Cầu Xin Ngươi Đừng Truy Ta

Chương 27

Lâm Vũ Chi nhận được cuộc gọi từ Thẩm Chiếu, lúc cậu nói Cố Vọng muốn kết hôn, cả người đều ngốc, này mẹ nó, còn chưa tốt nghiệp đại học đâu!

Đường Hành Thiên ở nước D học liên tục thạc sĩ và tiến sĩ, vừa lúc nghỉ trở về thăm Lâm Vũ Chi mấy ngày, những gì Thẩm Chiếu nói trong điện thoại anh cũng nghe thấy được, giương mắt hỏi Lâm Vũ Chi “Em muốn đi?”

Lâm Vũ Chi ngồi xổm nhìn con thỏ trong lồng sắt trước mặt, “Tất nhiên, cấp ba em với Cố Vọng quan hệ khá tốt.”

Đường Hành Thiên không có mặc áo blouse trắng, ngồi xổm bên cái bàn thực nghiệm, nhìn học đệ học muội ở bốn phía tới tới lui lui, anh lù lù bất động. Bọn họ đều biết Đường Hành Thiên, năm tư kì một đã nhận được thư thông báo trúng tuyển ở nước D, năm thứ năm học lâm sàng trực tiếp đi, giáo viên bên kia viết thư về đều nhắc tới, Vương Giác Lệ hiếm khi khen ngợi học sinh cũng nhắc qua vị học trưởng này rất nhiều lần.

Đường Hành Thiên trong mắt học đệ học muội không chỉ là người yêu của bạn học Lâm Vũ Chi mà còn là thần tượng, là động lực học tập của họ.

Cho nên lúc Đường Hành Thiên trái với quy định mặc đồ thường vào phòng thí nghiệm, bọn họ đều mở một con mắt nhắm một con mắt, thậm chí còn có thể giúp học trưởng đánh yểm trợ.

“Anh cũng đi.” Đường Hành Thiên nói.

Lâm Vũ Chi đã bị cận, mang mắt kính, liếc Đường Hành Thiên, ba năm qua đi, Lâm Vũ Chi rất có ý vị cao lãnh, đổi thành người khác, bị Lâm Vũ Chi liếc mắt như vậy, trái tim đều bị treo lên rồi.

Nhưng Đường Hành Thiên quá hiểu biết nhóc con nhà mình, ngày anh đi nước D mắt cũng đỏ hết cả lên.

“Anh đi làm cái gì?” Lâm Vũ Chi nắm tai một con thỏ, “Anh cũng chưa gặp qua bọn họ bao giờ.”

“Anh rất quen Việt Phong mà, chúng ta thường xuyên chơi game.”

“Cố Vọng cũng không kết hôn với Việt Phong.”

Khuyên can mãi, Lâm Vũ Chi sắp không chịu nỗi mà đáp ứng Đường Hành Thiên, Đường Hành Thiên cũng dừng thuyết phục, bất đắc dĩ cười một tiếng, thở dài, “Được rồi, em vui vẻ là được.”

Lâm Vũ Chi có chút kinh ngạc nhìn anh, kỳ quái, bình thường làm gì dễ nói chuyện vậy.

Lâm Vũ Chi hiện tại là lớp trưởng, kết thúc thực nghiệm, người trong ban đều đi rồi, cậu còn phải kiểm tra vật dụng có còn nguyên vẹn hay mất mát gì không, tắt máy tính trên bục giảng, Đường Hành Thiên từ cuối lớp chậm rãi đi lên, ghé vào trên bục giảng.

“Ngày mai anh còn phải đi thăm ông già, tuần sau lại đi rồi.”

Lâm Vũ Chi dừng một chút, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Vậy em dẫn anh đi hôn lễ Cố Vọng.”

“……” Lâm Vũ Chi hết chỗ nói rồi, “Này mẹ nó, hai việc này có quan hệ gì à?”

“Anh muốn nói là, chỉ còn mấy ngày, đi hôn lễ ai cũng vậy, chủ yếu là muốn ở bên em,” Đường Hành Thiên li3m li3m khóe môi, “Chi Chi, anh rất nhớ em.”

Anh ở nước ngoài không đến một năm, cùng bạn học bên kia không tồi, giáo viên cũng khen ngợi, lúc biết anh định học lên thạc sĩ tiến sĩ còn sủng ái hơn trước.

Nhưng chỉ có một chút, anh nhớ Lâm Vũ Chi.

Bạn cùng phòng mời anh đi chơi, nhưng bị Đường Hành Thiên từ chối thì hỏi anh, “Ôi trời, cậu không gặp được người nào đẹp như Serena đâu, lần đầu tiên thấy cô ấy tôi đã đổ rồi.”

“Ầy, vào buổi đêm còn đẹp hơn.”

Đường Hành Thiên cười cười, “Không được, không ai đẹp bằng người yêu tôi.”

Bọn họ không tin.

Cho đến khi Đường Hành Thiên cùng Lâm Vũ Chi gọi video, bọn họ tụ tập tới xem, nam sinh trong video mang băng đô hồng nhạt, mới vừa rửa mặt xong, trên mặt còn có bọt nước.

Bọn họ trợn mắt há hốc mồm, “Ôi trời, tôi thật sự muốn có một đêm với cậu ấy.”

Cậu ta mới vừa nói ra, Đường Hành Thiên liền bỏ di động, vén tay áo, “Cùng tôi thì sao nhỉ?”

“Tôi cảm thấy cậu không đủ ngọt.”

Bọn họ cũng không nghĩ muốn một đêm với Đường Hành Thiên, rốt cuộc bọn họ từng chính mắt thấy Đường Hành Thiên đem một người kiếm chuyện 1m8 đá bay.

Đàn ông Trung Quốc đáng sợ.

Lâm Vũ Chi lần đầu tiên nghe thấy bạn cùng phòng Đường Hành Thiên gọi anh là người đàn ông Trung Quốc đáng sợ, thiếu chút nữa cười phụt ra.

“Người đàn ông Trung Quốc đáng sợ.” Lâm Vũ Chi noí nhỏ.

Đường Hành Thiên mặt tối sầm, duỗi tay kéo sau cổ Lâm Vũ Chi, hai người cách nhau một bục giảng, eo Lâm Vũ Chi phải ngả lên bục.

“Lâm Vũ Chi, có phải chúng ta còn một việc chưa làm không,” Đường Hành Thiên vuốt v e cánh môi Lâm Vũ Chi, từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, “Nếu không bây giờ, chúng ta làm đi.”

Đường Hành Thiên cũng rất bội phục mình, Lâm Vũ Chi đã dâng tới cửa mà anh lại đứng im không động dậy.

Lâm Vũ Chi sửng sốt một chút, ngay sau đó cong miệng, “Đã cho anh cơ hội, chính anh bỏ lỡ.”

Cậu duỗi tay đẩy bả vai Đường Hành Thiên, “Anh chắc hiểu câu qua thôn này là hết cửa hàng chứ?”

“Hiểu.” Đường Hành Thiên không chút để ý nói.

Tay sờ xuống cổ Lâm Vũ Chi, tiếp theo dừng ở bả vai, xuống đến bên hông, lúc Lâm Vũ Chi không có phòng bị bỗng nhiên dùng sức, trực tiếp đem người kéo lên ấn trên bục giảng.

Lâm Vũ Chi đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền giãy giụa suy nghĩ muốn xoay người ngồi dậy, Đường Hành Thiên một bàn tay là có thể đè lại cậu.

“Đạo lý anh đều hiểu, nhưng anh lại không nói đạo lý.” Đường Hành Thiên ấn Lâm Vũ Chi không cần quá nhiều sức lực, anh hay đi tập ở nước ngoài, ngẫu nhiên còn tham gia thi đấu. Lâm Vũ Chi chỉ có chơi bóng rổ, hầu hết thời gian đều ngâm mình ở phòng thí nghiệm, cùng Đường Hành Thiên so sánh thể lực không thể so.

Nhưng Đường Hành Thiên thấy, này có điểm tốt mà cũng không tốt.

Tốt là tương đối dễ làm, không tốt là em ấy không quá lâu.

Lâm Vũ Chi bị Đường Hành Thiên gỡ mắt kính xuống vứt qua một bên, tức khắc không nhìn rõ mặt Đường Hành Thiên, người bị đè lên bục giảng, Lâm Vũ Chi gần như nổ tung.

Hoàn toàn không còn cao lãnh bình tĩnh lúc trước, cậu véo cổ Đường Hành Thiên, “Mẹ nó, anh phát điên cái gì vậy?”

Đường Hành Thiên không nói nhiều với Lâm Vũ Chi, dù sao anh cũng không thấy đau, Đường Hành Thiên mang cậu xuống bàn, làm Lâm Vũ Chi ngồi trên bàn học, trong khi anh đứng giữa hai ch@n cậu

Lại nói, hai người lần trước gặp mặt là năm trước, đã qua nữa năm, nước ngoài còn khong có lễ tết, nghỉ đông cũng không trùng được mấy ngày.

Đường Hành Thiên tiến tới hôn Lâm Vũ Chi, nhìn như nhẹ nhàng đụng vào, nhưng khi anh vừa chạm vào, đầu lưỡi của Đường Hành Thiên như một cơn bão dò xét đi vào, câu lấy cái lưỡi trốn giữa hàm răng của Lâm Vũ Chi

Lâm Vũ Chi hai tay nắm lấy mép bàn, ngẩng đầu lên, không thể không nuốt nước bọt.

Đường Hành Thiên buông cậu ra, trên môi là một tầng nước, “Chi chi, mang theo anh đi?”

Lâm Vũ Chi nhìn Đường Hành Thiên, cùng đối phương ngoan cố, “Không……”

Cậu gần như chưa nói xong chữ không, còn lại toàn bộ bị Đường Hành Thiên nuốt vào, Đường Hành Thiên lần này chỉ hôn ngắn, sau đó liên tục chiến đấu ở nơi khác tới cổ Lâm Vũ Chi, lúc đối phương thất thần không kịp phản ứng thì mở nút áo blouse của cậu, bên trong là áo sơ mi tím nhạt

Lâm Vũ Chi rất thích những màu sắc xinh đẹp này, cậu mặc vào cũng rất xinh đẹp, trừ phi tất yếu, nếu không cậu sẽ không chọn áo trắng, Lâm Vũ Chi cho rằng nó quá phổ biến.

Màu tím luôn làm cho người ta cảm thấy thần bí cao lãnh.

Lâm Vũ Chi sau đó mới nhận ra nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Đường Hành Thiên, “Dừng lại, dừng lại, mẹ kiếp, anh có còn muốn ở đây không?”

Đường Hành Thiên không nói chuyện, nói, dùng nửa th@n dưới dùng sức đẩy Lâm Vũ Chi, li3m hàm trên, “Chi Chi ở chỗ này cảm giác thế nào?”

Lâm Vũ Chi ngồi ở trên bàn hết lần này đến lần khác bị cọ, mặt từ nóng đến muốn cháy, cậu bị Đường Hành Thiên lần này đỉnh eo thiếu chút nữa cứng, vẻ mặt không thể tin được, “Anh dám! Em giết anh!”

“Tới, Chi Chi làm chết anh.” Đường Hành Thiên đem người ôm đến trước mặt, một tay kéo quần Lâm Vũ Chi xuống.

Đồ Lâm Vũ Chi mặc hôm nay rất tiện, quần thể thao co giản thực sự rất tiện cho người nào đó, gần như không tốn chút sức lực nào, Lâm Vũ Chi chỉ còn lại một chiếc áo trên cùng.

“Anh hỏi lại em một lần, có đáp ứng hay không?”

Lâm Vũ Chi hung ác nói: “Cút.”

Nói xong cậu muốn chạy, nhưng chân còn chưa chạm đất đã bị kéo lại, làn da không mảnh vải che thân chạm vào mặt bàn lạnh lẽo khiến người ta rùng mình, đùi Lâm Vũ Chi bị đè lại, có thể cảm giác được chỗ cực nóng của đối phương chậm rãi cọ lên người mình, chậm rãi đỉnh, chậm rãi đâm.

Đường Hành Thiên ngồi xổm xuống, đầu lưỡi li3m cắn từ bắp chân lên đầu gối lên đùi Lâm Vũ Chi, hàm răng Lâm Vũ Chi run rẩy, cậu duỗi tay ấn đầu Đường Hành Thiên, “Đồng ý, em đồng ý.”

Không thể ở chỗ này, tùy thời đều sẽ có người.

Đường Hành Thiên ngước mắt lên, thường ngày khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lúc này trở nên sáng ngời, khóe miệng nhếch lên, “Đã muộn.”

Lâm Vũ Chi cảm giác mình như bị li3m lên cả người, từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài, cuối cùng tư thế biến thành Đường Hành Thiên ngồi trên ghế, Lâm Vũ Chi khóa ngồi trên đùi anh, đôi tay ôm lấy cổ Đường Hành Thiên, sườn mặt dán lên bả vai Đường Hành Thiên, cắn răng, tiếng r3n rỉ không thể chịu đựng được thỉnh thoảng tràn ra khỏi cổ họng.

Về lý trí, Lâm Vũ Chi biết rằng cậu nên từ chối và bỏ chạy, nhưng thân thể lại không tự chủ được đem bản thân đưa vào trong miệng đối phương.

Những ngón tay của Lâm Vũ Chi dường như không còn sức lực, uể oải rũ xuống, móng tay ánh lên, nhỏ giọng rầm rì, ngay cả những ngón tay của cậu cũng bị Đường Hành Thiên li3m cắn trong miệng.

Chiếc nhẫn đính hôn nóng dần lên theo nhiệt độ cơ thể của chủ nhân.

Đường Hành Thiên tự mình giải quyết, không để Lâm Vũ Chi dùng tay mà để Lâm Vũ Chi tận mắt chứng kiến.

Lâm Vũ Chi ngượng ngùng, muốn dời tầm mắt, bị Đường Hành Thiên cường ngạnh xoay cằm, “Nhìn.”

Đường Hành Thiên cố ý thở hổn hển bên tai Lâm Vũ Chi, “Chi chi, nhìn xem nam nhân của em ra như thế nào.”

Anh giải quyết xong, giúp Lâm Vũ Chi cài cúc áo, mặc áo khoác trắng, đeo kính, đuôi mắt đối phương có vết đỏ, bị ngón tay của Đường Hành Thiên dùng sức nặn ra.

Lâm Vũ Chi mặt vô biểu tình, khi Đường Hành Thiên có ý đồ hôn mình, cậu nhướng mắt, “Ra ngoài.”

Lâm Vũ Chi bị ép từ đầu đến đuôi vậy không giận, là thẹn thùng.

Đường Hành Thiên cúi người, bộ dạng lúc cười không có chút mưu mô nào, “Chi chi, sao vậy?”

Đường Hành Thiên ánh mắt vẫn đen tối, lúc chạm vào Lâm Vũ Chi, anh mới phát hiện anh đối với người trước mắt này đã khát vọng tới cực hạn, cho nên, hôm nay, vô luận như thế nào, cũng không thể thỏa mãn anh nữa.

“Chi chi, anh muốn làm em, anh nói thật.” Anh cười khẽ nói.

Tác giả có lời muốn nói: Chi chi: Không…… Không……
Bình Luận (0)
Comment