Rèm cửa phòng khách mở rộng, Tạ Nghiên Lễ ngồi trên ghế sofa cạnh
cửa kính lớn, quay lưng về phía ánh mặt trời chính ngọ, như được mạ lên một lớp ánh vàng nhàn nhạt.
Mày mắt thanh tú như vẽ, lúc nhìn người nghiêm túc, ánh mắt đặc biệt sâu thẳm.
Tần Phạn ngồi trên chiếc đệm hình cánh hoa dày đặt trên thảm, đang ngẩng đầu chống cằm nhìn anh, đồng tử trong veo xinh đẹp tràn đầy mong đợi.
Tạ Nghiên Lễ không đáp có thể hay không thể, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Hàng mi Tần Phạn vô tội chớp chớp: “Ba ngày, kỳ nghỉ đông của anh chắc là sắp dùng hết rồi nhỉ, hay là mấy ngày nghỉ còn lại để sang năm sau anh thấy thế nào?”
“Chẳng ra gì.” Tạ Nghiên Lễ bỗng nhiên cúi người, ngón tay dài véo nhẹ khuôn mặt đã khôi phục hồng nhuận của cô, để lại một câu làm Tần Phạn ngơ ngác.
Tạ Nghiên Lễ nói: “Bà Tạ, không khéo, kỳ nghỉ của anh có thể kéo dài liên tục đến Rằm tháng Giêng năm sau.”
Ngay sau đó Tạ Nghiên Lễ đặt cuốn sách lên bàn trà, quay người đứng dậy đi về phía phòng khách.
Tần Phạn trợn mắt há hốc mồm nhìn cuốn sách tài chính học dày cộp kia
——
Trong đầu toàn là:
Tập đoàn Tạ thị thật sự sắp phá sản rồi, nếu không Tổng tài điều hành sao lại nhàn rỗi như vậy!!!
“Đây là kỳ nghỉ gì vậy?” “Nghỉ sinh à?”
Tần Phạn cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ôm gối đi theo bên cạnh anh, như cái đuôi nhỏ xem Tạ Nghiên Lễ rót nước, cắt trái cây.
Quản gia cực kỳ có mắt nhìn, trừ phi Tạ Nghiên Lễ rung chuông gọi họ, nếu không mọi người đều ẩn mình trong biệt thự.
Không quấy rầy thế giới hai người của ông chủ và phu nhân.
Tần Phạn không ngờ Tạ Nghiên Lễ thật sự gật đầu: “Cũng gần như vậy.” “???”
Sao lại gần như vậy, cô đưa tay sờ bụng Tạ Nghiên Lễ, “Anh có thai à?”
Cơ bụng phẳng lì, qua lớp áo mặc nhà mỏng manh, lòng bàn tay cô có thể cảm nhận được độ ấm và sự đàn hồi cơ bắp thuộc về đàn ông.
Tần Phạn sờ xong, còn định sờ thêm chút nữa.
Tạ Nghiên Lễ lần này vậy mà lại không gạt tay cô ra.
Tần Phạn nghi ngờ ngước mắt, “Anh hôm nay sao không sợ bị làm bẩn thân thể băng thanh ngọc khiết của anh, không tránh đi?”
Tạ Nghiên Lễ đưa ly nước ấm vừa phải bên cạnh cho cô, tùy ý để lòng bàn tay cô vẫn dán trên bụng mình: “Có lẽ, đã sớm bị em làm bẩn rồi, quen rồi.”
Tạ Nghiên Lễ còn biết nói đùa?! Trời ạ.
Tần Phạn muốn thử trán Tạ Nghiên Lễ, xem có phải cô đã lây bệnh sốt cho anh không.
Tạ Nghiên Lễ bưng đĩa trái cây, đốt ngón tay cong lại chạm nhẹ vào trán Tần Phạn: “Nghỉ đông gộp với nghỉ phép kết hôn, có hai mươi ngày.”
Tần Phạn xoa xoa cái trán không đau nhưng hơi tê tê, đi theo sau anh quay lại trước cửa kính lớn: “Ý là, hai mươi ngày này anh ở nhà làm cá mặn?”
“Công ty không có anh sẽ không loạn sao?”
“Lương cao và tiền thưởng kếch xù anh trả hàng năm để nuôi đội ngũ tinh anh không phải là nuôi vô ích.” Tạ Nghiên Lễ đưa tay xiên một miếng dâu tây đưa đến cái miệng nhỏ đang líu lo của Tần Phạn, “Cho dù nửa năm anh không đi làm, công ty cũng không loạn được.”
Giọng nói vừa phải, lời nói lại nhiều như vậy.
Tần Phạn bị nhét một miệng dâu tây, nước dâu tây ngọt ngào bung tỏa trong khoang miệng, bất giác, lòng cô cũng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Nghỉ phép kết hôn à, anh cũng thật không biết xấu hổ mà nói.
Sắp ba năm rồi, mới nghỉ bù phép kết hôn, nếu không phải Tập đoàn Tạ thị do anh quyết định, phòng nhân sự có thể đồng ý mới lạ.
Tần Phạn bị Tạ Nghiên Lễ tiện tay đút cho vài miếng dâu tây, mới nhớ ra chuyện chính.
Kéo kéo tay áo anh: “Ngày kia phải ghi hình gameshow, anh có thể hay không…”
Tần Phạn cong mắt cười với anh.
Có lẽ không ai có thể từ chối nụ cười rạng rỡ kiều diễm như vậy của tiên nữ nhân gian, nhưng ——
Tạ Phật tử có thể.
Anh đáp lại bằng một nụ cười: “Không thể.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phạn lập tức xịu xuống.
**
Ngày ghi hình chương trình, lần này đạo diễn của ekip tự mình tới.
Lần đầu tiên ông đến biệt thự ngoại ô, không nhịn được cảm thán: “Khu vực này tôi từng nghe người trong giới nhắc tới, không phải ai cũng tùy tiện mua được, vị bạn trai thần bí này của cô Tần đúng là thật sự có
tiền.”
Phó đạo diễn vô cùng đồng tình: “Nơi này có lẽ là khu biệt thự lớn nhất toàn bộ Bắc Thành rồi.”
“Hoàn cảnh thật tốt, mỗi lần vào đây, luôn cảm thấy hô hấp trong lành.”
Biệt thự phía trước có nước bao quanh, cây xanh đều có người chuyên môn mỗi ngày chăm sóc, huống chi những người có thể ở được biệt thự nơi đây, về cơ bản trong nhà đều có người làm vườn chuyên nghiệp.
Đạo diễn dù sao cũng từng trải qua chuyện đời: “Không, nếu nói xịn nhất Bắc Thành thì phải kể đến khu biệt thự Thiên Lộ Loan, đó mới thật sự là một căn khó mua.”
“Đặc biệt là căn nhà giữa hồ kia, được mệnh danh là Cung điện Buckingham của Thiên Lộ Loan, mức độ xa hoa có thể sánh ngang với Cung điện Buckingham thật sự.”
Tưởng Dung vốn đang suy nghĩ xem phải giải thích thế nào với đạo diễn và mọi người về việc lát nữa có thể sẽ nhìn thấy nhân vật lớn nào đó trong nhà Tần Phạn, lại nghe thấy họ trò chuyện.
Cung điện Buckingham?
Làm gì có chuyện khoa trương như vậy.
Chị cảm thấy căn biệt thự phòng cưới ở ngoại ô này của Tần Phạn đã đủ kinh ngạc rồi, nơi còn xa hoa hơn cả nơi này, chẳng phải là muốn lên thiên đường sao.
Không quấy rầy đạo diễn và mọi người trò chuyện, mãi đến lúc sắp đến cửa.
Tưởng Dung thận trọng dừng lại bên cạnh họ: “Các vị, tạm thời hạ máy quay xuống đã.”
Ekip chương trình: “???”
Đạo diễn kinh ngạc hỏi: “Quản lý Tưởng, tại sao không thể quay?” Bọn họ đến chẳng phải là muốn quay cuộc sống ở nhà sao.
Tưởng Dung suy nghĩ một chút cách dùng từ, sau đó mới mở miệng nói: “Lần này ngoài Tần Phạn ra, còn có người khác ở đây.”
Mấy người phụ trách chính của ekip liếc nhau, lập tức đáy mắt lộ ra vẻ kích động ngầm hiểu trong lòng: “Bạn trai thần bí?!”
“Đồ nhà quê 1G!”
Vài người đồng thanh mở miệng. Tưởng Dung: “…”
Nhìn nữ đạo diễn trẻ tuổi vừa há mồm hô lên đồ nhà quê 1G kia, đợi đến lúc nhìn thấy, chắc là muốn kinh ngạc đến rớt cả tròng mắt.
Kết quả là, người quay phim vác thiết bị cảm thấy càng có hứng thú hơn.
Thậm chí còn điều chỉnh thiết bị, cố gắng lát nữa có thể quay được hình ảnh độ nét cao.
Mắt thấy mọi người rướn cổ nhìn vào trong biệt thự, chẳng thấy gì cả.
Đạo diễn thúc giục: “Quản lý Tưởng, mau cho chúng tôi vào đi, tôi có
thể đoán trước được rating tập cuối cùng của chúng ta tuyệt đối sẽ bùng nổ.”
Tưởng Dung hít sâu: “Vị này, không thể quay!”
Lúc này, từ trong biệt thự đi ra mấy nhân sĩ tinh anh mặc âu phục giày da, thư ký Ôn đi đầu nhìn thấy Tưởng Dung, kiềm chế mà khiêm tốn chào hỏi: “Chị Tưởng, chị đến rồi ạ.”
Tay phó đạo diễn run lên.
Anh ta đã gặp qua nhóm người này!!! “Bọn họ, bọn họ… sao lại ở đây?”
Thư ký này, bọn họ trước kia còn chụp được ảnh, đúng là thư ký trưởng của Tổng tài Tập đoàn Tạ thị!
Ra hiệu cho người của ekip phía sau tắt máy quay.
Thư ký Ôn mở miệng nói: “Chúng tôi báo cáo công việc với Tạ tổng.” “Như vậy, các vị cứ tự nhiên.”
Sau khi đoàn người đi xa, phó đạo diễn cùng những người khác trước đó từng đến cùng anh ta cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
Từ trong nhà Tần Phạn đi ra, đến gặp Tạ tổng họp?
Từng chữ họ đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau, sao lại phức tạp như vậy.
Đạo diễn cũng nhận ra thư ký Ôn này, sau đó theo bản năng nhìn về phía Tưởng Dung: “Là tôi, nghĩ đúng, như vậy sao?”
Tưởng Dung học theo dấu chấm của đạo diễn: “Là ngài, nghĩ đúng, như vậy.”
Chị cũng ngơ ngác: Sao thư ký Ôn và họ lại xuất hiện ở đây vào sáng sớm thế này.
Đạo diễn hít sâu: Cuối cùng cũng hiểu tại sao Tưởng Dung lại muốn họ tắt máy quay, hóa ra vị ‘bạn trai thần bí’ kia lại chính là Phật tử giới thương trường Tạ Nghiên Lễ!
Trời ạ.
Tin này nếu tuôn ra ngoài, tuyệt. Tuyệt đối là tin tức lớn của năm! Từ từ ——
Đạo diễn phản ứng lại vài giây, “Quan hệ của cô Tần và Tạ tổng là không thể tiết lộ?”
Tưởng Dung gật đầu: “Đúng vậy, họ tạm thời chưa có ý định công khai.”
Trong đầu đạo diễn nghĩ lung tung, nói cách khác, căn biệt thự này thật sự là nhà vàng giấu người đẹp?
Vậy Tần Phạn trên mạng còn dám khoe ân ái lớn mật như vậy, cũng không sợ bà cả nhà người ta đánh tới sao?
Tưởng Dung không biết đạo diễn đã hiểu lầm, “Cho nên, lát nữa sau khi vào trong, cái gì không nên quay thì không được quay.”
“Cho dù không cẩn thận quay được cũng nhớ lúc hậu kỳ sản xuất, nhất định phải cắt bỏ đi.”
Mọi người trong ekip đã chết lặng: “…” Cứng đờ gật đầu đồng loạt.
Lúc này vừa đúng 7 giờ sáng, Tạ Nghiên Lễ từ phòng làm việc ra, từ miệng quản gia biết được ekip chương trình đã ở cửa biệt thự, lại trở về phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ chính, Tần Phạn còn đang nằm trên giường ngủ rất ngon.
Do bị bệnh trong khoảng thời gian này, cô tương đối thích ngủ, thời gian ngủ vượt quá 12 tiếng, có lẽ là muốn ngủ bù lại khoảng thời gian thiếu ngủ trước đó.
Đầu ngón tay hơi lạnh của Tạ Nghiên Lễ chạm vào khuôn mặt hồng nhuận xinh đẹp của cô: “Dậy đi.”
Tần Phạn xoay người, đem lòng bàn tay anh làm gối đầu đè dưới đầu, cái miệng nhỏ lẩm bẩm: “Ồn muốn chết.”
Tạ Nghiên Lễ thuận thế đỡ đầu cô ngồi dậy: “Ekip chương trình đến rồi.”
“Em chắc chắn muốn bị quay trong bộ dạng này?”
Tần Phạn vốn còn đang mơ mơ màng màng ngã vào lòng Tạ Nghiên Lễ buồn ngủ, giật mình một cái mở to mắt.
Đập vào mắt là đôi mắt cười như không cười kia của Tạ Nghiên Lễ. “Sao anh còn ở đây?”
Tạ Nghiên Lễ như hai ngày trước, trực tiếp cúi người ôm cô đến mép giường: “Mang giày vào, rửa mặt.”
Bên chân là đôi dép lê mềm mại.
Tần Phạn theo bản năng đưa chân vào, cuối cùng cũng nhớ ra Tạ Nghiên Lễ hôm nay không những không đi, thậm chí còn định lộ mặt thật.
“Anh có muốn suy nghĩ lại không, lỡ như giống cái tay lần trước không cẩn thận bị cắt vào, cư dân mạng lại không biết nên chửi anh thế nào
đâu.”
Tần Phạn vỗ vỗ ngực người đàn ông, “Em là vì tốt cho anh, bạo lực mạng đáng sợ lắm đấy.”
Tạ Nghiên Lễ liếc nhìn đồng hồ: “Thư ký Ôn và họ vừa mới ra cửa, có lẽ đã chạm mặt ekip chương trình rồi.”
Tần Phạn: “?”
Vài giây sau, cô mặt vô biểu tình đẩy gã đàn ông chó má này ra. Cố ý, chắc chắn là cố ý!
Tạ Nghiên Lễ không nhanh không chậm đi theo bên cạnh cô: “Anh khó coi đến mức không xuất hiện được?”
“Chê anh xấu?”
Tần Phạn đứng trước bồn rửa mặt, từ trong gương phản chiếu rõ ràng khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ của người đàn ông, cho dù cô có trợn mắt nói dối thế nào, cũng không nói ra được Tạ Nghiên Lễ xấu, khó coi đến mức không nhận ra loại lời nói dối này.
Cô thần sắc đứng đắn: “Không, chính vì anh quá đẹp quá ưu tú, cho nên mới muốn giấu anh đi, không cho người phụ nữ khác nhìn thấy.”
Tạ Nghiên Lễ thật đúng là bị lời nói dối rõ ràng này của Tần Phạn làm cho vui lòng.
Lúc Tần Phạn rửa mặt, anh tư thế ung dung dựa vào cửa, đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Mãi đến khi Tần Phạn muốn đi ra ngoài ngang qua Tạ Nghiên Lễ. Tạ Nghiên Lễ đè lại đỉnh đầu cô.
Tần Phạn nhíu mày định gạt móng vuốt sói của anh ra, sau đó lại cảm
giác lòng bàn tay ôn hòa kia đang xoa xoa đỉnh đầu cô, bên tai đồng thời truyền đến giọng nói ôn hòa trầm ấm từ tính của người đàn ông: “Chỉ cho em xem.”
Tần Phạn đơ ra vài giây, bên tai đột nhiên nhuốm một mảng màu hồng đỏ.
A a a!
Gã đàn ông chó má đừng có thả thính!
Nếu không cô sẽ phải nghi ngờ Tạ Nghiên Lễ có phải cố ý không.
Tạ Nghiên Lễ thong thả ung dung nhìn vành tai nhỏ nhắn màu đỏ thấp thoáng dưới mái tóc đen của cô, bỗng nhiên từ túi quần lấy ra vé xem phim mỏng manh: “Chiều nay xem phim không?”
Tần Phạn chớp chớp mắt, nhìn hai tấm vé kia, không phản ứng lại được gã đàn ông chó má này rốt cuộc đang giở trò gì: “Xem phim?”
“Anh xem phim bao giờ chưa?”
Hơn nữa còn xem vào lúc đang quay show thực tế, thứ này cứ thế muốn công khai à.
Thế nhưng lần này cô lại hiểu lầm ý của Tạ Nghiên Lễ.
Tạ Nghiên Lễ cầm lấy một bàn tay cô, nhét vé xem phim vào lòng bàn tay mềm mại, bình tĩnh nói: “Người khác có bạn trai ở bên, em cũng có.”
Thấy bóng dáng Tạ Nghiên Lễ rời đi, Tần Phạn ngơ ngác cụp mắt, nhìn hai tấm vé xem phim không một nếp gấp.
Trong đầu hiện ra lúc trước khi cô quay chương trình này, lúc trò chuyện với các khách mời khác trong nhà, nữ khách mời tên Diệc Dao khoe bạn trai vừa đút cô ấy ăn lại vừa cùng cô ấy đi xem phim hẹn hò, dù sao cũng là hai nữ khách mời duy nhất, Diệc Dao luôn thích so sánh với cô, thấy
cuộc sống Tần Phạn đơn điệu liền nói bạn trai cô ấy đến chơi cùng cũng không có, quá đáng thương.
Cho nên, Tạ Nghiên Lễ đã xem qua chương trình này?
Khóe môi Tần Phạn cong lên một độ cung xinh đẹp, hướng về phía bóng lưng Tạ Nghiên Lễ nhảy tới, cố ý trêu anh: “Anh vậy mà lại nhớ lời của người phụ nữ khác rõ như vậy!”
Tạ Nghiên Lễ từ sau lưng vòng qua đỡ lấy cô, giọng điệu bất đắc dĩ: “Tần Phạn…”
Lúc này, quản gia gõ cửa tiến vào, giọng điệu hiếm khi có chút không ổn: “Bà Tạ lớn đến ạ.”
Đồng tử Tần Phạn phóng đại: Mẹ chồng đại nhân?
------oOo------