Hoài Phong đi đến dừng trước mặt Minh Trăn: “A Trăn, ngày hôm qua muội hại ta chờ lâu quá.”
Trong tay Minh Trăn đang cầm cốc nước nóng, nghe được giọng nói quen thuộc, nàng bỗng ngẩng đầu lên: “Giang vương điện hạ?”
Hoài Phong cười cười: “Gọi là Giang vương làm gì, quá khách khí rồi, gọi ta là Hoài Phong ca ca là được.”
Tân Dạ đứng bên cạnh nói: “Giang vương, không biết ngài tìm cô nương của ta có chuyện gì?”
Ý cười của Ngu Hoài Phong dần lạnh đi: “Bổn vương nói chuyện với tiểu thư, ngươi chen miệng vào làm gì?”
Tân Dạ nhất thời bị nghẹn lại, không nói nên lời.
Ngu Hoài Phong khách khí với Minh Trăn nhưng cũng không thể bắt hắn khách khí với mọi người được, ngày thường hắn chuyên quyền độc đoán, ghét nhất bị người khác kiếm chuyện gây khó dễ cho mình.
Minh Trăn cầm lấy tay Tân Dạ, nhẹ nhàng trấn an một chút.
Ngu Hoài Phong cười dịu dàng nhìn Minh Trăn: “A Trăn, muội ăn cơm ở đây à? Sao chỉ có một mình muội thế?”
Minh Trăn giải thích đơn giản một chút.
“Thì ra là thế à…” Ngu Hoài Phong thấy hầu như đồ ăn trên bàn đều chưa hề đụng đũa, có lẽ Minh Trăn còn chưa ăn, hắn phân phó cho Phù Thanh Hạo: “Đi thanh toán tiền cơm đi, lại kiếm thêm một lô ghế khác nữa, tiền thừa thì để cho hành khất trên đường.”
Minh Trăn đứng lên: “Chuyện này không hay đâu, thiệt xấu hổ.”
Trong lòng Ngu Hoài Phong chua xót, Sao lại phải ngại ngùng? Nàng là muội muội của hắn, có cùng dòng máu với hắn, bây giờ Ngu Hoài Phong đã có mọi thứ, đương nhiên phải chia cho Minh Trăn một nửa.
Nhưng trước mắt cũng không phải lúc nói ra chân tướng.
Ngu Hoài Phong nói: “Ta và A Trăn lần đầu gặp như quen từ lâu, là bản thân ta cam tâm tình nguyện, A Trăn không cần khách khí. A Trăn có kị món nào không? Ta đưa muội đến ghế lô, bên trong cũng ấm hơn chút.”
Minh Trăn gật đầu: “Được, cảm ơn Giang vương điện hạ.”
Ngu Hoài Phong nhẹ nhàng gõ đầu Minh Trăn hai cái, gần như đè búi tóc nàng xuống nhưng cũng không có làm đau nàng: “Gọi ca ca.”
Minh Trăn hé miệng cười.
Tiểu nhị trong tửu lâu chạy đến nói tên món ăn, giọng hắn kéo dài, lại quá vang, Ngu Hoài Phong nghe đến đau đầu: “Đi đi đi, đừng tụng nữa, đưa thực đơn đến cho gia nhìn xem.”
Tửu lâu có tiếng ở kinh thành đương nhiều có nhiều đồ ăn.
Ngu Hoài Phong đưa thực đơn cho Minh Trăn: “A Trăn nhìn xem, muội thích cái nào?”
Lúc trước hắn đã từng hỏi Minh Nghĩa Hùng, Minh Nghĩa Hùng cũng không hiểu Minh Tră lắm, chuyện trong nhà đều để phu nhân để ý, đối với Minh Trăn là thứ nữ lại không ở bên cạnh nên cũng không biết gì hết.
Vốn dĩ Hoài Phong nghĩ Minh Trăn không biết chữ, kết quả tiểu cô nương này nhìn hắn hỏi: “Ca ca thích ăn gì?”
Hiếm khi thấy gọi hắn là ca ca một lần.
Ngu Hoài Phong nghe thấy môi cũng cong lên: “Ta không chọn, A Trăn thích ăn gì, ca ca cũng thích ăn cái đó.”
Ngón tay tinh tế của Minh Trăn điểm một lượt trên thực đơn tìm một lúc, gọi tên chính xác từng món trên thực đơn: “Măng khô xào, củ từ xào chua ngọt, gà xào hạch đào, thịt xào chua ngọt, dưa hấu, gà hầm tổ yến.”
Nàng còn gọi thêm hai phần súp, sau đó mới nhìn về Ngu Hoài Phong: “Ca ca, có thể không?”
Trong lòng Ngu Hoài Phong hơi hoài nghi nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười gật đầu: “Được, có phải ít quá không?”
Minh Trăn lắc đầu: “Những cái khác ta cũng không muốn ăn, ca ca xem thử có muốn ăn gì không?”
Ngu Hoài Phong nhận lấy thực đơn, nhìn lại một lần, Minh Trăn thật sự nhìn vào trên thẻ tre cho nên cũng không phải nói lung tung.
Hơn nữa Minh Trăn cũng gọi rất nhiều, Ngu Hoài Phong hỏi nàng như thế, nàng trả lời “không muốn ăn” chứ không phải là “đủ rồi, không cần gọi thêm”, chỉ có sống an nhàn sung sướng mới có thể trả lời như thế.
Nói cách khác, chưa nếm qua sao lại biết không muốn ăn?
Tất cả các món ăn ở đây, đắt thì cũng vài chục lượng bạc mà rẻ thì cũng đã gần một, hai lượng bạc, năm lượng bạc đã đủ cho cả nhà sinh sống rồi. Với thân phận của Minh Trăn ở phủ An Quốc công thì đến lễ tết mới có thể ăn được nhưng mà cũng không phải được ăn hết tất cả, có đôi khi chỉ nếm được một hai miếng, còn chưa kịp cảm nhận hương vị ngon hay dở.
Trong lúc chờ đợi, Ngu Hoài Phong nhịn không được hỏi rõ A Trăn: “Gần đây A Trăn có đọc sách gì không?”
A Trăn: “…”
Đọc sách là chuyện của điện hạ, chỉ có điện hạ mới có thể cầm một quyển kinh thư để nghiên cứu sâu sắc về một vụ án nào đó, Minh Trăn nhìn binh thư binh pháp cũng không hiểu mô trẻ gì, mà nàng cũng không thích đọc, lâu lâu chán quá mới ghé vào điện hạ rồi nhìn lát thôi nhưng cũng nhớ sương sương. Ngoài ra lúc chán cũng xem ít thơ ca.
Minh Trăn lắc đầu: “Gần đây ta không đọc chi hết.”
“À?” Ngu Hoài Phong cười: “Gần đây không đọc, vậy khoảng thời gian trước đọc gì thế?”
Minh Trăn thuận miệng nói: “Xem “Úy liêu tử” (1)”
(1) Úy liêu tử: Là một bộ sách võ thuật do Ngụy Liêu viết vào thời Chiến Quốc. Là một trong những di sản văn hóa về quân sự của Trung Quốc.
Ngu Hoài Phong thu lại ý cười: “Muội là một tiểu cô nương, sao lại muốn xem binh thư? Muội muốn đi đánh giặc sao?”
Tân Dạ thấy Ngu Hoài Phong hỏi vấn đề gì thì cô nương ngốc Minh Trăn này đều lộ ra hết cả, mắt thấy đồ ăn cũng đã bắt đầu mang lên dần, nàng ấy nói: “Giang vương, cô nương, đồ ăn đều đã lên rồi, mọi người ăn đi cho nóng, ta đến chia thức ăn cho mọi người.”
“Không cần.” Ngu Hoài Phong lạnh lùng nhìn Tân Dạ: “Ta sẽ chia thức ăn cho A Trăn.”
Phù Thanh Hạo ở một bên đang nháy mắt với Tân Dạ, ý bảo nàng ấy đừng trêu chọc Ngu Hoài Phong nữa. Đi theo Ngu Hoài Phong nhiều năm như thế, Phù Thanh Hạo cũng biết rõ tính tình của vị gia hỏa nhà mình không tốt lắm.
Mọi ngày đều do hắn tới lui hầu hạ Ngu Hoài Phong, lần đầu tiên có thể thấy hắn lại đi hầu hạ người khác.
Ánh mắt Phù Thanh Hạo rất rất hoài nghi.
Lúc trước khi Ngu Hoài Phong dịu dàng, chăm sóc như thế thì trên cơ bản đều là đang tính kế người khác, dùng vẻ mặt dịu dàng nhưng xuống tay lại vô cùng tàn nhẫn.
Bây giờ thật ra lại có vài phần chân tình với thật lòng.
Ngu Hoài Phong nói: “A Trăn nếm món thịt xào chua ngọt này thử xem.”
Hắn cầm đôi đũa gắp miếng thịt đặt vào bát của Minh Trăn, hương vị quả thật không tệ, so với thứ vừa mới ăn thì tốt hơn nhiều. Minh Trăn tinh tế nhấm nháp từng chút: “Ăn ngon lắm.”
Ngu Hoài Phong đau lòng nhìn Minh Trăn, nhìn thấy muội muội mặt nhỏ tay nhỏ, thân thể gầy gò, yếu đuối cần phải chăm sóc thật tốt.
Tiểu cô nương rũ mắt im lặng ăn thức ăn trong chén, động tác vô cùng lịch sự, cũng không phát ra chút tiếng động nào, bởi vì đang ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hơi phồng ra, nhìn trong rất mềm mại làm người khác rất vui thích.
Thật sự rất đáng yêu.
Ý cười trên môi của Ngu Hoài Phong không dứt, hắn nói: “Nước Li của chúng ta có rất nhiều đồ ăn ngon, nếu muội trở về với ta, đầu bếp trong cung sẽ nấu cho muội ăn, thức ăn mỗi ngày đều đa dạng không giống nhau.”
Tuy tay nghề của Vương phi không tốt nhưng mỗi người trong ngự trù đều là cao thủ, so với đám đầu bếp trong tửu lâu này thì tốt hơn nhiều.
Hắn đưa ly nước ấm cho Minh Trăn: “Thời tiết lạnh lẽo, uống miếng nước nóng làm ấm thân thể.”
Minh Trăn lại im lặng uống canh, canh vừa ngon lại vừa ngọt, uống vào miệng rất ấm áp, ấm đến tận trong lòng.
Ngu Hoài Phong nói: “Gần đây ta cũng có đọc binh thư nhưng tự nhiên lại quên mất một câu nói, A Trăn có nhớ được không? Có thể giúp ca ca nghĩ một chút không?”
Minh Trăn nuốt canh trong miệng xuống: “Được thôi.”
“Binh lính lấy võ làm gốc, lấy văn làm dũng, câu sau là câu gì thế?” Ngu Hoài Phong lấy ra một cây quạt gõ gõ vào trán mình: “Thật sự nghĩ không ra.”
Minh Trăn thuận miệng nói: “Võ ngoài, văn trong, có cả hai có thể nắm chắc thắng thua.”
(*) Câu gốc là: 兵者,以武为植,以文为种。武为表,文为里。能审此二者,知胜败矣。文所以视利害,辨安危。所以犯强敌,力攻守也。Là một câu nói của Ngụy Liêu Tử trong binh lệnh số 23, tạm dịch là: “Về vấn đề chiến tranh, quân sự là phương tiện và chính trị là cứu cánh. Quân đội là một hiện tượng, và chính trị là bản chất. Nếu bạn có thể hiểu được mối quan hệ giữa hai người, bạn sẽ biết sự thật về chiến thắng hay thất bại. Chính trị được sử dụng để xác định lợi ích và sự an toàn. Quân đội được sử dụng để đánh bại kẻ thù hùng mạnh và bảo vệ đất nước.”
Ngu Hoài Phong kinh ngạc.
Hắn đương nhiên hiểu rõ, các cô nương ở triều Lăng đều ngưỡng mộ cái gì mà “không tài thì đức”, các gia đình ở đây hầu như đều thổi phồng các cô nương nhà mình biết đọc, viết kinh thư, trong kinh còn có học viện cho các nữ tử quý tộc.
Minh Trăn chưa từng đi học, mặc dù có đi học thì trên cơ bản cũng đều học tứ thư ngũ kinh (*), nữ tứ thư, hoặc là “sử ký” và mấy thứ khác.
(*) Tứ thư: Đại học, Trung Dung, Luận ngữ, Mạnh tử.
Mấy minh pháp này nọ thì các cô nương sẽ rất ít xem qua.
Ngay cả các công tử quý tộc trong kinh thành, đọc thuộc làu làu binh pháp hay nói chuyện cũng chưa chắc đã nhớ, phần lớn đều say mê một số bài thơ đẹp có từ ngữ trau chuốt.
Minh Trăn cũng không có ý nhớ, trí nhớ nàng không tốt, chỉ là lúc nhàm chán nằm trên đầu gối của Kỳ Sùng ngủ mê, lúc tỉnh dậy có thể nhìn thấy nội dung trong sách, khi hắn muốn dỗ nàng ngủ cũng sẽ đọc cho nàng nghe một đoạn trong sách để nàng dễ ngủ.
Giọng nam nhân trầm thấp, cho dù có giải thích mấy câu cũng vô cùng nhàm chán, chỉ có giọng nói vẫn êm tai như cũ.
Giọng nói truyền vào tai, cũng truyền vào trong lòng.
Ngu Hoài Phong cười nói: “Trí nhớ A Trăn thật tốt, thế có nhớ được những chuyện trước đây không?”
Minh Trăn lắc lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Ngu Hoài Phong nói: “Nếm thử món này nữa, bình thường ăn không ngon miệng sao? Sao lại gầy như thế?”
Minh Trăn nói: “Bình thường ăn uống không được tốt lắm.”
Ngu Hoài Phong thầm nghĩ sẽ mang Minh Trăn về nhà nuôi dưỡng, dưỡng đến mức nhìn như châu tròn ngọc sáng. Ngón tay nhỏ bé thon dài của Minh Trăn nắm lấy đôi đũa, trắng đến trong suốt, vốn dĩ hắn muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của muội muội, làm bạn với muội muội rồi nhìn nàng lớn lên, nhìn nàng bi bô tập nói đến lúc lớn lên thành đại cô nương duyên dáng, thướt tha.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy khổ sở.
Minh Trăn thấy Ngu Hoài Phong vẫn đang đứng, nhịn không được thúc giục hắn: “Ca ca cũng ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Được.”
Lúc Ngu Hoài Phong ăn cơm vẫn đeo mặt nạ như cũ, Minh Trăn tò mò nhìn mặt nạ của hắn: “Vì sao ăn cơm lại không tháo mặt nạ ra? Mỗi ngày đều đeo không phiền sao?”
“Sớm đã quen rồi.” Ngu Hoài Phong tự giễu: “Vẻ đẹp của ca ca là mầm mống gây họa, bất luận đi đến đâu thì người không gây chuyện nhưng khuôn mặt này sẽ gây chuyện.”
Thật ra cũng chẳng khuếch đại như thế, các cô nương bị Ngu Hoài Phong từ chối có thể kéo dài từ cửa Nam đến cửa Bắc kinh thành. Mấy nữ tử đó cũng không nhất định phải gả cho hắn, cảm thấy con người hắn dịu dàng, cảm thấy có một mối tình duyên ngắn ngủi cũng được.
Thực tế là, bởi vì lý do từ cha mẹ đã tạo nên bóng ma tâm lý cực lớn, Ngu Hoài Phong đối với việc này rất cẩn thận, cũng chưa từng thân mật với người nào.
Minh Trăn tò mò: “Ta muốn nhìn mặt ca ca một chút.”
Ngu Hoài Phong cười khẽ: “Cũng giống với dáng vẻ của A Trăn đấy, A Trăn nhìn gương là nghĩ ra được thôi.”
Minh Trăn không quá tin tưởng: “Ngài gạt ta rồi.”
Ngu Hoài Phong nói: “Sẽ không, ca ca mãi mãi sẽ không lừa gạt A Trăn, A Trăn là người ca ca thích nhất.”
Minh Trăn giơ tay: “Không tin, A Trăn muốn nhìn cơ.”
Nàng giơ tay là muốn cố ý cho Ngu Hoài Phong thời gian né tránh, cuối cùng Ngu Hoài Phong lại chẳng né tránh, đôi mắt phía sau mặt nạ hình như đang nhìn nàng.
Trong khoảnh khắc đầu ngón tay Minh Trăn gần đến gần mặt nạ, tự nhiên cửa mở, Ngu Hoài Phong và nàng đều quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Minh Trăn rụt tay về, không hiểu sao Tần vương điện hạ lại xuất hiện ở đây.
Ngu Hoài Phong nói: “Kỳ Sùng, ngươi đến đây làm gì?”
Kỳ Sùng thản nhiên nói: “Đi nhầm.”
Trong lòng Ngu Hoài Phong bất mãn: “Nếu đi nhầm, thế thì trở về đúng nơi cần đến đi.”
Minh Trăn dùng khăn tay lau nhẹ môi.
Mắt Kỳ Sùng tối lại, lúc sáng còn ngoan ngoãn trước mặt hắn ăn cơm nhưng mà mới mấy canh giờ lại có thể chạy đến ngồi trước mặt người nam nhân khác rồi.
- -----oOo------