Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 5

Hôm sau, thời tiết vẫn trong lành như vậy, nhiệt độ cao hơn một chút so với ngày La Phi xuyên đến.

La Phi dậy thật sớm, định đi lại hoạt động giãn gân cốt một chút, tiếc rằng vừa nhấc một bước chân liền cảm giác dưới mông đau rát như bị lửa thiêu. Y đành thu lại bàn chân, suy nghĩ tìm một cái cớ để nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày.

Lúc này La Nghị lớn tiếng hô ngoài cửa: "Nhị ca, ra ăn cơm thôi!"

Thiếu chút nữa La Phi bật thốt lên "Mới có mấy giờ hả!?".

Thôi được, hôm qua y cũng tỉnh giấc tầm giờ này, cũng không quá muộn so với mọi người, nhưng sao hôm nay nhịp sống lại khác rồi?

Quả nhiên, kiên cường chống đỡ cơn đau mông bước ra ngoài, La Phi thấy bàn ăn đã bày biện xong— mỗi người một bát cháo ngô.

Giữa mấy bát cháo còn bày một đĩa củ cải khô muối, đây là toàn bộ bữa sáng hôm nay.

Nói đến cháo bột ngô, có rất nhiều người trẻ tuổi không biết đây kỳ thực là bột ngô quấy với nước. Nhà nào điều kiện tốt còn bỏ thêm chút đường, nhưng trong thời cổ đại đường có thể coi là thứ xa xỉ, hộ nông bình thường ít có dịp ăn.

"Nương, có bánh bột ngô không?" La Như tuy là con gái nhưng sức ăn rất lớn, nhìn bát cháo bột ngô loãng đến không thể loãng hơn và ít củ cải muối, vẻ mặt cô nhóc lộ ra chút khổ sở.

"Nhà hết bột mì rồi, gạo cũng chẳng còn bao nhiêu, ăn tạm đi." Lý Nguyệt Hoa san bớt cháo sang bát con gái: "Ăn thêm phần của nương này."

"Không đâu nương, để cha và đại ca ăn thêm đi." Tuy rằng tham ăn nhưng La Như vẫn là đứa trẻ hiểu chuyện, cô nhóc lại bưng bát múc cháo cho người khác. Nó biết cha và đại ca là hai người lao động vất vả nhất nhà, chút cháo này chẳng đủ lót dạ.

"Muội còn đang tuổi ăn tuổi lớn, không cần chia cho đại ca đâu." La Cát ngăn động tác của muội muội.

"Đừng múc qua múc lại nữa, tự ăn phần của mình đi, làm vậy chóng nguội. Bát cháo này ta ăn không hết, cho Tam Bảo ăn một nửa." La Phi chia nửa bát cháo của mình cho La Như, trong lòng chua xót. Cháo bột ngô sao có thể đủ no, cuộc sống thế này quả là cực khổ. Tuy rằng y không có cha từ bé, nhưng bà ngoại y là nghệ nhân dân gian, trước khi y xuyên tới đây bà vẫn mở lớp giảng dạy, thu nhập rất khá, còn mẹ y là người phụ nữ chịu khó làm ăn, cho nên cuộc sống của y có thể coi là đủ đầy, so sánh với hiện tại... chao ôi quả thực không muốn nhắc tiếp.

"Đầu xuân mà, hiện tại nhà nào cũng đói thôi." La Thiên nói: "Nói trắng ra thì nhà ta thu hoạch kém quá, cho nên hôm qua ta và nương các con đã thương lượng một chút, quyết định năm nay sẽ khai hoang thêm ruộng đất, về sau nếu có thể gặt hái nhiều hơn thì sinh hoạt sẽ khá hơn."

"Kể từ hôm nay, ta, cha các con và đại ca các con sẽ cùng nhau lên núi, ba người các con ở nhà." Lý Nguyệt Hoa nói: "Nhị Bảo, về sau con phải vất vả hơn chút rồi, vườn rau kia vốn là nương phụ trách chăm bón, năm nay giao cho con. Ngô đã bào xong, hôm nay con làm đất sau đó rắc hạt cải thìa và ngô nhé."

"Con, một mình con?" La Phi thiếu chút nữa phun ra miếng cháo trong miệng.

"Không phải còn có Tam Bảo và Tứ Bảo sao, con đưa hai đệ muội ra làm cùng." Lý Nguyệt Hoa khuyên nhủ tận tình: "Con chưa muốn thành thân lúc này, ta và cha con cũng không ép buộc. Nhưng nếu con không tìm được chỗ dựa, vậy chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Trước kia ta và cha đều thương con nhất vì con là tiểu ca chân yếu tay mềm, không bắt con làm lụng nhiều, nhưng trong nhà khó khăn, con cũng nên góp chút sức lao động đi."

"Lao động cũng được ạ, nhưng có thể để ngày mai được không?" Chỉ cần nghỉ thêm một ngày cũng được, y cảm giác vết nứt dưới hoa cúc còn chưa khép miệng, thương tích này mà đi xới đất gieo trồng e là y sẽ thăng thiên mất!

"Hôm nay con phải làm gì?" La Thiên hoài nghi nhìn đứa con thứ đã từng có "tiền án tiền sự".

"Cũng không có gì ạ, con chỉ là..." La Phi không biết nên giải thích thế nào. Y biết chỉ có cách đi tới Tịch gia, bởi vì trước mắt, điều hai vị cha mẹ này trông chờ nhất chính là y có thể bồi dưỡng tình cảm với Tịch Yến Thanh. Nhưng với tình huống hiện giờ của y, đường tới Tịch gia quá đỗi xa xôi, lết tới nơi chẳng phải hoa cúc của y sẽ mất một tầng da sao?

"Cha, con nói thật với người vậy!" La Phi hạ quyết tâm: "Hôm nay thân thể con không quá thoải mái, con muốn nghỉ ngơi một chút."

"Không thoải mái?" Lý Nguyệt Hoa lập tức trở nên khẩn trương, đứa con thứ của bà từ trước tới nay rất hay mắc bệnh, sau đó nghe lời thầy bói đổi tên mới khá hơn, hiện giờ sao lại có vấn đề rồi?

"Có cần mời thầy lang tới xem không?"

"Không không không! Không cần đâu!" Cháo còn không đủ mà ăn, mời thầy lang tới để cả nhà hít khí giời ư? La Phi vội vàng cự tuyệt: "Nương, con chỉ muốn nghỉ ngơi một ngày thôi, thuận tiện, thuận tiện đi Tịch gia một chuyến, hôm qua đưa hạt giống cho hắn, không phải chưa lấy bao bố về sao, để con sang lấy về."

"Nghe con nói lão tử muốn...." La Thiên còn chưa nói xong đã bị Lý Nguyệt Hoa cấu đùi dưới gầm bàn, nhất thời nghẹn lại nửa câu.

"Vậy cũng được." Lý Nguyệt Hoa nói: "Có điều ngày mai con nhớ phải gieo hạt cho nương nghe không?"

"Nương yên tâm, con nhất định sẽ làm xong việc." La Phi âm thầm thở phào một hơi, y nghĩ thầm quả nhiên phải mang Tịch Yến Thanh ra làm bia đỡ đạn, ai bảo đôi cha mẹ này nhất quyết phải ép y. Y húp nốt nửa bát cháo bột ngô, trong lòng âm thầm tính toán, lát nữa cha mẹ lên núi y sẽ nhờ La Nghị sang Tịch gia lấy bao bố. Còn đệ đệ có đi hay không, y chẳng quan tâm.

Một lúc sau, La Thiên, Lý Nguyệt Hoa và La Cát đồng thời lên đường. Lão hổ đi vắng, lúc này La Phi một mình tung hoành.

Y gọi đệ đệ tới: "Tứ Bảo, chẳng phải đệ vẫn luôn muốn nghe chuyện đánh giặc của Tịch Yến Thanh sao? Nhị ca cho đệ cơ hội, đệ sang đó lấy bao bố nhà ta về, thuận tiện nghe Tịch ca kể chuyện luôn, đệ thấy thế nào?"

"Nhị ca, sao huynh lại như thế? Huynh nói với cha muốn tới Tịch gia, bây giờ lại bắt Tứ Bảo đi. Đây chẳng phải bức Tứ Bảo lừa cha sao? Huynh cũng không sợ cha đánh ư?" La Như tỏ vẻ bất mãn. Tuy rằng cha mẹ La dễ tính, nhưng có hai trường hợp ngoại lệ, một là lừa gạt, hai là giấu diếm. Nhị ca của nó đang vuốt râu hùm sao?

"Vậy làm sao bây giờ? Nhị ca ta hiện tại thực sự không thoải mái." La Phi chỉ chỉ vào bụng: "Đau thắt lưng, không thể đi bộ."

"Nhưng chẳng may cha phát hiện, cả huynh và đệ khẳng định sẽ ăn đánh." La Nghị hơi kinh hãi: "Hơn nữa cha từng nói, giúp người khác làm chuyện xấu chính là tòng... tòng gì nhỉ? À đúng rồi! Tòng phạm!"

"Tòng phạm cái gì, nói nghiêm trọng vậy!" La Phi coi như không.

"Cha đánh còn nghiêm trọng hơn!" La Nghị nói.

"Ôi, hai đệ muội không nói, ta không nói, thần không biết quỷ không hay, ai biết?"

"Rầm!" Cửa nhà bật tung, lão hổ lẽ ra đã lên núi lúc này bỗng xuất hiện.

"Được lắm Nhị Bảo, lá gan lớn lắm, dám lừa gạt lão tử!" La Thiên xắn tay áo.

"Ch...ch...ch...cha?" La Nghị sợ tới mức nói năng lắp bắp: "Sao người về sớm vậy?" Nó vòng qua cạnh bàn đến bên cạnh La Phi.

"Sớm sao? Nếu lão tử không về sớm, chẳng phải sẽ bị hai tên nhãi ranh các ngươi cấu kết lừa gạt sao!" La Thiên giận tím mặt: "La Nhị Bảo! Con nói thật cho ta nghe, thế nào gọi là "thần không biết quỷ không hay" hả? Được lắm, con muốn làm phản phải không!" La Thiên với tay cầm cái cào đất, chuẩn bị cho hai huynh đệ Phi Nghị một trận.

"Nhị ca huynh còn đứng ngẩn ra đây làm gì?" La Nghị hét lên: "Chạy mau đi!"

"Hả? Á? Ối từ từ từ từ....! Tứ Bảo đệ đệ đệ... đệ đứng lại cho ta! A a a a a!" La Phi sắp phát điên rồi! Mẹ kiếp, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị kéo vọt ra cửa, hoa cúc nhất thời tê dại, không chịu được ma sát mạnh, vừa nóng vừa đau vừa rát.

"Dừng sao được mà dừng a a a a... chạy mau! Nếu cha bắt được cả hai chết chắc!" La Nghị không biết lấy đâu ra dũng khí, lôi La Phi chạy tuột về hướng Tịch gia, thậm chí không thèm ngoái đầu.

La Phi muốn bắt nó dừng lại, nhưng vị tiểu đệ có sở trường hãm hại nhị ca này như được gắn thêm mô-tơ dưới chân, co giò chạy hết tốc lực! Vì thế nhạc nền của màn chạy trốn này chính là tiếng hét của La Phi, "a a a a a...", "dừng dừng dừng...", "La Tứ Bảo đệ còn chạy nữa ta liều mạng với đệ...", "a a a a... Đệt mợ...".

Cứ như vậy một đường chạy như điên tới trước cổng Tịch gia, hai huynh đệ họ La lúc này mới đứng lại. La Phi thở như hấp hối, La Nghị quay đầu ngó nghiêng. Lúc này bọn họ mới phát hiện, người đứng hóng hớt đông nghìn nghịt, nhưng người nên xuất hiện lại không thấy đâu!

"Không phải chứ, cha... khụ khụ khụ..." La Nghị đấm ngực thùm thụp: "Cha không chạy kịp sao?"

La Phi muốn bóp c/ết La Nghị ngay lúc này!

Dưới một mái nhà khác, trước cổng nhà La gia, Lý Nguyệt Hoa nhìn về hướng chạy của hai đứa con bằng ánh mắt tràn ngập kỳ quái: "Cha bọn nhỏ, ông thật sự không đập chúng nó chứ? Sao Nhị Bảo hét như lợn bị chọc tiết vậy?"

La Thiên cũng có chút kỳ quái: "Tôi đập thật mà chúng còn chạy được sao? Lẽ nào thắt lưng Nhị Bảo bị đau thật?"

"Không thể nào? Tôi thấy nó chạy như bay mà." Lý Nguyệt Hoa tỏ ra khó hiểu, nhưng sau đó lại cười rộ lên: "Thôi không sao, dù sao cũng là chạy đến Tịch gia mà."

"Nhị Bảo được chiều sinh hư, tiểu tử Tịch gia kia là đứa trẻ tốt, vậy mà nó còn không ưng." La Thiên cảm thấy đứa con thứ nhà mình có lẽ bị lừa đá văng não rồi.

"Có thể là vì chuyện với Trương gia. Thôi bỏ đi, rồi sẽ đến ngày nó nghĩ thông ấy mà." Lý Nguyệt Hoa phủi phủi ống tay áo, chuẩn bị ra vườn.

"Đi đâu vậy? Không phải nói lên núi khai khẩn sao?" La Thiên hỏi.

"Khai cái gì mà khai? Nhị Bảo tới Tịch gia rồi, hôm nay tôi phải tranh thủ gieo cải thìa trắng, không thể trì hoãn thêm, ông lên núi cùng Đại Bảo đi." Bọn họ vốn định bắt đứa nhỏ làm lụng để nó tìm cớ ra khỏi nhà, bởi vì đứa con thứ này được chiều nhất nhà, từ nhỏ không thích lao động. Những tưởng phải hao phí chút công sức mới có thể ép nó chạy tới Tịch gia, không ngờ kế hoạch lại thành công nhanh đến vậy.

Cha La nghĩ ngợi một hồi cảm thấy cũng có lý, sau đó ông vác cuốc lên núi cùng con cả.

Lại quay về cổng nhà họ Tịch, thiếu niên trượng nghĩa La Nghị cuối cùng cũng phát hiện nhị ca nhà mình có gì đó không ổn: "Nhị ca, huynh không sao chứ? Sao sắc mặt kém vậy?"

La Phi khoát tay, đổ mồ hôi đầy đầu, đau đến không nói nên lời. Hiện tại y vô cùng muốn báo thù!

La Nghị đột nhiên nhớ tới lúc ở nhà nhị ca của nó nói thân thể không thoải mái, nó lập tức trở nên căng thẳng, nâng tay đập cửa rầm rầm: "Tịch ca! Tịch ca huynh có nhà không?"

Tịch Yến Thanh quả thực đang ở nhà, hắn vừa đun nước nóng chuẩn bị đi tắm. Hắn không quen tắm tối, hơn nữa thông thường nhà hắn cũng không có khách nên hắn mới khóa cổng vào. Lại không ngờ tới, vừa cởi q/uần áo thì có người đập cửa.

Nghe không giống tiếng của La Phi, Tịch Yến Thanh chần chừ một lúc, nhưng một lát sau hắn nghe loáng thoáng có giọng La Phi xen vào giữa, vì thế hắn liền mặc quần áo gọi với ra ngoài: "Ra đây!"

La Nghị thở phù một hơi: "Nhị ca, rốt cuộc huynh không thoải mái chỗ nào?"

La Phi trừng mắt lườm đệ đệ một cái, nghiến răng gằn từng chữ: "Câm miệng vào đi, mau cùng ta về nhà!"

Mất mặt trước mặt Tịch Yến Thanh, y thà chết còn hơn! Lúc trước cho rằng hắn không ở nhà, bởi vậy La Phi mới dám đứng trước cổng Tịch gia nghỉ lấy hơi, hiện tại nghe tiếng người vọng ra, y không muốn lưu lại thêm một giây nào.

"Không được đâu Nhị ca, huynh đau đến nỗi tái mặt thế này, đi vào nghỉ ngơi một lát đã." La Nghị vội vàng kéo tay La Phi: "Hơn nữa huynh còn phải lấy bao bố mà."

"Tới lấy bao bố sao?" Tịch Yến Thanh rất nhanh đã xuất hiện, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của La Phi thì lập tức nhíu chặt mày: "Làm sao vậy?"

"Không sao." La Phi cắn răng đứng thẳng người, mau chóng cướp lời: "Bọn ta chỉ sang lấy lại cái bao bố hôm trước đựng hạt giống mang sang thôi."

"Tịch ca, hình như nhị ca nhà đệ bị đau thắt lưng." Tiểu đệ sở trường hãm hại nhị ca đã online: "Huynh ấy cứ ngoan cố, huynh để nhị ca của đệ vào phòng nghỉ ngơi một lát được không?"

"Đã nói về nhà rồi!" La Phi không muốn để Tịch Yến Thanh phát hiện, nhấc chân định rời đi. Nhưng độ chuyên nghiệp của vị tiểu đệ sở trường hãm hại nhị ca cũng không phải dạng vừa, nó bám chắc khung cửa không chịu buông tay.

"Nhị ca, lúc này mà về cha khẳng định sẽ đập chết cả hai, chúng ta tạm thời ở lại chỗ Tịch ca đi, lát nữa nhờ huynh ấy đưa về nhà sau đó nói giúp vài câu, không chừng cha có thể nguôi giận." La Nghị đã nhận ra, cha nó rất ưng ý vị Tịch ca này, trước kia cũng thế, bây giờ vẫn thế.

"La Phi, ngươi bị đánh thật sao?" Tịch Yến Thanh càng thêm nhăn mặt. Hắn có lòng định vươn tay đỡ La Phi, nhưng thấy toàn thân y căng cứng, lại lộ ra một loại chống cự tiếp xúc theo bản năng, cho nên Tịch Yến Thanh không tiếp tục động tác.

Hiện tại mỗi bước đi La Phi đều cảm thấy đau đớn, y hoài nghi tiểu cúc đáng thương của mình có lẽ không chỉ rách một vết. Vừa rồi chạy với tốc độ cao, y còn chưa kịp cảm nhận rõ, hiện tại chỉ hơi cựa quậy liền cảm thấy không ổn, thật giống như, giống như là nơi đó đã mưng mủ, hoặc là sưng phù lên, nói chung cực kỳ không thoải mái.

"Bỏ mẹ rồi..." La Phi tự lẩm bẩm, lẽ nào nhiễm trùng rồi?

"Ngươi nhất quyết muốn đứng đây để người khác săm soi bộ dạng khổ sở ngập ngừng này sao?" Tịch Yến Thanh phóng mắt ra xa quan sát. Trong thôn không thiếu mấy kẻ bát quái, lúc này La Phi ủ rũ đứng trước cửa nhà hắn, không biết ngày mai sẽ truyền ra lời đồn gì.

"Ngươi mới khổ sở ngập ngừng! Ai khổ sở?" La Phi oán hận trừng mắt nhìn Tịch Yến Thanh: "Đã bảo là đau thắt lưng!"

"Thật không?"

"Lừa ngươi làm gì?" La Phi siết chặt hai nắm tay, co cuộn người lại— quan trọng là y đang rất đau, thực sự không thể về nhà nổi, chỉ có thể mặt dày vào nhà Tịch Yến Thanh chốc lát. Về việc vì sao không đứng ở cửa nghỉ luôn? Bởi vì gió xuân rét cắt da cắt thịt chứ sao!

"Nhị ca của đệ có nói vì sao lại đau thắt lưng không?" Tịch Yến Thanh đứng sau quan sát, lại quay sang hỏi nhỏ La Nghị. Hắn cảm thấy bộ dạng đi đường của La Phi không giống đau thắt lưng.

"Chẳng nói gì, chỉ kêu đau thắt lưng." La Nghị cũng có chút hoang mang.

La Phi bước vào phòng, liếc mắt liền thấy ngay giữa bếp có một thùng tắm gỗ thật to. Tuy rằng nó khá cũ kỹ nhưng bên trong đổ một nửa nước ấm, lúc này hơi nóng bốc lên nghi ngút, nhìn đã thấy thoải mái.

Từ khi xuyên đến đây y chưa được tắm rửa tử tế, đêm qua y lén đun ít nước nóng rửa ráy, lúc đầu vẫn rất ấm, nhưng khi rửa đến hoa cúc thì nước đã lạnh ngắt. Hiện tại là cuối tháng ba, ban đêm trời vẫn rét, nước rất nhanh nguội. Thôi, những chuyện đau khổ này y tuyệt đối không muốn nhớ lại. Dù sao sự thực chính là, nhà y không có những thứ như là thùng tắm, vệ sinh cơ thể trên cơ bản chính là hòa chút nước ấm vào chậu rồi lau rửa qua loa, mùa hè thì dội thẳng nước lạnh lên người, hoặc là đi tắm sông.

Đời trước một ngày y phải tắm ít nhất hai lần, đời này...

La Phi nhìn thùng nước ấm bằng cặp mắt thèm thuồng.

Dựa vào cái gì cơ chứ? Tịch Yến Thanh xuyên tới đây liền có trong tay một căn nhà, có ruộng có vườn, còn có bồn tắm của riêng mình! Y thì hay rồi, ngay cả xí trù cũng phải tự vót một cái để dùng.

Tiên sư nó, còn chưa vót xong đã cạo rách hoa cúc!

La Phi càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, lúc này Tịch Yến Thanh chợt lên tiếng: "Muốn tắm không?" Tịch Yến Thanh nói: "Ta đun nhiều nước lắm."

Quả là một lời dụ dỗ trắng trợn!

La Phi lập tức thốt lên theo bản năng: "Được... được không?"

La Nghị âm thầm quan sát hai người, sau đó trợn mắt nghĩ: Nhị ca huynh điên rồi sao!? Huynh là tiểu ca chưa xuất giá mà dám tắm rửa trong nhà Tịch ca ối cha nương ơi con phải làm gì bây giờ đệ nên ngăn huynh lại hay tìm cớ về trước đây còn nữa Tịch ca à huynh như vậy là không được đâu huynh có biết không!

La Nghị cảm thấy Tịch Yến Thanh hoàn toàn không để lại đường lui cho nhị ca của nó. Nếu thực sự tắm rửa ở đây vậy thì sau này hai người bọn họ sẽ không còn lựa chọn nào khác!

Có điều... Đây chẳng phải điều cả nhà mong chờ sao? Đặc biệt là cha và nương, nghe tin này bọn họ nhất định sẽ rất vui! Hơn nữa chỉ cần không để người ngoài biết là được! Quan trọng nhất nhất chính là, có lẽ cha sẽ mừng đến nỗi không đánh nó nữa!

La Nghị suy nghĩ kỹ càng, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm: "Ôi Tịch ca, Nhị ca, ta đau bụng quá đi mất, phải chạy về nhà ngay!"

Nói chưa hết câu nó đã biến mất ngoài cửa, La Phi chưa kịp vươn tay giữ người.

Tịch Yến Thanh thấy La Phi có chút rối rắm thì đặt miếng vải bố sạch lên cái bàn cạnh thùng nước: "Tôi ra vườn làm nốt chút việc, cậu cứ tự nhiên đi, có điều tốt nhất không nên làm ướt tóc."

La Phi ngơ ngác hỏi lại: "Vì sao cơ?"

Tịch Yến Thanh đi tới bậc thềm, nghe vậy thì quay đầu cười nhàn nhạt, hỏi ngược lại: "Cậu đoán xem?"
Bình Luận (0)
Comment