Lúc này, trên sân khấu, khách mời trao giải đang công bố các diễn viên được đề cử Nam và Nữ chính xuất sắc nhất ——
Khi máy quay lia đến các nữ diễn viên được đề cử phía dưới:
Tần Phạn cúi đầu nhanh chóng gõ một câu: “Còn chưa công bố, sao anh biết em là Nữ chính xuất sắc nhất, mua giải cho em hả?”
Sau đó không để lại dấu vết mà hơi ngẩng đầu lên, hướng về phía máy quay cong môi cười.
Trên màn hình lớn xuất hiện gương mặt minh diễm không tì vết của Tần Phạn dù là quay cận cảnh, dưới ánh đèn, đôi mắt đào hoa rực rỡ lấp lánh.
Lúc này, lòng bàn tay Tần Phạn rung lên mấy cái.
Thấy máy quay trên màn hình lớn lia sang nữ diễn viên khác, Tần Phạn cúi đầu, đôi môi đỏ không tự giác cong lên, so với đường cong e lệ ưu
nhã trên màn hình trước đó thì rạng rỡ hơn rất nhiều.
Cô không ý thức được máy quay lại quay ngoắt một vòng lớn, sau khi lia sang người khác lại lia về phía cô, bắt trọn nụ cười này một cách hoàn
chỉnh.
Tâm tư Tần Phạn đặt hết vào tin nhắn WeChat:
Đại Chó Săn: “Xán Xán, đừng biết rõ còn cố hỏi.”
Tần Phạn cố nhịn cười đến mức khó chịu, nếu không phải hoàn cảnh không đúng, cô thật sự đã cười phá lên rồi.
Đôi mắt long lanh còn lộng lẫy hơn cả ánh đèn hoa lệ. Còn biết rõ cố hỏi.
Tạ đại chó săn thật là ngày càng kín đáo mà quyến rũ.
Nói một câu trong lòng anh cô chính là Nữ chính xuất sắc nhất khó lắm sao, còn phải để cô tự mình lý giải!
Lỡ như đầu óc cô không nhanh nhạy, không hiểu được ý anh thì sao? Tần Phạn vốn còn định cố ý trêu chọc anh thêm.
Ngay sau đó, cánh tay bị Bùi Phong ngồi cạnh khẽ chạm vào: “Nữ chính xuất sắc nhất, đến lượt cô lên sân khấu nhận giải rồi.”
Tần Phạn mê mang ngước mắt lên, đập vào mắt là tấm ảnh tuyên truyền
cô mặc sườn xám trong 《Phong Hoa》 trên màn hình lớn, bên cạnh dùng chữ lớn màu vàng viết ‘Nữ chính xuất sắc nhất Tần Phạn’.
Thật sự là Nữ chính xuất sắc nhất?
Miệng Tạ Nghiên Lễ này được khai quang rồi sao?
Phản ứng đầu tiên của Tần Phạn chính là, về nhà nhất định phải hôn điên cuồng cái miệng đã khai quang kia của anh!
Tạ Phật tử quả nhiên vượng thê nha.
Người dẫn chương trình: “Chúng ta hãy cùng chào đón Nữ chính xuất sắc nhất Tần Phạn lên sân khấu nhận giải!”
“Chúc mừng nhé, Nữ chính xuất sắc nhất.” Bùi Phong đứng dậy, ôm Tần Phạn một cái trước, sau đó thấp giọng nói bên tai cô, “Không tỉnh táo lại là cô sắp thành meme đấy.”
Tần Phạn: “!!!”
Tần Phạn hoàn toàn tỉnh táo.
Tiên nữ không thể biến thành kho meme được!
Tần Phạn không ôm những người khác, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền nhấc tà váy, khí định thần nhàn lên sân khấu nhận giải.
Trì Cố Uyên vốn chuẩn bị ôm cô, còn chưa kịp đưa tay ra, đã có chút ghen tị nhìn về phía Bùi Phong.
Đều tại đạo diễn Bùi tốc độ quá nhanh.
Bùi Phong lấy điện thoại ra chụp ảnh cho Tần Phạn, giọng điệu tản mạn nói: “Nhóc con giả làm người lớn làm gì, vẽ hổ không thành lại thành
chó.”
Anh ta nói chuyện xưa nay không khách khí.
Trì Cố Uyên dứt khoát ngồi vào vị trí của Tần Phạn, đến gần Bùi Phong, lý lẽ hùng hồn: “Chị Tần thích kiểu này!”
“Sai, chị Tần của cậu thích chính là đóa hoa trên núi cao lạnh lẽo, cậu thì cùng lắm chỉ là hoa cỏ ven đường thôi.”
Bùi Phong sợ cậu ta không hiểu, lại lấy ví dụ, “Cậu thử nghĩ xem, tiên nữ uống sương sớm quen rồi, còn có thể đi uống nước sông ven đường
sao?”
Trì Cố Uyên không phục: “Sao tôi lại là hoa cỏ ven đường, sao lại là nước sông ven đường?”
“Tôi chỗ nào không mạnh hơn tên bạn trai tiểu thổ cẩu kia của chị ấy?”
Bùi Phong nghe cậu ta tức giận nói, vừa hay gửi xong ảnh chụp cho Tạ Nghiên Lễ, có thời gian tâm sự với tên nhóc này: “Vậy thì sao, cậu định
đào góc tường, làm tiểu tam nam à?”
Trì Cố Uyên mím môi: “Đương nhiên không phải, tôi đợi chị ấy chán ghét tên tiểu thổ cẩu kia, rồi mới chính thức theo đuổi chị ấy.”
“Dù sao tôi còn trẻ, tôi đợi được.”
Lời này làm Bùi Phong không biết nói gì luôn.
Người ta cũng không nói muốn đào góc tường làm tiểu tam bây giờ, người ta lựa chọn làm lốp dự phòng…
Anh ta thật đúng là không thể đứng ở điểm cao đạo đức nào để thuyết giáo, “Tôi đoán là cô ấy không chán được đâu, vị kia cũng không chấp nhận được việc cô ấy thay lòng đổi dạ.”
Nếu Tần Phạn dám thay lòng đổi dạ. Ừm…
Bùi Phong nghĩ đến hậu quả đó, cảm giác sống lưng đều lạnh toát.
Lúc này, điện thoại anh ta rung lên, có tin nhắn trả lời của Tạ Nghiên Lễ.
Tạ Nghiên Lễ: “Cô ấy đi giày cao gót.” Bùi Phong nháy mắt hiểu ý vị này: “…”
Lão tử thật đúng là thái giám hầu hạ hai vợ chồng các người mà.
Chính là tay anh ta ngứa ngáy, làm gì phải gửi ảnh Tần Phạn lên sân khấu cho Tạ Nghiên Lễ.
Tạ tổng quan tâm bà xã tiên nữ nhà mình đi giày cao gót lên xuống sân khấu nguy hiểm, chứ đâu quan tâm anh ta vì hai người họ mà lo lắng vỡ tim!
…
Tần Phạn đứng ở trung tâm sân khấu, nhìn xuống phía dưới đầy ắp các tiền bối trong giới giải trí hoặc các diễn viên cùng thế hệ khác, ôm chiếc
cúp không quá nặng nhưng lại cảm thấy trĩu nặng.
Lúc trước bước vào giới nghệ sĩ là ngoài ý muốn, sau này dần dần thích cảm giác đóng phim, cô cũng từng nghĩ tới, khi cầm được chiếc cúp Nữ chính xuất sắc nhất, sẽ nói những lời cảm nghĩ gì khi đoạt giải, bây giờ
đứng ở đây, dường như cũng không có gì để nói.
Chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này, cùng Tạ Nghiên Lễ đang đợi bên ngoài đón cô chia sẻ thành tích và sự kích động lúc này của mình.
Ước mơ lần đầu giương buồm, trên sân khấu nhận giải lấp lánh ánh sao này.
Ngón tay trắng nõn của Tần Phạn nắm lấy giá micro, hơi cúi người, dùng
giọng nói trong trẻo mềm mại nói theo trình tự trước: “Nhận được giải thưởng này thật sự rất bất ngờ, cảm ơn ban tổ chức đã công nhận tôi, cảm ơn đạo diễn Bùi Phong đã tin tưởng, cho tôi cơ hội đóng vai Ninh Phong Hoa, cảm ơn tất cả nhân viên công tác trước và sau hậu trường,
tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, cố gắng trong tương lai diễn xuất ra nhiều tác phẩm hay hơn nữa.”
Bùi Phong chủ động vỗ tay trước.
Trong tiếng vỗ tay, người dẫn chương trình kỳ cựu Du tỷ trêu chọc nói:
“Nữ chính xuất sắc nhất của chúng ta có phải còn quên cảm ơn một người không?”
Lần này, tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn.
Những nghệ sĩ trong giới giải trí này, thật ra cũng rất thích hóng chuyện.
Tự nhiên cũng đã ăn dưa về Tần Phạn và bạn trai cô. “Bạn trai, bạn trai, bạn trai!”
Mọi người hô càng lớn, biểu cảm của Trì Cố Uyên càng khó coi.
Ngược lại là Bùi Phong, vẫn luôn đi theo hò hét, hò hét đến mức người dẫn chương trình cũng không nhịn được bảo nhân viên công tác đưa cho anh ta một cái micro.
Bùi Phong thoải mái hào phóng nhận lấy micro: “Là người đàn ông duy nhất có tên trong bài phát biểu đoạt giải của cô, nếu cô vào thời khắc mấu chốt này mà không nhắc đến người nào đó một chút, tôi sợ sau khi
về nhà, sẽ bị cậu ấy ấn xuống đất đánh đấy.” Mọi người cười lớn: “Ha ha ha!”
Tần Phạn bất đắc dĩ nhìn anh ta, đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Nhưng mà ——
Câu nói phía sau của Bùi Phong, làm cô giật mình.
Bùi Phong tiếp tục nói: “Vừa rồi người nào đó còn gửi tin nhắn, nói cô đi giày cao gót, bảo tôi đỡ cô xuống sân khấu.”
“Oa! Chu đáo quá.” Du tỷ kinh ngạc hô lên, “Đạo diễn Bùi lát nữa nhớ đỡ Nữ chính của chúng ta xuống sân khấu nha.”
Bùi Phong đặt micro xuống xong, trực tiếp đi đến dưới sân khấu chờ. Khiến cho mấy người dẫn chương trình lại được một phen trêu chọc.
Tần Phạn nghe Bùi Phong nhắc đến Tạ Nghiên Lễ, anh thật sự chu đáo đến mức ngay cả chi tiết đi giày cao gót cũng cân nhắc đến vậy sao?
Đối mặt với những biểu cảm hoặc hài hước hoặc chúc phúc hoặc lạnh nhạt của mọi người, đôi mắt trong veo của Tần Phạn nhìn thẳng vào máy quay, như xuyên qua ống kính nhìn về phía người kia.
Dừng lại hai giây, Tần Phạn lắc lắc chiếc cúp trên tay: “Lúc đó em nói muốn làm diễn viên, anh còn tưởng em đùa giỡn, xem này, nhận được cúp rồi.”
Ngữ khí thân mật lại kiêu kỳ, như đang làm nũng với người yêu.
Nói xong, Tần Phạn liền lùi về sau một bước, lịch sự cúi chào rồi xuống sân khấu.
Bùi Phong đi lên bậc thang đỡ cô cùng xuống sân khấu: “Tiên nữ làm nũng.”
Tần Phạn liếc anh ta một cái, khí chất nữ thần cao lãnh mười phần.
Bùi Phong: Quả nhiên, tiên nữ làm nũng là đặc quyền của người nào đó.
Giọng điệu âm dương quái khí nói: “Nương nương đi chậm một chút, kẻo bệ hạ lo lắng người bị ngã.”
Tần Phạn: “Tiểu Bùi tử, ngã bản cung thì ngươi phải bị chém đầu đấy.” (Tiểu Bùi tử: cách gọi thái giám họ Bùi trong phim cổ trang)
Bùi Phong: …
Nhìn thấu thế giới giả dối này!
Phía dưới trao giải chính là Đạo diễn xuất sắc nhất, vì vậy, Bùi Phong còn chưa ngồi ấm chỗ, lại bị gọi lên sân khấu.
《Phong Hoa》 tại giải Kim Quyết lần này thu hoạch được giải Nữ chính xuất sắc nhất, Nam phụ xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, tổng
cộng bốn giải thưởng, trở thành người thắng lớn nhất.
Tần Dư Chỉ sớm đã rời khỏi hiện trường từ lúc công bố Nữ chính xuất sắc nhất.
Sợ mình không kiểm soát được biểu cảm.
Cả mạng đều đang thương tiếc hai người không nhận được giải là Tần
Dư Chỉ và biên kịch, đặc biệt là có cư dân mạng rất ác ý đã P ảnh tấm hình đoàn phim 《Phong Hoa》 bước lên thảm đỏ trước đó.
(P ảnh: Chỉnh sửa ảnh bằng Photoshop)
Bên trái khoanh tròn ba người Tần Phạn, đánh dấu 【Đội nhỏ đoạt giải】
Bên phải khoanh tròn Tần Dư Chỉ và biên kịch, làm cho ánh sáng rất tối, phía trên ghi 【Tổ hai người không đoạt giải】, bên cạnh còn có một chữ 【Thảm】 màu trắng xanh thật to, vô cùng bắt mắt.
Tức đến mức Tần Dư Chỉ ngay tại chỗ đập nát điện thoại.
Nghĩ đến việc mình bị Tần Phạn chơi xỏ, lại còn trở thành nền làm bậc thang cho cô ta tại lễ trao giải lần này, Tần Dư Chỉ liền hận đến không chịu được.
Cô ta hít sâu, cố gắng bình tĩnh, “Tạm thời không về nhà.”
**
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Tần Phạn được nhân viên công tác dẫn đi lối đi đặc biệt để rời khỏi.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là do ai sắp xếp.
Mấy người trong đoàn phim 《Phong Hoa》 cũng đi cùng nhau. Bùi Phong còn nói: “Chúng ta đúng là thơm lây.”
“Một người đắc đạo, gà chó lên trời nha.”
Vừa dứt lời, nhân viên công tác liền nói: “Phía trước chính là lối ra, thông thẳng ra đại lộ Hoàng Ngạn.”
Lúc này, trên con đường vắng vẻ chỉ có lác đác vài chiếc xe đi qua, mà chiếc Bentley màu đen đậu ven đường lại vô cùng dễ thấy.
Cách đó không xa xe của Bùi Phong bọn họ cũng từ từ chạy tới.
Cửa sổ xe Bentley hạ xuống, lộ ra gương mặt thanh tú như tranh vẽ của
người đàn ông, tôn lên mái tóc màu xanh bạc, lạnh lùng mà lại toát ra vẻ ph*ng đ*ng ngang tàng.
Khiến người ta không rời mắt được.
Bước chân Tần Phạn dừng lại, xa xa nhìn người đàn ông xuống xe.
Cũng không giống lần trước, vì có người khác ở đó mà cố tình ngăn cản anh bước tới, mà là đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Mưa đầu xuân lất phất, thanh vắng tĩnh lặng.
Bầu trời đêm hơi tối như phủ xuống một tấm rèm nước mịn màng, người đàn ông cao gầy thẳng tắp mặc bộ vest chính thức vừa mới từ bữa tiệc thương mại bước ra, cầm chiếc ô màu đen, không nhanh không chậm đi
về phía cô.
Như một bức tranh thủy mặc từ từ mở ra, thánh thủ đan thanh cũng khó lòng miêu tả được nửa phần vẻ thanh quý tự chủ của bóng hình trong
tranh kia.
Tần Phạn nhìn Tạ Nghiên Lễ không coi ai ra gì mà đưa một tay về phía mình, giọng nói thiên về lạnh lẽo lại từ tính dễ nghe trong mưa: “Xán Xán.”
Dưới mái hiên rộng lớn bên ngoài hội trường, trên bậc thang thứ ba, Tần Phạn cúi mắt nhìn thẳng anh hai giây, không nói gì.
Không khí nháy mắt căng thẳng.
Ngay cả Bùi Phong cũng nghi ngờ liệu hai vợ chồng họ có phải đã xảy ra mâu thuẫn gì lúc mình không biết không.
Bỗng dưng, Tần Phạn cười rạng rỡ, bổ nhào vào lòng Tạ Nghiên Lễ.
Tạ Nghiên Lễ một tay ôm cô lên, không để tà váy dài màu trắng chạm xuống mặt đất dính đầy nước mưa.
Oa!
Tiểu Thỏ và Bùi Phong động tác nhất trí lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Tiểu Thỏ: A a a đây là tình tiết phim thần tượng gì thế này, quắn quéo mất thôi.
Bùi Phong: Chết tiệt, lực tay của lão Tạ đỉnh thật!
Tần Phạn đã rất quen thuộc ôm lấy cổ thon dài của người đàn ông, má áp vào gò má hơi lạnh của anh, hoàn toàn không cảm thấy việc show ân ái
có gì không đúng.
Cọ xong, mới quay đầu vẫy tay với đám ‘quần chúng vây xem’: “Lần sau gặp.”
Tạ Nghiên Lễ giữ chắc cán ô đang khẽ rung, chiếc ô màu đen nâng lên, lộ ra hoàn toàn gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, anh hơi gật đầu,
giọng nói trước sau như một, “Đa tạ mấy vị đã chiếu cố bà xã tôi.”
“Đi thôi.” Tần Phạn trước tiên nhẹ nhàng kéo kéo chiếc áo sơ mi không
chút cẩu thả của Tạ Nghiên Lễ, nhận lấy chiếc ô màu đen trong tay anh, “Em che cho, anh đừng làm em ngã đấy.”
Đôi môi mỏng của Tạ Nghiên Lễ nhếch lên một độ cong gần như không thể nhận ra, ôn tồn nói: “Được.”
Hai tay không rảnh, thuận thế đổi tư thế ôm cô, như ôm trẻ con vậy bế thẳng lên.
Tần Phạn khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, cúi đầu là có thể nhìn thấy mái tóc màu xanh bạc của người đàn ông, không nhịn được đưa móng vuốt sói con ra muốn sờ một cái.
Cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhìn về phía Tiểu Thỏ, “Đưa cúp cho thư ký Ôn, em không cần đưa chị về, trực tiếp về nhà đi.”
Xe bảo mẫu của Tần Phạn cũng từ từ chạy tới. Tiểu Thỏ lập tức đáp: “Vâng!”
Mở ô chạy như bay về phía thư ký Ôn đang chờ bên chiếc Bentley màu đen.
Nhìn bóng lưng tuấn nam mỹ nữ rời đi, Bùi Phong thờ ơ liếc nhìn Trì Cố Uyên đã ngây người: “Thấy chưa, người ta rất ân ái.”
Trì Cố Uyên há miệng, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại từ câu ‘bà xã’ kia của Tạ Nghiên Lễ.
Cậu ta nhận ra Tạ Nghiên Lễ.
Càng hiểu rõ hàm ý và lời cảnh cáo trong câu nói bà xã kia của anh. Trì Cố Uyên: “Thì ra, chị ấy chính là bà Tạ…”
Bùi Phong nhìn về phía người đại diện của Trì Cố Uyên: “Thằng nhóc
này có phải bị ngốc rồi không, cậu nhớ đừng để nó ra ngoài nói năng linh tinh.”
Người đại diện của Trì Cố Uyên cũng tỉnh táo lại từ bí mật động trời này, vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu tôi hiểu, đạo diễn Bùi yên tâm.”
Trời ạ!
Thì ra Tần Phạn là bà xã của Tạ Phật tử!!!
Anh ta chỉ là đi theo nghệ sĩ đến tham dự lễ trao giải Nam phụ thôi mà, lại phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa như vậy.
Trọng điểm là, nghệ sĩ nhà anh ta, còn thầm thương trộm nhớ bà xã của Tạ tổng, còn định đào góc tường!
Đây là muốn chết à.
Người đại diện của Trì Cố Uyên vội vàng nhảy dựng lên vỗ vào đầu cậu ta một cái: “Cậu tỉnh táo lại cho tôi!”
“Đó là Tạ tổng đấy Tạ tổng!!!”
Linh hồn nhỏ bé của Trì Cố Uyên đều đã đi theo Tần Phạn bọn họ rồi.
Cậu ta biết đó là Tạ tổng.
Khó trách đạo diễn Bùi vẫn luôn nói cậu ta không bằng bạn trai Tần Phạn, nói cậu ta là hoa dại ven đường, là sông nhỏ rách nát.
Thì ra là thế.
**
Về đến nhà đã là 1 giờ sáng.
Tần Phạn tẩy trang tắm rửa xong xuống lầu, nhìn thấy trên bàn ăn bày biện bữa ăn khuya đầy đủ sắc hương vị.
Màu sắc món ăn quen thuộc, chính là những món cô đã gọi.
Lúc đó còn tưởng Tạ Nghiên Lễ cố ý trêu cô, không ngờ anh thật sự chuẩn bị.
------oOo------