Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 24 : Phó bản thứ hai
"Các người phải tuân theo sự sắp xếp của tôi hoàn toàn"
***************
Vào đông, Đại Hùng lĩnh nơi nơi đều phú tuyết trắng xóa, trên núi mọc rất nhiều loại cây khổng lồ, thân cây thẳng tắp cành lá sum xuê, lá cây bị tuyết đè nặng trĩu.
Tuyết rơi đêm qua, và nó xào xạc cả đêm, con đường dẫn từ ngọn núi đến lâu đài cổ ở Đại Hùng đã bị chặn hoàn toàn.
Thẩm Thanh Thành kéo rương hành lý gian nan mà đi trên cong đường bị tuyết bao phủ, thời tiết thực lạnh, cậu một thân áo lông cao cổ, bên ngoài bọc áo lông vũ thật dày, chân mang đôi ủng ấm đến đầu gối.
Mỗi lần nhấc bước, đôi ủng ấm màu nâu lún sâu vào tuyết, sau khi nhấc nó lên một lần nữa, màu nâu của đôi giày tối hơn, hiển nhiên là nó ướt hơn một chút.
"Lục đại ca anh ở đâu a," cậu dừng lại thở hổn hển, lắc lắc cánh tay bởi vì kéo rương hành lý có chút cứng đờ, "Không mau xuất hiện Mỹ Nhân nhà anh liền bị Đại Hùng ngậm đi đó!"
(Chú thích : Đại Hùng này chỉ gấu tuyết)
Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích tổ đội tiến vào phó bản, cùng phó bản lúc trước giống nhau, địa điểm bọn họ tiến vào phó bản cũng không thống nhất. Lục Bích ở đâu Thẩm Thanh Thành cũng không rõ lắm, Thẩm Thanh Thành mới vừa tiến vào phó bản lại bị lạc bên ngoài Đại Hùng lĩnh.
Khu vực hạn chế rốt cuộc là bao nhiêu?
Cậu cùng một con rương hành lý lẻ loi mà đứng ở ngã tư đường, bên trái đi thông đến chân núi, dưới chân núi mơ hồ có thể thấy được một ngôi nhà thấp thoáng ở trong rừng, có khói bếp lượn lờ bốc lên, bên phải đi thông vào rừng rậm, rừng rậm im ắng, đến tiếng chim hót cũng không nghe thấy.
Hai con đường, người có đầu óc đều biết đi như thế nào, Thẩm Thanh Thành vốn cũng không muốn phải trải qua kỳ nghỉ phép trên núi tuyết lạnh cóng, liền theo tự nhiên nhấc rương hành lý hướng dưới chân núi đi xuống.
Thế nhưng kết quả như thế nào, cậu nếu đã thành công xuống núi thì đâu có lại xuất hiện ở chỗ này. Hiểu rõ việc chưa thông quan trò chơi, người chơi không có khả năng xuống núi, nhưng không đi thử một lần Thẩm Thanh Thành tuyệt đối sẽ không chết tâm.
Hiện tại cậu đã thử qua, tâm theo đó cũng hoàn toàn đã chết.
"Haizz," cậu thở ngắn than dài, "Sớm biết như vậy sẽ không lãng phí thể lực." Cậu đã đi lạc bên ngoài gần một ngày, tiêu tốn rất nhiều thể lực, thế nên hiện tại liền không còn khả năng vào núi.
Cậu ngẩng đầu, bầu trời bị cây cối cao sững che khuất càng trở nên âm trầm và ảm đảm, thời tiết thế này đợi lát nữa hẳn là tuyết sẽ sớm rơi, hơn nữa trời cũng đang tối dần. Di động do nhiệt độ thấp đã tự động tắt máy, vì vậy ý muốn liên hệ Lục Bích cũng không được.
Nghĩ đến đây Thẩm Thanh Thành liền muốn chửi rủa trò chơi chó má, đây chỉ là ngụy trang thành di động thôi, không phải thật sự là di động, vì cái gì lại muốn bắt chước di động thật nhiệt độ thấp liền tắt máy!
Sau khi cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ rồi cậu liền kéo rương hành lý tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên rương hành lý bị kẹt thứ gì đó, cậu dùng sức kéo cũng không động đậy. Thẩm Thanh Thành quay đầu lại nhìn, một bàn tay cứng đờ màu trắng bệch bỗng nhiên thò lên từ đống tuyết đang nắm chặt bánh xe trượt của rương hành lý.
"Đại huynh đệ," cậu quơ quơ cây côn trong tay, "Làm phiền lấy tay ra, tôi đang vội đó."
Tay không chút chuyển động.
Thẩm Thanh Thành bất đắc dĩ, nhấc chân phải đá nó, "Di ——"
Loại cô hồn dã quỷ bỏ mạng nơi núi rừng hoang dã này Thẩm Thanh Thành thấy nhiều rồi, cậu vốn định chỉ muốn đem cái tay này đá văng ra, không nghĩ sẽ làm lộ ra toàn bộ cánh tay bị che phủ bởi tuyết, đây là một cánh tay bị đứt lìa.
Bàn tay bị đứt lìa bị ngắt khỏi khuỷu tay, vết thương không thích hợp, nhiều dấu vết cho thấy có thể bị thú hoang cắn đứt.
Thẩm Thanh Thành nhíu mày.
"Rít rít." Một con sóc đang nhảy tới nhảy lui trên một cái cây gần đó kêu lên, tiếp theo một tiếng "Bụp" như có thứ gì rất lớn đang giẫm trên tuyết đi tới, "Bang" một tiếng, một vật rớt xuống trước mặt Thẩm Thanh Thành.
Đó là một con gấu tuyết lông màu nâu cực bự, vết thương ngoài da như bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó cắt phải, một đống màu đỏ sền sệt như là máu tươi chảy xuống nền tuyết trắng xóa.
Không khí bỗng chốc trở nên âm trầm quỷ dị, Thẩm Thanh Thành rùng mình một cái, thở ra một ngụm khí lạnh, "Ôi, thật lạnh."
"Thẩm Mỹ Nhân?"
Không bị thương bởi món đồ chơi to lớn vừa xuất hiện, Thẩm Thanh Thành lại bởi vì nghe được âm thanh của Lục Bích liền giật mình, cậu kinh ngạc chốc lát, sau đó nhìn bốn phía xung quanh, thử mở miệng, "Lục Bích?"
"Rắc, rắc."
Phía trước rừng rậm dày đặc, Lục Bích dùng đao đẩy bụi cỏ đi ra, hắn mặc một cái áo khoác màu trắng như thể cùng màu trắng của tuyết hòa vào nhau, thấy trên tóc cùng lông mày Thẩm Thanh Thành đều là tuyết, hắn nhăn mày, trầm giọng nói: "Như thế nào lại tới chậm như vậy"
Thẩm Thanh Thành không dám nói ý định bản thân muốn xuống núi nhưng chưa được, thế chẳng phải rõ ràng là khai thật bản thân đem Lục Bích ném ra sau đầu sao, cậu cười ha ha, vô tội nói: "Tôi lạc đường." Biểu tình vô cùng đáng thương.
Lục Thích trầm mặc trong chốc lát, không nói gì, duỗi tay tiếp nhận rương hành lý của Thẩm Thanh Thành, "Đi thôi."
Thoáng nhìn qua đám nội tạng trần trụi trên nền tuyết, hắn đi phía trước vừa đi vừa hỏi, "Có bị thương không?"
Thẩm Thanh Thành gian nan mà theo ở phía sau, đầu tiên là lắc đầu, nhớ tới đối phương không nhìn thấy, lúc này mới nói: "Không, có một con sóc không biết từ đâu xuất hiện, tôi còn thấy cánh tay bị đứt, vết thương rất mới, bất quá tôi nghĩ khả năng hắn ta là bị dã thú cắn. Hắn ta là người chơi sao?"
Lục Thích: "Không rõ lắm, trong núi có dã thú, đặc biệt bắt đầu sau mùa đông chúng nó không tìm thấy đồ ăn sẽ vô cùng hung tàn."
Thẩm Thanh Thành: "Cho nên trong trò chơi này không chỉ phòng ma quỷ phòng người chơi, còn phải phòng dã thú?"
Đã biết Thẩm Mỹ Nhân chính là tân nhân vương "Mỹ Nhân Khuynh Thành" Lục Bích không ngạc nhiên khi nghe cậu hỏi vấn đề này, nói: "Chính xác là muốn chúng ta phòng bị tất cả, ở phó bản, bất kỳ thứ gì cũng muốn lấy mạng của cậu."
Này...... Nghe thật khó chơi nha, tôi chỉ là muốn về hưu dưỡng lão mà thôi, vì sao lại đối xử với tôi như vậy, Thẩm Thanh Thành nghĩ thầm.
Lục Bích đang đi, nghe thấy Thẩm Mỹ Nhân dừng lại phía sau liền dừng lại chờ cậu.
"Cấp bậc ban đầu của phó bản này có khả năng là A, mục tiêu nhiệm vụ cùng lúc trước giống nhau, một là sinh tồn đến cuối cùng, hai là giải ra chuyện xưa phó bản. Địa điểm tiến hành nhiệm vụ là lâu đài cổ trong rừng rậm, bên trong có bốn NPC chính......"
"Từ từ, cấp bậc nhiệm vụ phân chia như thế nào? Phó bản trước đó cấp bậc là gì?" Thẩm Thanh Thành đuổi theo hỏi.
Lục Thích: "Đại khái là xem xét thời gian làm nhiệm vụ cùng số lượng người chơi mà phân chia, cấp bậc cao thời gian hoàn thành nhiệm vụ sẽ ngắn, số lượng người chơi nhiều thì cấp bậc sẽ thấp. Phó bản trước cấp bậc là B-."
Chu An An lúc ấy có nói màn này cấp bậc trung bình đến cao, cùng cách nói của Lục Bích tương đối khác nhau.
Thẩm Thanh Thành: "Cấp bậc cao thời gian thông quan ngược lại càng ngắn?"
"Không phải nên đảm bảo ít nhất đủ thời gian người chơi mới có thể tìm ra chuyện xưa hoàn chỉnh của phó bản sao," Lục Bích nói, tình huống không thể tìm ra chuyện xưa, thời gian nhiệm vụ càng dài ngược lại càng nguy hiểm, "Nói như vậy cấp bậc phó bản cao chuyện xưa của màn chơi sẽ không quá phức tạp."
Thẩm Thanh Thành đã hiểu, gật đầu lại hỏi: "Lần này số lượng người chơi là bao nhiêu?" Thời gian nhiệm vụ cậu đã xem qua, là nửa tháng.
Lục Thích: "Đã đi khỏi rừng rậm tới được lâu đài cổ tổng cộng có 14 người chơi."
Có trường hợp người chơi đã đi ra rừng rậm tới lâu đài cổ, đương nhiên cũng có trường hợp không đi ra rừng rậm, Thẩm Thanh Thành nhớ tới cánh tay bị đứt lìa kia, thức thời mà không hỏi nếu không đi ra khổ rừng rậm kết cục sẽ như thế nào, "Thêm tôi nữa là 15?"
"Phải," Lục Thích gật đầu vươn tay phải, thấy cậu nghi hoặc, nhàn nhạt nói, "Cậu quá chậm."
Hai người vào lúc sắc trời hoàn toàn tối đã tìm thấy được vị trí cần đến, chút ánh sáng nhàn nhạt từ lâu đài cổ chiếu ra từ cửa sổ, khiến người ta cảm thấy phảng phất bầu không khí bên trong cổ xưa quỷ dị.
Tuyết bắt đầu rơi, Thẩm Thanh Thành bị Lục Bích vừa kéo vừa chạy hướng cửa lớn lâu đài đi vào, cả người cơ hồ mệt muốn nằm liệt mà dán sát vào trên người Lục Bích.
Lúc này cậu vô cùng cảm động cùng biết ơn, ít nhất thể lực Lục Bích dồi dào a.
"Trời đã tối rồi, Lục Bích vẫn chưa trở về, chúng ta đừng chờ hắn đi?"
"Hắn không phải nói ra ngoài đi dạo sao? Hẳn sẽ không đi xa mới đúng."
"Chờ một chút đi, nếu như hắn trở về phát hiện chúng ta không chờ hắn, mọi người ít nhiều đều xấu hổ."
"Có cái gì phải xấu hổ, đây là game kinh dị, nhiều chậm trễ một giây chúng ta liền nguy hiểm thêm một giây, không ai có nghĩa vụ vì hắn lo lắng!"
"Chà, anh thật sự nghĩ hắn ta xấu hổ? Hắn ta là sợ Lục Bích phát hiện manh mối lại vì việc này mà không chịu nói cho hắn ta thôi."
"Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, chờ thêm mười phút nữa, nếu mười phút sau Lục Thích vẫn chưa trở về, chúng ta liền đi tìm chủ nhân lâu đài cổ sắp xếp phòng ở."
"Kẽo kẹt ——" cửa lớn bị người đẩy ra, gió lạnh cùng bông tuyết theo đó thổi vào.
Lục Bích trong miệng mọi người đàm luận xuất hiện ở cửa lớn, đôi tay trống trơn so với lúc đi ra ngoài, lúc này khi trở về trên tay hắn nhiều thêm một rương hành lý, phía tay phải thì nhiều thêm một người.
Mười ba đôi mắt đồng thời nhìn qua xem xét Thẩm Thanh Thành, Thẩm Thanh Thành vẫy tay, chủ động chào hỏi, "Chào mọi người?"
Một nam nhân ngồi trước lò sưởi dẫn đầu hướng cậu đáp lại, tầm mắt hắn ta quan sát qua lại hai người Lục Bích cùng Thẩm Thanh Thành, đứng dậy hướng phía trước hai bước đi tới, cười hỏi: "Lục Bích , vị này là?"
Lục Thích cởi áo khoác ra, "Nhặt."
Thẩm Thanh Thành ngoan ngoãn gật đầu, "Tôi tên Thẩm Mỹ Nhân."
"Thẩm Mỹ Nhân?" Nam nhân lặp lại lần nữa, hai mắt chăm chăm nhìn Thẩm Thanh Thành, "Mỹ Nhân? Tên hay, tôi tên Hà Vị."
Sườn nghiêng trên mắt hắn ta in lên vách tường phía sau lò sưởi , khuôn mặt tuấn lãng mang theo cười, hướng Thẩm Thanh Thành ôn hòa nói, "Ở ngoài lâu như vậy liền rất lạnh đi, lại đây sưởi ấm nào."
"Lục Bích, chỗ này." Một nữ nhân diện mạo xinh đẹp hướng Lục Bích kêu to.
Người chơi nơi này phân thành hai phe, một phe lấy Hà Vị cầm đầu, một phe khác tựa hồ chính là do nữ nhân vừa lên tiếng cầm quyền, số lượng người hai phe không chênh lệch nhiều, phân cách mỗi bên một lò sưởi.
Cho nên nếu có một cái lò sưởi thứ ba, người chơi có thể hay không liền chia thành ba phe? Thẩm Thanh Thành suy tư nghĩ. Không chờ cậu quyết định rốt cuộc muốn hay không đi theo Hà Vị, một thanh âm tiếng bước chân vang lên phía đỉnh đầu.
Giày da giẫm lên cầu thang bằng gỗ cũ kĩ phát ra thanh âm nặng nề, mọi người theo tiếng nhìn lại, phía lầu hai lâu đài cổ xuất hiện một nữ nhân mặc váy dài kiểu dáng hoa lệ.
Dung mạo nữ nhân yêu diễm, vẻ ngoài xa hoa, khoác áo choàng làm bằng da hồ ly màu đỏ ấm áp. Thời điểm cô ta đi đến khoảng tầm cách mặt đất bảy tám bậc thang thì ngừng lại, đối diện đám người dưới lầu nâng cằm hơi mỉm cười.
"Hoan nghênh đi vào lâu đài cổ trong rừng rậm, gương mặt giả vũ hội được tổ chức vào 7 ngày sau sẽ chính thức bắt đầu, trong lúc này, ta chính là chủ nhân lâu đài cổ này, vì vậy các ngươi hoàn toàn nên nghe theo sự an bài của ta."
Nghe xong lời nói của nữ nhân, mọi người liền không khỏi âm thầm nhíu mày, bề ngoài thoạt nhìn xinh đẹp không gì sánh thế nhưng giọng nói lại ngoài dự đoán bén nhọn, vô cùng chói tai.
Một nguyên nhân khác khiến mọi người nhíu mày chính là câu nói còn lại lộ ra một ít manh mối của nữ nhân,nên hoàn toàn nghe theo sự an bài cô ta?
Chờ sau khi nữ nhân nói xong, Hà Vị có chức trách dò hỏi, hắn ta rất lễ phép hỏi: "Nữ sĩ xinh đẹp này, không biết lâu đài cổ có nơi nào cần phải chú ý không?"
Nữ nhân cũng không bởi vì được Hà Vị khen liền cấp hắn ta sắc mặt hòa nhã, cô ta nhẹ nhàng vỗ tay, đại sảnh hai bên trái phải bỗng nhiên xuất hiện một đám người hầu ăn mặc giống nhau, trong tay nâng khay bạc.
Ở đây tổng cộng có 15 người chơi, thì có 15 người hầu nâng khay đứng trước mặt mỗi người.
Thẩm Thanh Thành nhìn nhìn, trên khay được đặt sẵn một chiếc mặt nạ, mà trên mặt đám người hầu đều sở hữ biểu tình chết lặng, giống như rối gỗ chỉ biết nhận mệnh chủ nhân hành sự, vô luận người chơi dò hỏi như thế nào đều không có bất kỳ phản ứng nào khác.
Nữ nhân đứng trên cầu thang lẳng lặng mà nhìn bọn họ.
Một người chơi nóng tính cầm lấy mặt nạ trên khay lên, toàn bộ mặt nạ đều màu đỏ, bên trái khóe mắt mặt nạ có một chấm nhỏ màu trắng giống chân mèo.
"Mặt nạ? Làm gì dùng?" Nam người chơi lật qua lật lại mà xem.
Tựa hồ là thấy người đó không xảy ra việc gì, một người chơi nữ hiếu kỳ liền cầm lên mặt nạ trước mặt mình, "A, không giống." Mặt nạ cô ta cùng nam người chơi vừa lúc tương phản, toàn thân màu trắng, bên phải khóe mắt có một ấn ký hình lông chim màu đỏ.
Liên tục có hai người cầm mặt nạ đều bình an không xảy ra chuyện gì, người chơi khác liền có can đảm hơn, bọn họ liền duỗi tay, Thẩm Thanh Thành cũng lấy lên mặt nạ trước mặt mình.
Mọi người thống kê một chút, mặt nạ tổng cộng chỉ có hai loại hình, Thẩm Thanh Thành chính là nền đỏ ấn trắng, Lục Bích chính là nền trắng ấn đỏ.
Lúc này nữ nhân vẫn luôn im lặng liền mở miệng, "Rất tốt, đây chính là mặt nạ mà các vị dùng trong 7 ngày nữa trong đêm vũ hội." Khuôn mặt quá trắng của nữ nhân lộ ra nụ cười phấn khích.
Editor có lời muốn nói :
Đã tới thế giới thứ hai~