Cây Ô Liu Màu Trắng

Chương 43

Trong hành lang bệnh viện giữa đêm khuya thanh vắng, Tống Nhiễm gục đầu vào ngực Lý Toản, nước mắt thấm ướt vai áo quân phục ngụy trang của anh. Hốc mắt Lý Toản cũng đỏ hoe, ôm chặt bả vai cô, cúi đầu luôn miệng xin lỗi. Anh vuốt tóc cô, thì thầm an ủi.

Tiếng khóc của Tống Nhiễm nhỏ dần, một lúc sau chỉ còn tiếng thút thít.

Mẹ ngã bệnh một tháng nay, cô luôn gắng gượng chống đỡ, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt mẹ, dù trong đêm khuya cũng chỉ len lén lau nước mắt. Giờ gặp được Lý Toản, mọi nỗi sợ hãi đau buồn và bất lực đè nén nơi đáy lòng cả một tháng qua bỗng tuôn trào, như thể muốn trút hết mọi cảm xúc ưu phiền.

Sau khi khóc thỏa, cô bình tĩnh hơn nhiều, nhưng tinh thần vẫn trống rỗng mờ mịt. Lúc này, Lý Toản mới hỏi: "Tình trạng hiện giờ thế nào?"

Tống Nhiễm nhìn anh với đôi mắt hoen ướt, người vẫn trong trạng thái đờ đẫn, chưa hoàn hồn lại. Hà Sơn Nhiên bên cạnh đáp thay: "Do nhiễm khuẩn, hiện tại phải dùng phổi nhân tạo, loại bỏ vi khuẩn là sẽ ổn thôi. Chỉ có điều cụ thể khi nào mới xong vẫn còn chưa biết."

Lý Toản nhìn về phía anh ta, ánh mắt thoáng nghiền ngẫm, rồi lịch sự gật đầu. Rõ ràng Hà Sơn Nhiên là bác sĩ, nhưng để làm bác sĩ khoa Ung bướu thì trông còn quá trẻ.

Lý Toản hỏi han: "Anh là..."

"Dì Nhiễm là bạn của mẹ tôi. Tôi công tác ở bệnh viện này, nhân tiện sang đây xem."

Lý Toản gật đầu lần nữa: "Cảm ơn anh."

"Nên mà." Hà Sơn Nhiên nhìn sang Tống Nhiễm, mỉm cười, "Vậy anh đi trước nhé, có việc gì thì cứ tìm anh."

"Cảm ơn anh, bác sĩ Hà."

Đợi Hà Sơn Nhiên rời đi, Lý Toản mới cúi đầu, nhìn Tống Nhiễm, lau đi vệt nước mắt trên mặt cô, rồi ôm cô vào lòng.

Ban đêm, cậu cô đến thay ca trông nom, bảo Tống Nhiễm và Lý Toản về nhà nghỉ ngơi, sáng mai hãy quay lại. Lý Toản nhờ cậu Tống Nhiễm trông cô một lát rồi tìm gặp bác sĩ chuyên khoa hỏi thăm về bệnh tình của bà Nhiễm Vũ Vi, sau đó mới đưa Tống Nhiễm về nhà.

Mợ cô đã hâm nóng thức ăn, có điều Tống Nhiễm không muốn ăn gì cả, cô nuốt không trôi, vẫn là Lý Toản khuyên giải hồi lâu, cô mới miễn cưỡng ăn một bát. Buổi tối trước khi đi ngủ, Tống Nhiễm lén uống thuốc trầm cảm và thuốc ngủ trong nhà vệ sinh của bà Nhiễm Vũ Vi. Trong khoảng thời gian này, tâm trạng cô lại bắt đầu mất kiểm soát, thường xuyên mất ngủ.

Cô về phòng mình, lên giường ôm chặt Lý Toản, như đứa trẻ nhỏ bơ vơ ôm lấy người lớn để cảm nhận được sự an toàn. Anh biết, cả tháng qua cô đều không yên giấc, bèn nhè nhẹ vỗ lưng cô, dỗ cho cô ngủ.

Song Tống Nhiễm vẫn không sao ngủ được, mắt mở thao láo, cứ ngẩn ngơ suy nghĩ. Thế là anh thử tán gẫu với cô: "Em đang nghĩ gì?"

Cô thẫn thờ hồi lâu mới đáp: "Sợ mẹ xảy ra chuyện, em sẽ mồ côi mẹ."

"Còn chưa đến mức đó, đừng dọa mình. Nhóm chuyên gia điều trị cho mẹ em là những người giỏi nhất, thuốc đặc trị cũng là loại tốt nhất. Chẳng qua giữa chừng bị lây nhiễm ngoài ý muốn thôi. Chịu đựng qua ải này, tỷ lệ bình phục sẽ vô cùng lớn."

Cô ngước mắt lên: "Nhưng nếu, lỡ như, không qua được thì sao?"

"Tỷ lệ này rất nhỏ."

"Lỡ như thế thì sao?" Cô bướng bỉnh.

Lý Toản trầm mặc chốc lát rồi nói: "Vậy thì đành phải giã biệt thôi."

Tống Nhiễm hít sâu, nghẹn lời: "Em vẫn chưa muốn xa mẹ."

"Anh biết." Lý Toản kề đến, hôn nhẹ lên mắt cô.

"A Toản, anh có nhớ mẹ anh không?"

"Nhớ, nhưng đã quen rồi." Lý Toản kể: "Bố anh cho rằng khi đó anh còn nhỏ, không nhớ được gì cả, thật ra anh nhớ hết.

Anh vẫn nhớ buổi sáng mẹ qua đời là một ngày mùa thu, lá ngoài cửa sổ một màu vàng ruộm, nắng cũng long lanh. Mẹ rất xinh đẹp, mỉm cười xoa đầu anh bảo: "A Toản của mẹ vẫn còn nhỏ quá." Khi ấy, mẹ vừa cười vừa rơi lệ, anh không hiểu vì sao mẹ lại khóc, nên trèo lên giường lau nước mắt cho mẹ. Sau đó, mẹ không còn nữa."

"Sau đó thì sao, cuộc sống có gì khác không?"

"Không có gì khác cả, chỉ là mỗi khi nhớ đến mẹ, trong lòng lại đau nhói. Lúc đạt được thành tích tốt hay được khen ngợi thì cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nếu mẹ có thể thấy thì tốt biết mấy.

Đôi khi cảm thấy vất vả, lại nghĩ nếu mẹ vẫn còn thì tốt quá, có thể tâm sự làm nũng, thậm chí có thể khóc. Nếu mẹ còn sống, anh vẫn là đứa trẻ, nhưng không còn mẹ nữa, anh phải là người lớn."

Và anh làm người lớn đã hai mươi năm, cũng quen rồi.

Tống Nhiễm thổn thức, tuy vậy đã bình tĩnh lại đôi chút, vùi đầu vào lòng anh. Khả năng xấu nhất có lẽ là trong tim cô sẽ mãi mãi thiếu mất một phần, dù vậy cô vẫn mong đợi kỳ tích xảy ra.

Giờ khắc này, có anh kề bên cho cô sức mạnh, không để cô một mình đối mặt với mọi chuyện đã là niềm an ủi lớn nhất rồi.

Đêm đó, hai người trò chuyện vu vơ, khi thuốc ngủ của Tống Nhiễm phát huy tác dụng, cô chìm vào giấc ngủ sớm hiếm hoi. Chẳng qua cô vẫn mơ thấy vô số điều vụn vặt mệt mỏi.

Còn Lý Toản thì giống hệt mấy mươi ngày qua, không sao yên giấc. Gần đây, gia đình kia bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh. Họ vẫn đứng sánh vai nhau trên mảnh đất trắng xóa, sắc mặt tái nhợt, chỉ có đôi mắt đen sâu hút mở to, vẻ mặt vô cảm nhìn anh chằm chằm.

Nửa đêm Lý Toản tỉnh giấc, Tống Nhiễm đang ngủ say bên cạnh thoáng nhíu mày. Anh đưa tay vuốt ve đầu mày cô, lòng chợt áy náy, không biết phải nói với cô thế nào.

Trải qua hai tháng thực chiến, anh chưa phải gỡ bom lần nào, toàn là nhiệm vụ đột kích và đánh bom. Trải qua tháng huấn luyện khép kín, những quả bom anh phải gỡ đều là giả. Anh đi ra ngoài với thân phận lính đánh bom chứ không phải lính gỡ bom. Xét theo mức độ nào đó, nhiệm vụ đánh bom nguy hiểm hơn rất nhiều.

Tâm trạng anh rối loạn, trằn trọc khó ngủ, mãi đến khi trời sắp sáng mới mơ màng thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông đánh thức cả hai. Tống Nhiễm đưa tay lần tìm điện thoại, thấy cậu gọi đến, nhất thời mặt trắng bệch, không dám nghe, đẩy cho Lý Toản.

Sắc mặt Lý Toản cũng nặng nề, nhanh chóng bắt máy: "A lô, cậu ạ?"

Bên kia nói liên thanh một tràng dài, Lý Toản nhìn sang Tống Nhiễm, vẻ mặt cô căng thẳng.

"Được. Bọn cháu đến ngay." Anh đặt điện thoại xuống, nói nhanh: "Mẹ em qua cơn nguy hiểm rồi."

***

Hai người chạy đến bệnh viện, bác sĩ nói vi khuẩn đã hoàn toàn bị loại bỏ, tuy bệnh nhân vẫn còn suy nhược nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Qua một thời gian điều dưỡng ổn thỏa, tiếp tục điều trị theo phác đồ, tình trạng sức khỏe sẽ ổn hơn.

"Giai đoạn gian nan nhất đã qua rồi." Bác sĩ kết luận.

Cậu Tống Nhiễm xúc động đến rơi nước mắt, Lý Toản trấn an ông hồi lâu, mới khuyên ông về nhà nghỉ ngơi lấy sức.

Tống Nhiễm muốn ở lại trông chừng, chờ mẹ tỉnh dậy. Lý Toản ở lại cùng cô. Do cấp tốc đến đây nên không mang theo quần áo, hôm nay anh mặc áo phông trắng và quần jeans của Nhiễm Trì.

Buổi trưa, bà Nhiễm Vũ Vi tỉnh lại, tuy nhiên theo quy định của bệnh viện không được phép vào thăm hỏi, Lý Toản và Tống Nhiễm đành đứng bên ngoài phòng ICU theo dõi từ xa. Cô còn vẫy tay với mẹ.

Tối đó, cuối cùng Tống Nhiễm đã có một giấc ngủ ngon, còn Lý Toản thì trái ngược, trước khi ngủ điện thoại reo liên tục.

Tống Nhiễm hỏi dò: "Có phải anh sắp đi nước D không?"

"Ừ. Còn bốn, năm ngày nữa. Do tính chất đặc thù nên xin đội nghỉ lâu một chút."

"Anh an tâm đi đi. Bên em không có gì đâu."

Lý Toản thoáng cười, không nói gì.

Cô bỗng hỏi: "Đúng rồi, anh nói phiên hiệu cho em biết, đợi mẹ khỏe lại, em theo kế hoạch đến nước D, còn có thể tìm anh."

"... Được."

..EFF.EFF..

Sau khi tình trạng ổn định, bà Nhiễm Vũ Vi chuyển về phòng bệnh bình thường, bắt đầu điều dưỡng thân thể. Cả nhà cậu cũng rời Bắc Kinh về quê, Tống Nhiễm hầu như luôn túc trực ở bệnh viện trông nom bà.

Người đang mang bệnh, bà Nhiễm Vũ Vi yếu ớt hơn thường ngày, thân thể khó chịu, nên tính tình cũng khó tránh khỏi cáu gắt, thường xuyên nổi giận. Tống Nhiễm kiêng dè bà là bệnh nhân, nên cũng chiều theo ý bà.

Hôm đó, bà chê thức ăn của bệnh viện khó nuốt, Tống Nhiễm liền chạy về nhà nấu cơm cho bà, trong phòng bệnh chỉ có mỗi Lý Toản trông coi. Anh tưởng bà đã ngủ, nên mở sách ra đọc.

Giữa chừng lại nghe bà cất giọng: "Nghe Nhiễm Nhiễm nói cháu muốn thi lên nghiên cứu sinh à?"

Lý Toản ngẩng đầu, thấy bà Nhiễm Vũ Vi đang nằm trên giường bệnh, điềm tĩnh nhìn anh.

"Đúng là cháu có ý định này, nhưng chắc sang năm ạ."

Bà thầm tính thời gian.

"Cô." Anh buông sách xuống, định đứng dậy, "Cô muốn uống nước không?"

"Hiện giờ không cần, cháu ngồi đi, cô muốn nói với cháu vài lời."

Lý Toản ngồi xuống, "Vâng, cô nói đi ạ."

"Cháu thích Nhiễm Nhiễm ở điểm gì?" Bà hỏi thẳng.

Lý Toản thoáng kinh ngạc, chậm rãi đáp: "Cháu chưa từng nghĩ đến điều này. Chỉ là cháu rất thích ở bên cô ấy."

Cô vui anh cũng vui theo, cô buồn anh sẽ đau lòng, không thể kiểm soát.

"Dù sao cũng phải có lý do cụ thể chứ."

"Cô ấy rất tốt ạ, tốt hết mọi mặt."

"Cô lại thấy con bé đầy tật xấu, quá yếu đuối, lại nhạy cảm, thỉnh thoảng nổi tính ương ngạnh khó hiểu, hết sức cứng đầu."

Lý Toản sờ đầu mình, "Cháu cảm thấy đều tốt ạ."

"Vậy nếu sau này không thấy tốt nữa thì sao?"

Lý Toản cười thoải mái: "Ai cũng có khuyết điểm cả. Tính cách đều có hai mặt, mặt khác của yếu ớt, có lẽ là mềm lòng lương thiện; mặt khác của mạnh mẽ, có lẽ là lạnh lùng. Trên đời này có vô vàn tính cách, nhưng không có tính cách nào hoàn mỹ trong chuyện tình cảm cả."

Bà Nhiễm Vũ Vi im lặng giây lát, lại hỏi: "Nếu mỗi tính cách đều có mặt xấu, vậy cháu cho rằng, điều gì có thể khiến cháu bao dung cho tính xấu của con bé?"

"Cháu rất thích cô ấy, cực kỳ thích."

Câu trả lời của Lý Toản nằm ngoài dự liệu của bà Nhiễm Vũ Vi, vốn tưởng rằng Lý Toản sẽ nói về mục tiêu giống nhau, quan niệm sống tương đồng... Nếu thế thì chẳng cần phải nói nhiều, bà nhìn ra được mà.

Xã hội thời nay, tìm được một người chất phác hiền lành, giản dị đơn thuần đã cực kỳ khó. Cả hai đứa đều như vậy, gặp được nhau làm sao không yêu cho được, giống như hai kẻ lạc loài giữa biển người mênh mông.

Bà chưa cất lời thì Lý Toản đã ôn hòa cười nói: "Cô, cháu biết cô muốn nói gì, cháu sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Nhiễm Nhiễm đâu ạ."

Bà Nhiễm Vũ Vi không cần hỏi nữa, lát sau chuyển đề tài: "Nhiễm Nhiễm bảo cháu sắp đi gìn giữ hòa bình à?"

Lần này, ánh mắt anh hơi né tránh: "... Dạ."

"Sáu tháng à?"

"... Dạ."

"Nhiệm vụ gì lại cần sáu tháng? Nếu cô không bệnh đến hồ đồ, hoạt động gìn giữ hòa bình ở nước ta bình thường đều là tám tháng."

Lý Toản định tìm lời lấp liếm thì bà đã xua tay ra hiệu không cần. Bà cũng không muốn làm khó khiến anh phải nói dối.

Quân lệnh như núi. Nếu phải thi hành nhiệm vụ đặc biệt thì không thể nói thật với bất cứ ai, cho dù là người thân nhất.

Bà chỉ hỏi: "Nguy hiểm không?"

"Cũng bình thường..." Thấy ánh mắt bà sáng quắc, anh lại bổ sung, "Có chút ạ."

"Năm tới liệu có thể đến Bắc Kinh không?"

Lý Toản không ngờ bà lại nhìn thấu mọi việc đến thế, gật đầu, "Cũng không phải hoàn toàn vì việc này ạ."

"Cháu hãy yên tâm đi gìn giữ hòa bình đi." Nghĩ đến gần đây chứng trầm cảm của Tống Nhiễm chuyển biến xấu, bà không khỏi lo lắng: "Cô ngã bệnh, Nhiễm Nhiễm sẽ phải ở trong nước một thời gian. Cháu cứ nói với con bé như vậy trước đã, gần đây tâm trạng con bé khá yếu đuối."

Khi cảm xúc người ta chênh vênh, bị kích thích sẽ dễ dàng đánh mất lý trí.

"Cảm ơn cô."

Bà Nhiễm Vũ Vi thở dài: "Rót giúp cô cốc nước."

"Dạ."

***

Mấy ngày sau, Lý Toản lên đường bay đến Gamma. Chuyến bay cất cánh vào buổi trưa, sáng sớm Tống Nhiễm thức dậy nấu cho anh một bát cháo trắng, một lồng bánh bao hấp, sau đó rán thêm hai quả trứng.

Bản thân cô không muốn ăn, chỉ ngồi bên cạnh quyến luyến nhìn anh. Lòng Lý Toản buồn bã, "Có cơ hội anh sẽ gọi điện cho em."

"Ừ."

Đang nói thì điện thoại của Lý Toản đổ chuông, anh nhìn lướt qua màn hình, "Anh đi nghe điện thoại đã."

Anh cầm điện thoại đi vào phòng ngủ. Đúng lúc này chuông điện thoại của Tống Nhiễm cũng vang lên, là văn phòng Tuyên giáo của quân khu thành phố Giang.

Vị Thượng tá được phỏng vấn trong chương trình Lá cờ đầu của Tổ quốc thuộc quân khu thành phố Giang tạo được tiếng vang tốt sau khi lên sóng. Lần này trong quân khu muốn làm phim phóng sự với những quân nhân tiêu biểu xuất sắc, hy vọng mời được Tống Nhiễm đến giúp.

Tống Nhiễm áy náy bảo mẹ mình đang bệnh, tạm thời không đi được. Đối phương bày tỏ thấy hiểu và an ủi, bảo hy vọng lần sau có cơ hội hợp tác. Cô cười nói qua mấy tháng nữa cô đến nước D, có lẽ sẽ phỏng vấn quân Gìn giữ hòa bình của quân khu thành phố Giang.

"Vậy cũng được." Đối phương nhiệt tình hỏi: "Cô biết phiên hiệu của quân khu chúng tôi chứ?"

"Tôi biết." Tống Nhiễm báo số.

"Xem ra tin tức của phóng viên Tống nhanh nhạy quá."

"Bạn trai tôi đóng quân ở đó mà."

"Ai ạ?"

"Lý Toản."

"Lý Toản?" Đối phương chần chừ.

Tống Nhiễm phát hiện có điều gì đó không đúng lắm: "Sao vậy?"

"Lý Toản bị thương nên ra nước ngoài điều trị, xin nghỉ dài hạn. Không thể nào đi gìn giữ hòa bình, kiểm tra tâm lý của anh ấy không đạt chuẩn."

Tống Nhiễm sửng sốt, vốn định nói "Anh có lầm không?", lại sợ nói bậy gây phiền phức cho Lý Toản, vội sửa lời: "À, là tôi nhớ nhầm, cứ nhớ năm ngoái..."

"Vậy sao?" Đối phương cười hòa nhã.

Tống Nhiễm buông điện thoại, ngồi trở lại bàn ăn, nghe thấy trong phòng ngủ loáng thoáng truyền ra tiếng Anh, cô càng nghi ngờ bất an.

Không lâu sau, Lý Toản đi ra, cầm thìa lên ăn cháo. Tống Nhiễm nhìn anh chăm chăm một lúc, rồi chợt hỏi: "A Toản, giờ anh còn ù tai không?"

"Hiếm lắm, gần như không có. Sao tự nhiên em lại hỏi việc này?"

"Em cảm thấy gần đây mình đã vô tâm không để ý đến tình trạng sức khỏe của anh thôi."

Anh mỉm cười: "Mọi chuyện đều ổn."

"Ồ." Cô móc ngón tay vào nhau: "Vậy anh còn phải đi Mỹ điều trị không?"

"Không cần."

"Anh..." Rốt cuộc cô vẫn hỏi, "... Thật sự đi... gìn giữ hòa bình sao?"

Lòng Lý Toản căng thẳng ngước mắt nhìn cô.

Vẻ mặt Tống Nhiễm bối rối, cô không biết cách đối chất với người khác, xua tay giải thích: "Em không điều tra anh, do văn phòng Tuyên giáo của quân khu thành phố Giang đúng lúc gọi đến. Chờ bệnh tình của mẹ ổn định, em sẽ đến nước D, nên hỏi thăm... Có thể họ nói nhầm."

Thoáng chốc, đầu óc Lý Toản trống rỗng, không ngờ chuyện ngoài ý muốn lại đến nhanh như vậy. Anh nhất thời im lặng, nhưng Tống Nhiễm vẫn bướng bỉnh chờ anh trả lời.

"Nhiễm Nhiễm." Anh trầm giọng: "Anh đi nước D không phải để gìn giữ hòa bình."

Tống Nhiễm không hiểu: "Vậy thì làm gì?"

Anh nhìn cô, hé môi nhưng lại khó nói thành lời, ánh mắt rời đi rồi lại nhìn thẳng vào mắt cô: "Chiến đấu với tổ chức cực đoan."

Tống Nhiễm bàng hoàng, càng không hiểu, sốt ruột nói: "Nhưng chúng ta không khai chiến với bất cứ tổ chức..." Cô bỗng hiểu ra, sắc mặt lập tức tái xanh, "Ý anh là, anh tham gia lực lượng vũ trang chống khủng bố Cook, kiểu vậy sao?"

Lý Toản lặng thinh nhìn cô, không nói lời nào.

Lòng Tống Nhiễm lạnh toát từng cơn, lát sau mới lắc đầu theo phản xạ.

Miệng anh đắng chát: "Nhiễm Nhiễm, việc này không khác gì với gìn giữ hòa bình..."

"Em không phải đứa ngốc!" Cô thét lên, ngực như bị dao chém toạc, cô cố chịu đựng, kiềm chế, gằn từng chữ: "Lính Gìn giữ hòa bình chết bao nhiêu, lính của Cook chết bao nhiêu... Biết bao nhiêu người bị chặt đầu, hành hạ đến chết, đâu phải anh không biết bọn chúng kinh khủng như thế nào. Nếu không có gì khác nhau, sao anh phải lừa em..."

Bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, cô càng sợ hãi hơn: "Tự anh làm việc này, quân đội có biết không? Nếu bại lộ, anh sẽ bị đưa ra tòa án quân sự, đúng không?"

Lý Toản hít sâu, tim như bị xé toạc làm hai nửa. Anh không biết tại sao bản thân lại đẩy hai người vào tình cảnh hiện giờ, giờ phút này anh vừa ghét vừa hận chính mình, nhưng chuyện đến nước này rồi, anh đành nói dối cô: "Anh sẽ có cách che giấu, việc này em không cần..."

"Em không quan tâm đến việc đó! Ít ra có quân đội hậu thuẫn cho anh còn được." Cô đưa tay ôm mặt, "Nhưng tại sao anh lại... Trước đó bệnh tình mẹ em nguy kịch, em đã sắp sụp đổ rồi. Tại sao bây giờ anh cũng như vậy? Rốt cuộc anh có biết anh đang làm gì không?"

"Nhiễm Nhiễm..." Anh bước đến muốn ôm cô để trấn an.

Song, cô lại đẩy anh ra, quay người đi.

Cô không quen với việc tranh cãi kịch liệt. Sau khi lớn tiếng chất vấn, phút chốc cô rơi vào trầm mặc, chỉ cúi đầu, cánh tay mảnh khảnh chống xuống bàn run run, như thể một giây sau sẽ gãy lìa.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng thu mỏng manh soi vào nhà, chiếu lên gương mặt trắng trẻo, bần thần của Lý Toản. Ngực anh quặn thắt từng cơn, anh bước đến, vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, đưa tay cầm lấy bàn tay đang siết chặt của cô.

"Nhiễm Nhiễm." Anh kiên định hứa hẹn: "Nửa năm qua, mỗi ngày anh đều phấn đấu không ngừng, cố gắng để mình mạnh mẽ hơn. Anh đã làm được. Anh cam đoan với em, sẽ không xảy ra chuyện gì cả, được không? Anh nhất định sẽ hết sức cẩn thận, tuyệt đối không..."

Thế mà cô không hề nghe lọt tai những lời đó, chỉ hỏi: "Anh quyết định khi nào?"

Lý Toản câm lặng hồi lâu mới cất lời: "... Tháng trước."

Tống Nhiễm không tin được: "Anh vẫn định lừa dối em, bảo đi gìn giữ hòa bình, sau đó trốn đi làm lính đánh thuê ư?... Chuyện lớn như vậy mà anh không hề có ý định bàn bạc với em sao?"

Lý Toản hé môi, định nói gì đó, nhưng mấp máy môi mãi vẫn không thành lời. Làm sao anh có thể nói cho cô biết sự thật, không thể được!

Bởi sự thật có như thế nào chăng nữa cũng không hề làm vơi bớt tổn thương nơi cô. Những lời trấn an và cam đoan gì đó đều quá đỗi mong manh.

Anh đột ngột phát hiện ra một sự thật khiến bản thân khiếp sợ, anh không thẹn với nước, không nợ với nhà, nhưng cuối cùng vẫn nợ cô.

Giọng anh yếu ớt: "Phải."

Chỉ một chữ ngắn gọn nhẹ tênh.

Tống Nhiễm ngơ ngác nhìn anh, không đứng vững nổi nữa, thân thể lung lay hệt như tấm thủy tinh có thể đổ xuống, vỡ nát bất cứ lúc nào.

Hai người lặng thinh, trống rỗng nhìn nhau như thể tất cả cảm xúc đều bị rút sạch. Mãi cho đến khi chuông đồng hồ báo thức từ điện thoại anh vang lên, đã đến giờ ra sân bay.

Chuông báo cứ thế reo vang, chừng nửa phút sau Lý Toản mới tắt nó đi, cúi đầu đưa tay che mắt. Cảm giác áy náy giống như tảng đá nặng ngàn cân đè lên vai anh, khiến hồi lâu sau anh vẫn không ngẩng đầu lên được.

Tống Nhiễm vịn mép bàn, chậm rãi ngồi xuống, một lát sau mới vực dậy tinh thần, khẽ hỏi: "Anh nhất định phải đi sao?"

"Phải."

"Vậy thì đi đi. Em không biết anh giấu Chính ủy và chỉ đạo viên của anh bằng cách nào, nhưng em sẽ không kiện anh."

Lý Toản thoáng giật mình. Cô đứng dậy, cầm chìa khóa xe: "Đến sân bay thôi."

***

Vào thu, Bắc Kinh nắng vàng rực rỡ, lá cây bạch quả vàng ươm, bầu trời xanh trong như biển sâu. Đây là mùa đẹp nhất của Bắc Kinh, thời tiết lúc này cũng đẹp nhất trong năm.

Thế nhưng suốt chặng đường hai người đều ngồi yên lặng như tờ, chiếc xe cứ thế chạy băng qua cảnh sắc mùa thu đến sân bay. Tống Nhiễm đỗ xe lại, đưa anh đến tầng ga đi.

Lúc lên thang cuốn, cô bỗng cất lời: "Quần áo anh mang theo đủ chưa? Tháng Mười hai và tháng Một ở bên đó rất lạnh."

"Đủ rồi, chủ yếu mặc quân trang thôi."

"Ồ." Cô sững sờ chốc lát, lại lên tiếng: "Thuốc cảm thì sao?"

"Có quân y."

Cô không nói gì nữa. Anh muốn bảo cô "Em đừng lo lắng", nhưng chung quy vẫn không thốt ra được, đành nói: "Anh mặc bộ quần áo này của Nhiễm Trì đi, em nói với cậu ấy một tiếng giúp anh."

"Ừ. Không sao cả."

Không khí lại rơi vào trầm lặng.

Lý Toản lấy vé máy bay, đi đến cổng xuất phát, quay đầu lại nhìn cô.

Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt trong ngần và tĩnh lặng, không mảy may gợn chút cảm xúc nào.

Anh hít sâu, mím môi nhìn ra xa, rồi lại tha thiết nhìn cô, cuối cùng vẫn bước đến ôm chặt bả vai cô, kéo cô vào lòng. Người cô nghiêng đến tựa vào ngực anh, thẫn thờ ngửa mặt, mắt ươn ướt rồi lại nhanh chóng nhắm mắt gạt đi.

***

Anh đi rồi, còn mình cô ngồi trong sảnh sân bay huyên náo, cầm điện thoại chờ đợi.

Còn năm phút nữa là đến giờ máy bay cất cánh, cô gửi một tin nhắn: "A Toản, anh phải chú ý an toàn."

Anh nhanh chóng nhắn lại: "Được."

"Thời gian bay còn dài, anh hãy ngủ một giấc, đừng để mệt quá."

"Được. Em đừng lo lắng quá, bệnh tình của mẹ em đang chuyển biến tốt."

"Ừ."

"Đến giờ máy bay cất cánh rồi."

"Thượng lộ bình an."

Tống Nhiễm vẫn ngồi trong sân bay, trước mặt là dòng người qua lại như mắc cửi, cô lặng im chờ đợi.

Mãi cho đến khi máy bay cất cánh được mười phút, cô mới soạn một tin nhắn, xem hồi lâu, ngón cái chần chừ nhấc lên rồi hạ xuống ở nút gửi, lặp đi lặp lại hai lần, cuối cùng vẫn ấn gửi đi.

"Coi như giúp em một việc, đừng liên lạc với em nữa."
Bình Luận (0)
Comment