Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 30: Quỷ ảnh
"Lục Bích đứng gần sát sau lưng cậu, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: 'Nghe này.'"
****************************
Nét vẽ màu đen giống như lâu đài cổ, màu đỏ ý chỉ tên tiểu nhân, ba màu đỏ, xanh lục và đen giống như một nhân vật xấu xa đang ẩn nấp trong rừng nhìn về phía lâu đài tối đen.
Như vậy ý nghĩa màu xanh lục liền có thể hiểu là rừng.
Thẩm Thanh Thành đột nhiên có linh cảm, cậu lập tức ngồi xuống trước sọt giấy đựng tranh vẽ, đem tất cả tranh vẽ trong đó trải lên sàn nhà.
Lục Bích ngồi xổm xuống giúp cậu.
Hai người dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm sau đó đã chọn ra được mười bức tranh mà bọn họ cho là có giá trị. Những bức tranh này chỉ có hai màu đỏ và đen, có một số bức màu đen còn chiếm gần như toàn bộ.
Thẩm Thanh Thành lo lắng mà so sánh các bức tranh, "Hình vẽ màu đen này rốt cuộc là có ý gì?"
Cậu vẫn luôn cho rằng màu đen biểu thị cho lâu đài cổ, nhưng trong các bức tranh sau màu đen lại được vẽ trông giống một hình người, điều đó cho thấy suy đoán của cậu hiển nhiên không đúng.
"Là nam chủ nhân." Lục Bích cầm một bức tranh họa đưa tới trước Thẩm Thanh Thành.
Đây là một bức tranh bình thường vẽ về một nhà bốn người của nữ chủ nhân. Nhân vật bí ẩn màu đen mà Thẩm Thanh Thành vừa nói cùng nét vẽ hình người trên bức tranh trông rất giống nhau.
Thẩm Thanh Thành hai mắt mở to, "Tôi hiểu rồi! Màu đỏ là quỷ ảnh không mặt, màu đen là nam chủ nhân, hai đứa con của bọn họ đã vẽ được những gì chúng thấy, mỗi khi có nét vẽ màu đỏ chính là lúc quỷ ảnh xuất hiện."
Cậu chọn ra những bức tranh chỉ có một màu đen, "Trạng thái tinh thần hiện tại của người chồng hẳn đã rất tồi tệ, trong bức tranh hắn ta không phải đánh loạn thì chính là phá phách khắp nơi."
Lục Bích ngước mắt lên, nhắc nhở: "Nếu như vậy thế giai đoạn trước khi tinh thần người chồng hôn loạn ở đâu?"
Thẩm Thanh Thành ngẩn ra, "Anh có ý gì?"
Lục Thích lại không nói nữa, cậu đành phải tự bản thân phỏng đoán.
"Nếu như vậy có thể đây chính là các bức tranh vẽ về giai đoạn đầu bệnh trạng của người chồng, điều đó có nghĩa là giai đoạn sau hai đứa trẻ mới nhìn thấy quỷ ảnh màu đỏ, giai đoạn đầu có khả năng chỉ đơn giản là do tinh thần người chồng xảy ra vấn đề."
Cậu lắc đầu, "Nhưng nếu nói như vậy càng không đúng, nếu chỉ đơn giản do tinh thần người chồng có vấn đề, thì làm sao đám trẻ có thể thấy được quỷ ảnh, thậm chí còn vẽ lại nó?"
Trừ phi tinh thần hai đứa trẻ cũng có vấn đề, nếu không quỷ ảnh nhất định thật sự đã tồn tại.
Cậu lại nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy ý tưởng này không hợp lý, lại lắc đầu.
Lục Bích không tranh luận cùng cậu, chỉ nói: "Cần nhiều manh mối hơn nữa."
Thẩm Thanh Thành gật đầu đồng ý.
Lục soát xong phòng vẽ tranh hai người sau lại tiếp tục lục soát tiếp nơi khác, tới giữa trưa bọn họ cũng không quay lại đại sảnh, trực tiếp đi ra ngoài kiếm đồ ăn.
Nhắc tới việc này Thẩm Thanh Thành cũng phải tấm tắc khen Lục Bích một câu.
Cậu vốn nghĩ cho dù trong rừng có đồ ăn đi nữa mùi vị chắc cũng không ngon, bởi vì thịt nướng vốn đã khô cứng còn không có gia vị, cho dù hiện giờ có là thịt rồng nướng cũng đều không vị, cậu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để bụng đói
Thế nhhưng Lục Bích lại có biện pháp tìm được các thứ đó, có thể tìm được các loại thay thế gia vị như mật ong cùng quả mọng, thậm chí có cả các loại cỏ mặn và cay, cuối cùng thịt được nướng ra tuyệt đối không thua đầu bếp khách sạn.
Sau khi ăn xong một con rắn nướng lại ăn hết một quả mọng giải khát, Thẩm Thanh Thành tình cảm nói: "Lục Bích, nếu không có anh tôi phải làm sao bây giờ a."
Nhìn vào phó bản này liền biết sau này không thể ăn được đồ ăn của NPC, không có Lục Bích cậu đi đâu tìm đồ ăn đây? Sợ rằng chưa bị quỷ giết đã đói chết rồi.
Ai ngờ Lục Bích nghe xong lời cậu nói thần sắc ngược lại càng lạnh lùng, lãnh đạm nói: "Đừng có nói những lời khiến người khác hiểu lầm."
Thẩm Thanh Thành: "? Lời tôi nói đều là lời thật lòng, đô ăn anh làm thật sự rất ngon!"
Lục Bích không nói nữa, cũng không tiếp tục đề tài này.
Thẩm Thanh Thành khó hiểu, Lục Bích tại sao đột nhiên lại nổi giận? Thật sự là nổi gián rồi đi?
Nhưng thấy sau đó thời điểm trở về lâu đài cổ đối phương vẫn nói chuyện bình thường với cậu, cậu lại cảm thấy là bản thân đã suy nghĩ nhiều, rất nhanh sau đó liền quăng chuyện này ra sau đầu.
Buổi sáng bọn họ đã lục soát xong tòa nhà đồ chơi, buổi chiều muốn xem xét tòa nhà khác.
Thẩm Thanh Thành vẫn luôn cảm thấy canh cánh trong lòng về tòa nhà hai tầng sâu bên trong kia, xuất phát từ tư tâm liền đưa ra ý kiến muốn đi tòa nhà đó xem xét.
Lục Bích không ý kiến, hai người nhấc chân đi đến tòa lâu ẩn sâu trong lâu đài cổ.
Đến gần mới phát hiện xung quanh tòa lâu này dây leo cơ bản đã khô héo toàn bộ, mùi lá cây hư thối nhàn nhạt tỏa ra xung quanh.
Tòa lâu này vô cùng cũ kỹ, cánh cửa gỗ phủ đầy nấm mốc, cửa phòng hờ khép, bên trong đen như mực, rất yên tĩnh.
Lục Bích nắm lấy tay Thẩm Thanh Thành sau đó đẩy cửa đi vào, dùng chút lực kéo người về phía sau mình bảo hộ, hắn nghiêng đầu nhẹ giọng, "Theo tôi."
Aizz, Lục Bích cái người này lại tốt như vậy, làm cậu cho dù thế nào cũng nhất quyết không buông cái đùi vàng này!
Thẩm Thanh Thành ngoan ngoãn gật đầu, hướng đùi vàng nở nụ cười rạng rỡ nhất.
"Kẽo kẹt" cửa gỗ bị đẩy ra, âm thanh đặc biệt vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh, một luồn khí vừa lạnh lại âm lãnh tràn vào từ cửa sổ trực tiếp phả vào mặt hai người.
Hai người từ từ bước vào tòa lâu, cửa gỗ vốn không có người tác động phát ra tiếng "Kẽo kẹt" rồi từ tè đóng lại, ánh mặt trời liền bị cửa che khuất, trước mắt một mảnh tối đen, duỗi tay cũng không thấy năm ngón.
Bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng "Sột soạt", giống như loài gặm nhấm luôn sinh sống trong bóng tối bị kinh động liền chạy loạn khắp nơi, Thẩm Thanh Thành duỗi tay túm lấy góc áo nam nhân, xác nhận hô lên: "Lục Bích?"
Người phía trước người, một bàn tay từ trong bóng tối nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Thành, giọng nói thuộc về Lục Bích trầm thấp vang lên, "Là tôi."
Thẩm Thanh Thành liền yên lòng, cậu nhỏ giọng nói chuyện cùng nam nhân, như thể đang giải thích, "Khả năng do tôi không hay ăn cà rốt, vì vậy không thấy rõ thứ gì."
Lục Bích nói: "Ừ, không có việc gì."
Hai người không nói chuyện nữa, trầm mặc tiến về phía trước, một lát sau đôi mắt Thẩm Thanh Thành đã thích ứng với bóng tối, loáng thoáng có thể nhìn rõ đại khái hình dáng xung quanh.
Đây là một không gian giống như đại sảnh, có những cái kệ vuông và tủ quần áo được kê sát vào tường, không gian rộng lớn trống trải, chân đi trên mặt đất liền tạo thành tiếng vang.
Đèn trong đại sảnh đã bị hư, bọn họ sờ soạng đi đến trước cái kệ vuông, sau khi tới gần mới thấy rõ cái kệ này là một kệ sách.
Hai người lập tức hiểu ra, nơi này rất có khả năng là nơi làm việc của người chồng.
Thẩm Thanh Thành đưa mặt sát vào xem xét, trên kệ sách bày rất nhiều tiểu thuyết, hầu hết đều là tiểu thuyết kinh dị, cậu cầm lấy một quyển dày nhất, ngoài ý muốn phát hiện trong sách thế nhưng lại kẹp mấy tờ bản thảo.
Cậu lấy bản thảo ra muốn cùng Lục Bích chia sẻ manh mối mà mình vừa phát hiện, Lục Bích: "Suỵt."
Bàn tay đang nắm lấy tay cậu bỗng hơi siết chặt lại, Thẩm Thanh Thành theo lực đạo đưa mắt nhìn về phía trên cầu thang.
Có một ô cửa sổ nhỏ giữa cầu thang, ngoài cửa sổ được phủ kín mít bởi dàn dây leo, một tia ánh sáng mỏng manh lọt qua khe cửa, chiếu sáng một khu vực nhỏ trên cầu thang.
Trên lầu tiếng nói chuyện.
Khi đi đến đây dựa vào ánh sáng từ cửa sổ cậu có thể mơ hồ thấy rõ chân mình, Lục Bích liền buông lỏng tay, hai người bước nhẹ đi đến lầu hai, nghiêng người trốn ở góc ngoặt ở cầu thang.
"Anh rốt cuộc nghĩ thế nào vậy, sẽ không thật sự coi trọng cái tên Thẩm Mỹ Nhân kia đi?"
"Coi trọng thì sao, không coi trọng thì sao? Cô không phải cũng nhìn chằm chằm tên Lục Bích kia sao."
"Aizz, em nhìn chằm chằm Lục Bích bởi vì biết hắn không đơn giản, nếu có thể khiến hắn gia nhập đội ngũ của chúng ta chẳng phải phó bản này liền nhẹ nhàng đi rất nhiều sao, nếu hắn không muốn gia nhập, ở phó bản này cũng cần tạo mối quan hệ tốt để đảm bảo rằng khi phát sinh chuyện gì hắn sẽ ra tay giúp đỡ."
"Đúng vậy, xem ra mục đích của anh và em đều giống nhau."
"Anh,"
"Em gấp cái gì, anh chỉ là thấy bộ dáng Thẩm Mỹ Nhân lớn lên đẹp mắt liền trêu chọc cậu ta mà thôi, em cùng cậu ta ai quan trọng hơn chẳng lẽ anh còn phân không rõ? Anh không phải cũng không ngăn cản em trêu chọc Lục Bích sao."
Tiếp theo là âm thanh một trận hôn môi dính nhớp, giọng nữ ngữ khí tốt hơn rất nhiều, hơi thở dồn dập nói: "A, nhưng còn không phải do sợ anh phân không rõ sao, anh nhẹ thôi."
Nghe lén đến đoạn đối thoại này Thẩm Thanh Thành: "???"
Trong lòng muốn chửi tục nhưng không biết nois với ai, Thẩm Thanh Thành ngơ ngác trên đỉnh đầu hiện đầy dấu chấm hỏi, một hồi lâu mới phản ứng được rốt cuộc đang chứng kiến chuyện gi.
Thứ nhất, Hà Vị cùng Cao Thư Lâm là một phe, hai người chia phe đối phó là giả vờ.
Thứ nhị, hai người bọn họ một tên nhìn cậu chằm chằm, một tên nhìn Lục Bích chằm chằm, chủ yếu là muốn kéo bọn cậu nhập bọn, tiếp theo là thấy sắc nảy lòng tham.
Cuối cùng, hai người này đều đi trêu chọc người khác, hơn nữa đồng thời biết đối phương cũng trêu chọc người khác nhưng vẫn duy trì quan hệ xác thịt.
???
Đây là loại quan hệ hỗn loạn gì đây chứ. Cái đôi cẩu nam nữ này, cậu muốn đi tới trực tiếp đá mỗi người một cái, các người tại sao có thể ô nhiễm tâm hồn trong sáng của tôi cùng tâm hồn chính trực của Lục đại ca!
Âm thanh bên trong dần dần hướng đến loại không thể miêu tả mà tiếp tục phát triển, Thẩm Thanh Thành nghe đến đau lỗ tai, muốn xoay người rời đi, một bàn tay từ phía sau che miệng cậu.
Mùi hương lãnh tùng quen thuộc khiến cậu không giãy giụa nữa, cậu lùi lại một chút , hỏi Lục Bích có chuyện gì sao.
Lục Bích đứng gần sát sau lưng cậu, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Nghe này."
Thẩm Thanh Thành bình tĩnh lại, ngoại trừ động tĩnh của đôi cẩu nam nữ kia, trong bóng tối hình như còn có âm thanh khác vang lên:
Xẹt ——
Xẹt——
Âm thanh như tiếng người nghiến răng, lại giống tiếng kim loại ma sát với mặt đất, âm thanh có tiết tấu mà tạm dừng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.
Một bóng người gầy gò, đầy máu và thịt lởm chỏm bước tới nơi ánh sáng có thể chiếu tới, tay phải của nó đang kéo một cái móc dài, đầu nhọn của móc móc lấy một vật gì đó màu đen, hình là mái tóc của một người phụ nữ.
Bóng người vừa đi vừa lắc lư, tiếng vang của kim loại theo đó phát ra âm thanh có tiết tấu, theo đó máu mủ trên người rơi dọc trên mặt đất theo bước chân của nó.
Thẩm Thanh Thành ngừng thở, nhìn bóng người đi qua trước mặt, sợ rằng sẽ kinh động tới nó.
Quá ghê tởm, cậu không muốn cùng cái thứ như này giao thủ, Lục Bích chắc chắn cũng không muốn.
Bóng người từ đầu bên kia hành lang đi tới, lúc đi qua cửa cầu thang bỗng nhiên dừng lại, nó di chuyển khuôn mặt vốn không có ngũ quan, hốc mắt tối om đối diện thẳng tắp Thẩm Thanh Thành.
!
Trong nháy mắt Thẩm Thanh Thành cho rằng bản thân đã bị phát hiện, cánh tay hữu lực phía sau gắt gao cầm lấy tay cậu, không cho cậu động bậy.
Không biết qua bao lâu, bóng người một lần nữa lại bước tiếp, là hướng phía hai người Hà Vị đi tới.
Thì ra không phải phát hiện bọn họ, mà là nghe thấy âm thanh của Hà Vị cùng Cao Thư Lâm.
Âm thanh đè thấp của cô ta vang lên, "Từ từ, anh có nghe thấy tiếng động gì không?" Giây tiếp theo thanh âm trở nên vừa kinh hoảng vừa giận, "Trời ơi, đây là cái quái gì vậy!"
"Đạo cụ đâu? Mau lấy đạo cụ ra!"
Hai người không có ở lâu, thừa dịp nơi xa hỗn loạn chạy nhanh đi.
Lần nữa được đứng dưới ánh mặt trời, liền cảm thấy tâm tình ổn định không ít. Thẩm Thanh Thành nhớ tới bóng người vừa rồi, cả người một màu đỏ, rất phù hợp với sinh vật trong lời của Tiểu Liễu.
"Anh nói xem Tiểu Liễu có phải bị thứ này giết không?"
Lục Bích: "Không biết."
Cậu nhìn biểu tình lạnh nhạt trên mặt nam nhân , rốt cuộc bất tri bất giác mà ý thức được chuyện gì, lúng túng nói: "Cái đó, Cao Thư Lâm,"
Lục Thích: "Cách Hà Vị xa một chút."
Thẩm Thanh Thành: "Việc này còn phải nói? Chắc chắn! Anh cũng cách Cao Thư Lâm xa một chút." Rốt cuộc đều không phải người tốt đẹp gì
Lục Bích liếc cậu một cái, "Được."
【 đều cp hết rồi, cách Hà Vị xa một chút có nghe hay không? Ngọt đến sâu răng! 】
【 Lại cho nhau ước định, ta không xong, thật nhiều đường, né không được 】
【 Cái phòng phát sóng trực tiếp sao lại thế này? Đây không phải kênh game kinh dị sao? Quỷ ảnh không đáng sợ sao? 】
【 Cp mỗi ngày phát đường, ai còn rảnh xem quỷ ảnh a, ta không muốn ăn đường, là chính chủ bức ta ăn đó:)】
【 Chú ý nghi thức xã giao, hãy để ta nhảy nhót chúc mừng cp trước mặt này? 】
【 Thật xin lỗi là tôi đây gia nhập chung đợc không _(:з" ∠)_】
【 Ta thật sự không xong rồi, cái này quả thật nhiều đường quá a, đầu tiên là thêm bạn tốt lập tổ đội, sau đó lại là dắt tay lại đứng phía sau ta, đứng ở phía sau còn làm gì nữa, bảo hộ ngươi a! Hơn nữa không biết mọi người có chú ý tới không, ngày thường không có việc gì đại thần sẽ để Mỹ Nhân đi phía trước hắn( ta mãnh liệt hoài nghi đại thần lúc này là trộm nhìn Mỹ Nhân, rốt cuộc Mỹ Nhân chính là thịnh thế mỹ nhan ), nhưng thời điểm thu thập manh mối hoặc ra ngoài đại thần sẽ chủ động đi phía trước dò đường, các ngươi thấy đây là vì cái gì chứ? Tổng kết chính là, không phải khán giả não tàn ghép cp, đây rõ ràng là cp chính chủ đó biết không! 】
【 Ahhhhh thật xin lỗi ta nhất định phải nói, việc che miệng nói chuyện thân cận quá đó, đại thần thật sự không chỉ nói chuyện bên tai Mỹ Nhân sao? Liền nói nếu không nói chuyện sát tai, cũng là đụng tới chóp mũi hoặc là đụng tóc hay gì đó, ta thấy được hết! Ta mặc kệ ta đã khóa cứng cp này, chìa khóa bị ta nuốt ô ô ô 】