Cậy Sủng - Thần Niên

Chương 104

Tạ Nghiên Lễ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ánh mắt chạm phải đôi mắt đào hoa long lanh gợn nước kia, một tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng: “Bà Tạ, có ý gì đây?”

 

Tần Phạn hiếm khi chiếm được thế chủ động, cô từ trên cao nhìn xuống, khẽ nâng cằm người đàn ông: “Đã là muốn thưởng, tự nhiên phải nghe lời em.”

 

 

“Được.” Tạ Nghiên Lễ ngoan ngoãn đáp ứng. Dù bị cô gái nhỏ đè phía dưới, người đàn ông cũng không hề có chút bối rối nào, vẫn ung dung bình thản, “Tùy em xử lý.”

 

 

Sao mặt anh có thể dày thêm chút nữa được nhỉ!

 

Tạ Nghiên Lễ không nhanh không chậm bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà, em… biết làm không?”

 

 

Tần Phạn đối diện với đôi mắt sâu thẳm không giấu được ý cười của Tạ Nghiên Lễ, lông mi run rẩy vài cái. Cô luôn cảm thấy con hồ ly tinh này đang xem trò cười của mình. Có phải anh cảm thấy cô không làm được

không? Hừ, sớm muộn gì cũng cho anh biết kết cục của việc xem thường

người khác.

 

Môi đỏ của Tần Phạn phủ lên đôi môi mỏng hoàn mỹ của Tạ Nghiên Lễ, giọng nói có chút mơ hồ: “Em rất biết là đằng khác!”

 

 

Rất biết sao? Tạ Nghiên Lễ đang muốn tự mình cảm nhận xem cái “rất biết” của bà Tạ là như thế nào.

 

Lại không ngờ rằng, sau khi cô hôn lấy lệ vài cái, liền lấy ra chiếc điện thoại màn hình đang sáng từ bên gối cạnh đó. Cứ thế ngồi trên vùng eo

bụng của anh, bắt đầu lướt điện thoại. Hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, ung dung tự tại như thể đang ngồi trên nệm vậy.

 

Đôi môi mỏng của Tạ Nghiên Lễ tựa sắc nước sau khi bị môi đỏ của cô thấm qua, tròng mắt đen láy như nhuốm lửa, ngọn lửa ấy như chực chờ

 

bùng lên bất cứ lúc nào, thiêu đốt làn da trắng nõn mỏng manh của thiếu nữ.

 

 

Tần Phạn đang chăm chú xem “tuyệt chiêu” mang thai mà một nữ diễn viên trong đoàn phim, người đã liên tục sinh ba em bé đáng yêu, chia sẻ cho cô mấy hôm trước. Không sai, Tần Phạn đang xem chính là bản giải thích chi tiết các loại tư thế có lợi cho việc mang thai.

 

 

Trước đó cô đã xem qua một lần, nhưng đến lúc thực hành lại đột nhiên căng thẳng, đầu óc trống rỗng, thế nên mới định “nước đến chân mới nhảy”.

 

 

Ngồi trên người anh mà còn có tâm tư nghịch điện thoại. Tay Tạ Nghiên Lễ đang đặt trên eo nhỏ của cô men theo lưng áo chậm rãi di chuyển lên trên.

 

 

Giây tiếp theo. Bị Tần Phạn đập vào mu bàn tay: “Đừng quậy, đang bận đây.”

 

Tạ Nghiên Lễ: “…” Anh thì rất kiên nhẫn, nhưng bị cô đè lên thì không

kiên nhẫn nổi. Vòng eo săn chắc của người đàn ông khẽ động, giọng nói trầm thấp: “Bận cái gì?”

 

Mặt Tần Phạn đỏ lên, cố chống chế không tỏ ra ngượng ngùng: “Anh gấp cái gì.”

 

 

Ngón tay thon dài của Tạ Nghiên Lễ vốn đang đặt sau lưng cô đã thuận thế rút lấy điện thoại, anh thật sự muốn xem xem, thứ gì có thể khiến bà xã nhà mình vào lúc này mà vẫn có tâm tư mặc kệ anh.

 

 

Đập vào mắt là những hình ảnh rất chân thực. Không phải người thật, nhân vật bên trong đều là nam thanh nữ tú, các vị trí trọng điểm cũng không hề miêu tả, chỉ là các tư thế khác nhau mà thôi.

 

Tần Phạn muốn giật lại: “Trả lại cho em!”

 

 

Tạ Nghiên Lễ đã xem rồi thì xem luôn, thuận tay trả lại cho Tần Phạn, giọng nói lành lạnh nhuốm vài phần khàn khàn: “Học xong chưa?”

 

Tần Phạn còn chưa kịp đáp. Cả người đã trời đất quay cuồng, đổi vị trí với người đàn ông.

 

 

Khi nằm trên chiếc gối mềm mại, Tần Phạn vẫn còn hơi chưa phản ứng kịp: “Anh…”

 

Tạ Nghiên Lễ phủ người xuống, người đàn ông xưa nay thanh lãnh ung

dung, ngữ điệu lại không cho phép xen vào: “Chờ không kịp rồi, lần sau học tiếp.”

 

Tần Phạn: Ô…

 

 

 

 

Hôm sau, Tần Phạn cả người mềm nhũn nằm trong chăn mỏng, nhìn tin nhắn WeChat mà chị Vưu, nữ diễn viên cùng đoàn đã gửi cho cô bộ tư

thế kia, gửi tới từ sớm ——

 

Chị Vưu: “Nghe nói tối qua chồng em đến thăm ban.”

 

“Thế nào, mấy tư thế lần trước chị gửi có tác dụng không?”

 

 

“Học xong chưa?”

 

Đầu ngón tay Tần Phạn cũng mềm nhũn ra. Muốn trả lời chị ấy: Chưa học được, nhưng mà ‘phế’ rồi.

 

A a a. Tối qua Tạ Nghiên Lễ miệng thì nói lần sau học, nhưng lại không cho cô cơ hội lần sau! Tức đến mức Tần Phạn muốn đấm giường.

 

 

Tạ Nghiên Lễ đứng bên mép giường, mặc chiếc áo sơ mi màu đen, đúng chuẩn bông hoa cao lãnh thanh lịch lãnh đạm. Nhưng khi nhìn thấy Tần Phạn, gương mặt anh thoáng chốc nhuốm vẻ dịu dàng: “Tỉnh rồi.”

 

 

Tần Phạn nhấc mí mắt lên, “Hừ!” Ngay sau đó quấn chăn xoay người, đưa lưng về phía Tạ Nghiên Lễ.

 

Bị hành động trẻ con của cô chọc cười, Tạ Nghiên Lễ xắn tay áo sơ mi lên, để lộ đường cong cánh tay rắn chắc, cúi người bế cả người lẫn chăn

lên, đi về phía phòng tắm.

 

Bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, Tần Phạn khó khăn lắm mới ló được cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, nhìn thấy cổ áo Tạ Nghiên Lễ không cài hết cúc.

Cô ngoạm một cái lên xương quai xanh ẩn hiện kia, đến khi lưu lại dấu răng mới hả giận.

 

Giả vờ sờ sờ dấu răng kia, Tần Phạn: “Đều tại anh.”

 

 

Tạ Nghiên Lễ: “Ừm, tại anh.” Tần Phạn hỏi: “Anh sai cái gì?”

Tạ Nghiên Lễ im lặng vài giây, không nghĩ ra mình đã sai cái gì.

 

“Anh, ngay cả mình sai ở đâu cũng không biết, chỉ qua loa cho xong chuyện với em!”

 

“Quả nhiên, chị Vưu nói không sai, ở bên nhau lâu rồi, tình yêu sâu đậm đến mấy cũng sẽ biến thành qua loa.” Tần Phạn gục đầu lên vai anh, chẳng còn chút sức lực nào. Trông y hệt bộ dạng ‘tiên nữ ta đây đã bị tên tra nam nhà ngươi làm tổn thương sâu sắc’.

 

 

Tạ tra nam: “…”

 

Hơi trầm ngâm một chút, anh hỏi, “Không qua loa.”

 

“Tối qua chỉ làm hai lần, là vì sáng nay em phải quay phim, chân sẽ mỏi.”

 

Tần Phạn: “!!!” Ai nói qua loa là số lần tối qua qua loa chứ!

 

Đối diện với đôi mắt kia của Tạ Nghiên Lễ, Tần Phạn véo nhẹ vành tai anh, thở dài một tiếng: “Đàn gảy tai trâu.”

 

Đến phòng tắm, Tần Phạn lập tức trở mặt không quen người, tuột khỏi vòng tay Tạ Nghiên Lễ, ném chăn cho anh: “Em muốn rửa mặt.” Lý lẽ

hùng hồn đẩy anh ra ngoài, “Đừng nhìn em, em ngại.”

 

Không nhìn ra bà Tạ ngại ngùng chỗ nào, nhưng lại nhìn ra cô đang thẹn quá hóa giận. Tạ Nghiên Lễ như có điều suy nghĩ, nếu không phải vì số lần quá ít, chẳng lẽ là vì tối qua không chiều cô ở trên?

 

 

Nghĩ thông suốt rồi, Tạ Nghiên Lễ gõ cửa phòng tắm, chậm rãi nói: “Xa quá lâu nên anh có hơi nồng nhiệt. Tối qua chờ không kịp em học, tối nay em muốn thế nào thì thế đó, được không?”

 

 

Tần Phạn suýt nữa thì phun ngụm nước súc miệng lên gương.Rốt cuộc anh có biết xấu hổ không vậy!

 

Tạ Nghiên Lễ nói lời giữ lời, trong mấy ngày đến thăm ban, thật sự là tùy ý Tần Phạn muốn làm gì thì làm. Đương nhiên, Tần Phạn cũng chỉ là cái thùng rỗng kêu to, căn bản chẳng có sức lực gì, mỗi lần ở trên chưa

đến vài phút đã bắt đầu nước mắt lưng tròng kêu mệt, thử các tư thế khác trong sách thì lại kêu khó chịu. Tóm lại, đỏng đảnh hết chỗ nói.

 

Mấy ngày sau, Tạ Nghiên Lễ rời khỏi đoàn phim, Tần Phạn thậm chí còn

muốn đốt pháo hoa vui vẻ tiễn anh đi. “Cố gắng” mệt quá đi mất. Vì bảo bảo, cô thật sự đã hy sinh quá nhiều.

 

Tần Phạn nhìn chiếc siêu xe không mấy nổi bật của Tạ Nghiên Lễ rời đi, cách lớp chân váy ôm khẽ vuốt bụng dưới: “Bảo bảo, con nhất định phải

cố gắng lên nha.”

 

“Nhất định phải nảy mầm đó.”

 

Tưởng Dung đứng bên cạnh cô, nghe cô lẩm bẩm, biểu cảm một lời khó nói hết: “Cô muốn sinh con đến vậy sao?”

 

“Sớm muộn gì cũng phải sinh, sinh một đứa cho Tạ Nghiên Lễ trông con, anh ấy sẽ không có thời gian quản em nữa.” Tần Phạn càng nghĩ

càng cảm thấy sau khi sinh bảo bảo nhất định sẽ rất vui vẻ. Hiện tại trong nhà chỉ có hai người họ, ngày thường cô ăn chút đồ ăn vặt uống ly trà sữa cũng bị Tạ Nghiên Lễ kiểm soát nghiêm ngặt. Chờ có bảo bảo

rồi, để anh bận bịu trông con, tự nhiên sẽ không rảnh quản cô nữa.

 

Tưởng Dung: “…” Trăm triệu lần không ngờ, Tần Phạn lại ôm cái suy nghĩ ‘hiểm ác’ này! Cô ấy cụp mắt nhìn bụng dưới phẳng lì của Tần Phạn.

 

 

Thương thay tiểu bảo bối, còn chưa ra đời đã cảm nhận được sự hiểm ác của lòng người từ chính mẹ ruột. Đây là cái khổ gì chốn nhân gian vậy.

 

Không đúng… Cô ấy bị Tần Phạn dẫn đi đâu rồi, bảo bối gì chứ, còn chưa có tăm hơi gì mà.

 

 

Thấy Tần Phạn đã đi về phía đoàn phim, Tưởng Dung vội vàng đuổi theo: “từ từ đã, nửa cuối năm em có ba liên hoan phim trong và ngoài

nước có giá trị cực cao, ngoài cái trong nước đã xác định được đề cử, hai

cái còn lại cơ hội đều rất lớn, phải bắt đầu chuẩn bị tạo hình trước, còn phải đối chiếu thời gian với đạo diễn Từ nữa.”

 

“Biết rồi!” Tần Phạn phẩy phẩy tay, vẻ mặt lười biếng, “Em đi nói với đạo diễn Từ bây giờ đây.”

 

 

Tưởng Dung lần này đến là vì chuyện Tần Phạn được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất, còn có một việc nữa. Cô tiếp tục nói, “Em còn nhớ chương trình thực tế về cuộc sống độc thân quay năm ngoái không, cuối cùng

đạo diễn đã cắt ghép một bản hoàn chỉnh.”

 

“Chính là bản có cả Tạ tổng và bà Tạ phu nhân lớn lên hình đó.”

 

Tưởng Dung không nhắc thì Tần Phạn cũng quên mất chuyện này, “Sao vậy, đạo diễn còn chưa tung ra à?” Lúc đó cô còn nhớ rõ vẻ mặt nóng

lòng của đạo diễn. Thế mà đã gần một năm, lại có thể nhịn không tung ra.

 

Tưởng Dung giải thích: “Sau đó fan couple của em và Tạ tổng quá đông,

gần như muốn soi từng chi tiết của em trên show, đạo diễn cảm thấy lúc đó dù có tung ra cũng không gây được tiếng vang gì.”

 

“Nên quyết định chờ thời cơ.” Ai ngờ chờ một phát lại chờ đến kỳ tuyên truyền cho mùa mới của chương trình.

 

Tần Phạn bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên đạo diễn tính dùng đoạn bản hoàn chỉnh đó để quảng bá cho mùa mới show của ông ấy?”

 

Tưởng Dung gật đầu. Đương nhiên đạo diễn còn định mời Tần Phạn tham gia mùa này, nhưng bị Tưởng Dung từ chối. Cùng một loại hình

chương trình thỉnh thoảng tham gia vài lần để tăng độ phủ sóng, không để khán giả và fan quên đi thì được, tham gia quá nhiều lần sẽ gây phản

tác dụng. Huống chi Tần Phạn lại không phải người chuyên đi show thực

tế, cái cô cần bây giờ hơn cả là tác phẩm tốt.

 

Khóe môi Tần Phạn nhếch lên, tùy ý nói: “Nói với ông ấy, một suất khách mời thường trú, một suất khách mời đặc biệt cho phòng làm việc

của chúng ta.”

 

Tưởng Dung hít một hơi lạnh: Đúng là sư tử ngoạm mà. Nhưng Tưởng Dung biết Tần Phạn làm vậy là vì muốn tài nguyên cho mấy nghệ sĩ mới ký của phòng làm việc. Không thể không nói, chương trình này đối với

Tần Phạn mà nói, ăn thì vô vị bỏ thì tiếc, nhưng đối với người mới mà nói, quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống.

 

“Đạo diễn sẽ không đồng ý đâu?” Tổng cộng bốn suất khách mời thường

trú, Tần Phạn chỉ dựa vào một bản cắt ghép hoàn chỉnh mà muốn lấy được…

 

Tần Phạn vân đạm phong khinh nói: “Ông ấy sẽ đồng ý.”

 

 

“Chị nói với ông ấy, em thường xuyên đến phòng làm việc, nếu không cẩn thận lọt vào ống kính, có thể không cần xóa.”

 

Tưởng Dung: “!!!” Có cái mồi câu này, đạo diễn chắc chắn sẽ đồng ý!

Tần Phạn đúng là thiên tài thương vụ mà. Trời sinh đã hợp làm nhà tư bản rồi. Thật đúng là nồi nào úp vung nấy. Tưởng Dung không nhịn

được khen: “Tần tổng, sau này mảng đàm phán tài nguyên của phòng làm việc cứ giao cho em phụ trách đi.” “Cứ thế này, phòng làm việc của

chúng ta tuyệt đối không quá hai năm sẽ trở thành công ty giải trí lớn nhất toàn showbiz.”

 

Trở lại phòng nghỉ, Tần Phạn ăn món mousse việt quất mà Tiểu Thỏ cố ý

đi mua: “Em làm gì có dã tâm lớn như vậy, em chỉ muốn làm một tiểu tiên nữ bình thường không có gì nổi bật thôi.”

 

Tưởng Dung: “…” Cô ấy không cảm xúc tịch thu miếng bánh mousse

việt quất đã bị Tần Phạn xắn mất một miếng, nói: “Tiểu tiên nữ bình thường không có gì nổi bật, em nên giảm béo đi.” Chân váy ôm cực kỳ tôn dáng, đương nhiên, nếu ăn nhiều, cũng rất dễ lộ bụng nhỏ.

 

Tần Phạn ưỡn ngực hóp bụng, có chút chột dạ, “Em có béo đâu!”

 

 

Béo hay không không quan trọng, quan trọng là ——

 

Nửa tháng sau, lễ trao giải trong nước khai mạc. Cũng là ngày thứ tám Tần Phạn bị trễ kỳ “đèn đỏ”.

 

 

Trước khi bước lên thảm đỏ, Tần Phạn gọi Tiểu Thỏ tới, bảo cô bé đi mua que thử thai, chờ tối cô về khách sạn dùng.

 

Tiểu Thỏ nghe xong, kích động đến mức suýt nữa khiến người ta tưởng cô bé mới là bố ruột của đứa bé.

 

“Trời ơi!” CP cô bé đu cuối cùng cũng có phiên ngoại rồi!

 

Trước đó tuy nghe Tần Phạn nói muốn có bầu, nhưng Tiểu Thỏ không có cảm giác chân thực, bây giờ được phái đi mua que thử thai, mới có cảm

giác thật. Đây chính là cặp đôi thần tiên nhất trên mạng!

 

Tim Tiểu Thỏ đập thình thịch, mắt không kiểm soát được mà nhìn về phía bụng dưới của Tần Phạn. Ngây ngô hỏi: “Chị, chị có cảm nhận

được sự xuất hiện của bảo bối thần tiên không?”

 

Bảo bối thần tiên cái quái gì? Còn tưởng là bảo bối thần kỳ nữa chứ.

 

Tần Phạn nghe cô bé nói ngây ngô, “Tiểu Thỏ, chị tưởng việc trễ kinh là dấu hiệu nghi ngờ mang thai, là kiến thức phổ thông chứ.”

 

Tiểu Thỏ: “Vậy sao ạ?”

 

 

“Là vậy đó!”

 

Tần Phạn thấy Tiểu Thỏ ngốc như vậy, không biết Tạ Nghiên Lễ mà biết cô mang thai thì sẽ phản ứng thế nào, đột nhiên có chút mong đợi. Kỳ

thực Tần Phạn đã chắc chắn tám phần là mình đang mang “cục cưng”.

Dù sao kinh nguyệt của cô rất đều, rất ít khi bị trễ, huống chi là trễ lâu như vậy.

 

Đang nói chuyện. Người phụ trách lễ khai mạc vội vàng tìm tới: “Cô

Tần, diễn viên múa cổ điển độc diễn cho lễ khai mạc lúc diễn tập bị trật chân không thể lên sân khấu được, tôi đã xem qua điệu múa cổ điển của cô, đẹp kinh diễm, có thể mời cô cứu nguy được không ạ?”

 

 

 

“Xin cô đó.”

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment