càng xa càng tốt”.

Jane ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn của anh, nhưng cô phát hiện ra rằng sự bùng nổ của chất adrenaline đang dần ta biến rồi. Cô kiệt sức nhiều hơn so với trước khi tạm nghỉ. Jane vấp vào dây nho leo nhưng Grant nhanh chóng đỡ lấy cô. Cô cảm ơn anh bằng nụ cười mệt mỏi, nhưng khi cô cố bước đi anh đã giữ cô lại. Anh đứng khựng lại làm cô hoảng sợ. Cô xoay người nhìn anh, nhưng nét mặt anh như cái mặt nạ lạnh tanh, trống rỗng và nhìn chằm về phía đằng sau cô. Cô quay ngược lại và nhìn thấy nòng súng trường.

Mồ hôi như kết băng trên cơ thể. Trong khoảnh khắc, nỗi sợ hãi đông cứng lại, Jane nghĩ mình đã bị bắn, rồi giây phút ấy trôi qua và cô vẫn còn sống. Lúc này, cô nhìn qua nòng súng và thấy gương mặt sạm lại khắc nghiệt của tên lính đang nhắm bắn mình. Đôi mắt đen của hắn nheo lại, dán và Sullivan. Hắn nói gì đó, nhưng Jane còn đầu óc đâu mà hiểu tiếng Tây Ban Nha.

Chầm chậm, Sullivan thận trọng buông Jane ra và giơ tay lên đan ra sau gáy. “Cô tránh qua một bên đi”, anh nói nhỏ.

Tên lính hét ra lệnh cho anh. Jane trợn tròn mắt. Nếu cô nhích một inch thôi tên điên này sẽ bắn cô mắt. Nhưng Sullivan bảo cô di chuyển, thế nên cô bước đi, mặt tái nhợt đến nỗi những đốm tàn nhan trên mũi nổi bật hết lên như những chấm màu. Hắn cứ dí súng vào cô nói thêm gì đó. Qua giọng nói và hành động nhát gừng của hắn, Jane chợt nhận ra hắn có vẻ lo sợ. Chúa ơi, nếu ngón tay hắn mà giật cò súng….! Nhưng rồi hắn đột ngột chĩa súng vào Sullivan.

Cô cảm giác Sullivan sẽ làm gì đó. Tên ngốc! Anh sẽ bị giết nếu nhảy bổ vào hắn. Jane nhìn chằm chằm vào cây súng trên tay hắn, và đột nhiên trong đầu cô nảy ra điều gì đó. Súng của hắn không phải loại súng tự động. Cô mất một giây để kết nối các sự kiện với nhau, ngay lúc đó, Jane tiến lên mà không hề suy nghĩ. Cô từng học võ tự vệ và khiêu vũ nên cơ thể di chuyển rất linh hoạt. Gã lính cũng động thủ ngay tức thì, quay ngoắt nòng súng nhắm vào cô, nhưng đến lúc đó thì Jane đã tiến đến đủ gần để tạt chân trái ngược lên nòng súng, và phát súng chệch lên tán lá trên đầu họ. Hắn không có cơ hội bắn phát thứ hai.

Grant lập tức tấn công hắn, một tay giật lấy súng và tay còn lại đấm vào cổ hắn. Mắt hắn đờ ra, ngã xuống đất.

Grant tóm lấy cánh tay Jane. “Chạy đi! Phát súng đó sẽ dẫn bọn chúng đến chỗ chỗ chúng ta!” Giọng nói hối hả của anh làm cô ngoan ngoãn nghe theo dù đang kiệt sức. Chân cô nặng như chì, và mỗi chiếc bốt dường như nặng tận hai mươi lăm cân. Cô buộc mình lờ đi cơn đau thiêu đốt vừa xẹt qua đùi, những cơn đau dọc các thớ cơ sẽ không kéo dài vĩnh cửu như cái chết. Bị tay anh thúc vào lưng, cô còn vấp phải rễ cây rồi lại chạy sượt qua bụi rậm, thế nên bây giờ trên người Jane có thêm mấy vết thương nữa. Cơ chế phòng thủ tự nhiên khiến não cô ngừng hoạt động và cơ thể cô làm việc theo quán tính, chân vẫn bước, tuyệt vọng hít thở trong bầu không khí ẩm thấp nặng nề. Cô quá mệt mỏi tới độ không còn cảm nhận được cơ thể đang đau nhức đến mức nào nữa.

Đột nhiên cô cảm thấy choáng váng. Các giác quan của cô mụ mị do hoảng sợ và mệt mỏi khiến cô không tài nào đứng vững được. Grant túm lấy Jane nhưng lại bị cuốn theo đà của cơ thể cô mà ngã qua mép đồi. Đôi tay anh ôm trọn người cô và họ lăn xuống dốc đứng. Mặt đất và cây cối quay tròn điên cuồng trước mắt, nhưng cô kịp nhìn thấy một dòng nước cạn và rất nhiều đá vụn lởm chởm ở cuối con dốc rồi hét lên. Cô vài tảng đá đủ lớn để giết họ và những tảng đá nhỏ hơn thì có thể cắt họ ra từng mảnh.

Grant bật ra tiếng chửi thề, anh ôm chặt Jane đến nỗi cô tưởng xương sườn của mình sắp nát vụn. Cô cảm thấy cơ bắp anh căng ra, cảm nhận được anh liều lĩnh xoay mạnh người, và không biết bằng cách nào anh điều khiển được chân đưa ra phía trước. Rồi họ trượt xuống theo tư thế hoàn toàn thẳng đứng, khá hơn là lăn tròn. Anh ấn gót chân và họ tuột chậm lại rồi dừng hẳn. “Pris?”, anh hỏi với hơi thở nặng nhọc, xoay mặt cô sang để nhìn. “Cô có bị thương không?”

“Không, không có”, Jane chật vật đảm bảo với anh, lờ đi chỗ đau mới trên người mình. Cánh tay phải không bị gãy nhưng đã bầm tím, cô nhăn mặt khi cố gắng cử động. Một bên quai ba lô bị đưý và treo lơ lửng bên vai trái. Mũ cô thì rơi đâu mất.

Grant điều chỉnh cây súng trên vai, và Jane tự hỏi làm thế nào anh giữ chặt được nó. Có bao giờ anh làm rơi đồ, lạc đường, mệt mỏi, hay là đói bụng không? Cô thậm chí còn không thấy anh uống lấy một ngụm nước!

“Mũ của tôi rơi mất rồi!”, cô nói, quay đầu nhìn lên ngọn dốc. Đỉnh dốc cách họ gần ba mươi yard và thẳng đứng đến nỗi cô thấy họ không vào đá ở lòng suối thật sự là một phép lạ.

“Tôi thấy rồi”, anh trèo lên dốc một cách vững chãi và uyển chuyển. Anh túm lấy cái mũ trên cành cây gãy và chỉ trong khoảnh khắc đã quay lại bên cô. Ấn cái mũ lên đầu cô, anh nói, “Cô đi tiếp được không?”.

Jane biết mình cũng không còn cách nào khác. Cô hoàn toàn kiệt sức. Nhưng cô nhìn anh và hất cằm lên. “Dĩ nhiên rồi.”

Anh không cười, nhưng gương mặt phản phất chút dịu dàng, như thể anh biết cô mệt mỏi thế nào. “Chúng ta phải đi tiếp”, anh nói, nắm cánh tay cô và đẩy cô băng qua suối. Cô không quan tâm đến đôi bốt ướt nhẹp, chỉ bì bõm đi theo dòng hạ lưu trong khi Grant quét mắt khắp bờ suối tìm một lối dễ leo lên. Phía bên này bờ suối không dốc, gần như thẳng đứng và được bao phủ bởi dây leo cùng bụi rậm bện chặt. Con suối băng ngang tạo ra một khoảng trời thoáng đãng, ánh sáng chiếu xuống nhiều hơn, cây cối mọc lên rậm rạp hơn.

“Được rồi, ta sẽ leo lên theo lối này”, cuối cùng anh cũng chịu nói rồi chỉ cho cô thấy. Jane quay đầu nhìn vào bờ, nhưng cô không thấy bất cứ lối đi nào trên đống dây leo chằng chịt đó.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi”, cô rào đón.

“Anh thở hắt ra bực tức. “Xem nào, Pris, tôi biết cô mệt, nhưng…”

Jane như bị điểm trúng huyệt, rồi cô lao đến chỗ Grant, chột lấy thân trước áo anh và giơ nắm đấm lên. “Nếu anh dám gọi tôi là Pris một lần nữa thôi, tôi sẽ đấm anh!”, cô gào lên, cơn giận trào lên tới tận đỉnh điểm vì anh cứ gọi cái tên mà cô căm ghét. Không ai được phép gọi cô là Priscilla, Pris, thậm chí là Cilla hơn một lần. Tên đặc vị chết tiệt này đã nhồi cái tên đó cho cô ngay từ phút ban đầu. Cô đã nhịn chỉ vì mình nợ hắn một cú đá vào giữa hai chân, nhưng giờ cô mệt lả, và đói và sợ và thế là quá đủ rồi, cô không thể chịu đựng được nữa!

Grant di chuyển quá nhanh đến nỗi cô thậm chí không kịp chớp mắt. Tay anh vụt ra và túm lấy nắm cô, trong khi tay kia thì nắm chặt cổ tay rồi đẩy cô lùi ra. “Chết tiệt, cô không yên được hả? Tôi không đặt tên cô là Priscilla, là bố mẹ cô đấy chứ, thế nên nếu không thích thì đi mà nói với họ. Nhưng cho đến lúc đó thì, leo lên đi!”

Jane leo dù không biết có khi nào mình sẽ té ngã dập mặt không. Cô nắm những sợi dây leo để làm điểm tựa, tận dụng rễ cây, các tảng đá, bụi rậm, và những cành cây nhỏ xung quanh để có thể bò qua tán lá. Cây cối quá rậm rạp đến nỗi dù có cả đàn báo đốm đang rình rập trong đó cô cũng không thấy, đến khi nhồi tay làm mồi cho chúng rồi mới biết. Cô nhớ là báo đốm thích nước và hay sống gần sông nước. Cô thề sẽ trả thù Grant vì đã bắt mình làm thế này.

Cuối cùng cô cũng bò lên tới đỉnh, đi thêm một đoạn nữa thì cây cối thưa bớt và cuốc bộ dễ dàng hơn nhiều. Cô xốc ba lô trên lưng, nhăn mặt khi thấy vài vết bầm mới. “Có phải chúng ta đi tới chỗ trực thăng không?”

“Không”, anh cộc lốc. “Chỗ đó đang bị theo dõi.”

“Những gã đó là ai?”

Anh nhún vai. “Ai biết được? Có lẽ là người của Sandinistas, chúng ta đang ở cách biên giới Nicaraguan chỉ vài cây số. Bọn chúng có thể là người của bất cứ bè cánh du kích nào. Tên Pablo chết tiệt đó đã bán đứng chúng ta.”

Jane không phí thời gian để nghĩ tới trò hai mặt của Pablo, cô không còn sức đâu mà quan tâm. “Vậy chúng ta đang đi đâu?”

“Phía năm.”

Cô nghiến răng. Cứ như phải cạy răng mới lấy được thông tin từ miệng người đàn ông này. “Nơi nào của phía nam?”

“Đích đến cuối cùng là Limon. Bây giờ chúng ta sẽ đi về phía chính đông.”

Jane biết phía đông Costa Rica là đâu, và không thích những gì mình đã nghe. Hướng chính đông là duyên hải Caribe, nơi đó rừng mưa nhiệt đới đã biến thành đầm lầy. Nếu họ đang ở cách biên giới Nicaraguan vài cây số, nghĩa là đi đến Limon cũng phải mất hơn một trăm năm mươi cây số. Với sức của mình lúc này cô cảm giác cứ như phải đi quãng đường dài đến tám trăm cây số vậy. Mất bao lâu để đi bộ hết một trăm năm mươi cây số? Bốn hay năm ngày? Cô không biết liệu mình có thể chịu được bốn hay năm ngày với Ngài Mặt Trời không nữa. Cô biết anh chưa tới mười hai giờ, và cô sắp chết rồi.

“Sao chúng ta không đi về phía nam và quên phía đông đi?”

Grant hất đầu ngược lại hướng họ đã đi qua. “Bởi vì bọn chúng. Chúng không phải người của Turego, nhưng Turego sẽ sớm đoán được chúng ta đi theo hướng này và đuổi theo. Hắn sẽ không để chính phủ phát hiện ra hoạt động bí mật của mình. Vì thế… chúng ta phải làm khó hắn một chút.”

Anh nói có lý. Cô không thích thế, nhưng nó có lý. Jane chưa từng đến vùng ven biển Caribe của Costa Rica nên không biết sẽ ra sao, nhưng ắt hẳn phải khá hơn là bị Turego giam giữ. Dù là gặp rắn độc, cá sấu, cát lún, hay bất cứ thứ gì cũng vẫn khá hơn làm tù binh của Turego. Cô sợ đến đó sẽ gặp đầm lầy. Sau khi dứt khoát tư tưởng, cô quay lại vẫn đề cấp bách nhất. “Khi nào chúng ta có thể nghỉ ngơi? Anh uống? Và, thẳng thắng nhé, ngài ATTILA, anh có thể có bàng quang to cỡ bang New Jersey, nhưng tôi thì phải đi đấy!” Một lần nữa cô thấy môi Grant bất giác cong lên như thể anh sắp cười. “Chúng ta chưa thể dừng lại. nhưng cô có thể ăn trong khi đi. Về chuyện còn lại, tạm thời giải quyết đằng sau cái cây kia vậy.” Cô quay đầu nhìn theo hướng tay anh chỉ và thấy một thân cây có những hốc rễ khổng lồ. Cô lao mình vào chỗ ẩn náu đó.

Khi họ bắt đầu đi tiếp, Grant đưa cho cô thanh thức ăn gì đó, đen cứng và có vị hơi giống thịt, nhưng sau khi nhấm nháp nó, cô quyết định thôi không hỏi anh nó là gì. Thức ăn làm dịu cái dạ dày trống rỗng của Jane, sau khi uống vài ngụm nước, cô cảm thấy khỏe hơn, chân cũng không còn bủn rủn. Grant cũng nhai một thanh, chứng tỏ anh ta vẫn có dấu hiệu của người bình thường.

Cứ như thế, sau khi đi bộ liên tục vài giờ, Jane bắt đầu kiệt sức. Chân nam đá chân chiêu, cô cảm thấy mình cứ như đang phải lội bì bõm trong dòng nước lưng chừng đầu gối. Nhiệt độ cứ tăng đều đặn, thậm chí họ đi dưới tầng lá dày cộm mà nhiệt độ như trên ba mươi hai độ rồi. Không khí ẩm thấp vắt kiệt sức của Jane khi cứ liên tục đổ mồ hôi và mất nước. Khi cô định nói với Grant rằng mình không thể bước nổi nữa, anh quay lại và dùng đôi mắt của chuyên gia để đánh giá cô.

“Ở đây chờ tôi tìm kiếm chỗ trú. Trời sắp mưa rồi, vì thế có lẽ chúng ta sẽ phải đợi mưa tạnh đã. Trông cô cũng kiệt sức quá rồi.”

Jane bỏ mũ xuống và lấy tay lau mồ hôi trên mặt, cô mệt đến nỗi không đáp nổi lời nào trước khi anh đi. Làm thế nào anh biết trời sẽ mưa chứ? Hầu như ngày nào trời cũng mưa, dĩ nhiên là không phải thầy bói cũng biết trời sẽ mưa, nhưng cô không nghe thấy sấm chớp.

Grant quay lại rất nhanh rồi dắt tay cô đến một ụ đất nhỏ rải rác nhiều đá cuội, chứng tỏ đây từng là núi là của Costa Rica. Anh lấy con dao từ thắt lưng ra cắt những cành cây nhỏ và dùng dây leo buộc chúng lại, rồi dùng những bó cây này làm cột chống cho cái chòi tạm của mình. Anh hô biến từ trong ba lô ra một cái lều để làm mái che. “Nào, chui vào nghỉ chút đi”, anh cằn nhằn khi thấy Jane chỉ đứng nhìn chằm chằm vào căn chòi một cách kinh ngạc.

Jane ngoan ngoãn chui vào, thở ra khoan khoái khi giũ cái ba lô xuống và thả lỏng cơ thở đang đau nhức. Cô bắt đầu nghe thế tiếng sấm từ đằng xa, bất kể người đàn ông này kiếm sống kiểu gì, nhưng chắc chắn một điều là anh ta biết cách sống sót trong rừng rậm.

Grant cũng bò vào mái chòi rồi bỏ ba lô xuống. Anh lôi ra vài hộp lương khô, có vẻ anh định ăn trong khi đợi mưa tạnh.

Jane ngồi thẳng dậy và chồm tới nhìn những cái hộp. “Đó là cái gì vậy?”

“Thức ăn.”

“Loại thức ăn gì?”

Anh nhún vai. “Tôi chưa bao giờ nhìn để coi nó là gì. Nghe lời tôi: Đừng nghĩ về nó. Chỉ ăn thôi.”

Cô giữ tay Grant lại khi anh bắt đầu khui hộp. “Đợi đã. Tại sao chúng ta không để dành những thứ đó cho tình huống bắt buộc?”

“Đây là tình huống đó đấy”, anh lầm bầm. “Chúng ta phải ăn.”

“Phải, nhưng chúng ta không nhất thiết phải ăn thứ đó!”

Anh bắt đầu cáu tiết. “Em yêu, chúng ta sẽ phải ăn cái này, hoặc là hai hộp nữa cũng y hệt như nó đấy!”

“Ồ anh trung thành với nó nhỉ”, cô chế giễu anh rồi kéo cái ba lô của mình lại. Jane sục sạo tìm trong đó và lôi ngay ra một cái gói nhỏ được quấn trong chiếc khăn tắm. Cô vênh vênh đắc thắng khi mở nó ra, có hai cái sandwich đã bị bẹp nhưng vẫn còn ăn được, rồi quay lại cái túi để tìm tiếp, tự hào lôi ra hai hộp nước cam ép. “Đây này!”, cô hân hoan nói, đưa cho anh một hộp. “Một miếng sandwich bơ đậu phộng và mứt quả, một hộp nước cam ép. Protein, khoáng chất và vitamin C. Chúng ta còn đòi hỏi gì nữa nào?”

Grant cầm miếng sandwich và bật nắp hộp nước cô đưa, nhìn không thể tin được. Anh chớp mắt một cái, rồi một chuyện kinh ngạc đã xảy ra: Anh cười. Đấy không giống một nụ cười cho lắm. Nó chỉ hơn một thanh khàn khàn bực tức chút xíu mà thồi, nhưng nó làm lộ ra hàm răng trắng sáng và khiến khóe mắt anh nheo lại. Nụ cười đó khiến Jane thấy vui vẻ. Rõ ràng anh hiếm khi cười, và cô cảm thấy vừa thích thú vì đã làm anh cười vừa buồn vì anh có quá ít thứ để vui. Không có tiếng cười cô sẽ không bao giờ giữ được tinh thần, thế nên cô biết nó quý giá thế nào.

Grant vừa nhai sandwich, vừa thưởng thức bơ đậu và mứt quả ngọt ngào. Cứ cho là bánh mì hơi bị thiu thì sao chứ? Với bữa tiệc ngoài dự kiến này thì bánh mì có cũ cũng chẳng sao. Anh ngả người ra, dựa vào ba lô, duỗi thẳng hai chân trước mặt. Mưa bắt đầu rơi lộp độp trên mái chòi. Cho dù bọn chúng có dẫn theo đám thợ săn người da đỏ cũng không thể lần ra dấu vết của họ khi trời mưa như trút nước thế này, mà anh không nghĩ bọn chúng sẽ làm thế. Từ lúc nhìn thấy chiếc trực thăng sáng hôm đó, đây là lần đầu tiên Grant thấy nhẹ nhõm, cảm giác bất an không còn lẩn quẩn bên anh nữa.

Anh ăn nốt miếng sandwich và tu hết phần nước cam còn lại, rồi liếc qua thấy Jane đang mút mứt quả trên ngón tay một cách ngon lành. Cô ngước lên thấy Grant đang nhìn mình và mỉm cười vui vẻ, rồi tiếp tục liếm sạch những ngón tay.

Không như lý trí, cơ thể Grant căng ra cồn cào đầy kháo khát, anh kinh ngạc vì sự cuốn hút mãnh liệt này. Jane là một phụ nữ xinh đẹp, đúng thế, nhưng tất cả đều không phải như anh nghĩ. Anh nghĩ mình sẽ đi cứu một quý cô vừa ra mắt giới thượng lưu, hư hỏng, vô tích sự và xấu tính, thay vì thế cô can đảm, có nghị lực, tự bỏ trốn vào rừng rậm cùng với hai cái bánh sandwich bơ đậu phộng và vài lon nước làm thực phẩm dự trữ. Cô cũng mặc quần áo bình thường, với đôi bốt chắc chắn kết hợp với quần kaki xanh lá, và áo khoác ngắn tay màu đen. Dù không hợp thời trang nhưng nhìn chiếc quần ôm gọn cặp mông săn chắc của cô, anh vẫn bị phân tâm. Grant không thể ngăn mình dùng đôi mắt đàn ông để đánh giá cặp mông tròn mềm mại đó.

Trông cô có nhiều điều mâu thuẫn. Một quý cô giàu có, có hoang dã đến nỗi bị truất quyền thừa kế, và từng là tình nhân của George Persall, nhưng trên mặt lại không có bất cứ dấu hiệu nào của cuộc sống vất vả. Nếu có chăng thì là nét cởi mở và sự ngây thơ như một đứa trẻ yêu đời với đôi mắt màu nâu sẫm. Gương mặt cô luôn hiện hữu vẻ tinh nghịch nhưng lại rất gợi cảm. Mái tóc dài màu nâu sậm xõa tung trên bờ vai. Cô thả chúng buông hờ hững ôm lấy khuôn mặt.

Đôi mắt nâu dài hơi nheo lại, xương gò má cao cao làm anh nghĩ cô có chút dòng máu da đỏ trong người. Một vết tàn nhang nho nhỏ nhảy múa trên đôi gò má thanh nhã và sống mũi dễ thương. Miệng cô mềm mại mà đầy đặn, môi trên dày hơn nên trông cô gợi cảm một cách lạ lùng. Nhìn tổng thể cô không đẹp lắm, nhưng ở cô có sự tươi mát, đầy hương vị làm lu mờ tất cả phụ nữ mà anh từng biết.

Dĩ nhiên là anh chưa bao giờ “tiếp xúc thân mật” với đầu gối của người phụ nữ nào khác.

Thậm chí bây giờ nghĩ lại chuyện đó, Grant vẫn thấy tức tối. Một phần là tức vì bản thân đã lơ là để mình bị tấn công bởi một người bình thường! Nhưng phần khác là tức giận vì bản năng đàn ông. Giờ bất cứ khi nào Jane ở trong tầm tấn công, anh đều nhìn vào đầu gối của cô. Sự thật là cô tự vệ, các thế tự vệ của Jane nói cho anh biết cô đã được huấn luyện chuyên nghiệp, và đó là một sự mâu thuẫn nữa. Cô không phải chuyên gia, nhưng cô biết phải làm gì. Tại sao một cô nàng ăn chơi, hư hỏng, hoang dã lại biết mọi cách tự vệ? Có nhiều chi tiết không thể nào ghép lại với nhau, và Grant luôn bực bội mỗi khi nghĩ đến nó.

Anh cảm thấy toàn bộ hoạt động lần này hơi ảm đạm. Tình thế của họ có chút tuyệt vọng, bất kể là trong lúc này họ khá an toàn. Họ có thể xoay xở để cắt đường những tên lính, bất kể chúng làm việc cho ai, nhưng với Turego lại là chuyện khác. Đoạn phim không phải là vấn đề duy nhất nữa. Turego hoạt động mà không có sự đồng ý của chính phủ, nếu như Jane phản cung và cho lời khai chống lại Grant, anh phải trả giá bằng chức vụ của mình, cũng có thể là cả sự tự do của anh nữa.

Grant có trách nhiệm cứu cô ra, nhưng vụ này không còn đơn giản là ra ra vào vào như anh đã hoạch định. Từ lúc thấy Pablo lơ đễnh dựa vào trực thăng đợi họ đến, anh đã biết kết hoạch đã bị lộ. Pablo không phải loại người chờ đợi hờ hững như thế, từ lúc Grant quen biết anh ta, anh biết Pablo lúc nào cũng khẩn trương, sẵn sàng để cất cánh, luôn luôn ngồi trong buồng lái với động cơ mở sẵn. Thái độ cố ý nhàn nhã rõ ràng muốn ám chỉ cho Grant biết. Có lẽ Pablo đã cố cảnh báo anh. Anh không cách nào biết chắc được.

Giờ anh phải đưa Jane ra khỏi khu rừng và băng qua một đầm lầy phía nam, đằng sau họ là bọn Turego đang ráo riết đuổi theo. Nếu may mắn, ước chừng khoảng một ngày hoặc tầm đấy, họ có thể tìm thấy một ngôi làng và đi nhờ xe, nhưng làm được hay không còn phụ thuộc vào việc Turego đã đuổi theo sát đến đâu.

Và trên hết, anh không thể tin cô tiểu thư này. Cô ta hạ tên lính đó quá dễ dàng, và chẳng mất một sợi tóc nào. Cô ta quá điềm tĩnh trong toàn bộ câu chuyện này. Cô không biểu hiện như lẽ thường phải thế, và điều đó khiến nghi ngờ cô nàng là một kẻ nguy hiểm.

Grant đề phòng Jane, nhưng cùng lúc đó anh thấy mình không thể không nhìn ngắm cô ta. Cô ta quá gọi cảm, căng tràn nhựa sống và đẹp lạ lùng như một nhánh lan rừng. Nếu anh ngủ với cô ta thì sẽ như thế nào? Liệu cô ta có tận dụng những đường cong duyên dáng của mình để khiến một người đàn ông chìm đắm? Có bao nhiêu người bị cuốn hút bởi gương mặt tươi tắn đó? Turego có phát cuồng vì ham muốn cô ta không, dẫu biết có thể cưỡng bức cô ta bất cứ lúc nào nhưng bản thân hắn lại bị bản năng chinh phục cô ta ăn tươi nuốt sống, muốn cô tự nguyện dâng hiến? Làm thế nào cô ta có thể điều khiên hắn? Không điều nào trong đó xác định được tính cách của cô ta, trừ khi cô ta bỡn cợt với đàn ông vì sự ích kỷ, đàn ông càng nguy hiểm thì càng vui khi điều khiển được anh ta,

Grant không muốn cô ta có sự ảnh hưởng đó với mình, cô ta không đáng. Bất kể cô ta hấp dẫn, lôi cuốn thế nào với đôi mắt nâu tối đó, thì chỉ đơn giản là cô ta không đáng. Grant không cần cái kiểu phụ nữa phiều phức như thế, anh chỉ muốn cứu cô ta ra, nhận tiền rồi trở về với cuộc sống biệt lập ở nông trại. Rồi anh cảm thấy mình bị kích thích khi đối đầu với nguy hiểm lôi kéo và mời gọi. Cây súng như một phần của cơ thể Grant, và con dao vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay cứ như thể anh chưa bao giờ bỏ nó xuống. Tất cả những bản năng xưa kia vẫn còn đó, và sự đen tối lan ra khắp người khi anh tự hỏi một cách chua chát rằng liệu mình có thể hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống đó hay không. Sự khát máu vẫn còn trong anh, và có lẽ anh đã hạ sát tên lính lúc nãy nếu cô ta không đá cây súng văng lên.

Có phải một phần của sự say máu khiến anh muốn đè Jane xuống bên dưới cơ thể mình và nhấn chìm bản thân trong cô cho đến khi mất trí vì khoái lạc? Nguyên nhân còn lại vừa phát sinh cách đây vài giờ trong phòng ngủ của Jane, khi anh cảm nhận bờ ngực tròn trịa mượt mà của cô trong tay mình. Nhớ đến điều đó, anh lại muốn ngắm hình dáng gò ngực cô xem thế nào, đầu nhũ hoa xinh hay to tròn, màu hồng hay nâu. Ham muốn làm anh căng cứng, và anh nhắc bản thân mình rằng điều đó cũng bình thường thôi vì đã lâu anh không có người phụ nữ nào. Nếu không có gì khác, Grant sẽ vui mừng vì cảm xúc ấy chứng minh rằng anh vẫn còn chức năng đó.

Jane ngáp và chớp mắt nhìn anh như một con mèo ngái ngủ. “Tôi ngủ một chút”, cô thông báo, rồi cuộn người lại trên nền đất. Cô gối đầu trên cánh tay, nhắm mắt và ngáp một cái nữa. Grant nheo mắt lại nhìn cô. Khả năng thích nghi của cô lại là một chi tiết không khớp của bài toán đố này. Lẽ ra cô phải than vãn và chê bai rằng mình không thoải mái thế này thế kia hơn là điềm tĩnh cuộn mình ngủ trưa trên mặt đất. Nhưng đánh một giấc ngủ trưa có vẻ ý tưởng tốt trong lúc này, anh nghĩ mình.

Grant nhìn quanh. Mưa bắt đầu trút xuống theo đúng nghĩa đen, dội qua vòm lá và biến nền đất rừng thành suối. Những cơn mưa xối xả liên miên cuốn hết chất dinh dưỡng trong đất, làm cho nơi có nhiều cây cối và động vật nhất trên thế giới cũng lại là nơi đất đai cằn cội nhất. Ngay lúc này cơn mưa cũng giúp họ xóa đi giấu vết và không bị phát hiện. Lúc này họ vẫn được an toàn, và lần đầu tiên Grant cho phép mình cảm nhận được tình trạng mệt mỏi của các cơ bắp. Có lẽ anh cũng nên nghỉ ngơi một chút và sẽ thức dậy khi tạnh mưa.

Grant lay vai Jane khiến cô tỉnh giấc, ngái ngủ nhìn anh. “Nằm xích vài, đấu lưng lại với cột chống ấy”, anh ra lệnh, “Chừa chỗ cho tôi còn duỗi chân”.

Jane bò lết như anh chỉ và duỗi người ra, thở dài khoan khoái. Grant đẩy ba lô của họ qua một bên rồi nằm xuống bên cạnh cô, thân hình to lớn của anh ở giữa cô và mưa. Anh nằm ngửa, lấy tay làm gối. Duỗi người không một tiếng động, không ngáp, không thở dài. Anh chỉ đơn giản là nằm xuống, nhắm mắt lại và ngủ. Jane im lìm ngắm anh, mắt cô lướt trên nét mặt như chim ưng của anh, cô để ý thấy vết sẹo chạy dọc bên má trái. Anh ta bị vết sẹo đó như thế nào? Quai hàm anh bị râu che mờ do nhiều ngày không cạo, và Jane để ý thấy râu anh đen hơn tóc rất nhiều. Chân mày và mí mắt đen làm đôi mắt màu hổ phách của anh sáng hơn, gần như màu vàng của mắt đại bàng.

Trời mưa làm cô có cảm giác rùng mình sau cái nóng khắc nghiệt suốt ngày dài, theo bản năng, Jane nhích gần vào anh tìm sự ấm áp. Anh quá ấm áp… và cô cảm thấy an toàn… an toàn hơn bất cứ lúc nào kể từ khi cô tròn chín tuổi tới giờ. Cô ngủ thiếp đi với một tiếng thở dài khe khẽ.

Một lúc sau đó, mưa tạnh đột ngột, và Grant giật mình thức giấc ngay lập tức như một cái công tắc đèn vừa được bật lên. Các giác quan của anh ở trong chế độ cảnh giác ngay tức thì. Grant định đứng dậy, nhưng anh nhận ra răng Jane đang nằm gối đầu trên cánh tay mình và tay choàng qua ngực anh. Sự bất ngờ này làm anh chết lặng. Làm thế nào cô ta có thể nằm gần đến thế mà anh không hề biết?

Anh ngủ nhạy như một con mèo, tỉnh giấc ngay nếu có dù chỉ là một âm thanh hoặc một cử động nhỏ nhất, nhưng rõ ràng là người đàn bà chết tiệt này đã bò lên cả người mình mà anh thậm chí còn không hề hay biết gì. Cô ta chắc hẳn phải thấy nản lắm, anh nghĩ một cách tức tối. Grant giận chính mình và cả Jane nữa, vì sự kiện bất ngờ này nói lên rằng anh đã sa sút thế nào trong năm qua. Sự lơ đễnh này có thể khiến họ phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Anh phải đi, hoặc là anh sẽ chiếm lấy cô ta ngay tại đây, trên nền đất cứng như đá. Kinh tởm chính mình vì đã để cô ta quyến rũ, anh dịch cánh tay dưới đầu Jane rồi lay vai cô. “Thức dậy đi”, anh nói cộc lốc.

Jane càu nhàu gì đó, trán nhăn lại nhưng không mở mắt, rồi trán cô giãn ra và ngủ tiếp. Grant hết kiên nhẫn nổi, lắc mạnh vai cô lần nữa. “Này, thức dậy đi.”

Jane lăn qua nằm sấp và thở dài đánh thượt, gối đầu trên tay anh để tìm tư thế dễ chịu hơn. “Thôi nào, chúng ta phải đi”, anh nói, lay cô mạnh hơn. “Thức dậy!” Đang lơ mơ ngủ cô bèn đập một cái, như thể anh là một con ruồi phiền toái rồi hất tay anh ra. Grant cáu tiết chộp lấy vai Jane, kéo cô ngồi dậy, lắc cô lần nữa. “Chết tiệt, cô tỉnh chưa? Đứng dậy đi nào, em yêu, chúng ta còn phải đi tiếp.” Cuối cũng Jane cũng choàng tỉnh, lảo đảo chớp mắt, nhưng không thèm đứng lên.

Lầm bầm chửi thề, Grant kéo cô dậy. “Tránh qua bên kia”, anh nói, xoay người Jane qua một bên và phát mạnh vào mông, thúc cô bước đi trước khi anh quay lại dọn cái chòm tại của họ.
Bình Luận (0)
Comment