Cậy Sủng - Thần Niên

Chương 93

Phản ứng đầu tiên của Tần Phạn là: “Tôi là con một.” Lấy đâu ra chị gái ruột, lại còn kiểu cướp vị hôn phu nữa?

 

“Quá đáng thật!” Tiểu Thỏ tức giận phì phò, “Thế mà cũng có người tin, còn nói cái gì mà bí mật hào môn chỉ có không tưởng tượng nổi chứ

không có chuyện họ không làm được, rồi còn bảo chị em gái cướp vị hôn phu là chiêu trò bình thường, đúng là ghen ăn tức ở chết đi được!”

 

Phạn tiên nữ nhà họ vừa có tài vừa có sắc, cần gì phải cướp đàn ông của người khác, đúng là chuyện cười.

 

Ngược lại, Tưởng Dung suy nghĩ nhiều hơn một chút: “Bây giờ truyền thông ai mà không biết em là Tạ phu nhân, vậy mà vẫn có người dám

 

tung tin kiểu này, chắc chắn là có kẻ đứng sau thao túng, hơn nữa kẻ này phải có chỗ dựa.”

 

“Em nghĩ là ai? Tần Dư Chỉ? Tại sao cô ta lại làm vậy?”

 

Tần Dư Chỉ tung mấy tin này lên mạng, đối với cô ta cũng đâu phải

chuyện tốt, dù sao thì cô ta cũng là một nữ minh tinh nổi tiếng lại dính vào vụ chị em gái ‘xé’ nhau, đây là tự tổn hại một ngàn hai để đả thương địch thủ một ngàn mà.

 

 

Tần Phạn đang xem tin tức mà Tiểu Thỏ nói.

 

Đúng là do một tờ báo chính thống đăng tải, nói là tin do bạn thân của chị gái Tần Phạn tiết lộ, thậm chí còn có ảnh Tần Phạn lúc nhỏ cùng với hộ khẩu chứng minh có chị gái, gần như là bằng chứng thép không thể

chối cãi.

 

Tần Phạn từ nhỏ đã lớn lên xinh xắn như búp bê, khiến không ít cư dân mạng bên dưới bình luận lạc đề ——

 

 

“Tuy là thế, nhưng Tần Phạn lúc nhỏ đáng yêu quá đi mất, chắc chắn không phẫu thuật thẩm mỹ.”

 

“Trời ạ, đột nhiên càng mong chờ nhan sắc con cái tương lai của Tần Phạn và Tạ tổng!”

 

 

“Lầu trên tam quan (quan điểm sống) lệch lạc thế, đây có phải trọng điểm đâu?”

 

“À, đúng rồi, trọng điểm là Tần Phạn cướp vị hôn phu của chị gái,

nhưng… mấy bằng chứng này chỉ chứng minh Tần Phạn có chị gái, chứ đâu chứng minh được cô ấy cướp vị hôn phu của chị?”

 

“Các người có hiểu lầm gì về Tạ Phật tử không vậy, anh ấy là kiểu đàn ông để hai người phụ nữ tranh giành sao?”

 

“…”

 

Trên mạng quả thực tranh cãi không ngừng, dù sao bằng chứng cũng

không đủ, cư dân mạng cũng không ngốc, càng không dễ dàng bị dắt mũi làm công cụ cho người khác.

 

Tần Phạn nhanh chóng lướt xong cái gọi là bằng chứng thép đó, đầu

ngón tay trắng nõn mân mê chuỗi ngọc Phật màu đen không còn giấu đi nữa, giọng nói hơi lạnh: “Chắc là còn có chiêu sau.”

 

Ngừng một chút, “Là Tần Dư Chỉ, nhưng có lẽ cũng không phải Tần Dư Chỉ.”

 

Có những thứ, Tần Dư Chỉ không lấy được.

 

Đôi mắt Tần Phạn khẽ nhắm lại, đột nhiên nhớ đến lời nói đầy ẩn ý của trợ lý riêng của bà nội, Dương Viện, trong điện thoại.

 

Không đợi cô nghĩ thông suốt, khi đầu ngón tay lướt qua chuỗi ngọc Phật, cô bị chữ khắc trên đó cấn vào tay, cô theo bản năng mở mắt ra, vừa định cúi xuống xem chuỗi ngọc Phật có phải bị cô nghịch hỏng rồi

không.

 

Ánh mắt lại vô tình liếc thấy chiếc xe địa hình đang lao tới với tốc độ cực nhanh ở ngã tư, đâm thẳng về phía họ.

 

 

Cô đột nhiên hét lên: “Cẩn thận bên trái!”

 

Trong chớp mắt, tài xế mạnh mẽ đạp ga, vừa vặn lướt qua chiếc xe địa hình đang đâm tới.

 

Chiếc xe địa hình đâm thẳng vào dải phân cách cứng giữa đường.

 

Có lẽ sợ va chạm, tài xế xe địa hình theo phản xạ có điều kiện đánh lái mạnh, chiếc xe vốn ổn định đột nhiên lật nghiêng giữa đường, phát ra

một tiếng động lớn.

 

Lúc này xe bảo mẫu cũng đã dừng lại, may mắn là lúc này trên đường người và xe không nhiều lắm, nên không có thêm thương vong nào khác.

 

 

Tưởng Dung và Tiểu Thỏ vội vàng tháo dây an toàn ra xem Tần Phạn.

 

Tiểu Thỏ vẫn còn sợ hãi: “Suýt nữa thì đâm phải, may mà chị phản ứng nhanh, tài xế cũng vậy.”

 

Hơn nữa hướng đâm của chiếc xe địa hình kia, vừa đúng là vị trí Tần Phạn ngồi, nếu bị đâm phải, hậu quả không dám tưởng tượng.

 

Tài xế mới của Tần Phạn là do Tạ Nghiên Lễ sắp xếp, tốc độ phản ứng không phải tài xế bình thường có thể sánh được.

 

 

Lần này nếu đổi thành tài xế bình thường, phản ứng tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy.

 

Tần Phạn nhìn lòng bàn tay trống không, câu đầu tiên nói ra là: “Chuỗi ngọc Phật của chị đâu?”

 

Không phải cô phản ứng nhanh, nếu không phải cô đột nhiên bị kinh văn trên chuỗi ngọc Phật cấn vào tay, thì đã không theo bản năng mở mắt,

cũng sẽ không trùng hợp nhìn thấy chiếc xe địa hình như phát điên kia.

 

Tưởng Dung nhặt chuỗi ngọc Phật dính chút bụi đất từ dưới ghế trước lên đưa cho Tần Phạn: “Ở đây này, không hỏng.”

 

 

Tần Phạn lau sạch chuỗi ngọc Phật, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Khi ngón tay lại lướt qua chuỗi Phật châu, lại không cảm nhận được vị trí bị kinh văn cấn vào lúc trước nữa.

 

 

Tưởng Dung đã mở cửa xe: “Chị xuống xem sao.”

 

Tài xế sớm đã xuống xe xem xét tình hình ngay sau khi dừng xe.

 

Tần Phạn đã bình tĩnh lại, nghĩ đến chiếc xe địa hình điên cuồng kia: “Đừng để người chạy mất.”

 

 

Tưởng Dung: “Được.”

 

Cô vừa xuống xe, đúng lúc thấy một người đàn ông trung niên mặt mày xám xịt bò ra từ chiếc xe địa hình bị lật nghiêng, ông ta vừa bò ra liền

chuẩn bị chạy.

 

Tưởng Dung vội vàng gọi tài xế: “Chú Vu, đừng để ông ta chạy!”

 

Tài xế Vu xuất thân từ quân đội, ba chân bốn cẳng đã đè người nọ xuống

đất: “Anh bạn chạy đi đâu thế, xảy ra tai nạn xe cộ phải đợi cảnh sát giao thông đến chứ.”

 

Người đàn ông trung niên kia giãy giụa: “Tôi có cố ý đâu, anh buông tôi ra!”

 

 

Tưởng Dung đi giày cao gót lại gần, vừa hay nghe được lời này của ông ta, đôi mắt hơi nheo lại: “Không đánh mà khai, lời này ông cứ giữ lại nói

 

với cảnh sát đi.”

 

Dù sao cũng là trung tâm thành phố, rất nhanh cảnh sát giao thông đã vây quanh khu vực này.

 

Tần Phạn sớm đã liệu trước, nên không xuống xe, mọi chuyện giao cho tài xế và Tưởng Dung xử lý.

 

 

……

 

Khi Tạ Nghiên Lễ biết tin Tần Phạn gặp tai nạn xe ở trong nước, người đàn ông vốn luôn bình tĩnh tự nhiên thiếu chút nữa đã ném văng điện

thoại.

 

Thư ký Ôn lập tức nói: “Phu nhân không hề hấn gì, sếp không cần lo lắng.”

 

 

“Chỉ là vụ tai nạn lần này có lẽ không phải là ngẫu nhiên.”

 

Tạ Nghiên Lễ vừa ra khỏi phòng họp liền không ngừng bước ra ngoài, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ lạnh lẽo như phủ sương: “Lập tức chuẩn bị máy bay riêng, về nước.”

 

 

Anh rất ít khi sử dụng máy bay riêng, chủ yếu là vì hiện nay các chuyến bay rất nhiều, cũng không cần thiết lãng phí tài nguyên hàng không.

 

Mà lần này vì muốn sớm ngày tự mình xác nhận Tần Phạn bình an vô sự, anh không tiếc sử dụng đến nó.

 

Bên này Thư ký Ôn nghĩ đến công việc còn chưa hoàn thành: “Tạ tổng, vậy việc hợp tác với Tập đoàn Ice ngày mai ai sẽ đàm phán…”

 

Thật ra phu nhân bình an vô sự, Tạ tổng có thể hoàn thành công việc ngày mai rồi hãy về nước.

 

“Tạ tổng, có cần gấp như vậy không, thật ra phu nhân không sao…”

 

Giọng Tạ Nghiên Lễ rất nhạt: “Bây giờ không sao, không có nghĩa là lần sau vận may cũng tốt như vậy.”

 

Anh đang xem video giám sát ven đường được gửi từ trong nước về.

 

Khi chiếc xe địa hình kia và xe bảo mẫu của Tần Phạn lướt qua nhau, Tạ Nghiên Lễ cảm giác tim mình như ngừng đập vài giây.

 

Chưa có một khắc nào như hiện tại, anh muốn ở bên cạnh cô, một khắc cũng không chờ đợi được.

 

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng gõ mấy chữ, gửi cho người phụ trách đội ngũ luật sư tinh anh của Tập đoàn Tạ thị: “Điều tra rõ ngọn ngành.”

 

Nghĩ đến lịch trình công việc ngày mai, Tạ Nghiên Lễ không để tâm nói: “Để Nguyên Liêm đi đàm phán, cậu ở lại giám sát.”

 

 

Nguyên Liêm là Tổng giám đốc hành chính chi nhánh của Tập đoàn Tạ thị tại nước F.

 

Ngừng một chút, Tạ Nghiên Lễ nhàn nhạt nói, “Nếu vụ hợp tác này có thể đàm phán thành công, sang năm điều cậu ta về tổng công ty.”

 

 

Thư ký Ôn: “Vâng!”

 

Nguyên tổng sớm đã muốn được điều về nước, cuộc đàm phán thương mại ngày mai, anh ấy tuyệt đối sẽ liều mạng để đàm phán thành công.

 

Đúng là đại Boss của họ, dù trong lúc cấp bách nhất, cũng có thể sắp xếp mọi việc rõ ràng, tính toán rành mạch.

 

Chủ yếu là Tạ tổng vốn đã có ý định điều Nguyên tổng về nước, lần này

còn lợi dụng tâm tư muốn về nước của anh ấy, để sắp xếp cuộc đàm phán thương mại ngày mai cho anh ấy.

 

Tạ Nghiên Lễ không có hứng thú với suy nghĩ của Thư ký Ôn, vừa lên xe, vừa gọi điện thoại cho Tần Phạn.

 

 

……

 

Tần Phạn nhận được cuộc gọi video của Tạ Nghiên Lễ sau khi đã về đến biệt thự ở ngoại ô kinh thành.

 

 

Nhìn thấy cuộc gọi của Tạ Nghiên Lễ, Tần Phạn đang nằm trong bồn tắm mát xa, thoải mái nhắm mắt lại.

 

Còn về sự cố xảy ra mấy tiếng trước, cũng không để lại bóng ma quá lớn trong lòng cô, dù sao cũng không có ai bị thương, chẳng qua chỉ là một

sự cố nhỏ thôi.

 

Nghĩ đến mình đang tắm, Tần Phạn chuyển cuộc gọi video thành cuộc gọi thoại rồi bắt máy.

 

 

Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Tạ Nghiên Lễ: “Mở video lên.”

 

Tần Phạn vỗ vỗ nước trong bồn tắm: “Em đang ngâm bồn, yêu cầu này của Tạ tổng có phải hơi quá đáng không?”

 

Tạ Nghiên Lễ chưa tận mắt thấy cô bình an vô sự thì không thể yên tâm: “Trên người em chỗ nào anh chưa thấy qua, video.”

 

Tần Phạn: “…”

 

 

“Ai nha, em thật sự không sao mà, một vết xước cũng không có!” Cô biết Tạ Nghiên Lễ chắc hẳn đã biết chuyện cô gặp tai nạn xe cộ.

“Nhờ chuỗi ngọc Phật ông nội cầu cho anh đó.” Tần Phạn cảm thán nói,

tiện thể chuyển chủ đề, tránh cho Tạ Nghiên Lễ nhất quyết đòi cô mở video vào lúc này.

 

Nhỡ đâu sau khi mở video, anh lại yêu cầu xem toàn thân cô thì sao.

 

Tần Phạn cảm thấy cô không thể mở đầu chuyện này, tiên nữ cũng có lòng tự trọng chứ!

 

Nghe thấy giọng nói đầy tinh thần của Tần Phạn, Tạ Nghiên Lễ không ép buộc nữa: “Trước khi anh về nước, khoảng thời gian này đừng ra

ngoài.”

 

“Vụ tai nạn xe lần này không phải là ngẫu nhiên.”

 

Tần Phạn đại khái cũng đoán được, “Nhưng chiếc xe địa hình đó đúng là phanh có vấn đề, tài xế xe địa hình kia có khả năng sẽ được thả ra.”

 

Dù sao chuyện này càng giống một sự cố ngoài ý muốn hơn, lại không có bất kỳ thương vong nào, không phải là cố ý mưu sát.

 

 

Tạ Nghiên Lễ: “Sẽ không.”

 

“Chờ anh về nhà.” Tần Phạn: “Được.”

Trước khi cúp máy, Tần Phạn một tay nghịch làn nước ấm áp, đột nhiên nói, “Tạ Nghiên Lễ, em nhớ anh.”

 

Khoảng cách xa nhau, chưa đến một ngày, nhưng Tần Phạn cảm giác hai người đã xa nhau rất lâu rất lâu.

 

 

Ngay lúc Tần Phạn nghĩ Tạ Nghiên Lễ sẽ không trả lời.

 

Lại nghe thấy giọng nói hơi khàn của anh: “Anh cũng nhớ em.” Tim Tần Phạn đột nhiên lỡ một nhịp.

Có một khoảnh khắc như vậy, cô phát hiện, ‘em nhớ anh’ còn cảm động hơn cả ‘em yêu anh’.

 

**

 

 

Đêm Tạ Nghiên Lễ về nước.

 

Một tin tức bom tấn gần như làm nổ tung tất cả cư dân mạng hóng chuyện.

 

 

Tin nóng mới —— Nữ thần thanh thuần Tần Dư Chỉ và tiên nữ nhân gian Tần Phạn là chị em ruột. Vị hôn phu bị cướp trong tin tức bạn thân tiết lộ trước đó, chính là cướp vị hôn phu của Tần Dư Chỉ.

 

Nói cách khác, nếu không phải Tần Phạn chen chân vào, thì Tạ phu nhân hiện giờ phải là Tần Dư Chỉ.

 

Tin tức này vừa tung ra, fan của Tần Dư Chỉ bùng nổ.

 

Lần trước họ thua cuộc, vẫn luôn ghi hận trong lòng, bây giờ nhìn thấy thần tượng bị cướp mất vị hôn phu ưu tú như vậy, tự nhiên thù mới hận

cũ, ào ạt tràn vào supertopic của Tần Phạn và supertopic Cặp đôi ảo tưởng nhân gian để chửi bới.

 

Tần Phạn lười biếng nằm trên sofa xem máy tính bảng, nhìn cái gọi là

bạn thân của Tần Dư Chỉ tự biên tự diễn, gần như muốn thao túng toàn bộ dư luận trong lòng bàn tay.

 

Điện thoại đang bật loa ngoài.

 

Truyền đến giọng của Tưởng Dung: “Em nói không sai, bọn họ quả nhiên có chiêu sau.”

 

“Tần Dư Chỉ không phải thật sự từng có hôn ước với Tạ tổng đấy chứ, nếu không sao lại không sợ hãi như vậy?”

 

 

“Cô ta chắc không ngốc đến mức đó, không có bằng chứng mà lại tung tin như vậy để gây khó dễ cho em chứ.” Lời nói dối này của Tần Dư Chỉ quá dễ bị vạch trần.

 

 

Tần Phạn thật sự không biết, năm đó cô và Tạ Nghiên Lễ kết hôn, là quy trình liên hôn thương mại bình thường.

 

Còn về việc trước đó người được định có phải là Tần Dư Chỉ hay không, cô không rõ.

 

Nhưng nghĩ đến lời mẹ chồng nói trước đây, trước khi ông nội Tạ qua

đời, sớm đã định sẵn cháu dâu cho cháu trai, hơn nữa là xem bát tự sinh thần, bát tự của cô và Tần Dư Chỉ hoàn toàn khác nhau, chẳng lẽ chú Hai không muốn Tần Dư Chỉ gả cho Tạ Nghiên Lễ, nên đã đổi bát tự của họ

sao?

 

Gả cho Tạ Nghiên Lễ có nhiều lợi ích như vậy, Tần Dư Chỉ trừ phi điên rồi mới nhường lợi ích này cho cô.

 

 

Hơn nữa chú Hai của cô dù có bản lĩnh đến đâu, cũng không dám lừa gạt Tạ gia trong chuyện liên hôn.

 

Tần Phạn luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điểm quan trọng nào đó. Tưởng Dung hỏi: “Vậy chúng ta bây giờ vẫn án binh bất động?”

Tần Phạn thấy cư dân mạng cứ một câu lại nói cướp cả vị hôn phu của chị gái ruột, một câu lại nói chị gái ruột, đôi mày thanh tú nhíu lại.

 

Ai là chị em ruột với Tần Dư Chỉ chứ, chị em họ cô còn thấy ghét cay ghét đắng.

 

Đột nhiên, điện thoại cô rung mấy cái, có cuộc gọi mới.

 

Nhìn dãy số quen thuộc đến thuộc lòng đó, đôi mắt Tần Phạn lạnh đi.

 

 

Là số của Tần phu nhân Cô nhấc máy.

Bên kia truyền đến giọng nói hòa ái của một người đàn ông: “Phạn Phạn, chú Hai đây.”

 

Tần Phạn không có cảm xúc gì: “Chú Hai.” Vốn nghĩ rằng ông ấy gọi vì chuyện của Tần Dư Chỉ.

 

Không ngờ Tần Lâm lại nói: “Mẹ con gần đây trạng thái tinh thần không tốt lắm, chú định đưa bà ấy đến viện điều dưỡng ở một thời gian.”

 

 

“Chiều nay hai giờ, con có muốn đến tiễn bà ấy không?”

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment