Cậy Sủng - Thần Niên

Chương 54

Chương trình kết thúc, lúc rời khỏi phòng phát sóng, khóe môi nhếch lên của khán giả vẫn không kìm được.

 

Thật sự quá buồn cười.

 

Đối với bạn trai thần bí đã định nghĩa lại từ “CP” của Tần tiên nữ, họ lại càng tò mò hơn!

 

Tuy rằng mọi người đều biết chương trình chưa chiếu thì cần bảo mật, nhưng vẫn có người xem không kiềm chế được lòng muốn hóng hớt của mình.

 

Ví dụ như các fan của Tần Phạn.

 

Khi những fan chưa tham gia chương trình hỏi thăm tình hình trong nhóm.

 

Những fan vừa ra khỏi phòng phát sóng kiềm chế cảm xúc kích động: “Điểm bùng nổ hôm nay của chương trình là tiên nữ nhắc đến bạn trai thần bí kia”

 

Các fan khác: “Hazz tình hình thế nào, có nói chi tiết không, trông ra

sao?” Là fan nhan sắc của tiên nữ, các cô thật sự vì nửa kia của tiên nữ mà lo muốn nát cả tim.

 

Họ có thể chấp nhận tiên nữ yêu đương, dù sao tiên nữ xứng đáng có

được tình yêu ngọt ngào, nhưng chàng trai tuyệt đối không thể là đồ xấu xí, các cô không chấp nhận được!

 

Fan tham gia chương trình: “Rất hài hước, không thể nói nhiều, chờ tuần sau chương trình chiếu lên các cô sẽ biết, dù sao rất buồn cười, rất buồn cười!”

 

Không chỉ có một fan nhắc đến từ “hài hước”.

 

Các fan khác vừa ra khỏi phòng phát sóng cũng thi nhau dùng từ này để miêu tả bạn trai mà tiên nữ nhắc đến.

 

Các fan khác chưa tham gia chương trình nội tâm sụp đổ: Xong rồi, bạn trai của Tần tiên nữ có lẽ dựa vào linh hồn hài hước mà chiếm được trái tim tiên nữ. Nhưng các cô chỉ muốn nhìn thấy ngoại hình hoàn hảo xứng đôi với tiên nữ nhà họ a a a.

 

Chính vì hiểu lầm nhỏ này, khiến không ít fan nhan sắc của Tần Phạn lén lút dùng nick phụ theo dõi siêu thoại ‘Ngược Luyến CP’ ——

 

Hiện thực quá đáng sợ, vẫn là nhìn xem Thần Nhan CP trong sách để giảm stress (ảo tưởng ảo tưởng) đi thôi.

 

**

 

Mười hai giờ đêm, Tần Phạn lại cùng đoàn làm phim ăn một bữa khuya.

 

Trước khi tan cuộc, người dẫn chương trình còn hài hước nhắc nhở Tần Phạn: “Chờ đến ngày chiếu, Phạn Phạn đừng quên đăng ảnh chụp màn hình bằng chứng lên nhé, đó là hình phạt của chương trình đấy.”

 

“Được.”

 

Đã nói rồi thì Tần Phạn cũng không ngại một tấm ảnh chụp màn hình, vốn dĩ trước đó cô định đăng lên vòng bạn bè, sau đó bị Tạ Nghiên Lễ làm lạc đề nên quên mất.

 

Đăng lên Weibo cũng là đăng thôi.

 

Tần Phạn rất nghiêm túc suy nghĩ: Nói xem đây có tính là khoe ân ái không nhỉ?

 

Trước đó các fan đồng lòng yêu cầu cô khoe bạn trai dưới bài đăng Weibo, họ với tư cách là người nhà mẹ đẻ của tiên nữ muốn kiểm duyệt cửa ải này.

 

Tần Phạn mặc một chiếc áo khoác màu đen, dưới ánh đèn hơi mờ ảo của sảnh lớn nhà hàng, làn da cô càng thêm trắng nõn, môi đỏ da tuyết, đẹp đến rực rỡ bắt mắt, khiến người ta không dời nổi mắt.

 

Đừng nói, các khách mời và người dẫn chương trình ở đây trong đầu đều hiện ra cùng một vấn đề: Bạn trai thần bí người dùng internet 1G kia của

 

Tần Phạn rốt cuộc là người thế nào mà có thể giành được sự ưu ái của tiên nữ.

 

Đoàn người đi ra khỏi nhà hàng.

 

Ánh mắt và động tác nhất trí dừng lại ở chiếc Maybach màu đen đặc biệt nổi bật ở cửa.

 

Trong bóng đêm, thân xe đường cong mượt mà kiêu ngạo, toàn thân tỏa ra ánh sáng ‘tôi rất khiêm tốn nhưng tôi rất đắt’.

 

Cửa sổ xe từ từ trượt xuống, từ xa, mọi người nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông lộ ra bên trong cửa sổ xe.

 

Ánh đèn đường quá tối, mà ánh đèn ở cửa nhà hàng lại quá sáng, khiến những người đứng ở cửa, nhìn về phía khuôn mặt người đàn ông có chút mơ hồ, bóng tối đan xen, chỉ mơ hồ có thể nhìn ra đường nét ngũ quan tuấn mỹ sâu sắc, đang từ xa xuyên qua đám đông, dừng lại trên người cô gái mặc áo khoác hai hàng cúc màu đen đứng giữa đám đông.

 

Một tháng không gặp.

 

Tần Phạn thế mà lại cảm thấy Tạ Nghiên Lễ có chút xa lạ. Cơ thể cô dừng lại tại chỗ, không nhúc nhích.

Thời gian dường như cũng ngừng trệ, chỉ có ánh mắt của họ, giao nhau giữa không trung.

 

Cho đến khi một tràng cười của Bùi Phong đột nhiên vang lên trong không khí yên tĩnh.

 

“Ha ha ha ha!”

 

Lập tức phá vỡ sự đối diện kéo dài gần vài giây này.

 

Mọi người dịch tầm mắt sang Bùi Phong đang cười không ngừng, MC nữ hỏi: “Đạo diễn Bùi, anh cười gì thế?”

 

Bùi Phong nhìn thấy Tạ Nghiên Lễ liền không nhịn được muốn cười, nhưng lại không dám cười quá ngạo mạn, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.

 

Mãi mới hoàn hồn sau cơn đau bụng, anh ta nén cười, lắc đầu: “Không cười gì cả, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện cười.”

 

Tần Phạn lườm anh ta một cái đầy ẩn ý.

 

Bùi Phong ho nhẹ một tiếng: “Đến đón cô rồi, cô còn không mau đi.” “Muốn cậu ấy xuống xe sao? Công khai à?”

Tần Phạn đột nhiên phản ứng lại, thấy thư ký Ôn ngồi ghế phụ chuẩn bị xuống xe.

 

Đương nhiên biết anh đến để mở cửa xe cho Tạ Nghiên Lễ!

 

Đi nhanh hai bước xuống bậc thang, sau đó quay đầu lại nói với những người khác: “Xin lỗi, có người đến đón tôi, vậy hẹn gặp lại lần sau.”

 

“À?”

 

“Ồ được.”

 

“Phạn Phạn, tạm biệt, có cơ hội hợp tác nhé.” “Tạm biệt, trên đường cẩn thận.”

Những người ở đây đều không phải ngốc tử, thấy Tần Phạn nhanh chóng chạy về phía chiếc Maybach màu đen kia, liền biết, người này chính là người đến đón cô.

 

Tần Phạn vừa đi đến cạnh cửa xe.

 

Cửa xe đã được thư ký Ôn mở ra, còn Tạ Nghiên Lễ đang chuẩn bị khom lưng bước ra.

 

Thư ký Ôn cũng cung kính đứng bên cạnh: “Phu nhân, buổi tối tốt lành.” “Được được được.” Tần Phạn thuận miệng đáp, ngay sau đó ——

Duỗi hai tay, trực tiếp chống vào vai người đàn ông, ấn thân hình thon dài còn chưa bước ra của anh, một lần nữa trở lại xe.

 

Ngay sau đó lên xe, nhắc nhở thư ký Ôn: “Đóng cửa nhanh!”

 

Thư ký Ôn nhìn loạt thao tác này của phu nhân nhà mình, mặt đầy ngơ ngác: ???

 

Phản xạ có điều kiện đóng cửa xe.

 

Rồi sau đó gật đầu ý bảo với Bùi nhị thiếu đang nén cười cách đó không xa, lúc này mới lên xe.

 

Chiếc Maybach màu đen rất nhanh biến mất trên con đường rộng mở.

 

Sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng cười kiêu ngạo kia của Bùi Phong. “Ha ha ha ha ha a ha!”

Nếu không phải còn có người ngoài ở đó, Bùi Phong thật sự muốn hét to hai tiếng ——

 

Tạ Nghiên Lễ cũng có ngày hôm nay!

 

Đương nhiên, Bùi Phong tuy nén cười, nhưng cũng rất có ‘tiên kiến’ lấy điện thoại ra quay lại đoạn video ngắn này, vừa thưởng thức vừa cười.

 

Cười đến mức những người khác không nhịn được hỏi: “Đạo diễn Bùi, anh quen bạn trai của Tần tiên nữ à?”

 

“Cái gì…” Bạn trai.

 

Lời còn chưa dứt, Bùi Phong lập tức im miệng, suýt nữa quên mất, Tần Phạn còn chưa công khai chuyện kết hôn.

 

Thế là gật đầu: “Quen.”

 

Mọi người lập tức hứng chí hóng hớt: “Bạn trai của cô Tần dựa vào cái gì mà chiếm được trái tim tiên nữ vậy?”

 

“Họ quen nhau thế nào?” “Ở bên nhau bao lâu rồi?”

 

“Nhìn từ xa thì cũng rất đẹp trai, nhưng cảm giác không xứng với nhan sắc của cô Tần lắm nhỉ.”

 

“…”

 

Bùi Phong vừa gửi đoạn video ngắn vào nhóm anh em mới lập của mình (lần này anh ta chủ nhóm, ai cũng không đá được anh ta ra), vừa trả lời: “Anh em của tôi còn không xứng, thì ai có thể xứng với nhan sắc của Tần Phạn?”

 

Tạ Nghiên Lễ không nói gì khác, chỉ riêng cái khuôn mặt kia, Bùi Phong cũng cam tâm bái phục.

 

Từ nhỏ đến lớn, mấy anh em họ đều lớn lên không tệ, khí chất cũng không tệ, ném vào đám trai đẹp cũng là đội hình hàng đầu, nhưng ——

 

Chỉ cần Tạ Nghiên Lễ và anh trai ruột của anh ta là Bùi Cảnh Khanh xuất hiện, những người anh em lớn lên cùng họ từ nhỏ đều trở thành phông nền.

 

Sau này mọi người rất có ‘tiên kiến’ khi lên cấp ba, đều tránh xa hai người họ.

 

Cũng chỉ có hai người họ, ai cũng không chê ai, cùng học một trường cấp ba, lại cùng vào đại học hàng đầu trong nước, một mạch ra nước ngoài tu nghiệp, cũng chưa tách ra.

 

Lúc này, có một nữ MC trẻ tuổi thích lướt mạng nói: “Muốn nói về nhan sắc, tôi cảm thấy có lẽ chỉ có Tạ tổng của tập đoàn Tạ thị mới có thể xứng đôi.”

 

” tiếc quá, nhan sắc hai người xứng đôi như vậy, thế mà ai cũng có đối tượng rồi!”

 

Bùi Phong vẻ mặt làm ra vẻ thâm trầm: “…”

 

Thương hại nhìn về phía người vừa nói câu đó, lại rất ác ý nghĩ: Chờ đến ngày công khai hoặc bị chụp được phơi bày, nghĩ đến thôi đã thấy hay ho rồi.

 

Bỗng nhiên có chút mong đợi phải làm sao đây! Chơi thì vẫn là cặp vợ chồng này biết chơi.

Trên mạng giả vờ không quen biết, ngoài đời không chừng bây giờ đã bắt đầu ‘xe chấn’ kiểu ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ rồi?

 

……

 

Lúc này, ghế sau của chiếc Maybach.

 

Tạ Nghiên Lễ bị bà Tạ ấn trên ghế xe, giữa hơi thở lưu chuyển mùi hương dịu dàng thoang thoảng.

 

Thư ký Ôn ở ghế trước đã rất có mắt tinh ý kéo vách ngăn lên. Ghế sau hình thành một không gian kín.

Chỉ cần là tư thế của họ, trông đúng là rất giống ‘xe chấn’.

 

Tuy nhiên vạt áo khoác màu đen rơi xuống từ người Tần Phạn và chiếc quần tây đen của người đàn ông lẫn lộn vào nhau.

 

Chờ xe bắt đầu lăn bánh, Tần Phạn mới chuẩn bị rụt tay về, ai ngờ cơ thể vừa thẳng dậy, rất nhanh bị người đàn ông ôm lấy vòng eo, đột nhiên không kịp phòng bị, lần nữa ngả vào lòng anh.

 

Nghĩ đến bí mật nhỏ của Tạ Nghiên Lễ mà đêm nay còn tiết lộ trên chương trình, Tần Phạn hơi chột dạ: “Nhìn gì mà nhìn?”

 

“Nhớ tôi à?”

 

Tạ Nghiên Lễ không đáp, ngược lại bàn tay ấm áp dán lên khuôn mặt mềm mại kia, không cho phép cô tránh né ánh mắt anh: “Lại làm chuyện xấu gì rồi.”

 

Ngữ khí chắc chắn. Tần Phạn: “…”

Người đàn ông này sao lại hiểu cô đến vậy!

 

“Vợ chồng với nhau hỏi han quá rõ ràng, sẽ không còn chút tình thú nhỏ nào đâu.” Cái đầu nhỏ của Tần Phạn xoay chuyển rất nhanh, phản từ bị động thành chủ động: “Ngược lại là anh, sao lại biết tôi ở đây, có phải lén cho người điều tra tung tích của tôi không.”

 

“Hừ hừ hừ, tôi đúng là không có chút bí mật nào!”

 

Ánh sáng trong xe cũng rất tối, xuyên qua cửa sổ xe, dù đã đêm khuya, trên đường phố của tòa ‘thành không ngủ’ Bắc Thành này xe cộ vẫn như nước chảy.

 

Đèn neon thỉnh thoảng lướt qua, lúc sáng lúc tối, lộ ra vẻ kỳ lạ thần bí.

 

Tạ Nghiên Lễ không buông tay, ngay cả dưới ánh sáng mờ ảo, vẫn nhìn thấy vành tai nhỏ ửng đỏ ẩn trong mái tóc xoăn của cô.

 

“Bà Tạ, chúng ta còn muốn yêu đương vụng trộm bao lâu nữa?” Ngón tay ch*m r** v**t v* vành tai cô, Tạ Nghiên Lễ như vô tình hỏi. “Ưm…”

Vốn dĩ chỉ hơi ửng hồng, vành tai vì động tác trêu chọc của anh, lập tức trở nên đỏ bừng.

 

Càng thêm kiều diễm đáng yêu.

 

Tần Phạn nhướng hàng mi lên, ngay cả đôi mắt cũng ướt át lóng lánh: “Sao, vậy anh muốn danh phận à.”

 

Vốn tưởng Tạ Nghiên Lễ sẽ không trả lời.

 

Bởi vì anh đã ôm cô ngồi lên ghế lưng đã ngả phẳng, và đặt cô ngồi cạnh ghế, cài dây an toàn.

 

Mi mắt Tần Phạn cụp xuống, thấy ngón tay thon dài trắng nõn đeo chuỗi hạt Phật của anh, đang thong thả đặt trên khóa an toàn bên eo nàng.

 

Tích ——

 

Một tiếng động nhỏ.

 

Cũng hoàn toàn làm sự chờ mong ban đầu của Tần Phạn tan biến.

 

Tuy nhiên vẻ thất vọng trong đáy mắt còn chưa kịp hiện ra, lại nghe thấy trong khoang xe yên tĩnh vang lên giọng nói bình tĩnh nhạt nhẽo trước sau như một của người đàn ông: “Ừm.”

 

Ừm?

 

Tần Phạn bỗng nhiên ngước mắt, đâm vào cặp mắt sâu thẳm như biển sâu của người đàn ông, ánh mắt bất biến không chút gợn sóng, khiến người ta dường như nhìn một cái liền lún sâu vào đó, không cách nào tự kiềm chế.

 

Tần Phạn hơi không tin, cho rằng mình nghe nhầm: “Tôi hỏi anh là anh muốn danh phận sao?”

 

Tạ Nghiên Lễ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, lúc này dưới sự nhìn chăm chú của Tần Phạn, từ đôi môi mỏng hình dáng hoàn hảo kia thốt ra ba chữ nhạt nhẽo: “Phải, muốn.”

 

Dứt lời, không chờ Tần Phạn phản ứng, lòng bàn tay Tạ Nghiên Lễ nhẹ nhàng v**t v* làn da xương cổ tay cô: “Cho không?”

 

……

 

Thời gian dường như tĩnh lặng.

 

Mãi đến mười mấy giây sau, Tần Phạn bỗng nhiên chủ động đan xen bàn tay nhỏ mềm mại không xương bị v**t v* này vào kẽ ngón tay dài của

Tạ Nghiên Lễ.

 

Mười ngón tay đan vào nhau.

 

Học theo tốc độ của anh, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng v**t v* trên mu bàn tay anh, từng chút một, rất chậm nhưng rất khiến người ta nhột

 

nhạt.

 

Yết hầu Tạ Nghiên Lễ khẽ lăn, giọng nói ép xuống rất thấp: “Ừm?” “Có cho hay không?”

Ở gần, giữa hơi thở Tần Phạn đều là mùi hương trên người người đàn ông, mùi trầm hương gỗ ban đầu ngày càng nhạt, thay vào đó là sự mát lạnh như sương tuyết.

 

Tần Phạn bỗng nhiên cười, tháo dây an toàn, ghé sát vào.

 

Cô vốn dĩ trời sinh xinh đẹp, lúc cười rộ lên, càng lộ ra vẻ kiều diễm rực rỡ, phủ người qua, môi đỏ khẽ hôn lên khóe môi người đàn ông, đầu lưỡi linh hoạt cố tình l**m một cái, như con hồ ly nhỏ cố ý câu dẫn, kéo dài giọng điệu ngọt ngào: “Có cho hay không, hay là Tạ tổng hối lộ tôi

nhé?”

 

Vừa chạm vào liền buông ra.

 

Lại nghiêm trang ngồi trở lại ghế, còn tự mình cài lại dây an toàn.

 

Mi mắt Tạ Nghiên Lễ khẽ nâng, liếc mắt rõ ràng thấy đôi mắt cười như không cười của cô.

 

Tràn đầy sự ‘cố ý’.

 

Tần Phạn còn tưởng theo tính cách của Tạ Nghiên Lễ lại sẽ lạnh lùng đáp trả cô một câu: Nằm mơ đi.

 

Nhưng mà ——

 

Tạ tổng lại bất ngờ: “Vinh hạnh của tôi.”

 

Đồng tử đen láy của Tần Phạn đột nhiên mở lớn.

 

Trong đầu in đậm những lời nói với tốc độ thong thả kia của Tạ Nghiên Lễ.

 

Giây tiếp theo, cô luống cuống tay chân lấy điện thoại ra đăng bài nặc danh trên diễn đàn tình cảm:

 

【 Chồng độc miệng đột nhiên từ thẳng nam khắc nghiệt tiến hóa thành trai ngọt ngào tâm lý, có phải bị thứ gì nhập không, online chờ cao nhân chỉ giáo! 】

Vừa đăng xong, lại nghe thấy Tạ Nghiên Lễ mở vách ngăn trước sau, nói với tài xế: “Đi biệt thự ngoại ô.”

 

Vốn dĩ là định về nhà cũ, nhà cũ của Tạ gia gần phòng phát sóng hơn, với lại Tạ Nghiên Lễ đi công tác mấy tháng, vừa hay về nhà cũ một chuyến.

 

Tần Phạn thuận miệng hỏi: “Không về nhà cũ sao? Sao lại phải về biệt thự ngoại ô bên kia?”

 

Cô ban đầu nhìn đường đi cũng biết là về nhà cũ, cũng không phản đối.

 

Tạ Nghiên Lễ từ trong cổ họng tràn ra tiếng cười khẽ: “Về nhà cũ, làm sao hối lộ bà Tạ.”

 

Nhấn rất mạnh hai chữ ‘hối lộ’.

 

Ngón tay Tần Phạn run lên, trực tiếp gửi bài đi.

 

Đều là người trưởng thành, sao lại không nghe ra ám chỉ này.

 

Mi mắt Tần Phạn run loạn, lát sau, im lặng nói: “Vậy đi khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố đi.”

 

Tài xế nghi hoặc: “Tạ tổng?”

 

Tạ Nghiên Lễ thấy móng tay hồng hào mềm mại của cô kẹp điện thoại vì dùng sức mà trắng bệch, dường như không có chuyện gì đáp lời: “Đi địa điểm phu nhân nói.”

 

Cũng không hỏi Tần Phạn tại sao không muốn về nhà, mà lại muốn đi khu chung cư trung tâm thành phố.

 

**

 

Hai giờ sáng, bên ngoài biệt thự ngoại ô, đám paparazzi mai phục một tháng ngồi canh có chút sốt ruột.

 

Họ là ca trực 24/24, nhất định phải chụp được Tần Phạn và bạn trai thần bí của cô.

 

Nhưng mà từ khi Tần Phạn về nước, nhiều lần đều chỉ có một mình ra vào, không biết còn tưởng là chia tay rồi!

 

Cố tình hôm nay họ nhận được tin nội bộ từ fan, Tần Phạn trên chương trình công khai nhắc đến bạn trai khoe ân ái, đây tuyệt đối không phải chia tay, mà là tình cảm ngầm giữ kín.

 

Nhưng mà, dù có ngầm đến đâu cũng không thể thật sự hẹn hò dưới lòng đất như vậy chứ!

 

Gió lạnh gào thét, thế mà còn bắt đầu đổ tuyết, bông tuyết ngày càng dày, khí lạnh xuyên qua kẽ hở của chiếc Minibus, thấm vào xương cốt.

 

Paparazzi 1 vẻ mặt đau khổ: “Nhìn kìa, tuyết bên ngoài, đặc biệt giống tâm trạng của tôi bây giờ.”

 

Paparazzi 2: “Gió lùa vào cũng giống tâm trạng của tôi.” Được rồi.

Ai cũng rất thảm.

 

Biệt thự ngoại ô giống như con mãnh thú đêm tối ngủ đông trong tuyết, bên cạnh nanh vuốt của con mãnh thú là chiếc Minibus nhỏ mỏng như miếng sắt vang lên hai tiếng r*n r*: “Tần tiên nữ có chịu được không vậy, kéo người đàn ông về nhà cho chúng tôi chụp chút tư liệu sống đi a a!!!”

 

**

 

Kho tư liệu sống —— khu chung cư cao cấp trung tâm thành phố.

 

Trận tuyết đầu mùa năm nay đến đột ngột và tấn công dữ dội, chỉ trong vài bước đi, bên ngoài đã bị bao phủ một lớp tuyết dày.

 

Qua ô cửa sổ sát đất sạch sẽ sáng sủa, có thể nhìn rõ đêm tối được khoác thêm một lớp áo trắng.

 

Ngay cả màn đêm cũng được chiếu sáng bởi vùng tuyết trắng mênh mang này, khiến mọi thứ trong nhà đều không có chỗ nào giấu kín.

 

Bộ vest đen họa tiết chìm và chiếc cà vạt dài bị vứt tùy ý ở lối vào hành lang, chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông cuốn quanh một vạt váy dài ôm sát màu đen, lan tràn đến tấm thảm bên cửa sổ sát đất, một đường lộn xộn nhưng lộng lẫy.

 

Chiếc áo ngực ren màu đen, vị trí thêu thùa có chút ẩm ướt, đè lên trên chiếc quần tây vải Uất Thếp.

 

Đôi bông tai kim cương sang quý bị đánh rơi tùy ý ở cửa phòng ngủ, chiếc còn lại không thấy tăm tích.

 

Cửa phòng hơi hé mở, trong không khí tràn ngập hương thơm ẩm ướt lại tươi đẹp, càng thêm nồng đậm.

 

Có thể thấy trên giường lớn, một bàn chân trần trắng muốt thon thả thò ra từ chiếc chăn mỏng màu champagne, có lẽ vì chất liệu ga giường tơ tằm quá trơn trượt, mũi chân không dùng sức được, lại trượt trở vào.

 

TRẠM: Đổi xưng hô quý ông bà Tạ nhé

Bình Luận (0)
Comment