Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 46

Những năm trước, mỗi khi đến mùa gặt La gia phải bận rộn rất nhiều ngày, bởi vì không có xe bò kéo lúa cho nên bọn họ đều dựa vào sức người để vận chuyển, sau đó phải tuốt lúa, xay giã giần sàng vân vân... Chỉ là năm nay không giống như vậy nữa, năm nay bọn họ có xe bò, gặt xong chỉ mất vài ngày đã chuyển hết lúa về nhà, bao gồm cả lúa của Tịch gia cũng đã sẵn sàng đợi tuốt. Nói tới đây, không thể không nhắc tới mẫu ruộng cạn mà Tịch Yến Thanh thử nghiệm phương pháp cấy thưa và tưới khô.

Ban đầu có không ít người cho rằng, cấy thưa như vậy sẽ chẳng thu hoạch được bao nhiêu, không ngờ mẫu ruộng này của Tịch Yến Thanh lại phát triển hơn các nhà khác. Tuy hắn trồng với số lượng ít nhưng hạt thóc nào cũng mẩy căng, no đủ và đầy đặn. Cùng là một cây lúa, thế nhưng lúa trên ruộng của Tịch Yến Thanh lại trĩu bông hơn so với các nhà khác.

Thời điểm tuốt lúa, cha Hàn Dương nhịn không được phải chạy sang nhìn vài lần, hỏi thăm Tịch Yến Thanh về phương pháp gieo trồng mới.

Tịch Yến Thanh giải thích rất đơn giản: "Hàn thúc à, cây lúa này cũng giống con người thôi, phải ăn no thì mới béo tốt. Chúng ta ăn cơm ăn bánh, cây lúa thì hấp thu chất dinh dưỡng trong đất. Thúc nói xem, nếu một nhà có quá nhiều con, đứa nào cũng ăn không đủ no, so với một nhà chỉ nuôi một đứa thì sẽ thế nào?"

Kỳ thực đạo lý này rất dễ hiểu, chẳng qua nhiều người không muốn tin.

Hàn Nghĩa lần này đã hoàn toàn tin tưởng Tịch Yến Thanh.

Hàn Dương cũng tin, hơn nữa anh ta quyết định sang năm sẽ canh tác theo phương pháp này. Nhà họ Hàn có nhiều ruộng nước, hàng năm bọn họ rất chịu khó gieo trồng nhưng vẫn chưa hài lòng với sản lượng thu hoạch. Sang năm bọn họ sẽ thử nghiệm trên một nửa số ruộng, trước khi gieo trồng nhất định phải nhờ Tịch Yến Thanh tư vấn!

Tịch Yến Thanh cười nói: "Được thôi, đến lúc đó mọi người cứ gọi ta một câu."

Ở nông thôn, những hộ có giao hảo tốt thường túm tụm làm việc chung một bãi, như vậy có thể hỗ trợ nhau làm nhanh hơn, vừa làm vừa tán gẫu cũng không quá buồn tẻ. Lúc này Hàn Dương, Hàn gia, La gia còn có Tịch Yến Thanh đang miệt mài lao động.

Tịch Yến Thanh tuốt xong chỗ lúa nhà mình rồi dùng bao bố gom lại xem được bao nhiêu. Hắn và La Phi có tổng cộng bốn mẫu ruộng nước, trong đó hắn dùng một mẫu để thử nghiệm, số lúa thử nghiệm này được đựng riêng để kiểm tra xem rốt cuộc có bị hụt nhiều không.

Một mẫu ruộng nước nơi này cho ra một thạch rưỡi đến hai thạch thóc, năm nay có thể coi là mưa thuận gió hòa, ba mẫu ruộng canh tác truyền thống Tịch Yến Thanh thu được năm thạch bảy đấu thóc, như vậy đã là rất khá rồi. Mà mẫu ruộng thử nghiệm kia lại có sản lượng vượt trội, hẳn hai thạch năm đấu! Gần bằng sản lượng gieo trồng trên một mẫu rưỡi! Đương nhiên chưa thể so với thời hiện đại, vài tạ thóc mỗi mẫu đất, thế nhưng trước mắt, Tịch Yến Thanh vẫn coi là đi trước các nhà khác một bước!

Điều duy nhất chưa hoàn hảo đó là, mảnh ruộng cạn xen canh ngô đậu tương chưa có hiệu quả tốt lắm. Bởi vì thời điểm cần chăm sóc tưới tiêu cho chúng, Tịch Yến Thanh lại bị thương phải nằm nhà một thời gian nên chúng không được chăm bón kỹ càng, kết quả năm nay đậu tượng còn tạm ổn, cây ngô thì không có gì vượt trội.

Nhưng các cụ đã có câu, phải biết hài lòng với những gì mình có. Tịch Yến Thanh tự an ủi dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thử sức làm nông dân, hơn nữa dùng năng lực của chính mình làm ra lương thực nuôi sống người yêu của chính mình, nghĩ đi nghĩ lại cũng có chút ngầu.

Rốt cuộc có thể ăn gạo mới xát rồi!

Tịch Yến Thanh quyết định về nhà nấu cơm tẻ chiêu đãi La Phi.

Hai ngày này La Phi rất uể oải. Hắn nghĩ có lẽ do trời bắt đầu chuyển lạnh, vợ yêu không thích vận động nhiều. Trước kia La Phi thường dậy sớm nhóm bếp, nấu cơm, giặt giũ vân vân... hiện tại thậm chí xuống giường cũng rất vất vả. Hơn nữa còn chưa đến tối đã bắt đầu mệt mỏi rã rời.

"Tổ sư nó, hay là mình mắc bệnh gì rồi?" La Phi gãi đầu gãi tai, tự thì thầm với chính mình. Hồi sáng y cũng tham gia tuốt lúa đến giữa trưa mới về nhà, lúc ấy La Phi dự định thả gà thả vịt, cho ba con Đậu ăn rồi dọn dẹp chuồng gà vịt một chút--- bọn họ tích trữ phân gà vịt để bón ruộng, hiện tại đã gom được rất nhiều... Nhưng vừa làm xong mấy việc vặt y đã mệt ngáp ngắn ngáp dài.

"Tức phụ nhi! Ta về rồi đây." Lúc này Tịch Yến Thanh cất tiếng gọi từ ngoài cổng, phía sau hắn là La Cát và Lạc Dũng đang kéo xe bò chở thóc.

"Ra đây ra đây!" La Phi xoa thái dương nghĩ thầm, y không thể sinh bệnh được. Tình trạng mệt rũ này không phải chỉ một hai ngày gần đây mới xuất hiện, hơn nữa không có chỗ nào trên cơ thể bị khó chịu, y vẫn ăn tốt ngủ tốt, cho nên tóm lại vẫn là do thời tiết mà thôi!

"Đã tuốt xong lúa nhà mình rồi, tổng được được tám thạch hai đấu thóc, ta đã xát trước một ít để lát nấu cơm cho ngươi ăn." Tịch Yến Thanh cười nói: "Để ta cất thóc vào buồng nhỏ, sau đấy chạy qua chỗ cha nương giúp một tay cho xong việc hôm nay. Ngươi nghĩ trước xem tối nay ăn món gì đi."

"Được, để ta lo chuyện ấy." La Phi dõi theo xe thóc của Tịch Yến Thanh, trong mắt y tràn đầy hưng phấn như chú chuột nhỏ nhìn thấy phô mai. Bọn họ rất hiếm khi được ăn cơm, kể cả trong các dịp lễ tết cũng rất khó để nấu một bữa cơm trắng. Lúc này cơ thể đã khỏe khoắn hơn, La Phi đi theo Tịch Yến Thanh vào buồng nhỏ, thấy hắn mở bao bố đựng gạo đã xát thì không khỏi hiếu kỳ nhòm vào xem. Chỗ gạo mới này khác xa với bao gạo cũ, thoạt nhìn hạt nào hạt nấy mẩy căng. Tuy rằng công lao lớn nhất thuộc về Tịch Yến Thanh nhưng điều này cũng không làm giảm niềm vinh hạnh trong lòng La Phi.

"Lạc Dũng, tối nay ở lại ăn cơm nhé?" Tịch Yến Thanh nói: "Để tề ca ngươi làm nhiều thức ăn một chút."

"Được thôi." Lạc Dũng cười sảng khoái. Hai lão nhân Lương gia đã cao tuổi, vì lo ảnh hưởng tiêu hóa nên thường nấu các món chín nhừ, tuy Lạc Dũng không kén ăn nhưng hắn luôn cảm thấy không đủ no. Ngày thường có thể qua loa cho xong bữa, nhưng hôm nay là ngày gặt đầu tiên của mùa vụ, đương nhiên phải chiều chuộng bản thân một chút.

Tịch Yến Thanh, Lạc Dũng và La Cát cùng vác các bao thóc chuyển vào buồng nhỏ sau đó lại kéo xe bò rời đi. Trong số các nhà thì ruộng của Tịch Yến Thanh ít nhất, cho nên bọn họ ưu tiên tuốt lúa cho Tịch gia trước, bởi vậy phần việc của hắn xong sớm hơn các nhà khác.

La Phi cọ sạch nồi, vo gạo mới xát sau đó mới bỏ củi vào lò.

Y suy nghĩ thực đơn cho bữa tối nay.

Hôm nay là ngày gặt, y nhớ rõ vào ngày này ở thời hiện đại, người phương Bắc thường làm một số món ăn đặc trưng. Theo tập tục, các món ăn ngày gặt có món chín và món sống, trong trí nhớ của y món chín thường là sườn heo hầm với khoai tây và đậu đũa, bỏ thêm vài khúc ngô ngọt và ăn kèm bánh bột ngô. Mà món sống thường là các loại rau xanh thái nhỏ trộn chung vào một bát, sau đó rưới nước sốt lên trên hoặc là chấm ăn.

Ngoài vườn đã hết mùa rau, La Phi suy nghĩ sau đó chọn hai củ khoai tây và một cây củ cải. Y còn lấy thêm một con cá khô đem ngâm nước, lại ngâm thêm ít miến và xé nhỏ mấy lá cải thảo.

Chiếc cải thảo này vừa thu hoạch cách đây vài ngày, tuy đã héo hơn so với lúc mới hái nhưng vẫn khá tươi ngon.

Tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị tốt, La Phi bắt đầu nhóm bếp nấu món cá chép ninh cải thảo và miến, còn làm thêm một món ăn ngày gặt.

Nơi này khẳng định không có sườn heo, cho nên chỉ có thể nấu món thuần chay. Xào đậu đũa với khoai tây, bỏ thêm ít ngô nếp tách hạt của nhà trồng được. Xong, phải gọi là thơm nức mũi!

La Phi vừa nấu vừa ứa nước miếng, y dứt khoát thuận theo bản năng, nhặt một miếng ngô ăn trước. Y phải thừa nhận, rau củ tự trồng tự ăn có hương vị khác hẳn những thứ mua ngoài chợ, chúng ngọt như bỏ thêm đường, vừa thơm vừa mềm!

Y nấu xong cơm, làm hai đĩa đồ ăn sau đó bắt đầu chờ nhóm người Tịch Yến Thanh quay về.

Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng bận rộn tới chập tối mới nghỉ tay, về đến nhà bọn họ múc nước ngoài sân rửa chân tay sạch sẽ sau đó bước vào buồng, vừa ngửi mùi thức ăn thơm ngào ngạt, mệt nhọc một ngày nay tựa hồ đều tan biến!

"Tức phụ nhi vất vả rồi." Tịch Yến Thanh ngồi xuống bắt lấy bàn tay La Phi rồi cúi xuống thơm nhẹ: "Mâm cơm thơm ngon quá!"

"Chẹp chẹp chẹp, ta thực sự là..." Lạc Dũng sắp ngấy mù mắt vì cặp đôi tình nùng ý mật trước mặt. Bọn họ không coi hắn là người ngoài, nhưng cũng không thể coi đây là chốn không người chứ! Hắn còn ngồi sờ sờ đây, Tịch Yến Thanh hết nắm tay rồi hôn hít, chẳng chút cảm thông cho kẻ chưa vợ là hắn đây!

"Hôn lên tay thôi mà, ngươi làm sao?" Tịch Yến Thanh đẩy bát cơm tới trước mặt Lạc Dũng: "Ăn cơm của ngươi đi."

"Ôi thơm quá, ta không nỡ ăn mất thôi!" Lạc Dũng chưa bao giờ được ăn cơm trắng! Trong trí nhớ của hắn, đây là thức ăn của người có tiền sống trên thành trấn, còn nông dân quê mùa nào có cơm để ăn! Bọn họ chỉ dám nấu cháo loãng, hấp bánh bao, như vậy đã coi là rất tươm tất rồi. Nếu vẫn còn trụ lại miền quê cũ khẳng định năm nay phải nhịn đói!

"Tức phụ nhi, ngươi không ăn cá sao?" Tịch Yến Thanh phát hiện trên mặt La Phi lộ ra biểu cảm kỳ quái. Y đang cầm đũa nhìn chằm chằm đĩa cá, vẻ mặt hoài nghi.

"Không có gì." Kỳ thực La Phi muốn nói, không biết có phải do cá phơi khô không ngon bằng cá tươi hay không, y thực sự không chút khẩu vị ăn uống. Trước kia y ăn rất tốt, cũng rất thích uống canh cá, nhưng hôm nay vẫn luôn cảm thấy mùi vị có chút kỳ quái.

Nếu không phải Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng luôn miệng khen ngon, La Phi hoài nghi tay nghề mình đã đi xuống.

Thực sự quá bất thường!

Có lẽ phải mời Lương bá tới kiểm tra thân thể một chút?

La Phi ăn một bát cơm và rất nhiều ngô xào, nhưng thịt cá lại chẳng hề động đũa.

Tịch Yến Thanh thấy y như vậy thì có chút lo lắng. Nhưng vì Lạc Dũng còn ngồi đây, hắn cũng không tiện hỏi han nhiều. Vì thế chờ Lạc Dũng ra về, Tịch Yến Thanh đóng cổng cài then rồi mới ôm vợ: "Bảo bối làm sao thế? Hôm nay em cứ lạ lạ."

La Phi chỉ dọn xong bàn ăn đã mệt rã rời, nhưng y không muốn để Tịch Yến Thanh lo lắng: "Không sao đâu, có thể do trời chuyển lạnh thôi, cứ muốn rúc trên giường ngủ vùi cả ngày."

Tịch Yến Thanh nhíu mày, ngữ khí dịu dàng: "Không phải vấn đề này? Hôm nay em có vẻ ăn không ngon? Có phải chỗ nào khó chịu không? Bình thường em ăn rất tốt mà, chẳng lẽ là sinh hoạt phí sắp cạn?"

Gần đây hắn bận rộn ngoài đồng, căn bản không có thời gian lên núi, đã lâu không có thu nhập thêm đưa cho La Phi.

La Phi nói: "Không phải đâu, còn nhiều lắm. Bình thường chúng ta cũng không chi tiêu gì, đồ ăn đều tự trồng được, tiền vẫn đủ mà. Em chỉ cảm thấy canh cá hôm nay không ngon lắm, anh có thấy vị gì lạ không?"

"Vị lạ?" Tịch Yến Thanh nói: "Không đâu, rất vừa miệng mà. Em có thấy tôi và Lạc Dũng húp sạch bát canh không?" Cuối cùng chỉ còn lại một khúc xương đầu cá. Hắn và Lạc Dũng đều cao to tráng kiện, sức ăn đương nhiên rất lớn.

"Nói chung em thấy vị không ngon, cho nên mới không ăn nhiều. Anh đừng lo lắng." La Phi ngả lưng xuống giường, gối lên đùi Tịch Yến Thanh vươn vai duỗi lưng.

"Vậy em muốn ăn cái gì? Để tôi lên trấn mua cho em." Tịch Yến Thanh nghĩ sao có thể để vợ yêu ăn không ngon miệng? Những cái khác đành để La Phi chịu thiệt một chút, riêng việc ăn uống không thể qua loa!

"Em muốn ăn thịt." La Phi vô thức ngậm ngón trỏ vào miệng: "Thịt kho tàu, sườn dê nướng, thịt bò sốt,... nói chung cứ thịt là được."

"Vậy ngày mai tôi thịt một con gà cho em nhé?" Tịch Yến Thanh ngày mai còn phải sang Hàn gia giúp tuốt lúa. Hôm nay bọn họ đã hỗ trợ hắn, khi họ cần hắn lại bỏ lên trấn thì không ổn, không bằng trước tiên ăn thịt gà.

"Ò... cũng đúng. Vậy ăn thịt gà đi." Giọng nói của La Phi nhỏ dần.

"Vợ à, cái gì cũng có cái giá của nó, nếu em chắc chắn muốn ăn thịt gà..." Tịch Yến Thanh sửng sốt. Ô kìa! Đang định mồi vợ làm tí đỡ bí, còn chưa nói xong đã lăn ra ngủ mất rồi?

Tịch Yến Thanh nhất thời không dám động đậy, hắn nằm im ngắm La Phi, chờ đến khi y hoàn toàn ngủ say hắn mới cẩn thận nâng đầu y đặt xuống giường, đắp chăn cẩn thận rồi ôm y vào lòng. Hắn lơ đãng nhìn thấy khung thêu mà La Phi chưa kịp cất.

Cũng không lạ vì sao La Phi lại mệt đến thế, thứ này có hại cho mắt, ảnh hưởng xương cổ, hơn nữa ban ngày La Phi còn phải làm rất nhiều việc không tên, quả thực vất vả.

Gần đây hắn bận rộn đồng áng, công việc trong nhà trừ gánh nước và bổ củi đều do La Phi phụ trách. Hiện giờ vườn rau chỉ để không, nhưng La Phi không hề lãng phí một cọng rau nào, cái gì có thể ăn y đều thu hoạch, có thể phơi khô y sẽ thái miếng đem phơi rồi cất trữ. Khoảnh sân được quét tước sạch sẽ, quần áo thay giặt hàng ngày, hắn chỉ việc ra đồng sau đó về nhà ngồi mát ăn bát vàng.

Những công việc này vốn không phải việc nặng, nhưng ngày nào cũng làm lại rất vất vả. Càng đừng nói La Phi còn phải thêu hàng.

Tịch Yến Thanh nghĩ đến đây thì đau lòng muốn chết. Rõ ràng trước kia hắn từng hứa sẽ đem lại cho La Phi một cuộc sống không lo cơm áo, hai bàn tay trắng nõn mảnh mai kia lúc này đã hơi chai sạn.

Vẫn phải nghĩ cách kiếm thêm tiền.

Tịch Yến Thanh vuốt ve hai bàn tay của La Phi, dịu dàng ôm y vào lòng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Còn La Phi lúc này lại đang nằm mơ.

La Phi lại mơ thấy cây đào ngoài sân kia, chẳng qua lần này không còn cánh hoa bay rợp trời, mà là một cây đào sai trĩu quả. Nhìn những quả đào căng mọng ấy, La Phi thích thú không thôi, cuối cùng y vươn tay hái quả đào to nặng nhất.

Y không vội ăn, chỉ ngốc nghếch nâng lên cho Tịch Yến Thanh nhìn.

Khi tỉnh lại La Phi cảm thấy quả là một giấc mơ não tàn.

Mẹ kiếp, ngoài đời lấy đâu ra cơ hội ăn đào, nằm mơ có đào mà không ăn! Ngươi không não tàn thì ai não tàn???

Thèm chết mất!

La Phi chậm chạp xuống giường, mắng chính mình ngu ngốc rồi gọi với ra ngoài: "Thanh ca!"

Tịch Yến Thanh đã rời giường từ lâu, nghe tiếng gọi hắn vội chạy vào buồng: "Tỉnh rồi sao? Em có lạnh không?"

"Không đâu, anh nhóm bếp rồi à?" La Phi cảm thấy trong nhà rất ấm áp, rõ ràng Tịch Yến Thanh đã nổi lửa.

"Ừm, hôm nay tôi dậy sớm nhóm lò giúp em, hôm qua em nói muốn ăn thịt phải không, tôi đã làm gà sạch sẽ rồi, bỏ vào nồi ninh cùng nấm. Nhưng tôi chưa nêm nếm gia vị sợ không vừa miệng em, lát nữa em tự bỏ muối nhé."

"Thật không vậy? Anh đỉnh thế!" Người này phải dậy từ mấy giờ mới kịp làm tất cả những việc ấy?

"Thật mà, em không ngửi thấy mùi sao?"

"Có thấy." La Phi quấn chăn quanh người lồm cồm bò dậy: "Hôn một cái!"

"Chụt!" Tịch Yến Thanh chỉ định hôn nhẹ lên má vợ, nhưng vừa chạm môi đã không nỡ rời ra. Thân thể La Phi ấm áp, hun nóng trái tim Tịch Yến Thanh, hơn nữa người này còn không sợ chết mà ghì chặt cổ hắn.

"Thanh ca, cổng có khóa không?" La Phi quỳ gối trên đầu giường, ôm Tịch Yến Thanh hỏi.

"Ừm, đã mở cổng đâu, sao thế?"

"Không có gì, chỉ là em muốn..." Buổi sáng là lúc La Phi cảm thấy khỏe khoắn nhất, mà hôm nay y lại hơi có hứng. Mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, sau lần ngoài cây đào bọn họ cũng chưa có cơ hội thân mật.

Tịch Yến Thanh luôn luôn không thể từ chối La Phi, huống chi buổi sáng là lúc tinh lực dồi dào nhất. Hiện tại La Phi chủ động cầu hoan, hắn có thể không cho vợ ăn no sao?

Dù sao trong nồi cũng đang ninh canh gà nấm, rất nhiều nước sẽ không lo bị cạn. Tịch Yến Thanh trực tiếp ôm La Phi đứng lên, lần ngoài cây đào hắn đã muốn thử tư thế này, chỉ là hắn lo La Phi phải chịu lạnh nên mới dừng sớm. Hôm nay bọn họ đang trong buồng, Tịch Yến Thanh đương nhiên sẽ không bỏ phí cơ hội.

Có lẽ tiết trời buổi sáng rất dễ chịu, trong buồng lại thoang thoảng mùi thơm của canh gà cho nên động tác của Tịch Yến Thanh bất giác ôn nhu hơn rất nhiều.

Tịch Yến Thanh cởi quần La Phi, bàn tay to thô ráp bắt đầu nắn, bóp hai bờ mô,ng, thời điểm tiến vào chỉ nghe La Phi khẽ rên một tiếng thỏa mãn. Tịch Yến Thanh cảm thấy tế bào toàn thân đều sôi sục, xương cốt cũng mềm muốn nhũn ra.

Đây tuyệt đối là một buổi sáng thích hợp để gặm xương gà và đánh tiết gà, rõ ràng Tịch Yến Thanh phải rời giường sớm hơn mọi hôm những ngẫm lại thành tựu sáng nay, tâm tình và tinh thần của hắn lại sảng khoái hơn rất nhiều. Nó tựa như một chiếc điện thoại được nạp pin 300%.

Cục sạc mang tên La Phi lại không có trạng thái tốt như vậy, y đỡ thắt lưng nêm nếm nồi canh gà, đánh cơm, còn lại đều để mặc Tịch Yến Thanh tự xử lý.

Tịch Yến Thanh múc canh gà ra bát, gắp cho La Phi hai cái đùi, múc canh nấm và xới thêm cơm cho y.

La Phi cảm thấy bữa cơm trắng hôm qua đã rất mãn nguyện, không ngờ hôm nay vẫn được ăn cơm, y cảm thấy hạnh phúc tràn trề.

"Cùng ăn đi." La Phi chia một cái đùi cho Tịch Yến Thanh.

"Em ăn đùi, tôi gặm cánh." Tịch Yến Thanh nói: "Ăn nhiều một chút, béo tốt mới có sức chịu lạnh."

"Gà nhà mình cũng có to lắm đâu, một cái cánh được bao nhiêu thịt? Mỗi người một cái đùi! Nếu không em sẽ tuyệt thực!" La Phi nói xong lại đẩy đùi gà sang bát Tịch Yến Thanh: "Chia ngọt sẻ bùi mới hạnh phúc."

"Rồi rồi nghe lời em." Tịch Yến Thanh cũng không miễn cưỡng La Phi nữa.

"Thanh ca hình như em béo lên rồi, anh có thấy vậy không?" La Phi nhéo cái cằm của mình, kỳ thực không đến nỗi có nọng, nhưng quả là nhiều thịt hơn so với hồi trước.

"Béo thì vẫn là bảo bối của tôi, tôi vẫn thích." Tịch Yến Thanh niết mặt La Phi: "Lát nữa tôi đi tuốt lúa phụ Hàn gia, hôm nay em cứ ngủ thỏa thích đi. Tôi đã dậy sớm làm hết mọi việc, quét lò rồi, giặt đồ rồi, em cứ nghỉ ngơi trong buồng là được, bên ngoài trở gió rồi, đừng lang thang nhiễm lạnh."

"Nhưng em cũng muốn đi xem tuốt lúa." La Phi cảm thấy bọn họ túm tụm làm việc rất vui, hơn nữa được tận tay thu hoạch cây trồng của mình cũng khiến tâm tình đi lên. Tuy rằng ngoài bãi tuốt lúa lúc này không còn thóc nhà y, nhưng nhìn người một làng rôm rả cười nói, trong lòng y cũng thấy vui vẻ.

"Vậy em phải mặc dày một chút, chỉ được ngồi một lát thôi rồi về nghỉ ngơi." Tịch Yến Thanh rốt cuộc không thể cưỡng lại đôi mắt long lanh khẩn thiết của La Phi.

"Chẹp, em biết Thanh ca thương em nhất mà!" La Phi đứng lên dùng cặp môi bóng mỡ hôn chụt một cái lên trán Tịch Yến Thanh, sau đó chạy vào buồng thay quần áo. Bát đũa gom lại về rồi rửa, dù sao cũng chỉ có vài cái!

Tịch Yến Thanh vuốt cái trán dính dầu, không nói nên lời. Hắn phải đi rửa mặt sau đó chuẩn bị thêm một chiếc áo ngoài cho La Phi mặc đi xem tuốt lúa.

Đã có vài người tới bãi tuốt lúa bắt đầu làm việc. Thấy hai vợ chồng Tịch gia xuất hiện, Hàn Dương là người gọi đầu tiên: "Tịch đệ, hôm nay làm phần bên này."

Tịch Yến Thanh buông tay La Phi: "Tôi làm đã nhé, em tìm chỗ nào kín gió mà ngồi."

La Phi "ừm" một tiếng: "Em thấy Tráng Tráng và Hàn Húc rồi, em qua chỗ bọn họ chơi."

Tráng Tráng được Mộc Linh đưa tới, Hàn gia rất nhiều ruộng, những ai có khả năng lao động đều ra hỗ trợ tuốt lúa, để đứa nhỏ trong nhà không ai trông nên đành bế ra ruộng. Mộc Linh còn đang tất bật vừa trông con vừa bận việc, may là Hàn Húc xuất hiện.

Lúc này Hàn Húc không thể làm việc chân tay được nữa, Trần Hoa Chương cũng không để y làm, nhưng Trần Hoa Chương phải sang thôn khác làm mộc, Hàn Húc ở nhà một mình rất nhàm chán bèn ra ngoài dạo mát, vừa vặn không có người trông Tráng Tráng, y bèn nhận nhiệm vụ này ngoài bãi tuốt lúa.

Vừa nhìn thấy Hàn Húc, La Phi liền nhớ tới đêm xuân "dựa trên gốc đào", y có chút nghẹn lời, một hồi sau mới lên tiếng: "Đi xa như vậy có sao không?"

Hàn Húc nói: "Không sao đâu, đã hơn ba tháng rồi, chú ý một chút là được."

Tráng Tráng ôm cổ Hàn Húc: "Nhị thúc, ôm ôm."

"E là mùa hè sang năm thúc mới bế con được." Hàn Húc xoa đầu Tráng Tráng: "Tráng Tráng ngoan, nhị thúc dạy con đếm số nhé."

"Không sao nha, nhị thúc không bế được, La Phi thúc thúc bế..." La Phi ôm nhóc con Tráng Tráng lên, vốn cho rằng một đứa trẻ cùng lắm chỉ nặng mười lăm cân, không ngờ lúc bế lên y lại phải dùng khá nhiều lực.

"Dạo này nó lớn nhanh lắm, ngươi ôm cẩn thận..." Hàn Húc định nhắc La Phi chậm một chút, lỡ như La Phi đã có bầu lại chưa phát hiện ra, vậy thì càng phải chú ý thân thể. Nhưng y lại sợ nói ra điều này khiến La Phi tủi thân, dù sao y cũng thành thân lâu như vậy mà chưa có tin vui, bởi vậy Hàn Húc tránh không nhắc đến chủ đề này.

La Phi ôm một lúc quả thực tê rần chân tay, y đành phải thả Tráng Tráng xuống, lúc này y chợt nghe Hàn Húc nói: "Nhị Bảo, gần đây ngươi tăng cân à?"

Hàn Húc thực sự cảm thấy La Phi có da có thịt hơn, hai má cũng trở nên phúng phính.

La Phi nâng tay sờ mặt: "Sáng nay ta cũng vừa nói với Thanh ca. Chắc do trời chuyển lạnh, mùa đông ai chẳng tích mỡ phải không?"

Hàn Húc phì cười: "Ngươi là heo sao? Còn tích mỡ nữa ư!"

La Phi nghĩ ngợi: "Vậy ta phải chăm chỉ lao động thôi, béo lên sẽ xấu đi mất."

Quan trọng nhất chính là, chẳng may không còn mặc vừa quần áo thì phải làm sao? Mua quần áo mới lại tốn một khoản, tự may thì mất thời gian!

La Phi đi tìm Tịch Yến Thanh hỏi xem có thể giúp gì không. Tịch Yến Thanh sao nỡ để y vất vả, hắn liền giao cho y một cây chổi, phân công y quét thóc vãi trên mặt đất. Nhiệm vụ này rất nhẹ nhàng, quét sạch một đợt thì nghỉ trong chốc lát, đợi đợt lúa tiếp theo lại quét.

Gần trưa mặt trời lên cao, ánh nắng chan hòa rực rỡ, nhóm người vừa lao động vừa tán gẫu đủ chuyện, bọn họ thảo luận về phương pháp gieo trồng tiên tiến của Tịch Yến Thanh, nói về sau phải học tập theo hắn.

Tần Quế Chi cũng dẫn theo mấy con sen: "Phì, chẳng phải chỉ nhiều hơn vài hạt thóc sao? Lợi hại cái rắm gì? Cuối cùng vẫn phải nộp sưu."

Trương Dương Phàm đã khăn gói đi thi Hương, gã còn chưa quay về thôn, nói khi nào được yết tên trên bảng vàng sẽ vinh quy bái tổ. Tần Quế Chi ngày nào cũng chờ mong.

Có điều, cho dù gã thất bại thì Trương gia vẫn được miễn thuế, cho nên mụ ta vô cùng vênh váo ngoài bãi tuốt lúa, hận không thể khoe chuyện miễn thuế cho toàn bộ thôn dân.

Nếu là người khác La Phi có thể bỏ qua, nhưng mụ Tần chẳng phải đang cố ý phủ nhận công sức của Tịch ca nhà y sao? La Phi lập tức xù lông: "Phí cho cái danh nương của tú tài, đếm số cũng dốt! Có giỏi bà trồng cho lúa nhà mình nhiều thêm mấy hạt đi? Mấy hạt gạo nhà bà thì nhiều lắm à?"

"Vậy ngươi có giỏi thì đẻ một trai một gái đi! Thành thân lâu như vậy mà ngay cả..." Tần Quế Chi định nói "ngay cả cái rắm cũng chẳng đẻ được", nhưng nhớ lại lần trước bị La Phi bắt bài đến tức nổ phổi, mụ không muốn dùng lại chiêu này nữa. Bởi vậy mụ nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngay cả cu con cũng chẳng đẻ được! Đúng là loại đoạn tử tuyệt tôn!"

"Bà mới không đẻ được cu con nhé! Bà đẻ ra một tên vương bát đản!"

"La Phi! Ngươi dám mắng Dương Phàm nhà ta? Ta liều mạng với ngươi!"

"Ta xem ai dám đánh con trai ta!" Lý Nguyệt Hoa xắn tay áo xông lên chặn đường Tần Quế Chi.

"Dám động vào nương xem!" La Phi và La Như thấy tình hình căng thẳng thì đồng loạt xông lên hỗ trợ, nhà bọn họ đông người, sao phải xoắn!

Lần này náo nhiệt một trận, bãi tuốt lúa om sòm tiếng chửi bới và can ngăn: "Lý Nguyệt Hoa ngươi dám đánh ta! Đợi Dương Phàm nhà ta làm quan, nó sẽ về bắt cả nhà các ngươi!" Tần Quế Chi đánh không lại ba người, giãy dụa trên mặt đất ăn vạ: "Ôi con của ta ơi, sao con còn chưa về, ôi nương ở nhà bị người ta ăn hiếp đây này..."

La Phi nhìn Lý Nguyệt Hoa: "Nương, người có sao không?"

Lý Nguyệt Hoa lắc đầu: "Con và Tam Bảo thế nào? Để nương xem nào..."

La Như không có vấn đề gì, La Phi cũng định trấn an nương, nhưng đột nhiên y cảm thấy đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn ngã khuỵu xuống đất.

"La Phi!" Tịch Yến Thanh vội lao ra đỡ, hắn hốt hoảng: "La Phi tỉnh lại đi! Làm sao vậy? Lương đại phu! Lương đại phu!"

"Nhị Bảo, Nhị Bảo... con đừng dọa nương như thế!" Lý Nguyệt Hoa cũng luống cuống.

"Đáng đời!" Tần Quế Chi lúc này đã hồi sức: "Ai bảo các ngươi động vào ta, hừ!"

"Hừ con mẹ bà!" Tịch Yến Thanh thấy La Phi xụi lơ bất tỉnh thì trực tiếp bế ngang người đứng lên: "Tần Quế Chi ta nói cho bà biết! Nhị Bảo nhà ta xảy ra mệnh hệ gì, lão tử chôn bà và nhi tử bà chung huyệt!"

"Ngươi dám!"

"Bà cứ chờ xem ta dám hay không!"

"Đừng cãi nữa đừng cãi nữa! Để ta kiểm tra Nhị Bảo nào..." Ruộng của Lương gia đều đã cho thuê, lúc này ông chỉ ra góp vui với mọi người, thuận tiện xát nhờ chút thóc. Ông lật mí mắt La Phi xem xét, sờ mũi kiểm tra hơi thở, sau đó mới bắt mạch.

"Thế nào rồi Lương bá?" Tịch Yến Thanh gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu.

"Ôi Tịch tiểu tử ơi là Tịch tiểu tử... Cháu, cháu sắp..." Lương đại phụ cẩn thận bắt mạch lại một lần nữa: "Cháu sắp làm cha rồi đấy!!!"

"Hả?" Tịch Yến Thanh lập tức trợn tròn mắt! La Phi... có thai rồi???
Bình Luận (0)
Comment