Một đám người chen chúc đổ vào Weibo của Tiểu Thỏ.
Trợ lý đáng yêu Thỏ: A ô, nuốt miếng ‘cẩu lương’ kim cương này nào. [Ảnh chụp.jpg]
Trong ảnh là nguyên bộ trang sức kim cương hồng, ngoài hoa tai và vòng cổ ra, còn có lắc tay và nhẫn mà Tần Phạn không đeo.
Một cú vả mặt cực mạnh vào những kẻ nói vòng cổ và hoa tai của Tần Phạn là đồ mượn. Ai lại đi mượn cả bộ trang sức mà chỉ đeo hai món chứ? Rõ ràng là đồ của mình, nên mới thích đeo gì thì đeo nấy.
Các fan lập tức thấy hả hê vô cùng, ném ngay ảnh chụp màn hình này lên mục hot search, xem bọn họ còn dám nói trang sức của tiên nữ là đồ mượn nữa không.
Thế nhưng, vẫn có những kẻ thích gây sự (anti-fan) không bỏ qua bất kỳ góc độ nào để công kích:
“Thật không hiểu nổi fan đắc ý cái gì, trợ lý chỉ đăng mỗi tấm ảnh thôi mà, ai biết có phải ảnh một đằng, nội dung một nẻo không.”
“Fan nào chủ nấy thôi, Tần Phạn đức hạnh thế nào thì fan cô ta cũng y như vậy, đúng là cái kiểu chưa thấy sự đời.”
“Đúng đó, bộ trang sức này cũng đâu có khắc tên cô ta, ai biết có phải mượn về để làm màu không.”
“…”
Phải công nhận, cái kiểu đổi trắng thay đen vô lý của những người này thật sự sẽ khiến người qua đường có ấn tượng xấu về Tần Phạn.
Fan của Tần Phạn tất nhiên không chịu thua, hai bên tranh cãi không ngừng, ai cũng cho là mình đúng.
Đúng lúc này, có một người qua đường dùng kính lúp soi ra vị trí góc hộp trang sức trong bức ảnh Tiểu Thỏ đăng:
Người qua đường: “Chỗ này có chữ ‘Xán Xán’, là tên chủ nhân đúng không? Vậy thật sự không phải của Tần Phạn à.”
Lời này của người qua đường vừa tung ra, đến lượt đám anti-fan hả hê.
Mà kể cũng lạ, chính bọn họ cũng không phát hiện ra chữ khắc nhỏ như vậy.
Đám anti-fan: “Ha ha ha ha, fan Tần Phạn đúng là gánh điểm hài của tôi cả năm nay rồi, cười chết mất.”
“Nhìn cho rõ nhé, viết không phải Tần Phạn, là ‘Xán Xán’, người ta tặng cho Xán Xán đấy.”
“Phụt, người qua đường vả mặt mới là đau nhất.” “Fan Tần Phạn đâu rồi? Mặt có đau không?”
“Trước đây không phải có người nói Tần Phạn là con gái riêng sao, lẽ nào là thật? Không thì sao lại keo kiệt thế nhỉ.”
“Lại còn vừa ngu vừa ngốc, tưởng bảo trợ lý đăng tấm ảnh là có thể dẫn dắt dư luận ship CP, đánh lạc hướng à.”
“Cô ta coi Tạ Phật tử là cái gì, công cụ lăng xê sao?”
“Lá gan cũng lớn thật, mà cũng đúng, gan không lớn sao có thể bày mưu gả vào hào môn, còn lừa được cả vị Phật tử vô tình vô dục kia phải lòng
mình đến mức không phải cô ta thì không được.”
“Tạ Phật tử dù sao cũng là đàn ông, mọi người thử nghĩ xem khuôn mặt kia của Tần Phạn, chính là vũ khí chí mạng nhất với đàn ông…”
“Có khuôn mặt đẹp đúng là tốt thật nha.”
“…”
Rất nhanh, dư luận trên mạng liền biến thành Tần Phạn – con gái riêng nhà giàu – đã bày kế gả vào Tạ gia, lại dựa vào khuôn mặt câu hồn đoạt
phách đó mà mê hoặc Tạ Phật tử đến thần hồn điên đảo.
Lúc Tần Phạn kết thúc show diễn lớn, mới biết mình lại có thêm biệt danh mới —— Tần hồ ly tinh.
Cô mới không phải hồ ly tinh, Tạ Nghiên Lễ mới là nam hồ ly tinh thật sự ấy chứ.
Tần Phạn lười biếng dựa vào ghế xe, vẻ mặt uể oải xem lướt qua những tin tức hỗn l**n tr*ng n**c.
Thư ký Ôn ngồi ở ghế phụ, sắc mặt hơi nghiêm trọng: “Phu nhân, có người đang tung tin tức cô là con gái riêng nhà giàu trên các diễn đàn lớn, dường như rất chắc chắn rằng cô sẽ không công khai gia thế.”
Tần Phạn cực kỳ chán ghét cả nhà họ Tần, đương nhiên không muốn dính dáng bất cứ quan hệ nào với bọn họ.
Kẻ đó có lẽ quá hiểu cô, nên mới lợi dụng loại dư luận này, vừa khiến Tần Phạn không được yên ổn trong giới giải trí, lại vừa làm cô không có
cách nào thanh minh.
Nếu Tần Phạn muốn thanh minh cô không phải con gái riêng nhà giàu, chắc chắn sẽ phải lôi cả nhà họ Tần vào.
Nghĩ đến mẹ Tần, thư ký Ôn cảm thấy phu nhân có lẽ thà nhận mình là con gái riêng nhà giàu, còn hơn thừa nhận quan hệ của mình với nhà họ Tần.
Quả nhiên, Tần Phạn nghe thư ký Ôn nói xong, vẻ lười biếng trên mặt
nhạt đi. Khi cô mím môi không nói gì, khí thế đó cực kỳ giống Tạ Nghiên Lễ.
Thư ký Ôn cảm nhận rõ ràng nhất.
Tưởng Dung nhíu mày hỏi: “Ai lại hiểu rõ em như vậy?” “Tần Dư Chỉ?”
Hình ảnh người này lập tức hiện lên trong đầu cô.
Đầu ngón tay Tần Phạn thờ ơ lướt trên màn hình điện thoại, “Cô ta không có IQ đó đâu.”
Nhưng Tần Dư Chỉ không có IQ đó, người khác lại có.
Cô nhìn về phía thư ký Ôn, chậm rãi nói, “Thư ký Ôn, anh điều tra xem khoảng thời gian này, Tần Dư Chỉ đã gặp những ai, làm những việc gì.” Tần Dư Chỉ vừa ngu ngốc vừa độc ác, lần trước chịu thiệt lớn như vậy,
chắc chắn sẽ trả thù.
Bất kể lần này có phải cô ta hay không, cẩn thận một chút vẫn hơn. Thư ký Ôn lập tức đáp: “Vâng!”
“Nhưng mà, lần này tin đồn trên mạng nói cô là con gái riêng, cô định xử lý thế nào?”
Tần Phạn tạm thời không lên tiếng.
Thư ký Ôn thăm dò: “Hay là trước tiên gỡ bỏ những tin giả này xuống?”
Tần Phạn còn chưa kịp đáp, Tưởng Dung đã lên tiếng: “Cũng không cần gỡ bỏ.”
Tần Phạn và thư ký Ôn cùng nhìn về phía cô ấy.
Tưởng Dung ra hiệu cho họ xem điện thoại: “Tạ tổng vừa đăng Weibo.” “Dư luận chắc hẳn sắp hoàn toàn đảo chiều rồi.”
Thư ký Ôn: “Phụt…”
Bây giờ Tạ tổng đăng Weibo mà thư ký trưởng như anh ta lại không phải người đầu tiên biết!
Lúc này, thông báo theo dõi đặc biệt trên Weibo điện thoại của anh ta mới chậm rãi hiện lên.
Đúng là tài khoản Weibo mọc cỏ của Tạ tổng cuối cùng cũng xuất hiện bài đăng thứ ba, và đương nhiên, cũng là về phu nhân của ngài ấy.
Lần này chỉ có hai chữ đơn giản.
Tạ Nghiên Lễ V: Xán Xán @Tần Phạn.
Ngẩn ra vài giây, thư ký Ôn lẩm bẩm: “Đúng là Tạ tổng, đơn giản, thô bạo mà hiệu quả.”
Là bọn họ nghĩ nhiều rồi, xóa Weibo làm gì, gỡ hot search làm gì, Tạ
tổng chỉ một câu đã hạ gục trong nháy mắt. Vừa làm rõ bộ kim cương hồng đúng là anh tặng, lại một lần nữa tuyên bố tầm quan trọng của bà Tạ. Kẻ nào còn muốn nhân cơ hội đục nước béo cò bôi nhọ bà Tạ cũng
phải tự cân nhắc lại mình.
Quả nhiên, như thư ký Ôn dự liệu, sau khi Tạ Nghiên Lễ đăng Weibo này, tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn Tạ thị bên cạnh liền liệt
kê ra một danh sách dày đặc các tài khoản Weibo, đồng thời đăng bài
——
Tập đoàn Tạ thị V: Internet chưa bao giờ là nơi ngoài vòng pháp luật, đây là thư luật sư. [Ảnh chụp.jpg]
Người có tâm tìm kiếm một chút sẽ biết những tài khoản này đều là những kẻ bịa đặt Tần Phạn là con gái riêng.
Lần này, bọn họ xóa Weibo còn nhanh hơn bất cứ thứ gì.
Màn lật ngược tình thế liên tiếp này khiến các fan xem mà không kịp tiếp thu.
Fan Tần Phạn: Đây là cảm giác có chỗ dựa sao? ‘Xé’ nhau cũng không cần fan ra tay? Fan nằm không cũng thắng? Làm sao đây, hình như hơi
bị sướng nha.
Vừa lúc xe dừng lại ở khách sạn.
Tần Phạn vừa xuống xe liền thấy người đàn ông đứng dưới hàng cột kiểu
Âu, vẫn bộ vest thường ngày có hoa văn chìm, kín đáo tinh tế, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài hai hàng khuy màu đen, thân hình thon dài thẳng tắp, vô cùng bắt mắt.
Tần Phạn chẳng thèm để ý đến ai, đi thẳng về phía anh, đôi giày cao gót càng lúc càng nhanh, cuối cùng chuyển thành chạy.
Chiếc áo choàng len cashmere đang khoác trên người tuột khỏi vai cũng không hề để tâm.
Để lộ ra chiếc váy ngắn cúp ngực trên người, đẹp như hoa đào nở rộ, còn lãng mạn hơn cả phim thần tượng.
Nhưng khi Tạ Nghiên Lễ đón lấy Tần Phạn, cuộc đối thoại lại chẳng có chút ý tứ mộng ảo lãng mạn nào.
Tần Phạn chui vào lòng anh, “Hầy, lạnh quá lạnh quá, mau ôm chặt em!” Hai cẳng chân thon thả đều lạnh đến run rẩy.
Tuy đã đông qua xuân tới, nhưng nhiệt độ trung bình ở nước F vẫn khoảng mười độ, không thích hợp để mặc váy ngắn tung tăng khắp nơi, đặc biệt là với người sợ lạnh như Tần Phạn.
Tạ Nghiên Lễ thuận thế dùng áo khoác ôm lấy cô: “Gấp cái gì, anh cũng đâu có chạy mất.”
“Nhỡ đâu.” Tần Phạn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như tranh vẽ
của Tạ Nghiên Lễ, ngay cả đường viền hàm cũng cực kỳ ưu tú, cô vươn một bàn tay nhỏ lạnh băng sờ sờ cằm anh, “Em mà không chạy tới, giây sau liền có mấy cô gái tóc vàng mắt xanh bốc lửa đến rủ anh ngủ cùng
đó.”
Tần Phạn đầy ẩn ý ra hiệu cho anh nhìn sang bên cạnh.
Cách đó không xa dưới bậc thang, mấy mỹ nhân tóc vàng mắt xanh đang nhìn họ, ánh mắt nhìn Tạ Nghiên Lễ không hề che giấu, đáy mắt còn lộ
vẻ tiếc nuối.
Sự chú ý của Tạ Nghiên Lễ lại tập trung vào bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Tần Phạn.
Anh tùy ý “Ừm” một tiếng, rồi nhìn về phía thư ký Ôn đang đứng cách đó không xa phía sau cô, tay đang ôm áo choàng của Tần Phạn, “Còn không mau mang lại đây.”
Thư ký Ôn không nghe thấy chỉ thị của Tạ tổng, nào dám làm phiền khung cảnh thần tiên này.
Nghe thấy rồi, anh mới vội vàng bước tới, hai tay dâng áo choàng lên: “Tạ tổng.”
Tạ Nghiên Lễ cởi áo khoác trên người mình khoác lên cho Tần Phạn, sau đó mới dùng chiếc áo choàng len cashmere mềm mại quấn lấy hai chân
đang lộ ra của cô, rồi trực tiếp bế ngang người lên, đi vào trong khách sạn.
Một loạt động tác diễn ra rất nhanh, Tần Phạn còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã theo bản năng vòng lấy cổ anh.
Ngửi được hơi thở thanh mát trên áo khoác, thân thể Tần Phạn dần mềm nhũn trong lòng anh, cằm tựa vào hõm vai anh cọ cọ như mèo con, nhỏ giọng nói bên tai người đàn ông, “Em thấy anh đăng Weibo rồi.”
Tạ Nghiên Lễ không để ý đến ánh mắt của nhân viên khách sạn hay khách khứa, cứ thế ôm cô đi thẳng tới thang máy.
Thư ký Ôn rất có mắt nhanh chóng bấm thang máy.
Tưởng Dung còn có việc phải xử lý, đã đến trụ sở chính của Nguyên Nhân trước. Vì vậy chỉ có thư ký Ôn và Tiểu Thỏ một trái một phải đi theo họ, hai người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai lên tiếng.
Tạ Nghiên Lễ: “Ừm.” Chỉ “Ừm” thôi sao?
Tần Phạn không hài lòng, đầu ngón tay không yên phận mà x** n*n vành tai anh.
Tạ Nghiên Lễ nghiêng đầu muốn tránh, nhưng vẫn bị cô thực hiện được.
Tần Phạn hừ nói: “Tiểu Thỏ, em đọc xem trên mạng bình luận Weibo của Tạ tổng chúng ta thế nào.”
Tiểu Thỏ ở bên cạnh Tần Phạn không ít thời gian, hiểu ý cô, cười trộm mở điện thoại, ho nhẹ một tiếng rồi thì thầm: “Vậy em bắt đầu nhé?”
Tần Phạn: “Bắt đầu đi.”
Vừa lúc khoảng thời gian này thang máy không có ai, chỉ có bốn người họ.
Tiểu Thỏ thì thầm: “Ha ha ha mọi người có phát hiện không, hai chữ trên Weibo của Tạ Phật tử có thể tóm gọn tất cả: Vợ vợ vợ.”
“Dùng một câu để hình dung chính là: Vợ của tôi là bảo bối nhất thế giới.”
“Weibo nhà người ta dù có khoe vợ thế nào thì ít nhất cũng xen lẫn chút
khác biệt, ví dụ như ăn cơm, ngủ, khoe vợ. Còn Weibo của Tạ Phật tử chỉ có vợ vợ vợ, tôi muốn biết bao giờ Tạ Phật tử mới đăng được cái Weibo không liên quan đến vợ?”
“Online cầu xin Tạ Phật tử đăng Weibo không liên quan đến Tần tiên nữ.”
“Chắc phải đợi đến thiên hoang địa lão?”
“Không, có lẽ ngày tiên nữ sinh nhóc con, chúng ta có thể chờ Tạ Phật tử khoe nhóc con ha ha ha ha.”
Tần Phạn ban đầu còn đang tủm tỉm nhìn Tạ Nghiên Lễ, sau đó càng
nghe càng thấy không đúng, sao phía sau lại thành cô sinh nhóc con rồi.
Vốn chỉ muốn trêu chọc Tạ Nghiên Lễ Weibo chỉ có cô, giờ thì có vẻ như chính cô cũng bị trêu vào luôn.
Thế thì không được.
“Được rồi được rồi.” Tần Phạn lập tức ngăn Tiểu Thỏ lại.
Tạ Nghiên Lễ chậm rãi nói: “Tiếp tục đi, rất thú vị.”
Tiểu Thỏ không biết nên nghe ai, đột nhiên đưa điện thoại cho thư ký Ôn: “Giọng em khàn rồi, Thư ký Ôn bỗng dưng bị khen giọng hay:
“???”
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt lại kinh ngạc của thư ký Ôn, Tần Phạn cuối cùng không nhịn được, gục vào vai Tạ Nghiên Lễ cười nghiêng ngả.
Tiểu Thỏ đúng là đồ ngốc mà.
Hiếm khi thấy thư ký trưởng luôn trầm ổn này của Tạ Nghiên Lễ lộ ra biểu cảm như vậy.
May mắn là chuông điện thoại của Tần Phạn đột nhiên vang lên, giúp thư ký Ôn thoát nạn.
Tần Phạn nhìn thấy dãy số lạ, đến từ Đàn Thành.
Ở Đàn Thành, cô chỉ quen một người.
Đôi mắt hoa đào vốn đang cong cong của Tần Phạn, sau khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, ý cười lập tức biến mất.
Cô cầm lấy điện thoại Tiểu Thỏ đưa cho, không lập tức bắt máy.
Tạ Nghiên Lễ cúi mắt nhìn cô: “Ai vậy?”
Tần Phạn trước một giây bắt máy, khẽ nói một câu: “Bà nội em.”
Đầu dây bên kia không phải là Tần lão phu nhân, mà là trợ lý bên cạnh bà, Dương Viện.
Dương Viện nói giọng công thức: “Nhị tiểu thư, chào buổi trưa, tôi là Dương Viện.”
“Lão phu nhân mời cô sau khi về nước đến Đàn Thành một chuyến.”
Giọng Tần Phạn rất lạnh nhạt: “Bà nội có chuyện gì muốn căn dặn sao?”
Dương Viện giải thích: “Việc liên quan đến phân chia tài sản của ba cô, mời cô nhất định phải đến.”
Tần Phạn nhớ lại ngày Khương Dạng xảy ra chuyện ở nhà họ Tần, cô không muốn nhớ lại, nhưng lại nhớ rõ mồn một, mẹ cô chính là dùng cái gọi là di chúc ba để lại cho cô này để điều cô đi khỏi bên cạnh Khương Dạng, Dạng Dạng mới có thể xảy ra chuyện.
Hàng mi cô cụp xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu tôi không muốn thì sao?”
Dương Viện bỗng nhiên cười: “Nhị tiểu thư, mọi thứ của Tần gia vốn là của ba cô, cô mới là người có tư cách cạnh tranh nhất.”
“Cho nên, tại sao lại không cần?”
------oOo------