Cây Ô Liu Màu Trắng

Chương 18

Dịch: ChenLuan

Tống Nhiễm nhìn rõ mặt anh ta, sợi thần kinh căng thẳng trong chớp mắt tháo dỡ xuống. Ngay tức khắc động tác của cô liền mềm nhủn, nước mắt cũng không tiếng động tuôn ra. Anh một tay dùng lực ôm cô chống đỡ, cô cố gắng đứng vững.

Trong con ngõ tiếng súng vang lên không ngừng, bám đuôi theo sau mà tới.

Lý Toản một tay đem che mặt nâng lên, rồi lại lần nữa kéo xuống che mặt lại, một tay lôi cô lên nhanh chóng đi vào một con ngõ khác.

Con ngõ chật hẹp, hai bên chật ních cư dân.

Lý Toản bên chạy bên liếc nhìn dãy nhà, nhìn thấy cửa sổ một hộ gia đình khép lại, ngay lập tức kéo mở cửa sổ ra, không thanh minh phân trần ôm Tống Nhiễm đặt lên trên.

Tống Nhiễm hiểu rõ, vội vàng nhảy vào phòng. Tay Lý Toản chống lên thành cửa sổ, nhún người nhảy vào trong phòng, một tý bụi ở trên thành cửa sổ cũng không dính qua.

Tống Nhiễm ngay tức khắc đóng cửa sổ lại.

Căn phòng này điển hình là nhà dân cư sa mạc Đông Quốc, cửa sổ nhỏ, vách tường dày, trần nhà bằng giống như lô cốt mờ tối lại thoáng mát. Vật dụng trang trí có giá trị trong nhà sớm đã chuyển đi hết rồi.

Hai người vừa tiến vào phòng, ngoài cửa sổ liền truyền tới tiếng bước chân lục soát truy tìm người.

Tống Nhiễm sợ hãi, muốn leo lên cầu thang trốn. Cô mới chạy được một bước, Lý Toản lôi ngược cô lại ấn lên vách tường, bàn tay lớn nhanh chóng bịt miệng cô, người cũng tiến lên phía trước một bước áp sát gần, đem cô ép chặt trên tường.

Một giây sau, một tốp bóng người từ trước cửa cổ sát ngay bên cạnh hai người ẩn nấp qua. Một đường bóng người đen tối hẹp dài nghiêng nghiêng tiến vào trong căn phòng, trên mặt đất góc cửa sổ phác hoạ bóng hình người từ từ trườn qua.

Lý Toản cắn chặt răng, vô tình đem Tống Nhiễm ép chặt hơn.

Trái tim Tống Nhiễm dữ dội đập như trống đánh, cố gắng nín thở. Giờ phút này, ngay cả tiếng hít thở của mình cô cũng cảm thấy sợ hãi.

Chỉ còn lại mấy bóng người từ trước cửa sổ xẹt qua, tới tới lui lui.

Đám người kia đánh bỏ mất mục tiêu, ở bên cánh cửa sổ gần đây tụ tập lại, dùng ngôn ngữ Đông Quốc mở miệng mắng câu gì đó. Mặc dù nghe không hiểu nội dung, nhưng có thể phân biệt được bên trong điên cuồng tụ tập lại mà giận dữ.

Cách một bức tường, ngay cả thở Tống Nhiễm cũng không dám, mồ hôi nóng cùng mồ hôi lạnh khắp người dày đặc chảy xuống. Cô nâng mắt nhìn Lý Toản, anh cách cô cực gần, cằm gần như đặt sát lên trán cô.

Huyệt thái dương của anh kéo tới mức chặt chẽ; mặt nạ bảo hộ phía trên, chỉ lộ ra dung mạo nổi bật, trong phút chốc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa sổ kia, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Tay phải cùng cánh tay trái hai điểm một đường kìm bước súng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Người ngoài cửa sổ sau khi mắng chửi một hồi. Đột nhiên, có người hướng về phía cửa sổ bên này nói câu gì đó. Một đạo bóng người hướng cửa sổ tiến tới gần, giơ tay muốn mở cửa sổ.

Tống Nhiễm trừng lớn mắt nhìn Lý Toản; nhưng anh lại siết chặt cánh tay kia, tay phải nắm súng từ từ đưa lên; Khắp người anh toả ra một cỗ khí thế tàn nhẫn, cảm giác áp bách tối cao bức ra.

Chính trong khoảnh khắc người kia muốn đẩy cửa sổ ra, có người nói câu gì đó. Người kia dùng tay sờ sờ bụi trên thành cửa sổ, trả lời lại một câu. Bây giờ Tống Nhiễm mới nhớ ra Lý Toản lúc bước vào phòng không hề chạm vào bụi trên thành cửa sổ.

Người ở bên ngoài phán đoán bên trong phòng không có người, quay người bước đi. Lúc này, bỗng nhiên một phát súng vang lên, trên góc cửa sổ một bóng người theo tiếng súng ngã xuống đất.

Phản quân chính phủ truy đuổi tới rồi, lại lần nữa cùng tổ chức khủng bố đánh nhau.

Người bên ngoài lập tức giơ súng đối đầu nhau, hai bên rơi vào cuộc chiến dữ dội, súng đạn không mắt bay vùn vụt tứ phía. Trong đó, có mấy phát bắn lên trên cửa sổ, kính thuỷ tinh nứt toạc bắn tung toé.

Trong chớp mắt Lý Toản cúi thấp đầu xuống hõm vai cô, lấy thân thể che chắn cô, ngăn chặn vụn kính thuỷ tinh cực nhanh bay tới.

Khuôn mặt đàn ông dính sát vào sườn mặt cô, mặt nạ bảo hộ cách cũng không tính là dày, hơi thở dồn dập mà ẩm ướt từ trong vải bông thẩm thấu ra, tựa như lông vũ ve vẩy từ sườn mặt cô tới bên trong tai.

Nhưng chỉ một giây, anh liền nghiêng đầu đi. Mặc dù tư thế vẫn duy trì tư thế cúi thấp đầu, ánh mắt lại bắn ra phía người cửa sổ, tỉ mỉ thấu đáo nhìn chăm chú động tĩnh bên ngoài, không dám có nửa điểm lơ là.

Tống Nhiễm ngẩn người mở trừng con ngươi, tiết tấu nhịp tim đã không thể khống chế nổi. Cả người cô đã bị anh siết chặt trong lồng ngực, có thể nghe thấy được nhịp tim nơi lồng ngực anh mãnh liệt dao động, có thể ngửi thấy mồ hôi hơi thở anh bên trong chiếc áo nóng hầm hập. Cả người cô không hiểu sao phát ra một trận run rẩy, không biết là bị doạ tới mức đấy hay là cái gì đó khác.

Mà tay anh vẫn bịt miệng cô, mang theo mùi mồ hôi của đàn ông hoà quyện cùng mùi khói đạn đã bắn qua.

Bây giờ cô mới nhớ ra, hai phát đạn lúc nãy từ vị trí cao bắn tới là anh bắn.

Anh lại cứu cô.

Bọn họ vẫn duy trì tư thế chặt chẽ dán sát vào nhau, ở nơi góc phòng thoáng mát mờ tối đứng hơn mười phút.

Chiến loạn bên ngoài rốt cục cũng ngừng nghỉ, người của hai bên dường như đều tổn thất nặng nề, đều tự rút lui.

Thẳng đến lúc đất trời đều yên tĩnh, lặng tới mức không nghe thấy một tia âm thanh nào, Tống Nhiễm mới cảm nhận được rõ ràng lồng ngực anh anh một lần phập phồng lên xuống chẫm rãi -- Cuối cùng anh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh từ từ ngước đầu lên, buông bàn tay đang bịt miệng cô ra, người cũng lùi ra phía sau một hai bước kéo giãn cách với cô.

Mặt Tống Nhiễm sớm đã đỏ hồng như máu, vội vàng hấp tấp liếc nhìn anh một cái lại không dám nhìn lâu, cô dời mắt liếc nhìn vụn thuỷ tinh trên mặt đất.

Lý Toản thả lỏng một chút, tay phải có phần cứng nhắc không linh hoạt, nhìn cô ngẩn người ra không hé môi, nhẹ giọng hỏi: "Bị doạ sợ rồi sao?"

"Hả?" Cô ngước đầu lên, lắc lắc, "Bình thường."

Anh nhìn cô một hai giây, không nói chuyện, hơi hơi nghiêng đầu, đem mặt nạ bảo hộ lôi xuống.

Tống Nhiễm thấy thế, cũng đem khẩu trang lôi xuống.

Bên trong ánh sáng mờ tối, con ngươi của hai người sáng ngời, bốn mắt nhìn nhau, không hề ngăn cản nhìn chăm chú vào mặt đối phương, yên tĩnh, không tiếng động.

Ngay cả anh cũng có thể sau này mới biết mới cảm giác được chuyện tình vừa rồi có một tia vi diệu cùng xấu hổ, di dời ánh mắt cầm mặt nạ bảo hộ lau mặt một chút, thấp giọng nói một câu: "Chổ này nóng hơn so với Gia La."

"Đúng vậy." Cô nhẹ nhàng vẫy gió quạt cho khuôn mặt, "Lúc nãy chạy một mạch, lại quá căng thẳng, khắp mặt đều sung huyết cả rồi."

Hình như anh cảm thấy lời nói này của cô buồn cười, liền thản nhiên cười một cái.

Lại đợi khoảng mười phút, Lý Toản bước lại mở cửa ra.

Tảng đá trên đường từng vệt từng vệt máu kéo dài qua, hỗn độn thấy mà rợn cả người, đây chính là vết tích của cuộc loạn chiến lưu lại-hai bên đều lôi kéo đi hết rồi, không ít người bị thương vong.

Anh lần nữa mang mặt nạ bảo hộ lại, quay đầu thoáng nhìn Tống Nhiễm. Cô hiểu ý, cũng đội lên. Hai người thận trọng từng li từng tý từ trong con ngõ bước ra.

Anh ở phía trước, cô ở phía sau.

Anh đi rất chậm, thường quay đầu lại nhìn, nhất quyết phải để cô kề sát phía sau mình.

Số lần anh quay đầu cực nhiều, cô cũng khẩn trương theo, nhỏ giọng nói: "Anh đừng có mãi quay đầu lại, tôi sợ phía trước đột nhiên có người nhảy ra."

Lý Toản gật gật đầu, bước đi được mấy bước, dứt khoát đem dây đai trên túi hành quân của mình kéo dài một đoạn, đưa cho cô. Cô chặt chẽ nắm lấy, lại cuốn hai vòng trên cổ tay, giống như cái đuôi buộc phía sau anh.

Buổi trưa mặt trời nắng gay gắt, quỷ thành hoang tàn vắng vẻ.

Cô lôi sợ dây, chầm chậm theo anh mà cảnh giác mỗi một con đường đi qua không một bóng người trong con hẻm, từng toà từng toà nhà che kín đầy hố bom, từng tấm từng tấm cửa sổ sâu thẳm quỷ dị.

Phản quân chính phủ và tổ chức khủng bố sớm đã di tản rồi.

Lý Toản ngang vào một con hẻm, đẩy ra một chiếc mô tô quân dụng. Tống Nhiễm vốn định hỏi gì đó, nhưng người lại ở toà thành nhỏ chổ của bọn khủng bố, cô vẫn còn hoảng sợ, không hiểu không dám thốt ra, tựa như sợ sẽ phát sinh ra chuyện gì đó.

Hai người trở lại trên đường, xe ô tô của Tống Nhiễm còn dừng ở kia.

Cô cuộn cuộn buông sợi dây trên cổ tay ra, trước khi lên xe chằm chằm nhìn Lý toản: "Có thể đi lên không?"

Lý Toản đem trong xe, dưới xe khắp mọi nơi đều kiểm tra một lượt, chắc chắn không có vấn đề gì mới để cô lên xe. Anh nhảy lên trước mui xe, mang mô tô cột trên đỉnh thân xe.

Lại lần nữa xuất phát, hai người đều không nói chuyện, sau khi cảnh giác mấy con đường đi qua, Tống Nhiễm bắt đầu nhấn mạnh ga, tốc độ càng ngày càng nhanh, tốc độ biểu thị số một trăm năm mươi của toà quỷ thành này.

Ra khỏi thành, đường xá trống vắng, trời đất tĩnh lặng. Đồng nội mênh mông bát ngát. Bây giờ Tống Nhiễm mới thoáng thả lỏng xuống, hỏi Lý Toản: "Làm sao anh lại ở đây?"

Lý Toản trả lời rất ngắn gọn: "Đội tác chiến của chúng tôi được phái đi Cáp Pha."

...

Lý Toản không nói với cô, lúc bọn anh ngang qua trấn nhỏ không tên nào đó, chổ trạm kiểm soát quân chính phủ kiểm tra giấy tờ của Lý Toản, nhìn thấy anh là người Trung Quốc, thuận miệng nói: "Vừa rồi có một nữ phóng viên người Trung Quốc vừa đi qua. Tôi nói với cô ấy trước trời tối tới Cáp Pha thì sẽ an toàn, nhưng bây giờ chiến sự đột nhiên thay đổi, điểm đóng quân kế tiếp của quân chính phủ tạm thời thu lại đi Phương Bắc tiếp viện rồi, dẫn đến phản quân chính phủ và tổ chức cực đoan giành giật, trước thời hạn ở kia đánh nhau rồi. Hi vọng cô ấy có vận may tốt, không đụng phải bọn chúng."

Lý Toản hỏi: "Phóng viên kia tên là gì?"

"Tên của người Trung Quốc, tôi thường không nhớ nổi." Vị quân nhân nói, "Nhưng họ của cô ấy rất kì cục, có nghĩa là "bản nhạc". Tên càng kì cục hơn, là kiểu "chạy" qua."

SONG RAN.

"Điểm đóng quân kế tiếp cách chổ này bao xa?"

"Ba mươi ba ki-lô-mét."

Ngay lập tức Lý Toản hướng trong đội nhờ chiếc xe quân dụng đuổi theo, nói chang vạng tối sẽ tập hợp ở Cáp Pha.

Bản Kiệt Minh cười nói một câu: "Nghĩ không tới, người Trung Quốc cũng lãng mạn phết."

...

Lý Toản hỏi: "Còn cô?"

Tống Nhiễm nói: "Tạm thời bị phái tới. Buổi sáng trước khi xuất phát có đi khu đóng quân rồi, nhờ cảnh binh nói với anh một tiếng."

Anh cười nhạt một chút, nói: "Tôi sớm đã rời khỏi khu đóng quân đi tập kết rồi."

"Làm sao lại đột nhiên cũng tới Cáp Pha?"

"Đêm nay sẽ có sóng lớn ập tới công kích, quân chính phủ sợ phòng thủ không vững, mời chúng tôi tới chi viện. Cũng chỉ có một vài tiểu phân đội. Có điều tiếp sau đó vẫn sẽ tăng thêm quân..." Anh đang nói, bỗng nhiên nhíu mày, cúi thấp đầu xuống, tay đặt ở phía sau cổ sờ sờ, lấy ra mấy mảnh vụn kính thuỷ tinh.

Anh tuỳ ý phủi vụn vỡ trên tay xuống.

Tống Nhiễm tinh mắt, nhìn thấy mấy tia màu đỏ, thả chậm tốc độ dừng xe lại bên đường.

"Làm sao vậy?"

"Cổ anh... hình như bị kính thuỷ tinh đâm bị thương rồi."

"Hình như không có."

"..."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Tống Nhiễm thăm dò thử chỉ chỉ: "Tôi... nhìn xem xem?"

Lý Toản không lên tiếng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hơi hơi nghiêng người, cho cô nhìn.

Cô quỳ gối lên trên chổ ngồi lái xe, ngước cổ lên: "Chảy máu thật rồi."

Anh lại lần nữa ngồi xuống, lại sờ sờ phía sau cổ, nói: "Tôi không có cảm..." Lời còn chưa dứt, "Đừng lấy tay sờ, tay anh bẩn đấy." Cô đập vào tay anh nói.

"..." Lý Toản cúi đầu xuống, không lên tiếng.

Phía sau cổ anh bị thương không nặng, nhưng ở da có nhiều vết cắt, có vài chổ còn bị kính thuỷ tinh đâm mấy lỗ li ti.

Tống Nhiễm nghĩ, vừa rồi không phải là anh che chắn giúp, chỉ sợ bây giờ những vụn kính thuỷ tinh này đều đâm trên mặt cô rồi.

"Tôi có Hồng Mai Tố." Tống Nhiễm xoay người với tay ra sau ghế lấy túi, từ trong túi lục ra lọ thuốc Hồng Mai Tố và một mảnh khăn ướt.

Lý Toản buồn cười: "Hồng Mai Tố không phải là chữa đau mắt à?"

"Cái anh nói là cao Hồng Mai Tố. Dù sao cũng là thuốc khang sinh, có thể sát trùng." Cô nói thầm, cầm khăn ướt lau nhè nhẹ sau cổ anh. Có lẽ sợ anh đau, cô lau cực kì nhẹ nhàng.

Lý Toản cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy tay cô cách một tấm khăn ướt ở trên cổ anh quét qua, lành lạnh, có chút ngứa. Cô lau sạch sẽ khô ráo, vì để làm cho nước nhanh khô một chút, vô ý thổi nhè nhè hai cái.

Càng thêm ngứa ngáy. Ngón tay anh gẩy gẩy đầu gối, thiếu chút nữa phát run lên.

Cô cầm khăn giấy ướt đem lau khô tay mình, nặn cao Hồng Mai Tố, bôi lên vết thương của anh. Đoán chừng vì để đạt hiệu quả, cô đem bôi xung quanh miệng vết thương một lần.

Lý Toản mặc cô tuỳ ý cô.

"Đau sao?" Cô hỏi.

Anh cúi đầu cười: "Cái này có gì đau sao?"

Cô nghĩ nghĩ cũng thấy đúng.

"Xong rồi." Cô vặn nắp lại, ngồi trở lại trên chổ ngồi, lại dặn dò nói, "Anh nên chú ý một chút, đừng để cổ áo chà hết thuốc."

"Ừ." Anh trả lời, hàm ý không rõ cong cong khoé môi.

"Anh cười cái gì?"

Anh lau mặt, lắc đầu: "Không có gì."

Tống Nhiễm không tin, thoáng nghi hoặc nhìn anh.

Anh nói: "Cô cũng nói dông dài phết. Trước đây nhìn không ra."

"..." Cô tự lầu bầu nói một mình, "Chỉ với anh thì nhìn ra được cái gì chứ?"

"Cũng đúng." Anh khẽ mỉm cười, nhìn ra cánh đồng hoang vắng phía ngoài cửa sổ.

Tống Nhiễm đang định nổ máy, Lý Toản chợt nói: "Tống Nhiễm."

Đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô. Cô ngẩn người.

"Ừ?"

Lý Toản hướng ngoài cửa sổ: "Cô xem, kia là cái gì?"

Tống Nhiễm đè cúi thấp đầu xuống nhìn cửa sổ phía bên anh, cát bên ngoài cửa sổ, nơi đường chân trời xa xôi phác hoạ ra một mảng lớn rừng cây ô liu nối liền nhau không dứt.

"Kia là... không đúng..." Tống Nhiễm ngạc nhiên không thôi.

Lý Toản đã không tự chủ được đẩy cửa xe bước xuống, Tống Nhiễm cũng theo xuống xe nhìn ra xa.

Những nơi anh từng ở từng trải qua, từ trước tới nay cô chưa từng nhìn thấy nhìn thấy như giờ khắc này một loại tráng lệ kinh ngạc tuyệt vời rồi cảnh tượng hoang đường không chân thật.

Cát vàng óng ánh dạy dài nhấp nhô lên xuống, bầu trời xanh thẳm mênh mông bát ngát, mà nơi đường chân trời hai màu vàng - xanh đụng nhau, lững lờ một mảng màu trắng rừng cây ô liu.

Đúng, là màu trắng.

Từ lá cây đến nhành cây, đều trắng tinh không tì vết.

Giống như hoa tuyết thuần khiết, lại giống như cánh chim bồ câu hoà bình. Nhưng kia rõ rõ ràng ràng chính là cây ô liu, từng nhánh cây từng nhánh cây dày đặc, lá cây ùm tùm tươi tốt, đứng giữa đồng nội mênh mông.

"Cái này..." Tống Nhiễm không dám tin vào mắt mình, "Tại sao lại có cây ô liu màu trắng?"

Lý Toản nhìn về phía nơi chân trời xa xa, híp mắt phân biệt thật lâu, bỗng nói: "Là ảo ảnh."

"Phải không?" Tống Nhiễm không biết cách nhìn nhận phân biệt. Bởi vì mảng rừng cây kia cùng mảnh đất kia nối liền nhau không một khẽ hở, cũng không có nổi lơ lửng trên không trung. Nhưng nếu không phải là ảo ảnh, thì làm sao giải thích được kì cảnh phía trước.

"Cô cảm thấy là thật?" Lý Toản quay đầu nhìn cô.

"Rừng cây Ô liu này so với cây ôi liu tôi nhìn trên đường rất giống nhau như đúc, ngoại trừ màu sắc ra." Tống Nhiễm nói.

Ngay sau đó Lý Toản nhảy lên mui xe, lại đi tới trước thân xe, ngồi khoanh chân xuống, nhìn đường chân trời: "Vậy chúng ta ngồi đợi xem xem."

Tống Nhiễm có chút bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy đây là một ý kiên hay. Cô cũng leo lên xe trước mui xe, đưa chân ngồi xuống, trông về phía chân trời xa xa.

Buổi trưa ánh nắng chói chang chiếu rọi xuống đầu, không có một chút gió.

Hai người một cao một thấp ngồi trên xe, trong lòng lại hết sức an bình yên ả.

Trời đất tĩnh lặng mà bát ngát. Bọn họ ngồi đợi đấy.

Ngồi được một lúc lâu, Tống Nhiễm bỗng nói: "Bây giờ ngẫm lại, thật kì diệu. Nếu đặt vào mấy năm trước, tôi dám chắc tưởng tượng không tới, bản thân lại lái xe ở một quốc gia chiến loạn trên đường xi măng lụp xụp rách nát. Lánh nạn tới nửa đường, còn dừng xe, ngồi trên xe nhìn ảo ảnh."

Lý Toản ôm một bên đầu gối, cúi đầu nhìn cô: "Lúc đó cô chưa từng nghĩ mình sẽ làm phóng viên?"

"Không có. Tôi nghĩ tôi sẽ tới nhà bảo tàng lịch sử làm việc. Có điều, bây giờ tôi cảm thấy làm phóng viên cũng rất tốt, có thể ghi chép lại rất nhiều rất nhiều chuyện. Có lẽ một ngày nào đó, không chú ý tới ghi chép lại lịch sử đấy."

"Tôi lại nghĩ không cần thiết phải đợi tới một ngày nào đó, mỗi một người tồn tại trên đời này đều là một phần của lịch sử." Lý Toản nói, "Tôi, cô, mỗi một người ở đây đều phải. Cho dù giấy hoặc bút không ghi chép lại, mảnh đất này cũng sẽ lưu giữ lại."

Tống Nhiễm nghe tin, nghiêng đầu nhìn cô. Anh ngồi trên đỉnh thân xe cao cao, Ngước nhìn nơi trời và đất xa xa. Lúc nói những lời này, dường như anh hướng tới cái gì đó, trong ánh mắt ôn nhu thâm tình nói không ra.

Cô bỗng nhiên cũng cảm nhận được rõ ràng rồi, cảm nhận được một loại nào đó đối với sinh mệnh, hoặc có thể nói đối với mọi sinh linh vạn vật nhiệt tình yêu thương tha thiết.

Đáy lòng cô bỗng nhiên không tiếng động mềm mại dịu dàng.

Cô lại ngước nhìn hướng xa xăm, nói: "Còn anh? Từ nhỏ đã muốn làm lính sao?"

"Ừ." Anh gật đầu.

"Tại sao?"

Nhớ năm 98 xảy ra hồng thuỷ* không?"

(*Hồng thuỷ: Lũ lụt, thác lũ cực lớn.)

Tống Nhiễm nói: "Người tỉnh chúng tôi có đứa trẻ nào lại không nhớ? Có người lính nào đã cứu anh sao?"

Anh cười lắc đầu: "Nhà tôi ở bên trong Giang Thành, không có chuyện gì. Nhưng tôi thấy rất nhiều."

Tống Nhiễm gật gật đầu, chứng tỏ đã hiểu rõ.

"Cô xem!" Lý Toản giơ tay chỉ chỉ chân trời, nhắc nhở cô.

Mảng rừng cây ô liu kia, quả nhiên bắt đầu chầm chậm tiêu tán rồi. Tựa như bị giọt nước thấm vào trang giấy, sau khi hơi nước bốc lên, từng chút từng chút một từ từ hướng giữa trung tâm thu thập.

Hai người lại không nói chuyện, bọn họ trầm mặc mà yên tĩnh, trong phút chốc không nháy mắt nhìn chằm chằm rừng cây ô liu màu trắng chậm rãi tiêu tan, phảng phất muốn mang cảnh sắc cùng tâm tình giờ khắc này khắc sâu vào đáy lòng.

Rừng cây kia càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, dần dần chỉ còn lại một gốc cây ô liu, cô độc mà lại quật cường đứng im lặng trên đồng nội. Giống như đối với mảnh đất này cực trầm mặc canh gác.

Tống Nhiễm chợt nói: "Ảo ảnh có thể cầu nguyện không?"

"Lý Toản cười khẽ đứng dậy: "Cái này không phải là sao băng."

Tống Nhiễm: "Nhưng tôi cảm thấy, thiên nhiên ban tặng tất cả đều có thể cầu nguyện."

Lời còn chưa dứt, hai người đồng thời im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên trăm miệng một lời:

"Tôi hi vọng thế giới luôn hoà bình."

"Lòng tôi cầu nguyện là thế giới hoà bình."

Bọn họ ngước nhìn đường chân trời, nghe thấy tiếng và lời bộc bạch hoà hợp y chang mình của đối phương, không tự chủ được bật cười khe khẽ. Bọn họ không nhìn nhau, mà chân thành tha thiết nhìn về phía gốc cây ô liu màu trắng kia, thẳng tới lúc nó từng chút từng chút một hoà tan trong không khí, rốt cục không còn một chút tung tích.

Sau cùng, chỉ còn lại sa mạc cát hoang tàn vắng vẻ, cùng bầu trời xanh thẳm kia không có một chút tạp chất.

Tựa như, lúc nãy anh và cô nhìn thấy cảnh dựng lên, giống như chưa bao giờ từng tồn tại qua.___

Hết chương 18.
Bình Luận (0)
Comment