Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 91

Lúc đầu Mục Từ Túc không phản ứng kịp, cầm điện thoại lên xem thì thấy có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ.

“Anh ngủ nên không nghe máy.”

Phó Chiêu Hoa nhăn mặt, liếc thấy ti vi để âm lượng nhỏ, Mục Từ Túc không phải người ham ngủ, bình thường có tiếng động nhỏ là sẽ thức giấc ngay, nhưng điện thoại reo lâu mà anh vẫn có thể ngủ sâu như vậy, tâm trạng cậu cảm thấy không thoải mái.

“Anh…” Bình thường Phó Chiêu Hoa nói năng hùng hồn với bên ngoài, nhưng khi đứng trước mặt Mục Từ Túc thì lại long nga lóng ngóng. Đặc biệt là bây giờ ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

“Vào nhà trước đã.” Ngoài cửa không phải chỗ thích hợp nói chuyện, Mục Từ Túc nắm cổ tay Phó Chiêu Hoa kéo người vào trong nhà. Sau đó anh không khỏi nhíu mày.

Phó Chiêu Hoa vội vã đi ra ngoài nên trên người chỉ mặc một cái áo khoác, hơn nữa còn đứng đợi ngoài cửa, trên mặt và tay cậu đều lạnh buốt.

“Sao lại ăn mặc phong phanh chạy tới đây? Bộ muốn ăn tết trong bệnh viện hay gì?” Mục Từ Túc đẩy cậu ngồi xuống sofa, sau đó lấy mền nhỏ anh đắp ngủ ngoài sofa khoác lên người cậu.

Nhưng Phó Chiêu Hoa vẫn nhìn Mục Từ Túc không rời mắt, khi Mục Từ Túc nhắc đến hai chữ bệnh viện thì cậu không khỏi run lên.

“Rốt cuộc em muốn gì?” Mục Từ Túc nhấc tay xoa đầu bé con nhà mình, lập tức bị bé con bổ nhào vào trong ngực.

“Anh về nhà với em đi! Người nhà của em ai cũng đều thích anh.” Phó Chiêu Hoa ôm chặt eo Mục Từ Túc, vùi đầu vào lòng anh, giọng nói nghe rầu rĩ.

Mục Từ Túc tức cười trước câu nói không đầu không đuôi của cậu “Nói bậy gì đấy!”

“Vậy em ở lại nhà anh cũng được.” Giống như đoán trước Mục Từ Túc sẽ không đồng ý, Phó Chiêu Hoa nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết khác, mà nghe thế nào cũng đều ấu trĩ như nhau.

Tiểu thiếu gia nhà họ Phó nổi danh là ‘Tiểu tiên sinh’ trong giới hào môn, che giấu thân phận đi theo làm trợ lý cho anh cũng thôi đi, ngay cả ăn tết cũng đòi ở nhà anh thì còn ra thể thống gì.

Nhưng vẻ mặt buồn hiu của Phó Chiêu Hoa lại làm Mục Từ Túc mềm lòng “Chiêu Hoa, em đang sợ cái gì?”

Phó Chiêu Hoa lắc đầu không chịu nói, nhưng đôi tay ôm Mục Từ Túc càng siết chặt hơn.

“Em ôm như thế làm anh không thở được.” Mục Từ Túc vỗ vào cánh tay đang ôm mình.

Phó Chiêu Hoa hơi thả lỏng ra, nhưng giọng nói càng thêm dính người “Vậy anh ôm lại em đi.”

Ôm kiểu này với bé bự đô con hơn mình thì có hơi khó khăn. Lúc nãy Phó Chiêu Hoa ngồi còn Mục Từ Túc đứng thì may ra có thể, bây giờ cả hai đều ngồi thì tư thế có hơi bất tiện.

Cuối cùng vẫn là Phó Chiêu Hoa ôm Mục Từ Túc, cả người dính chấu vào anh, muốn gỡ cũng không gỡ ra được.

Tại sao thằng nhóc này trở nên dạn dĩ như vậy? Mục Từ Túc xoa đầu cậu, cuối cùng vẫn là quyết định nói chuyện vui vẻ với cậu.

“Chiêu Hoa, tại sao sợ?”

“Vì anh…” Phó Chiêu Hoa muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại lắc đầu, chẳng qua là chọt chọt vào ngực Mục Từ Túc, ánh mắt toát ra vẻ bi thương và phức tạp khó tả.

“Em biết anh có chịu, sống không dễ dàng, vì thế em rất sợ…”

Đây không phải là lần đầu tiên Phó Chiêu Hoa nói như vậy, lần trước sau khi đến gặp cô gái đó, cậu cũng đã nói những lời giống vậy, thậm chí còn khóc một trận trước mặt Mục Từ Túc.

Nếu như nói lần đó Mục Từ Túc chỉ thấy kinh ngạc, còn lần này thì lại là đau lòng.

Mục Từ Túc vẫn cảm thấy không ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác. Cho dù anh đã cứu sống Phó Chiêu Hoa vào lúc nào đó không hay biết, nhưng chưa chắc đáng để Phó Chiêu Hoa quan tâm như vậy.

Mới trong một buổi chiều ngắn ngủi mà lại dọa bé con nhà mình sợ đến nỗi tức tốc chạy đến.

Mục Từ Túc thở dài, đột nhiên nâng tay lên trước mặt Phó Chiêu Hoa “Không phải em biết bấm độn sao? Tính cho anh một quẻ đi?”

Phó Chiêu Hoa còn đang đắm chìm trong cảm xúc của mình không dứt ra được, nghe Mục Từ Túc bất chợt ngỏ lời như thế làm cậu ngớ cả người, một lát sau cũng từ tốn nói ra “Anh có tướng mạo quý nhân, thiếu niên lận đận về già sung túc.”

“Vậy em còn sợ gì? Không phải đều nói Chiêu Hoa tiên sinh phán gì trúng đó sao?”

“Không phải.” Phó Chiêu Hoa ủ rũ lắc đầu, nhưng vẫn không nói ra được nguyên nhân cụ thể.

Thấy cậu luôn tỏ vẻ lo lắng như thế, Mục Từ Túc không đành lòng giục cậu về nhà. Chỉ có thể gọi điện báo cho người nhà cậu trước, rồi để người ở lại nhà mình.

Nhà có thêm một người nên hoàn toàn khác. Sau khi Phó Chiêu ổn định lại tâm trạng thì bắt đầu bận rộn.

“Loại sủi cảo ăn liền này không ngon. Anh đừng ăn cái này, để em gói cái mới cho anh.”

“Bụi trên đèn chùm vẫn chưa được quét sạch, dọn nhà trước tết là tập tục quét sạch những xui xẻo trong năm cũ đi để chào đón năm mới.”

“Anh không viết câu đối chúc tết à? Trong nhà còn giấy đỏ không? Chúng ta cùng nhau viết đi, chữ anh lại đẹp nữa. Ăn tết phải hào hứng vui vẻ lên.”

“Đều nghe em.” Mục Từ Túc nghe cậu nói vậy mới dần cảm nhận được không khí ngày tết.

Ban ngày trước đêm giao thừa cần làm gì thì làm cái đó, bận rộn dọn dẹp trang trí đến tám giờ tối mới hoàn tất. Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa đứng bên ngoài nhìn chữ phúc mới được viết dán trước cửa, cảm giác vắng vẻ như được lấp đầy.

“Mọi thứ hầu như làm xong hết rồi, em mau về nhà đi! Người nhà của em đang chờ em phải không?”

“…” Phó Chiêu Hoa nhíu mày không muốn rời đi, Mục Từ Túc khuyên nhủ mãi cậu mới chịu đồng ý về nhà.

Tết đoàn viên là ngày quan trọng với mỗi gia đình, làm gì có chỗ cho anh xen vào. Mục Từ Túc nghĩ đến cảnh cả nhà họ Phó được giáo dục tốt phải ra tiếp đãi mình vì phép tắc lịch sự thì không khỏi buồn cười.

Nhưng khi Phó Chiêu Hoa đi rồi, anh lại cảm thấy có hơi trống trải. Nhưng cảm giác trống trải này đã sống chung với anh hơn mười mấy năm, không biết tại sao bây giờ lại có chút không quen.

Mục Từ Túc đi tới trước ban công, anh theo thói quen sờ túi quần thì sực nhớ bây giờ mình đang trong độ tuổi thanh niên khỏe mạnh, không dính vào thuốc lá bia rượu, không khỏi bật cười.

“Đùng!” Cách đó không xa có hàng xóm đốt pháo bông, những đốm lửa đủ màu sắc trên bầu trời đêm trông khá lãng mạn.

Mục Từ Túc đứng nhìn một lát thì cảm thấy ngứa tay thèm nghịch pháo. Anh về phòng lục tìm mấy cây pháo cũ còn dư hồi năm ngoái.

Hình như là tháng giêng năm ngoái mấy ông sư huynh của mình mang tới rủ anh chơi cùng, nhưng mua quá nhiều nên không đốt hết, còn dư lại vài cây đều để hết ở chỗ của anh.

Mục Từ Túc thuận tay lấy ra định xuống lầu tham gia náo nhiệt, nhưng sợi dây buộc mấy cây pháo chặt quá, gỡ thế nào cũng không ra, Mục Từ Túc chỉ có thể đi lấy kéo cắt.

Mới hai tiếng trước anh còn để cây kéo trong đây, không biết bị bọc lại bằng một tờ giấy đỏ từ lúc nào không biết.

Thế nghĩa là không được dùng?

Mục Từ Túc đi tới phòng bếp thì phát hiện các loại dao làm bếp, dao gọt trái cây, thậm chí là dao rọc giấy để trong hộp dụng cụ và các vật sắc nhọn khác đều bị bọc kính bằng giấy đỏ, ngay cả đồ bấm giấy cũng không tha.

Không cần suy nghĩ, chắc chắn Phó Chiêu Hoa đã làm hết những chuyện này.

Mục Từ Túc lập tức gọi video call với Phó Chiêu Hoa, đầu dây bên kia lập tức bắt máy, nhìn dáng vẻ giống như là vừa đốt pháo trở về, trên người khoác áo choàng dầy cộm, trong tay còn cầm một cái khối vuông nhỏ giống như lò sưởi mini.

“Em làm?” Mục Từ Túc quơ quơ đồ bấm giấy trong tay.

“Dạ.” Phó Chiêu hùng hồn nói “Ba mươi mùng một tết kiêng kỵ đụng hoặc nhìn đồ vật sắc nhọn, như vậy cả năm mới bình an thuận lợi được.”

“Vậy làm sao anh ăn cơm đây?” Trái lại Mục Từ Túc không cảm thấy phiền toái, nhưng vẫn thích chọc cậu.

Nhưng nghe Mục Từ Túc nói như vậy làm Phó Chiêu càng hùng hồn hơn.

“Đồ ăn bên ngoài không cần dùng dao kéo.” Giọng nói của Phó Chiêu Hoa mang theo ý cười, hễ có liên quan đến Mục Từ Túc là giọng điệu trở nên vô cùng dịu dàng.

“Anh muốn đốt pháo bông, không có kéo thì không cắt ra được.”

“Pháo hoa mua năm ngoái đã cũ rồi, lỡ bị ẩm ướt hoặc ngòi nổ bị lỏng thì sao? Sẽ rất nguy hiểm. Anh đừng đi nữa, em xem ti vi với anh.”

“Nhưng trông em chơi rất vui.”

“Không có, cả nhà em đi vẫn chưa về, chỉ có em ở nhà. Anh chờ em, mùng hai em sẽ đến nhà anh, chúng ta sẽ thả pháo hoa.” Không biết có phải vì mệt mỏi hay không mà giọng nói của Phó Chiêu Hoa dịu dàng hơn bình thường nhiều.

“Vẫn còn đang cúng giao thừa?” Mục Từ Túc dịu dàng nói.

Hôm nay con nít chạy nhảy khắp nơi, nhà họ Phó hẳn là không ít phép tắc quy củ, vừa nhìn đã thấy mệt mỏi. Mục Từ Túc đã ngủ buổi chiều nên bây giờ vẫn còn tỉnh táo, nhưng Phó Chiêu Hoa có lẽ là không chịu nổi.

Nhưng Phó Chiêu Hoa kiên trì nói “Vì là phong tục nên không thể qua loa được, mà năm nay người đầu tiên chúc mừng năm mới anh chắc chắn phải là em.”

Phó Chiêu Hoa thề ước son sắt, mi mắt sụp xuống không mở lên nổi, dù thế vẫn không quên dặn dò Mục Từ Túc nhớ hâm nóng thức ăn trong tủ lạnh trước khi ăn.

Mục Từ Túc mở tủ lạnh ra thì vô cùng bất ngờ.

Bên trong có mấy hộp thức ăn, đều là những món anh thích, bây giờ dọn ra cũng đủ một mâm cơm giao thừa phong phú.

Đột nhiên Mục Từ Túc cảm thấy khóe mắt cay cay.

Tiếng cười của Phó Chiêu Hoa từ trong điện thoại truyền ra “Năm mới vui vẻ, anh đừng buồn nữa, luôn có em ở bên cạnh anh!”

Một câu nói này làm tâm trạng vốn bình tĩnh của Mục Từ Túc đột nhiên trở nên bấn loạn, không phải là vì bị vẻ ngoài hấp dẫn, cũng không phải vì bị tận lực thả thính, chẳng qua chỉ vì một người tên Phó Chiêu Hoa

“…” Mục Từ Túc im lặng một lúc, trong nhất thời không biết đáp lại thế nào, cuối cùng vẫn là trịnh trọng gật đầu.

Cuối cùng Phó Chiêu Hoa mệt mỏi cả một ngày không trụ được đến lúc giao thừa, vừa mới mười một giờ đã ngủ vùi trên ghế sofa. Nhưng video call của cậu và Mục Từ Túc vẫn chưa tắt.

Khi tiếng chuông mừng năm mới vang lên, anh hai Phó Chiêu Hoa kêu người dậy đuổi lên lầu ngủ.

Phó Chiêu Hoa giật mình tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là nói với Mục Từ Túc trong điện thoại “Chúc anh năm mới vui vẻ!”

“Ừ, năm mới vui vẻ. Mau đi ngủ sớm đi.” Hôm nay Phó Chiêu Hoa khiến tâm trạng của Mục Từ Túc như lên mây xuống biển, Mục Từ Túc không rõ mình đối với Phó Chiêu Hoa là cảm giác gì.

Nhưng dù vậy, anh nở nụ cười nhìn dáng vẻ cậu vùi đầu vào chăn ngủ qua điện thoại.

Vào mùng hai tết, Phó Chiêu Hoa thật sự mang pháo bông đến gõ cửa nhà Mục Từ Túc.

“Anh ơi mau cứu em!” Phó Chiêu Hoa lao về phía Mục Từ Túc với vẻ mặt suy sụp, đồng thời còn kể lể ăn tết xã giao là chuyện đáng sợ như thế nào, mới mùng một đầu năm mà đã hành cậu mệt xỉu.

“Anh không biết đâu, còn xách em đi chùa lạy Phật nữa. Hôm qua toàn phải đi bên cạnh ông nội, không được đi đâu hết, thật quá thảm.”

“…” Mục Từ Túc bị Phó Chiêu Hoa bất ngờ bổ nhào vào người, không kịp chào hỏi với anh hai Phó Chiêu Hoa đi theo sau.

Trái lại Phó Chiêu Hoa còn quay đầu phất tay với anh hai nhà mình, ý bảo ổng có thể đi được rồi.

Hừ! Thằng em trời đánh! Tự anh ta cũng thấy bản thân dư thừa. Anh hai Phó Chiêu Hoa lại cảm thấy răng lợi ê ẩm vì thằng em lươn lẹo hai mặt của mình, anh ta chào Mục Từ Túc một tiếng rồi rời đi.

Phó Chiêu Hoa ở lại luôn miệng kể cho Mục Từ Túc những kiến thức mới mà cậu học được, Mục Từ Túc thấy tâm trạng của cậu không tệ, nụ cười trên mặt anh càng thân thiết hơn nhiều.

Vào buổi tối, Phó Chiêu Hoa và Mục Từ Túc cùng nhau thả pháo bông. Khi pháo hoa nổ rực rỡ trên trời đêm, Mục Từ Túc nghe Phó Chiêu Hoa trịnh trọng vỗ tay một cái, sau đó chắp hai tay nhắm mắt cầu nguyện “Chúc anh năm mới thành công trong công việc, vạn sự như ý.”

Mục Từ Túc nghĩ một chút cũng bắt chước cậu chắp tay cầu nguyện “Chúc Phó Chiêu Hoa năm mới mọi chuyện suôn sẻ, vạn sự như ý.”

Phó Chiêu Hoa quay đầu mở to mắt nhìn Mục Từ Túc giống như bị dọa hết hồn. Anh mỉm cười xoa đầu cậu, chờ pháo hoa đốt xong thì dắt người về nhà.

Phó Chiêu Hoa cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, đột nhiên cảm thấy năm nay anh nhất định sẽ vạn sự như ý.

Chỉ như vậy, kì nghỉ tết nhộn nhịp trôi qua rất nhanh. Mục Từ Túc và thầy cùng với các sư huynh của mình có tụ họp với nhau hai lần, vào mùng năm mẹ Kinh Mặc tới dọn nhà giúp Mục Từ Túc, thuận tiện dẫn theo Kinh Mặc và Bán Hạ đến chúc tết anh, cũng mang theo nhiều đặc sản quê hương đến biếu Mục Từ Túc.

Hết mùng bảy, Trung tâm viện trợ pháp luật bắt đầu trở lại làm việc bình thường.

Nhưng Mục Từ Túc không ngờ là vào ngày đầu tiên đi làm lại thì đã có người đến tìm, nhân viên lễ tân bày tỏ đối tượng nhờ giúp đỡ chỉ đích danh anh.

“Chúng tôi không còn cách nào, tâm trạng của đối phương rất kích động, luôn miệng đòi gặp anh.”

“Tại sao?” Bây giờ Mục Từ Túc cũng đang rảnh nên dứt khoát đi tới gặp mặt, nhưng trước khi đi thì cũng phải tìm hiểu rõ thân phận của đối phương.

“Tôi không rõ lắm, nhưng nhìn cách ăn mặc thì có lẽ là công nhân đến nhập cư làm việc ở đây.”

“Đòi lương? Tai nạn lao động? Hay là kiện mạng người?” Mục Từ Túc lập tức cho ra những nguyên nhân khiến người này đến tìm anh.
Bình Luận (0)
Comment