Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 104

Nhờ có Tiểu Hổ nói đỡ, Tiểu Mộc Tượng về nhà chỉ bị La Phi quở trách vài câu, trừ bớt tiền tiêu vặt, sau đó mọi chuyện êm đềm trôi qua. Về phần mua vải dệt, dù sao thứ đồ này để vài năm cũng không hỏng, chỉ cần nghĩ ra thứ để may vá là được. Còn chỉ thêu vốn là thứ cần thiết ở vùng nông thôn từ trước tới nay.

Tiểu Mao Lư đã quyết định xong, tuy Thạch Thường Nhạc nói không cần nhưng nó vẫn muốn thêu một bức bình phong. Còn hai năm mới đến ngày thành thân, trong vòng hai năm tới chuyên tâm thêu thùa, nó không tin mình không làm xong!

Còn có, nếu muốn thành thân nó còn phải may hỉ phục.

Vốn nó luôn mong cha La sẽ may cho nó, nhưng hiện tại nó đã thay đổi suy nghĩ. Cả đời chỉ thành thân một lần, chỉ mặc bộ hỉ phục ấy một lần, để cha may cho cũng không hợp lý!

Hơn nữa nếu ngay cả chuyện cỏn con ấy cũng không làm tốt, sao nó còn dám mở miệng xin được thành thân sớm?

Ít nhất nó phải dùng hành động để người nhà mình và Thạch Thường Nhạc biết rằng nó thực sự nghiêm túc với hôn sự này.

"Sớm biết suy nghĩ như vậy có phải lúc này hỉ phục của con đã làm xong rồi không?" La Phi chọc chọc cái trán con trai thứ: "Về sau không được chạy loạn, ngoan ngoãn ở nhà học thêu thùa cho ta."

"Con biết rồi thưa cha." Nếu là trước kia Tiểu Mao Lư sẽ nhảy dựng lên phản kháng, nhưng lần này nó vô cùng nhu thuận, chỉ lè lưỡi một cái rồi thành thật ngồi xuống vẽ phác thảo bộ hỉ phục của mình.

"Được rồi, con cũng đừng lo lắng." La Phi thở dài: "Cha hứa với con, chỉ cần mỗi ngày con luyện tập chăm chỉ, cha sẽ giúp con thêu ra một bức bình phong độc nhất vô nhị, Thạch Thường Nhạc nhất định sẽ thích."

"Thật sao cha?"

"Cha đã bao giờ lừa con chưa?"

"Lần trước! Còn có lần trước nữa! Lần trước nữa nữa! Gần đây nhất cha với ba ba chôn hạt gì vàng vàng trong bếp, con hỏi cha đó là cái gì, cha nói đó là hạt lạc, gieo xuống để sang năm nảy mầm, thế là con chờ suốt cả năm!" Tiểu Mao Lư vừa nói đến đây liền bực bội, sao nó có thể ngốc nghếch vậy cơ chứ!

"Khụ, khi ấy nếu ta nói là hạt vàng con cũng không biết đó là cái gì." La Phi mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: "Không phải chỉ lừa con một lần thôi sao, vậy mà nhớ đến tận bây giờ?"

"Ai bảo chỉ lừa một lần! Có lần ba ba hôn cha, con nhìn thấy, cha nói với con là ba ba đang kiểm tra xem trên mặt cha có mọc gì không! Thế mà con vẫn tin!"

"Rồi rồi rồi, con đúng là đứa nhỏ bướng bỉnh, coi như con trí nhớ tốt được chưa!" La Phi nhịn không được mà nhủ bụng: sao lại giống mình hồi nhỏ thế không biết! Bực!

"Nhìn nó tôi lại nhớ thời chúng mình mới bên nhau." Tịch Yến Thanh thừa dịp con trai vào buồng tập thêu, kéo tay La Phi ra ngoài nói thầm: "Bướng y như em."

"Ừm, đúng là giống nhau như đúc!" La Phi nhớ lại ngày mình còn trẻ, dường như đã trôi qua một thế hệ, lúc ấy không rõ vì lý do gì mà y rất "đanh đá". Hiện tại ngẫm lại thấy mình quá ngốc.

"Cho nên em đừng lo, gả nó đi, dần dần nó sẽ tốt lên. Tôi tin đứa con thứ nhà mình cũng giống em mà thôi, chỉ cần ở cạnh người mình thích tự nhiên sẽ học được cách làm bản thân mình tốt lên." Tịch Yến Thanh đỡ La Phi ngồi xuống ghế, giúp y xoa bóp bả vai.

"Cũng mong là vậy. Nếu nó cứ mãi bướng bỉnh em cũng không dám kết thông gia với nhà họ Thạch." Ở thời hiện đại, hai người có tình ý với nhau có nhiều điều kiện gặp mặt và giao lưu hơn, còn thời này thì khác, thông thường mấy tháng mới gặp nhau một lần, thậm chí chỉ được nhìn thoáng qua. Trong tình huống như vậy, rất khó để tìm hiểu thật kĩ đối phương, hai người thích nhau thường chỉ có thể nhìn thấy mặt tốt của người kia.

Nhưng làm gì có ai tốt toàn diện? Sau khi thành thân sớm chiều kề cận, củi gạo dầu muối mỗi ngày đều phải tính toán, trở thành phu thê sẽ gặp chuyện phiền phức hơn, nhất là sau khi sinh con, trách nhiệm của hai người ngày càng nặng nề. Nếu không thể san sẻ với nhau, không thể hiểu cho nhau, e là rất khó bền lâu.

Tiểu Hổ - đứa nhỏ thừa hưởng nhiều đặc điểm giống với Tịch Yến Thanh – vẫn khiến La Phi yên tâm hơn, cả về ngoại hình lẫn tính cách. Nhưng Tiểu Mao Lư lại khiến y lo lắng không thôi.

Thạch Thường Nhạc là một công tử ưu tú, La Phi lo rằng sau khi thành thân một thời gian, đứa nhỏ nhà mình sẽ cảm thấy tự ti.

Đương nhiên cũng có thể do y suy nghĩ nhiều. Có điều bằng tất cả mọi giá, y vẫn hy vọng con trai thứ của mình có thể trở nên ngày càng tốt đẹp hơn, kể cả học vấn lẫn kĩ năng mưu sinh nào đó, dù sao thì tương lai đâu ai dám nói trước.

Gần đây La Phi luôn có cảm giác bồn chồn, y thường cảm thấy mình và Tịch Yến Thanh sắp rời khỏi nơi này. Nó không giống cảm giác của người hấp hối sắp lìa đời, mà càng giống cảm giác của một người sắp trở về cố hương.

Cố hương là nơi nào, đương nhiên là xuyên về thời hiện đại nơi bọn họ sinh ra và lớn lên.

"Đang nghĩ gì thế?" Tịch Yến Thanh ôm La Phi từ phía sau, nhẹ nhàng gặm vành tai y. Hắn phát hiện vài ngày gần đây La Phi thường xuyên thất thần.

"Dạo này em hay có giấc mơ kì lạ." La Phi vuốt ve bàn tay Tịch Yến Thanh: "Anh còn nhớ điểm du lịch nơi chúng ta gặp tai nạn trước khi xuyên đến đây không? Em nằm mơ thấy em và anh cùng rơi xuống một vách núi đen ngòm."

"Hay là do mệt mỏi quá chăng?"

"Hẳn là không phải đâu, gần đây em cũng đâu vất vả làm lụng gì."

"Tuy không làm gì vất vả nhưng cũng đau đầu chuyện của mấy đứa nhỏ." Năm nay Tiểu Hổ sẽ thành thân, tuy rằng mọi việc đều đã chuẩn bị chu toàn nhưng La Phi vẫn lo thiếu sót gì đó, ngoài ra còn chăn tân hôn chưa may, vân vân... Kỳ thực cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng chính những chuyện lặt vặt mới hay khiến người ta phiền lòng: "Lát nữa tôi nhờ Lạc Thiên Khải tới bắt mạch cho em, đừng làm tôi lo lắng."

Ba năm trước Lương đại phu và thê tử đều lần lượt qua đời, hiện tại Lạc Thiên Khải là lương y duy nhất của thôn Hoa Bình, hơn nữa nói đệ tử còn cao tay hơn sư phụ là không ngoa. Thậm chí còn có thôn dân nơi khác tìm tới nhờ hắn bắt bệnh.

Trừ Thạch Thích, Tịch Yến Thanh tin tưởng trình độ y thuật của Lạc Thiên Khải nhất. Mà Lạc Thiên Khải cũng có giao tình tốt với bọn họ.

"Gần đây ngủ không ngon sao?" Lạc Thiên Khải nhìn sắc mặt La Phi sau đó xem mạch.

"Ừm, luôn mơ thấy ác mộng. Hôm sau không thể tỉnh táo." La Phi day day đỉnh đầu.

"Suy nghĩ quá mức khiến thân thể suy kiệt, vẫn là nên buông bỏ một số muộn phiền trong lòng." Lạc Thiên Khải dừng tay nói: "Ta kê an thần dược cho ngươi uống, ban ngày nên ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, đừng ru rú trong nhà mãi."

"Được, còn điểm gì cần chú ý nữa không?" Tịch Yến Thanh hỏi.

"Không sao đâu, Tịch huynh đệ cũng đừng lo lắng, để La Phi nghỉ ngơi đầy đủ là được." Lạc Thiên Khải nói xong thì đưa phương thuốc cho Tịch Yến Thanh: "Dược chỗ ta không đủ, thiếu một số vị nên ngươi phải lên trấn một chuyến vậy."

"Ừm, có cần kiêng ăn gì không?" Trong đơn thuốc có vài vị thuốc lạ, Tịch Yến Thanh cẩn thận hỏi lại.

"Không ăn cay, không ăn đồ lạnh, đồ sống, còn lại không cần kiêng gì."

Tịch Yến Thanh gọi Tiểu Hổ vào buồng, dặn nó lên trấn mua thuốc cho cha, mặt khác còn hỏi La Phi có thèm ăn gì không để con trai tiện đường mua về.

Tiểu Hổ đương nhiên không dám trì hoãn, ra roi thúc ngựa phi lên trấn Tùng Lâm, giữa trưa về đến nhà chẳng những mua được thuốc, mua đồ ăn cho cha, mà nó còn dẫn theo một người trở về.

Thạch Thường Nhạc vốn đang bận rộn nhưng nghe tiểu nhị ngoài tiệm thuốc bẩm báo rằng đại công tử Tịch gia tới mua thuốc, hình như trong nhà có người ốm, hắn bèn buông hết mọi việc trên tay, vội vàng cưỡi ngựa phi về thôn Hoa Bình. Trên đường tình cờ bắt gặp Tiểu Hổ.

"Chỉ là chút bệnh vặt thôi, mất công ngươi lặn lội xa xôi." La Phi cười cười: "Ngồi đây nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng quá."

"Cha, từ nay về sau con hứa không làm người phiền lòng nữa." Tiểu Mao Lư nghe Lạc Thiên Khải bắt bệnh cho cha La thì trong lòng vô cùng áy náy. Nó cảm thấy trong nhà này người khiến cha phải suy nghĩ nhiều nhất chính là nó. Người hay gây chuyện nhất cũng chính là nó.

"Rồi rồi, cha tin tưởng con lần này." Nói xong lo hỏi Thạch Thường Nhạc: "Thường Nhạc, có vội về không?"

"Không ạ, La Phi thúc thúc có việc gì cứ phân phó cho con."

"Vậy lát nữa con đi theo ta và Tịch thúc thúc ra ngoài một chuyến."

"Con thì sao, con thì sao?" Tiểu Mao Lư lanh chanh lên tiếng.

"Con đương nhiên là ở nhà nấu cơm trưa, chẳng lẽ Thường Nhạc ca ca tới chơi mà con không buồn làm cơm mời huynh ấy sao?" Tịch Yến Thanh nói dứt lời thì nhìn về phía Thạch Thường Nhạc: "Tức phụ nhi như vậy, Thường Nhạc con dám thú không?"

"Ai bảo con không nấu!" Tiểu Mao Lư vội cướp lời trước khi Thạch Thường Nhạc kịp lên tiếng: "Cơm trưa nay con phụ trách! Bảo đảm lát nữa mọi người về sẽ có đồ ăn nóng hổi!"

"Được, vậy cha giao việc này cho con." La Phi nói xong thì khoác kiện áo mỏng rồi bước ra ngoài.

Tịch Yến Thanh đi cùng dìu y, còn Thạch Thường Nhạc trước khi đuổi theo hai vị tiền bối vẫn không quên an ủi tiểu hôn thê đang phụng phịu vì không được đi cùng: "Ngươi vất vả rồi, lát nữa về ta có thưởng."

Tiểu Mao Lư vội hỏi: "Thưởng cái gì nha?"

Thạch Thường Nhạc đương nhiên không nói, chỉ cười cười vỗ nhẹ đỉnh đầu Tiểu Mao Lư rồi rảo bước đuổi theo La Phi và Tịch Yến Thanh.

Tiểu Mao Lư chưa có được đáp án nhưng lại được vuốt tóc, một động tác vô cùng đơn giản lại khiến nó như được tiêm máu gà, một lát sau đã nghĩ ra một danh sách những món ăn sở trường của mình, chuẩn bị bắt tay nấu nướng.

Nó là đứa sành ăn – cha La nói vậy. Cho nên nó biết nấu rất nhiều món, trong đó sở trường là các món ăn mặn.

Nhưng Lạc đại phu nói cha La phải ăn thanh đạm.

Vì thế Tiểu Mao Lư lật đật chạy sang nhà cô cô sát vách cầu cứu: "Cô cô, Thường Nhạc ca ca tới chơi, con phải nấu cơm trưa, cô cô dạy con mấy món ăn thanh đạm chút, mấy món dễ làm nhưng ngon miệng ấy ạ."

Đứa nhỏ thứ hai của La Như là một tiểu cô nương. Lúc này nó cũng bắt đầu học nấu ăn, nghe vậy liền đòi Tiểu Mao Lư cho học cùng.

Tiểu Mao Lư là con lừa thông minh, trước kia nó không để tâm học hành nên chẳng làm gì nên hồn, nhưng khi nó thực sự nghiêm túc thì năng lực nhận thức rất tốt. La Như dạy một lần Tiểu Mao Lư đã nhớ kĩ, sau đó về nhà bắt đầu cắt cắt thái thái.

Lại nói nhóm người La Phi bên ngoài, sau khi ra khỏi cửa liền đi dạo tới khúc sông nơi La Phi lần đầu xuyên đến, lúc này băng trên mặt sông còn chưa tan hết. La Phi cũng không biết vì sao mình lại đi tới đây.

Đáy mắt Tịch Yến Thanh hiện lên một tia ưu sầu: "Sao lại ra đây?"

Mùa hè còn đỡ, lúc này tiết trời lạnh cắt da cắt thịt.

La Phi lắc đầu, ngược lại nhìn về phía Thạch Thường Nhạc nói: "Thường Nhạc, nếu để con thú Vũ Phi trong năm nay... con cảm thấy phụ thân và cha con có đồng ý hay không?"

Vừa rồi trên đường đi, Thạch Thường Nhạc đang nghĩ cách làm sao mở lời nói đến chuyện này, đột nhiên La Phi lại chủ động nhắc tới, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng. Có điều rất nhanh hắn đã điều chỉnh lại vẻ mặt, nở nụ cười gượng gạo nói: "La thúc thúc, chỉ sợ người chê cười, lúc trước con đã nói chuyện này với phụ thân và cha, bọn họ nói với con rằng chỉ cần được sự chấp thuận của Tịch thúc thúc và La thúc thúc, bọn họ đương nhiên sẽ không phản đối."

La Phi thở phào: "Vậy chọn ngày đẹp, ta và Tịch thúc thúc sẽ tới Thạch phủ bàn chuyện."

Thạch Thường Nhạc không dám tin vào tai mình: "Người... người nói thật ạ?"

La Phi cười cười vỗ vai Thạch Thường Nhạc, sau đó kéo tay Tịch Yến Thanh nói: "Thanh ca, qua bên kia một chút đi."

Người trầm ổn như Thạch Thường Nhạc cũng nhịn không được mà tự cắn vào tay mình một cái, xác định có cảm giác đau, đây không phải là mơ, lúc này hắn mới mừng rỡ ra mặt. Chỉ là rất nhanh sau đó, hắn lại bắt đầu lo lắng. Mấu chốt là vì nhạc phụ tương lai La Phi của hắn có gì đó khác thường. Phải biết rằng từ trước đến nay y rất phản đối chuyện cho Tiểu Mao Lư thành thân trước mười tám tuổi.

Trên thực tế La Phi rất kiên định với quan điểm của mình, chưa nói đến mười sáu, nơi này mười ba mười bốn tuổi đã có thể thành thân, nhưng y cảm thấy Tiểu Mao Lư không thể như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, chủ yếu là vì y muốn để Tiểu Mao Lư trưởng thành hơn một chút, hy vọng nếu có chuyện gì xảy ra nó có thể xử lý tốt.

Nhưng hiện tại, đột nhiên La Phi nhận ra mình đã bao bọc đứa nhỏ quá mức.

Mỗi thời đại một cách sống, cho dù y che chở đứa nhỏ rất kín kẽ nhưng rồi sẽ có một ngày nó phải bay đi, nó sẽ phải tự giải quyết mọi chuyện bằng năng lực của nó.

Ngoài mặt Tịch Yến Thanh tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng hắn rất bức bối khi thấy La Phi tựa như đang căn dặn hậu sự trước khi qua đời. Hắn nắm chặt tay La Phi: "Em thật sự không có chuyện gì chứ?"

La Phi hỏi: "Anh có trách em tự tiện quyết định không?"

Tịch Yến Thanh thở dài: "Em cũng không phải không biết, ngay từ đầu tôi đã rất muốn hai đứa nhỏ tổ chức hôn sự cùng một ngày. Khụ, tuy rằng nói ra có hơi vô trách nhiệm, nhưng tôi đang đếm ngược từng ngày để được tận hưởng thế giới hai người."

Ban đầu hắn không muốn sinh đứa thứ hai, nếu không phải vì bọn họ sợ một ngày nào đó đột nhiên xuyên trở về để lại một mình Tiểu Hổ cô đơn, bọn họ khẳng định sẽ không sinh Tiểu Mao Lư.

Nghĩ như vậy quả là có chút áy náy với đứa con thứ, cho nên bọn họ muốn bù đắp cho nó.

La Phi không nói gì nữa. Thạch Thường Nhạc vẫn giữ một khoảng cách phía sau hai vị tiền bối, chậm rãi tản bộ theo, La Phi rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.

Có lẽ để đứa nhỏ thành thân sớm một chút cũng không đáng sợ như y tưởng, ít nhất... y sẽ không cần lo lắng một ngày nào đó mình đột nhiên biến mất, đứa nhỏ sẽ không có ai chăm sóc.

Tiểu Mao Lư đương nhiên không biết, chỉ nấu xong một bữa cơm mà nguyện vọng lớn nhất cuộc đời đã thành hiện thực. Nó chuyên tâm làm ra mâm cỗ sáu món một canh, trong đó có ba món mặn và ba món chay, bày biện trên bàn đầy đủ màu sắc hương vị.

Nhóm người Tịch Yến Thanh trở về, chưa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm. Quả là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con tự nhiên sẽ biết đào hang, Tiểu Mao Lư tuy rằng không có tay nghề thêu thùa nhưng tay nghề nấu nướng lại rất cừ.

La Phi rửa tay chân, khó được một lần ngồi vào bàn ăn và được tiểu nhi tử hầu hạ, trong lòng y có chút cảm khái.

Tên nhóc thúi này sắp bị gả đi, trở thành người nhà khác! Sao trong lòng y chợt khó chịu đến vậy?

Thạch Thường Nhạc vốn đang ăn ngon miệng, đột nhiên cảm nhận một ánh mắt bất mãn phóng về phía mình, còn xuất phát từ La Phi, nhất thời trong lòng hắn căng thẳng tột độ. Chẳng lẽ thúc thúc hối hận rồi sao? Vì thế nửa sau bữa cơm hắn vô thức trở nên dè dặt.

Còn Tiểu Mao Lư nấu xong một mâm cỗ thì mải ngóng phần thưởng từ Thường Nhạc ca ca của nó, sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì xòe tay trước mặt Thường Nhạc: "Phần thưởng của ta đâu?"

Thạch Thường Nhạc nói: "Hôm nay tới vội chưa kịp chuẩn bị, chiều muộn sẽ cho người mang tới tặng ngươi. Còn có, mau chóng may hỉ phục đi!"

Tiểu Mao Lư phụng phịu, trong lòng có chút mất mát, nhưng nó biết Thường Nhạc ca ca đã hứa là sẽ làm cho nên rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Mà Thạch đại công tử sau khi giục ngựa về Thạch phủ lập tức sai người đưa đồ về thôn Hoa Bình, không chỉ có quà cho Tiểu Mao Lư mà còn rất rất nhiều dược liệu hiếu kính tiền bối, còn có nguyên liệu nấu ăn, vải vóc, gốm sứ, trang sức,...

"Đứa nhỏ này, nó sợ ta đổi ý hay sao???" La Phi trợn mắt nhìn sáu cỗ xe ngựa chở mười hai rương đồ đầy ắp đỗ kín trong viện, thực sự không nói nên lời!
Bình Luận (0)
Comment