Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 87

“…” Lời nói của Phó Chiêu Hoa làm Mục Từ Túc không khỏi sửng sốt. Trái tim vốn bình tĩnh của anh giờ lại giống như đang ở trong nồi nước sôi đủ vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn, không thể nói rõ là cảm giác gì. Nhưng người đang ôm anh thì lại phảng phất như đang cẩn thận ôm lấy một vật mong manh dễ vỡ.

Điều này xa lạ đến nỗi Mục Từ Túc thoáng chốc muốn đẩy cậu ra, nhưng Phó Chiêu Hoa nức nở gọi một tiếng “Anh” làm cho Mục Từ Túc mềm lòng thả tay xuống, tiện thể ôm lại cậu.

“Sao vậy?” Giọng nói của Mục Từ Túc vô cùng dịu dàng, thậm chí còn có chút dỗ dành bất đắc dĩ.

Phó Chiêu Hoa ôm chặt anh hơn “Anh, anh đừng như vậy, em sợ…”

Cậu chưa nói mình sợ cái gì nhưng Mục Từ Túc lại hiểu ý cậu. Dù sao Phó Chiêu Hoa còn nhỏ tuổi nên nhạy cảm hơn nhiều. Cậu đi theo anh làm việc, tận mắt thấy nhiều cảnh sinh tử nên lo sợ anh sẽ buông xuôi bản thân giống như Khúc Mính bọn họ.

Nhưng thực tế, Phó Chiêu Hoa không hiểu, không phải tất cả mọi người đều có thể khóc là trút hết buồn phiền như Mục Từ Túc.

Đã lâu rồi anh chưa khóc. Đời trước khóc là vì khi ba mẹ vừa qua đời, anh liền bị đuổi ra khỏi nhà.

Lúc đó anh khóc đến mức tê tâm liệt phế.

“Cầu xin các người, đây mà di vật duy nhất ba mẹ để lại cho tôi. Đừng vứt chúng đi.” Mục Từ Túc còn nhớ rõ cảnh tưởng cả nhà chú ruột xông vào nhà mình.

Ngoài những vật mà mẹ anh để lại đáng chút tiền, tất cả còn lại đều bị vứt ra khỏi nhà.

Khi đó Mục Từ Túc còn nhỏ, bọn họ ném cái nào Mục Từ Túc nhặt về cái đó, cuối cùng thì sao?

Anh quỳ xuống cầu xin “Tôi ký giấy nợ với các người được không? Coi như tôi mua căn nhà này. Chưa đầy một, hai năm nữa là tôi có thể đi làm, tôi nhất định sẽ kiếm tiền trả cho các người.”

Hèn mọn cỡ nào? Có ích gì đâu? Ngay cả căn nhà cũng không giữ được.

Lúc đó Mục Từ Túc chưa hiểu luật pháp Nhà nước, ngây thơ đến mức nghĩ rằng mình có thể tự trả được.

Anh vì muốn giữ lại nhà mà đã làm những chuyện ngu ngốc như vay tiền họ hàng bạn bè quen biết.

Đến nhà từng người quỳ xuống cầu xin, giống như một bức tượng gỗ không linh hồn không tôn nghiêm, tùy tiện để bọn họ giễu cợt hoặc thương hại đồng cảm, chỉ vì muốn đổi lấy một chút tiền.

Ba chục ngàn. Nghe thì thấy khá nhiều, ở thời đó được xem là một số tiền rất lớn, đáng tiếc lại không mua nổi một căn nhà.

Cậu bé Mục Từ Túc quỳ khóc trước mộ ba mẹ suốt một đêm, cuối cùng vẫn là đứng dậy lau khô nước mắt đi đến Trung tâm viện trợ pháp luật, khi có thầy đứng ra bảo vệ thì anh mới có thể lấy lại những gì thuộc về mình.

Từ đó về sau, Mục Từ Túc hiểu ra một chân lý, khóc… Khi lòng người quá đau thì mới khóc. Giống như anh tứ cố vô thân, cho dù có tuyệt vọng đến chết, trừ khi bị một dao đâm chết thì chẳng thà tiết kiệm chút sức lực để tiếp tục mưu sinh.

Vì thế Mục Từ Túc không bao giờ khóc nữa, cho dù ở đời trước bị Thời Cẩm đạp xuống bùn lầy, anh cũng không than khóc một tiếng nào.

Khó khăn nhất cũng đã trải qua, bây giờ còn gì đáng để phải khóc? Mục Từ Túc nhìn dáng vẻ lo lắng của Phó Chiêu Hoa thì không khỏi bật cười.

“Được rồi, anh không sao, mỗi ngày đều nghĩ tầm phào gì thế!” Mục Từ Túc cho là Phó Chiêu Hoa hiểu lầm anh khó chịu vì bị bạo lực mạng, vì thế nhấc tay xoa đầu đứa trẻ nhà mình “Anh đã lớn chừng này rồi, không còn trẻ con nữa. Anh có thể giải quyết mọi việc.”

“Em biết.” Phó Chiêu Hoa vừa nói vừa ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ hoe. Cậu có rất nhiều lời muốn nói với Mục Từ Túc, nhưng khi mặt đối mặt thì lại không nói ra được câu nào.

Cậu muốn nói mình biết tất cả mọi chuyện của Mục Từ Túc, biết Mục Từ Túc trải qua những khó khăn vất vả ra sao, biết Mục Từ Túc nỗ lực cố gắng đến chừng nào, cũng biết cả nỗi sợ hãi của anh, cũng biết tất cả khổ cực mà anh đang phải chống đỡ.

Phó Chiêu Hoa cứ thế im lặng nhìn Mục Từ Túc một lúc lâu sau, cậu cúi đầu xuống ôm lấy Mục Từ Túc, lần này cậu thật sự rơi nước mắt.

Không có người nào sinh ra đã dịu dàng, không ai hiểu rõ Mục Từ Túc làm thế nào để trở thành Mục Từ Túc của ngày hôm nay hơn Phó Chiêu Hoa. Nhưng Mục Từ Túc không nói, Phó Chiêu càng không thể nói.

Giống như cô gái kia không dám khóc vậy, tại sao Mục Từ Túc không dám khóc? Phó Chiêu Hoa vô thức cầm cổ tay Mục Từ Túc, da dẻ mịn màng của anh càng làm nước mắt cậu rơi nhiều hơn.

Lúc đầu Mục Từ Túc hơi kinh ngạc với tâm trạng thay đổi của cậu, nhưng càng về sau Phó Chiêu Hoa càng khóc dữ dội hơn, cuối cùng anh đành thở dài một hơi.

Đứa nhỏ này đúng là… Nỗi đau trong lòng khiến người khác không thể không mềm lòng vì cậu.

Mục Từ Túc thở dài, thuận tiện vỗ lên lưng an ủi cậu. Mãi đến một lúc lâu sau Phó Chiêu Hoa mới bình tĩnh lại, anh chọc cậu “Chịu nín rồi? Người được an ủi còn chưa khóc mà người đi an ủi người ta đã khóc bù lu bù loa là sao chèn?”

“Bởi vì anh kiềm nén nên em khóc dùm anh.” Khóc cũng đã khóc no, trái lại Phó Chiêu càng trở nên tự tin hơn.

“Xin lỗi.” Đã đưa hết khăn giấy cho cô gái nên giờ Mục Từ Túc chỉ có thể lấy tay lau nước mắt cho Phó Chiêu Hoa.

Mục Từ Túc biết Phó Chiêu Hoa cảm thấy anh thay đổi nên mới đâm ra lo lắng. Nhưng nói tới cũng thú vị, bị cậu ôm khóc một trận đã đời xong, tâm sự nặng nề trong lòng anh thật giống như được trút hết ra ngoài vậy.

“Sau này sẽ không để em lo lắng như vậy nữa.” Mục Từ Túc mỉm cười hứa với Phó Chiêu Hoa, nhưng anh không biết mình càng biểu hiện hoàn mỹ như thế thì sẽ càng làm trái tim của Phó Chiêu Hoa như treo ngược cành cây, thấp thỏm không yên.

Mặc kệ trong lòng cậu nghĩ thế nào, hôm nay vất vả cả ngày như vậy, sắp sửa chuẩn bị thu một mẻ lưới lớn.

Bên phía Mục Từ Túc cũng vì thế mà thay đổi ý định. Mặc dù đã dỗ dành nhưng tâm trạng của Phó Chiêu Hoa vẫn không khá lên được bao nhiêu. Hơn nữa đúng là hai ngày qua luôn chạy tới chạy lui rất cực khổ, Mục Từ Túc suy nghĩ một lát, vẫn không thể đành lòng bỏ cậu qua một bên để đi làm việc một mình được nên dẫn theo người đến đồn cảnh sát. Còn về phần công việc anh cần phải làm thì đợi về nhà rồi tính tiếp, dù sao đó cũng chỉ là xử lý giấy tờ tài liệu này nọ, có thể làm lúc nào đều được, không quan trọng lắm.

Cứ như thế hai người ngồi xe đến đồn cảnh sát. Sau khi đến nơi, Mục Từ Túc để người ở lại trên xe và bảo tài xế đợi một lát, sau đó một mình đi vào nộp bằng chứng.

“Vậy ý của anh là?” Cảnh sát cũng rất bất ngờ.

Mục Từ Túc đưa đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa anh và cô gái cho cảnh sát “Công ty của cô gái này cùng mua chỗ bánh đào chiên giống với ông cụ Hoa kiều đã ăn, chỉ cần có bằng chứng này thì có thể chứng minh bánh đào chiên được bán hôm đó không có vấn đề. Hiềm nghi của Khúc Phương Trai có thể được tẩy sạch. Anh có thể điều tra người phụ nữ đã mua phần bánh đào chiên đưa cho con trai bác sĩ Từ, hoặc là người bỏ mối bán dầu bẩn cho nhà họ Khúc.”

“Nếu đúng là như vậy thì tốt quá!” Cảnh sát nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm. Vụ án Khúc Phương Trai đã gây ầm ĩ quá lớn, hai người nhà họ Khúc đều hận không thể dùng cái chết để minh oan cho bản thân, điều động nhiều nhân lực và tăng thời hạn phá án nhưng vẫn không thể tra ra đối tượng hiềm nghi thứ hai. Nếu nhân chứng mới mà Mục Từ Túc tìm được khai thật thì vụ án này thật sự có lổ hỗng để đột phá.

“Luật sư Mục đã vất vả nhiều rồi, tôi thấy không bằng anh đổi sang nghề cảnh sát đi, chúng tôi cũng có thêm đồng nghiệp đắc lực.” Anh ta thật lòng nghĩ như vậy.

Nhưng Mục Từ Túc lại lắc đầu cười “Tôi thật sự không giỏi về tra án đâu, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước, chờ bên các anh đưa ra kết quả.”

“Được, anh về trước đi, tôi sẽ cử người đưa bằng chứng lên tòa. À phải rồi, cậu luật sư học việc kia của anh đâu?” Bởi vì hầu hết thời gian đều là Phó Chiêu Hoa tiếp xúc với họ, thời gian còn lại chỉ cần có Mục Từ Túc ở đây thì Phó Chiêu Hoa chắc chắn sẽ có mặt bên cạnh. Hôm nay không thấy người đâu nên anh ta mới cảm thấy kì lạ.

“Cậu ấy đang đợi ở trong xe, lần sau sẽ đến cùng tôi.”

Mục Từ Túc mỉm cười giải thích, sau đó nói thêm mấy câu về vụ án rồi mới rời đi. Trong xe, Phó Chiêu Hoa ngồi đàng hoàng chờ anh về.

Sau khi bình tĩnh lại, tâm trạng của Phó Chiêu Hoa cũng không khá khẩm bao nhiêu, cậu biết mình không những không giúp Mục Từ Túc mà còn ngáng chân sau, gây thêm phiền phức cho anh “Xin lỗi, lại gây thêm rắc rối cho anh.”

Mục Từ Túc không khỏi bật cười “Thế thì về sau cậu bạn nhỏ phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”

Mục Từ Túc xoa đầu Phó Chiêu Hoa, đồng thời báo địa chỉ nhà với tài xế. Dù sao trời cũng đã tối, hơn nữa Phó Chiêu Hoa cũng đã khóc vì anh, giờ mà đuổi cậu về nhà của mình thì không khỏi quá tàn nhẫn.

Buổi tối, sau khi Mục Từ Túc ăn xong bữa cơm Phó Chiêu Hoa nấu, anh vào phòng làm việc sắp xếp lại những tài liệu cần dùng, cuối cùng vẫn là bận bịu đến hơn nửa đêm mới xong việc.

Sau khi tắm xong, hai người theo thói quen nằm trên một cái giường, cả Phó Chiêu Hoa lẫn Mục Từ Túc đều nằm im re không nhúc nhích.

“Sao vậy?” Mục Từ Túc nhìn Phó Chiêu Hoa im lặng nên cảm thấy hơi kì lạ.

“Đau đầu…” Phó Chiêu Hoa im lặng một lát rồi nhỏ giọng đáp lại.

Mục Từ Túc không biết phải làm sao “Ai biểu em gió lớn như vậy mà còn đứng ngoài đường khóc, khó chịu là phải!”

“Anh này!” Phó Chiêu Hoa bị nói xấu hổ, lập tức trốn vào trong chăn, ngay cả vành tai cũng ửng đỏ nhàn nhạt.

“Được rồi được rồi, không chọc em nữa.” Mục Từ Túc bị hành động của cậu làm mềm lòng, anh mỉm cười thò tay vào chăn lôi người ra, bàn tay ấm áp của anh đặt lên huyệt thái dương của cậu.

“Đỡ hơn chút nào không?”

“Dạ.” Phó Chiêu Hoa trả lời, cậu vô thức dựa sát vào người Mục Từ Túc, mà anh cũng không ngăn lại. Cứ thế hai người trò chuyện với nhau câu được câu không, sau đó nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Ba giờ sáng, Mục Từ Túc mở mắt ra nhìn Phó Chiêu Hoa làm ổ trong lòng mình thì không khỏi thở dài bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn là giúp cậu đắp kín chăn, thôi chiều theo em ấy vậy.

Xế chiều ngày hôm sau, bên phía cảnh sát thông báo với Mục Từ Túc xác nhận điểm tâm của Khúc Phương Trai không có chất gây hại, ông chủ Khúc Phương Trai có thể được bảo lãnh.

Mục Từ Túc dẫn Phó Chiêu Hoa đến chỗ tạm giam trước để giúp Khúc Ái Quốc làm thủ tục.

“Cám ơn anh, thật sự cảm ơn anh nhiều lắm!” Bị tạm giam nhiều ngày như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị ảnh hưởng nặng nề, nhưng dù vậy, miễn sao có thể chứng minh bản thân trong sạch thì ông cũng không cầu gì khác. Ông cúi người thành kính cảm ơn Mục Từ Túc rồi mới hỏi đến chuyện con gái của mình.

Khúc Ái Quốc bị bắt rất vội vàng, lúc đi không kịp sắp xếp chuyện ở cửa hàng, vì thế ông vô cùng lo lắng cho Khúc Mính ở lại một mình. Đặc biệt là nghĩ về việc sau khi ông bị tạm giam, Khúc Mính sẽ phải đối mặt với nhiều chỉ trích, càng nghĩ càng đau lòng cho đứa con gái nhỏ của mình.

Nhưng dẫu ông có lo lắng thế nào thì cũng không ngờ được con gái mình vừa dạo một vòng từ cõi chết trở về.

Bên ngoài phòng bệnh, Khúc Ái Quốc nhìn con gái tiều tụy nằm trên giường qua cửa kính, vành mắt ông bỗng chốc đỏ hoe. Khúc Mính ở trong phòng bệnh nghe thấy tiếng động cũng vội vàng nhìn ra bên ngoài, lập tức nước mắt tuôn rơi.

Rõ ràng mới không gặp nhau nửa tháng mà cứ như đã trôi qua một đời người.

Khúc Mính nâng tay lau sạch nước mắt, mỉm cười nói với Khúc Ái Quốc “Ba trở về rồi!”

“Ba về rồi.” Khúc Ái Quốc đi tới vài bước ôm lấy đứa con gái bé bỏng của mình, giọng nói vì khóc mà nghẹn ngào ngắt quãng.

Mãi đến một lúc lâu sau, hai cha con mới bình tĩnh lại. Khúc Mính nói những việc xảy ra sau khi Khúc Ái Quốc bị tạm giam.

Khi Khúc Ái Quốc nghe đến đoạn Đại Vũ và nhóm fan hâm mộ của hắn muốn truy tìm ra vị trí của Khúc Mính để hăm đánh dọa giết, ông gần như ngồi bật dậy vì tức giận “Những người đó điên rồi à? Trong mắt còn có pháp luật không?”

“Không sao, ba đừng tức giận, luật sư Mục đã giúp con giải quyết hết rồi.” Khúc Mính sợ cha khó chịu nên vội vàng kéo ông ngồi xuống, nhanh chóng kể những chuyện tiếp theo.

Kể Mục Từ Túc báo cảnh sát như thế nào, gửi công văn luật sư cho những người đó và thu thập bằng chứng kiện họ lên tòa ra sao.

“Ba à, chúng ta chỉ cần ngồi chờ mở phiên tòa là được.”

“Vậy cũng…” Khúc Ái Quốc nhìn sắc mặt xanh xao của Khúc Mính, nhất thời trong lòng ông sinh ra cảm giác bất lực, nhưng cuối cùng vẫn là lí trí chiến thắng cảm xúc, ông vội vàng bình tĩnh lại và nói cảm ơn với Mục Từ Túc.

“Chỉ là chuyện nhỏ.” Mục Từ Túc tỏ vẻ không sao “Vụ án vẫn chưa kết thúc, bên chỗ chúng tôi điều tra ra vài điểm khả nghi nhưng chưa có bằng chứng xác thật, cho nên tôi muốn hỏi chú vài câu liên quan đến Nam Tự Trai, chú có biết gì chút gì không?”

“Nam Tự Trai?” Trên đầu Khúc Mính toàn dấu chấm hỏi, nhưng vẻ mặt của Khúc Ái Quốc lại trở nên kì lạ.

“Xem ra là chú biết?”

“Nói như thế nào đây…” Khúc Ái Quốc thở dài “Không thể nói quen biết, chỉ có thể nói là kết thù.”

Tất cả đều là chuyện trong quá khứ. Mục Từ Túc không phải dân làm ăn nên cũng không biết rõ. Đừng xem bề ngoài Khúc Phương Trai chỉ bán bánh đào chiên, nhưng thật ra, điểm tâm cung đình của Khúc Phương Trai rất có khả năng sẽ được đưa vào di sản văn hóa phi vật thể. Chẳng qua là mới bước một chân vào nên chưa thành công mà thôi.

“Lúc đó bị từ chối thật ra là do ông chủ Nam Tự Trai giở trò. Ông ta nói hệ thống kế thừa thức ăn cung đình của nhà họ Khúc không hoàn chỉnh.”

“Tại sao ông ta lại làm như vậy?”

“Vì ông ta muốn thu mua công thức làm bánh đào chiên của chúng tôi, sau đó cho sản xuất với quy mô lớn bằng máy móc. Nhưng luật sư Mục cũng lớn lên ở Yến Kinh, cậu hẳn là biết bánh đào chiên của Khúc Phương Trai không phải loại bánh trộn hỗn tạp nhiều nguyên liệu, mà là chế biến bằng phương pháp được các đời tổ tiên truyền dạy, máy móc không thể thay thế được, vì thế tôi đã từ chối.”

“Kết thù vào lúc đó?”

“Dân làm ăn mà, ngoài mặt thì nói cười vui vẻ, nhưng sau lưng có ghi thù hay không thì khó đoán. Nếu bọn họ đã động tay động chân thì chỉ có thể là vì một chuyện, đó là công thức nấu ăn của nhà họ Khúc đang nằm trong tay tôi.”

“Tôi biết. Có điều chú phải khai chi tiết sự việc này cho bên phía cảnh sát.” Mục Từ Túc dặn dò hai người họ vài câu rồi rời đi.

Đến tối, gia đình bác sĩ Từ cũng đến xin lỗi một tiếng với cha con Khúc Mính. Cho đến nay, con trai bác sĩ Từ vẫn cảm thấy Khúc Mính suýt chết là vì bài viết bóc phốt của cậu. Vì thế cậu lại càng xấu hổ.

Trái lại cha con Khúc Mính không có ý trách cứ gì. Dù sao cái gì cũng có nguyên nhân của nó, huống chi trong loại tình cảnh đó thì có tắm cũng không rửa sạch được. Hơn nữa đối với Khúc Mính và Khúc Ái Quốc, căn nguyên tạo thành sự việc này đều không phải là do gia đình bác sĩ Từ, mà là đám anh hùng bàn phím trên mạng ác ý đổ dầu vào lửa.

Thậm chí cha con Khúc Mính cũng rất cảm kích bác sĩ Từ đã hết lòng cứu sống Khúc Mính.

Hai gia đình quây quần bên nhau vừa khóc vừa than thở cho kiếp nạn đã qua, đồng thời coi như cởi bỏ hết tất cả khúc mắc trước đó. Ngày hôm sau cảnh sát tới, trái lại cũng có thể tỉnh táo suy nghĩ về vụ án.

“Vậy là mọi người có những chi tiết chứng minh Nam Tự Trai có khả năng liên quan đến vụ án?” Đến nay, Nam Tự Trai đã bị liệt vào danh sách nghi phạm nghiêm trọng, nhưng không phải cứ nghi ngờ là có thể thẩm vấn, bọn họ thiếu một bằng chứng.

Ít nhất phải chứng minh ông chủ của Nam Tự Trai có liên quan đến vụ án này.

Con trai bác sĩ Từ đang cẩn thận sắp xếp thứ tự các chi tiết của vụ án lại, đột nhiên cậu nhớ ra một chi tiết “Ông ngoại hối hả muốn ăn bánh đào chiên như thế thật ra là trong lúc nói chuyện phím trên máy bay, ông ngoại đã vô ý nhắc đến một câu.”

“Ông cậu có kể người mà ông cậu nói chuyện trông như thế nào không?”

“Có nói.” Con trai bác sĩ Từ lặp lại những gì mà ông ngoại kể với cậu, cảnh sát lập tức đối chiếu những đặc điểm quan trọng với tất cả hành khách trên chuyến bay đó, cuối cùng cũng xác định được người hiềm nghi chính là ông chủ Nam Tự Trai!

Nhưng bây giờ lại có thêm một vấn đề quan trọng hơn, vẫn chưa bắt được người phụ nữ đã đưa hộp bánh cho con trai bác sĩ Từ.

“Đúng. Nếu không các anh đem đến đây để mọi người cùng nhau xem! Dù sao chỉ có tôi gặp người phụ nữ đó.” Con trai bác sĩ Từ bàn bạc với cảnh sát.

Bên phía cảnh sát nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của cậu.

Các camera an ninh đều được bật lên, đúng như dự đoán, lần sàng lọc đầu tiên không tìm được bóng dáng của người phụ nữ kia, chỉ có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Con trai bác sĩ Từ dù chưa khỏi bệnh nhưng cũng cố gắng theo dõi những đoạn ghi hình ở các giao lộ. Thế nhưng suốt hai ngày trôi qua, người phụ nữ này giống như vừa ra khỏi Khúc Phương Trai liền bốc hơi, căn bản không thể tìm ra cô ta.

Lần này mọi người ai cũng lo sốt vó.

“Nếu có ai đó ở trong cửa hàng quay video lại thì tốt rồi.” Cảnh sát thở dài.

Mục Từ Túc đứng bên cạnh đột nhiên phản ứng “Nói không chừng thật sự có!”
Bình Luận (0)
Comment