Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 41


Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 41 : Thông quan
"Lục Bích cố lên, xông lên đi!"
***************************
Chạy!
Chạy mau!
Yết hầu La Minh khô khốc, cố gắng dùng toàn lực chạy nhanh nhất có thể về phía trước.
Gió thổi mạnh tựa như chém từng nhát vào mặt hắn ta, yết hầu khát khô đến sắp bốc khói, hắn lại một bước cũng không dám chậm, một bước cũng không dám dừng lại.
Hắn trơ mắt mà nhìn quỷ ảnh máu huyết đầy người kia ở trước mặt hắn trong một giây đồng hồ đã giết chết một người chơi, máu tươi từ cổ người đó phun ra, phun đến khắp nơi đều là máu.
Hóa ra máu trong cơ thể con người lại có thể ấm nóng và tanh đến như vậy.
Hiện tại con quỷ ảnh xấu xí kia đang hướng hắn tiến đến.
La Minh một bên chạy một bên kéo đám thỏ đang hung hăng cắn xé trên người quăng xuống đất, so với nỗi sợ hãi việc phải đối mặt với quỷ ảnh phía sau, sự đau đớn truyền đến từ vết thương bị cắn xé cũng không tính là cái gì.
Xẹt ——
Xẹt ——
Thanh âm đó càng ngày càng gần.
Hai chân như bị đóng chì càng ngày càng nặng, tốc độ chạy của La Minh càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, khuôn mặt hắn ta dần lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Làm sao bây giờ, không có sức lực.
Dưới cơn hoảng loạn không ngừng, La Minh chạy vào chỗ sâu trong lâu đài cổ.
Đó là một tòa lâu chỉ có hai tầng, bên ngoài bao trùm bởi một mảng hắc đằng khô héo.
Dưới tác động mạnh của La Minh, cánh cửa gỗ mốc xanh mở ra, sau đó hắn lấy tốc độ nhanh nhất mà đóng cửa lại.
La Minh không chú ý tới hoàn cảnh trong tòa lâu, trong bóng đêm hắn bị vấp bởi thứ gì đó dưới chân làm vướng ngã, sau khi ngã trên mặt đất thì thở hổn hển rồi nở nụ cười.
Thanh âm biến mất rồi , thanh âm biến mất rồi, con quỷ ảnh kia không có theo kịp!
Cười cười, ngay sau đó nét cười trên mặt hắn đột nhiên cứng đờ.
Tiếng bước chân thong thả ung dung phá lệ rõ ràng ở một nơi u tĩnh hắc ám.
La Minh cứng ngắc nhìn theo hướng thanh âm truyền đến, vị trí cầu thang cách đó không xa, một nam nhân tựa như tuyết trắng giơ lên giá nến chậm rãi đi xuống cầu thang.
Tựa hồ chú ý tới tầm mắt của La Minh, nam nhân ngẩng đầu, mắt đỏ đầu bạc, hai chiếc răng cửa to lớn lộ ra khi nam nhân nở nụ cười.
Là một con thỏ.
Đây cũng là quái vật!
La Minh hoảng sợ mà lùi về sau, bỗng nhiên tay chạm phải thứ gì đó, hắn bắt được liền đưa mắt nhìn, thế nhưng là một tiểu kiếm điêu khắc những hoa văn kỳ quái.
Không rảnh tự hỏi đây là gì La Minh giơ tay ném về phía tên quái vật trước mặt, sau đó bò dậy chạy đi.
Nam nhân cầm nến đứng trên cầu thanh thậm chí không thèm né tránh, theo như hắn thấy, tên nhân loại trước mặt này hiển nhiên không gây thương tổn được hắn.
Tiểu kiếm đánh trúng bả vai của nam nhân, dưới trọng lực hấp dẫn một lần nữa rơi xuống mặt đất.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn bả vai cháy đen phảng phất như dấu vết bị ăn mòn, sắc mặt tức khắc trở nên thập phần khó coi.
Bên ngoài lâu đài cổ, bãi tha ma.
"Oa —— oa ——"
Đám quạ đen trên những cành cây khô khốc cất tiếng kêu quỷ dị.
Quỷ ảnh tay cầm trường câu đi loanh quanh giữa những nấm mộ, ở phía sau nó, một người chơi toàn thần đầy máu đang bị trường câu câu lấy kéo lê đi, người chơi hô hấp mỏng manh, tiếng kêu cứu nhàn nhạt phát ra từ trong miệng hắn ta.
Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích đuổi theo quỷ ảnh liền đi vào nơi này, mắt thấy quỷ ảnh đã đi xuyên qua rừng già, biến mất tại nơi cửa động bị dây leo hắc đằng bao phủ.
Thẩm Thanh Thành: "Xem diện tích của cửa động, đây chính là hang ổ của đám NPC?"
Lục Bích không trả lời, dặn dò Thẩm Thanh Thành một câu sau đó chuẩn bị cầm trường đao dẫn đầu đi vào sơn động.
Trong động rất tối, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khó ngửi.
Hai người quanh co lòng vòng, càng đi sâu vào mùi hôi thối càng nặng, hơn nữa trong đó còn xen lẫn mùi tanh tưởi nồng đậm.
Ước chừng qua hai mươi phút, Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích rốt cuộc đi tới cuối sơn động —— một không gian rất lớn tựa như đại sảnh của lâu đài cổ hiện ra trước mặt bọn họ.
Người chơi bị quỷ ảnh câu lấy đã tắt thở, quỷ ảnh ngồi xổm xuống, gỡ xuống trường câu đang câu lấy người chơi, sau đó dùng móc câu lấy miệng anh ta.
Máu lại bắn tung tóe.
Quỷ ảnh nhấc cái móc đã câu tốt người chơi, đem móc treo lên thiết giá.
Trên thiết giá treo rất rất nhiều móc câu người giống như người chơi mới vừa rồi.
Những người này đều bị trường câu móc vào miệng treo lên, thân thể trần truồng  衤 mà bị treo ở trên giá, đại bộ phận da thịt đều đã biến đen thành thịt thối, chỉ có mấy cổ thi thể gần nhất thì vẫn còn mới.
Thẩm Thanh Thành phân biệt một chút, dáng người mảnh khảnh bị lột da là Tiểu Liễu, ngực cao to khảng khái bị lột da là Ngụy Thiêm, mặt khác thi thể đồng dạng, có thi thể bị chém đứt tứ chi......
Cậu không quen biết người này, nhưng từ những vết tích trên thi thể này cậu lại cảm thấy rất quen mắt, cảm giác giống như người chơi.
Thẩm Thanh Thành trầm ngâm một lát, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, "Tôi nhớ ra rồi."
Cậu quay đầu đối Lục Bích nói: "Còn nhớ rõ ngày đầu tiên tiến vào phó bản anh tới đón tôi không? Ở trong rừng tôi bị một cánh tay đứt lìa vướng lấy, cái người bị đứt tay đó tám đến chín mươi phần trăm chính là người này!"
Cậu khẳng định nói: "Hắn là người chơi!"
Một người chơi mới vừa tiến vào phó bản liền chết thẳng cẳng.
Vết thương trên thân thể ba người chơi này ngoại trừ những chỗ đặc thù như bụng, đùi đã bị cắt đứt thì Tiểu Liễu là nghiêm trọng nhất.
Nhìn đến những cái này Thẩm Thanh Thành đại khái đã biết thức ăn mấy ngày này đám người chơi dùng là được lấy từ đâu.
Con heo sữa nướng thứ nhất đám người chơi không ăn, vì vậy thân thể của người bị cắt thịt cũng không bị cắt nhiều lắm, nhưng con heo sữa thứ hai mọi người lại ăn rất nhiều, cho nên thi thể Tiểu Liễu......
Khó trách ngày đầu tiên đã giết chết một người chơi, bởi vì NPC cần chuẩn bị "thức ăn" vào ngày đầu tiên cho bọn họ.
Thẩm Thanh Thành còn nghĩ tới nhiều hơn nữa, thời điềm Ngụy Thiêm chết cậu từng hoài nghi không biết việc Ngụy Thiêm chết có liên quan gì đến bức tranh sơn dầu trong phòng hắn ta không.
Nhưng bởi vì hai người thấy hắn ta ngoại trừ xuất hiện vết thương ở ngực chỗ khác đều lành lặn nên liền không giải thích được, vì thế manh mối đến đây liền đứt đoạn.
Hiện tại nhìn đến thi thể đồng dạng ngực có nhát đao chém, tay chân cũng bị chém đứt, Thẩm Thanh Thành mới lại nghĩ tới chuyện này, thì ra gấu đen trong bức tranh sơn dầu kia không phải tương ứng với Ngụy Thiêm!
"Lục Bích!" Cậu gấp đến độ không chờ nổi muốn cùng Lục Bích chia sẻ phát hiện của mình.
Lục Bích nắm lấy tay cậu kéo đến sau lưng mình, "Đợi lát nữa hãy nói."
Thẩm Thanh Thành ngẩn người, nghe được âm thanh "Xẹt — xẹt —" mới nhớ tới sự tồn tại của quỷ ảnh, cậu vừa nãy nói lớn tiếng như vậy đã khiến quỷ ảnh chú ý tới bên này.
Cậu thức thời mà tránh sang một bên, nhường chỗ cho Lục Bích chiến đấu.
Quỷ ảnh tay cầm trường câu vọt đến tấn công hai kẻ xâm nhập lạ mặt.
"Keng!" tiếng binh khí va chạm nhau vang lên, là âm thanh của trường đao cùng trường câu.
Nhìn nhất cử nhất động của nam nhân đang chiến đấu giữa sân đều toát ra hơi thở sắc bén
, Thẩm Thanh Thành giơ hai tay lên miệng làm động tác hô to, "Lục Bích cố lên, xông lên đi!"
"Đại thần dũng mãnh phi thường cố lên, người hâm mộ đại thần vẫn đang chăm chú theo dõi!"
Lục Bích: "......"
Thẩm Thanh Thành thấy Lục Bích trước sau đều đang chiếm thế thượng phong, nhìn một hồi liền đi thăm dò vị trí khác trong sơn động.
Cậu tìm được một ít dụng cụ làm bếp trên thiết giá, những món dụng cụ này vẫn đang được sử dụng.
Vậy nên tất cả dụng cụ nấu nướng trong phòng bếp đều được chuyển tới nơi này sao?
Để cậu nhìn xem, trong sơn động nồi chén gáo bồn cái gì cần có đều có.
Hũ sốt cà chua? Cháo thịt người. Sữa bò tươi ngon đựng trong bình thủy tinh tinh xảo? Đều có mùi tanh của máu người.
Thẩm Thanh Thành ghét bỏ mà vẫy vẫy mũi, đã tanh tưởi thì cho dù chế biến lại thế nào vẫn tanh, tốt nhất cậu nên cách xa một chút.
Bên cạnh thiết giá đựng dụng cụ nấu ăn chính là năm cái tủ quần áo, Thẩm Thanh Thành cao hứng một chút, tủ quần áo là gỗ đào đó nha!
Nhưng ngay sau đó cậu liền suy sụp, bởi vì gỗ đào bị đặt ở cái nơi "Dơ bẩn" này quá lâu, đã sớm biến thành màu đen, đã chịu đựng ăn mòn không thể dùng nữa rồi.
Phí phạm của trời!
Thẩm Thanh Thành không mở ra tủ quần áo, cậu có thể đoán được bên trong có cái gì, đơn giản chính là một ít váy áo được làm từ da người, hoặc là một ít dụng cụ trang trí như nhãn cầu và các bộ tóc sặc sỡ màu sắc nào đấy.
Bên cạnh tủ quần áo đặt một cái giỏ may, bên trong đựng đủ loại đầu tóc sặc sỡ.
Thẩm Thanh Thành bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Những động vật thành tinh này đã nhìn thấy con người mang phụ tùng trang trí như lông chim không, như cậu bây giờ đang nhìn thấy đám đồ trang trí được làm bằng da người của chúng?
Cậu nhíu mày, không đúng, không thể so sánh với cậu.
Vừa lúc Lục Bích cũng kết thúc trận chiến đang đi lại, cậu giữ chặt hắn hỏi: "Lục Bích, anh có cảm giác gì khi nhìn thấy những món đồ này?"
Lục Bích nhìn đồ vật trước mặt, phun ra hai chữ, "Hoang đường."
Hoang đường sao? Xác thật hoang đường.
Con người cùng động vật, thợ săn cùng con mồi, ai có thể nói bản thân mình là người đúng?
Quên đi, vấn đề quá phức tạp, cậu vẫn là không nghĩ đến nó nữa.
Thẩm Thanh Thành gạt hết đống suy nghĩ này sang một bên, "Anh đã xong?" Cậu quay đầu nhìn về phía Lục Bích, thấy trên mặt đối phương xuất hiện một vệt máu nhỏ, phỏng chừng là lúc chiến đấu bị dính lên, liền tiện tay lau giúp đối phương.
Lục Bích rũ mắt trầm mặc trong chốc lát, đối phương vì không nghe được đáp án nên đã tránh ra tự mình đi xem kết quả, hắn lúc này mới thấp giọng nói, "Ừ."
Quỷ ảnh vẫn chưa chết, thân và đầu mỗi thứ một nơi, thân thể bị trường câu quấn lấy cột trên thiết giá, cái đầu trên mặt đất thì ra sức thở dốc "Hộc — hộc —".
Lục Bích đi theo phía sau, nói: "Không chết được."
Thẩm Thanh Thành gật đầu, dù sao cũng là màn chơi cấp cao, tiểu Boss bonus thêm thuộc tính bất tử mới hợp lý phải không?
Cậu xoay người nhìn phía tay phải của Lục Bích, lưỡi đao vẫn rất sạch sẽ, "Có thể đả thương quỷ ảnh, không thể đả thương NPC?"
Lục Bích liếc nhìn trường đao trong tay, "Đúng."
Thẩm Thanh Thành: "Cho nên NPC và quỷ ảnh phân công hợp tác, một văn một võ. NPC phụ trách việc bày trò linh tinh hù dọa, quỷ ảnh thì sẽ công kích đả thương người chơi. Đạo cụ có thể đả thương quỷ ảnh, nhưng đối với NPC lại không thể."
Cậu vỗ tay, "Phân chia thật công bằng!
Hiện tại quỷ ảnh đã không còn uy hiếp, Lục Bích thu hồi trường đao, lấy ra thiết bị đầu cuối chuẩn bị đệ trình nhiệm vụ.
Thẩm Thanh Thành ghé sát vào, "Hiện tại đệ trình?"
Lục Bích ấn chữ, "Ừ."
Thẩm Thanh Thành: "Điểm đáng ngờ đều tìm hiểu rõ ràng rồi sao?"
Lục Bích: "Ừ."
Con thỏ là lấy thịt, hồ ly là da và lông, chim thì là lông, gấu là da, thịt, gan.
Gương mặt giả là da người, ý chỉ đám động vật khoác lớp da người, cũng chính là chỉ bề ngoài được xem là con người nhưng thực tế lại bị coi như động vật mà nuôi dưỡng.
Con mồi cùng thợ săn, thợ săn cùng con mồi.
Thẩm Thanh Thành: "Có thể đem tên của tôi  điền chung không?"
Lục Bích: "Được."
Thẩm Thanh Thành nhấn mạnh, "Phương thức thông quan của tôi là sống sót đến khi thời gian màn chơi kết thúc."
Hiện tại khoảng cách đến khi nhiệm vụ kết thúc còn tám ngày.
Lục Bích trầm mặc viết tên Thẩm Thanh Thành lên thiết bị, Thẩm Thanh Thành rất nhanh đã nhận được thông báo.
Cậu lấy thiết bị ra xem vừa lúc nhìn thấy.
【 Chúc mừng người chơi 7 thông quan phó bản gương mặt giả vũ hội 】
【 Đánh giá: Hoàn mỹ 】
【 Đạt được khen thưởng: 80 điểm sinh tồn 】
Cậu tận mắt nhìn thấy Lục Bích điền tên của cậu, nhưng thông báo trên hệ thống thế nhưng lại không có?
Thẩm Thanh Thành: "Điền tên người chơi thông quan có thể thiếu, không thể nhiều?"
【 Số điểm khen thưởng sẽ được tổng kết khi người chơi thoát ly phó bản, người chơi hiện tại có muốn thoát ly phó bản hay không. 】
【 Có / Không. 】
Lục Bích lựa chọn không, ngẩng đầu, "Ừm, kế tiếp muốn làm gì đây."
Chỉ cần có người chơi đã thông quan, người chơi khác nếu lựa chọn phương thức thông quan giải ra chuyện xưa đều có thể lựa chọn thoát ly phó bản và số điểm sinh tồn của họ sẽ được tính dựa trên tình tiết truyện mà họ đã tìm ra.
Trong vũ hội tình hình hỗn loạn như vậy, đám người chơi đều kêu la thảm thiết, hơn phân nửa đương nhiên không có ý định lưu lại.
Nói cách khác hiện tại lâu đài cổ chỉ còn cậu cùng Lục Bích?
Thẩm Thanh Thành lập tức hứng thú bừng bừng nói: "Quét tước chiến cuộc!"
Giải quyết quỷ ảnh rồi, vẫn còn bốn tên NPC a!.


Bình Luận (0)
Comment