Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 44 : Mặt cơ
"Tôi nhìn tốt hơn"
************************
Trong không gian cá nhân, thân thể Thẩm Thanh Thành từ quang điểm lam sắc chậm rãi hội tụ thành hình.
Việc đầu tiên sau khi khôi phục ý thức của Thẩm Thanh Thành chính là mở ra thiết bị đầu cuối của mình xem xét khen thưởng đạt được: 15 điểm sinh tồn, nghỉ ngơi khoán x1.
Nhìn số điểm sinh tồn hai chữ số ít ỏi đến đáng thương, lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái gì gọi là hối hận.
Tại sao cậu có thể vì ngại phiền phức khi phá giải chuyện xưa chủ tuyến nên quyết định chọn phương thức thông quan khác chứ?
Nếu chọn phương thức kia rồi cũng coi như an nhàn xíu đi, thế nhưng kết quả còn không phải là cậu cũng bắt đầu hành trình thu thập manh mối nhàm chán cùng Lục Bích sao?
Thẩm Thanh Thành hối hận không thôi.
Ở phó bản thử nghiệm cậu thu được 11 điểm sinh tồn, phó bản trước thu được 100 sinh tồn điểm, thực tế lại chi trả 90 điểm mua gia cụ, còn lại 10 điểm sinh tồn, hơn nữa lần này được khen thưởng 15 điểm, thế nên hiện tại toàn bộ tài sản của cậu chỉ có 36 điểm sinh tồn thôi saoo!
36 điểm sinh tồn thì có thể mua được cái gì?
Sau khi mua xong một bộ công cụ điêu khắc, số dư điểm lúc này của cậu là 0.
Bộ điêu khắc này vốn có giá gốc là 40 điểm sinh tồn, được chiết khấu 4 điểm vì vậy vừa vặn 36 điểm.
Thẩm Thanh Thành một bên căm giận không thôi, một bên nhìn số dư là 0 mà đau thắt tim gan, bây giờ ngay cả một giọt máu cậu cũng không có!
Như vậy biết đến bao giờ cậu mới thành công trang hoàng phòng ốc trong không gian cá nhân của mình đây? Ngại phiền toái nữa không? Sẽ không, về sau cho dù không ai chọn phương thức giải chuyện xưa cậu cũng sẽ giải, giải chuyện xưa không hề phiền toái chút nào, cậu đây chính là thích nghe về chuyện xưa nhất.
Không ngừng mặc niệm câu nói này trong lòng, Thẩm Thanh Thành liền tâm bình khí hòa mà mở ra xem xét kỹ càng vật phẩm nghỉ ngơi khoán.
Đây là vật phẩm đầu tiên rơi xuống từ khi Thẩm Thanh Thành thông quan, phía trước chỉ nghe qua Trần Cách giới thiệu một lần khi đề cập đến tình huống trong trò chơi.
【 Nghỉ ngơi khoán: Sau khi sử dụng người chơi có thể nhận thêm 3 ngày ở lại trong không gian trò chơi. Ghi chú: Có thể sử dụng chồng lên nhau. 】
【 Phương pháp thu hoạch: Tùy cơ rơi xuống khi người chơi thông quan. 】
Mỗi người chơi chỉ có 3 ngày nghỉ ngơi trong không gian, nghỉ ngơi khoán có tác dụng tăng thêm 3 ngày ở lại không gian trò chơi, nói cách khác, lần này Thẩm Thanh Thành có đến 6 ngày dùng để nghỉ ngơi mới bắt đầu công quan phó bản tiếp theo.
Thẩm Thanh Thành bỗng nhiên nhớ tới việc khi phó bản trước kết thúc, Lục Bích chủ động thêm bạn tốt.
Cậu nhận được đề nghi thêm bạn tốt là vào 5 ngày trước trước đó, 5 ngày sau khi cậu trở lại không gian thế mà Lục Bích vẫn còn trong không gian của mình.
Thì ra lúc ấy Lục Bích chính là dùng nghỉ ngơi khoán?
Cậu không dám xác định, liền phát tin tức đi hỏi.
Hỏi xong thuận tiện xem xét tin tức của Trần Cách, Trần Cách còn trong phó bản.
Không lâu sau đó Lục Bích đã hồi đáp cậu: "Phải."
Thẩm Thanh Thành: "Vật phẩm nghỉ ngơi khoán tần suất rớt xuống rất cao sao? Anh tổng cộng có bao nhiêu cái?"
Lục Bích: "Còn lại 57 cái."
57x3=171
171+3=174
Thế chẳng phải có nghĩa là nếu Lục Bích muốn, hắn có thể nghỉ ngơi một lần 174 ngày luôn sao? Không hổ được mệnh danh là nhân vật đệ nhất bảng xếp hạng!
Ngay sau đó nhớ tới mặt sau của bảng xếp hạng cùng một chuỗi điểm sinh tồn, năm con số, Thẩm Thanh Thành lại héo queo.
Năm con số, đối lập với số 0 của bản thân.
Trong lúc Thẩm Thanh Thành suy tư, Lục Bích lại phát thêm một tin tức khác:
"Nghỉ ngơi khoán có thể dùng, nhưng không nên chồng lên nhau quá nhiều."
Cái này Thẩm Thanh Thành hiểu, một ngày nào nếu không nương tay đem tất cả dùng hết, mặc dù sẽ rất lâu mới đến thời gian đi vào phó bản tiếp theo, nhưng nếu rời xa nguy hiểm trong thời gian lâu như vậy kỹ năng của bản thân sẽ không được rèn luyện và trở nên yếu kém.
Cậu nằm liệt trên sô pha, "Tôi muốn đến không gian cá nhân của anh."
Lục Bích bên kia hai phút sau mới phản hồi, "Muốn đi đến trung tâm trao đổi của người chơi không? Ở nơi đó mọi người có thể loại bỏ những đạo cụ bản thân không cần nữa."
Thẩm Thanh Thành đột nhiên ngồi thẳng dậy, thì ra còn có nơi như vậy à? "Đi! Đương nhiên muốn đi!"
Hai người quyết định sẽ gặp nhau tại đại sảnh của trò chơi.
Xung quanh tòa nhà cao tầng, bên trong treo các loại bảng xếp hạng cùng với biển sao, tân nhân đứng đầu bảng vẫn là "Mỹ Nhân Khuynh Thành", điều đó cho thấy sau Thẩm Thanh Thành trò chơi vẫn chưa dẫn người chơi mới vào.
Mặt khác chính là bảng xếp hạng số lượng thông quan, nhân vật tài phú đứng đầu bảng xếp hạng với mức sinh tồn điểm lớn hơn những người khác một số 0 vẫn là "7".
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích gặp mặt trong không gian trò chơi.
Diện mạo người chơi ở phó bản và không gian trò chơi không giống nhau, trong không gian trò chơi mới là hình dáng thật sự, còn diện mạo trong phó bản mỗi màn sẽ liên tục đổi mới.
Thẩm Thanh Thành lặng lẽ quan sát nam nhân hướng cậu đi tới, có chút không giống lắm, nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra được.
Lục Bích vẫn rất cao, chân dài vai rộng eo thon, trên người mặc một kiện áo đen ngắn tay, nửa dưới mặc một cái quần có chút giống quân phục. Ngũ quan rõ ràng, ánh mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi mỏng nhấp nhấp, cho người ta cảm giác trầm mặc đáng tin cậy.
Nam nhân đi đến trước mặt cậu, tầm mắt hơi rũ xuống, "Thẩm Mỹ Nhân?"
Cảm giác bản thân hơi lùn một tí Thẩm Thanh Thành mở miệng, "Anh cao bao nhiêu?"
Ngữ khí cùng phương thức nói chuyện xác thật là Thẩm Mỹ Nhân không thể nghi ngờ, Lục Bích nhanh chóng quan sát diện mạo người trước mặt, thân hình cùng diện mạo của cậu nhanh chóng được hắn ghi nhớ, "1m89."
Oa nga, so với cậu còn cao hơn 4 centimet.
Thẩm Thanh Thành ôm cánh tay dạo quanh nam nhân một vòng, sau khi xem xong gật gật đầu tổng kết nói: "Nhưng tôi vẫn đẹp hơn."
Đầu ngón tay Lục Bích giật giật, không nói gì.
Trung tâm trao đổi của người chơi không ở trong khu nhà này, vì vậy Lục Bích dẫn cậu đến tòa nhà khác thông qua điểm dịch tức thời.
Truyền tống tốn 1 điểm sinh tồn vẫn là Lục Bích trả thay Thẩm Thanh Thành.
Thẩm Thanh Thành thấy được biểu tình vi diệu của Lục Bích khi biết cậu không một xu dính túi, giống như sớm đã đoán trước được cậu vốn không nhiều tiền, nhưng cậu vẫn có chút ngạc nhiên ?
Cậu đem hai loại cảm xúc đang lộn xộn này sắp xếp một chút: Tuy rằng đã sớm biết cậu rất nghèo, nhưng lại không nghĩ tới cậu lại nghèo như vậy?
Thẩm Thanh Thành: ""
Lục Bích đau đầu mà cau mày, ánh mắt trắng trợn của Thẩm Mỹ Nhân khiến hắn muốn xem nhẹ cũng không được, cũng không biết người này lại bố trí hắn cái gì đây.
"Cậu lại suy nghĩ gì vậy."
Thẩm Thanh Thành: "Tuy rằng đã sớm biết cậu rất nghèo, nhưng lại không nghĩ tới cậu lại nghèo như vậy."
Lục Bích nháy mắt liền hiểu ý cậu, "Không có nói cậu nghèo, chỉ là không nghĩ tới cậu lại chi tiêu nhiều như vậy."
Nói tôi xài nhiều tôi có thể nhận, nhưng mà, Thẩm Thanh Thành phản bác, "Thiết kế đạo cụ thủ công chính là nền văn hoa của dân tộc!"
Ngụ ý chính là, ta không phải một người tiêu xài hoang phí!
Hai người ở trong trung tâm trao đổi đi dạo trong chốc lát, chủ yếu để quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, sau đó xung quanh người chơi xuất hiện ngày càng nhiều nên bọn họ liền rời khỏi.
Thẩm Thanh Thành cũng đã có hiểu biết sơ lược về trung tâm trao đổi này.
Nói tóm lại "Trung tâm trao đổi " chính là nơi người chơi tự mình thương nghị mà thành, dùng để trao đổi đạo cụ bản thân không dùng đến nữa.
Bởi vì đạo cụ mà tay mới sử dụng khẳng định không thể giống với người chơi hàng đại lão.
Có đạo cụ tốt hơn, đạo cụ trước kia đổi được cũng là lãng phí, không bằng quy ra tiền bán cho người chơi mới, đây cũng là phương pháp hồi máu sinh tồn điểm của người chơi lâu năm.
Mà ở trong không gian trò chơi, điểm sinh tồn cùng đạo cụ đều có thể tiến hành chuyển nhượng, trao đổi.
Càng ngày càng đi xa khu vực ồn ào, Lục Bích: "Cậu không định đổi đạo cụ?"
Thẩm Thanh Thành: "Không có tiền."
Lục Thích: "Tôi có một số món không dùng nữa."
Thẩm Thanh Thành: "Gì? Anh không trao đổi ra ngoài à?"
Lục Bích "Ừ."
Thẩm Thanh Thành nhìn nam nhân, "Đúng vậy, anh có tiền, không cần hồi máu. Có gỗ đào không?"
Lục Bích: "Không có."
Thẩm Thanh Thành: "Tôi muốn đi không gian cá nhân của anh."
Lục Bích: "? Việc này có liên quan nhau sao?"
Thẩm Thanh Thành đúng lý hợp tình, "Không có liên quan, nhưng mà tôi muốn đi không gian cá nhân của anh."
Lục Bích vòng qua cậu đi đến phía trước.
Trong không gian cá nhân của người này rốt cuộc ẩn giấu đồ vật gì mà không muốn người khác nhìn thấy? Cậu không phục mà theo sau.
Lục Bích: "Phía trước là khu giải trí, kiến trúc bên trong là do từng đội chơi lập ra để trao đổi mặt hàng, chỉ cần cung cấp cho họ điểm sinh tồn, họ có thể cung cấp bất kỳ dịch vụ gì."
Thẩm Thanh Thành ngắt lời, nhớ tới Hà Vị cùng Cao Thư Lâm trong phó bản, "Bao gồm nhu cầu sinh lý?"
Lục Bích dừng lại một chút, trả lời với giọng điệu có chút trầm thấp, "Phải."
Thẩm Thanh Thành hỏi đến cái này thuần túy chỉ là có chút tò mò, biết xong đáp án liền không có hứng thú.
Cậu đang chuẩn bị đi về phía trước nhìn xem một chút các hoạt động giải trí, thiết bị bỗng nhiên thu được tin nhắn.
Cậu mở ra vừa thấy.
"Thẩm ca, em sống sót ra tới rồi đây!"
"Thẩm ca anh hiện tại ở đâu? Em có thể đến không gian cá nhân tìm anh không?"
【 Người chơi Google Vu xin tiến vào không gian cá nhân, Đồng ý/ Không đồng ý 】
Thẩm Thanh Thành trả lời trước Trần Cách, sau đó hướng Lục Bích nói "Trần Cách từ phó bản ra tới tìm tôi, tôi đi xem nó có chuyện gì."
Lục Bích đóng lại thiết bị của bản thân vài giây sau khi nó vang lên, phát ra tin tức chính là người đã dẫn dắt Trần Cách, gật đầu.
Thẩm Thanh Thành nhấp hồi không gian cá nhân, trong lâu sau đó , thân ảnh Lục Bích trong đại sảnh cũng tán thành quang điểm.
"Thẩm ca! Có thể nhìn thấy anh em rất vui đó!" Trần Cách trên sô pha dang tay dự định chồm qua ôm chầm lấy Thẩm Thanh Thành.
Thẩm Thanh Thành vươn đầu ngón tay chống trên trán của người đang chồm tới, "Vì sao lại gọi là Google Vu?"
Trần Cách thẩn thờ mà "A" một tiếng, "Liên quan đến một câu chuyện cổ tích"
Thẩm Thanh Thành: "Hoa Hạ?"
Trần Cách càng thêm ngu ngơ mà nhìn cậu.
Thẩm Thanh Thành: ""
Cậu buông tay đi đến ngồi lên sô pha, ngẩng đầu quan sát một chút trạng thái của Trần Cách, hai mắt có thần, hoạt bát giống như một con nghé con.
"Lần này phó bản thế nào rồi."
Trần Cách vứt bỏ đoạn đối thoại khó hiểu vừa rồi ra sau đầu, cũng đến ngồi xuống sô pha, "Rất thuận lợi, có Lâm Tử ca mang theo em."
"Em nói với Thẩm ca cái này, Lâm Tử ca vẫn luôn tò mò vì sao đại thần kêu hắn mang theo em, em nói là do được ké ánh hào quang của anh, hắn lại không tin, nói cái gì mà đại thần không phải là người như vậy!"
Thẩm Thanh Thành đánh gãy lời cậu ta, "Hắn rất hiểu Lục Bích?"
Trần Cách: "Hẳn là vậy, bằng không đại thần như thế nào lại kêu hắn mang theo em?"
Thẩm Thanh Thành: "Nhóc không hỏi bọn họ quen biết nhau như thế nào sao ?"
Trần Cách: "Ngoại trừ gặp nhau trong trò chơi chẳng lẽ còn có khả năng khác?"
Thẩm Thanh Thành bị sự ngu ngốc của đối phương làm cho muốn khoac, "Nhóc không nghĩ tới khả năng bọn họ đã quen biết nhau trong trong hiện thực à? Nhóc cảm thấy Lục Bích là loại người sẽ chủ động kết giao bằng hữu sao?"
Trần Cách lúng ta lúng túng, "Nhưng đại thần chủ động thêm anh làm bạn tốt a."
Thẩm Thanh Thành: "" Nói rất có đạo lý.
Cùng lúc đó, không gian cá nhân của Lục Bích.
Phong cách trang trí phòng của Lục Bích tương tự như phòng Thẩm Thanh Thành, đều đơn giản, chỉ có các dụng cụ cần thiết.
Bất quá Thẩm Thanh Thành đơn giản là bởi vì cậu không có tiền, còn Lục Bích là do thói quen của bản nhân.
Trong phòng của hắn có gắn một cái kệ, trên kệ đặt các loại đạo cụ không cần đến nữa, tất cả đều là vũ khí công kích.
Lúc này có một thanh niên khuôn mặt trẻ con đang đứng trước kệ giá.
Thanh niên cầm lấy tiểu kiếm giơ lên quan sát, hai mặt tiểu kiếm điêu khắc phù văn, trên tay cầm có hai đồ án, "Sao em không nhìn thấy vẻ bất phàm của tiểu kiếm này như lời đội trưởng nói thế?"
Nhưng theo lẽ thường, tiểu kiếm không có khả năng xuất hiện trên giá kệ này.
Thanh niên nhìn nửa ngày không thu hoạch được gì, suýt nữa hoài nghi trình độ của mình, lui bước.
Lúc này thân ảnh Lục Bích xuất hiện trong phòng, thanh niên lập tức buông tiểu kiếm sửa sang lại y phục, đứng thẳng người, "Đội trưởng!"
Lục Bích gật đầu, "Ừm."
"Hắc hắc, đội trưởng." Thanh niên thả lỏng tâm tình chạy đến bên cạnh Lục Bích.
Hắn từ sau lưng lấy ra một tiểu kiếm, trên mặt cười tươi như đóa hoa, "Tiểu kiếm này là dùng làm gì, em thật sự không nhìn ra được, cần anh giải thích một chút?".