Kỳ Sùng cũng không hiểu được, vì sao chỉ cần hắn nhìn thấy A Trăn gầy yếu thế này, giống như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể rời xa hắn.
Nhưng hắn cũng hiểu, có một số chuyện một số người, nhất định không thuộc về bản thân mình.
Chuyện quá mức tốt đẹp chính là một giấc mơ, giấc mơ đẹp không thuộc về hắn, thứ thuộc về hắn chỉ có đao kiếm và máu, là xương cốt dày đặc. Đã từng có mười năm, đã là chuyện may mắn rồi.
Nhưng vì lòng tham mà hắn lại muốn nhiều hơn thế.
Cánh tay nam nhân ôm chặt lấy bả vai Minh Trăn, y phục hoàn toàn bị nước làm ướt dán sát vào người, đường cong cánh tay hắn hiện ra vô cùng rõ ràng, so với Minh Trăn không hề nghi ngờ gì, hắn mạnh mẽ lại vô cùng hoàn mỹ.
Chỉ tiếc là, mạnh mẽ của hắn không thể chia cho nàng một nửa, chỉ có thể dùng quyền thế đó để nâng niu mạng của nàng mà thôi.
Vốn dĩ nghĩ Ngu Hoài Phong có thể sẽ có cách cứu được nàng, dù sao năm đó Khương Lan là người hạ độc, mà Khương Lan lại là mẫu thân Ngu Hoài Phong, có lẽ hắn ta sẽ biết cách cứu Minh Trăn.
Lại là khiến hắn phải thất vọng rồi.
Minh Trăn cũng không đẩy Kỳ Sùng ra, bởi vì nàng nhanh mệt lắm, thân thể rất nóng, muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi một chút.
Suối nước nóng lẳng lặng truyền sinh khí vào cho Minh Trăn, đây là nước chảy, là suối tốt nhất hoàng cung, Kỳ Sùng mới cho người đi tu sửa lại, ngay cả hoàng đế và hoàng hậu cũng không được dùng.
Năm nay tuyết rơi rất nhiều, có nhiều nơi đều náo loạn vì tuyết rơi dày, bên ngoài tuyết phủ ngập trời, không có một chỗ nào không trắng xóa.
Bên cạnh suối nước nóng là hoa lay ơn to rộng xanh biếc như ngọc lục bảo, ở giữa là nh.ụy hoa có màu đỏ tươi.
Người đang dựa vào ng.ực, hai má lại dán vào bả vai hắn, hơi thở thì vô cùng yếu ớt. Tay Kỳ Sùng đặt trên eo Minh Trăn, như vậy có thể thấy vòng eo mềm mại.
Nàng mặc một sa y rất mỏng, sau khi bị nước làm ướt thì dán chặt vào thân thể, mơ hồ có thể thấy được làn da trắng như tuyết, giống như dương chi bạch ngọc vô cùng tinh tế, không, không có người thợ nào có thể tạo ra một miếng ngọc hoàn mỹ như thế được.
Kỳ Sùng thấy nàng lại ngủ, ngón tay nâng cằm của nàng lên, bắt buộc nàng ngẩng đầu lên: “Đừng ngủ, nhìn Cô này.”
Vì thế Minh Trăn lại mở to mắt ra nhưng ánh mắt rời rạc: “Điện hạ, ta buồn ngủ quá.”
Kỳ Sùng ôm người từ nước ra, quấn lại trong một tấm thảm trắng, cả người Minh Trăn bị bao lại kín vô cùng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Kỳ Sùng nói: “Thân thể khoẻ hửm?”
Minh Trăn “Ừm” một tiếng: “Điện hạ, ôm A Trăn một cái.”
Kỳ Sùng bế lấy nàng, tiểu cô nương hôn hắn một cái: “Rất tốt.”
Kỳ Sùng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Bướng bỉnh.”
Minh Trăn ôm hắn cười, đột nhiên một ám vệ chạy đến rồi thì thầm bên tai Kỳ Sùng mấy vài câu. Kỳ Sùng đưa người giao lại cho Lý Phúc: “Hầu hạ nàng cho tốt, Cô sẽ trở lại sau.”
Đám người rời đi rồi, Lý Phúc mới lau tóc cho Minh Trăn: “Bây giờ điện hạ thành thái tử rồi, hoàng đế lại đang bệnh, đương nhiên chuyện cần xử lí sẽ nhiều hơn trước kia một chút.”
Minh Trăn gật gật đầu, lại ho khan vài tiếng, từ lúc bắt đầu mùa đông đến nay nàng vẫn liên tục ho khan, thở cũng khó, cảm thấy trong miệng vừa tanh vừa ngọt, Minh Trăn dùng khăn tay xoa xoa.
Chưa đến mười phút, tóc Minh Trăn vẫn chưa lau khô, bên ngoài lại có người đến.
Lý Phúc không kiên nhẫn: “Đã trễ thế này rồi, có có ai dám quấy rầy điện hạ, là ai nữa?”
Tiểu thái giám ghé vào lỗ tai y nói mấy câu.
Lý Phúc mang tấm vải bông cho Thiên Cầm: “Chăm sóc tốt cho tiểu cô nương, cô nương, nô tài ra ngoài một chút.”
Minh Trăn gật đầu.
Thiên Cầm lau khô tóc cho Minh Trăn, trong phòng rất ấm, tóc cũng khô rất nhanh, nàng ấy lại mang dầu hoa hồng bôi lên tóc cho Minh Trăn, xoa hỗn hợp nhiều loại tinh dầu hoa hồng, hoa quế, tường vi, mẫu đơn, đàn hương lên tóc, mùi hương cũng không quá nồng, nhàn nhạt, thấm từng chút vào tóc, bởi vì hấp hoa để lấy nước nên không có dầu mỡ, ngược lại còn giúp sợi tóc thêm đen và mềm, trước khi gội thì dùng một lần, sau khi gội thì dùng thêm một lần nên dầu hoa hồng dùng rất nhanh hết
Tân Dạ nói: “Năm nay bị người khác mang đi sao? Gần dùng hết rồi.”
Thiên Cầm lắc đầu: “Năm trước có sâu bệnh, hoa đều bị sâu cắn hết cả, tiến cống cũng không mấy sản, tất cả đều đưa đến cho cô nương đấy, hoàng cung cũng không có đâu.”
Bởi vì được chăm sóc tốt thế nên tóc Minh Trăn mới dài như thế, chưa từng bị rối. Đồ giá trị ở phủ Tần vương không thiếu, nếu nói trân quý nhất cũng là đốt bạc nhất, chắc đó là Minh Trăn. Cũng không phải mùa đông tốn mấy chục thang thuốc, uống mấy chén thuốc là có thể nuôi sống được.
Tóc Minh Trăn đã khô, dịu dàng buông xuống vai, từng sợi tóc đều bóng loáng, nàng nhìn bốn phía: “Lấy gương lại cho ta xem thử.”
Thiên Cầm mang một tấm ngọc lưu ly đến cho Minh Trăn xem, Minh Trăn lại ho khan vài tiếng, nàng ho rất mạnh, Thiên Cầm vội vàng vỗ lưng giúp nàng nhuận khí.
Bên ngoài Lý Phúc vẫn đang nói chuyện với người kia.
Bây giờ thái độ của y không khiêm tốn giống như trước kia nữa, trước đây trưởng công chúa Cảnh Lan ỷ mình có hoàng đế chống lưng nên tùy hứng làm bậy, bây giờ thiên hạ đã đổi chủ, dù Kỳ Sùng chưa thành hoàng đế nhưng đã có quyền lực của hoàng đế, sống lưng của Lý Phúc cũng có thể đứng thẳng lên.
Y lạnh lùng nói: “Trưởng công chúa trở về đi thôi, thái tử điện hạ còn đang bàn chuyện với Tĩnh vương điện hạ, bây giờ không có ở đây.”
Trưởng công chúa Cảnh Lan bỗng hừ lạnh: “Bất quá chỉ là một nô tài chó ch3t thôi, tránh ra cho bản cung! Đêm nay bản cung phải thấy Kỳ Sùng.”
Đột nhiên Lý Phúc nở nụ cười: “Nay đã khác xưa rồi, trưởng công chúa đừng nên cao ngao như xưa nữa, tuy thái tử điện hạ không ở bên trong nhưng nữ nhân thái tử sủng ái đang bên trong, nếu kinh động đến tiểu quý nhân này thì chỉ sợ Tô gia không chỉ bị lưu đày đơn giản như thế đâu.”
Trưởng công chúa Cảnh Lan vẫn luôn được hoàng đế thiên vị cho nên bà ta cũng luôn vây xung quanh hoàng đế, nghe theo hoàng đế. Mấy năm trước hoàng đế vẫn còn yêu thương Kỳ Diên, mà phò mã của Cảnh Lan, vốn dĩ đang kết giao rất tốt với nhà Vũ Văn nhưng vừa nhìn thấy thái độ của hoàng đế, từ đó về sau liền dựa vào Sở gia, bởi vì có hoàng đế và Sở gia làm chỗ dựa vững chắc, nên Cảnh Lan và phò mã không gặp chuyện gì cả.
Năm trước, Cảnh Lan đoạt một thiếu niên xinh đẹp vào phủ, tính ra thì bà ta cũng đáng tuổi mẫu thân của thiếu niên đấy, thiếu niên không chịu nỗi nhục nhã nên đã nhảy giếng tự vẫn, Cảnh Lan nghĩ đối phương ghét bỏ bà ta lớn tuổi hơn, nên giận dữ giết cả nhà thiếu niên.
Sau khi Kỳ Sùng trở thành thái tử, mỗi người cùng phe với Sở thị đều thấy bất an, phò mã cũng đã chịu không ít uất ức. Ngày hôm đó phò mã uống rượu, rượu vào lời ra, đã đắc tội với Kỳ Sùng nên lập tức bị gi3t ch3t. Phò mã bị giết, Cảnh Lan cũng không đau lòng nhưng bà ta đau lòng cho ích lợi chung của phò mã và bà ta.
Hơn nữa, Cảnh Lan và phò mã còn có mấy đứa con nhỏ, tuy mấy đứa nhỏ không có đứa nào ra hồn nhưng là con bà ta đứt ruột đẻ ra, bà ta cũng đau lòng nên không muốn bởi vì khuyết điểm của bản thân mình và phò mà liên lụy mấy đứa nhỏ phải đi lưu đày.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, trước kia Cảnh Lan chỉ nghe nói uy tín và danh dự của Kỳ Sùng ở trước mặt các đại thần và hoạn quan trong triều đều rất thấp kém, trước mặt chỉ có thể cúi đầu.
Bà ta cắn răng nói: “Ta và hoàng huynh còn chưa có ch3t đâu, Kỳ Sùng đã dám đối đãi với ta như thế sao, hắn không sợ hoàng huynh tỉnh lại sẽ phế đi ngôi thái tử của hắn sao?”
Lý Phúc cười.
Trưởng công chúa Cảnh Lan chỉ toàn tâm toàn ý mà vui chơi, không biết nhiều chuyện triều chính lắm, có lẽ bà ta vẫn còn nghĩ hoàng đế của bây giờ vẫn là hoàng đế nói một không ai dám cãi lại như trước kia.
Lý Phúc đưa tay tiễn người: “Công chúa trở về đi, ngày ngày thắp hương bái Phật, cầu cho bệ hạ mau mau tỉnh lại. Thái tử điện hạ hiếu thuận, cũng hy vọng bệ hạ sớm khỏi một chút.”
Trưởng công chúa Cảnh Lan đẩy Lý Phúc ngã trên đất. Lý Phúc bất ngờ không kịp đề phòng, y cũng không biết sức trưởng công chúa lại lớn đến thế, sau khi ót chạm đất, đá cẩm thạch trên mặt đất vang một tiếng “rầm” lớn, tiểu thái giám chạy đến dìu y, trưởng công chúa Cảnh Lan thừa cơ hội xông vào.
“Thái tử? Thái tử! Ngươi ra đây một chút” Trưởng công chúa Cảnh Lan nói: “Là cô cô nha, trước đây cô còn ôm ngươi đấy.”
Đi qua mấy bình phong nhưng vẫn chưa thấy Kỳ Sùng bên trong, chỉ thấy một sườn mặt của một cô nương vô cùng tuyệt mỹ nằm trên cái giường nhỏ, tay nhỏ vô cùng xinh đẹp cầm tấm ngọc lưu ly trêu đùa, bên cạnh còn có hai tỳ nữ tự tay bóp chân cho nàng.
Bên ngoài tuyết rơi ngập trời, bên trong lại vô cùng ấm áp, thậm chí còn có mấy chậu phong lan đang nở hoa, cây quạt tròn nhỏ, một bình hoa mẫu đơn ở giữa.
Nữ nhân trông như đang bệnh, tóc đen bao phủ khắp người, trên gương mặt trắng như tuyết không son phấn, vẻ mặt thì vô cùng xinh đẹp, mỹ lệ, câu hồn đoạt phách, nàng mệt mỏi nâng mắt: “Ngươi là ai? Điện hạ có việc ra ngoài rồi.”
Trưởng công chúa Cảnh Lan nhắm mắt lại.
Bà ta đã đắc tội Lý Phúc rồi, Kỳ Sùng lại không có tình cảm gì với bà ta, có lẽ sau này muốn gặp hắn cũng là bất khả thi.
Bà ta giận dữ nói: “Kỳ Sùng là đao phủ, chém đầu phu quân ta, còn muốn lưu đày con của ta, không đến một tháng nữa, cả kinh thành đều sẽ ngập trong biển máu, nơi nơi đều là người ch3t.”
Thoáng một cái miếng ngọc lưu ly trên tay Minh Trăn rớt trên mặt đất.
Đa số đồ vật không được kiên cố, ngọc lưu ly giòn dễ vỡ, tấm ngọc lưu ly lăn vài vòng trên đất vỡ vụn ra.
Tâm tình trưởng công chúa Cảnh Lan xúc động và phẫn nộ, chỉ vào Minh Trăn mà nguyền rủa nói: “Trâm cài đầu ngươi đang đeo bây giờ đều dính máu người, mọi người đều nói Kỳ Sùng là tên giết người máu lạnh vô tình, tội nghiệt đều sẽ tính trên đầu của ngươi.”
Lý Phúc dẫn người tiến vào, nghe mấy câu này thì vô cùng sợ hãi, che miệng trưởng công chúa Cảnh Lan lôi ra ngoài.
Sau khi Kỳ Sùng trở về, Lý Phúc nói nhỏ vào tai Kỳ Sùng một chút. Quả nhiên, mắt Kỳ Sùng tràn đầy lệ khí: “Bà ta chắc là chán sống rồi, nếu không muốn lưu đày thì không lưu đày nữa. Cắt lưỡi trưởng công chúa đi, để bà ta câm miệng.”
Lý Phúc hiểu rõ, không lưu đày thì kết cục còn bi thảm hơn nữa, cũng không phải hoàng thân quốc thích gì, Kỳ Sùng sẽ không nhân từ dù chỉ nửa phần.
Kỳ Sùng không phải người nhân từ, bây giờ triều Lăng đã nát rồi, cũng chả cần nhân từ gì, bây giờ mạnh mẽ tàn sát tất cả, gi3t ch3t tất cả sâu mọt, để cho tất cả mọi thứ đều thay da đổi thịt.
Lý Phúc nói: “Cô nương không cẩn thận làm rơi vỡ mảnh ngọc lưu ly rồi.”
“Có bị thương không? Bây giờ đang ở đâu?”
“Không bị thương. Đã ngủ rồi, nhất định phải ngủ trên giường ngài, mấy phòng khác cũng không đồng ý.”
Lý Phúc nói: “Hình như cô nương rất thích ngọc lưu ly gì đấy, hôm nào nô tài sẽ tìm một ít đến.”
Kỳ Sùng trở về phòng, xốc chăn lên, quả nhiên nhìn thấy đầu nhỏ nhắn của Minh Trăn.
Hắn kéo người qua, hôn trán Minh Trăn một cái, Minh Trăn tựa vào vai Kỳ Sùng, nàng xoa xoa nước mắt: “Có phải điện hạ giết rất nhiều người không?”
“Không có.” Kỳ Sùng ấn vào eo nàng, “A Trăn tin tưởng Cô hay là tin tưởng người ngoài? Lời nói của người xa lạ A Trăn cũng tin tưởng sao? Càng ngày càng ngốc.”
Minh Trăn ngồi trong lòng Kỳ Sùng, ngượng ngùng lau lau nước mắt rồi chôn mặt trong gáy điện hạ.
- -----oOo------