Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Gương mặt giả vũ hội (13)
Chương 36 : Tổ đội
"Cái này chính là tư thế hôn môi."
************************
Ban đầu Thẩm Thanh Thành cho rằng Lục Bích đang nói tới đám người chơi ở suối nước nóng, sau đó mới biết là không phải, Lục Bích là đang nói đến tiếng kêu kỳ quái của mấy con vật kia.
Còn đám người chơi dưới suối nước nóng, mặc dù không bị ảnh hưởng nặng như mấy con vật kia, tuy nói không phát tình, nhưng vẫn có xao động.
Đám người hầu lẳng lặng đứng trên bờ với biểu tình cứng đờ, thờ ơ với trạng thái hiện tại của người chơi.
Hoặc có thể nói, tình hình trước mặt mới là mục đích thật sự để bọn họ tới "Sau núi".
Tiếng kêu cứ líu ríu bên tai khiến người ta khó chịu, vì vậy mục đích của bọn người hầu chỉ đành dừng tại đây, trước giờ cơm trưa, bọn chúng gọi đám người chơi đang ngâm suối nước nóng đi lên.
Tay chân đám người ướt sũng biểu tình mê man đứng dậy mặc quần áo, lúc này bị gió lạnh thổi qua gáy rốt cuộc thanh tỉnh chút ít, liền ý thức được tình huống vừa nãy không đúng lắm.
Thế nhưng chính bọn họ cũng không biết rốt cuộc không đúng chỗ nào, chỉ nhớ vừa nãy lúc ngâm mình trong suối cảm giác lâng lâng như đi trên mây vậy.
Sau khi thanh tỉnh, cảm giác đói bụng càng mãnh liệt hơn, tựa hồ có thể nhét bất cứ thứ gì vào trong bụng.
Cho đến bây giờ đã hơn một ngày đám người chơi chưa ăn gì, buổi chiều hôm qua lại vận động cả nửa ngày, càng tiêu hao thể lực bọn họ.
Vì vậy vào bữa trưa Thẩm Thanh Thành cũng không quá ngạc nhiên khi thấy đám người chơi cầm lên bộ dụng cụ ăn uống, đại lão có tư vị riêng của đại lão, thái kê có cách sống riêng của thái kê.*
(* Câu này ý chỉ việc không cần bận tâm đến cách sống của người khác, lo sống cuộc sống của bản thân là được.)
Thế nhưng cậu lại có thể sống chung và nếm trải tư vị ôm đùi đại lão đây này.
Có người chơi bắt đầu cầm bộ dụng cụ ăn liền xuất hiện người thứ hai, sau đó là thứ ba, thứ tư......
Việc làm Thẩm Thanh Thành kinh ngạc chính là Hồng Cương Liệt vẫn kiên trì đến cuối cùng.
Hồng Cương Liệt thấy người chơi khác đều cầm lấy bộ đồ ăn gắp thức ăn mà ngấu nghiến, phẫn nộ mà gạt phăng chỗ đồ ăn trước mặt, "Thịt người mà các người cũng ăn được? Có thấy ghê tởm hay không!"
Trên bàn ăn trong chốc lát chợt im lặng, qua vài giây mới có người chơi nhỏ giọng nói: "Hôm nay không có heo sữa nướng, chẳng lẽ chúng tôi phải chịu cảnh chết đói sao?"
Ngay sau đó có người phụ họa, "Không sai, hai ngày nay không có người chơi tử vong, cho nên chúng ta chỉ cần bảo đảm tiếp theo không có người chơi chết đi thì có thể không cần lo lắng về đồ ăn!"
Hà Vị cùng Cao Thư Lâm không tính tới, hai người bọn họ là bị trò chơi thu về.
Những người chơi đã từng động qua thịt người đều cảm thấy những lời họ nói rất có đạo lý, như thể việc này có thể giảm bớt gánh nặng tâm lý của bọn họ khi ăn thịt người.
Mày của Hồng Cương Liệt vẫn cau chặt lại.
Thẩm Thanh Thành tán thưởng mà nhìn hắn ta, mặc dù tính cách chẳng ra gì, không nghĩ đến lại sống có nguyên tắc như vậy.
Thật ra trong túi cậu vẫn còn một ít quả mọng, bất quá muốn cậu đưa đối phương đương nhiên không có khả năng, nhiều nhất cậu cũng chỉ nhắc nhở, "Bé gái kia hiện tại không ở đây, anh có thể thừa dịp hiện tại mà ra ngoài kiếm ăn."
Hồng Cương Liệt sắc mặt không tốt liếc nhìn Thẩm Thanh Thành, đừng tưởng rằng như vậy hắn ta sẽ chấp nhận gay!
Tiếp theo hắn đi xem xét đám người hầu, thử đi ra ngoài, thấy bọn chúng hình như không có ý định ngăn cản, lúc này mới phi nhanh ra ngoài kiếm đồ ăn.
Đám người chơi trên bàn ăn dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, bất quá hiện tại bọn họ cơm nước dâng tới miệng, thức ăn lại ngon vô cùng lại còn chưa chắc là thịt người, ai lại tình nguyện chịu cực đi ra ngoài tìm thức ăn giữa trời đông giá rét thế này?
Hồng Cương Liệt trở về rất nhanh, Thẩm Thanh Thành không biết hắn ta có tìm được thức ăn hay không, cũng không có ý định hỏi, đã biết cách đi tìm thức ăn sao có thể để bụng đói.
Cậu vốn không giao lưu với Hồng Cương Liệt, không nghĩ tới đối phương thế mà chủ động tìm cậu nói chuyện.
Hai cái người này quả thật nhìn thấy thế nào cũng không tốt, chỗ ngồi cũng xích gần nhau hơn so với những người khác, Hồng Cương Liệt nhìn nhìn đến cay cả mắt mới thu hồi ánh nhìn, biệt nữu nói: "Tôi trông thấy con bé kia thay da."
"Thay xong nó liền ném bộ da lại một chỗ hoang vắng, trên tấm da đó vẫn còn mái đó sặc sỡ màu sắc và tròng mắt, da này hẳn là Tiểu Liễu, nhưng tóc và tròng mắt không phải."
Đám người chơi màn này đều là người Châu Á tóc đen mắt đen, không có người nước ngoài.
"Sao?" Nhắc tới việc này Thẩm Thanh Thành tỏ ra hứng thú.
Hồng Cương Liệt lập tức hung ác nói: "Cái này xem như thù lao lúc nãy cậu nhắc nhở tôi, đừng tưởng như thế là tôi chấp nhận các người, nằm mơ đi!"
Thẩm Thanh Thành mờ mịt chớp chớp mắt, "Chấp nhận ai?"
Lúc ở một mình cái gì cũng biết, ở cạnh nhau nói gì cũng nghe không hiểu?
Thật là quá tâm cơ, hôm qua thời điểm hắn ta cùng Lục Bích so chiêu mới biết thân thủ đối phương nhanh nhẹn, chiêu thức lưu loát, quả thực không thể đàn ông hơn, khẳng định bị bộ dáng bạch liên hoa của Thẩm Mỹ Nhân lừa gạt mới bên cậu ta!
Hồng Cương Liệt hừ hừ, "Tôi còn thấy rất nhiều bia mộ gần đó, mộ bia bị tuyết bao phủ chỉ nhìn thấy một nửa, thoạt nhìn không phải mới xây."
Thẩm Thanh Thành: "Anh cũng quá thành thật, việc này anh không nói cũng không ai biết."
Hồng Cương Liệt cười lạnh, "Cái này gọi là không thẹn với lương tâm!"
Thẩm Thanh Thành gật gật đầu, "Vẫn tốt hơn nhiều so với một số người."
Người nào đó bị Thẩm Thanh Thành nhắc đến, sau khi được cậu nhắc nhở đêm đó đã nghĩ cách ngủ cùng người chơi khác nên bình an sống sót, lúc này nghe Thẩm Thanh Thành ám chỉ lựa chọn làm như không biết · cúi thấp đầu xuống, siết chặt nĩa ăn trong tay.
Đầu tóc sặc sỡ màu sắc và tròng mắt, còn có năm ngôi mộ gần đó.
Thẩm Thanh Thành: "Anh thấy thế nào?"
Lục Bích: "Đây là một tòa lâu đài cổ." Ý là lâu đài này đã trải qua nhiều đời chủ nhân.
Thẩm Thanh Thành cũng có cái nhìn giống Lục Bích, rốt cuộc người chồng xui xẻo cỡ nào mới mua trúng một đám động vật đều thành tinh.
Cậu nghĩ trong đám động vật này chắc có con vật nào đó ngoại lai, nếu không sự xuất hiện của con gấu cũng khó giải thích được.
Sau khi ăn xong bé gái Ứng Anh xuất hiện cùng Đại Hùng, đám người hầu vốn dĩ đang đứng im bất động lại đột nhiên di chuyển bưng ra 11 cái khay bạc , trên khay là 11 cái mặt nạ.
Những cái mặt nạ này vẫn không khác gì so với ngày đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
"Hôm sau chính là đêm vũ hội, đã đến lúc chọn lựa bạn nhảy," bé gái ngồi trên một cái ghế cao, đưa hai chân xuống đất lắc lư qua lại, "Không có bạn nhảy buổi tối khách nhân có khả năng sẽ phát sinh một số sự việc không tốt lắm."
Nó nghiêng đầu, dùng ngữ khí tà ác nói ra lời vô tội, "Chỉ có hai người mặt nạ khác nhau mới được chung tổ đội thôi nha."
Trong đám người chơi đột nhiên lại truyền ra giọng nói mang chút chán ghét của Hồng Cương Liệt, "Mẹ nó, rõ ràng lão tử đã quăng cái mặt nạ nát này vào bồn cầu, cái này không phải các người nhặt và dán nó lại đấy chứ!"
Bé gái thu liễm ý cười, mặt không biểu tình nhìn qua, "Hi vọng người chơi lẻ loi trong tối nay sẽ không phải ngươi."
Đầu tiên là cố ý để quên mặt nạ dưới lầu, tiếp theo lại đem mặt nạ đập nát rồi quăng vào bồn cầu, lá gan của Hồng Cương Liệt này thật sự lớn, Thẩm Thanh Thành cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Mặt nạ của cậu là nền đỏ ấn trắng, mặt nạ của Lục Bích là nền trắng ấn đỏ, vừa vặn có thể tạo thành một tổ.
Người chơi khác thì không được thuận lợi như bọn họ.
Tổng cộng có 11 người chơi, mặt nạ nền đỏ có 7 người giữ, nền trắng lại chỉ có 4 người, trừ ra Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích, còn lại là 6 đỏ 3 trắng.
Vì vậy có 3 người chơi cầm mặt nạ nền đỏ sẽ không có bạn nhảy.
Hồng Cương Liệt chính là người đầu tiên cầm mặt nạ nền đỏ mà không tìm được bạn nhảy, lúc này hắn ta ở trong đại sảnh nhìn xung quanh một vòng, tự động xẹt qua Lục Bích, tầm mắt dừng lại trên người La Minh có dáng người nhỏ gầy.
Hắn ta đi qua, không quan tâm ánh mắt cảnh giác bạn nhảy của La Minh, vỗ vỗ bả vai La Minh, "Chính là anh, hôm sau anh cùng lão tử khiêu vũ."
"Này," bạn nhảy La Minh bất mãn, Hồng Cương Liệt trừng mắt một cái, người này lập tức im lặng.
Hai người chơi cầm mặt nạ nền đỏ thấy vậy liền muốn học theo, nhưng bọn họ không có sức mạnh như Hồng Cương Liệt, bạn nhảy bị bọn họ nhắm trúng cũng không phải dạng vừa.
Ứng Anh lẳng lặng nhìn một màn này, đáy mắt ánh lên vẻ hưng phấn quỷ dị, nó cười hì hì nói: "Người giữ mặt nạ nền trắng không nhất thiết chỉ có một bạn nhảy !"
Không nhất thiết chỉ có một bạn nhảy? Thế sao không nói sớm!
Sự việc rất nhanh liền được giải quyết, tất cả người chơi đều có bạn nhảy, ngoại trừ Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích là một kèm một, đám người chơi khác đều là một kèm hai.
Bên cạnh Lục Bích chỉ có một mình Thẩm Mỹ Nhân, chính là bọn chúng đã phá hỏng y phục mới của nó, con bé cất giọng vừa phẫn hận lại vừa tiếc nuối nói với Lục Bích: "Ngươi rất cường tráng, quá đáng tiếc, quá đáng tiếc!"
Lục Bích không dao động.
Thời điểm lựa chọn bạn nhảy đã kết thúc, Ứng Anh liền tuyên bố một quyết định mà mọi người không sao hiểu được.
Vì bồi dưỡng sự hòa hợp ăn ý cùng bạn nhảy, đêm nay tổ đội người chơi sẽ ngủ chung một phòng, hơn nữa trước giờ cơm chiều ngày mai người chơi đều không thể rời phòng, ba bữa đều sẽ được người hầu đưa đến cửa.
Thẩm Thanh Thành trước tiên tới phòng Lục Bích thay hắn thu dọn hành lý.
Giường lớn giữa phòng vừa mềm lại ấm áp, nhưng căn bản bây giờ Lục Bích không cần nó nữa!
Thẩm Thanh Thành dùng tay lau trán, quay đầu hướng Lục Bích đắc ý nói: "Lục đại ca anh thấy không, duyên phận vốn ngăn không được, lúc trước anh cự tuyệt tôi, bây giờ hai ta vẫn phải chung giường đấy thôi."
Cậu lòng dạ hẹp hòi mà nhớ lại buổi tối ngày đầu tiên cậu mời Lục Bích ngủ chung kết quả lại bị cự tuyệt.
Lục Bích đứng ở cửa, như thể chính hắn mới là khách, môi hắn giật giật, cuối cùng chỉ phát ra một đạo âm thanh trầm thấp, "Ừ."
"Đúng rồi, về việc chọn bạn nhảy." Thẩm Thanh Thành không khách khí mà ngồi xuống mép giường.
Hai tay cậu chống lên giường, người hơi ngửa ra sau, cái cổ trắng tạo thành đường cong tinh xảo, "Tôi suy nghĩ một chút, những người đã chết gồm Ngụy Thiêm cùng Tiểu Liễu, nhiệm vụ thất bại là Hà Vị cùng Cao Thư Lâm, mặt nạ ban đầu là 10 đỏ 5 trắng, bất luận tính thế nào cũng không thể vừa vặn hai người một tổ."
Lục Bích: "Ừ."
Vũ hội, chắc chắn không phải cái gì tốt lành, một kèm một là yêu cầu cơ bản đối với bạn nhảy, ở đây lại cố tình là một kèm hai, để bồi dưỡng ăn ý cũng không kêu bọn họ luyện tập vũ đạo, mà lại yêu cầu những người cùng tổ ở chung một phòng.
Nghe qua thật sự không giống vũ hội, nhìn giống như cảnh tượng gia trưởng thúc giục con cái kết hôn hơn, hận không thể khiến bọn họ gạo nấu thành cơm.
Đột nhiên có gì đó lóe lên trong tâm trí cậu, Thẩm Thanh Thành đang định nắm bắt nó, tầm mắt bỗng nhiên nhìn đến bức tranh bên cạnh Lục Bích.
Thẩm Thanh Thành: "Bức tranh này là vẽ con thỏ?"
Trong tranh vẽ thỏ mẹ đang mang theo con mình tung tăng gặm cỏ trên đồng xanh mướt, bộ lông trắng muốt, đôi mắt đỏ như ngọc bích, tâm linh sống động.
Lục Bích đóng cửa lại đi về phía cậu, "Đúng."
Tiếng kêu ô ô ô, một đám lông trắng trong hang động, NPC thứ tư họ Đồ......
Thẩm Thanh Thành: "Đồ...... NPC thứ tư là một con thỏ!"
Lục Bích đứng yên trước mặt Thẩm Thanh Thành, ánh mắt sâu thẳm, "Đúng."
Thẩm Thanh Thành rốt cuộc nhận ra có điểm không đúng, thế nào vẫn cứ luôn ừ với đúng thế, cậu ủy khuất mà nhìn nam nhân cao lớn đang đứng trước mặt mình, "Anh làm gì vậy?"
【 Làm! 】
【 Đại thần nghe ta, đừng có làm! 】
【 Thế mà lại không quay cảnh trong suối nước nóng, ta cho rằng đây là ngàn vạn sai, lại còn không miêu vẻ dáng vẻ của Mỹ Nhân, ta cho rằng đây là một điều sai trái, rốt cuộc đã không còn mong đợi ! Ba ơi, xin cho tôi gọi người chế tác game kinh dị một tiếng ba! Thật sự quá đau lòng! 】
【 Lầu trên tỷ muội suy nghĩ hãy nói, trường hợp này thật sự nên mosaic 】
【 Được rồi, mọi người không nên tranh cãi nữa, hiện tại nên hỏi rõ chính chủ, hỏi rõ công ty game, đến NPC cũng phải hỏi rõ 】
【 Người hâm mộ không còn đường sống:)】
【 Cái này khả năng chính là thanh lọc đi, thanh lọc thành cp hường phấn [ đầu chó ]】
【 Đại thần à anh còn do dự cái gì, tất cả tư thế Mỹ Nhân đều đã chuẩn bị, anh là nên hành động đi a! 】
【 Não bổ một chút cái này chính là tư thế hôn môi còn gì, đại thần quỳ một chân bên mép giường, tay nâng mặt Mỹ Nhân...... Ahhhhhh ta chết mất! 】