Công văn luật sư vừa xuất hiện là lời xì xào to nhỏ của các đồng nghiệp liền biến thành bàn tán "quang minh chính đại". Tên khách lập tức luống cuống.
"Không phải, không phải như vậy, mọi người nghe tôi giải thích, là tôi bị mất ví tiền. Trong tiệm của bọn họ có kẻ gian nên tôi mới lên ứng dụng đánh giá quán ăn xin giúp đỡ."
"Vẻ mặt của các người như vậy là sao? Tôi mới là người bị hại! Tôi là khổ chủ, tôi có lòng tốt nói vài câu để người khác biết mà tránh không bị lừa..."
"Nhưng đứa trẻ đó không có phạm pháp, là chính anh bêu xấu người ta!" Ánh mắt của đồng nghiệp nhìn hắn đều chứa đầy sự khinh bỉ, cho dù hắn có thanh minh giải thích ra sao thì bọn họ cũng không thèm nghe vào tai.
Người này chịu không nổi những ánh mắt đó, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu xấu hổ ngồi vào chỗ làm việc của mình. Năm phút sau, bộ phận dịch vụ của ứng dụng kia lại gọi điện tới, lần này hắn không tranh cãi nữa mà lập tức bày tỏ nguyện ý xin lỗi, hơn nữa còn chủ động yêu cầu đền bù thiệt hại tinh thần cho đối phương.
Cho dù vậy, cuộc sống sau này của hắn cũng không khá khẩm bao nhiêu. Bị mang tiếng giỏi đâm bị thóc chọc bị gạo này, mấy năm sau cũng khó mà rửa sạch. Thậm chí con đường thăng quan tiến chức trong công ty cũng sẽ bị hạn chế.
Dù sao không có công ty nào muốn một nhân viên có vấn đề về nhân phẩm lên làm chức cao. Đúng là họa từ miệng mà vào, lần này hắn phải đánh đổi cả sự nghiệp lẫn danh tiếng của mình mới lĩnh hội được ý nghĩa của câu nói này.
Hai ngày sau tại khoa nội trú của bệnh viện thành phố S.
Hôm nay là ngày tên khách kia trực tiếp gặp mặt xin lỗi. Còn bên phía ứng dụng, hắn cũng đã đăng bài thanh minh với công chúng.
"Tôi xin lỗi."
Ba chữ nhẹ tênh nghe không có nặng nề gì nhưng Lục Tiêu đang ngồi trên giường bệnh không khỏi đỏ hoe hai mắt.
Bởi vì đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có kẻ tung tin vịt và bêu xấu cúi đầu nhận lỗi, cũng là lần đầu tiên, những kẻ khốn kiếp hất nước bẩn lên người khác phải tự ăn quả đắng của chính mình.
Lục Tiêu ngẩng đầu lên, cố để nước mắt không rơi xuống. Còn tên khách đến xin lỗi kia, Lục Tiêu cũng không thèm trả lời lại.
Bởi vì đã gây ra tổn thương, dù có bị chê là nhỏ nhen, Lục Tiêu cũng không thể trái lương tâm nói ra một câu "không sao chuyện đã qua" vì phép lịch sự.
Mục Từ Túc nhìn ra suy nghĩ của cậu, vươn tay định vỗ vai an ủi thì bị nắm lấy.
"Sao vậy?" Mục Từ Túc nhỏ giọng hỏi Lục Tiêu.
"Chờ hắn đi rồi em có chuyện muốn nói với anh."
"Được." Mục Từ Túc biết Lục Tiêu muốn nói cho anh biết về chuyện bạo lực học đường năm đó của cậu ở cái trường địa ngục đó.
Đúng như dự đoán, sau khi tên khách rời đi, Lục Tiêu từ từ rút một cái hộp ở dưới gối của mình ra.
"Em nghĩ anh có thể dùng nó."
"Đây là gì?" Mục Từ Túc mở ra nhìn thì không khỏi nhíu mày.
Tờ giấy nằm trên cùng là giám định thương tật – Bong giác mạc, thương tổn cấp độ 3.
Nói chung, việc xác định mức độ thương tật được chia thành mười bậc, nặng nhất là cấp độ 1, còn cấp độ 3 là rất nghiêm trọng. Nhưng Mục Từ Túc nhớ Lục Tiêu được đặc tuyển vào trường này vì tài năng chạy nước rút của cậu bé. Mà giác mạc bị thương tổn chứng minh cậu không còn phù hợp để thực hiện các bài tập vận động mạnh.
Trái tim của Mục Từ Túc như bị hung hăng ngắt một cái thiệt đau.
Lục Tiêu im lặng một hồi rồi chậm rãi kể những chuyện mà mình đã trải qua. Và đó cũng là cơn ác mộng cả đời này của cậu.
"Đến tận bây giờ, mắt của em thỉnh thoảng sẽ không nhìn thấy gì." Lục Tiêu run rẩy sờ lên mắt trái của mình, vành mắt rất đỏ, nhưng cậu vẫn không cho nước mắt chảy ra. Lúc trước bác sĩ đã dặn đừng để cha mẹ lo lắng, nên cho dù có đau khổ đến tận cùng, Lục Tiêu cũng sẽ không khóc.
Mục Từ Túc xoa đầu trấn an cậu "Là bọn chúng làm?"
"Dạ. Bọn chúng cầm ná cao su ép em chạy, nếu chạy chậm sẽ bị bắn. Lúc đạn bắn trúng vào mắt, em thật sự rất đau..."
Lục Tiêu thở hổn hển, ép bản thân bình tĩnh lại và tỏ ý bảo Mục Từ Túc tiếp tục những tờ giấy tiếp theo.
Đều là những bức hình chụp vết thương của Lục Tiêu để làm giấy chứng nhận thương tật. Sống lưng gầy gò của thiếu niên toàn là những vết bầm xanh tím, hầu như không có chỗ nào là lành lặn. Mục Từ Túc xem từng bức hình, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng.
Chứng cứ mà Lục Tiêu giữ lại rất đáng giá, lúc đầu nếu không phải gia đình Lục Tiêu bị uy hiếp buộc phải rời khỏi thành phố, e là đám súc sinh của cái trường trung học quốc tế kia sẽ phải chịu cải tạo giáo dục một phen. Có thể thấy rằng khi ấy đứa nhỏ này thật sự quá khó khăn.
Tuy nhiên vào lúc này đây, một cuốn sổ đặt dưới cùng trong hộp hấp dẫn sự chú ý của Mục Từ Túc.
Anh cầm lên nhìn và cảm thấy giống như quyển lưu bút của bạn bè trong lớp, mỗi học sinh đều viết lời nhắn nhủ của mình vào trong đó.
Nhưng khi lật ra xem, Mục Từ Túc không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Đặc biệt là những nét phẩy viết bằng bút mực đỏ, tương tự như bút họa được vẽ vào cuối mỗi trang giấy.
(Bút hoạ là các chấm và đường tạo nên hình thể chữ Hán, cũng là đơn vị kết cấu nhỏ nhất của chữ Hán.)Đây là... Mục Từ Túc lập tức hiểu ra và nhanh chóng lật ngược cuốn sổ lại. Quả nhiên đúng như dự đoán, những nét phẩy đó ghép lại tạo thành một dòng chữ đỏ như máu:
KHÔNG TRỐN THOÁT ĐƯỢC ĐÂU, ĐI CHẾT ĐI!
Lục Tiêu ngồi bên cạnh thấy Mục Từ Túc lật xem, vô thức nhích lại gần Mục Từ Túc giống như đang tìm kiếm sự bảo vệ. Mục Từ Túc vươn tay ôm lấy cậu "Đừng sợ, đều đã qua."
"Dạ." Lục Tiêu đáp lại, nhưng thân thể không khỏi phát run. Mãi đến một lúc lâu, cậu mới lên tiếng "Em biết trong danh sách của bọn chúng bao gồm những ai."
"Em cũng biết sau người bị hại tiền nhiệm là em, người bị hại kế nhiệm là ai."
"Người bị hại tiền nhiệm và người bị hại kế nhiệm." Mục Từ Túc không khỏi cảm thấy hoang đường. Từ lúc nào bạo lực học đường lại biến thành kế tục nhiệm kỳ vậy? Nhưng qua lời nói của Lục Tiêu, loại chuyện tương chừng vô lý này lại trở nên tàn nhẫn kinh khủng hơn bao giờ hết.
"Cầm đầu gồm mười hai đứa, mỗi một khối lớp có ba đứa. Bọn chúng muốn sàng lọc ra một sân trường kiểu mẫu. Mỗi một tên trong bọn chúng sẽ tự viết ra một danh sách đen gồm những học sinh có khả năng làm ảnh hưởng đến trật tự trong sân trường, nhưng không phải ai có tên trong danh sách đen đều bị bọn chúng tấn công. Sau đó, bọn chúng sẽ bỏ phiếu chọn ra một người và tập trung tấn công người đó. Đến khi nào người đó cút ra khỏi trường học thì mới chuyển sang mục tiêu kế tiếp."
"Trước em là một học sinh tên Duẫn Ngôn, đã bị điên. Mà sau em là Trần Học, em cũng không biết cậu ấy đã đi đâu."
Trần Học đã chết. Mục Từ Túc thầm nghĩ trong lòng chứ không có nói ra. Lục Tiêu cũng không hỏi mà đưa ra một lời đề nghị cho Mục Từ Túc.
"Em muốn anh tìm bọn họ nói chuyện thử xem. Nếu là trước kia thì không dám nói, có lẽ bây giờ... Sẽ nguyện ý."
"Ừm, anh sẽ đi hỏi, em nghỉ ngơi trước đi."
Mục Từ Túc an ủi Lục Tiêu một lát rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lúc mở cửa phòng bệnh đi ra thì đột nhiên bị gọi lại.
"Anh Mục... Em có thể gọi anh như vậy không?" Bởi vì liên quan đến việc cung cấp bằng chứng, hai ngày trước Lục Tiêu liên lạc và trao đổi thông tin với Kiều Tây thông qua Mục Từ Túc, đã được nghe rất nhiều điều về anh, cảm thấy muốn thân cận với anh hơn. Khi Lục Tiêu thấy ý cười trong mắt của Mục Từ Túc, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chần chừ một lát rồi trịnh trọng nói với Mục Từ Túc "Anh Mục, từ hôm nay trở đi, em sẽ cố gắng ăn cơm, giữ gìn sức khỏe và tìm kiếm các thông tin liên quan. Đến ngày mở phiên tòa, em sẽ đứng ra làm chứng!"
"Ừm, bọn anh đợi em." Mục Từ Túc mỉm cười đáp lại. Nhưng sau khi rời khỏi bệnh viện, nụ cười của anh từ từ biến mất.
Có thể nói lần này tới thành phố S đã thu hoạch được không ít, đối với Mục Từ Túc, tất cả đều là thủ đoạn mềm dẻo chọt trúng hồng tâm. Bởi vì những bằng chứng này không chỉ là bằng chứng trừng trị kẻ có tội, mà còn đại biểu cho những đứa trẻ này đã từng khổ sở tuyệt vọng vì nạn bạo lực học đường.
Cô bé lạc quan mất đi nụ cười, thiếu niên tài năng và thông minh bị gãy cánh, ngôi trường trung học quốc tế nhìn nguy nga tráng lệ này rốt cuộc đã chôn vùi bao nhiêu chuyện xấu xa bẩn thỉu mà mắt thường không thể thấy rõ?
Với lại thời gian của Mục Từ Túc cũng không còn nhiều.
Tối hôm đó, Mục Từ Tức cầm bằng chứng quay về Quảng Châu, chờ ngày hôm sau đi làm công chứng cho chứng cứ. Vụ án rốt cuộc cũng có tiến triển, bước tiếp theo chính là thăm dò hai nhà còn lại, để xem có thể lấy thêm chứng cứ quan trọng nào nữa không?
Mục Từ Túc thầm tính toán thời gian để sắp xếp công việc tiếp theo. Mà lúc này bên chỗ Yến Kinh, Thời Cẩm vừa mới vui vẻ với người đẹp xong và hiện đang trên đường về nhà, vô tình dừng trước trước nhà của Mục Từ Túc.
"Anh nói xem cậu ta đã ngủ chưa, hay là vẫn chưa về Yến Kinh?" Thời Cẩm ngẩng đầu nhìn lên lầu, không thấy ánh đèn quen thuộc.
"Có muốn đi lên không?" Tài xế hỏi.
"Không đi, chờ cậu ta về đến quỳ lạy van xin tôi!" Chỉ còn nửa tháng, đúng là đồ muộn du bình, Thời Cẩm không tin Mục Từ Túc có thể lấy lại được căn nhà. Ngay cả vụ án mà Mục Từ Túc đang bận rộn chạy đôn chạy đáo, Thời Cẩm cũng không thèm để vào mắt.
(Muộn du bình là tiếng địa phương, ý chỉ đứa con ghẻ của vợ sau khi tái giá, cũng là một lời chửi phiền phức, vướng víu, theo Baidu)Chẳng qua chỉ là trò hề của con nít.
Thời Cẩm nghĩ như vậy rồi hỏi thư ký ngồi bên cạnh bằng giọng điệu khinh thường "Cưng nói xem, loại người gì vì chuyện của kẻ khác mà khiến bản thân cửa nát nhà tan?"
Gã vừa nói vừa tiện tay bóp ngực của thư ký.
Thư ký kia cũng là một cao thủ nịnh bợ, há mồm hùa theo "Thánh mẫu chứ gì nữa."
"Ha ha ha ha, dùng từ chuẩn đấy, vậy chúng ta hãy thong thả chờ vị thánh mẫu kia quay về rồi hẳn chơi tiếp." Thời Cẩm nói xong liền ra hiệu kêu tài xế lái xe trở về, đi được nửa đường gã lại nói tiếp "Cục cưng, phát thông báo cho toàn bộ luật sư ở Yến Kinh, nếu Mục Từ Túc từ chức ở Trung tâm viện trợ pháp luật, không cho phép những văn phòng luật sư khác tuyển cậu ta vào làm."
Thời Cẩm quá hiểu con người của Mục Từ Túc. Từ khía cạnh nào đó mà nói, Mục Từ Túc là luật sư trẻ tuổi tài năng nổi tiếng nhất trong giới luật sư.
Sau khi vào làm ở Trung tâm viện trợ pháp luật, liên tục tiếp nhận vô số vụ án từ đơn giản đến phức tạp không ngơi tay, làm cho không ít luật sư lão làng phải bấm bụng chịu thiệt.
Lúc trước Thời Cẩm đi uống rượu cũng nghe người ta bàn tán về Mục Từ Túc, nếu Mục Từ Túc nhảy chỗ làm, các văn phòng luật sư từ lớn tới nhỏ sẽ sẵn sàng chi tiền lương cao ngất ngưởng mời anh về.
Cho nên gã phải cắt đứt tất cả đường lui của Mục Từ Túc. Ôi chao, chẳng lẽ vì gã làm một người tình quá đỗi tàn nhẫn nên mới khiến Mục Từ Túc không chịu nghe lời?
"Dạ được." Thư ký đã kết thù với Mục Từ Túc từ lần đó, chỉ mong anh bị thua thiệt, liền đồng ý ngay tắp lự.
Còn tài xế ngồi phía trước lái xe không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Hắn đã gặp Mục Từ Túc nhiều lần, trong số những bồ nhí mà Thời Cẩm bao nuôi, coi như là đứng đắn nghiêm túc nhất, nhưng rốt cuộc vẫn bị phá hủy.
Nửa tháng nữa là cơ quan sẽ đến lấy lại căn nhà, nếu không chuyển khoản đúng hạn, cho dù ông trời có xuống giúp thì Mục Từ Túc vẫn không giữ được ngôi nhà. Huống chi công việc của Mục Từ Túc rất đặc thù, vì là luật sư của Trung tâm viện trợ pháp luật, anh không thể tiếp nhận vụ án nhằm thu lợi nhuận.
Quen nhau được ba năm trời, Thời Cẩm quả đúng là tuyệt tình.
Mà bên phía Mục Từ Túc cũng nhanh chóng nhận được cuộc gọi của vị sư huynh họ Biên, cũng là một luật sư ở Yến Kinh.
"Giữa cậu và Thời Cẩm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sư huynh lo lắng không thôi. Anh ta cũng là nghe một người bạn của mình nói lại, Thời Cẩm có khả năng sẽ ra tay với Mục Từ Túc. Mặc dù sư huynh biết Mục Từ Túc không phải quả hồng mềm, nhưng Thời Cẩm rất có máu mặt ở Yến Kinh, mà Mục Từ Túc chỉ vừa mới chập chững bước vào xã hội, thấp cổ bé họng không đấu lại nổi.
"Lúc đầu anh bảo cậu tránh xa gã đó ra. Cậu cũng đâu phải là loại người không kiếm được tiền, cũng đã từng thích con gái nữa, giờ thì hay rồi, họa ập tới không kịp ngáp luôn!" Anh ta thật sự lo lắng dùm Mục Từ Túc.
"Không sao đâu, em có cách giải quyết." Mục Từ Túc thật sự không để chuyện này vào mắt, nói chuyện cũng lộ ra ý cười.
"Cách giải quyết cái quần què!" Sư huynh nghe anh nói thế liền tức nổ phổi, nhưng Mục Từ Túc vẫn luôn nói chuyện với giọng điệu hóm hỉnh chọc anh ta tức đến mắc cười, cuối cùng đành phải cúp điện thoại.
"Vậy cậu xây sẵn cái mộ đi!"
Mục Từ Túc nhìn điện thoại với nụ cười trên môi càng lúc càng thêm tươi rói. Nhưng ngay sau đó, điện thoại chợt phát thông báo làm anh hơi sửng sốt.
Chuyển khoản ba trăm ngàn tệ. Sư huynh của Mục Từ Túc vừa mới kết hôn được một năm, khoản tiền này e là anh ấy phải chạy khắp nơi để vay mượn.
Sư huynh: Chị dâu cậu kêu anh chuyển tiền cho cậu, không biết đủ hay không nhưng mong cậu sống qua ngày cho thiệt là tốt.
"Cám ơn sư huynh, nhưng em thật sự không cần." Mục Từ Túc vội vàng chuyển khoản trả lại, khóe mắt hơi ửng đỏ.
Đời trước anh bị chèn ép, sư huynh vì giúp cậu mà bị liên lụy. Mặc dù sau khi vùng dậy thành công anh có bù đắp, nhưng tổn thương mãi mãi tổn thương, không phải chuyện đã qua là có thể quên được.
Cho nên lần này anh nhất định sẽ bảo vệ tốt những người bên cạnh mình. Còn cái tên Thời Cẩm kia, anh nhất định sẽ khiến gã thảm còn hơn cả chữ thảm!
Có điều bây giờ, anh phải tập trung giải quyết chuyện trước mắt. Mục Từ Túc luôn cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định đi đến chỗ của Duẫn Ngôn.
Dù sao gia đình của Trần Học đã tự sát hiện giờ không có ở Quảng Châu, cũng không biết bọn họ đã dọn đi đâu. Nhưng cũng may là nhà của Duẫn Ngôn hiện đang ở tại Yến Kinh.
Xem ra phải đi một đi một chuyến. Mà trước mắt, ngày mở phiên tòa của vụ án Kiều Tây còn dư lại hai ngày.
Sáng sớm hôm sau, Mục Từ Túc đúng giờ đến bệnh viện Yến Kinh. Không ngờ, khi anh đến bệnh viện thì thấy một người đang đứng trong phòng bệnh. Không ai khác chính là luật sư của nhà họ Vu.
Hắn cũng tới đây!