Tần Phạn nghe được Khương Dạng không sao rồi, lúc này mới cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cô ngồi dậy quá mạnh, lại thêm hồi lâu không ăn gì, có chút hạ đường huyết.
Ôm trán nghỉ một lúc lâu, cảm giác choáng váng của Tần Phạn mới dần dần biến mất.
Tạ Nghiên Lễ ngồi bên cạnh cô, ngón tay thon dài trắng nõn mở cặp lồng, “Ăn chút gì đi, nếu không lát nữa làm sao đi thăm cô ấy?”
Tần Phạn cả người mềm như bún, muốn xuống giường cũng không có sức lực.
Đành phải để Tạ Nghiên Lễ đút cho chút canh, có chút sức lực rồi, cô vội vàng muốn gặp Khương Dạng.
Bàn tay quấn băng gạc nắm lấy cánh tay Tạ Nghiên Lễ, tràn đầy mong đợi: “Đưa em qua đó đi.”
Tạ Nghiên Lễ cụp mắt đối diện với đôi mắt hoa đào vẫn còn đỏ hoe của cô, biết nếu cô không tận mắt nhìn thấy Khương Dạng thì nhất định sẽ không yên tâm.
Anh liếc nhìn cặp lồng trên bàn, may mà cô đã ăn một ít. Thế là anh hạ giọng nói: “Chờ chút.”
Tạ Nghiên Lễ lấy điện thoại ra.
Một lát sau, thư ký Ôn tự mình đẩy xe lăn tiến vào.
Tạ Nghiên Lễ khom lưng ôm Tần Phạn đặt lên xe lăn: “Hơi xa, em vừa mới tỉnh lại sau hôn mê, đi không nổi đâu.”
Tần Phạn không đáp, chỉ lẩm bẩm nói: “Dạng Dạng yêu cái đẹp nhất, vết thương trên trán sâu như vậy, không biết có để lại sẹo không.”
Thư ký Ôn đứng sau lưng Tần Phạn, liếc nhìn sếp nhà mình. Lập tức hiểu ra, Tạ tổng không nói thật với phu nhân.
Nếu không phu nhân sao còn có tâm tư lo lắng chuyện có để lại sẹo hay không, đáng lẽ phải quan tâm cô Khương có thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng hay không chứ.
Hai người phía sau không nói một lời.
Giọng Tần Phạn bỗng nhiên nhạt đi: “Hung thủ tìm được chưa?”
Thư ký Ôn vội vàng nói: “Phu nhân yên tâm, đã báo cảnh sát rồi, rất nhanh sẽ có tin tức.”
Loại chuyện này, vẫn là nên nhờ người chuyên nghiệp đến giải quyết. Tần Phạn c*n m** d***, cụp mắt ừ một tiếng, rồi im lặng.
Tiếng bước chân rất nhỏ cùng tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, Tần Phạn không khỏi nắm chặt tay vịn xe lăn.
Qua lớp băng gạc mỏng, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói.
Tần Phạn lúc này mới phát hiện, tay mình đang quấn băng gạc, cô có chút mơ hồ, tay bị thương lúc nào vậy?
Ánh mắt Tạ Nghiên Lễ dừng trên tay cô, giọng điệu bình tĩnh: “Bị móng tay em cào rách.”
Phải dùng hết bao nhiêu sức lực, móng tay mới có thể cấu vào lòng bàn tay đến máu tươi đầm đìa, vết thương chồng chất.
Cũng càng có thể cảm nhận rõ ràng, lúc Khương Dạng mất tích, tâm trạng của cô căng thẳng đến nhường nào.
“Ồ…” Tần Phạn có chút ngơ ngác đáp một câu, không nói gì thêm. Hành lang bệnh viện sâu thẳm, càng đi người càng ít.
Tần Phạn lại lần nữa nắm chặt tay vịn, cảm giác đau nhói làm đại não cô tỉnh táo, cho đến khi nhìn thấy phòng bệnh ICU, đồng tử cô phóng đại.
“Đây là có ý gì?” Tần Phạn bỗng nhiên từ trên xe lăn đứng dậy, loạng choạng đi về phía cửa.
“Phu nhân cẩn thận.” Thư ký Ôn vội vàng đỡ lấy cô.
Vừa đưa tay ra, Tần Phạn đã bị Tạ Nghiên Lễ giữ chặt lại ở cửa, giúp cô đứng vững, giọng nói trầm thấp: “Tuy không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao cũng bị thương ở não bộ, thời gian cần để tỉnh lại có thể sẽ rất dài.”
Tần Phạn không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiên Lễ, hé môi, giọng nói như bị cái gì chặn lại, “Có ý gì?”
Sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại sao? Câu này cô không dám hỏi.
Tạ Nghiên Lễ bị cô nắm chặt cổ áo sơ mi, hai tay nắm lấy đầu ngón tay lạnh thấu xương của cô, “Muộn nhất là một hai tháng, cũng sẽ mời bác sĩ giỏi nhất, cố gắng hết sức để cô ấy tỉnh lại sớm hơn.”
Anh cũng không dám tưởng tượng, nếu Khương Dạng thật sự không tỉnh lại, Tần Phạn sẽ biến thành bộ dạng gì.
Nhưng bất luận là bộ dạng gì, cũng không phải là điều anh hy vọng nhìn thấy.
Một hai tháng, không phải cả đời. Tần Phạn cả người như hư thoát.
Thư ký Ôn nhận được tin tức tiếp theo, vội vàng bẩm báo: “Phu nhân, Tạ tổng, Cục Cảnh sát có tin tức, camera giám sát cho thấy Trình Hi và cô Khương lần lượt đi vào nhà vệ sinh, sau đó Trình Hi đi ra, còn cô Khương thì không ra nữa.”
Rõ ràng bệnh viện ấm áp như xuân, Tần Phạn lại cứng rắn rùng mình một cái.
Trong đôi mắt phiếm hồng không phải là sợ hãi, mà là hận ý lạnh băng: Trình Hi, là cô ta.
Môi mỏng Tạ Nghiên Lễ mím chặt, còn chưa kịp nói chuyện.
“Dạng Dạng đâu!”
Lúc này, giọng Bùi Cảnh Khanh đột nhiên truyền đến. Anh ta chỉ rời đi có vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi ——
Tần Phạn nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, một tay đẩy Tạ Nghiên Lễ ra, chắn ở cửa phòng bệnh, lạnh lùng liếc Bùi Cảnh Khanh:
“Bùi tổng nếu xử lý không tốt vị hôn thê của mình, thì đừng đến trêu chọc Dạng Dạng.”
“Đã trêu chọc Dạng Dạng, thì phải bảo vệ tốt cô ấy.”
“Bây giờ còn giả bộ tình sâu nghĩa nặng làm gì, lúc Dạng Dạng cần anh thì anh ở đâu?”
Khoảng cách Dạng Dạng xảy ra chuyện đã nửa ngày rồi, cùng ở một thành phố, Bùi Cảnh Khanh đến bây giờ mới tới, trong lòng anh ta, Dạng Dạng rốt cuộc là cái gì.
Nếu không có Bùi Cảnh Khanh, Dạng Dạng sẽ không quen biết người đàn bà độc ác kia.
Nếu không có Tạ Nghiên Lễ, người đàn bà độc ác kia cũng sẽ không dây dưa Bùi Cảnh Khanh, càng không thể làm hại Dạng Dạng.
Vì thế, Tần Phạn liên đới cũng không muốn nhìn thấy Tạ Nghiên Lễ.
Tần Phạn biết rõ mình là giận cá chém thớt, nhưng nhìn Khương Dạng ngàn cân treo sợi tóc, vẫn không nhịn được.
Giận lây sang Tạ Nghiên Lễ, giận lây sang Bùi Cảnh Khanh, càng giận lây sang chính mình, tại sao lại rời khỏi bên cạnh cô ấy, tại sao rõ ràng đã sớm nhận ra sẽ có âm mưu, lại không có đề phòng sâu sắc hơn.
Là cô quá mức kiêu ngạo, cho rằng âm mưu của hai người kia nhằm vào cô, mà không phải nhằm vào Dạng Dạng, mới có thể để Dạng Dạng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Tần Phạn không thèm nhìn Tạ Nghiên Lễ và Bùi Cảnh Khanh đang thất thần, quay đầu nhìn về phía phòng bệnh, gằn từng chữ: “Tôi muốn Trình Hi ngồi tù, thân bại danh liệt.”
**
Nhà họ Tần.
Tần Dư Chỉ đang gọi điện thoại cho Trình Hi: “Không phải cô nói muốn tôi dẫn Tần Phạn đi, cô lại giấu Khương Dạng đi, để Tần Phạn lúc tìm Khương Dạng, nhốt cô ta cùng Phương Du Trạch lại để vợ anh ta bắt gian sao? Sao lại thiếu chút nữa gây ra án mạng?”
Các cô đến camera cũng đã lắp sẵn rồi, đến lúc đó tung ra chính là bằng chứng thép Tần Phạn quyến rũ ảnh đế đã có vợ, ngoại tình trong hôn nhân.
Người bực bội bất an nhất bây giờ chính là Trình Hi: “Làm sao tôi biết được.”
Lúc đó cô ta không cố ý đẩy Khương Dạng, ai bảo Khương Dạng đến đứng cũng không vững.
Tần Dư Chỉ hiếm khi thông minh một lần, từ giọng nói của cô ta nghe ra điều không ổn: “Chuyện của Khương Dạng không phải là cô làm đấy
chứ?”
“Trời ạ, cô dám giết người.”
Trình Hi hối hận vì đã hợp tác với kẻ ngu xuẩn Tần Dư Chỉ này, “Câm miệng, cô tưởng cô thoát khỏi liên can chắc.”
“Với lại tôi không có giết người, cô đừng nói lung tung.”
Cô ta chỉ là không kịp thời gọi xe cứu thương thôi, gọi hay không là tự do của cô ta.
Tim Tần Dư Chỉ đập thình thịch: “Liên quan gì đến tôi chứ.”
Lập tức cúp điện thoại, đem câu nói ‘đại nạn đến nơi mỗi người tự bay’ thể hiện rõ ràng.
Tần Dư Chỉ bây giờ càng hối hận, thật là xui xẻo, vậy mà lại dính vào loại án tử này.
Lẽ ra không nên hợp tác với loại đàn bà điên như Trình Hi. Nhà họ Trình.
Trình Hi tức giận đến mức sắp đập hết đồ đạc trong phòng.
Cô ta chuẩn bị lâu như vậy, muốn cho Tần Phạn thân bại danh liệt, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Khương Dạng, dẫn đến những việc phía sau cũng không thể tiến hành tiếp được.
Uổng công tốn bao nhiêu công sức vào Tần Dư Chỉ và cô vợ ngoài ngành của Phương Du Trạch.
Thất bại trong gang tấc.
Nghe thấy tiếng xe cảnh sát bên ngoài, tâm trạng bực bội của Trình Hi lại đột nhiên bình tĩnh lại, tới thì tới, ai sợ ai.
Cho dù có camera giám sát bên ngoài thì sao, không ai nhìn thấy là cô ta đẩy Khương Dạng.
Trình Hi thậm chí còn có tâm tư tìm mấy món đồ trang điểm giữa sàn nhà đầy mảnh vỡ lộn xộn, trang điểm nhẹ nhàng, rồi thay một bộ váy liền thêu màu trắng trang nhã đoan trang.
Chỉ nhìn dung mạo và khí chất đơn thuần, không hề có chút liên quan nào đến tội phạm.
Các cảnh sát không hề vì khí chất dung mạo của cô ta mà ưu ái chút nào, việc công xử theo phép công: “Cô Trình, cô có liên quan đến một vụ án cố ý gây thương tích nghiêm trọng, mời cô đi cùng chúng tôi một
chuyến.”
Trình Hi khẽ mỉm cười, không hoảng không loạn vuốt phẳng nếp nhăn không tồn tại trên váy, trấn an gật đầu với người mẹ đang hoảng loạn: “Người trong sạch tự khắc trong sạch, tôi nguyện ý phối hợp điều tra.”
Đợi Trình Hi cùng các cảnh sát rời đi, Trình phu nhân vội vàng run rẩy tay gọi điện thoại cho Trình tổng.
**
Tần Phạn túc trực bên Khương Dạng ba ngày ba đêm, Khương Dạng cuối cùng cũng hoàn toàn thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ cũng không biết khi nào cô ấy tỉnh lại, có thể là ngày mai, cũng có thể là một tháng sau, tóm lại tình hình đang dần tốt lên.
Trong thời gian này ba Khương cũng từ nước ngoài trở về, nhìn thấy cô con gái duy nhất biến thành bộ dạng này, ngay tại chỗ muốn đến cục cảnh sát chém chết Trình Hi.
May mắn bị Tần Phạn ngăn lại.
Sau đó ôm Tần Phạn khóc một trận.
Người cha già hơn 50 tuổi, khóc đến không thành tiếng, khiến Tần Phạn lại khóc theo một hồi.
Khoảng thời gian này Bùi Cảnh Khanh mỗi ngày đều túc trực ở cửa, bất động, không ăn không uống, mắt thấy từ một mỹ nam tử thanh tú anh tuấn biến thành một ông già lôi thôi lếch thếch còn hơn cả ba Khương.
Mỗi ngày còn phải bị ba Khương đánh một trận.
Nếu không phải sợ đứa con gái ngoan tỉnh lại trách ông, ba Khương thật sự muốn đánh chết thằng khốn kiếp này cho xong.
Sau này, đến Tần Phạn cũng nhìn không được nữa, nói với Bùi Cảnh Khanh: “Nếu anh thật sự muốn chuộc lỗi, thì hãy làm cho Trình Hi, làm cho nhà họ Trình nhận được sự trừng phạt xứng đáng, chứ không phải ở đây, làm người thân đau lòng kẻ thù vui sướng.”
Sau đó cô cũng biết từ thư ký Ôn, ngày đó Bùi Cảnh Khanh đến muộn là do mẹ Bùi lên cơn đau tim.
Tần Phạn khoảng thời gian này không có tâm tư làm việc, ngay cả việc quay tập cuối cùng của show thực tế cũng bị trì hoãn.
Cuối cùng Tưởng Dung thật sự không nhịn được nữa, “Hay là quay cảnh em mỗi ngày đến bệnh viện thăm cô Khương cũng được, bên ekip chương trình cũng đồng ý rồi.”
“Để em suy nghĩ đã.” Tần Phạn cụp mi, đang đứng trong bếp, tự tay hầm canh cho Khương Dạng.
Cô mỗi ngày đều hầm canh, mong chờ Khương Dạng tỉnh lại là có thể uống.
Tưởng Dung chuyển chủ đề: “Vậy vụ án của cô Khương có diễn biến gì mới không, Trình Hi nhận tội chưa?”
Tần Phạn dừng một chút, giọng nói như thể ngâm trong nước đá mấy ngày mấy đêm, lộ ra hơi lạnh thấu xương: “Nhận tội?”
“Cô ta không nhận.”
Người đàn bà Trình Hi kia tâm cơ thâm sâu khó lường, hoàn toàn không biểu lộ ra chút sơ hở nào, thậm chí còn đầu óc tỉnh táo hỏi ngược lại cảnh sát: “Các người có bằng chứng không? Đoạn video giám sát đó cũng không thể chứng minh là tôi đẩy cô ta, muốn tạm giam tôi, được thôi, xin mời đưa ra bằng chứng.”
Nghe Tần Phạn nói xong ngọn nguồn, Tưởng Dung thiếu chút nữa bị ghê tởm đến mức: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cô ta?”
“Không tha.” Giọng Tần Phạn thanh đạm, “Cô ta có hiềm nghi lớn nhất, trước khi tìm được bằng chứng chứng minh không phải cô ta, cũng sẽ không thả người.”
“Nhưng thông thường thời gian tạm giam không thể vượt quá 37 ngày, nếu trong thời gian này không có bằng chứng vô cùng xác thực hoặc Dạng Dạng không tỉnh lại, có khả năng phải thả cô ta.”
Tưởng Dung vội vàng nói: “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, cô Khương nhất định phải tỉnh lại, đưa kẻ xấu ra công lý a.”
Tần Phạn nghe thấy chị ấy niệm Phật, không nhịn được cúi mắt nhìn chuỗi vòng Phật gần đây thường xuyên được cô đeo trên cổ tay, nhẹ nhàng lần mấy hạt, trong lòng mặc niệm: Nguyện thế gian thật sự có Phật, phù hộ Khương Dạng bình an vượt qua kiếp nạn này.
Tạ Nghiên Lễ vào cửa, nhìn thấy đầu ngón tay trắng như tuyết của Tần Phạn đang lần chuỗi vòng Phật anh đã đeo gần mười năm, ánh đèn dịu
nhẹ chiếu lên má cô, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn tinh xảo, vì lao tâm khổ tứ trong khoảng thời gian này mà gầy đi rất nhiều, trông thật đáng thương.
------oOo------