Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 51

La Phi đương nhiên không biết, Tịch Yến Thanh cầm về bức tranh không đàng hoàng này chính là để y hạn chế thêu thùa, hoặc hắn muốn y chỉ thêu vài đường là sẽ bỏ cuộc, vốn dĩ hắn còn vô số lựa chọn khác. Nhưng bức tranh này được trả giá rất cao, đây là điều Tịch Yến Thanh không nói dối La Phi. Trên trấn không có nhiều khách muốn mua loại tranh thêu này, nhưng trên huyện hoặc châu thì thường xuyên thiếu hàng, bởi rất nhiều người quyền quý có nhu cầu mua loại tranh tình thú này mà thợ thêu lại từ chối.

Mọi người đều biết thêu thùa là công việc dành cho nữ nhân, cũng có vài tiểu ca theo đuổi nghề này, nhưng thợ thêu là nữ vẫn chiếm đa số. Mà để những người phụ nữ ấy thêu loại hàng này, phỏng chừng sẽ ít người dám nhận. Nghĩ mà xem, bạn sẽ phải dùng kim thêu một cây hàng thật sống động... Đệt! Quá khó chấp nhận!

Nếu không ai biết cũng không sao, một khi để lộ ra ngoài, dùng đầu ngón chân cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng... Tịch Yến Thanh nói tranh này rất đắt tiền!

La Phi càng nghĩ càng rối. Tuy y không phải người quá tham lam, nhưng trên đời có ai chê tiền đâu? Chỉ là, thêu bức tranh này thực sự quá đáng thẹn...

Tịch Yến Thanh cái tên chết tiệt này! Hắn cố ý làm khó y đây mà.

La Phi trừng mắt lườm Tịch Yến Thanh một cái, y nghĩ ngợi một hồi, không biết nảy ra ý tưởng gì mà bật cười mờ ám. Được thôi họ Tịch, anh muốn thấy em thẹn thùng đúng không? Để xem ai là người phải đầu hàng trước!

"Em vẫn muốn thêu à?" Tịch Yến Thanh làm xong công việc bên ngoài, bước vào buồng thấy La Phi đang phối màu chỉ, thậm chí còn làm rất chăm chú.

"Thêu chứ, anh mất công đi xa một chuyến mới lấy về cho em, đằng nào cũng đang nhàn rỗi, sao lại không thêu? Mà còn được trả nhiều tiền nữa." Nói xong La Phi giơ tranh mẫu cho Tịch Yến Thanh xem--- bức thêu này có tổng cộng bốn tranh nhỏ ghép lại thành một tranh lớn. Bốn bức tranh nhỏ, bốn tư thế khác nhau, mỗi bức gồm hai nhân vật, mà La Phi lúc này đang giơ cảnh hai người ân ái trong thùng tắm: "Ầy Thanh ca, anh xem cái người này này..." La Phi chỉ vào người phía trên: "Dáng người giống anh ghê, anh xem bờ lưng này, vừa dày vừa rộng, nhìn là biết vô cùng rắn chắc và đáng tin cậy, hơn nữa người này còn rất khỏe mạnh tráng kiện!"

"Ừm..." Tịch Yến Thanh âm thầm tiếp tục công việc trên tay, trong đầu lại nghĩ: vợ khen mình lưng dày và rộng! Khỏe mạnh và tráng kiện!

"Mà nhắc mới nhớ, hình như bọn mình chưa từng thử trong thùng tắm..." La Phi dùng mu bàn chân nhẹ nhàng ngoắc ngoắc Tịch Yến Thanh: "Sau này anh có muốn thử không? Đến lúc đó em cũng ghé vào thành thùng, quay lưng về phía anh..." Linh hồn hồ ly hộ thân, La Phi nhẹ nhàng cắn ngón tay, ngước mắt cười e lệ nhìn Tịch Yến Thanh.

"Dừng lại!" Tịch Yến Thanh vừa từ ngoài bước vào, trên người như có lửa nóng hừng hực. Hắn đã nhận ra âm mưu của con lừa nhỏ này! Y dùng giọng nói ngọt đến mức xương cốt cũng mềm nhuyễn, nói những điều mờ ám này với hắn, đệt!

"Thanh ca, em nhớ lúc chúng ta còn chưa có đứa nhỏ quá..." La Phi dường như còn chơi chưa chán, y buông đồ trên tay rồi ngồi lên đùi Tịch Yến Thanh, nhẹ nhàng dùng tay mơ,n trớn cái cằm lún phún râu của hắn, lại vươn đầu lưỡi l,iếm lên khóe môi hắn: "Hàng đêm đều sung sướng lên tiên..."

Hô hấp của Tịch Yến Thanh như đông cứng, bàn tay hắn đặt trên eo La Phi một cách căng thẳng vì mâu thuẫn, một nửa linh hồn khuyên hắn nên buông tay, một nửa thì gào thét như thế này là không đủ!

La Phi nhắm mắt vẫn cảm nhận được lửa nóng truyền đến từ cơ thể Tịch Yến Thanh, trong lòng y thầm cười khẩy: anh nhận tranh thêu xuân cung đồ cho em à? Cho anh nghẹn chết thì thôi!

Được rồi, kỳ thực y cũng đang khó chịu. Bức xuân cung kí.ch thích thị giác của y, hiện tại hơi thở ồ ồ của Tịch Yến Thanh lại phảng phất bên tai, còn có bàn tay to rộng ấm áp đang vu.ốt ve mơ,n trớn trên eo...

Tịch Yến Thanh chậm rãi cúi đầu cắn mút cái gáy trắng nõn của La Phi, hắn như biết thành con quỷ hút máu, động tác vô cùng thong thả nhưng tràn ngập chiếm hữu, khó mà dứt bỏ. Hắn cắn nhẹ da thịt trên cần cổ La Phi: "Em cho là tôi thực sự không thu phục được em sao?"

La Phi "ưm" nhẹ một tiếng: "Không, anh... anh quá lợi hại..."

Không lên tiếng thì thôi, La Phi vừa cất lời Tịch Yến Thanh thiếu chút nữa đã không nhịn nổi mà bế bổng y lên. Đáy lòng hắn dâng lên một ngọn lửa mãnh liệt, nó khao khát muốn cắn nuốt La Phi.

Đương nhiên lúc này bọn họ không thể súng đạn thật ra trận, dù sao cũng có đứa nhỏ trong bụng. Nhưng nhà là phải có nóc, con lừa nhỏ này muốn trèo lên đầu hắn ngồi sao?

Tịch Yến Thanh híp mắt suy nghĩ, bên môi nở nụ cười tươi, sau đó thò tay cởi qu.ần La Phi.

"Ơ ơ ơ!" La Phi vốn chỉ muốn trêu chọc Tịch Yến Thanh, hơn nữa y tin rằng Tịch Yến Thanh có thể nhẫn nhịn vì đứa nhỏ! Lại không ngờ hắn đã cởi qu.ần mình!

"Anh, anh,... khoan đã Thanh ca..." La Phi thả mồi xuống sông, hiện giờ cá lớn đã cắn câu, y ngược lại trở thành người run sợ: "Em, em... em chỉ trêu anh một chút thôi, anh nhìn em bằng ánh mắt gì thế?" Thực sự muốn làm y thế này thế kia sao?

"Em cảm thấy tôi đang nhìn em bằng ánh mắt gì?" Tịch Yến Thanh vỗ một cái không nhẹ không nặng lên mông La Phi: "Dám trêu chọc tôi?"

"Ai bảo anh lấy thứ đồ này về cho em?" La Phi chọc chọc bức tranh: "Anh bảo em thêu thế nào đây???"

"Có gì mà không thêu được?" Tịch Yến Thanh ôm La Phi vào lòng, nhẹ nhàng cắn gặm vành tai y: "Hôm nay chúng ta thêu bức này trước..." Hắn rút một bức tranh có tư thế khá giống bọn họ lúc này: "Thử xem có kíc.h thích hơn không?"

Kí.ch thích cái đầu anh!

La Phi rất muốn gân cổ cãi, nhưng mà, nhưng mà... bàn tay đầy kỹ xảo đang xo.a nắn chú lừa nhỏ bên dưới của y...

Đệt mợ! Xong đời xong đời! Không chút tiền đồ nào!!!

Đêm đó La Phi được nếm trải cảm giác kíc.h thích chưa từng có. Tuy rằng Tịch Yến Thanh lo cho đứa nhỏ nên không làm đến bước cuối cùng, nhưng y vẫn cảm thấy đêm nay còn đáng thẹn hơn so với trước kia!

Vừa cầm kim thêu vừa bị âu yếm vu.ốt ve sau đó này nọ này nọ, a a a a a a! Ức hiếp người quá đáng! Nếu không phải trong nhà chỉ có hai bọn họ, Cảnh Dung ra ngoài xem đất còn chưa về, La Phi nhất định sẽ đánh chết Tịch Yến Thanh!

Tịch Yến Thanh bắt nạt người đủ rồi thì lặng lẽ ra ngoài hóng gió...

Bình tĩnh nào! Bình! Tĩnh!

Không biết ai là người nghĩ ra từ này, Tịch Yến Thanh hoài nghi, có lẽ đối phương khi ấy cũng đang ở trong hoàn cảnh như hắn, lạnh đến tê tái cõi lòng*, đệt...

*từ gốc là 冷静 /lãnh tĩnh, mình dịch thoát nghĩa là "bình tĩnh". Dịch sát nghĩa câu mà Tịch Yến Thanh nói sẽ là "lãnh đến tâm cũng tĩnh" bởi vì hắn đang đứng ngoài sân trong thời tiết âm độ.

Thời điểm lên giường đi ngủ Tịch Yến Thanh cũng chưa dám ôm La Phi, từ sau khi nằm chung một ổ chăn, đây là lần đầu tiên bọn họ tự giác đắp chăn riêng.

Chủ yếu là vì Tịch Yến Thanh cảm tháy cơ thể xao động quá dữ dội.

Hắn mộng xuân cả một đêm, trong mơ tất cả đều là hắn và La Phi. La Phi dùng đủ mọi cách câu dẫn hắn, mà hắn thì ghì chặt y, lần lượt thử tất cả các tư thế trên mấy bức tranh thêu. Phê!

Tỉnh dậy từ cơn mê, trong lòng trống rỗng, Tịch Yến Thanh vô cùng bức bối. Lúc này hắn buộc phải tìm một việc gì đó để phân tán tư tưởng.

Lúc trước La Phi đã thử nghiệm ba cách làm kem khác nhau, kết quả phải tách lòng đỏ đánh riêng thì kem mới ngon, hơn nữa màu sắc cũng bắt mắt hơn. Bởi vì lòng đỏ trứng có màu vàng tươi, đánh cùng sữa sẽ cho ra màu vàng béo ngậy, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn. So với hai cách còn lại, cách này sẽ khiến chất kem mềm mịn hơn một chút, nhưng đương nhiên vẫn kém xa cách làm kem bằng bơ ở thời hiện đại.

Tịch Yến Thanh quyết định thử mày mò, hắn sẽ đun sữa cô đặc lại một chút, sau đó tách một lòng đỏ trứng đánh cùng xem sao. Sau khi ăn điểm tâm hắn liền bắt tay vào làm, đương nhiên không quên trao đổi ý tưởng với La Phi.

"Em nhớ người ta thường cho sữa đặc vào kem, nhưng em cũng không biết cách làm sữa đặc. Có lẽ giống như anh nói nhỉ, đun sữa tươi cho cô đặc lại?" La Phi không biết làm sữa đặc nhưng y từng ăn rất nhiều, có thể chấm bánh mì hoặc trộn để ăn cùng các món khác, mùi sữa rất thơm và ngậy, lại ngọt ngào vô cùng.

"Vậy lòng đỏ trứng thì sao? Đánh lòng đỏ trứng rồi đổ sữa vào sao?" Tịch Yến Thanh cảm thấy cách này chưa hợp lý, hắn nhớ rõ khi bóc vỏ một chiếc kem mới, trên bề mặt thường xuất hiện vài bọt khí nhỏ, có vẻ trước khi đưa vào đông lạnh thì bề mặt kem vẫn còn bọt lăn tăn. Nhưng làm thế nào để đánh trứng bông lên bọt khí như vậy? Chỉ có thể đánh thật nhanh, hắn từng thấy La Phi làm bánh trứng, tốc độ đánh trứng phải rất nhanh mới có thể nổi bọt.

"Chúng ta đánh lòng đỏ lâu một chút xem sao." La Phi nói: "Sau đó thử đổ sữa vào đánh cùng xem hương vị thế nào. Dù sao cũng phải thử nghiệm vài lần." Tuy thành phẩm có thể sẽ không ngon, nhưng ít nhất vẫn có thể ăn, bọn họ chỉ cần không lãng phí là được.

Hai người bận rộn trong bếp tới trưa, sau khi ăn cơm lại đi tìm Trần Hoa Chương. Vốn Tịch Yến Thanh muốn hỗ trợ vót gỗ làm que kem, bởi vì phải có tay nghề mộc mới có thể đẽo ra khuôn gỗ nên hắn không thể giúp gì. Lại chẳng ngờ Trần Hoa Chương đã đẽo được rất nhiều khuôn gỗ khác nhau, bởi vì đối với một người thợ mộc hàng năm nhận điêu khắc rất nhiều đồ gia dụng cho khách hàng như Trần Hoa Chương, đẽo các loại khuôn trái tim, hình móng vuốt, hình bông hoa vân vân... chỉ là chuyện vặt. Trước khi Tịch Yến Thanh đưa ra yêu cầu, Trần Hoa Chương đã rất có kinh nghiệm trong việc này.

"Yến Thanh, ngươi xem có đủ dùng không, nếu không đợi ta đẽo thêm mấy cái." Trần Hoa Chương vừa nói vừa chỉ một trong hai chồng khuôn gỗ trên mặt đất, đây là những chiếc khuôn chưa có hình thù, chỉ là dạng tròn đơn giản nhưng mỗi cái lại có thêm những chiếc tai ngộ nghĩnh: "Với cả ngươi xem đống khuôn tròn này, ta đẽo thêm mấy cái tai làm ký hiệu, ngươi và La Phi nói phải thử nghiệm các vị khác nhau đúng không, dùng loại khuôn này để dễ phân biệt."

"Ta còn định nhờ ngươi nghĩ cách, vậy mà ngươi đã làm ra rồi. Thật đúng ý ta quá, như vậy sẽ tiện hơn rất nhiều. Cảm tạ Trần huynh đệ." Tịch Yến Thanh vỗ vai Trần Hoa Chương, cầm mấy chiếc khuôn có khắc số lên ngắm nghía.

"Nhị Bảo à, món này ngon lắm ấy." Hàn Húc trước kia sợ lạnh, La Phi mang kem tới nhưng y không dám ăn. Nhưng nhìn vài lần lại cảm thấy tò mò hương vị, y đánh liều thử một miếng, không ngờ ngon đến nuốt lưỡi! Tuy trời lạnh nhưng trong buồng có đốt lò sưởi, nhâm nhi một que kem lạnh cảm giác thích thú vô cùng.

"Sau này ta sẽ làm nhiều vị ngon hơn, đây là vị cơ bản thôi." Chỉ là trứng gà đánh với sữa và đường, La Phi thậm chí còn chưa bỏ thêm quả khô. Y rất háo hức chờ mong thành quả mà y và Tịch Yến Thanh thử nghiệm sáng nay.

"Nhị Bảo, ngươi quyết tâm làm kem mang đi bán sao?" Hàn Húc cảm thấy thứ đồ này rất ngon, nhưng thời tiết giá rét như hiện nay sẽ có mấy người tình nguyện mua kem? Hơn nữa bước sang mùa hè làm thế nào để đông lạnh? Hay là mùa hè nghỉ bán? Mà nguồn sữa cũng không sẵn có: "Ngươi bán món này có thể kiếm được bao nhiêu? Vừa tốn sữa vừa tốn trứng, lại phải đợi trời lạnh mới có thể đông cứng, mà mùa đông trứng gà rất khan hiếm." Gà vịt thường không đẻ trứng vào mùa lạnh, cho nên giá trứng sẽ tăng cao hơn mùa hè.

"Ta sẽ thử nghiệm trước, dù sao hiện tại cũng chưa thể bán nhiều." La Phi đã nghĩ đến chuyện này, chỉ cần kiếm đủ sinh hoạt phí là ổn, vẫn tốt hơn so với ăn không ngồi rồi. Về việc sẽ thu được bao nhiêu lợi nhuận, y và Tịch Yến Thanh kỳ thực đã tính toán ra con số.

Trứng gà có giá một văn một quả vào mùa đông, sữa bò bán theo bình, một bình khoảng nửa lít bán sáu văn tiền, còn có đường. Đường chính là thứ đắt tiền nhất. Chất lượng khác nhau có giá khác nhau, loại cao cấp khoảng ba mươi văn một cân, loại trung bình thì hai mươi văn. Bọn họ dùng loại đường đắt tiền, mỗi cân hai mươi sáu văn, củi và nước vân vân là những thứ không cần chi phí. Tóm lại, với phương pháp làm kem hiện tại, một chiếc kem ra lò sẽ tiêu tốn khoảng hai đến ba văn tiền, thêm quả khô chắc chắn phải từ ba văn trở lên, không thêm thì hai văn là đủ. Bán với giá từ bốn đến sáu văn tiền là ổn, chỉ cần xem thành phần. Như vậy mỗi ngày bán mười que lãi hai mươi văn, một tháng thu về sáu trăm văn, chỉ cần có thể mang ra bán nhất định sẽ có lợi nhuận.

Như vậy còn dễ thở hơn đống hà bao handmade lúc trước. Cặm cụi thêu thùa mà chẳng kiếm được bao nhiêu, tuy rằng phải qua trung gian là lão Lý nên mất một phần lợi nhuận, thế nhưng bán đồ ăn vẫn có lời hơn. Bởi vì ăn uống là nhu cầu quanh năm, mặc dù kem không phải món ăn thiết yếu nhưng mấy kẻ lắm tiền thường thích của ngon vật lạ.

"Lần sau mang cho ta thêm hai que nhé." Hàn Húc ngậm que gỗ trong miệng: "Ăn chưa đã thèm."

"Được, lần sau ta mang thêm cho ngươi, dù sao mộc tượng huynh nhà ngươi cũng có công đẽo khuôn, nhưng ngươi cũng đừng ăn quá nhiều, món này dễ lạnh bụng, chúng ta ăn vừa phải thôi, đại lão hổ cũng quản ta rất nghiêm, ba ngày mới cho ăn một que." La Phi liế,m môi: "Ài ta ra ngoài đây, trong này nóng quá!" Y cảm thấy buồng ngủ của Hàn Húc nóng như một lò lửa.

"Ta sợ lạnh mà, phải đốt nhiều củi một chút."

"Thế nào rồi? Về chưa?" Tịch Yến Thanh bước vào hỏi.

"Ừm, về thôi." Trời đã không còn sớm, đường về buổi tối rất khó đi.

Cảnh Dung từ thôn Lâm quay trở về thôn Hoa Bình, nhưng Tịch gia khóa cổng không ai ở nhà. Y không quen biết láng giềng xung quanh nên đành ngồi chờ trước viện, lúc này thấy Tịch Yến Thanh và La Phi trở về, y đứng dậy chà xát hai bàn tay: "Tịch ca, tề ca, hai người về rồi à?"

"Lạnh không?" Tịch Yến Thanh cười cười: "Thế nào rồi? Hôm qua không thấy ngươi quay về, ta đoán đã tìm được nơi ở thích hợp hơn?"

"Không đâu, là vì đi quá xa nên không kịp về." Cảnh Dung nói: "Các thôn lân cận ta đều đi xem một vòng, cảm thấy thôn Hoa Bình của hai người vẫn là nơi đắc địa nhất. Ngoài ra phía thôn Liễu Nha cũng khá ổn, nhưng thôn dân thưa thớt quá, không thể so với nơi này có huynh và tề ca. Sau này Lạc Dũng cất nhà tại đây, ta cũng không lang thang ngoài kia làm gì, ta quyết định sẽ mau chóng chuyển tới đây. Ta sẽ bán hết đất và nhà trên trấn Hoàng Đàn sau đó dắt đàn dê về thôn Hoa Bình. Có điều trước mắt ta gặp chút phiền toái, Tịch ca nhất định phải hỗ trợ."

"Chuyện gì?"

"Muốn dẫn đàn dê tới đây phải có nơi để nuôi chúng. Tuy dê nhà ta không phải loài sợ rét nhưng mùa đông khắc nghiệt vẫn nên có lều để trú ngụ, cho nên ta định mua trước một trạch tử, nhưng ta không quen biết ai ở đây, chỉ đành nhờ cậy huynh." Cảnh Dung hiện tại coi như tứ cố vô thân, y đã quyết định an cư tại thôn Hoa Bình, sẽ không chần chừ lâu. Nhà cửa ruộng vườn trên trấn Hoàng Đàn không thể bán ngay lập tức, nhưng rao bán ắt sẽ có người mua, dù sao cũng đã có người đặt vấn đề mua lại mảnh đất ấy để xây dựng thôn trang, chỉ cần Cảnh Dung quay về đàm phán hẳn là sẽ giải quyết rất nhanh. Y tính toán trước mùa xuân sang năm sẽ chuyển toàn bộ đàn dê tới đây. Nếu có thể đón năm mới tại đây thì hoàn hảo.

"Không thành vấn đề, ta giúp ngươi hỏi thăm. Nếu thực sự khó quá, đến lúc đó ngươi cứ dùng tạm viện tử của chúng ta cũng được."

"Vậy làm phiền Tịch ca và tề ca giúp đệ đệ chuyện này. Ta dự định lưu lại tới ngày kia, bằng không Lạc Dũng bên kia cũng khó xoay sở."

"Vậy cứ đi loanh quanh hỏi thăm xem sao." La Phi nói: "Trong thôn có khá nhiều trạch tử bỏ trống." Ví dụ như căn nhà mà bọn họ đang ở vốn là nơi không có chủ. Người già đã qua đời, người trẻ thì bôn ba, không ai ở lại đành nhờ mấy thân thích trông coi giúp, nếu không có thể tìm người cho thuê.

Thương thuyết xong bọn họ lập tức bắt tay vào việc, Tịch Yến Thanh đưa Cảnh Dung đi tìm lão trưởng thôn ngay trong đêm. La Phi thì ở nhà nếm thử mấy chiếc kem thử nghiệm, sau đó ghi chép lại công thức và hương vị.

Trước khi đi Tịch Yến Thanh dặn y có thể lập một bản ghi chép, nhưng mỗi cây kem chỉ được ăn một miếng nhỏ, nếu ăn nhiều hắn sẽ về "dạy dỗ" y một phen.

Nói ra cũng thật tình cờ, Cảnh Dung đang tìm nơi để ở, trong thôn trùng hợp cũng có người muốn bán nhà. Không phải ai khác mà chính là gia đình Trương Dương Phàm. Quả là đời người đâu ai lường trước điều gì, trước kia Trương gia vốn có cuộc sống khá giả, là gia tộc giàu có nhất thôn Hoa Bình, sau đó phải tiêu tốn một khoản cho Trương Dương Phàm đi thi, chưa kể trước đó gã thú Giang Bạch Ninh cũng rất tốn kém. Vốn bọn họ chỉ dựa vào tiền bán lương thực, ai ngờ Trương Dương Phàm gian lận khoa bảng, bọn họ phải nộp địa tô như những thôn dân khác, thậm chí không đủ bạc vì Tần Quế Chi thuê quá nhiều người làm.

Những người được thuê đương nhiên sẽ không làm không công, chẳng qua Tần Quế Chi nói phải đợi sau mùa gặt bán thóc mới có bạc, cho nên bọn họ vẫn đang chờ. Hiện giờ thóc đã bán hết, đám người kéo đến đòi tiền công để chuẩn bị ăn Tết.

Lúc trước, mặc kệ Trương Dương Phàm thuyết phục thế nào, Tần Quế Chi cũng nhất quyết không chịu ra bãi tuốt lúa đóng thuế. Lúc sau quan gia rốt cuộc cho người tới tận cổng Trương gia tịch thu hết thóc lúa của bọn họ trước mặt một đám thôn dân hiếu kỳ. Trò cười này Trương Dương Phàm vĩnh viễn không bao giờ muốn nhớ lại!

Nhưng gã càng không ngờ còn trò vui khác ở phía sau, chính là nhóm người làm công kéo đến đòi tiền! Mấy nông dân vai u thịt bắp đứng chặn ngoài cổng, nói nếu không trả bạc sẽ không để người Trương gia ra cửa, đương nhiên cũng không để bọn họ ăn ngon ngủ yên. Phải làm sao đây? Tần Quế Chi bị dọa sợ rồi, không dám khất nợ bọn họ nữa! Chỉ là của cải trong nhà đã bị vét sạch! Mụ đành cắn răng bán đi trạch tử hồi môn của mình, cũng là một căn viện ngay trong thôn Hoa Bình. Nơi này bỏ không nhưng ngoài vườn vẫn trồng rau để ăn hàng ngày.

Tần Quế Chi ra giá mười tám lượng bạc, dù sao nhà cũng đã cũ, bán đắt hơn e là sẽ không ai mua. Thậm chí mụ còn lo mười tám lượng bạc là quá đắt.

Tịch Yến Thanh tới hỏi thăm lão trưởng thôn, biết Tần Quế Chi đang rao bán nhà hắn bèn nói: "Lâm gia gia, ngài thấy căn nhà ấy có được không? Bằng hữu của cháu muốn an cư lạc nghiệp ở thôn mình."

"Cũng tạm được. Chỉ là vị trí hơi chếch." Lâm trưởng thôn nói: "Tịch tiểu tử, cháu có biết căn nhà ấy ở đâu không? Nó nằm ngay cạnh quán đậu phụ của Triệu gia. Ài lão nhân ta cũng không giấu diếm cháu làm gì, kỳ thực nương của Trương Dương Phàm đã nhờ ta chuyện này vài ngày, nhưng ta cũng chưa nhận lời ngay. Người nhà họ Trương ấy mà, chẳng được lòng ai cả." Ngày quan gia về thu thuế, nếu bọn họ chịu hợp tác ông cũng không phải vất vả đến đêm. Trưởng thôn đã từng này tuổi, cũng nên nghĩ cho ông một chút.

"Lâm gia gia, huynh đệ cháu muốn nuôi dê, nhà chếch một chút cũng có lợi. Cháu biết vị trí ấy rồi, chỉ là cháu đang nghĩ nếu Tần Quế Chi biết người mua là chúng cháu, tám phần bà ta sẽ không muốn bán đâu."

"Đó là trước kia mà thôi. Hiện giờ bà ta muốn bán càng nhanh càng tốt." Lão trưởng thôn thuận miệng kể chuyện nhóm người làm tới Trương gia đòi tiền công: "Có điều ta cảm thấy mười tám lượng quá đắt, nếu các cháu thực sự muốn mua thì nên thương lượng lại. Nhưng ta cũng cảm thấy Tịch tiểu tử cháu tốt nhất không nên ra mặt, cứ để người trẻ tuổi họ Cảnh này đứng ra làm chủ, nếu được thì ép giá xuống khoảng mười sáu lượng là ổn."

"Vâng được rồi. Vậy ngày mai cháu dẫn huynh đệ của cháu đi xem, nếu y cảm thấy ưng ý cháu lại quay về nhờ ngài móc nối." Tịch Yến Thanh nói xong thì đưa Cảnh Dung tới gặp Hàn Dương, hỏi anh ta ngày hôm sau có bận hay không, nếu không thì dẫn Cảnh Dung đi xem nhà vì hắn không tiện giao dịch với Tần Quế Chi.

Hàn Dương cũng không có việc gì gấp, sau khi xếp lại chồng ngô trong nhà, anh ta có rất nhiều thời gian rảnh, chủ yếu là chơi đùa với Tráng Tráng. Suốt cả năm bận bịu, chỉ lúc vào đông mới có thể ở nhà cùng vợ con nhiều hơn, anh ta sẽ không tìm thêm việc bên ngoài.

Tịch Yến Thanh nói lại đầu đuôi câu chuyện, Hàn Dương cười nói: "Ngươi muốn chọc Tần Quế Chi tức chết sao?"

Tịch Yến Thanh nhún vai: "Mụ ta tự quyết định mà."

Cảnh Dung ôm quyền hướng về phía Hàn Dương: "Làm phiền Hàn đại ca rồi."

Hàn Dương nói: "Cảnh Dung huynh đệ khách khí rồi. Nếu là huynh đệ của Tịch đệ thì cũng là huynh đệ của ta. Các ngươi về nghỉ ngơi đi, sáng mai tới đây chúng ta cùng đi xem nhà mà mẹ đẻ Tần Quế Chi để lại."

Cảnh Dung nói cảm ơn, sau đó quay về cùng Tịch Yến Thanh, sáng sớm hôm sau y quay lại tìm Hàn Dương.

Lại nhắc tới bên này, Lạc Dũng trông nhà hộ chưa đầy ba ngày đã sắp phát điên rồi. Đàn dê mỗi ngày đều phải chăn thả, rõ ràng hôm trước hắn đã kiểm kê đủ, sao hôm nay lại thiếu mất một con rồi?

"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám..." Lạc Dũng đếm đi đếm lại mười bảy lần: "Mẹ ơi, bọn mi đừng đi tới đi lui như vậy! Lão tử không đếm được! Một, hai, ba, bốn, năm, sáu,... Bốn mươi sáu con??? Ở đâu ra nhiều hơn rồi?"

"Một, hai, ba, bốn, năm,... Bốn mươi bốn con? Vẫn thiếu một con là sao?" Lạc Dũng không để ý có một chú dê con nằm cuộn trên mặt đất không nhúc nhích, mấy con dê to vây xung quanh chắn mất tầm nhìn của hắn.

"Một, hai, ba, bốn, năm... Đệt mợ nó! Lão tử không đếm nữa!"
Bình Luận (0)
Comment