Thái độ của người phụ nữ không đúng! Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa liếc mắt nhìn nhau, đều thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
Theo lẽ thường, người thân trong gia đình hay thú cưng mất, hoặc tình cảm tan vỡ thì khóc lóc than vãn là chuyện hết sức đương nhiên. Nhưng người phụ nữ này lại bộc lộ cảm xúc một cách thái quá. Sự bi thương của cô không hề làm người khác cảm thấy chân thật, thậm chí trông có vẻ giả tạo, kiểu như đang gồng mình diễn một vở kịch khổ tình vậy.
Tuy nhiên tình hình hiện tại không để hai người suy nghĩ quá nhiều, đầu dây bên kia đã bắt đầu nói chuyện.
"Số 38 đường Quang Dương, các người chắc là biết địa điểm này, chúng ta sẽ gặp mặt ở đó." Giọng nói bị máy móc làm biến âm nghe cực kỳ lạnh lùng "Mau tới đưa con súc sinh này đi cho khuất mắt, luôn kêu réo không biết mệt, thật phiền phức."
"Được, được, không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ lập tức đến đó ngay." Thái độ của kẻ bắt cóc vô cùng tồi tệ không coi ai ra gì, nhưng người phụ nữ lại co rúm đầy vẻ hèn mọn, thậm chí còn thành khẩn cầu xin "Lần này xin anh nhất định phải đến, mười triệu đủ chứ! Đừng làm nó bị thương, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho hết, nhất định sẽ cho anh, ngàn lần cầu xin anh đừng làm tổn thương nó."
Cô vừa nói vừa cầm điện thoại đi ra ngoài, trạng thái tinh thần hoảng loạn đến cực điểm.
"Dì Vương khoan đi đã, chờ cháu với!" Mễ Nhã áy náy gật đầu với Mục Từ Túc, sau đó vội vàng chạy theo ra ngoài.
Mục Từ Túc cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, cũng dứt khoát đi theo.
Không hiểu tại sao, người phụ nữ đó như lâm vào trạng thái chết lặng. Ngoài việc chỉ biết nhìn chằm chằm vào điện thoại ra thì không có bất kì phản ứng nào khác. Ngay cả Mục Từ Túc đi theo lên xe cũng không quan tâm, giống như bọn anh không hề tồn tại, chỉ luôn miệng thúc giục tài xế đi nhanh lên.
"Chuyện gì vậy? Bị lạc mất con trai?" Tài xế kia thuận miệng nói đùa một câu.
Không ngờ người phụ nữ kia trợn trừng mắt, tựa như một giây sau sẽ lao tới bóp cổ tài xế "Không mất! Làm sao có thể để mất Lê Lê được!"
"Sao mày dám trù con tao mất hả? Lê Lê sẽ không mất! Sẽ không! Nó sẽ không mất!"
"Mẹ nó! Con mụ điên!" Tài xế vội vàng cúi người ra trước để tránh đôi tay vồ tới của người phụ nữ.
Phó Chiêu Hoa và Mễ Nhã ngồi phía sau cùng nhau hợp sức giữ chặt người phụ nữ lại.
"Xuống xe ngay! Tôi không chở kẻ điên!" Tài xế cũng bị chọc tức không nhẹ.
Nhưng hiện tại là giờ cao điểm, nếu đón xe lần nữa thì không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian. Mễ Nhã vừa trấn an người phụ nữ vừa giải thích với tài xế "Bác tài thông cảm, tình huống của chúng tôi hơi phức tạp, tinh thần của dì tôi không ổn định, chúng tôi thật sự có việc gấp, làm phiền bác tài." Mễ Nhã vừa ôm dì Vương vào lòng vừa xin lỗi tài xế.
Mục Từ Túc cũng nói khẽ với tài xế "Chị ấy bị lạc mất mèo, người nhặt được mèo năm lần bảy lượt chơi khăm chị ấy, không chịu trả mèo, cho nên tinh thần bất ổn, làm phiền bác tài thông cảm cho."
"Haizz, cũng tại cái miệng nói bậy của tôi. Được rồi! Tôi tăng tốc đây!" Có lẽ tài xế cũng có nuôi thú cưng nên phần nào cảm thông cho tình cảnh của dì Vương, không đuổi bọn họ xuống xe nữa mà là đạp chân ga lái đi.
Người phụ nữ thấy xe chạy cũng nhanh chóng an tĩnh lại, cúi đầu liên tục lẩm bẩm điều gì đó. Vẻ mặt của cô trông vô cùng xanh xao tiều tụy, làm người khác không thể không lo lắng. Hai mắt của Mễ Nhã đỏ hoe, muốn nói nhưng lại không dám.
Mục Từ Túc chờ hai người họ yên tĩnh lại rồi đưa mắt nhìn Phó Chiêu, phát hiện vẻ mặt của cậu hơi kì lạ, giống như là đang suy nghĩ gì đó.
"Sao vậy?" Vì không tiện nói chuyện nên Mục Từ Túc gửi tin nhắn cho Phó Chiêu Hoa.
Phó Chiêu Hoa nhanh chóng trả lời "Em thấy cái tên Lê Lê này hơi quen quen, hình như đã thấy ở đâu đó thì phải."
Đúng là rất quen thuộc, hơn nữa không chỉ cái tên này, mà ngay cả số địa chỉ trên đường Quang Dương cũng quen thuộc không kém.
Phó Chiêu Hoa nhắc tới làm Mục Từ Túc cũng nhớ mang máng. Có điều trong nhất thời không nhớ ra cụ thể là chuyện gì.
Lúc này người phụ nữ ngồi sau xe vẫn còn lẩm bẩm cái tên "Lê Lê", Mục Từ Túc im lặng lắng nghe, nghe một hồi thì ngẩn người ra.
Đột nhiên xe thắng gấp, Mục Từ Túc vô thức quay đầu nhìn tài xế, không hiểu sao lại nhớ đến câu nói đùa "lạc mất con trai" của tài xế hồi nãy, tiếp đó, Mục Từ Túc đột nhiên sực nhớ anh đã nghe qua cái tên Lê Lê này ở đâu và cả địa chỉ số 38 đường Quang Dương kia nữa.
Một vụ bắt cóc vào ba năm trước.
Nói đúng ra thì đây là một vụ án chưa được giải quyết, thậm chí ở đời trước cũng vậy.
Nếu anh nhớ không lầm, lúc đó bị bắt cóc là một bé trai tên là Lê Lê, ba tuổi rưỡi, địa chỉ số 38 đường Quang Dương này là một trong mười lăm địa điểm mà bọn bắt cóc chọn để đòi tiền mặt.
Mèo con ba tháng tuổi, bé trai ba tuổi rưỡi...
Mục Từ Túc quay đầu nhìn người phụ nữ, nhất thời cảm thấy các sự việc đều xâu chuỗi lại với nhau. Cùng lúc đó, Phó Chiêu Hoa như có thần giao cách cảm gửi một tin nhắn cho Mục Từ Túc.
Một trang bút ký của Mục Từ Túc, trên đó ghi rõ chi tiết về vụ án này. Lúc vụ án xảy ra, Mục Từ Túc đang đi theo thầy để thực tập.
Án bắt cóc gây rúng động cả thành phố, lúc đó Mục Từ Túc vì tò mò nên đã thu thập các tài liệu liên quan đến vụ án. Tất nhiên, phần lớn những chi tiết tương đối cụ thể đều hỏi từ chỗ sư huynh mà có.
Lúc sắp xếp hồ sơ cho Mục Từ Túc, Phó Chiêu Hoa đã xem qua vụ án, vì thế cậu cũng cảm thấy khá quen thuộc.
Thật đúng là có liên quan đến vụ án bắt cóc lúc trước. Mục Từ Túc cẩn thận xem các chi tiết trong bút ký, đúng như dự đoán, người mẹ của bé trai bị bắt cóc chính là họ Vương.
Nếu đúng như vậy, có thể lý giải thái độ kì lạ của người phụ nữ này.
Ba năm trước bị mất đứa con trai, bây giờ lại bị mất mèo, thủ đoạn ra tay giống hệt nhau, đổi lại là người khác thì e là sẽ sụp đổ hoàn toàn. Chẳng qua là không biết kẻ bắt cóc mèo lặp lại thủ đoạn y hệt lúc trước để tra tấn người phụ nữ này là có mục đích gì.
Mục Từ Túc thở dài, cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Xe nhanh chóng đến nơi, người phụ nữ loạng choạng bước xuống chạy tới địa điểm hẹn.
Đó là khu chung nhỏ, trừ thùng rác nằm một xó trước cổng chung cư ra thì không có ai ở đó cả.
Người đàn bà đi xung quanh nhìn nhưng lại không thấy ai.
Thời gian chờ đợi thường luôn dài đằng đẵng, sau hơn nửa tiếng, người phụ nữ từ mong đợi hy vọng dần dần trở nên chết lặng và tuyệt vọng.
Điện thoại cũng nhanh chóng đổ chuông "Mày tới quá muộn, để lần sau đi!"
"Không, không được! Anh nói anh ở địa điểm nào, tôi sẽ lập tức đến ngay, có được không?"
"Đừng, đừng cúp máy, Lê Lê có khỏe không? Cầu xin anh, anh muốn cái gì cũng được hết, đừng làm tổn thương nó, để tôi gặp nó đi mà..."
Điện thoại cúp. Người phụ nữ ngã gục xuống đất, tựa như cả người bị rút sạch sức lực.
Không ít người đi ngang qua liếc nhìn cô, người phụ nữ cứ thế ngồi bệt trên đất, giống như đã mất cảm giác với mọi thứ xung quanh mình.
"Dì Vương, dì Vương, dì có ổn không!" Mễ Nhã vô cùng lo lắng.
Nhưng người phụ nữ chỉ đờ đẫn ngồi đó, cơ thể như con rối lung lay theo động tác của Mễ Nhã, tầm mắt của cô lơ đãng nhìn đến thùng rác bên cạnh, bất thình lình đẩy ngã Mễ Nhã ra rồi đứng phắt dậy vọt tới.
"Dì chậm chút!" Mục Từ Túc muốn xông lên cản người lại nhưng con người một khi đã quyết tâm làm gì đó thì sức chín trâu hai hổ cũng không cản lại nổi, nhất thời anh không giữ nổi cô ấy.
Ngay sau đó, trước ánh mắt của mọi người, người phụ nữ hất đổ thùng rác, sau đó quỳ xuống bới tung tung trong đống rác.
"Cô làm gì thế hả?" Bảo vệ chung cư vội vàng chạy tới.
"Cút ngay!" Người phụ nữ hét đến nỗi khàn cả giọng làm cho những người xung quanh không khỏi giật mình khiếp sợ.
Nhưng ngay sau đó, rốt cuộc cô cũng tìm được thứ mà mình muốn tìm. Đó là một cái vòng đeo cổ làm bằng vải đã bị dính đầy bụi bẩn, trên đó có luồn một cái chuông, thoạt nhìn chỉ là một món đồ trang sức bình thường, mà phía sau cái chuông có khắc tên chủ nhân và số điện thoại.
Vương Thu Đường, số điện thoại 133 xxx xxx.
"Là vòng cổ của Lê Lê! Không biết nó..." Mễ Nhã cũng sợ hãi, thầm cầu mong trong lòng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Người phụ nữ nắm chặt vòng cổ trong tay, cả người lảo đảo rồi ngất xỉu.
"Dì Vương!"
Cuối cùng là Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa giúp Mễ Nhã đưa người phụ nữ đến bệnh viện.
"Nói ra tình huống cụ thể cho chúng tôi biết đi." Người phụ nữ hiện đang được cấp cứu, Mục Từ Túc và Mễ Nhã ngồi đợi bên ngoài, anh nhân tiện hỏi cô gái tình huống cụ thể.
Mễ Nhã có vẻ như không biết phải nói thế nào, luôn cúi đầu im lặng.
Mục Từ Túc than thở "Cô phải nói hết mọi chuyện ra thì tôi mới có thể tìm cách giúp cô được."
Mễ Nhã vẫn còn do dự, mãi đến một lâu cô mới ngập ngừng nói.
"Chủ yếu là chuyện nhà của dì Vương, tôi không biết có nên nói ra không, nhưng bây giờ chuyện cũng đã thành ra như vậy, tôi cũng..."
"Luật sư Mục, không biết anh có thể hiểu được không, thật ra đối với dì Vương mà nói, Lê Lê không chỉ là một bé mèo, mà còn là niềm an ủi cho sự ra đi của con trai dì ấy."
Quả nhiên là thế. Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa đưa mắt nhìn nhau, đều có cùng một suy nghĩ. Mễ Nhã cũng từ từ kể hết mọi chuyện ra.
"Thật ra điều kiện sinh hoạt của dì Vương rất tốt, bây giờ chẳng qua là cảnh nhà sa sút. Bởi vì ba năm trước, con trai duy nhất của dì ấy bị bắt cóc. Bọn côn đồ muốn bảy mươi triệu tiền chuộc, nhưng cuối cùng tiền bị lấy đi nhưng đứa con lại không trở về."
"Từ đó về sau, dì ấy ngày càng trở nên chán chường, bỏ mặc công ăn việc làm, ngày này qua tháng nọ cứ đứng mãi trước cổng khu chung cư để đợi con mình về."
"Dì nói lỡ như có một ngày Lê Lê quay về, sợ thằng bé không gặp được mẹ mình."
"Khi tôi gặp dì ấy, lúc đầu dì không có ý định nuôi mèo, mà là bé mèo đó tự động quấn quýt lấy dì."
"Nói rõ hơn?"
"Lúc đó tôi đang cho mèo ăn, dì ấy tình cờ đi ngang qua, bé mèo đó là đứa nhát gan nhất trong bầy, tuổi tác cũng nhỏ nhất, luôn không thích thân cận với ai khác ngoài tôi. Bạn trai tôi ngày nào cũng đút tụi nhỏ ăn nhưng nó vẫn không chịu thân cận với anh ấy."
"Nhưng cố tình hết lần này đến lần khác lại thích quấn quýt với dì Vương, Lê Lê cứ hễ nhác thấy dì là lập tức nhào tới, vừa trèo lên chân dì vừa kêu meo meo, muốn dì ôm mới chịu."
Mễ Nhã nhớ đến khung cảnh ngày ấy, trong mắt cô gái tràn ngập ý cười.
Một người phụ nữ đau khổ vì mất con khi được mèo con quấn quýt thân cận thì không biết tâm tình của cô ấy là như thế nào. Thế nhưng cô cũng không có xua đuổi bé mèo đi hay làm hành động gì quá khích. Mà cô đưa mắt nhìn Mễ Nhã, tỏ ý xin cô gái giúp đỡ lấy bé mèo ra.
"Xin lỗi dì, bình thường nó nhát gan lắm, có vẻ như nó thật sự rất thích dì nên mới làm vậy. Để cháu bế nó xuống, làm trầy quần dì mất rồi, xin lỗi dì nhiều lắm." Mễ Nhã vội vàng xách gáy thằng nhóc gây họa xuống.
"Nghéo nghéo ngéo!" Mèo con mới hai tháng tuổi chưa kêu rõ tiếng mèo, chỉ có thể kêu bằng giọng the thé để biểu lộ sự bất mãn của mình, một cái móng vuốt còn đang bị vướng vào ống quần của người phụ nữ.
"Dễ thương quá." Người phụ nữ không nhịn được sờ đầu bé mèo, tiếp đó tay của cô bị hai quả măng cụt be bé bọc lấy.
"Đúng là nó thật sự rất thích dì." Mễ Nhã kinh ngạc nhìn, thấy người phụ nữ không tỏ ra ghét bỏ thì nói thêm "Thằng cu này ra đời vào ngày mười tháng chín, ngay ngày nhà giáo Trung Hoa. Mèo mẹ đẻ sáu lứa, nó là em út. Nhắc tới cũng thật trùng hợp, chào đời ngay đúng mười hai giờ khuya, vừa lúc bước sang ngày mới, còn anh chị của nó thì đều ra đời vào ngày chín tháng chín."
"Cháu nói nó sinh vào ngày mấy?" Nhất thời người phụ nữ đỏ hoe hai mắt.
"Ngày mười tháng chín." Mễ Nhã vốn chỉ thấy cô thích nên mới nhiệt tình giới thiệu, nhưng không ngờ là cô lại bật khóc.
"Tôi có thể nhận nuôi nó không?" Người phụ nữ cẩn thận bế mèo con đang đu trên quần mình lên và ôm vào lòng, nước mắt tuôn rơi không ngớt trên mặt cô.
"Sau đó tôi mới biết, sở dĩ dì nhận nuôi Lê Lê là vì Lê Lê và con trai dì cùng chung một ngày sinh nhật." Mễ Nhã nói đến đây thì cũng đã rơm rớm nước mắt, cô lấy khăn giấy dậm dậm vài cái rồi cúi đầu với Mục Từ Túc.
"Luật sư Mục, xin anh hãy giúp đỡ chúng tôi!"