Cậy Quân Sủng

Chương 112

Thể chất của Minh Trăn hơi yếu ớt, đi suốt chặng cả chặng đường dài cộng thêm mùa đông lạnh lẽo đã nhiễm chút gió lạnh. Vì vậy, sau khi về đến nơi thì nàng ngã bệnh.

Kỳ Sùng tạm thời hủy bỏ đại lễ phong hậu, trước tiên đưa Minh Trăn đến hành cung đã.

Hành cung có suối nước nóng ấm hơn những nơi lân cận, Minh Trăn sợ nhất là mùa đông, e là lại phải ở nơi này để qua mùa đông năm nay rồi.

Tiểu cô nương trốn trong chăn không muốn ra ngoài, nàng luôn cảm thấy bên ngoài quá lạnh, nàng ngủ rất ngon và sâu, không thèm đoái hoài đến ai cả.

Sau khi Cao thái y bắt mạch cho Minh Trăn, y bước ra và nói với Kỳ Sùng:

“Thể chất của cô nương có hơi yếu, có lẽ gặp chuyện mệt mỏi cộng thêm gió lạnh xâm nhập cơ thể cho nên mới cảm thấy mệt mỏi rã rời. Vi thần có kê một toa thuốc cho cô nương, sau khi uống thuốc, người đổ mồ hôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

Kỳ Sùng im lặng gật đầu.

Thực ra Cao thái y cũng rất tò mò, một thời gian trước, bệ hạ đến triều Tễ và nghe nói đã cầu hôn với vương nữ nước ấy, còn đưa vương nữ trở về. Nhưng mọi người nào có nhìn thấy vương nữ, người họ nhìn thấy duy nhất là Minh Trăn mà.

Đương nhiên Cao thái y thiên vị Minh Trăn hơn, y làm gì biết vương nữ nào chứ. Minh Trăn trông xinh đẹp, Cao thái y nghĩ rằng trên đời không thể nào còn tìm thấy tiểu cô nương nào xinh đẹp hơn nàng, nếu bệ hạ nhìn trúng người khác, chắc chắn sẽ làm trái tim tiểu cô nương vô cùng đau đớn, quả thật là chuyện nam nhân phụ bạc cặn bã mới có thể làm ra loại chuyện này.

Tất nhiên Kỳ Sùng không biết, trong lòng lão già Cao Liên Tâm đang nghĩ gì.

Nghe Cao Liên Tâm nói lời này, hắn bèn lạnh lùng gật đầu: “Lui xuống đi.”

Cao Liên Tâm ngoan ngoãn lui xuống nhận phần thưởng.

Kỳ Sùng lại đi vào thăm Minh Trăn, lúc này nàng đã ngủ, đưa tay sờ s0ạng trán nàng, vẫn còn rất nóng.

Quý Bách nói cũng đúng, dù Minh Trăn đã lành nhưng cơ thể nàng vẫn còn có chút yếu ớt, ngày thường nhất định phải chăm sóc thật tốt, nhất định không để nàng bị hành hạ và đau đớn quá nhiều, lần này lặn lội đường xa, quả thật đã khiến nàng chịu khổ cực rồi.

Nàng không hề phàn nàn trên đường đi, ngay cả khi nàng tròng trành khó chịu, không thể ăn được gì, nàng vẫn ngoan ngoãn chịu đựng.

Mặc dù nàng là người yếu ớt nhưng trong một số chuyện nàng không làm phiền mọi người quá nhiều.

Bây giờ trở lại hoàng cung, trong chớp mắt tiểu cô nương tự nhiên xảy ra nhiều chuyện, nàng gối trên chân của Kỳ Sùng, nhẹ nhàng mở mắt ra rồi thì thào nói: “Cơ thể A Trăn đau nhức.”

Kỳ Sùng hiểu được nàng gầy yếu cơ thể nhiều bệnh tật: “Sốt tất nhiên sẽ khiến cơ thể đau nhức, suy nhược, đợi chốc nữa uống thuốc vào, đổ chút mồ hôi thì sẽ khỏe lên nhiều.”

Minh Trăn rê.n rỉ hừ hừ, nàng chui vào vòng tay Kỳ Sùng, thân thể thơm tho mềm mại, Kỳ Sùng thật sự không chịu nổi.

Hắn đã không chạm vào Minh Trăn trong nửa năm.

Trên đường trở về, vốn Minh Trăn đã rất mệt nên trên chặng đường đi, Kỳ Sùng đương nhiên sẽ không làm nàng khó chịu hơn.

Nhưng có một số chuyện, không thể không kiềm chế.

Lòng bàn tay của nam nhân xoa bóp hõm lưng của Minh Trăn: “A Trăn không thoải mái ở đâu? Hửm?”

Minh Trăn thì thầm: “Cả người thiếp đau nhức, chỗ nào cũng đau.” 

Kỳ Sùng lại dịu dàng xoa xoa vai của Minh Trăn.

Minh Trăn đang dựa vào trong vòng tay của hắn, nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi được hắn xoa vai, vì vậy nàng nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn bệ hạ.”

Giọng nói của nàng thấp nhỏ giống hệt như đang làm nũng. 

Đôi mắt Kỳ Sùng tối sầm lại, hắn đè nàng lên trên người mình, cắn lên vành tai nàng một cái.

Minh Trăn thấy hơi ấm ức, nàng khụt khịt mũi, thấy hơi khó hiểu, tại sao lại đột nhiên cắn nàng?

Cảm thấy hơi đau.

Nàng lại tìm một vị trí thoải mái để ngủ.

Giá y đã được may xong nhưng hoàng thất đế vương khác với nhà dân thường, hoàng hậu phải mặc phượng bào, Kỳ Sùng cũng mặc long bào. Lý Phúc cho người may giá ý đặc biệt thỏa mãn một số suy nghĩ không thể nói ra của Kỳ Sùng.

Hắn muốn nhìn thấy tiểu cô nương mặc một bộ giá y màu đỏ. 

Sau khi đưa đến, Minh Trăn tò mò nói: “Đây là cái gì ạ?”

Kỳ Sùng nói: “Là giá y, trẫm sẽ mặc cho A Trăn.” 

Minh Trăn có thể tự mặc y phục, nàng nhỏ giọng nói: “Để A Trăn tự mặc.”

Trong quãng thời gian này Kỳ Sùng luôn ở bên chăm sóc nàng, Minh Trăn bây giờ đã tốt hơn rất nhiều và muốn tự mình làm một việc gì đó.

Hơn nữa…

Hai người đã nửa năm không gần gũi nhau, Minh Trăn cảm thấy hơi xấu hổ khi đột nhiên bị bệ hạ nhìn thấy thân thể.

Nàng nhìn ngắm màu sắc này, sau đó lại cau mày: “Sắc mặt A Trăn không tốt, hẳn là cần phải trang điểm, vậy chờ hôm khác trang điểm xong chúng ta hãy thử lại.”

Nàng hơi nhợt nhạt thật.

Kỳ Sùng bóp cái cằm nhỏ nhắn và thanh tú của nàng, nói với vẻ vô cùng cưng chiều: “Được.”

Tất nhiên đều nghe theo lời A Trăn nói rồi.

Tuy nhiên, tiểu cô nương rất dễ quên chuyện, chờ đến ngày hôm sau, Minh Trăn lập tức quên chuyện đó.

Kỳ Sùng chỉ nghĩ rằng Minh Trăn không muốn nên cũng không ép buộc nàng. Hai ngày nay phải xử lý với thu chi tài chính của đất nước trong một năm, Kỳ Sùng nhìn một đám người dày dặn kinh nghiệm ngày ngày diễn kịch trước mặt mình, công việc tiền triều bề bộn tự nhiên không có quá nhiều thời gian để ở cùng Minh Trăn.

Về quốc sự, hắn luôn là một vị hoàng đế chăm lo việc nước.

Minh Trăn cũng nhìn thấy một góc của giá y đỏ, lúc này mới chợt nhớ ra chuyện này.

Khi ở trong phủ Tần vương, Minh Trăn thực sự học được rất nhiều thứ, có một số thứ rất khó học, chẳng hạn như đọc sách và viết chữ, một số thì đơn giản để học, chẳng hạn như ca hát và nhảy múa.

Hầu hết tiểu thư trong các gia đình quý tộc đều không biết múa hát, đa phần mọi người vẫn cho rằng những điệu này chỉ có phụ nữ ở các phường ca hát hay thanh lâu mới phải học, tiểu thư khuê các không cần học.

Kỳ Sùng thường nghe tiểu cô nương hát, nghĩ rằng Minh Trăn thích những thứ này, hơn nữa bình thường nàng quá lười vận động, thân thể rất yếu, thái y cũng khuyên Minh Trăn nên vận động nhiều thêm chút, ngược lại nhảy múa là một cách vận động tốt, vì vậy Kỳ Sùng đã mời một vũ cơ đến dạy cho Minh Trăn.

Minh Trăn học rất nhanh và bản thân nàng cũng rất thích, dáng múa thư thái bay bổng uyển chuyển, thân hình mềm mại và xinh đẹp, thậm chí nàng còn có thể nhảy trên mặt trống.

Tiếc rằng vũ nữ dạy dỗ Minh Trăn có tâm thuật bất chính, cậy tuổi trẻ tài cao, tưởng rằng sẽ có được sủng ái của Tần vương nên nửa đêm lén trèo lên giường của Kỳ Sùng, cuối cùng còn chưa bò lên giường thành công thì đã bị Kỳ Sùng hạ lệnh đánh ch3t.

Cũng vì chuyện này mà trong lòng Minh Trăn có chút chút ám ảnh, sau đó ít khi ca múa. 

Màu sắc của bộ giá y này thật sự rất đẹp, hơn nữa cũng không phải kiểu dáng tầm thường, được dệt từ những sợi vải yến mỏng màu đỏ tươi mà thành, vô cùng nhẹ nhàng, mặc lên trên người tựa như một mảng khói đỏ, đẹp đến lạ thường.

Lâu rồi Minh Trăn không nhảy múa, mà bộ y phục đỏ tươi này cũng tương tự như khi nàng tập múa cùng với vũ cơ.

Khi Kỳ Sùng quay về, liền nhìn thấy thiếu nữ đang chân trần nhảy múa bay bổng trên tấm thảm tuyết trắng.

Vòng eo Minh Trăn thon thả tinh tế, lúc hạ eo cực kỳ tuyệt mỹ, tựa như hàng liễu rung rinh trong gió, vòng eo thon thả mềm mại như vậy, thật sự mê hoặc người ta mơ tưởng viễn vông.

Cánh tay đưa qua đầu, ống tay áo rộng lập tức buông xuống, một mảnh cổ tay dưới ngọn đèn sáng như băng tuyết, y phục đỏ tươi càng làm cho làn da nàng thêm trắng như băng tuyết. 

Minh Trăn không biết Kỳ Sùng đang đứng bên bức bình phong ngắm nhìn, nàng đã đắm chìm trong đó rồi, thân thể uyển chuyển xoay người vài vòng, giơ tay bẻ một nhành hồng mai trong bình hoa, cánh môi ướt át kiều diễm ngậm nhành hồng mai, hôm nay nàng trang điểm cũng rất lộng lẫy, khuôn mặt nhỏ nhắn xưa nay tái nhợt điểm đôi môi đỏ mọng, giữa hai hàng chân mày là hoa điền (1) đỏ chói xinh đẹp, một viên đá đỏ tươi huyết bồ câu (1) đang rủ xuống, quả thật là một báu vật hiếm có. 

(1) Hoa điền huyết bồ câu: Hoa điền là một loại hoa văn trang trí dùng để trang điểm trên mặt của phụ nữ thời xưa. Vẽ Hoa điền thường dùng 3 màu sắc chủ yếu là: đỏ, xanh và vàng, trong đó màu đỏ là màu được dùng phổ biến nhất. Hình đá quý đỏ màu huyết bồ câu ám chỉ màu đỏ tươi của màu máu, có hình dáng như giọt nước nhỏ xuống.

Minh họa:

Trong nháy mắt khi ngoái đầu nhìn lại, Minh Trăn mới nhìn thấy một góc áo bào màu mực.

Thân thể nam nhân như ngọc, hôm nay chỉ mặc thường phục, trên thường phục tuy có họa tiết rồng nhưng lại bớt uy nghiêm so với thường ngày, mái tóc đen buộc lên, khuôn mặt tuấn tú thâm thúy thu hút hồn người..

Nhành hồng mai nàng ngậm trong miệng chớp mắt rơi xuống mặt đất, đôi môi tươi tắn khẽ hé mở.

Kỳ Sùng bước tới rồi nhặt cành hoa trên mặt đất lên.

Hồng mai tươi tắn đỏ thắm, đầu ngón tay thô ráp của hắn lướt nhẹ, sau đó cúi đầu nhìn Minh Trăn: “Hôm nay trông A Trăn rất đẹp." 

Tuy rằng lúc nào cũng xinh đẹp nhưng hôm nay là đặc biệt mỹ miều.

Minh Trăn nhảy múa cũng đã mệt, hơi thở hổn hển, bàn chân nàng để chân trần không mang giày, tuy nhiên sàn nhà đã được đốt địa long (2), lại có thêm một lớp thảm dày, đương nhiên Minh Trăn không cảm thấy lạnh cho lắm.

(2) Là một phương pháp sưởi ấm thời xa xưa, trong cung điện có hầm đốt lửa, lửa được đốt bên ngoài rồi truyền nhiệt vào trong. 

Kỳ Sùng ôm tiểu cô nương khiến người ta thương yêu vào lòng, thân thể nàng rất nhẹ, giống như không có trọng lượng gì, bước chân dài của hắn vượt qua cánh cửa rồi đưa nàng vào trong, đến bên ghế quý phi - một chiếc ghế nhỏ hẹp, Minh Trăn được người nam nhân đặt nằm lên trên, nàng cảm thấy hơi lo lo.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy rất mệt, hơi thở vẫn hổn hển như cũ, màn nhảy múa vừa rồi đã tiêu hao không ít sức lực của nàng.

Kỳ Sùng nói: “Lúc còn bé A Trăn đã thích múa mà, sao mấy năm nay nàng không nhảy múa?”

Minh Trăn trầm mặc: “Họ nói rằng Nhạc tỷ tỷ đã bị bệ hạ ra lệnh xử tử." 

Nàng khi đó còn nhỏ tuổi. Lúc đó không biết đã xảy ra chuyện gì, khi tỉnh dậy không thấy tỷ tỷ dạy nàng múa hát, nghe lén người khác nói chuyện thì mới biết đã Kỳ Sùng xử tử.

Loại chuyện không có lửa làm sao có khói, Minh Trăn sẽ không tin, nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng bệ hạ, vì vậy sẽ không cảm thấy bệ hạ làm ra chuyện tàn nhẫn. Nhưng quả thật nàng đã không còn gặp lại vị tỷ tỷ này nữa rồi. 

Sau đó Minh Trăn cũng không còn tâm trạng để nhảy múa.

Kỳ Sùng cũng không muốn nói ra chuyện xảy ra năm đó làm Minh Trăn đau buồn. Nữ nhân vũ cơ kia tên gọi là gì họ là chi, nói thật lòng hắn đã quên từ sớm, hiện tại nghe Minh Trăn nhắc đến, hắn mới nhớ lại.

Hắn không có thiện cảm với nữ nhân đó, sở dĩ Kỳ Sùng ra lệnh gi3t ch3t, vì thứ nhất hắn ghét bỏ người ta leo lên giường mình, thứ hai vì hắn mắc bệnh sạch sẽ, lúc quay về đã nhìn thấy có một nữ nhân không mặc y phục nằm ở chỗ hắn ngủ, cảm thấy quá bẩn thỉu, không chỉ xử từ nữ nhân này, còn thay cả giường, ba là cảm thấy nữ nhân này không xứng đáng dạy dỗ Minh Trăn. 

Hắn xoa xoa mái tóc Minh Trăn: "Nàng ta muốn về nhà, trẫm cho nàng ta về."

Đôi mắt Minh Trăn sáng lên: “Thật sao?”

Đôi mắt của nàng rất đẹp, ẩm ướt và sạch sẽ, Kỳ Sùng chỉ muốn để cho đôi mắt này chứa đầy chính mình.

Hắn không đành lòng làm tổn thương tình cảm của Minh Trăn, không muốn những kỉ niệm trong quá khứ của nàng bị vấy bẩn nên hắn đã gật đầu.

Bờ môi của Minh Trăn cũng rất đẹp, hình dáng rất đẹp, hiện tại được thoa một lớp son, ướt át tươi tắn, Kỳ Sùng dùng ngón tay lau sạch lớp son này.

Đầu ngón tay lập tức đỏ bừng. Mùi rất thơm, son được vắt từ những cánh hoa hồng, vô số đóa hồng tươi đẹp mới xoắn được chút nước này để rồi tạo thành một loại kem.

Lại cảm thấy chưa đủ, lại thăm dò thêm môi và răng của nàng.

Nàng thấy hơi khó hiểu nhưng xưa nay Kỳ Sùng vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, tránh dọa cho Minh Trăn sợ hãi nên biểu hiện của hắn rất dịu dàng và cũng là một biểu hiện cứng rắn trong sự dịu dàng.

Hắn nhìn chằm chằm Minh Trăn bằng đôi mắt phượng sâu thẳm, nhìn thấy một chút ửng hồng trên khuôn mặt ngây thơ và xinh đẹp của nàng, đôi môi là một mảnh lấp lánh.

Làn nước trong vắt dính ướt ngón tay thon dài của Kỳ Sùng.

Giọng của Kỳ Sùng hơi khàn: “A Trăn thật xinh đẹp.”

Hắn thực sự thích Minh Trăn, người duy nhất khiến hắn có thể cảm thấy là sạch sẽ, không phản cảm chút nào và sẵn sàng vui vẻ với điều đó, chỉ có mỗi Minh Trăn.

Nếu là nữ nhân khác, Kỳ Sùng thật sự không thể tiếp nhận. Cơ thể của hắn có thể có h4m muốn và cũng có thể giải quyết được h4m muốn nhưng những điều này chỉ thuộc về Minh Trăn. Lửa do Minh Trăn đốt thì cũng nên để Minh Trăn dập.

Kỳ Sùng nói: “A Trăn đến đây hôn trẫm."

Hắn đặc biệt thích Minh Trăn chủ động.

Minh Trăn nâng cánh tay ôm vai bệ hạ, ngoan ngoãn dựa sát vào, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi bệ hạ.

Sau khi phát hiện nam nhân có vẻ hơi bất mãn, nàng lại hôn lên đôi môi mỏng của hắn.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment