Edit: Onion2109
Beta: Eimi.103
Trước Giao thừa một ngày, nhiệt độ ở Lương Thành lại giảm. Khí lạnh thấu xương, buốt da buốt thịt.
Lý Toản ở trong ký túc xá thu dọn đồ đạc. Anh cố ý đến vào ngày này là vì trong đội ít người, anh không muốn phải bận rộn chia tay.
Đồ của anh cũng không nhiều.
Ngoại trừ mấy bộ quân trang, quân hàm, quân hiệu, vài cuốn sách thì không có gì khác.
Mùa đông Lương Thành vừa ẩm ướt vừa lạnh, mấy ngày nay trời đều u ám, trong ký túc xá cũng bao phủ một lớp ánh sáng âm u mịt mờ. Chiếc áo lính chói sáng thiêng liêng trước giờ cũng mờ đi ít nhiều. Trên giường của anh là chăn nệm được gấp theo tiêu chuẩn.
Lý Toản lúc ra cửa thoáng nhìn lại rồi khóa cửa.
Trong hành lang, một cái bóng nghiêng tới, là Trần Phong. Anh biết Lý Toản sẽ chọn hôm nay để rời đội.
Anh rõ hơn những người khác, đứa nhỏ này rất ngang bướng, bây giờ rơi vào tình trạng như thế, tất nhiên không muốn để người ta trông thấy, cho dù là chiến hữu thân thiết nhất.
Trần Phong còn nhớ rõ lúc Lý Toản vừa mới đến trường quân đội, một học sinh mới mười tám tuổi, dáng dấp non nớt, tính tình không có gì đặc biệt, rất ôn hòa, gặp ai cũng ngại ngùng cười. Khi đó anh cảm thấy cậu không thích hợp trong quân doanh, thật không ngờ đứa bé kia có thể chịu được cực khổ, lại thông minh hiếu học. Làm người tác phong đứng đắn, trong lòng quang minh lỗi lạc. Thực chất bên trong tính cách ôn hòa là sự mạnh mẽ, có mục tiêu và lý tưởng để theo đuổi.
Càng về sau, anh càng chắc chắn, đứa nhỏ này trong tương lai tất thành người có tài.
Trước đây anh cũng không tiếc để Lý Toản đi Đông Quốc, đồng ý cho cậu, đơn giản là muốn cậu lập được chút công, trở về thuận lợi thăng quân hàm. Lần này thì tốt rồi, lập huân chương danh dự hạng nhất, nhưng lại…
Từ vụ nổ năm ngoái đã qua năm tháng. Những phương pháp trị liệu nào có thể dùng đều đã thử qua hết, những vị trí khác trên cơ thể Lý Toản đều đã phục hồi, chỉ có vấn đề về tai là không có cách nào giải quyết.
Từ một phương diện nào đó mà nói, cậu đã là một người tàn tật.
Trần Phong nghĩ như vậy, trong lòng hốt hoảng. Anh cũng sợ đứa nhỏ này sẽ không có tương lai.
Nhưng anh rất nhanh bỏ qua ý nghĩ xấu này, đi lên trước nắm lấy bả vai Lý Toản, nói: “Hồ sơ của cậu sẽ chờ để năm sau tái thẩm. A Toản, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ nghĩ cách cho cậu làm một chức vụ trong quân…”
“Chỉ đạo viên.” Lý Toản nhẹ giọng ngắt lời, “Cha đã tới đón tôi, đang chờ ở cửa vào. Tôi đi trước.”
Trần Phong nín lặng. Biết rõ tính cách của Lý Toản, ở chỗ này lâu một chút sẽ càng thêm đau khổ.
Anh vỗ vai Lý Toản: “Về sau nếu có khó khăn gì, nhớ phải tìm đến lão chỉ đạo viên này nhé.”
Lý Toản cười ôn hòa: “Biết rồi.”
Lý Toản đeo ba lô quân dụng ra khỏi ký túc xá, nhìn không chớp mắt vào thao trường đã trải qua bao lần huấn luyện, lúc đến cửa chính lại thả chậm bước chân —— các chiến hữu của anh đều mặc quân trang, phân làm hai đội, đứng tư thế quân đội tiễn biệt anh.
Anh mấp máy môi, cười nhạt một tiếng, xuyên qua đám người.
“Cúi chào!”
Tất cả chiến hữu cùng nhau kính quân lễ.
Lý Toản từ trong đội ngũ đi qua. Đi đến cuối cùng mới quay lại, nghiêm, đáp lễ bằng tư thế nhà binh.
Ra cửa lớn, cha Lý tiến lên đón lấy hành lý của anh.
Lý Toản ngồi lên ghế phụ lái, thắt dây an toàn, quay đầu nhìn chỉ đạo viên cùng đồng đội của mình, vẫy tay tạm biệt.
Lúc lái xe rời đi, anh bình tĩnh thu lại ánh mắt, rồi lại nhìn qua kính chiếu hậu, chăm chú dõi theo, nhìn doanh trại ngày càng xa, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Anh ngửa đầu tựa vào lưng ghế, bàn tay che đi đôi mắt, khóe miệng run rẩy bị ép chùng xuống; mà hai hàng nước mắt, lăn vào bên thái dương.
...
Giao thừa ngày ấy, Nhiễm Vũ Vi tự mình xuống bếp làm mâm cơm tất niên.
Có điều tài nấu nướng của bà quá kém, canh gà nấu cũng không xong, thu quỳ(*) xào bị mặn, tôm to bị hấp đến quắt lại, thịt kho tàu không cho đường, cũng may canh cải trắng không làm sao. Mặt mũi bà có chút nuốt không trôi nhưng Tống Nhiễm không để ý, dù sao ăn gì cũng như nhau.
(*) Thu quỳ: thứ quỳ nở về mùa hè, hoa vàng phớt có năm cánh, giữa tím.Sau ngày biết bệnh tình của Tống Nhiễm, thái độ của Nhiễm Vũ Vi thay đổi rõ rệt, từ hình tượng bà mẹ nghiêm khắc giờ tha thứ cho Tống Nhiễm rất nhiều, cũng không còn đưa ra nhiều yêu cầu với cô nữa. Vào ngày mùng một đầu năm ấy, bà có chút ho khan, tinh thần không tốt lắm nhưng vẫn lần đầu đưa Tống Nhiễm đi hội chùa. Chỉ là mới đi nửa đường nhưng bà chê dăm ba cái chùa chiền kia quá nhàm chán nên mua hộp mứt quả và bùa con hổ cho Tống Nhiễm rồi trở về nhà.
Nhiễm Vũ Vi trời sinh không nói mềm mỏng bao giờ, cũng sẽ không an ủi người ta; Tống Nhiễm cũng bài xích việc thành thật với người khác về vấn đề tâm lý của mình. Vì thế hai người đều tránh không đề cập tới chuyện bệnh tật lần này.
Nhiễm Vũ Vi rất cố gắng cho Tống Nhiễm không gian, không khiến cho cô khó chịu. Chỉ là tính cách một người không thể thay đổi một sớm một chiều, bản thân bà cũng đã rất kiềm chế rồi.
Tống Nhiễm cảm nhận được sự thay đổi của bà, nhưng không biết nói gì, cũng không biết làm thế nào.
Đường về ngày ấy, Nhiễm Vũ Vi đưa cô ra sân bay, hai người đều không nói lời nào.
Trong xe yên tĩnh chỉ có tiếng Nhiễm Vũ Vi thỉnh thoảng ho khan.
Tống Nhiễm nói: “Ngày mai mẹ đến bệnh viện kiểm tra đi, đừng cứ một mực lao vào làm việc.”
“Ừ.” Nhiễm Vũ Vi nói, “Con về Lương Thành cũng nhớ đi khám bác sĩ.”
“Vâng.”
Rốt cuộc không nói chuyện nữa.
Mãi đến lúc chia tay, Nhiễm Vũ Vi mới nói: “Không có chuyện gì đâu. Phải kiên cường lên.”
Nói xong, lại thêm một câu: “Tóc ngắn nhìn không đẹp, lần sau đừng cắt nữa.”
Tống Nhiễm không phản bác được.
Trên máy bay về thành phố, cô khốn khổ muốn chết, lại không ngủ được, giống như vô số những đêm trằn trọc khác.
Buổi tối trên máy bay, các hành khách đều đang ngủ.
Ánh sáng trong khoang máy bay lờ mờ, không gian yên ắng.
Cô ngồi ở chỗ của mình, trợn tròn mắt. Bỗng nhiên, không hề báo trước, mũi cô cay cay. Từ sau khi sinh bệnh, cảm xúc nói đến là đến. Cô có chút phiền muộn bản thân.
Chỉ có điều sau một giây cảm xúc đã tan đi. Cô lại bình tĩnh một cách khó hiểu.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, là màn đêm vô tận.
Cô im lặng ở chỗ ngồi suốt hai tiếng, máy bay cuối cùng cũng đáp xuống Lương Thành.
Các hành khách mỏi mệt đứng xếp hàng xuống máy bay. Lúc Tống Nhiễm đi đến cầu thang, khí lạnh ào đến, cơn gió lạnh lẽo ẩm ướt xuyên qua mấy lớp quần áo thấm vào da thịt xương cốt.
Cô che kín áo lông, co rúm lại đi ra ngoài.
Tống Nhiễm xuống cầu thang rồi đi đến hành lang hai mặt đều là cửa sổ kính sát đất. Ngoài cửa sổ là đêm tối vô biên, những ánh đèn từ máy bay trên bãi đáp lập lòe; bên trong cửa sổ là phòng chờ đèn đuốc sáng trưng, hành khách hoặc ngồi hoặc đứng, đi lại không ngớt.
Chỗ cách cô không xa có đám người đang xếp hàng đăng ký.
Vô tình thoáng nhìn qua, cô bỗng nhiên thấy một bóng hình quen thuộc.
Lý Toản mặc áo khoác màu tím, đứng bên trong hàng. Dáng anh cao, lưng thẳng tắp, khí chất nổi bật, rất làm người khác chú ý.
Đèn trong phòng chờ máy bay sáng như ban ngày, chiếu vào gương mặt tuấn tú của anh. Trông anh trầm tĩnh, như có chút gì đó không quan tâm, theo hàng tiến lên từ từ.
Tống Nhiễm im lặng mấy giây như có chút do dự. Nhưng chỉ ngay sau đó, nội tâm cuồn cuộn cảm xúc phá tan hết thảy, cô kéo hành lý chạy trở về, chạy đến cuối hành lang, cách một tấm kính gọi anh: “A Toản!”
Anh không có nghe thấy, cũng không nhìn về phía này, yên tĩnh tiếp tục đi tới.
“A Toản!” Cô cuống đến mức dùng tay gõ vào mặt kính.
Cửa kính ở sân bay rất dày, Tống Nhiễm trông thấy phía trước các hành khách đang trò chuyện, cười đùa.
Tất cả đều im ắng —— đây là kính cách âm.
Trong lòng cô lạnh toát, há miệng nhưng không phát ra được âm thanh.
Cô dán sát vào cửa sổ kính sát đất, cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn anh, nhìn anh đi từng bước nhỏ tiến lên, phía trước anh chỉ có bốn người.
Có người trong hàng nhìn thấy cô, vẻ mặt khó hiểu nhưng cũng không biểu lộ quá rõ ràng.
Tống Nhiễm thở hổn hển, hơi thở nóng làm mờ đi tấm kính, cô cuống quít lấy tay áo lau thì thấy phía trước anh chỉ còn lại hai người.
Môi cô run rẩy, cái mũi lại cay cay như muốn khóc.
Những hành khách từ hàng đi ra quay lại nửa bước nhìn cô, nhưng không rõ là Tống Nhiễm muốn tìm ai.
Vị khách phía trước Lý Toản đang bắt đầu xét vé.
Tống Nhiễm vịn tấm kính ngơ ngác nhìn anh, trong lòng bỗng dưng bình tĩnh lại. Cảm xúc lúc đầu hoàn toàn biến mất, trong đầu chỉ còn trống rỗng.
Cô biết không còn kịp rồi.
Nhưng ngay lúc người phía trước anh đi vào cửa lên máy bay, chẳng biết thần xui quỷ khiến thế nào mà Lý Toản quay đầu nhìn về phía bên này. Trong phút chốc đó nhìn thấy ánh mắt của cô.
Cô khoác áo lông, đầu tóc rối bời ghé vào bên ngoài tấm kính, hai bàn tay áp vào thủy tinh, ngốc nghếch im lặng nhìn anh.
Ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, cô mở to mắt, lập tức há to miệng, khẩu hình “A”, nhưng âm thanh lại không thể truyền ra.
Lý Toản sửng sốt mất mấy giây, vé trong tay vừa đưa tới lại rút trở về, nói: “Thật ngại quá.”
Anh rời khỏi hàng, nhanh chân chạy đến phía cô.
Mũi Tống Nhiễm đột nhiên cay xè, trong mắt lấp lánh ánh lệ. Cô sợ mất mặt, tranh thủ thời gian nháy mắt để ngăn lệ, cười cười quay lại, ánh mắt lóe sáng, ngoan ngoãn cười với anh.
Lý Toản đi đến trước tấm kính rồi đứng yên.
Cách một mặt kính, anh cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt thật sâu như ẩn giấu quá nhiều cảm xúc, lại giống như lúc lạnh nhạt bình thường.
Ánh mắt của anh trong suốt, cứ lẳng lặng nhìn cô như cố nhân trùng phùng, lại như đạt thành tâm nguyện; cứ lẳng lặng nhìn như vậy, cười nhạt, khóe miệng cong cong, trong mắt có một tia đau thương không nói rõ nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản ban đầu.
Hai người đều im lặng nhìn đối phương, cười yếu ớt, hốc mắt ửng đỏ.
Qua trọn vẹn mười giây, ngón tay anh chọc chọc vào mặt kính, chỉ khuôn mặt cô, nói gì đó.
Tống Nhiễm nhìn không hiểu khẩu hình của anh, lắc đầu: “Anh nói gì vậy? Tôi không nghe được.”
Anh cười cười, không nói nữa, chỉ im lặng nhìn cô.
Lần trước từ biệt, không ngờ đã là bốn năm tháng. Dường như có chút xa lạ, nhưng lại quen thuộc như thuở ban đầu.
Lý Toản hỏi: “Cô sống tốt chứ?”
Câu này cô nhìn hiểu, tranh thủ gật đầu: “Tốt. Còn anh?”
Anh cũng cười nhẹ gật đầu.
Tống Nhiễm hỏi: “Anh về khi nào?”
Không biết anh có nhìn rõ cô nói không, không trả lời, chỉ là trong mắt hàm chứa ý cười, cúi đầu nhìn hành lý của cô.
Ngay lúc đó, Tống Nhiễm chợt phát hiện bên lỗ tai phải của anh hơi khác thường. Vừa định muốn nhìn rõ hơn thì bên kia, người cuối cùng đã xét vé xong, người nhân viên nói gì đó, Lý Toản quay đầu đáp lại.
Anh quay lại nhìn cô, im lặng nói: “Phải đi rồi.”
Tống Nhiễm trong lòng chua xót, chỉ có thể gật đầu, bỗng cuống đến mức cào trên tấm kính, nói: “Điện thoại! Điện thoại!”
Anh gật đầu.
Đầu óc cô nhất thời chập mạch, cũng không nghĩ đến dùng di động, vội vội vàng vàng dùng tay viết một dãy số trên tấm kính. Anh không chớp mắt nhìn vào ngón tay của cô, nhíu mày, nhanh chóng ghi nhớ lại dãy số này.
Cô viết xong, anh vẫn còn mím môi nhăn mày, trong đầu học thuộc mấy lần.
Cô nhìn anh: “Nhớ kỹ chưa?”
Anh hồi tưởng lại một lần, gật đầu: “Nhớ kỹ.”
Trên mặt cô rốt cuộc nở một nụ cười thật tươi.
Anh cũng cười, chỉ sang bên phải, nói: “Đi nhé.”
“Ừ.” Cô liên tục gật đầu.
Anh đi đến cửa máy bay, nửa đường quay đầu nhìn cô.
Cô vẫn còn ghé vào bên cửa sổ, mong ngóng nhìn anh.
Anh vẫy tay với cô, im lặng làm khẩu hình: “Bái bai.”
Cô nhanh chóng giơ tay lên, lắc lắc: “Bái bai.”
Anh kiểm phiếu rất nhanh, lúc đi vào cửa, lại quay đầu nhìn cô một cái, lúc này mới biến mất trong tầm mắt.