Tịch Yến Thanh đứng ngẩn người trong chốc lát rồi rảo bước đuổi theo, hắn kéo tay La Phi, thấy y không hề rụt lại.
Được rồi, kỳ thực hắn có chút kích động không biết nên nói gì lúc này. La Phi... La Phi có gì đó khác thường.
Tịch Yến Thanh nhớ rõ, trước kia mỗi khi hắn động vào y, La Phi đều sẽ tránh né theo bản năng, khi tâm tình y không tốt thậm chí còn có thể bày ra vẻ mặt mất kiên nhẫn. Nhưng hiện tại không như vậy, Tịch Yến Thanh nắm tay La Phi, y không hề gạt ra, vậy mà để mặc hắn chạm vào.
Tổ tiên ông bà cha mẹ ơi, không phải hắn đang nằm mơ chứ!?
Tịch Yến Thanh đột nhiên có chút hoang mang. Mấu chốt chính là trước đó không lâu, La Phi còn thêu hình hổ lên tấm vải không phải sao? Hắn nhớ rất rõ, khi ấy Hàn Húc ghé thăm có nhắc đến chuyện con hổ, sắc mặt La Phi lập tức thay đổi, tựa như y không muốn nói nhiều về chủ đề này. Lẽ nào không phải do y vẫn nhớ thương em họ của hắn sao?
Nhưng có chuyển biến là tốt rồi!
Tịch Yến Thanh hắng giọng một tiếng, hỏi một câu cực kỳ ngu ngơ: "Em, em là thật sao?"
Vốn La Phi còn có chút ngượng ngùng, vừa nghe lời này y liền xù lông: "Lẽ nào còn có thể là búp bê bơm hơi? Anh cái đồ con heo này!"
Tịch Yến Thanh lúc này mới xác định, đây chính là lừa nhỏ nhà hắn!
Y đang xù lông một cách thẹn thùng, thoạt nhìn có chút ngạo kiều nhưng lại đáng yêu vô cùng, giống như muốn nói: Cái tên ngốc nhà anh! Còn không mau lại đây dỗ dành tôi! Dỗi!
Mỗi khi nhìn thấy cảnh này, trái tim Tịch Yến Thanh sẽ đập loạn khó kiểm soát, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa mềm mại, trong lòng như bị vuốt mèo cào nhẹ một cái.
La Phi là đứa nhóc được chiều nhưng không kiêu, yêu kiều mà không lẳng lơ, rất lễ phép và có gia giáo. Tuy rằng có lúc y sẽ xù lông, nhưng chưa bao giờ cố ý gây sự. Thử hỏi, một người như vậy sao hắn có thể không yêu thích cho được!?
Tịch Yến Thanh hận không thể trèo lên trời hái sao tặng La Phi. Hắn ôm chặt người vào lòng: "Có phải búp bê bơm hơi hay không, để tôi ôm một cái kiểm tra xem nào!"
"Này này này! Ban ngày ban mặt anh giở trò lưu manh gì thế!?" Khuôn mặt La Phi lập tức đỏ bừng: "Mau thả tôi ra, không ôm nữa!"
"Cứ ôm! Tôi giở trò lưu manh với vợ tôi, ai quản nào?" Tịch Yến Thanh thấy La Phi không hề dùng sức giãy dụa như trước kia, trong lòng hắn càng thêm chắc chắn rằng La Phi nhất định có cảm giác với mình: "La Phi, La Phi... Có phải tôi bị say nắng rồi không?"
"Không, không phải say nắng đâu, có khi anh bị trúng gió rồi!" Hỏi một câu ngu xuẩn như vậy, IQ chạy đi hóng gió rồi sao?
"Ừm trúng gì cũng được! Kệ đi, tôi chỉ muốn ôm thêm một lát nữa." Tịch Yến Thanh vùi đầu vào cần cổ La Phi hít một hơi thật sâu: "Thơm quá! Làm sao đây! Tôi cảm giác toàn thân đang tràn đầy năng lượng."
"Vậy anh còn chần chừ gì nữa?" La Phi nói: "Mau lên, gánh nước tưới rau ngoài vườn đi!"
"Đừng cựa quậy." Giọng nói Tịch Yến Thanh mang theo ý cười, hắn dịu dàng vỗ về sau lưng vợ yêu: "Tưới vườn của em cũng không khác là bao."
"Không được!" La Phi lập tức đẩy hắn ra: "Tôi, tôi, tôi,... anh không đi thì tôi đi!"
Cmn, sao y lại quên mất chuyện này, Tịch Yến Thanh là kẻ luôn nhớ thương mặt trời, hơn nữa hắn còn có cây hàng to như chày gỗ, cực kỳ khủng bố! Không được, phải tránh xa Tịch Yến Thanh một chút, bảo vệ hoa cúc!
Nhớ lại nỗi đau khi bị rách hoa cúc, tâm tình La Phi lập tức chạm đáy. Ngượng ngùng cái nỗi gì, sợ sệt thì đúng hơn!
Tịch Yến Thanh dở khóc dở cười nhìn La Phi cầm gáo chạy thẳng ra vườn, chỉ là hắn còn chưa gánh nước đâu, hậu viện làm gì có nước!?
Thôi được rồi, phải biết hài lòng với những gì mình có. Ít nhất hiện tại hắn đã nhìn thấu tâm tư La Phi, những bước tiếp theo đều trở nên dễ dàng hơn.
Tịch Yến Thanh đi gánh nước, bước ra vườn thấy La Phi cầm gáo đi tới đi lui không biết đang suy nghĩ gì, hắn hô lên một tiếng: "La Phi!"
La Phi đứng khựng lại: "Sao thế?"
Tịch Yến Thanh định đưa thùng nước sang nhờ La Phi tưới rau giúp, miễn cho y xấu hổ chạy trốn, không ngờ lúc này tiền viện lại truyền tới giọng của La Như: "Nhị ca, Tịch ca, hai huynh có nhà không?"
La Phi đang lo lắng không biết nên cư xử thế nào để giảm bớt lúng túng, nghe vậy lập tức hô lên: "Có! Đang ngoài vườn rau đây, Tam Bảo muội vào đây!"
La Như đi về phía phát ra tiếng động: "Nhị ca, thím béo có đàn gà con xuất chuồng, nương hỏi huynh có muốn mua không. Nếu mua phải đi xem sớm, đừng để người khác tranh hết con tốt."
La Phi muốn nuôi gà, thỉnh thoảng y vẫn nhắc tới chuyện này khi về học nấu ăn cùng La Như, bởi vậy khi La Như vừa biết tin thím béo bán gà thì lập tức chạy vội tới đây thông báo.
Chuồng gà chuồng vịt đã đóng xong, chỉ đợi nghênh đón "chủ nhân mới". La Phi không chút đắn đo nói: "Muội chờ ta một chút, ta lấy tiền rồi đi."
Tịch Yến Thanh nghĩ thầm: được lắm, miếng thịt vịt sắp vỗ cánh bay mất lần thứ hai, xem ra chỉ có thể đun sẵn nước chờ em ấy về là "vặt lông"! Không thể để vợ yêu bỏ trốn thêm lần nào nữa.
Nói là làm, Tịch Yến Thanh đốt củi nhóm bếp, lúc này trời cũng nóng nực, trước khi đi ngủ tắm một cái càng thoải mái. Mà ở đầu thôn, La Phi nhìn đàn gà con lon ton thì quên hết trời đất! Con này cũng muốn mua, con kia đáng yêu quá! Mẹ nó, lấy con vàng hay con đốm đây, phải chọn con nào đây!? Y hận không thể gọi Tịch Yến Thanh tới hốt cả đàn về.
Thím béo có hai người con đều lên trấn làm công, cho nên bình thường chỉ có một mình bà ở nhà. Nghĩ tới hai đứa con còn chưa cưới vợ, bà vừa chăm chỉ làm ruộng vừa nuôi thêm gà vịt. Tuy rằng cũng chẳng thu được bao nhiêu, nhưng gom được đồng nào hay đồng ấy.
Lúc này trong nhà thím béo đã có vài người tới xem gà, trừ La Phi, La Như và Lý Nguyệt Hoa còn có Hàn Húc và mẹ y. Không bao lâu sau Chu đại nương cũng ghé qua, sau lưng bà là hai mẹ con Trương gia, Tần Quế Chi và Giang Bạch Ninh không rõ gặp chuyện gì vui mà mặt tươi phơi phới.
La Phi không thèm nhìn hai kẻ xúi quẩy ấy, lập tức nói với thím béo: "Thím béo, cháu lấy hai mươi con, thím chọn giúp cháu mười con trống mười con mái."
"Mua nhiều gà trống vậy sao?" Thím béo hơi ngẩn người. Bình thường người mua gà đều chọn nhiều con mái, bởi vì bọn họ cần lấy trứng, mua nhiều gà trống có tác dụng gì?
"Vâng thím ạ. Gà trống nuôi để thịt, thắp hương ngày lễ tết, gà mái thì nuôi lấy trứng." La Phi nghĩ thầm, mười con mái cho dù ba ngày mới đẻ một lần cũng đủ để y và Tịch Yến Thanh ăn, ở đây không có tủ lạnh, không cần lấy quá nhiều.
"Vậy thế này đi, thím cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, không thể bán rẻ cho cháu được, nhưng Nhị Bảo cháu mua nhiều như vậy, thím tặng cháu thêm một con. Để thím chọn mười một con trống và mười con mái, thế nào?" Thím béo nói: "Nhưng lát đừng trách thím béo chọn không đúng ý nhé."
"Thím yên tâm, không có chuyện đấy đâu ạ." La Phi nhìn thím béo chọn gà con, y đưa chiếc giỏ cho bà rồi nói: "Cảm ơn thím béo."
"Cảm ơn cảm tạ gì, cháu với Tịch tiểu tử từ bé đã khiến người ta quý mến." Thím béo tính tình hào sảng, hơn nữa trước đây Tịch Yến Thanh thường sang giúp bà kê dọn đồ đạc, cho nên bà đương nhiên chọn những con tốt nhất cho La Phi.
"Ôi Lưu Phượng à, bà nhặt hết gà tốt cho nó sao? Chúng ta cũng muốn mua mà, tiền thu như nhau mà để chúng ta chọn sau là thế nào?" Tần Quế Chi thấy trong giỏ của La Phi toàn gà tốt thì có chút bất mãn: "Chỉ là đến trước đến sau mà thôi, bà cũng bất công quá."
"Thấy bất công thì đi chỗ khác mua là được." Thím béo ghét nhất bộ dạng coi thường người khác của Tần Quế Chi, nghe vậy cũng không muốn đôi co nhiều với mụ ta.
"Vậy sao được." Tần Quế Chi cẩn thận dìu Giang Bạch Ninh, dùng ngữ khí đắc ý nói: "Bạch Ninh nhà ta có tin vui, muốn hầm canh gà mái già dưỡng thai, ta phải mua nhiều một chút để sau này hầm canh cho con." Ánh mắt mụ lướt lên lướt xuống trên người La Phi: "Lý Nguyệt Hoa, La Nhị Bảo nhà bà cũng thành thân với Tịch tiểu tử một thời gian rồi nhỉ? Sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì thế?"
"Mới thành thân ấy mà, vẫn đang ngọt ngào ân ái lắm. Không giống vợ chồng son nhà nào đó, vừa lấy nhau đã cãi vã om sòm cả thôn đều biết." Lý Nguyệt Hoa cũng không phải quả hồng dễ nắn, thấy Tần Quế Chi bóng gió rằng La Phi không biết sinh đẻ thì trực tiếp nhắc lại chuyện mới xảy ra gần đây. Thôn Hoa Bình lớn bao nhiêu, ai chẳng biết chuyện nhà người khác? Việc Giang gia đón Giang Bạch Ninh về ngoại đã sớm truyền quanh thôn.
"Ngọt ngào ân ái để làm gì, có khi chẳng đậu nổi thai ấy chứ?" Tần Quế Chi liếc mắt coi thường, vỗ vỗ cánh tay Giang Bạch Ninh: "Vẫn là Bạch Ninh nhà ta có tiền đồ hơn."
"Mấy hôm trước không phải kể với ngươi chuyện Giang gia tới đón Giang Bạch Ninh về sao? Hôm đó bọn họ đã đưa Giang Bạch Ninh đi rồi." Hàn Húc thì thầm với La Phi: "Sau đó Tần Quế Chi cảm thấy vừa bỏ bạc đón dâu đã vội hưu thì lỗ quá, cho nên bắt Trương Dương Phàm sang đón gã về, hai bọn họ không biết vì sao lại hòa hảo. Mấy ngày sau nghe nói Giang Bạch Ninh có thai, cũng không biết thật hay giả. Ngươi không biết sáng nay ấy, Tần Quế Chi gặp ai cũng khoe mụ sắp lên chức bà, chậc..."
"Cả cái nhà đấy đều thích khoe mẽ, kệ bọn họ đi." La Phi trả tiền cho thím béo rồi quay sang hỏi Lý Nguyệt Hoa: "Nương, người mua bao nhiêu con?"
"Cũng mua hai mươi con, mười tám mái và hai trống là được." Lý Nguyệt Hoa nói: "Lưu Phượng bà nhặt cho ta đi."
"Thím béo, đây là tiền gà của cháu và nương cháu, thím nhận này." La Phi trả tiền cho cả Lý Nguyệt Hoa.
"Đứa nhỏ này, con tự mua cho nhà con là được rồi, sao phải trả tiền cho nương?" Lý Nguyệt Hoa cảm thấy như vậy không ổn, muốn nhét tiền vào tay La Phi.
"Ai u nương à, có mấy chục văn tiền, chẳng đáng là bao. Yến Thanh cũng đưa con rồi, người tranh với con làm gì?" La Phi dúi lại tiền cho Lý Nguyệt Hoa: "Thím béo, nhà cháu về trước cho lũ gà con này làm quen chuồng mới. Thím có rảnh qua thăm nhé."
"Rồi rồi rồi, vậy mấy người đi trước đi." Thím béo nói: "Năm ngày đầu đừng thả ra đất, rét quá là chết đấy."
"Cháu biết rồi ạ! Cảm ơn thím nhắc nhở." La Phi thúc thúc Hàn Húc: "Đi trước đây, có rảnh qua ta chơi."
"Ừ, ngày mai ta qua." Hàn Húc nhỏ giọng: "Ngày mai Mộc tượng huynh nhà ta tới, nói là đã đóng xong tủ bát mới cho các ngươi rồi."
"Vậy thì tốt quá! Ngày mai ngươi và hắn cùng đến, ăn cơm ở nhà ta luôn." La Phi cũng thì thầm: "Ta mới học nấu mấy món, cho các ngươi nếm thử tay nghề."
"Được, vậy trưa mai ta và hắn ghé qua." Hàn Húc phất tay: "Ngươi cũng về nhanh đi, Tam Bảo và thím Lý đang chờ kìa."
Nhìn hai người thủ thỉ nói cười, Giang Bạch Ninh đứng bên cạnh có chút buồn bực. Sao gã chẳng có nổi một người bạn tâm giao như vậy? Mỗi khi gã phiền lòng, người nghe gã trút giận nhiều nhất lại là đường ca của Trương Dương Phàm. Nhưng dù sao hắn cũng là đường ca, cho dù quan hệ tốt cũng nên tránh hiềm nghi.
Tiếng La Phi xa dần, Tần Quế Chi "hừ" một câu ra cửa: "Không phải chỉ là gả cho một thằng lính sao, xem nó vênh váo kìa. Ngay cả chửa đẻ cũng không được, có gì hay ho không biết? Để xem một thời gian nữa còn dám vác mặt ra đường không! Sớm muộn gì cũng thành loại bị hưu về thôi!" Tần Quế Chi vỗ vỗ tay Giang Bạch Ninh: "Vẫn là Bạch Ninh nhà ta chịu thương chịu khó, lúc trước Dương Phàm bỏ nó là đúng."
Giang Bạch Ninh không biết suy nghĩ cái gì, vậy mà không phản ứng lại.
Hàn Húc nghe vậy thì lên tiếng: "Thím Tần, dù gì thím cũng là nương của tú tài, nói chuyện nên tích chút đức cho tú tài nhà thím đi."
Tần Quế Chi lập tức trừng y: "Ta làm gì mà không tích đức? Lời ta nói đều là sự thật! Nó vốn là loại cau điếc, cả thôn này ai chẳng biết."
Hàn Húc hừ lạnh: "Y mới thành thân chưa được một tháng đi, sao đã rủa người ta không biết đẻ? Biết đâu sau này còn đẻ nhiều hơn ai đó!"
Tần Quế Chi lại nhổ "phì" một tiếng: "Nằm mơ đi, nó sao? Nhà nào cưới nó về nhà ấy xúi quẩy."
"Cái, cái, cái bà này..." Hàn Húc muốn đôi co nhưng bị mẫu thân phía sau ngăn cản.
"Bỏ đi, tranh cãi với người như vậy không đáng. Hơn nữa chờ Nhị Bảo thực sự có rồi, bà ta ắt phải ngậm miệng thôi." Mẹ Hàn Húc vỗ vỗ y: "Chúng ta đi."
Chu đại nương đứng im lặng một bên, bà liếc mắt nhìn Giang Bạch Ninh một cái, trong mắt là sự nghi hoặc, nhưng cuối cùng bà vẫn không lên tiếng.
Lúc này La Phi đã về tới La gia, y vốn không biết nuôi gà cho nên phải tới học hỏi kinh nghiệm. Quan trọng là y sợ gà con chết yểu, như vậy y sẽ đau lòng chết mất. Một đám lông xù đáng yêu thế này cơ mà...
Lý Nguyệt Hoa đưa La Phi một bao thức ăn cho gà con mà bà tự trộn, còn dặn dò y một số điều cần lưu ý. Cuối cùng, bà vẫn không quên nhét tiền mua gà vào tay con: "Cầm đi, lúc xuất giá nương còn chưa cho con ít tiền giắt túi, trên người con chẳng có bao nhiều, đừng phung phí."
La Phi nhất quyết không nhận, y thực sự không thể cầm tiền của mẹ nữa. Y đẩy tay bà: "Con đã nói không cần rồi, người cất đi. Hơn nữa con còn có lươ... khụ... dù sao cũng không chết đói được. Người yên tâm." Không phải y ra vẻ hào phóng, mà là khoảng thời gian này y luôn về học nấu ăn cùng La Như, mà thường xuyên về tay không, nấu xong còn gói mang về, thực sự đã đào của La gia quá nhiều. Sao y có thể mặt dày chỉ biết nhận không biết cho?
Lý Nguyệt Hoa thấy đứa con cương quyết thì đành thuận theo, bà kéo tay y sang một bên, nhỏ giọng nói: "Yến Thanh ấy... hai đứa, hai đứa định khi nào sinh con?"
"Sinh con? À, sinh em bé ấy ạ..." La Phi cười ha hả: "Thì, thì... khi nào có thì có thôi ạ." Quỷ mới biết khi nào có! Y và Tịch Yến Thanh cũng không thể bắn pháo qua bluetooth được! Không đúng, y chính là không muốn đẻ! Ai muốn nuôi con cơ chứ, tự nuôi mình còn chưa xong đây!
"Con cái đứa nhỏ này, việc này sao có thể tùy tiện như vậy!" Lý Nguyệt Hoa tỏ ra sốt ruột: "Nương nói con nghe, đừng nghe người ngoài nói luyên thuyên. Bớt hoa mai trên tay con chỉ hơi nhạt màu thôi, hai ngày trước nương đi tìm người hỏi thăm, họ nói cái này không ảnh hưởng. Cho nên con nghe nương nói, nhất định phải để tâm đến chuyện này. Yến Thanh là độc đinh của Tịch gia, từ nhỏ đã một mình, con cũng nên hăng hái một chút không phải sao?"
"Vâng vâng vâng, nương yên tâm đi, con biết rồi." La Phi muốn dừng chủ đề này, bọn họ còn chưa đâu vào đâu, hăng với hái cái gì? Giang Bạch Ninh có chửa thì mặc gã, không liên quan gì tới y! Lúc này y mới có chút cảm giác với Tịch Yến Thanh, còn muốn sờ tay yêu đương trong sáng mà! À không, là sờ lông trên đầu hổ mới đúng!