Cậy Quân Sủng

Chương 130

Đầu óc Minh Trăn choáng váng nên về phòng nghỉ ngơi.

Vừa tỉnh dậy thì đã thấy trời tối om rồi.

Đương nhiên cô không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Lãnh đạo của trường đại học dành cho nữ ở Đế quốc đã thay đổi hàng loạt.

Nể tình ngày thường hiệu trường cũng rất hay quan tâm tới Minh Trăn nên Kỳ Sùng không trách phạt bà ấy quá nặng, chỉ lưu đày bà ấy tới tinh vực khác mà thôi.

Nhưng những nhân viên khác, nhận rất nhiều hối lộ của quý tộc, làm giả bằng cấp, tham ô kinh phí, toàn bộ đều bị đuổi sạch.

Đại học dành cho nữ của Đế quốc cũng được chỉnh đốn hoàn toàn trong một lần. Đến cuối học kì, toàn bộ học sinh có điểm thi thấp hơn số điểm quy định thì sẽ bị đuổi học. Đương nhiên học sinh vào học bằng thành tích sẽ không bị điểm thấp, gia tộc quyên tiền để vào nhưng nghiêm túc hoàn thành việc học sau khi vào trường thì cũng sẽ không bị điểm quá thấp. Chỉ có học sinh vào nhờ gia tộc, đã chiếm dụng tài nguyên và số suất học, lại còn không nghiêm túc học hành, lãng phí sinh mệnh và thời gian mới bị đuổi học.

Nhưng sau đó, quy tắc của trường đại học dành cho nữ ở đế quốc cũng sẽ thay đổi hoàn toàn, lứa học sinh mới đều phải vào bằng thành tích.

Ngành giáo dục bị Kỳ Sùng gõ một cái nên cũng bắt những chuyện bạo lực học đường rất nghiêm, một khi để xảy ra chuyện này thì sẽ phạt rất nặng.

Đợt này, Kỳ Sùng rất bận, quay về thủ đô ở thành phố Lăng, anh luôn có rất nhiều hội nghị phải làm, quân đội và hoàng cung cũng là nơi mà anh thường xuyên phải đến.

Anh không có thời gian làm bạn với người yêu mình, chỉ có thể bồi thường lại ở các phương diện khác.

Minh Trăn bóc hộp quà ở trong phòng khách bóc tới nhũn cả tay.

Đủ loại đồ chơi dỗ con gái mới lạ kì quái, cô vừa ngậm kẹo que vừa bóc một bộ đồ ngủ rất thú vị.

Minh Trăn: “… Í.”

Khi học cấp ba đã có một số bạn gái có quan hệ với bạn trai họ, đương nhiên Minh Trăn thường xuyên nghe thấy người ta nhắc tới, đây cũng là việc rất bình thường thôi.

Nhưng có quan hệ không phải là bị đánh dấu, có rất nhiều cô gái sẽ lên giường vì theo đuổi tình yêu nhưng lại từ chối bạn trai mình cắn cổ rót pheromone vào.

Một khi bị rót pheromone vào thì gần như tương đương với việc hoàn toàn thuộc về tên Alpha này, pheromone của anh ta sẽ lưu lại mãi mãi.

Hai ngày nay, Minh Trăn thật sự rất bất thường, sau khi bác sĩ riêng của cô về, kiểm tra cơ thể cho cô một lượt rồi nói cho cô biết, hiện tại cô đang bước vào kỳ động d.ục nên rời xa Alpha. Nếu không, rất dễ dụ dỗ Alpha cùng tiến vào kỳ động d.ục, thậm chí còn có khả năng bị đánh dấu.

Minh Trăn không thích tiêm, cô sợ kim tiêm, vì thế bác sĩ riêng kê thuốc ức chế cho cô, thuốc uống có tác dụng không mạnh như thuốc tiêm, mặc dù cơ thể cô đã ngừng nóng lên nhưng mùi thơm vẫn tỏa ra thoang thoảng.

Dĩ nhiên cô không biết, trong khoảng thời gian này, buổi tối cô ngủ cùng Kỳ Sùng đã làm mất tác dụng của thuốc ức chế trên người Kỳ Sùng.

Pheromone của Minh Trăn đã dụ Kỳ Sùng bước vào kỳ động d.ục thứ hai.

Giờ phút này, Minh Trăn nhìn bộ quần áo trong suốt ở trước mắt mà không chớp mắt.

Ý của Kỳ Sùng… là muốn cô mặc cái này vào ư?

Đêm qua ở trong phòng tắm, Kỳ Sùng dỗ dành dụ dỗ Minh Trăn dùng tay giải quyết giúp mình, sau khi Minh Trăn nhìn thấy thứ đó của Kỳ Sùng thì hơi khiếp sợ.

Chuyện tiến tới quan hệ này… cô tạm thời còn chưa dám, chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cô lo mình sẽ bị Kỳ Sùng làm cho rất đau.

Đúng lúc Kỳ Sùng vừa về từ bên ngoài, hôm nay anh về khá sớm, bởi vì cuối tuần là của Minh Trăn.

Minh Trăn vội vàng giấu quần áo ra sau lưng mình.

Kỳ Sùng nhìn thấy hộp quà trên bàn.

Anh không có quá nhiều thời gian để chọn lựa, cấp dưới của anh gọi điện thoại tới các thương hiệu, bảo bọn họ chuẩn bị một số quà tặng thú vị để dỗ dành người yêu của nguyên soái, về phần đó là quà gì, Kỳ Sùng cũng không biết.

Một hộp đựng đầy kẹo mú.t, đầy đủ tất cả các vị.

Minh Trăn cũng đang ngậm một chiếc kẹo ở trong miệng.

Kỳ Sùng giật kẹo mú.t trong miệng cô: “Vị gì vậy?”

Minh Trăn cắn chặt không nhả, cô chọn một chiếc cho anh: “Cái này, vị đào mật.”

Kỳ Sùng cũng không thích ăn đồ ngọt.

Nhưng Minh Trăn lại thích vô cùng, cô ăn hết que kẹo trong miệng, thấy Kỳ Sùng nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trong đầu cô toàn là thứ quần áo đang giấu ở sau lưng, lo lắng sẽ bị Kỳ Sùng phát hiện.

Minh Trăn do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Anh Kỳ ơi, sao anh không vào phòng làm việc vậy?”

Rõ ràng hôm qua vừa về là anh lập tức vào phòng làm việc mở họp từ xa luôn mà.

Kỳ Sùng nói: “Hôm nay không có việc gì.”

Anh nắm cằm Minh Trăn: “Ăn ngon không?”

Ăn rất ngon, ngọt vô cùng, hiện tại trong môi răng đều là mùi thơm ngọt của đào mật.

Cô gật đầu.

Kỳ Sùng nghiêng đầu hôn lên cánh môi của Minh Trăn.

Đôi con ngươi đen láy long lanh nước của Minh Trăn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú đang được phóng to lên của anh.

Trong lòng Kỳ Sùng bốc lửa, muốn Minh Trăn giúp anh giải quyết vấn đề này nhưng lại e sẽ dọa cô sợ.

Anh nhỏ giọng nói: “A Trăn nhắm mắt lại, hé môi ra.”

Anh đang dạy cô người yêu ngây ngô hôn môi.

Minh Trăn ngoan ngoãn khép hai mắt lại, Kỳ Sùng ôm người vào trong lồng ng.ực mình, cúi đầu hôn cô.

Minh Trăn thật sự ngọt quá, Kỳ Sùng không thích ăn đồ ngọt nhưng lại thích vị ngọt thơm của Minh Trăn.

Hai người càng hôn càng sâu, Minh Trăn hơi không thở nổi, bởi vì pheromone trên người Kỳ Sùng đã mất kiểm soát.

Anh rất muốn Minh Trăn.

Răng nhọn cọ cọ vào ngón tay Minh Trăn, Minh Trăn có hơi đau, đôi mắt ầng ậc nước.

Kỳ Sùng nói: “A Trăn giúp anh đi.”

Tuy rằng đã học rất nhiều tài liệu có liên quan, hiểu được phải đánh dấu người yêu mình như thế nào nhưng anh cho rằng Minh Trăn chưa đến kỳ động d.ục cho nên không dám tùy tiện ức hiếp cô.

Minh Trăn đành phải cúi đầu, dùng ngón tay trắng mịn cởi dây thắt lưng của đối phương.

Kỳ Sùng mặc quân trang, quần áo vô cùng cứng, có rất nhiều trang trí bằng kim loại, anh lại cao lớn tuấn tú như vậy, thật ra anh mặc đồng phục của Đế quốc rất đẹp cho người ta có cảm giác lạnh lùng cấm d.ục.

Nhưng lúc này anh lại dịu dàng rũ mắt nhìn xuống Minh Trăn.

Dây thắt lưng là kiểu dùng nút cài, cần phải có sức mới có thể cởi ra, Minh Trăn cởi không được, tay nhỏ của cô đẩy một lúc lâu, cuối cùng lúng túng nhìn anh: “Anh Kỳ ơi, em không biết làm.”

Kỳ Sùng nắm tay Minh Trăn, bẻ một cái thật mạnh, cạch một tiếng, tiếng kim loại kêu lên.

Cởi.

Minh Trăn run rẩy đưa tay xuống kéo khóa của anh.

Xong việc, Minh Trăn có hơi mờ mịt, lần trước ở trong phòng tắm, rửa nước một lượt là sạch, lần này là ở trên ghế sofa, không có nước cũng không có khăn giấy.

Cô lại ngượng phải dùng quần áo của Kỳ Sùng để lau tay.

Mùi rất giống mùi của pheromone trên người anh, mùi tuyết tùng xen lẫn với mùi đàn hương, thật ra thì rất dễ ngửi nhưng mùi quá nồng thì luôn không tốt.

Minh Trăn dùng làn váy của mình để lau tay, lại thử ngửi ngón tay của mình, mùi tuyết tùng thoang thoảng còn chưa hết.

Cô cũng không biết động tác lúc này của mình gợi cảm cỡ nào.

Kỳ Sùng giơ tay kéo cô tới, xoa xoa thứ ướt át vừa bắn lên trên má Minh Trăn rồi đè cô lên trên ghế sofa, lại hôn cô thật sâu.

Anh rất yêu Minh Trăn, yêu đến mức không tả được bằng lời.

Kỳ Sùng chống lên trán cô: “Ngày mai chúng ta kết hôn đi.”

Minh Trăn mở to hai mắt: “Anh Kỳ, anh điên rồi, em còn chưa tốt nghiệp mà.”

Người dân Tinh Tế trưởng thành rất sớm, quyền tự do rất cao, nữ trên mười tám tuổi là có thể kết hôn được. Minh Trăn đã đủ tuổi rồi nhưng đối với Kỳ Sùng mà nói, dường như cô còn chưa đủ trưởng thành, cũng lo lắng dân chúng Đế quốc không tiếp thu được việc vợ của Kỳ Sùng vẫn còn đang học đại học.

Dù sao có quá nhiều cô gái thích Kỳ Sùng, rất nhiều người đều đang suy đoán Kỳ Sùng sẽ thích cô gái tao nhã chín chắn. Dân chúng Đế quốc cũng cho rằng cô nhóc trẻ tuổi đang học đại học không xứng với anh.

Minh Trăn vừa không chín chắn lại vừa không ưu nhã, cô cũng hơi sợ.

Ngày mai là thời điểm Kỳ Sùng lên ngôi, tất cả mọi người đều sẽ chứng kiến anh bước lên ngôi vị hoàng đế của Đế quốc Tinh Tế. Minh Trăn cũng đã nhìn thấy tin tức này ở trên bản tin thời sự, cho nên vừa nãy nhìn đến Kỳ Sùng về sớm, Minh Trăn có hơi ngạc nhiên.

Kỳ Sùng hôn cô một cái thật mạnh, chuyện anh đã quyết định, không có bất kì ai có thể thay đổi được: “Anh cứ muốn lấy em.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment