Tần Phạn đối diện với đôi mắt đang mỉm cười của anh.
Tạ Nghiên Lễ hiếm khi cười như vậy, người đàn ông vốn lạnh nhạt tự phụ, trong phút chốc trở nên dịu dàng như gió mát trăng thanh.
Đặc biệt dưới sự tôn lên của mái tóc màu xanh bạc kia, ngay cả hơi thở băng giá trên người anh cũng biến thành sự trong trẻo sạch sẽ của cam quýt ngày hè.
Tần Phạn ép buộc trái tim nhỏ đang nhảy nhót của mình bình tĩnh lại, đừng bị sắc đẹp của Tạ nào đó mê hoặc.
Liếc thấy cánh cửa phòng nghỉ đang đóng chặt, cô bỗng dưng đứng lên: “Vậy chắc anh giấu trong phòng nghỉ.”
Tạ Nghiên Lễ bất đắc dĩ nhìn bóng dáng cô.
Tần Phạn vừa đi một bước, bước chân dừng lại, quay người ngồi lại vào lòng người đàn ông, nhoài người về phía khung ảnh úp sấp trên bàn làm việc.
Lần trước đến đây, không hề thấy khung ảnh tinh xảo như vậy, vừa nhìn đã biết là đồ con gái dùng.
Tần Phạn lắc lắc khung ảnh, không vội xem ảnh bên trong: “Bị em bắt được rồi nhé.”
Tạ Nghiên Lễ ngả người ra sau ghế.
Bánh xe ghế làm việc đột nhiên lăn đi, dọa Tần Phạn suýt nữa ném khung ảnh ra ngoài.
Tạ Nghiên Lễ như thể không có chuyện gì xảy ra, dựa người vào lưng ghế, thần thái lười nhác tùy ý: “Ừm, bắt được rồi.”
Tần Phạn vốn chỉ ngồi trên đùi anh, bị anh làm một hồi như vậy, cả thân
hình mảnh khảnh đều nép vào lòng anh, qua lớp vải áo sơ mi mỏng manh, có thể cảm nhận được độ ấm trên người đàn ông.
Đập khung ảnh vào lồng ngực anh, Tần Phạn lòng còn sợ hãi: “Anh có
phải muốn danh chính ngôn thuận đổi vợ khác, nên mới cố ý dọa chết em không!”
Trong lúc nói chuyện, đồng tử cô đột nhiên phóng đại, dừng lại ở khung ảnh kia.
Đây là tấm ảnh lần trước cô gửi cho Tạ Nghiên Lễ, anh lại in thành ảnh đặt trên bàn làm việc?
Tần Phạn nhìn quanh bốn phía, phát hiện chỉ có chiếc khung ảnh màu
hồng đầy nữ tính này là không hợp với phong cách văn phòng lạnh băng lãnh đạm này.
Cô nhìn bản thân trong ảnh vì quay bộ phim thanh xuân của đạo diễn
Tống mà chọn nhuộm màu tóc xanh bạc ombre, dần dần hòa hợp làm một thể với mái tóc màu xanh bạc của Tạ Nghiên Lễ.
Ánh mắt Tần Phạn có chút hoảng hốt, trong đầu không hiểu sao hiện ra
hình ảnh người đàn ông mặc áo hoodie màu đen dưới cây ngô đồng ngày đó, làn da trắng lạnh mái tóc xanh bạc, kiệt ngạo mà lại tràn đầy sự thuần túy của thiếu niên.
Lại nhìn bản thân trong ảnh, như trở về thời học sinh ——
Thiếu niên kiệt ngạo mà sạch sẽ dưới gốc ngô đồng trong ký túc xá, kiên nhẫn chờ đợi mối tình đầu trang điểm xong, cùng đi hẹn hò.
Tạ Nghiên Lễ lỏng lẻo nắm lấy cổ tay cô: “Bà Tạ không đi kiểm tra xem có giấu người không à?”
Giọng nói mát lạnh của người đàn ông mang theo ý trêu chọc, làm Tần Phạn lập tức hoàn hồn.
“Kiểm tra chứ, sao lại không kiểm tra!”
Sau khi nhìn thấy khung ảnh này, Tần Phạn nhớ lại ánh mắt đầy ẩn ý của thư ký Ôn, người phụ nữ giấu trong phòng nghỉ mà anh ta nói…
Tần Phạn bỗng nhiên thông suốt. Tranh sơn dầu!
Nghĩ đến tranh sơn dầu xong, Tần Phạn vội vàng đi nhanh hai bước:
“Hai bức tranh sơn dầu trong nhà không thấy đâu, không phải bị anh giấu trong phòng nghỉ công ty đấy chứ!”
“A a a!”
“Bị người khác nhìn thấy thì làm sao!”
Từ từ, thư ký Ôn có phải đã nhìn thấy rồi không!?
Tạ Nghiên Lễ chân dài, thong thả đi theo sau cô vào phòng nghỉ.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là những khung ảnh được treo xen kẽ thú vị trên
bức tường tông màu lạnh, mà bức tranh sơn dầu cơ thể người khó coi trong tưởng tượng của Tần Phạn lại không thấy bóng dáng.
Thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Nghiên Lễ nhìn biểu cảm của cô, từ tốn nói: “Sẽ không bị nhìn thấy.”
Tranh sơn dầu chỉ một mình anh mới có thể xem.
Tần Phạn đã đến gần bức tường để xem từng tấm ảnh.
Tất cả đều là ảnh truyền thông chụp lén họ, nhưng lại đẹp đến bất ngờ,
hơn nữa cảm giác không khí rất mạnh mẽ, như thể cố ý mời nhiếp ảnh gia chụp vậy.
Ví dụ như dưới ánh trăng chùa Từ Bi, Tạ Nghiên Lễ cõng cô.
Lại có ảnh họ hôn nhau ở lối thoát hiểm bệnh viện, cô bị ép vào lan can cầu thang, lúc đó không ý thức được, bây giờ xem ảnh mới phát hiện, Tạ Nghiên Lễ cố ý đặt tay sau eo cô, tránh để cô bị cấn.
Đầu ngón tay Tần Phạn nhẹ nhàng chạm vào khung ảnh hơi lạnh.
Nhưng chưa kịp chạm đến, đã dừng lại.
Rèm cửa phòng nghỉ hé mở một nửa, ánh sáng vừa vặn chiếu lên mặt Tần Phạn, khi cô ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiên Lễ, đôi mắt đào hoa theo
bản năng nheo lại.
“Tạ Nghiên Lễ, anh có ý gì?”
Tần Phạn rất ít khi trịnh trọng gọi thẳng tên Tạ Nghiên Lễ như vậy.
Thường ngày vui vẻ thì gọi chồng ơi, không vui thì gọi Tạ tổng.
Tạ Nghiên Lễ cúi mắt, đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô, hồi lâu sau, mới từ đôi môi mỏng bật ra một chữ cực nhạt: “Ừm?”
Cô chỉ vào những tấm ảnh đó, từng câu từng chữ: “Tại sao lại treo ảnh của chúng ta ở đây?”
“Tại sao lại in tấm ảnh em gửi cho anh ra đặt trên bàn làm việc?”
“Tại sao em còn chưa nhận được giải Nữ chính xuất sắc nhất, anh lại nói em là Nữ chính xuất sắc nhất?”
“Tại sao lại tặng thứ quý giá như vậy cho em?”
Cô xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, trên đó đeo chuỗi ngọc Phật
màu đen, sự đối lập đen trắng cực hạn, dưới ánh mặt trời, cảm giác thần bí cấm dục thoảng qua.
Khiến người ta không nhịn được muốn phủ phục dưới sự thần bí này.
Tần Phạn trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chỉ có cô tự biết, để xóa nhòa ranh giới mơ hồ này cần bao nhiêu dũng khí.
Hít sâu một hơi, đôi môi đỏ của cô mấp máy: “Anh có phải hay không, có phải hay không…” thích em?
Ba chữ cuối cùng cô chưa nói ra khỏi miệng, nhưng đôi mắt đào hoa lại nhìn thẳng vào người đàn ông gần trong gang tấc, đã nói lên tất cả.
Tạ Nghiên Lễ nhìn cô giả vờ bình tĩnh, nhưng thực tế đầu ngón tay đã vì căng thẳng mà cuộn tròn lại.
Bỗng nhiên cười rất nhẹ, rất nhẹ.
Cười đến mức Tần Phạn sắp không duy trì được vẻ bình tĩnh bề ngoài, bàn tay buông thõng bên người bị người đàn ông nắm lấy.
Tạ Nghiên Lễ chậm rãi vuốt phẳng những đầu ngón tay đang cuộn tròn của cô, động tác rất dịu dàng.
Ngay khi trái tim Tần Phạn sắp nhảy ra ngoài —— Anh giọng điệu thong dong: “Xán Xán, em thích anh.” “!!!”
Tim Tần Phạn vốn đang đập loạn xạ như nai con, lời này của Tạ Nghiên Lễ vừa ra, nháy mắt bị lời nói chắc chắn của anh làm cho tức đến muốn ngất tại chỗ.
Phản xạ có điều kiện phản bác, “Em không có!”
Cô vốn là đang kích Tạ Nghiên Lễ nói thích cô, sao đến miệng anh, lại thành cô thích anh!
Những tấm ảnh này cũng đâu phải cô lén lút treo trong phòng nghỉ công ty cô.
Tạ nào đó luôn không theo lẽ thường, làm Tần Phạn tức đến chỉ muốn phủi tay bỏ đi.
Nghe thấy Tần Phạn phản bác, Tạ Nghiên Lễ chậm rãi đan những ngón tay đã được cô duỗi ra vào mười ngón tay mình ——
Từ tốn nói: “Chủ mưu đã lâu, khó có thể mở lời nhưng Xán Xán, anh thích em.”
Tình càng sâu, càng khó nói ra.
Tần Phạn bỗng nhiên đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh, hoảng hốt cho rằng mình sinh ra ảo giác.
Cô lại nghe được lời tỏ tình của Tạ Nghiên Lễ? Một lát sau, Tần Phạn cuối cùng cũng phản ứng lại.
Đáy mắt cô chứa đầy niềm vui sướng, nhón chân nắm lấy cổ áo sơ mi của người đàn ông, nhìn thẳng vào mắt anh, khóe môi cong lên một đường cung không giấu được nụ cười: “Anh lặp lại lần nữa.”
Trong gang tấc, Tạ Nghiên Lễ đầu tiên là đưa tay che đi đôi mắt trong veo thấy đáy của cô, lại ôm người vào lòng.
Thân hình mảnh khảnh vừa vặn khớp với vòng tay anh. Giây tiếp theo.
Tần Phạn nghe thấy giọng nói hơi khàn của người đàn ông vang lên bên tai cô.
Anh nói: “Xán Xán, anh là đàn ông bình thường.”
Tần Phạn: “Cho nên?”
Tạ Nghiên Lễ lẩm bẩm: “Cho nên, cũng sẽ biết ngượng.”
Phụt ——
Tần Phạn vui mừng khôn xiết.
Không nhịn được muốn sờ tai Tạ Nghiên Lễ, xem có đỏ lên vì ngượng không.
Nhưng mà cô không có cơ hội.
Bị người đàn ông ‘ngượng quá hóa giận’ che mắt hôn đến cả người mềm nhũn, cuối cùng không làm ầm ĩ được nữa.
…
So với không khí xuân sắc dạt dào trong phòng nghỉ, lúc này tập đoàn Tạ thị náo nhiệt hơn nhiều.
Dù sao công ty họ thật sự rất ít khi có nữ minh tinh đến, đặc biệt là vị nữ minh tinh này lại còn có super topic couple với Tạ tổng của họ.
Mặc dù cả hai đều đã có đối tượng qua lại đàng hoàng, nhưng…
Tổ hợp tổng tài và nữ minh tinh, thật sự rất khó không khiến người ta tò mò.
Group chat công ty:
[ Tần tiên nữ đã ở trong văn phòng Tạ tổng hai tiếng rồi! ] [ Trời ạ, Tạ tổng cũng sa ngã dưới váy tiên nữ rồi sao? ]
[ Tạ tổng không phải loại người đó, có thể là đang bàn chuyện hợp tác không? Tôi nhớ Tần tiên nữ với công ty chúng ta trước đây không phải có hợp tác game sao? ]
[ Tạ tổng bàn chuyện hợp tác riêng với ai quá một tiếng đồng hồ bao giờ chưa? ]
[ tôi không nói. ]
[ tôi cũng không nói. ] [ bảo mật, hiểu? ]
[ hiểu hiểu hiểu! ]
[ showbiz thật loạn ]
[ từ từ, các đồng chí, các người nhìn kỹ đi, bạn trai bị lộ ra của Tần tiên nữ thật sự thật sự rất giống Tạ tổng của chúng ta đó! ]
[ Vãi chưởng, chẳng lẽ… ]
[ chẳng lẽ… ] [ chẳng lẽ… ]
Thư ký Ôn ngồi xổm ở cửa văn phòng tổng tài, đang tranh thủ xem group chat công ty.
Anh ta nhìn thấy cuộc trò chuyện của các đồng nghiệp đang trôi nhanh chóng, cũng theo đó căng thẳng lên ——
Chẳng lẽ, họ sắp phát hiện ra bạn trai của Tần tiên nữ chính là Tạ tổng sao!
Quả nhiên, vẫn là những nhân tài chất lượng cao được công ty họ tuyển chọn kỹ lưỡng mới có đôi mắt tinh tường.
Ngay sau đó.
Một tin nhắn mới lọt vào mắt, thư ký Ôn muốn ngất.
[ chẳng lẽ bạn trai Tần tiên nữ còn phẫu thuật thẩm mỹ theo Tạ tổng của chúng ta! ]
[ thật là muốn bắt chước Tạ tổng đến cùng mà. ]
[ các người nói xem, Tần tiên nữ đây là xem hàng giả chán rồi, nên đến tìm hàng thật? ]
[ trời ạ, hơn hai tiếng đồng hồ Tạ tổng cũng không ra cửa, sợ không phải là sắp sa ngã dưới váy Tần tiểu yêu tinh rồi ]
[ anh vừa nãy còn nói là váy tiên nữ, giờ lại thành váy yêu tinh? ]
[ thật không dám giấu giếm, chị đây rất có tam quan, tiên nữ dù đẹp, đến tán tỉnh đàn ông có vợ đều là yêu nữ đê tiện! ]
[ Tạ tổng dễ tán vậy sao? ]
[ phải xem ai tán, anh là đàn ông, bị phụ nữ như Tần Phạn tán, có thể không mềm lòng? ]
[666]
(666: tiếng lóng mạng biểu thị sự thán phục,厉害 – lợi hại)
…
Nhìn chủ đề đi hướng ngày càng kỳ quái, thư ký Ôn cuối cùng không nhịn được lên tiếng: [ các người đoán lớn mật hơn đi. ]
Nhìn thấy thư ký Ôn xuất hiện, trong group chat càng sôi nổi hơn. [ thế này còn chưa đủ lớn mật? ]
[ Ối, chẳng lẽ bây giờ Tạ tổng đã cùng Tần… yêu tinh ở văn phòng play?!! (@ thư ký Ôn anh bảo tôi đoán lớn mật mà). ]
[!!!]
[!!!]
Rất nhanh, group chat bị dấu chấm than spam đầy màn hình. Sôi nổi vì vị huynh đệ táo bạo này mà điểm like.
Đoán thì vẫn là ngài dám đoán nhất a!
Thư ký Ôn: “…”
Thôi, kéo không nổi kéo không nổi, quả dưa này một mình anh ăn vậy.
Thư ký Ôn: [ Giờ làm việc, mấy người vừa rồi nói chuyện phiếm đều ghi nhớ lại rồi đấy. ]
Mọi người:
[ á, @ thư ký Ôn anh gài bẫy để bắt lỗi]
Thư ký Ôn vừa chuẩn bị tắt điện thoại, WeChat ghim trên cùng gửi đến tin nhắn.
Đại Boss: “Dựa theo kiểu dáng này, tự tìm quần áo nam nữ mang đến đây.”
Đổi… thay quần áo?
Tay thư ký Ôn run lên: “…”
Xong rồi, bệ hạ quả nhiên hoàn toàn bị Tần yêu tinh câu mất rồi, ngay cả văn phòng play cũng làm ra được!
Giang sơn Tạ thị khó giữ rồi.
Thư ký Ôn lau đi giọt nước mắt không tồn tại, sau đó tự mình đến trung tâm thương mại dựa theo ảnh đại Boss gửi đến để chọn mua trang phục.
Nói thế nào nhỉ.
Nhìn bộ đồ nam này, Tạ tổng thật là càng sống càng có trái tim thiếu niên nha.
**
Mọi người vốn đều đang đợi Tần Phạn khi nào ra, không ngờ đợi đến lúc họ tan làm, đèn toàn bộ tòa nhà đều tối sầm, cũng không đợi được Tần
Phạn xuống lầu.
Lại không ngờ rằng, sớm từ 4 giờ chiều, Tạ Boss cuồng công việc chưa bao giờ đi trễ về sớm đã bị bà Tạ lôi kéo về sớm.
Hôm nay không chỉ cảm nhận được việc đi trễ, mà còn cảm nhận được việc về sớm.
Trong vòng một ngày, phá vỡ tất cả quy củ trước đây của anh.
Đứng dưới tầng hầm trung tâm thương mại, Tần Phạn kéo Tạ Nghiên Lễ đang soi tường kính.
Trên mặt tường kính phản chiếu hình ảnh hai người tay trong tay. Trọng điểm là ——
Họ đang mặc đồ đôi.
Pass các chương cuối: Truyện được cài pass từ c86 đến c111. Vui lòng gởi cú pháp xin pass là Tram_CSthannien đến FB nhà trạm, kèm màn hình đoạn này nhé. Cảm ơn