Tiếng chuông trong trẻo quanh quẩn trong biệt thự, tòa kiến trúc vốn lộng lẫy và lạnh lẽo bỗng chốc như có linh hồn.
Chỉ là di chứng để lại cho Tần Phạn là lúc nào cũng cảm thấy tiếng chuông vang bên tai.
Đi đến đâu cũng nghe thấy.
Tần Phạn nghĩ nếu đã định có bầu, lại còn tối qua không kiềm chế làm rất nhiều lần, biết đâu bảo bảo thật sự sẽ đến như linh cảm của cô và Tạ
Nghiên Lễ. Vì vậy, công việc phải sắp xếp trước, tránh trở tay không kịp. Ngày hôm sau, tại văn phòng làm việc.
Văn phòng mới tọa lạc tại trung tâm tài chính Bắc Thành, đối diện bên kia đường là tòa nhà Tạ thị, hôm nay mới chính thức chuyển đến.
Sau khi hủy hợp đồng với Minh Diệu Media, Tưởng Dung đã tạm thuê một địa điểm làm việc, chính là để chờ bên này trang hoàng xong.
Trong văn phòng riêng của Tần Phạn, cô lười biếng dựa vào chiếc sofa da tự mình chọn, lúc khẽ nhắm mắt, tiếng chuông bên tai lại vang lên.
Khiến cô bất giác nhìn xuống mắt cá chân.
Hôm nay cô đi đôi cao gót mũi nhọn màu champagne, mắt cá chân chỉ có dải lụa cùng màu thắt nơ bướm, chiếc lắc chân có chuông đã sớm
được tháo ra.
Tưởng Dung đang đối chiếu lịch trình thời gian này với Tần Phạn, thấy cô cứ nhìn mắt cá chân mãi, không nhịn được cũng nhìn theo: “Em đang
nhìn gì thế?”
Mắt cá chân tinh xảo thon thả, chẳng có gì khác trước kia.
Tần Phạn thu ánh mắt lại, “Không có gì, chị vừa nói bộ phim truyền hình của đạo diễn Từ thế nào?”
Tưởng Dung đáp một tiếng, không xoáy sâu vào chủ đề này, công việc quan trọng hơn: “Trước đây không phải em nói thích bộ phim về luật sư
của đạo diễn Từ sao, đạo diễn Từ nghe nói em định từ chối, cố ý điều chỉnh thời gian khai máy sớm hơn, để đợi em vào đoàn.”
“Em nghĩ sao?” “Muốn từ chối à?”
Bộ phim này dự kiến quay khoảng hai, ba tháng, nếu đạo diễn Từ chịu vì Tần Phạn mà điều chỉnh, có lẽ có thể rút ngắn còn một tháng rưỡi.
Thấy Tần Phạn đăm chiêu, Tưởng Dung nói, “Chị đề nghị em quay xong
bộ này rồi hãy nghỉ ngơi, tránh cho khoảng thời gian em mang thai, sinh con, nghỉ ngơi không có độ phủ sóng, rất dễ bị lãng quên.”
“Hiện giờ trong tay em ngoài bộ phim của đạo diễn Bùi chưa chiếu ra, không còn tác phẩm nào khác, chờ lúc tái xuất, e rằng khán giả có mới
nới cũ đã quên em rồi.”
Đối mặt với gương mặt kia của Tần Phạn, Tưởng Dung nói cô bị khán giả quên đi có chút chột dạ.
Nhưng để tránh tiểu thư lười biếng này cái gì cũng mặc kệ, Tưởng Dung cố ý nói nghiêm trọng hơn.
Cuối cùng Tần Phạn gật đầu: “Được.”
“Nhưng quay xong bộ này, đừng nhận thêm công việc nào khác cho em.”
Tưởng Dung nhìn lịch trình, về cơ bản phía sau đều đã gạch chéo.
Chỉ duy nhất bộ phim đô thị của đạo diễn Từ là có khả năng chạy được.
Tưởng Dung khựng lại một chút, “Đạo diễn Tống nói đã gửi《 Lúc Đó Niên Thiếu 》đi dự Liên hoan phim Quốc tế Venice, em có 80% khả năng sẽ vào vòng đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.”
Giải thưởng này có giá trị rất lớn.
Tần Phạn đối với việc nhận giải, tâm thái rất ổn định: “Đến lúc đó rồi nói, nếu được đề cử thì chắc có thể đi tham dự.”
Dù sao liên hoan phim cũng diễn ra sau hai tháng nữa.
Vừa nói, vừa xem giờ. Kém năm phút nữa là 5 giờ rưỡi chiều. Tần Phạn đứng dậy: “Không có việc gì thì em đi trước.”
Tưởng Dung: “Ai nói không có việc gì, chỗ chị còn mấy show giải trí, em có muốn xem xét nhân lúc nghỉ ngơi nhận mấy cái giết thời gian, tiện thể tăng độ phủ sóng không.”
Tần Phạn đứng dậy: “Em có việc, muốn đi đón chồng tan làm.”
Tưởng Dung cạn lời vài giây, nhìn bóng lưng cô nói: “Cách có một con phố, có gì mà phải đón…”
Tiểu Thỏ phản bác: “Chị Tưởng, đây là tình thú vợ chồng!”
Niềm vui hít đường ở cự ly gần, sao có thể bị chị Tưởng, một thẳng nữ sắt thép phá hỏng chứ.
Tiểu Thỏ nói với Tần Phạn, “Chị, nhất định phải đi đón, Tạ tổng chắc chắn cảm động lắm.”
Tần Phạn: Cảm động?
Loại cảm xúc này cô thật sự chưa từng thấy trên mặt Tạ Nghiên Lễ.
Tưởng Dung tức giận: “Đại Boss toàn đi muộn về sớm, văn phòng chúng ta sớm muộn gì cũng toi.”
Tần Phạn dừng lại ở cửa.
Mở điện thoại: “Mười, chín…” “Ba, hai, một, đến giờ tan làm rồi.”
Ừm, không về sớm.
Tần Phạn hài lòng tắt màn hình điện thoại, ngay sau đó đạp giày cao gót, ung dung tan làm đi đón chồng.
Ánh mắt Tưởng Dung dừng lại trên chiếc đồng hồ treo tường.
Kim đồng hồ vừa vặn chỉ 5 giờ 30 phút. Đúng là giờ tan làm của công ty họ.
Nhưng điều Tần Phạn không ngờ tới là ——
Đến tập đoàn Tạ thị, lại bị lễ tân thông báo Tạ tổng đã tan làm sớm. Tan làm sớm?
Tạ Nghiên Lễ lại dám về sớm!
Người máy công sở không cảm xúc sau khi đi muộn, lại bắt đầu về sớm.
Không được rồi.
“Đến biệt thự Thiên Lộ Loan.” Tần Phạn lên xe liền nói với tài xế, “Sau này đều qua bên đó đón tôi.”
Tiểu Thỏ ngạc nhiên: “Chị, chị chuyển nhà ạ?”
Khoan đã, biệt thự Thiên Lộ Loan, sao cô nghe quen tai thế nhỉ.
Tần Phạn “Ừ” một tiếng, ra vẻ như không có chuyện gì nói: “Hôm qua sinh nhật anh ấy, tặng quà sinh nhật cho chị.”
Tiểu Thỏ: “Aaaaaa!”
“Sinh nhật Tạ tổng, lại tặng quà cho chị!!!”
Nếu không phải đang ở trong xe, Tiểu Thỏ thật sự rất muốn dậm nát chân!
Hít đường ở cự ly gần đúng là thiên đường của fan CP.
Lông mi Tần Phạn khẽ nhướng lên, liếc cô bé một cái: “Có gì mà kích động.”
Nếu mà nhìn thấy Thiên Lộ Loan, chắc cô bé thiếu oxy mất.
Tiểu Thỏ ép mình bình tĩnh lại, không cần tỏ ra chưa từng thấy sự đời như vậy ——
“Hu hu hu, nhưng mà Tạ tổng ngọt quá đi, em không nhịn được.”
“Ngọt?”
Tần Phạn luôn cảm thấy hình tượng của Tạ Nghiên Lễ trong lòng Tiểu Thỏ, hình như có chút không đúng lắm.
Xe bảo mẫu dừng lại ở biệt thự Thiên Lộ Loan.
Tiểu Thỏ chấn kinh rồi: “…” Mẹ ơi!
Đời này cô ấy không chỉ chưa thấy, mà đời trước, đời trước nữa, chắc cũng chưa từng thấy qua sự đời kiểu này!!!
Cuối cùng cô bé cũng nhớ ra vì sao Thiên Lộ Loan lại quen tai đến thế!
Đây chẳng phải là tòa kiến trúc được mệnh danh là Cung điện Buckingham của Bắc Thành trong truyền thuyết sao!!!
Ngẩng đầu nhìn tòa nhà hoa lệ cao quý, Tiểu Thỏ không nhịn được nuốt nước miếng, há miệng, lại không phát ra được một âm tiết nào.
Tần Phạn liếc nhìn cô bé: “Em bị câm à?”
Chỉ há miệng, nói không ra tiếng?
Tiểu Thỏ lấy điện thoại ra, giọng nói run rẩy: “Chị, em có thể chụp một tấm ảnh không?”
“Hôm nay còn có người nói sinh nhật Tạ tổng, chị không có bất kỳ thái độ gì, ý là muốn ly hôn.”
Trong mắt cư dân mạng Weibo, vợ chồng không tương tác trên mạng đồng nghĩa ly hôn, bạn bè không tương tác trên mạng tương đương
đường ai nấy đi, tình nhân không tương tác trên mạng tương đương chia tay.
Tiểu Thỏ: “Em đảm bảo tuyệt đối sẽ P đến mức không ai nhận ra đây là Thiên Lộ Loan!”
Tần Phạn tùy ý nói: “Không sao, dù có biết cũng không vào được.”
An ninh ở Thiên Lộ Loan tầng tầng lớp lớp, quản lý còn nghiêm ngặt hơn biệt thự ngoại ô, đừng nói fan và truyền thông không vào được,
thậm chí chỉ đến gần cũng sẽ bị liệt vào danh sách đối tượng khả nghi, hành tung đều nằm trong tầm mắt.
Vốn Tần Phạn định mời Tiểu Thỏ vào trong.
Tiểu Thỏ che trái tim nhỏ bé của mình, vội vàng leo lên xe bảo mẫu: “Tạ tổng tan làm sớm chắc chắn là muốn cho chị bất ngờ,lần sau em sẽ tham
quan sau!”
Hơn nữa cô bé cần bình tĩnh lại.
Tần Phạn vào cửa, cũng có chút mong đợi bất ngờ của Tạ Nghiên Lễ. Nhưng mà…
Chắc là không có đâu nhỉ?
Quản gia ở biệt thự ngoại ô đã dẫn theo người giúp việc toàn bộ chuyển đến đây, bao gồm cả những vật dụng hàng ngày Tần Phạn quen dùng và
các bộ sưu tập trong phòng thay đồ, tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Còn biệt thự ngoại ô, sắp xếp vài người bảo trì hàng ngày là được.
Quản gia vừa thấy Tần Phạn, liền nói: “Chào mừng bà chủ về nhà.”
“Ông chủ đang đợi cô ở tầng bốn, chuẩn bị bất ngờ cho cô.” Thật sự có bất ngờ?
Đôi mắt hoa đào của Tần Phạn hơi nhướng lên, lần này không đi cầu thang bộ, mà đi thang máy trong nhà thẳng lên tầng bốn.
Gót giày cao gót đạp trên sàn nhà, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Hành lang dài tầng bốn, chỉ có hai cánh cửa mở.
Tối qua Tần Phạn không để ý kỹ, hôm nay mới cảm thấy tầng này là lạ, ngoài phòng vẽ tranh của Tạ Nghiên Lễ ra, cánh cửa còn lại là gì.
Bước chân cô dừng lại hai giây, rồi đi về phía cánh cửa cuối cùng chưa từng mở.
Khi đầu ngón tay chạm vào tay nắm cửa lạnh lẽo, trái tim Tần Phạn đập thình thịch.
Hai người tí hon đánh nhau trong đầu cô ——
Một người nói: Mở nhanh lên, bên trong chắc chắn là bất ngờ!
Người kia nói: Tuyệt đối đừng mở, nguy hiểm nguy hiểm, cảnh báo cấp mười.
Là bất ngờ, hay là nguy hiểm?
Trái tim đập dữ dội nói cho cô biết, đây là một bất ngờ nguy hiểm. Đầu ngón tay cô vừa định buông tay nắm cửa ra.
Cánh cửa đang đóng chặt bỗng dưng mở ra, một bàn tay thon dài trắng nõn từ bên trong vươn ra, thuận thế nắm lấy cổ tay cô.
Thân hình mảnh khảnh của Tần Phạn bị ép vào theo cánh cửa hé mở.
“Tạ…”
Lời còn chưa dứt, đầu Tần Phạn đập vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, không nhịn được khẽ kêu lên, “Đau.”
Lòng bàn tay Tạ Nghiên Lễ đặt lên trán cô, xoa xoa: “Đứng ngẩn người ở cửa làm gì?”
Tần Phạn lúc này mới phát hiện, trên tường cạnh cửa có một màn hình, có thể nhìn rõ cảnh tượng ngoài cửa, nói cách khác, cô đứng ngây người
ở cửa, toàn bộ quá trình đều bị Tạ Nghiên Lễ thu vào mắt.
Tần Phạn giả vờ không nghe thấy câu hỏi này, “Quản gia nói anh chuẩn bị bất ngờ cho em.”
Không đợi Tạ Nghiên Lễ trả lời, câu nói tiếp theo của Tần Phạn đột ngột dừng lại, nhìn thẳng vào phía sau anh, “Đây, đây là cái gì?”
Căn phòng có tông màu chủ đạo là xanh lam nhạt, mộng mơ tốt đẹp, các yếu tố trang trí ngoài bầu trời ra, còn có mây.
Ngay cả sofa cũng là hình đám mây trắng sữa mềm mại. Nhưng mà!
Thứ bắt mắt nhất không phải chiếc sofa nhỏ mềm mại đáng yêu, mà là
chiếc giường lông vũ hoàn toàn làm từ lông vũ đặt trước sofa, cạnh giường đặt một giá vẽ cực lớn.
Khiến Tần Phạn không khỏi nhớ đến chiếc giường cánh hoa hồng lần trước và… bức tranh sơn dầu khỏa thân đáng xấu hổ kia.
Chút bất ngờ lãng mạn trong lòng cô biến mất không tăm tích, cô xoay người định chạy ra ngoài.
Quả nhiên nguy hiểm nguy hiểm!
Khi phát hiện cửa không mở được, trong đầu Tần Phạn chỉ còn: Quả nhiên là thế.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn Tạ Nghiên Lễ: “Mở cửa!”
Tạ Nghiên Lễ chậm rãi cầm lấy chiếc váy lụa mỏng dài màu trắng sữa đã chuẩn bị sẵn trên sofa, tà váy cực dài, kéo chấm đất.
Màu sắc này gần như y hệt màu sofa, khiến Tần Phạn mãi đến khi Tạ Nghiên Lễ cầm lên mới phát hiện, lại còn đặt một chiếc váy ở đó.
Anh quả nhiên đã chuẩn bị từ sớm.
Tạ Nghiên Lễ từng bước một, từ tốn đi về phía người phụ nữ đang tức giận đứng ở cửa.
Tần Phạn khoanh tay, dùng hành động biểu thị mình tuyệt đối sẽ không làm người mẫu khỏa thân đáng xấu hổ kiểu này nữa.
Tạ Nghiên Lễ cúi mắt nhìn cô: “Hôm qua sinh nhật anh, không có quà.”
“Đừng giả vờ đáng thương, quà sinh nhật là do chính anh bỏ lỡ.” Tần Phạn mặt không biểu cảm, nhất quyết không nhìn Tạ Nghiên Lễ.
Nội tâm: Tuyệt đối không thể khuất phục trước nam sắc.
Tạ Nghiên Lễ khẽ thở dài: “Vậy, tối qua tại sao anh lại bỏ lỡ.”
Tần Phạn dừng lại: Đương nhiên là vì tặng cô món quà là biệt thự Thiên Lộ Loan này.
Ánh mắt đang nhìn đi chỗ khác bất giác liếc về phía Tạ Nghiên Lễ.
Vừa chạm phải đôi mắt sáng như sao lạnh của anh, Tần Phạn như bị bỏng, lập tức dời đi nói: “Anh đừng có dụ dỗ em!”
Đồ hồ ly tinh!
Hôm nay trời khá nóng, Tần Phạn chỉ mặc một chiếc váy liền thân trễ vai màu đen.
Lòng bàn tay Tạ Nghiên Lễ đặt lên bờ vai trần mảnh khảnh của cô, thong thả kéo xuống: “Chỉ là thử váy thôi mà, tiên nữ dễ dàng sợ hãi vậy sao.”
Tần Phạn bảo vệ dây váy: “Phép khích tướng vô dụng.”
“Đừng có động tay động chân!”
“Đừng tưởng em không biết, thử váy xong anh lại bắt em làm mẫu vẽ cái tranh gì đó!”
Nhưng ngón tay dài của Tạ Nghiên Lễ linh hoạt, trước khi cô kịp bảo vệ, đã đẩy lớp vải đến cạnh nửa vòng cung tuyết trắng, trên đó còn hằn dấu vết nhàn nhạt để lại từ tối qua.
“Buông tay!”
Tần Phạn vội vàng giữ chặt, mới không để nửa người trên của mình lộ ra, “Tạ Nghiên Lễ!”
Tạ Nghiên Lễ quả nhiên buông tay.
Ngay lúc Tần Phạn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nghi ngờ —— Không đúng nha, anh dễ dàng bỏ cuộc vậy sao?
Không giống phong cách thường ngày của Tạ Nghiên Lễ.
Lúc này, Tạ Nghiên Lễ nói, “Hôm nay đã hỏi ý kiến bạn bè làm bác sĩ, cả đêm không nhất định có thể mang thai, đặc biệt là số lần trong ngày quá nhiều, càng khó mang thai hơn.”
“Nói bừa.” Tần Phạn không tin, “Em có linh cảm.” Hơn nữa tối qua anh cũng nói anh có linh cảm.
Tạ Nghiên Lễ đặt chiếc váy vào tay Tần Phạn: “Nếu em chắc chắn như vậy, vậy đợi một tháng sau hãy tiếp tục kế hoạch mang thai.”
Tần Phạn: “???”
Đường đường Tạ tổng, lại dùng cái này để uy h**p cô!
Nói rồi, Tạ Nghiên Lễ thật sự chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.
“Anh đợi đã.” Tần Phạn trở tay nắm lấy ngón út của anh.
------oOo------