Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 72

Bởi vì là ban đêm, hơn nữa lại ở sân sau của khu dân cư cũ cộng thêm đèn đường tương đối mờ mịt, nhưng chính bầu không khí này lại tạo ra cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Bầy mèo được xếp nằm ngay ngắn thẳng hàng từ nhỏ đến lớn, con này dựa người vào lưng con kia, lúc bị mang đến đây rõ ràng vẫn còn sống, tụi nó còn muốn hấp hối quơ quào kêu cứu.

Nhưng móng vuốt lại chỉ có thể cạn kiệt sinh mệnh rũ xuống nơi nào.

Không, không chỉ có bầy mèo, mà còn cả những con chó hoang vô tội kia nữa. Nơi này vốn là vườn địa đàng yên bình của tụi nó, giờ đây lại trở thành mồ chôn.

Những sinh mệnh sờ sờ ra đó được đặt đến trước mặt mọi người, nhưng nhiêu đây vẫn chưa phải là sự thật.

"Mọi người nhất định sẽ không ngờ địa điểm hạ độc là ở đâu."

Là đài phun nước ở khu dân cư.

"Vào ngày thứ hai xảy ra vụ hạ độc, có một đứa trẻ trong khu dân cư được đưa đi cấp cứu vì bị trúng độc. Sở dĩ người này hạ độc là vì có mâu thuẫn với tôi. Nguyên nhân là vì tôi đã ngăn cản cháu trai của bà ta suýt chút nữa bóp chết mèo con vô tội.

Rốt cuộc là hạng người rác rưởi gì mới có thể làm ra chuyện tàn nhẫn này!

Mọi người xem bài viết tới đây thì không khỏi tức giận đến đỉnh điểm. Trong nhất thời, ngay cả những người không thích động vật đi hoang cũng thể ngồi yên, cũng không thể không lên tiếng.

"Đừng nói cái gì mà nô lệ mèo với chả mèo khống, trong vụ việc lần này, cô gái đã làm tốt công việc của một người cứu trợ! Trong một khu dân cư cũ, một khu đất rộng hơn trăm mẫu, mười mấy con mèo hoang trong đó toàn bộ đều đã được triệt sản, còn thông báo sẽ mang tụi nó đi tìm người nhận nuôi. Trong tình huống như thế mà còn nỡ lòng nào hạ độc, đúng là tàn nhẫn!"

"Tôi rất ghét động vật đi hoang, nhưng không có nghĩa là tôi muốn giết chúng. Nếu có người quản lý thì đi tìm họ trao đổi là được rồi. Chứ cái ngữ này đầu độc vô tội vạ, không chỉ giết hại chó mèo hoang mà còn liên lụy đến cả người!"

"Đài phun nước kia mỗi ngày đều có không ít người lớn thả con mình chơi ở đó, như thế là ngay cả con nít mà cũng không tha? E là mục đích vốn không chỉ nhằm vào động vật, mà chắn chắn là có âm mưu giết người!"

Dưới bài viết của Mễ Nhã tràn ngập vô số lời mắng chửi, thảo luận, thuyết âm mưu đủ kiểu. Mà lần này hiếm thấy tất cả mọi người cùng nhau đứng ra phản đối loại hành vi hạ độc vô tội vạ trong khu dân cư cũ.

Nhưng đây không phải là thắng lợi của người cứu trợ động vật, càng không phải là lý do ăn mừng gì. Mọi người được tạm thời cảnh tỉnh vốn là đánh đổi bằng mạng sống và máu tươi của chó mèo.

Hai chữ "thắng lợi" đều dính đầy mùi máu tươi nồng nặc, dù cách xa vẫn có thể ngửi được, thật khiến lòng người lạnh lẽo.

Điều may mắn duy nhất là cuối cùng Mễ Nhã đã giành được sự công bằng cho những con chó con mèo hoang vô tội bị mất mạng.

Người đã hại chết bọn nó thì phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của bọn nó.

Sau khi phối hợp với cảnh sát điều tra rõ vụ việc, Mễ Nhã nói với Mục Từ Túc "Luật sư Mục, thật ra thì tôi rất hoang mang, thậm chí không biết việc mình đăng bài lên weibo là đúng hay sai."

"Tôi là người cứu trợ, tôi biết con đường cứu trợ này rất gian khổ, cũng rất muốn được phía Chính phủ cho phép, nhưng sau khi trải qua những chuyện này, tôi lại bắt đầu sợ hãi Chính phủ. Bởi vì chúng ta vĩnh viễn không biết Chính phủ sẽ mang đến cho chúng ta là tổn thương hay an ủi."

Câu hỏi này không có lời giải đáp, Mục Từ Túc không biết trả lời cô thế nào, chỉ có thể khuyên cô "Làm hết khả năng của mình."

Đúng vậy! Làm hết khả năng của mình. Những chuyện này đều do con người mà ra, nếu người không vứt bỏ thì làm gì có mèo hoang chó hoang?

Vụ việc này có thể xem như là một hồi chuông báo động đối với dư luận ở một góc độ nào đó, để cho những người tùy hứng nhất thời muốn mua chó mèo về nuôi cũng phải cân nhắc cho thật kỹ.

Bọn chúng đều là những sinh mệnh, một khi đã mang về tức là tụi nó sẽ đồng hành với bạn trong những năm tháng sau này. Nếu không có suy nghĩ như vậy thì thật sự không nên tùy tiện mang tụi nó về, còn nếu không thể tiếp tục nuôi tụi nó thì hãy dành ra chút thời gian tìm người nhận nuôi mới đáng tin cậy, không nên tùy tiện vứt bỏ.

Chúng sanh ngang hàng, ai cũng muốn có một mái nhà.

Sau khi cảnh sát điều tra rõ và kết thúc vụ án, vụ án đầu độc của người hàng xóm cũng nhanh chóng được đưa ra tòa. Vì bên phía công tố viên khởi tố nên Mễ Nhã và dì Vương được lên tòa với tư cách là người bị hại, luật sư của hai người là do Mục Từ Túc giới thiệu.

Còn người hàng xóm kia cũng ra giá cao để mời luật sư, muốn bào chữa giảm nhẹ tội, nhưng cuối cùng lại không thành công.

Nguyên nhân là vì bằng chứng của vụ án quá khó để phản biện.

Vì vậy sau khi kết thúc phiên tòa, chỉ còn việc ngồi chờ phiên tòa đợt hai công bố kết quả. Trong thời gian này, Mễ Nhã và dì Vương cùng nhau đi đến chỗ Mục Từ Túc.

"Thật sự vô cùng cảm ơn luật sư Mục." Người hàng xóm kia không thoát khỏi một chuyến vào tù, xem như là chút an ủi cho dì Vương và Mễ Nhã. Nhưng nói đến cũng phải cảm ơn Mục Từ Túc đã hỗ trợ.

"Đừng khách sáo như vậy." Mục từ Túc bày tỏ không sao cả, nhưng trong lòng anh biết cho dù thắng kiện nhưng đối với dì Vương và Mễ Nhã mà nói, đều không thể bù đắp được mất mát trong lòng họ.

Bởi vì sinh mệnh đã chết thì không thể trở về được, công bằng đến chậm nhưng không đến vì động vật mà là nhờ con người lập án mà có được.

Điều may mắn duy nhất là sau chuyện này, những người mang lòng dạ hẹp hòi xấu xa như người hàng xóm kia sẽ không dám tùy tiện lộng hành, dù sao cũng liên quan đến pháp luật.

"Vậy sau này cô tính làm gì?" Mục Từ Túc nhìn Mễ Nhã. Lúc trước khi Mễ Nhã đưa một nhóm mèo đi đến chỗ nhận nuôi mới thì đã nói đây sẽ là lần live stream cuối cùng, Mục Từ Túc cảm thấy sau này Mễ Nhã sẽ không làm công việc liên quan đến lĩnh vực cứu trợ động vật này nữa.

Nhưng bất ngờ là cô gái này lại mạnh mẽ hơn cả tưởng tượng của anh.

"Tôi dự định sẽ tiếp tục làm công việc cứu trợ này, có điều sẽ không giới hạn ở trong khu dân cư này nữa."

Mễ Nhã mỉm cười khi nói về kế hoạch của mình "Dì Vương nói sẽ tài trợ cho tôi một ít, trước kia tôi đã liên lạc với một vài bệnh viện thú y ở Yến Kinh, nói rằng sẽ trợ cấp cho những con mèo đã được triệt sản."

"Vì thế chúng tôi dự định sẽ mở một cơ sở thu nhận. Bắt đầu từ những việc nhỏ nhất."

"Dù gì tôi cũng là một streamer có tiếng, xem như có chút tài nguyên mạng. Tìm người nhận nuôi ở địa phương thì rất là khó, tôi dự định sẽ đi khắp cả nước để tìm những người cùng chung chí hướng."

"Không sợ sẽ không thu hồi vốn được sao?"

"Sẽ không! Chúng tôi sẽ làm trong khả năng của mình!" Dì Vương lên tiếng giải thích. Chỉ có thể nói dì Vương không hổ là một phụ nữ mạnh mẽ, sau khi đồng ý hợp tác với Mễ Nhã, dì cũng đã sắp xếp chu toàn mọi chuyện.

"Chúng tôi có thể thành lập một nền tảng, đồng thời có thể triển khai một số nghề tay trái, ví dụ như đồ dùng của thú cưng hay thức ăn cho thú cưng."

"Trước đây tôi đã nhờ người nghiên cứu qua. Hiện tại giá thành của các vật phẩm dành cho thú cưng trong nước còn chênh lệch, chúng tôi có thể dùng hình thức này với giá cả hợp lý. Chỉ cần chất lượng tốt, không lo không có lượng tiêu thụ."

"Tiền lời kiếm được từ việc bán vật phẩm thú cưng sẽ được dùng vào việc cứu trợ mèo hoang, như vậy sẽ tạo thành một vòng tuần hoàn lành mạnh. Bên cạnh đó, khi sản phẩm của chúng tôi được bán ra, mọi người sẽ biết đến thương hiệu và đồng thời sẽ biết chúng tôi là tổ chức cứu trợ mèo hoang, có thể tìm người nhận nuôi thay cho mua bán. Điều đó tương đương với việc mở rộng mạng lưới và có thể thu xếp cho bầy mèo tốt hơn."

"Dĩ nhiên, lúc đầu chắc chắn sẽ rất khó khăn, nhưng nếu nỗ lực thì hoàn cảnh sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, không phải sao?"

"Ừ, nhất định có thể!" Mục Từ Túc nhìn nụ cười trên mặt hai người họ, anh biết dì Vương và Mễ Nhã, hai người họ đã thật sự bước ra khỏi sương mù.

Còn Phó Chiêu Hoa nhìn bọn họ một lát rồi vỗ tay cúi đầu nói "Chắc chắn sẽ đạt được tâm nguyện của mình."

"Sao em biết?"

"Người tốt sẽ gặp lành." Phó Chiêu Hoa quay đầu nhìn Mục Từ Túc "Anh cũng thế."

Cậu nói xong thì hớn hở đi vào nhà bếp, thuận tiện hỏi "Trưa nay muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được, em nấu?"

"Dạ, em nấu." Phó Chiêu Hoa đáp, sau đó tự mình liệt kê ra một đống thức ăn rồi tổng kết "Anh quá gầy, phải ăn nhiều lên."

Thằng nhóc này càng ngày càng không xem mình là người ngoài! Ở nhà anh tự do thoải mái không khác gì chủ nhà, Mục Từ Túc bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhưng buồn cười là Mục Từ Túc thừa biết nhưng lại không tự chủ được mà nuông chiều cậu. Còn về nguyên nhân... Thật ra thì anh cũng không rõ lắm.

Chỉ có thể nói chuyện tốt liên tiếp kéo đến, sau khi giải quyết xong chuyện của Mễ Nhã, Mục Từ Túc cũng nhận được trợ cấp, là một khoản tiền không nhỏ, Mục Từ Túc suy nghĩ về việc mua một chiếc xe mới.

Bây giờ anh đi đâu cũng phải bắt xe, mặc dù được Trung tâm chi trả nhưng cũng không tránh khỏi bất tiện. Đặc biệt là Phó Chiêu Hoa cách chỗ làm quá xa, bình thường thì không sao, nhưng đôi khi phải về nhà muộn vì tăng ca, nếu có xe thì có thể chở cậu về.

Hơn nữa còn một phiền toái khác là Mục Từ Túc chưa có bằng lái xe, cho nên trước khi mua xe thì anh phải thi bằng lái.

Nhưng cũng không đúng, xem như có bằng lái, anh cũng chưa chắc sẽ lập tức mua được xe. Dù sao... Bây giờ mua xe theo hình thức diêu số, đời trước anh có thể thuận lợi mua được xe là nhờ vào hệ thống vả mặt trợ giúp, tháng trước đặt mua, tháng sau có thể lái xe về nhà, có thể sánh với âu hoàng.

(Mua xe theo hình thức diêu số hay còn gọi là xổ số, đầu tiên phải đăng ký lịch hẹn, sau đó tham gia xổ số, nếu trúng thì sẽ mua được xe. Nguyên nhân là vì tình hình ùn tắc giao thông nghiêm trọng ở Bắc Kinh, chính quyền thành phố Bắc Kinh bắt đầu sử dụng hình thức xổ số để hạn chế mua xe vào năm 2011, vào 26/1/2011, cuộc xổ số xe cơ giới đợt 1 ở Bắc Kinh đã diễn ra, trong đó có hơn 180 ngàn người tham gia cạnh tranh với số lượng xe chỉ có 17600 chiếc, theo Baidu.

Âu hoàng là ngôn ngữ mạng bắt nguồn từ các trò chơi trực tuyến đề cập đến sự may mắn của người chơi.)

"Cho nên mày không thể giúp tao trúng xổ số sao?" Mục Từ Túc thầm hỏi trong lòng với hệ thống cà mặt im lặng từ đầu truyện đến giờ. Đương nhiên lần này cũng vậy, không có bất kì sự đáp lại nào.

Mục Từ Túc thật sự không thể không phục hệ thống phật hệ nhà mình, bình thường im re không nói gì thì cũng thôi đi, ngay cả nhiệm vụ cũng chẳng thấy ban bố gì.

Không sai, lúc trước ban nhiệm vụ công lược nam cặn bã 12345, bây giờ nam cặn bã số 1 Thời Cẩm đã tèo, còn nam cặn bã 2345 thì cũng chẳng thấy tăm hơi đâu.

Có điều không có nhiệm vụ thì được an nhàn, như vậy cũng thoải mái. Không giống như đời trước thúc ngựa chạy như điên, Mục Từ Túc cũng phải thừa nhận mệt không chịu nổi.

Còn vấn đề sắp tới trước mặt, Mục Từ Túc đăng ký mua xe rồi ngồi chờ xổ số, có trời mới biết anh có trúng hay không.

Nhưng dù sao cũng phải đi học bằng lái trước đã.

Bằng không nếu anh chưa có bằng lái, cho dù Trung tâm giúp anh mua được xe thì anh cũng không thể nào lái xe ra đường được.

Mục Từ Túc nghĩ vậy, anh tranh thủ tìm một trường dạy lái xe rồi đăng ký. Trước khi đăng ký, anh thuận miệng hỏi Phó Chiêu Hoa một tiếng, không ngờ Phó Chiêu Hoa thoạt nhìn là người hướng nội ít ra ngoài mà lại có bằng lái hẳn hoi.

"Trước lễ trưởng thành, anh hai tặng em một chiếc xe, thế là em tranh thủ đi học bằng lái luôn. Sau đó vì sức khỏe không tốt nên trước giờ vẫn là người nhà đưa rước."

"..." Mục Từ Túc á khẩu không biết nói gì, không hổ là tiểu thiếu gia nhà giàu, quà tặng của lễ trưởng thành cũng thật khác người.

"Vậy là anh định mua xe à?" Phó Chiêu Hoa lập tức đoán ra kế hoạch của Mục Từ Túc.

"Ừ, giờ thi bằng lái trước. Sau đó mua một con xe, thuận tiện chở em về nhà." Mục Từ Túc buột miệng trêu chọc cậu "Thuê nhà xa như vậy, sao nỡ để em về một mình được."

Phó Chiêu Hoa cũng cười theo rồi vỗ tay nói "Sẽ đạt được tâm nguyện!"
Bình Luận (0)
Comment